So here's the most important economic fact of our time. We are living in an age of surging income inequality, particularly between those at the very top and everyone else. This shift is the most striking in the U.S. and in the U.K., but it's a global phenomenon. It's happening in communist China, in formerly communist Russia, it's happening in India, in my own native Canada. We're even seeing it in cozy social democracies like Sweden, Finland and Germany.
Đây là một thực trạng kinh tế quan trọng nhất trong thời đại chúng ta. Chúng ta đang sống trong thời đại bất bình đẳng thu nhập, đặc biệt là giữa những người ở đỉnh tháp và tất cả những người còn lại. Sự thay đổi này nổi bật nhất tại Hoa Kỳ và ở Anh, nhưng đó là một hiện tượng toàn cầu. Nó đang xảy ra tại Trung Quốc Cộng Sản, Và trước đây ở Liên Bang Xô Viết, nó đang xảy ra ở Ấn Độ, ở Canada quê hương tôi. Chúng tôi thậm chí còn nhìn thấy nó ở xã hội dân chủ tự do thoải mái như Thụy Điển, Phần Lan và Đức.
Let me give you a few numbers to place what's happening. In the 1970s, the One Percent accounted for about 10 percent of the national income in the United States. Today, their share has more than doubled to above 20 percent. But what's even more striking is what's happening at the very tippy top of the income distribution. The 0.1 percent in the U.S. today account for more than eight percent of the national income. They are where the One Percent was 30 years ago. Let me give you another number to put that in perspective, and this is a figure that was calculated in 2005 by Robert Reich, the Secretary of Labor in the Clinton administration. Reich took the wealth of two admittedly very rich men, Bill Gates and Warren Buffett, and he found that it was equivalent to the wealth of the bottom 40 percent of the U.S. population, 120 million people. Now, as it happens, Warren Buffett is not only himself a plutocrat, he is one of the most astute observers of that phenomenon, and he has his own favorite number. Buffett likes to point out that in 1992, the combined wealth of the people on the Forbes 400 list -- and this is the list of the 400 richest Americans -- was 300 billion dollars. Just think about it. You didn't even need to be a billionaire to get on that list in 1992. Well, today, that figure has more than quintupled to 1.7 trillion, and I probably don't need to tell you that we haven't seen anything similar happen to the middle class, whose wealth has stagnated if not actually decreased.
Hãy để tôi cung cấp cho bạn một vài con số để tiện việc đánh giá những gì đang xảy ra. Trong thập niên 1970, một phần trăm (dân số) chiếm khoảng 10 phần trăm thu nhập quốc gia tại Hoa Kỳ. Giờ đây, tỷ lệ thu nhập đó đã tăng gấp đôi lên đến trên 20 phần trăm. Nhưng điều thậm chí ấn tượng hơn là những gì đang xảy ra ở ngay chóp đỉnh về phân phối thu nhập. 0,1 phần trăm ở Mỹ giờ đây chiếm hơn tám phần trăm thu nhập quốc gia. khi mà 30 năm trước, con số đó chỉ là 1% . Hãy để tôi cung cấp một con số khác để dễ hình dung, đây là một con số tính toán vào năm 2005 bởi Robert Reich, thư ký của Bộ trưởng trong chính quyền Clinton. Reich đã xem xét sự giàu có của hai người được thừa nhận là rất giàu, Bill Gates và Warren Buffett, và thấy rằng nó tương đương với sự giàu có của gần 40 phần trăm dân số Hoa Kỳ, tương đương với 120 triệu người. Bây giờ, khi nó xảy ra, Warren Buffett là không chỉ là người có thế lực và giàu có, ông là một trong các nhà quan sát tinh nhuệ nhất của hiện tượng này, và ông có con số yêu thích của riêng của mình. Buffett chỉ ra rằng vào năm 1992, sự tổng tài sản của những người trong danh sách Forbes 400-- đây là danh sách 400 người giàu nhất nước Mỹ -- là 300 tỷ đô la. Hãy nghĩ về nó. Bạn thậm chí không cần phải là một tỷ phú để được có tên trong danh sách đó vào năm 1992. Vâng, hôm nay, con số đó cần gấp lên 5 lần lên đến 1,7 nghìn tỷ đôla, và có lẽ không cần phải nói với các bạn đâu, rằng chúng ta chưa được nhìn thấy điều gì tương tự xảy ra với tầng lớp trung lưu, sự giàu có chậm chạp tới với họ nếu không muốn nói là đang giảm đi.
