Blah blah blah blah blah. Blah blah blah blah, blah blah, blah blah blah blah blah blah. Blah blah blah, blah.
Blah blah blah blah blah. Blah blah blah blah, blah blah, blah blah blah blah blah blah. Blah blah blah, blah.
So what the hell was that? Well, you don't know because you couldn't understand it. It wasn't clear. But hopefully, it was said with enough conviction that it was at least alluringly mysterious.
Tôi vừa nói cái quái gì vậy? Dĩ nhiên các bạn không biết. vì các bạn không thể hiểu được. Nó không rõ ràng. Nhưng hy vọng cách nói kiên quyết vừa rồi chí ít cũng khiến lời nói thêm phần quyến rũ bí ẩn.
Clarity or mystery? I'm balancing these two things in my daily work as a graphic designer, as well as my daily life as a New Yorker every day, and there are two elements that absolutely fascinate me.
Vậy nên rõ ràng hay bí ẩn? Đó là 2 yếu tố cần cân bằng trong công việc thiết kế đồ họa của tôi. cũng như trong cuộc sống, khi là dân New York hàng ngày, có hai yếu tố khiến tôi mê mẩn.
Here's an example. Now, how many people know what this is? Okay. Now how many people know what this is? Okay. Thanks to two more deft strokes by the genius Charles M. Schulz, we now have seven deft strokes that in and of themselves create an entire emotional life, one that has enthralled hundreds of millions of fans for over 50 years. This is actually a cover of a book that I designed about the work of Schulz and his art, which will be coming out this fall, and that is the entire cover. There is no other typographic information or visual information on the front, and the name of the book is "Only What's Necessary." So this is sort of symbolic about the decisions I have to make every day about the design that I'm perceiving, and the design I'm creating.
Hãy xem 1 ví dụ. Có bao nhiêu người biết đây là gì? Vậy, bây giờ thì có ai biết không? Thôi được. Nhờ có thêm 2 đường nét khéo léo của thiên tài Charles M. Schulz, ta có được 7 nét khỏe khoắn mà tổng thể truyền đạt tạo được một thực thể đầy cảm xúc, làm say mê cả trăm triệu người hâm mộ. trong hơn 50 năm qua. Đây là bìa của một quyển sách tôi đã thiết kế, quyển sách về Schulz, và nghệ thuật của ông, sẽ được xuất bản mùa thu năm nay, và đây là toàn bộ bìa sách. Không hề có thêm một yếu tố chữ hay thông tin đồ họa nào, và tên của quyển sách là "Chỉ Những Gì Cần Thiết." Ví dụ này tượng trưng cho những quyết định tôi phải đưa ra mỗi ngày về những thiết kế mà tôi cảm thụ, và những thiết kể mà tôi tạo ra.
So clarity. Clarity gets to the point. It's blunt. It's honest. It's sincere. We ask ourselves this. ["When should you be clear?"]
Vậy sự rõ ràng là? Sự rõ ràng là luận điểm trực tiếp. Thô, thật thà, thẳng thắn. Ta tự hỏi mình điều này. ["Khi nào ta cần rõ ràng?"]
Now, something like this, whether we can read it or not, needs to be really, really clear. Is it?
Những sơ đồ như thế này, dù ta có đọc được hay không, cũng cần phải rất, rất rõ ràng. Phải không?
This is a rather recent example of urban clarity that I just love, mainly because I'm always late and I am always in a hurry. So when these meters started showing up a couple of years ago on street corners, I was thrilled, because now I finally knew how many seconds I had to get across the street before I got run over by a car. Six? I can do that. (Laughter)
Đây là 1 ví dụ tôi thích gần đầy về sự rõ ràng trong thành phố, chủ yếu vì tôi rất hay trễ giờ, nên tôi luôn phải vội vàng. Khi những bảng đếm lùi này xuất hiện vài năm trước tại các ngã tư, tôi thấy rất hài lòng, vì giờ đây tôi đã biết mình có bao nhiêu giây để qua đường trước khi bị xe tông. 6 giây? Tôi có thể làm được.
So let's look at the yin to the clarity yang, and that is mystery. Mystery is a lot more complicated by its very definition. Mystery demands to be decoded, and when it's done right, we really, really want to. ["When should you be mysterious?"] In World War II, the Germans really, really wanted to decode this, and they couldn't.
