My work is about the behaviors that we all engage in unconsciously, on a collective level. And what I mean by that, it's the behaviors that we're in denial about, and the ones that operate below the surface of our daily awareness. And as individuals, we all do these things, all the time, everyday. It's like when you're mean to your wife because you're mad at somebody else. Or when you drink a little too much at a party, just out of anxiety. Or when you overeat because your feelings are hurt, or whatever. And when we do these kind of things, when 300 million people do unconscious behaviors, then it can add up to a catastrophic consequence that nobody wants, and no one intended. And that's what I look at with my photographic work.
Công việc của tôi xoay quanh những hành vi mà chúng ta thực hiện vô thức ở mức độ tập thể. Điều đó nghĩa là những hành vi mà chúng ta chối bỏ sự tồn tại của chúng cũng như những hành vi được thực hiện phía sau nhận thức hằng ngày của mỗi người. Là con người, chúng ta đều làm tất cả những điều này, mọi lúc, mọi ngày. Như khi anh cáu gắt với vợ vì đang điên tiết với một ai khác. Hay như khi đi tiệc bạn uống rất nhiều để bớt lo lắng. Hoặc bạn ăn nhiều hơn bình thường vì tâm trạng không tốt. Và khi chúng ta hành động như thế, khi 300 triệu người cùng thực hiện những hành vi vô thức, hậu quả sẽ là thảm họa mà không ai mong muốn. Và đó chính là điều tôi hướng tới với những tác phẩm nhiếp ảnh của mình.
This is an image I just recently completed, that is -- when you stand back at a distance, it looks like some kind of neo-Gothic, cartoon image of a factory spewing out pollution. And as you get a little bit closer, it starts looking like lots of pipes, like maybe a chemical plant, or a refinery, or maybe a hellish freeway interchange. And as you get all the way up close, you realize that it's actually made of lots and lots of plastic cups. And in fact, this is one million plastic cups, which is the number of plastic cups that are used on airline flights in the United States every six hours. We use four million cups a day on airline flights, and virtually none of them are reused or recycled. They just don't do that in that industry.
Đây là một bức hình tôi mới hoàn thành khi nhìn từ xa, trông nó giống như một bức hoạt họa phong cách gothic hiện đại về một nhà máy đang xả chất gây ô nhiễm. Và nếu bạn nhìn gần hơn, nó bắt đầu trông giống hàng tá ống nước, giống một dụng cụ hóa học, hay một máy lọc dầu, hoặc có thể là một giao lộ cao tốc. Và khi nhìn thật gần, bạn nhận thấy chúng thực ra là rất nhiều cái cốc nhựa xếp lại với nhau. Trong thực tế, một triệu chiếc cốc, là số cốc nhựa được dùng trên các chuyến bay ở Mỹ mỗi 6 giờ đồng hồ. Chúng ta dùng 4 triệu cốc một ngày trên các chuyến bay, và tuyệt đại đa số không được tái chế. người ta không làm thế trong ngành hàng không.
Now, that number is dwarfed by the number of paper cups we use every day, and that is 40 million cups a day for hot beverages, most of which is coffee. I couldn't fit 40 million cups on a canvas, but I was able to put 410,000. That's what 410,000 cups looks like. That's 15 minutes of our cup consumption. And if you could actually stack up that many cups in real life, that's the size it would be. And there's an hour's worth of our cups. And there's a day's worth of our cups. You can still see the little people way down there. That's as high as a 42-story building, and I put the Statue of Liberty in there as a scale reference.
Nhưng con số đó không thấm vào đâu so với số cốc giấy chúng ta dùng mỗi ngày và đó là 40 triệu cốc mỗi ngày cho các loại đồ uống nóng, phần lớn số đó là cà phê. Tôi không thể đưa 40 triệu chiếc cốc vào một khung hình, nhưng tôi có thể đưa vào 410,000 chiếc. 410.000 chiếc cốc trông như thế này. Đây là lượng cốc được sử dụng trong 15 phút. Và nếu ta có thể xếp ngần ấy chồng cốc trong đời thực, nó sẽ to cỡ này. Đây là số lượng cốc trong một giờ. Và đây là trong một ngày. Bạn có thể thấy mấy người tí hon ở góc dưới kia. Chỗ đấy cao xấp xỉ một tòa nhà 42 tầng. và tôi sẽ đặt tượng Nữ thần Tự do vào để tiện so sánh.