So we're living in the age of the global plutocracy, but we've been slow to notice it. One of the reasons, I think, is a sort of boiled frog phenomenon. Changes which are slow and gradual can be hard to notice even if their ultimate impact is quite dramatic. Think about what happened, after all, to the poor frog. But I think there's something else going on. Talking about income inequality, even if you're not on the Forbes 400 list, can make us feel uncomfortable. It feels less positive, less optimistic, to talk about how the pie is sliced than to think about how to make the pie bigger. And if you do happen to be on the Forbes 400 list, talking about income distribution, and inevitably its cousin, income redistribution, can be downright threatening.
Vì vậy chúng ta đang sống trong thời đại của giai cấp siêu giàu toàn cầu, nhưng chúng ta nhận ra nó quá muộn. Một trong những lý do, tôi nghĩ, đó là hiện tượng luộc ếch. Những thay đổi chậm và dần dần khó có thể được nhận thấy ngay cả khi tác động cuối cùng lại vô cùng mạnh mẽ Hãy suy nghĩ về những gì cuối cùng sẽ xảy đến cho các con ếch tội nghiệp. Nhưng tôi nghĩ rằng có cái gì đó khác đang xảy ra. Nói về sự bất bình đẳng thu nhập, ngay cả khi bạn không trong danh sách Forbes 400, vẫn có thể làm cho chúng ta khó chịu. Nó khiến ta cảm thấy ít tích cực, ít lạc quan hơn để nói về chuyện làm thế nào chiếc bánh được phân chia hơn là để suy nghĩ về việc làm thế nào làm cho chiếc bánh lớn hơn. Và nếu bạn lỡ lọt vào danh sách Forbes 400, khi nói về phân phối thu nhập, và chắc chắn là người anh em của nó, tái phân phối thu nhập, có thể trở nên hết sức đe dọa.
So we're living in the age of surging income inequality, especially at the top. What's driving it, and what can we do about it?
Vì vậy, chúng ta đang sống trong thời đại của bất bình đẳng thu nhập, đặc biệt là ở đỉnh tháp. Vậy những gì thúc đẩy điều này, và chúng ta có thể làm gì?
One set of causes is political: lower taxes, deregulation, particularly of financial services, privatization, weaker legal protections for trade unions, all of these have contributed to more and more income going to the very, very top.
Một tập hợp các nguyên nhân là chính trị: thuế thấp, bãi bỏ quy định, đặc biệt là các dịch vụ tài chính, tư nhân hóa, yếu kém trong bảo hộ luật pháp cho công đoàn Tất cả đã góp phần khiến thu nhập tăng thêm mãi lên đến đỉnh điểm.
A lot of these political factors can be broadly lumped under the category of "crony capitalism," political changes that benefit a group of well-connected insiders but don't actually do much good for the rest of us. In practice, getting rid of crony capitalism is incredibly difficult. Think of all the years reformers of various stripes have tried to get rid of corruption in Russia, for instance, or how hard it is to re-regulate the banks even after the most profound financial crisis since the Great Depression, or even how difficult it is to get the big multinational companies, including those whose motto might be "don't do evil," to pay taxes at a rate even approaching that paid by the middle class. But while getting rid of crony capitalism in practice is really, really hard, at least intellectually, it's an easy problem. After all, no one is actually in favor of crony capitalism. Indeed, this is one of those rare issues that unites the left and the right. A critique of crony capitalism is as central to the Tea Party as it is to Occupy Wall Street.