Còn bây giờ hãy xét đến mặt đối lập của sự rõ ràng, và đó chính là sự bí ẩn. Sự bí ẩn thì phức tạp hơn nhiều trong định nghĩa của nó. Sự bí ẩn cần được giải mã, và khi bí ẩn quá quyến rũ, ta sẽ rất hứng thú giải mã. ["Khi nào ta trở nên bí ẩn?"] Vào Thế chiến II, người Đức rất muốn giải mã ghi chép này. và họ không làm được.
Here's an example of a design that I've done recently for a novel by Haruki Murakami, who I've done design work for for over 20 years now, and this is a novel about a young man who has four dear friends who all of a sudden, after their freshman year of college, completely cut him off with no explanation, and he is devastated. And the friends' names each have a connotation in Japanese to a color. So there's Mr. Red, there's Mr. Blue, there's Ms. White, and Ms. Black. Tsukuru Tazaki, his name does not correspond to a color, so his nickname is Colorless, and as he's looking back on their friendship, he recalls that they were like five fingers on a hand. So I created this sort of abstract representation of this, but there's a lot more going on underneath the surface of the story, and there's more going on underneath the surface of the jacket. The four fingers are now four train lines in the Tokyo subway system, which has significance within the story. And then you have the colorless subway line intersecting with each of the other colors, which basically he does later on in the story. He catches up with each of these people to find out why they treated him the way they did.
Đây là một mẫu thiết kế tôi đã thực hiện gần đây cho quyển tiểu thuyết của Haruki Murakami, tác giả mà tôi đã thiết kế bìa qua hơn 20 năm nay, và đây là tiểu thuyết về một thanh niên cùng 4 người bạn thân, nhưng bất chợt, sau năm đầu đại học, họ bất ngờ ngắt liên lạc với anh mà không một lời giải đáp, khiến anh rất tổn thương. Tên của những người bạn này hàm ý liên quan đến màu sắc trong tiếng Nhật. Anh Đỏ, anh Xanh Lam, chị Trắng, và chị Đen. Tên của chàng thanh niên, Tsukuru Tazaki, chẳng liên quan đến màu nào, vì vậy biệt hiệu của anh là Không Màu, và khi nhìn lại tình bạn của 5 người, Anh chàng cảm thấy mỗi người họ như 5 ngón tay trên một bàn tay. Vì vậy tôi đã diễn tả ý niệm khá trừu tượng này. Nhưng còn nhiều điều ẩn sau bề mặt của câu chuyện, Cũng như còn nhiều điều bí ẩn đằng sau bìa sách này. 4 ngón tay giờ đây thể hiện 4 tuyến tàu cao tốc trong hệ thống ngầm ở Tokyo, đóng vai trò quan trọng trong câu chuyện. Và ở đây là tuyến tàu Không Màu lần lượt cắt các tuyến tàu khác, chủ yếu là hành động của chàng thanh niên trong câu chuyện. Anh lần lượt tìm đến từng người bạn cũ của mình để tìm hiểu vì sao họ đã đối xử với anh như vậy.
And so this is the three-dimensional finished product sitting on my desk in my office, and what I was hoping for here is that you'll simply be allured by the mystery of what this looks like, and will want to read it to decode and find out and make more clear why it looks the way it does.
Và đây là sản phẩm 3D thực tế trên bàn làm việc của tôi, và điều tôi mong đợi là các bạn sẽ cảm thấy tò mò với hình thù bí ẩn của nó, và muốn đọc quyển sách này để giải mã và tìm hiểu kĩ hơn vì sao nó có hình dáng như vậy.
["The Visual Vernacular."]
["Thổ ngữ thị giác"]
This is a way to use a more familiar kind of mystery. What does this mean? This is what it means. ["Make it look like something else."] The visual vernacular is the way we are used to seeing a certain thing applied to something else so that we see it in a different way.
Đây là cách sử dụng một loại bí ẩn quen thuộc hơn. Điều này nghĩa là sao? Là thế này. ["Khiến thứ này trông như thứ khác"] Thổ ngữ thị giác là cách ta quen nhìn nhận một vật thể nhất định được áp dụng cho một vật thể khác, cho ta một cách nhìn nhận khác.