Speaking of justice, there's another phenomenon going on in our culture that I find deeply troubling, and that is that America, right now, has the largest percentage of its population in prison of any country on Earth. One out of four people, one out of four humans in prison are Americans, imprisoned in our country. And I wanted to show the number. The number is 2.3 million Americans were incarcerated in 2005. And that's gone up since then, but we don't have the numbers yet. So, I wanted to show 2.3 million prison uniforms, and in the actual print of this piece, each uniform is the size of a nickel on its edge. They're tiny. They're barely visible as a piece of material, and to show 2.3 million of them required a canvas that was larger than any printer in the world would print. And so I had to divide it up into multiple panels that are 10 feet tall by 25 feet wide. This is that piece installed in a gallery in New York -- those are my parents looking at the piece. (Laughter) Every time I look at this piece, I always wonder if my mom's whispering to my dad, "He finally folded his laundry." (Laughter)
Về công lý, có một hiện tượng khác đang diễn ra trong xã hội chúng ta mà tôi thấy rất đang lo, đó là nước Mỹ hiện nay có phần trăm dân số trong tù lớn nhất so với mọi quốc gia trên thế giới. Cứ bốn người thì có một, bốn người trong tù thì có một người là người Mỹ, bị bỏ tù trong đất nước chúng ta. Và tôi muốn đưa ra con số cụ thể. Con số đó là 2,3 triệu người Mỹ phải vào tù năm 2005 Kể từ đó nó đã tăng lên, nhưng chúng ta chưa có số liệu chính xác. Cho nên tôi muốn thể hiện 2.3 triệu bộ đồng phục trong tù, và trong bản in thật của cái này, mỗi bộ đồng phục dày bằng một đồng nickel. Chúng đều rất nhỏ, gần như không thể nhận ra đó là một miếng vải, và để in 2,3 triệu bộ đồng phục đòi hỏi một tấm vải in lớn hơn mọi thứ mà máy in trên thế giới có thể in ra. Vậy nên tôi đã phải chia chúng thành nhiều phần mỗi phần cao 3, 05m và rộng 7, 62m. Đây là tác phẩm đó dựng trong một phòng tranh ở New York; kia là bố mẹ tôi đang quan sát nó. (Tiếng cười) Mỗi lần nhìn vào tác phẩm này tôi luôn tự hỏi không biết mẹ tôi có thì thầm với bố tôi rằng "Cuối cùng thì thằng bé cũng gấp quần áo." (Tiếng cười)
I want to show you some pieces now that are about addiction. And this particular one is about cigarette addiction. I wanted to make a piece that shows the actual number of Americans who die from cigarette smoking. More than 400,000 people die in the United States every year from smoking cigarettes. And so, this piece is made up of lots and lots of boxes of cigarettes. And, as you slowly step back, you see that it's a painting by Van Gogh, called "Skull with Cigarette." It's a strange thing to think about, that on 9/11, when that tragedy happened, 3,000 Americans died. And do you remember the response? It reverberated around the world, and will continue to reverberate through time. It will be something that we talk about in 100 years. And yet on that same day, 1,100 Americans died from smoking. And the day after that, another 1,100 Americans died from smoking. And every single day since then, 1,100 Americans have died. And today, 1,100 Americans are dying from cigarette smoking. And we aren't talking about it -- we dismiss it. The tobacco lobby, it's too strong. We just dismiss it out of our consciousness. And knowing what we know about the destructive power of cigarettes, we continue to allow our children, our sons and daughters, to be in the presence of the influences that start them smoking. And this is what the next piece is about.