Rất nhiều yếu tố chính trị có thể được gộp lại theo thể loại "chủ nghĩa tư bản bè phái" thay đổi chính trị làm lợi cho một nhóm nội bộ những người có mối quan hệ tốt với nhau nhưng thực sự lại không có lợi cho những người còn lại trong chúng ta. Trong thực tế, loại bỏ chủ nghĩa tư bản bè phái là vô cùng khó khăn. Hãy nghĩ về những năm tháng mà các nhà cải cách cố gắng để thoát khỏi tham nhũng ở Nga, làm ví dụ, hoặc khó khăn đến thế nào để tái cơ cấu các ngân hàng ngay cả từ sau cuộc khủng hoảng tài chính nghiêm trọng nhất kể từ cuộc Đại Khủng hoảng, hoặc thậm chí khó khăn đến thế nào để khiến các công ty đa quốc gia to lớn kia, bao gồm cả những công ty với phương châm "không làm điều ác" phải đóng thuế ở mức ngang ngửa với tầng lớp trung lưu. Nhưng trong khi việc loại bỏ chủ nghĩa tư bản bè phái trong thực tế là thực sự, thực sự khó khăn, ít ra, về mặt tinh thần, nó là vấn đề dễ dàng. Sau hết, không ai thực sự ủng hộ chủ nghĩa tư bản bè phái Thật vậy, đây là một trong những vấn đề hiếm hoi có khả năng đoàn kết cánh tả và cánh hữu. Sự phê phán chủ nghĩa tư bản bè phái là trung tâm của phong trào Phản Kháng từ quần chúng, lấy phong trào Chiếm Phố Wall là ví dụ.
But if crony capitalism is, intellectually at least, the easy part of the problem, things get trickier when you look at the economic drivers of surging income inequality. In and of themselves, these aren't too mysterious. Globalization and the technology revolution, the twin economic transformations which are changing our lives and transforming the global economy, are also powering the rise of the super-rich. Just think about it. For the first time in history, if you are an energetic entrepreneur with a brilliant new idea or a fantastic new product, you have almost instant, almost frictionless access to a global market of more than a billion people. As a result, if you are very, very smart and very, very lucky, you can get very, very rich very, very quickly. The latest poster boy for this phenomenon is David Karp. The 26-year-old founder of Tumblr recently sold his company to Yahoo for 1.1 billion dollars. Think about that for a minute: 1.1 billion dollars, 26 years old. It's easiest to see how the technology revolution and globalization are creating this sort of superstar effect in highly visible fields, like sports and entertainment. We can all watch how a fantastic athlete or a fantastic performer can today leverage his or her skills across the global economy as never before. But today, that superstar effect is happening across the entire economy. We have superstar technologists. We have superstar bankers. We have superstar lawyers and superstar architects. There are superstar cooks and superstar farmers. There are even, and this is my personal favorite example, superstar dentists, the most dazzling exemplar of whom is Bernard Touati, the Frenchman who ministers to the smiles of fellow superstars like Russian oligarch Roman Abramovich or European-born American fashion designer Diane von Furstenberg.