This is an approach I wanted to take to a book of essays by David Sedaris that had this title at the time. ["All the Beauty You Will Ever Need"] Now, the challenge here was that this title actually means nothing. It's not connected to any of the essays in the book. It came to the author's boyfriend in a dream. Thank you very much, so -- (Laughter) -- so usually, I am creating a design that is in some way based on the text, but this is all the text there is. So you've got this mysterious title that really doesn't mean anything, so I was trying to think: Where might I see a bit of mysterious text that seems to mean something but doesn't? And sure enough, not long after, one evening after a Chinese meal, this arrived, and I thought, "Ah, bing, ideagasm!" (Laughter) I've always loved the hilariously mysterious tropes of fortune cookies that seem to mean something extremely deep but when you think about them -- if you think about them -- they really don't. This says, "Hardly anyone knows how much is gained by ignoring the future." Thank you. (Laughter) But we can take this visual vernacular and apply it to Mr. Sedaris, and we are so familiar with how fortune cookie fortunes look that we don't even need the bits of the cookie anymore. We're just seeing this strange thing and we know we love David Sedaris, and so we're hoping that we're in for a good time.
Đây là phương thức tôi muốn sử dụng cho một tuyển tập của David Sedaris với nhan đề này. ["Mọi Vẻ Đẹp Bạn Cần Trên Đời"] Thử thách đặt ra là: Nhan đề này chẳng có ý nghĩa gì cả. Một mệnh đề không liên quan đến bất kì bài viết nào trong sách. Chỉ là một câu nói mà bạn trai tác giả bắt gặp trong mơ. Bạn cũng hiểu rồi đó... Cho nên, thường ngày khi thiết kế tôi có thể lấy cảm hứng từ chữ, nhưng chữ thì chỉ có thế này thôi. Một tiêu đề bí ẩn và vô nghĩa là tất cả những gì tôi có. Nên tôi đã thử suy nghĩ: Ta thường thấy những từ ngữ có vẻ thần bí nhưng thực chất vô nghĩa ở đâu? Và dĩ nhiên, không lâu sau đó, sau một buổi ăn tối với món Trung Quốc, vật này đã xuất hiện, và tôi nghĩ, "Ồ, đây rồi, ý tưởng tuôn trào!" Tôi luôn thích thú với lời ngụ ý bí hiểm trong mấy cái bánh quy tiên đoán, thường có vẻ rất sâu sắc, nhưng nghĩ kĩ thì... chẳng có nghĩa gì. "Chẳng ai biết sẽ lợi được gì khi ta phớt lờ tương lai" Thấy chưa? Nhưng ta có thể dùng 'thổ ngữ thị giác' này để áp dụng cho ông Sedaris, vì ta quá quen thuộc với hình ảnh bánh quy tiên tri rồi, ta chẳng cần thấy hình ảnh chiếc bánh để nhận biết. Ta chỉ cần thấy hình ảnh ngộ nghĩnh và biết ta yêu thích David Sedaris, và ta hy vọng đây sẽ là một quyển sách cực thú vị.
["'Fraud' Essays by David Rakoff"] David Rakoff was a wonderful writer and he called his first book "Fraud" because he was getting sent on assignments by magazines to do things that he was not equipped to do. So he was this skinny little urban guy and GQ magazine would send him down the Colorado River whitewater rafting to see if he would survive. And then he would write about it, and he felt that he was a fraud and that he was misrepresenting himself. And so I wanted the cover of this book to also misrepresent itself and then somehow show a reader reacting to it.
["'Kẻ Lừa Đảo' của David Rakoff"] David Rakoff là một nhà văn tuyệt vời Và anh gọi quyển sách đầu tiên của mình là "Kẻ Lừa Đảo" Vì anh được giao cho những bài viết tạp chí buộc anh phải làm những điều không phù hợp khả năng. Tưởng tượng anh là một gã thành thị gầy còm nhưng tạp chí GQ lại gửi anh đến sông Colorado Để chèo thuyền vượt thác, xem anh sống sót ra sao. Và anh đã viết về những sự kiện này, việc anh cảm thấy mình lừa dối và không phải bản thân mình. Do đó, tôi muốn bìa quyển sách này cũng lừa dối về bản thân nó đồng thời tôi muốn thể hiện phản xạ của người đọc.
This led me to graffiti. I'm fascinated by graffiti. I think anybody who lives in an urban environment encounters graffiti all the time, and there's all different sorts of it. This is a picture I took on the Lower East Side of just a transformer box on the sidewalk and it's been tagged like crazy. Now whether you look at this and think, "Oh, that's a charming urban affectation," or you look at it and say, "That's illegal abuse of property," the one thing I think we can all agree on is that you cannot read it. Right? There is no clear message here. There is another kind of graffiti that I find far more interesting, which I call editorial graffiti. This is a picture I took recently in the subway, and sometimes you see lots of prurient, stupid stuff, but I thought this was interesting, and this is a poster that is saying rah-rah Airbnb, and someone has taken a Magic Marker and has editorialized about what they think about it. And it got my attention.