Tôi muốn cho các bạn xem một số tác phẩm về nghiện hút. Và cái này là về nghiện thuốc lá. Tôi muốn thực hiện một tác phẩm thể hiện số người Mỹ chết vì hút thuốc. Hơn 400,000 người ở Mỹ chết vì hút thuốc mỗi năm. Vậy nên tác phẩm này được tạo bởi rất nhiều gói thuốc. Và, khi anh chầm chậm bước lùi lại, anh sẽ thấy đây là một bức họa của Van Gogh, tên là "Đầu lâu với Điếu thuốc." Một điều là là, ngày 11 tháng 9, khi thảm họa đó xảy ra, 3000 người Mỹ đã chết, các bạn có nhớ phản ứng của mọi người không? Nó vang dội toàn thế giới, và sẽ còn để lại âm vang cùng với thời gian. Trong 100 năm tới chúng ta vẫn sẽ nói về sự kiện đó. Tuy nhiên cùng trong ngày đó, 1,100 người Mỹ chết vì thuốc lá Và ngày sau đó, 1100 người Mỹ khác chết vì thuốc lá. Và mọi ngày sau đó, 1100 người Mỹ đã chết. hôm nay, 1100 người Mỹ đang chết vì hút thuốc. Và chúng ta không nói về chuyện đó, chúng ta gạt bỏ nó. Chiến dịnh vận động từ các công ty thuốc lá quá mạnh mẽ. Chúng ta gạt bỏ nó khỏi nhận thức. Và dù biết khả năng hủy hoại của thuốc lá, chúng ta vẫn tiếp tục để con cái bị ảnh hưởng bởi những tác động kêu gọi chúng hút thuốc. Đây là điều tác phẩm tiếp theo trình bày.
This is just lots and lots of cigarettes: 65,000 cigarettes, which is equal to the number of teenagers who will start smoking this month, and every month in the U.S. More than 700,000 children in the United States aged 18 and under begin smoking every year.
Chỉ là hàng lô lốc thuốc: 65 000 điếu thuốc bằng số trẻ vị thành niên bắt đầu hút thuốc trong tháng này, và mọi tháng trên nước Mỹ. Hơn 700000 trẻ em ở Mỹ dưới 18 tuổi bắt đầu hút thuốc mỗi năm.
One more strange epidemic in the United States that I want to acquaint you with is this phenomenon of abuse and misuse of prescription drugs. This is an image I've made out of lots and lots of Vicodin. Well, actually, I only had one Vicodin that I scanned lots and lots of times. (Laughter) And so, as you stand back, you see 213,000 Vicodin pills, which is the number of hospital emergency room visits yearly in the United States, attributable to abuse and misuse of prescription painkillers and anti-anxiety medications. One-third of all drug overdoses in the U.S. -- and that includes cocaine, heroin, alcohol, everything -- one-third of drug overdoses are prescription medications. A strange phenomenon.
Một đại dịch kỳ lạ khác ở Hoa Kỳ mà tôi muốn chỉ cho các bạn đó là hiện tượng lạm dụng thuốc kê sẵn. Đây là một bức ảnh tôi làm từ rất nhiều viên thuốc Vicodin -- thực ra tôi chỉ có một viên thôi nhưng đem chụp đi chụp lại hàng trăm lần. (Tiếng cười) Và khi các bạn lùi lại để thấy 213000 viên Vicodin đó cũng là số ca cấp cứu mỗi năm tại Mỹ do lạm dụng thuốc giảm đau và các loại thuốc chống căng thẳng. Một phần ba số ca sốc thuốc ở Mỹ -- bao gồm cocaine, ma túy, rượu, tất cả mọi thứ -- một phần ba số ca đó là sốc thuốc kê theo đơn. Một hiện tượng lạ.