Nhưng nếu chủ nghĩa tư bản bè phái, ít nhất là về mặt tinh thần, là phần dễ dàng của vấn đề, mọi thứ trở nên phức tạp hơn khi nhìn vào các thế lực kinh tế gây nên sự gia tăng bất bình đẳng thu nhập. Bản thân chúng không phải là quá bí ẩn. Toàn cầu hóa và cuộc cách mạng công nghệ, biến đổi kinh tế đôi làm thay đổi cuộc sống của chúng ta và biến chuyển kinh tế toàn cầu, đồng thời làm dậy lên làn sóng tầng lớp siêu giàu. Hãy ngẫm nghĩ về nó thôi . Lần đầu tiên trong lịch sử, nếu bạn là một doanh nghiệp năng động với một ý tưởng mới đầy sáng tạo hoặc một sản phẩm mới rất tuyệt vời, bạn có quyền truy cập gần như ngay lập tức tới một thị trường toàn cầu với hơn một tỷ người. Kết quả là, nếu bạn rất, rất thông minh và rất, rất may mắn, bạn có thể trở nên rất, rất giàu một cách rất, rất nhanh chóng. Một trong những trường hợp tiêu biểu gần đây nhất của hiện tượng này là David Karp. Người sáng lập 26 tuổi của Tumblr mới bán công ty của cậu ta cho Yahoo với giá 1,1 tỷ đô la. Hãy suy nghĩ về điều đó một phút thôi: 1,1 tỷ đô la, 26 tuổi. Đây là cách đơn giản nhất để nhìn biết cách mạng công nghệ và toàn cầu hóa đã tạo ra hiệu ứng siêu sao như thế nào trong những lĩnh vực nhãn tiền như, thể thao và giải trí. Chúng ta có thể thấy một vận động viên siêu đẳng hoặc một nghệ sĩ biểu diễn tài năng, ngày hôm nay, có thể tận dụng kỹ năng của mình tác động lên nền kinh tế toàn cầu bao giờ hết. Nhưng hôm nay, hiệu lực siêu sao kia đang diễn ra trên toàn bộ nền kinh tế. Chúng ta có những nhà công nghệ siêu sao. Chúng ta có những chuyên viên ngân hàng siêu sao. Chúng ta có những luật sư siêu đẳng và những kiến trúc sư siêu sao. Có những đầu bếp siêu sao và những nông dân siêu sao. Thậm chí, và đây là ví dụ yêu thích của cá nhân tôi, có cả những nha sĩ siêu sao, và khuôn mẫu nổi bật nhất là Bernard Touati, người Pháp đứng sau nụ cười tỏa nắng của dàn siêu sao như nhà tài phiệt Nga Roman Abramovich hay nhà thiết kế thời trang người người Mỹ gốc Âu Diane von Furstenberg.
But while it's pretty easy to see how globalization and the technology revolution are creating this global plutocracy, what's a lot harder is figuring out what to think about it. And that's because, in contrast with crony capitalism, so much of what globalization and the technology revolution have done is highly positive. Let's start with technology. I love the Internet. I love my mobile devices. I love the fact that they mean that whoever chooses to will be able to watch this talk far beyond this auditorium. I'm even more of a fan of globalization. This is the transformation which has lifted hundreds of millions of the world's poorest people out of poverty and into the middle class, and if you happen to live in the rich part of the world, it's made many new products affordable -- who do you think built your iPhone? — and things that we've relied on for a long time much cheaper. Think of your dishwasher or your t-shirt.
Nhưng trong khi khá dễ dàng nhận ra cách mà toàn cầu hóa và cách mạng công nghệ tạo ra giới tài phiệt toàn cầu này, lại khó khăn hơn nhiều để biết nên suy nghĩ thế nào về hiện tượng này. Bởi vì, ngược lại với chủ nghĩa tư bản bè phái, những gì toàn cầu hóa và cách mạng công nghệ đã làm được là rất tích cực. Hãy bắt đầu với công nghệ. Tôi yêu Internet. Tôi yêu các thiết bị di động của mình. Tôi yêu một thực tế rằng điều đó có nghĩa là bất cứ ai, nếu muốn, có thể xem buổi nói chuyện này dù đang ở rất xa khán phòng. Tôi còn là fan cuồng nhiệt của toàn cầu hóa. Đây là sự chuyển đổi đã giúp hàng trăm triệu người nghèo nhất thế giới thoát ra khỏi đói nghèo và gia nhập tầng lớp trung lưu, và nếu bạn tình cờ sống trong một phần giàu có của thế giới, điều đó sẽ làm cho rất nhiều sản phẩm mới có giá cả phải chăng-- bạn nghĩ ai đã xây dựng nên chiếc iPhone của bạn? — và những điều mà chúng ta dựa dẫm vào lâu nay đã rẻ hơn rất nhiều. Hãy nghĩ về máy rửa chén hay cái áo thun của bạn.