Ý tưởng này dẫn tôi đến graffiti. Tôi rất thích tranh đường phố (graffiti). Tôi nghĩ ai sống trong môi trường đô thị đều bắt gặp graffiti ở mọi nơi, đủ loại khác nhau. Tôi chụp tấm ảnh này ở Lower East Side (tên một địa danh) chỉ là một máy biến áp bên vệ đường với đủ loại graffiti trên đó. Dù bạn nhìn vào đây và nghĩ "Ôi nghệ thuật đô thị thật đáng yêu" hay bạn sẽ phản ứng "Đây là sự xâm phạm tài sản chung" thì chúng ta vẫn phải đồng ý rằng ta chẳng thể đọc được gì. Đúng chứ? Không có thông điệp rõ ràng nào. Còn có một loại graffiti khác mà tôi thấy còn thú vị hơn, tôi tạm gọi là 'graffiti biên tập'. Tấm ảnh này được chụp gần đây ở ga điện ngầm, thường ta sẽ thấy những câu ngớ ngẩn, thô tục, nhưng câu này lại khá thú vị, đây là một tấm áp phích nói về rah-rah Airbnb, Và ai đó đã dùng bút lông, 'biên tập' lại với ý nghĩ cá nhân họ. Điều này thu hút sự chú ý của tôi.
So I was thinking, how do we apply this to this book? So I get the book by this person, and I start reading it, and I'm thinking, this guy is not who he says he is; he's a fraud. And I get out a red Magic Marker, and out of frustration just scribble this across the front. Design done. (Laughter) And they went for it! (Laughter) Author liked it, publisher liked it, and that is how the book went out into the world, and it was really fun to see people reading this on the subway and walking around with it and what have you, and they all sort of looked like they were crazy. (Laughter)
Làm thế nào tôi có thể áp dụng hình ảnh này vào bìa sách? Tôi nhận quyển sách của tác giả này, tôi đọc thử, và tôi suy nghĩ, gã này đang nói dối, hắn là một kẻ lừa đảo. Thế là tôi vớ cây bút lông, trong lòng ấm ức, nguệch ngoạc trên bìa sách cho thỏa. Thiết kế xong. Và họ đã duyệt thiết kế này! Tác giả cũng thích, nhà xuất bản cũng thích, và đó chính là cách mà quyển sách được xuất bản khắp thế giới, thật thú vị khi thấy mọi người đọc quyển sách này trên tàu điện đi dạo cũng đọc quyển này và cầm nó trên tay, và trông mọi người như bị điên vậy. (Cười)
["'Perfidia' a novel by James Ellroy"] Okay, James Ellroy, amazing crime writer, a good friend, I've worked with him for many years. He is probably best known as the author of "The Black Dahlia" and "L.A. Confidential." His most recent novel was called this, which is a very mysterious name that I'm sure a lot of people know what it means, but a lot of people don't. And it's a story about a Japanese-American detective in Los Angeles in 1941 investigating a murder. And then Pearl Harbor happens, and as if his life wasn't difficult enough, now the race relations have really ratcheted up, and then the Japanese-American internment camps are quickly created, and there's lots of tension and horrible stuff as he's still trying to solve this murder. And so I did at first think very literally about this in terms of all right, we'll take Pearl Harbor and we'll add it to Los Angeles and we'll make this apocalyptic dawn on the horizon of the city. And so that's a picture from Pearl Harbor just grafted onto Los Angeles. My editor in chief said, "You know, it's interesting but I think you can do better and I think you can make it simpler." And so I went back to the drawing board, as I often do. But also, being alive to my surroundings, I work in a high-rise in Midtown, and every night, before I leave the office, I have to push this button to get out, and the big heavy glass doors open and I can get onto the elevator. And one night, all of a sudden, I looked at this and I saw it in a way that I hadn't really noticed it before. Big red circle, danger. And I thought this was so obvious that it had to have been done a zillion times, and so I did a Google image search, and I couldn't find another book cover that looked quite like this, and so this is really what solved the problem, and graphically it's more interesting and creates a bigger tension between the idea of a certain kind of sunrise coming up over L.A. and America.