This is a piece that I just recently completed about another tragic phenomenon. And that is the phenomenon, this growing obsession we have with breast augmentation surgery. 384,000 women, American women, last year went in for elective breast augmentation surgery. It's rapidly becoming the most popular high school graduation gift, given to young girls who are about to go off to college. So, I made this image out of Barbie dolls, and so, as you stand back you see this kind of floral pattern, and as you get all the way back, you see 32,000 Barbie dolls, which represents the number of breast augmentation surgeries that are performed in the U.S. each month. The vast majority of those are on women under the age of 21. And strangely enough, the only plastic surgery that is more popular than breast augmentation is liposuction, and most of that is being done by men.
Đây là tác phẩm tôi mới hoàn thành về một hiện tượng đáng tiếc khác. Nỗi ám ảnh với phẫu thuật nâng ngực. 384,000 phụ nữ, phụ nữ Mỹ, năm ngoái đi phẫu thuật nâng ngực. Nó nhanh chóng trở thành phần quà tốt nghiệp trung học phổ biến nhất, tặng cho những cô gái chuẩn bị đi học đại học. Cho nên tôi đã tạo bức hình này từ búp bê Barbie, khi đứng lùi ra xa bạn sẽ thấy một hình hoa trang trí và khi đứng thật xa, bạn thấy 32,000 con búp bê, tượng trưng cho số ca phẫu thuật nâng ngực ở Mỹ mỗi tháng. Đa số những ca này cho phụ nữ dưới 21 tuổi. Điều lạ lùng là, chỉ có duy nhất một loại phẫu thuật thẩm mỹ phổ biến hơn nâng ngực, đó là hút mỡ, và phần lớn được thực hiện bởi đàn ông.
Now, I want to emphasize that these are just examples. I'm not holding these out as being the biggest issues. They're just examples. And the reason that I do this, it's because I have this fear that we aren't feeling enough as a culture right now. There's this kind of anesthesia in America at the moment. We've lost our sense of outrage, our anger and our grief about what's going on in our culture right now, what's going on in our country, the atrocities that are being committed in our names around the world. They've gone missing; these feelings have gone missing. Our cultural joy, our national joy is nowhere to be seen. And one of the causes of this, I think, is that as each of us attempts to build this new kind of worldview, this holoptical worldview, this holographic image that we're all trying to create in our mind of the interconnection of things: the environmental footprints 1,000 miles away of the things that we buy; the social consequences 10,000 miles away of the daily decisions that we make as consumers.
Tôi muốn nhấn mạnh rằng đây chỉ là những ví dụ tôi không trình bày chúng như những vấn đề lớn nhất. Đây chỉ là ví dụ mà thôi. Và lí do tôi làm việc này, đó là tôi sợ rằng hiện tại, chúng ta vẫn chưa cảm nhận đủ về nền văn hóa của bản thân. Dường như đang tồn tại một sự tê liệt trong nước Mỹ Chúng ta đã mất cảm giác về lòng quả cảm, sự phẫn nộ và nỗi đau đớn về những điều đang diễn ra trong xã hội hôm nay, những điều đang diễn ra trong đất nước này, những thứ xấu xa được thực hiện dưới danh nghĩa chúng ta trên toàn thế giớ. Chúng đã mất, những cảm xúc đó đã mất. Niềm hân hoan bản sắc văn hóa, niềm tự hào dân tộc đã không còn. Và một trong những nguyên nhân của việc này, tôi cho rằng đó là bởi mỗi chúng ta đang cố gắng vươn tới một thế giới quan khác, thế giới quan mà ta đang có gắng tạo ra trong trí óc tóm gọn mọi khía cạnh của vũ trụ, mọi mối liên kết giữa vạn vật: những tác động về mặt môi trường lên những nơi cách xa ta hàng ngàn dặm mà những thứ ta mua tạo ra; những tác động về mặt xã hội đến những vùng cách đây hàng vạn dặm mà những quyết định do chúng ta - những khách hàng tạo ra.