So what's not to like? Well, a few things. One of the things that worries me is how easily what you might call meritocratic plutocracy can become crony plutocracy. Imagine you're a brilliant entrepreneur who has successfully sold that idea or that product to the global billions and become a billionaire in the process. It gets tempting at that point to use your economic nous to manipulate the rules of the global political economy in your own favor. And that's no mere hypothetical example. Think about Amazon, Apple, Google, Starbucks. These are among the world's most admired, most beloved, most innovative companies. They also happen to be particularly adept at working the international tax system so as to lower their tax bill very, very significantly. And why stop at just playing the global political and economic system as it exists to your own maximum advantage? Once you have the tremendous economic power that we're seeing at the very, very top of the income distribution and the political power that inevitably entails, it becomes tempting as well to start trying to change the rules of the game in your own favor. Again, this is no mere hypothetical. It's what the Russian oligarchs did in creating the sale-of-the-century privatization of Russia's natural resources. It's one way of describing what happened with deregulation of the financial services in the U.S. and the U.K.
Vậy nếu không thích thì không thích gì đây? Vâng, có một vài thứ. Một trong những điều làm tôi lo lắng là cái mà chúng ta gọi chế độ tài phiệt nhân tài có thể quá dễ dàng trở thành chế độ tài phiệt bè phái. Hãy tưởng tượng bạn là một doanh nhân tài giỏi đã thành công trong việc bán được ý tưởng hay sản phẩm nào đó với giá hàng tỷ và trên đường trở thành một tỷ phú. Bạn sẽ bị cám dỗ sử dụng trí tuệ kinh tế của mình để thao túng các luật lệ của kinh tế chính trị toàn cầu theo chiều hướng có lợi cho bạn. Đó là không chì là một ví dụ mang tính giả thiết. Hãy nghĩ về Amazon, Apple, Google, Starbucks. Đây là những công ty được ngưỡng mộ nhất thế giới được yêu quý nhất, sáng tạo nhất. Họ cũng đặc biệt lão luyện trong việc làm việc với hệ thống thuế quốc tế để giảm thiểu hóa đơn thuế rất, rất đáng kể của họ. Tại sao lại chỉ dừng lại ở việc thao túng chính trị toàn cầu và các hệ thống kinh tế đương tồn tại theo chiều hướng đem lại lợi ích tối đa cho mình? Một khi bạn có sức mạnh kinh tế to lớn mà chúng ta thấy ở phần chóp tháp phân phối thu nhập và quyền lực chính trị chắc chắn đi kèm, bạn sẽ vô cùng bị cám dỗ để bắt đầu cố gắng thay đổi luật chơi theo chiều hướng có lợi cho mình. Một lần nữa, nó không đơn thuần mang tính giả thiết. Đó là những gì các nhà tài phiệt Nga đã làm trong việc tạo ra các phi vụ tư nhân hóa thế kỷ các tài nguyên thiên nhiên của nước Nga. Đó là một cách mô tả những gì đã xảy ra trong việc bãi bỏ quy định của các dịch vụ tài chính ở Mỹ và Vương Quốc Anh
A second thing that worries me is how easily meritocratic plutocracy can become aristocracy. One way of describing the plutocrats is as alpha geeks, and they are people who are acutely aware of how important highly sophisticated analytical and quantitative skills are in today's economy. That's why they are spending unprecedented time and resources educating their own children. The middle class is spending more on schooling too, but in the global educational arms race that starts at nursery school and ends at Harvard, Stanford or MIT, the 99 percent is increasingly outgunned by the One Percent. The result is something that economists Alan Krueger and Miles Corak call the Great Gatsby Curve. As income inequality increases, social mobility decreases. The plutocracy may be a meritocracy, but increasingly you have to be born on the top rung of the ladder to even take part in that race.