["'Perfidia', tiểu thuyết của James Ellroy"] James Ellroy là một tiểu tác gia trinh thám, bạn tốt của tôi, đã làm việc cùng tôi khá nhiều năm. Anh được biết đến với tác phẩm như "Hoa Thược Dược Đen" hoặc "Bí mật L.A." Còn đây là tiểu thuyết mới nhất, với một cái tên khá bí ẩn dù có nhiều người có thể hiểu được, nhưng cũng khá nhiều người không biết. Đây là câu chuyện về một thám tử Mỹ gốc Nhật ở Los Angeles năm 1941 đang điều tra một vụ án. Và rồi trận Trân Châu Cảng diễn ra cứ như cuộc đời anh chưa đủ phức tạp, mâu thuẫn chủng tộc gay gắt, và những trại tập trung người Mỹ gốc Nhật mọc lên nhanh chóng quá nhiều sức ép và mọi chuyện rất tồi tệ trong cuộc điều tra của anh. Ban đầu tôi hiểu câu chuyện này theo nghĩa đen sử dụng hình ảnh Trân Châu Cảng và kết hợp với Los Angeles rồi tạo ánh bình minh u ám ở đường chân trời thành phố. Và đó là hình ảnh Trân Châu Cảng ghép trên Los Angeles. Tổng biên tập đã nói rằng, "Trông cũng khá thú vị đấy nhưng tôi nghĩ anh có thể làm tốt hơn và làm mọi thứ đơn giản lại." Thế là tôi trở lại bàn vẽ như mọi khi. ngoài ra, khi để ý đến hoàn cảnh xung quanh, tôi làm việc ở một tòa cao ốc ở Midtown và mỗi đêm trước khi rời văn phòng, tôi phải nhấn cái nút này để ra ngoài, và cánh cửa kính to mở ra, dẫn tôi đến thang máy. Một đêm nọ, bất ngờ tôi lại nhìn cái nút này, với một góc nhìn hoàn toàn mới. Vòng tròn đỏ, nguy hiểm. Và tôi nghĩ hình ảnh này thật dễ hiểu và quen thuộc chắc hẳn nó được dùng cả tỉ lần rồi, nên tôi đã tìm trên Google, nhưng không tìm thấy bìa sách nào trông giống thế này cả, vậy hóa ra đây chính là giải pháp cho vấn đề, mang tính đồ họa cao, thú vị hơn và tạo được ấn tượng với ý tưởng về một cảnh rạng đông khá đặc biệt trên bầu trời L.A. và nước Mỹ.
["'Gulp' A tour of the human digestive system by Mary Roach."]
["'Gulp' Chuyến du hành qua hệ thống tiêu hoá của con người"]
Mary Roach is an amazing writer who takes potentially mundane scientific subjects and makes them not mundane at all; she makes them really fun. So in this particular case, it's about the human digestive system. So I'm trying to figure out what is the cover of this book going to be. This is a self-portrait. (Laughter) Every morning I look at myself in the medicine cabinet mirror to see if my tongue is black. And if it's not, I'm good to go. (Laughter) I recommend you all do this. But I also started thinking, here's our introduction. Right? Into the human digestive system. But I think what we can all agree on is that actual photographs of human mouths, at least based on this, are off-putting. (Laughter) So for the cover, then, I had this illustration done which is literally more palatable and reminds us that it's best to approach the digestive system from this end. (Laughter) I don't even have to complete the sentence. All right.
Mary Roach là một nhà văn tuyệt vời, cô có thể viết về những chủ đề khoa học khô khan một cách không khô khan chút nào; mà còn khiến chúng trở nên rất thú vị. Và đối với trường hợp này, đó là về hệ thống tiêu hoá của con người. Vậy nên tôi cố tưởng tượng xem cái bìa của cuốn sách này sẽ như thế nào. Đây là một bức chân dung. (Cười) Mỗi sáng tôi đều ngắm mình trong gương trên tủ đựng thuốc xem lưỡi của mình có bị đen không. Nếu không, tức là tôi còn khoẻ chán. (Cười) Tôi đề nghị mọi người cũng nên làm vậy. Nhưng tôi cũng bắt đầu suy nghĩ, đây là phần mở bài của chúng ta. Đúng không? Đi vào trong cơ quan tiêu hoá Nhưng tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đồng ý rằng hình ảnh thật của miệng con người, ít nhất là dựa trên bức chân dung này, thì thật không phù hợp cho một bìa sách. Vậy nên, một bức hình minh hoạ đã được làm ra mà rõ ràng là "ngon miệng" hơn (có thể chấp nhận được) và gợi nhắc chúng ta rằng tốt nhất là nên tiếp cận hệ tiêu hoá từ đầu này của quá trình... (Cười) Tôi còn không cần phải nói hết câu nữa. Được rồi.