As we try to build this view, and try to educate ourselves about the enormity of our culture, the information that we have to work with is these gigantic numbers: numbers in the millions, in the hundreds of millions, in the billions and now in the trillions. Bush's new budget is in the trillions, and these are numbers that our brain just doesn't have the ability to comprehend. We can't make meaning out of these enormous statistics. And so that's what I'm trying to do with my work, is to take these numbers, these statistics from the raw language of data, and to translate them into a more universal visual language, that can be felt. Because my belief is, if we can feel these issues, if we can feel these things more deeply, then they'll matter to us more than they do now. And if we can find that, then we'll be able to find, within each one of us, what it is that we need to find to face the big question, which is: how do we change? That, to me, is the big question that we face as a people right now: how do we change? How do we change as a culture, and how do we each individually take responsibility for the one piece of the solution that we are in charge of, and that is our own behavior?
Trong khi chúng ta cố gắng xây dựng thế giới quan này, và cố gắng giáo dục bản thân về tầm vóc lớn lao của nền văn hóa Mỹ, lượng thông tin mà chúng ta phải xử lý là những con số kếch xù này: hàng triệu, hàng trăm triệu, hàng tỉ và giờ là hàng nghìn tỉ. Ngân sách của chính phủ Bush được tính bằng hàng nghìn tỉ, những con số mà bộ óc của ta không có khả năng hiểu. Chúng ta không thể thấy ý nghĩa của những con số khổng lồ này. Và đó là những điều tôi đang cố tạo ra với công việc của mình, đưa những con số này, những thống kê này từ dữ liệu khô khan đem dịch thành một ngôn ngữ hình ảnh đại chúng có thể cảm nhận được. Bởi tôi tin rằng, nếu chúng ta có thể thấu hiểu những vấn đề này, nếu chúng ta có thể hiểu những điều này một cách sâu sắc hơn, chúng sẽ trở nên quan trọng hơn đối với ta. Và nếu chúng ta có thể tìm ra điều đó, ta sẽ có thể tìm thấy trong mỗi chúng ta điều cần thiết để đối mặt với câu hỏi: Chúng ta thay đổi như thế nào? Đó, theo tôi, chính là câu hỏi mỗi người đều đang phải đối mặt: Chúng ta thay đổi như thế nào? Là một nền văn hóa chúng ta sẽ thay đổi thế nào và như thế nào mỗi người sẽ chịu trách nhiệm cho phần việc mà mình đảm trách trong toàn bộ lời giải, và đó cũng là hành động của chính mỗi người?
My belief is that you don't have to make yourself bad to look at these issues. I'm not pointing the finger at America in a blaming way. I'm simply saying, this is who we are right now. And if there are things that we see that we don't like about our culture, then we have a choice. The degree of integrity that each of us can bring to the surface, to bring to this question, the depth of character that we can summon, as we show up for the question of how do we change -- it's already defining us as individuals and as a nation, and it will continue to do that, on into the future. And it will profoundly affect the well-being, the quality of life of the billions of people who are going to inherit the results of our decisions. I'm not speaking abstractly about this, I'm speaking -- this is who we are in this room, right now, in this moment.
Tôi tin rằng các bạn không phải thấy xấu hổ khi nhìn thẳng vào những bất cập này. Tôi không buộc tội nước Mỹ. Tôi chỉ đơn giản cho rằng, đây là chính chúng ta bây giờ. Và nếu có những thứ trong văn hóa chúng ta mà ta không thích. khi đó ta luôn có một lựa chọn. Chúng ta thể hiện đạo đức của bản thân đến đâu, chúng ta bộc lộ đặc tính dân tộc đến đâu khi chúng ta đối diệnh với câu hỏi phải thay đổi như thế nào. Câu hỏi đá đã và đang định nghĩa mỗi chúng ta cũng như toàn dân tộc, và sẽ còn tiếp tục trong tương lai. Nó sẽ gây ảnh hưởng lớn đến chất lượng cuộc sống của hàng tỉ con người những ai sẽ thừa hưởng kết quả của những quyết định từ chúng ta. Không phải tôi đang nói một cách trừu tượng về điều này. Tôi đang nói -- chính chúng ta trong căn phòng này. Ngay trong giây phút này.
Thank you and good afternoon. (Applause)
Cảm ơn và tạm biệt. (Vỗ tay)