Điều thứ hai mà tôi lo lắng là việc chủ nghĩa tài phiệt nhân tài quá dễ dàng trở thành tầng lớp quý tộc Một cách để mô tả những người có thế lực là những kẻ chóp bu (alpha geeks), và họ là những người có nhận thức sâu sắc về tầm quan trọng của các kĩ năng phân tích và định lượng siêu tinh vi trong nền kinh tế ngày hôm nay. Đó là lý do tại sao họ đang chi tiêu chưa từng có quỹ thời gian và các nguồn tài nguyên để giáo dục con cái của mình. Tầng lớp trung lưu cũng đang chi tiêu thêm cho việc học, nhưng trong cuộc chạy đua vũ trang về giáo dục toàn cầu này, bắt đầu tại trường mẫu giáo và kết thúc tại Harvard, Stanford hoặc MIT, 99 phần trăm đang ngày càng bị lấn lướt bởi một phần trăm những người siêu giàu kia. Kết quả là chúng ta có cái mà nhà kinh tế học Alan Krueger và Miles Corak gọi là đường cong Đại gia Gatsby. Khi bất bình đẳng thu nhập tăng lên, tính di động xã hội giảm. Tài phiệt có thể là một nhân tài, nhưng cùng với nó, bạn phải được sinh ra trên các bậc thang cao nhất để có thể tham gia vào cuộc đua này.
The third thing, and this is what worries me the most, is the extent to which those same largely positive forces which are driving the rise of the global plutocracy also happen to be hollowing out the middle class in Western industrialized economies. Let's start with technology. Those same forces that are creating billionaires are also devouring many traditional middle-class jobs. When's the last time you used a travel agent? And in contrast with the industrial revolution, the titans of our new economy aren't creating that many new jobs. At its zenith, G.M. employed hundreds of thousands, Facebook fewer than 10,000. The same is true of globalization. For all that it is raising hundreds of millions of people out of poverty in the emerging markets, it's also outsourcing a lot of jobs from the developed Western economies. The terrifying reality is that there is no economic rule which automatically translates increased economic growth into widely shared prosperity. That's shown in what I consider to be the most scary economic statistic of our time. Since the late 1990s, increases in productivity have been decoupled from increases in wages and employment. That means that our countries are getting richer, our companies are getting more efficient, but we're not creating more jobs and we're not paying people, as a whole, more.
Điều thứ ba khiến tôi lo lắng nhất, đó là việc những lực lượng tích cực song song việc làm gia tăng lớp tài phiệt toàn cầu cũng đồng thời vắt kiệt tầng lớp trung lưu trong nền kinh tế công nghiệp phương Tây. Hãy bắt đầu với công nghệ. Các lực lượng tương tự đang tạo ra những tý phú cũng đang nuốt chửng nhiều việc làm vốn của giai cấp trung lưu. Lần cuối cùng bạn sử dụng dịch vụ của một đại lý du lịch là khi nào? Ngược lại với cách mạng công nghiệp, những người khổng lồ của nền kinh tế mới không tạo ra nhiều việc làm mới đến như vậy. Ở thời cực thịnh, G.M. tạo hàng trăm ngàn việc làm, Facebook dưới 10.000 việc làm. Đó là sự thật của toàn cầu hóa. Cùng với tất cả những gì nó làm giúp hàng trăm hàng triệu người thoát khỏi đói nghèo ở các thị trường mới nổi, nó cũng khiến nhiều công việc bị lưu chuyển ra khỏi các nền kinh tế phát triển phương Tây. Một thực tế đáng sợ là là không có quy tắc kinh tế nào có thể tự động chuyển hóa tốc độ tăng trưởng kinh tế thành sự thịnh vượng chung. Điều đó thể hiện trong những gì tôi cho là thống kê kinh tế đáng sợ nhất của thời đại chúng ta. Kể từ cuối thập niên 1990, sự tăng năng suất đã được tách ra khỏi mức tăng tiền lương và việc làm. Điều đó có nghĩa rằng các quốc gia chúng ta đang trở nên giàu hơn, các công ty của chúng ta đang trở nên hiệu quả hơn, nhưng chúng ta lại đang không tạo ra thêm việc làm và chúng ta đang không trả lương cao hơn.