["Unuseful mystery"] What happens when clarity and mystery get mixed up? And we see this all the time. This is what I call unuseful mystery. I go down into the subway -- I take the subway a lot -- and this piece of paper is taped to a girder. Right? And now I'm thinking, uh-oh, and the train's about to come and I'm trying to figure out what this means, and thanks a lot. Part of the problem here is that they've compartmentalized the information in a way they think is helpful, and frankly, I don't think it is at all. So this is mystery we do not need. What we need is useful clarity, so just for fun, I redesigned this. This is using all the same elements. (Applause) Thank you. I am still waiting for a call from the MTA. (Laughter) You know, I'm actually not even using more colors than they use. They just didn't even bother to make the 4 and the 5 green, those idiots. (Laughter) So the first thing we see is that there is a service change, and then, in two complete sentences with a beginning, a middle and an end, it tells us what the change is and what's going to be happening. Call me crazy! (Laughter)
["Sự bí ẩn vô ích"] Điều gì sẽ xảy ra khi rõ ràng và bí ẩn bị lẫn lộn với nhau? Chúng ta có thể nhận thấy điều này mọi lúc. Đây là cái mà tôi gọi là sự bí ẩn vô ích. Tôi đi xuống trạm xe điện ngầm -- Tôi đi xe điện ngầm nhiều lắm -- và mảnh giấy này được dán vào một thanh dầm. Và lúc bấy giờ tôi nghĩ, uh-oh, tàu thì sắp đến và tôi thì đang cố đoán xem tờ giấy này nói gì, và cám ơn vì thông tin "hữu ích". Một phần của vấn đề ở đây là người ta đã phân mảnh thông tin theo cách mà họ nghĩ là sẽ hữu ích, mà thẳng thắn thì, không hữu ích gì hết. Vậy nên đây là sự bí ẩn không cần thiết. Cái chúng ta cần là sự rõ ràng hữu ích, nên, để cho vui, tôi đã thiết kế lại. Mẫu này sử dụng những yếu tố giống hết phiên bản trước. (Vỗ tay) Cám ơn. Tôi vẫn đang chờ một cuộc gọi từ MTA. Bạn biết không, tôi thật ra còn không dùng nhiều màu như họ. Họ còn không để tâm đến chuyện tô màu xanh cho số 4 và 5 lũ đần độn đó. Điều đầu tiên chúng ta thấy là có sự thay đổi trong dịch vụ, tiếp đến, trong 2 câu hoàn chỉnh với mở đầu, giữa và kết câu, nó cho chúng ta biết cái gì thay đổi và cái gì sắp xảy ra. Bảo tôi điên đi!
["Useful mystery"] All right. Now, here is a piece of mystery that I love: packaging. This redesign of the Diet Coke can by Turner Duckworth is to me truly a piece of art. It's a work of art. It's beautiful. But part of what makes it so heartening to me as a designer is that he's taken the visual vernacular of Diet Coke -- the typefaces, the colors, the silver background -- and he's reduced them to their most essential parts, so it's like going back to the Charlie Brown face. It's like, how can you give them just enough information so they know what it is but giving them the credit for the knowledge that they already have about this thing? It looks great, and you would go into a delicatessen and all of a sudden see that on the shelf, and it's wonderful. Which makes the next thing -- ["Unuseful clarity"] -- all the more disheartening, at least to me. So okay, again, going back down into the subway, after this came out, these are pictures that I took. Times Square subway station: Coca-Cola has bought out the entire thing for advertising. Okay? And maybe some of you know where this is going. Ahem.