One scary conclusion you could draw from all of this is to worry about structural unemployment. What worries me more is a different nightmare scenario. After all, in a totally free labor market, we could find jobs for pretty much everyone. The dystopia that worries me is a universe in which a few geniuses invent Google and its ilk and the rest of us are employed giving them massages.
Một kết luận đáng sợ mà bạn có thể rút ra từ tất cả điều này là lo lắng về sự thất nghiệp cấu trúc. Điều làm tôi lo lắng hơn là một kịch bản ác mộng khác. Sau hết, trong một thị trường lao động hoàn toàn tự do, ta có thể tìm việc làm cho gần như tất cả mọi người. Các cơ cấu nhà nước làm tôi lo lắng là một vũ trụ mà một vài thiên tài phát minh ra Google và những mô hình tương tự và phần còn lại chúng ta được thuê vào để mát-xa cho họ.
So when I get really depressed about all of this, I comfort myself in thinking about the Industrial Revolution. After all, for all its grim, satanic mills, it worked out pretty well, didn't it? After all, all of us here are richer, healthier, taller -- well, there are a few exceptions — and live longer than our ancestors in the early 19th century. But it's important to remember that before we learned how to share the fruits of the Industrial Revolution with the broad swathes of society, we had to go through two depressions, the Great Depression of the 1930s, the Long Depression of the 1870s, two world wars, communist revolutions in Russia and in China, and an era of tremendous social and political upheaval in the West. We also, not coincidentally, went through an era of tremendous social and political inventions. We created the modern welfare state. We created public education. We created public health care. We created public pensions. We created unions.
Vì vậy, khi tôi thực sự chán nản về tất cả điều này, tôi tự trấn an bản thân bằng việc suy nghĩ về cuộc cách mạng công nghiệp. Cuối cùng, qua tất cả những nghiệt ngã, cam go, nó hoạt động khá tốt, đúng không? Cuối cùng, tất cả chúng ta ở đây đã trở nên giàu hơn, khỏe mạnh hơn, cao lớn hơn-- Vâng, có một số ngoại lệ- và sống lâu hơn tổ tiên của mình đầu thế kỷ 19. Nhưng điều quan trọng cần ghi nhớ là trước khi chúng ta học được làm thế nào để chia sẻ các thành quả của cuộc cách mạng công nghiệp với nhiều tầng lớp khác nhau trong xã hội, chúng ta đã phải đi qua hai cuộc khủng hoảng, Đại Khủng hoảng của những năm 1930, cuộc Khủng hoảng Dài của thập niên 1870, hai cuộc thế chiến, các cuộc cách mạng cộng sản ở Nga và Trung Quốc, và một kỷ nguyên của biến động chính trị xã hội to lớn ở phía tây. Chúng ta cũng, không hề ngẫu nhiên, đã đi qua một thời kỳ của sáng chế xã hội và chính trị to lớn. Chúng ta đã thành lập một nhà nước phúc lợi xã hội hiện đại. Chúng ta đã tạo ra giáo dục công. Chúng ta đã tạo ra chăm sóc y tế công cộng. Chúng ta tạo ra chế độ lương hưu. Chúng ta tạo ra công đoàn.
Today, we are living through an era of economic transformation comparable in its scale and its scope to the Industrial Revolution. To be sure that this new economy benefits us all and not just the plutocrats, we need to embark on an era of comparably ambitious social and political change. We need a new New Deal.
Ngày nay, chúng ta đang đi qua thời đại của chuyển đổi kinh tế được so sáng tương đương với quy mô và phạm vi của cuộc cách mạng công nghiệp. Để đảm bảo rằng nền kinh tế mới này đem lại lợi ích cho tất cả chúng ta và không chỉ là các nhà tài phiệt, chúng ta cần phải mang vào thời đại này những thay đổi xã hội và chính trị đầy tham vọng. Chúng ta cần một Thỏa Thuận Mới.
(Applause)
(Vỗ tay)