["Bí ẩn hữu ích"] Được rồi. Đây là một sự bí ẩn mà tôi mê tít: bao bì đóng gói. Bản thiết kế lại cho lon Diet Coke bởi Turner Duckworth đối với tôi là một tác phẩm nghệ thuật. Nó thật sự là một công trình nghệ thuật. Tuyệt đẹp! Nhưng cái làm cho tôi thấy phấn khởi ở vai trò là một nhà thiết kế là việc anh ta mang thổ ngữ thị giác của lon Diet Coke -- kiểu chữ, màu sắc, nền bạc -- và anh ấy đã tối giản chúng chỉ để những phần quan trọng nhất, nên giống như việc ngược lại với khuôn mặt Charlie Brown. Giống như là, làm sao để cho họ vừa đủ thông tin để họ biết nó là gì nhưng vẫn nhờ vào những kiến thức họ có sẵn về cái thứ này? Trông nó thật tuyệt, và khi bạn đi vào một cửa hàng và bất ngờ nhìn thấy nó trên kệ, thật là tuyệt vời! Nó khiến cho chủ đề kế tiếp -- ["Sự rõ ràng vô ích"] -- càng thêm chán chường, ít nhất là với tôi. Ok, một lần nữa, chúng ta cùng đi xuống đường xe điện ngầm, sau khi lon Coke này được sản xuất, đây là những tấm ảnh tôi đã chụp được. Trạm xe điện ngầm Quảng trường Thời Đại: Coca-Cola đã mua toàn bộ mọi thứ cho mục đích quảng cáo. OK? Có thể vài người trong số các bạn biết chuyện này đang dẫn đến đâu. E hèm.
"You moved to New York with the clothes on your back, the cash in your pocket, and your eyes on the prize. You're on Coke." (Laughter) "You moved to New York with an MBA, one clean suit, and an extremely firm handshake. You're on Coke." (Laughter) These are real! (Laughter) Not even the support beams were spared, except they switched into Yoda mode. (Laughter) "Coke you're on." (Laughter) ["Excuse me, I'm on WHAT??"] This campaign was a huge misstep. It was pulled almost instantly due to consumer backlash and all sorts of unflattering parodies on the web -- (Laughter) -- and also that dot next to "You're on," that's not a period, that's a trademark. So thanks a lot.
"Bạn đến New York với quần áo ở trên lưng, tiền mặt trong túi, mắt hướng về mục tiêu You're on Coke." "Bạn đến New York với tấm bằng thạc sĩ, một bộ vest sạch sẽ, và một cái bắt tay rất chặt. You're on Coke." Những slogan này đều là thật! Ngay cả những cây cột đỡ cũng không được tha ngoại trừ việc họ đổi sang Yoda Mode. "Coke you're on." ["Xin lỗi, tôi CÁI GÌ??"] Chiến dịch này là một bước đi vô cùng sai lầm. Chúng được dẹp bỏ gần như ngay lập tức do phản ứng dữ dội của người tiêu dùng và những dị bản được "chế biến" lại trên mạng -- (Cười) -- và cái chấm bên cạnh "You're on," không phải là một dấu chấm, mà là dấu TM. Vậy nên, cám ơn rất nhiều.
So to me, this was just so bizarre about how they could get the packaging so mysteriously beautiful and perfect and the message so unbearably, clearly wrong. It was just incredible to me.
Đối với tôi, thật là kì quái bởi họ đã có thể làm bao bì đẹp và hoàn hảo một cách huyền bí đến vậy mà cái thông điệp thì lại sai một cách quá rõ ràng và không thể chấp nhận. Tôi thấy chuyện này thật là "phi thường".
So I just hope that I've been able to share with you some of my insights on the uses of clarity and mystery in my work, and maybe how you might decide to be more clear in your life, or maybe to be a bit more mysterious and not so over-sharing. (Laughter)
Tóm lại, tôi hi vọng là tôi đã có thể chia sẻ với mọi người một phần hiểu biết về cách sử dụng sự rõ ràng và bí ẩn trong công việc của tôi, cách bạn có thể cân nhắc về việc trở nên rõ ràng hơn trong cuộc sống, hoặc là thêm một chút bí ẩn và tránh trở nên quá cởi mở. (Cười)
And if there's just one thing that I leave you with from this talk, I hope it's this: Blih blih blih blah. Blah blah blih blih. ["'Judge This,' Chip Kidd"] Blih blih blah blah blah. Blah blah blah.
Và nếu tôi chỉ có thể trao cho các bạn một điều duy nhất từ cuộc nói chuyện này, tôi hi vọng nó là: Blih blih blih blah. Blah blah blih blih. ["'Judge This,' Chip Kidd"] Blih blih blah blah blah. Blah blah blah.
Blah blah.
Blah blah.
(Applause)
(Khán giả vỗ tay)