Hi. (Laughter)
Xin chào. (Cười)
I did that for two reasons. First of all, I wanted to give you a good visual first impression. But the main reason I did it is that that's what happens to me when I'm forced to wear a Lady Gaga skanky mic.
Tôi làm như vậy là bởi hai lý do. Trước hết, tôi muốn cho các bạn thấy một ấn tượng hình ảnh ban đầu thú vị. Nhưng lý do chính mà tôi làm như vậy là vì tôi bị ép phải đeo một cái mic Lady Gaga thật là kinh dị.
(Laughter)
(Cười)
I'm used to a stationary mic. It's the sensible shoe of public address.
Tôi quen sử dụng mic rời hơn. Nó phù hợp hơn ở nơi công cộng.
(Laughter)
(Cười)
But you clamp this thing on my head, and something happens. I just become skanky. (Laughter) So I'm sorry about that. And I'm already off-message.
Thế nhưng mà người ta lại đeo cái này lên đầu tôi, có thứ gì đó xảy ra. Và thế là tôi trở nên quái dị vậy đấy. (Cười) Vậy nên cho tôi xin lỗi về hành động đó. Tôi đang đi ngoài lề quá rồi.
(Laughter)
(Cười)
Ladies and gentlemen, I have devoted the past 25 years of my life to designing books. ("Yes, BOOKS. You know, the bound volumes with ink on paper. You cannot turn them off with a switch. Tell your kids.") It all sort of started as a benign mistake, like penicillin. (Laughter)
Kính thưa các quý ông và quý bà, Tôi đã cống hiến 25 năm cuộc đời của tôi cho việc thiết kế sách. "Đúng vậy, SÁCH. Bạn biết đấy, đó là những tập giấy có bìa với mực trên những trang giấy. Bạn không thể tắt nó đi bằng cách ấn một công tắc nào đó. Hãy bảo với lũ trẻ của bạn vậy." Tất cả bắt đầu chỉ với một sai lầm nho nhỏ không ác ý, như penicillin. (Cười)
What I really wanted was to be a graphic designer at one of the big design firms in New York City. But upon arrival there, in the fall of 1986, and doing a lot of interviews, I found that the only thing I was offered was to be Assistant to the Art Director at Alfred A. Knopf, a book publisher. Now I was stupid, but not so stupid that I turned it down.
Công việc mà tôi thực sự muốn làm đó là một nhà thiết kế đồ họa ở một trong những công ty thiết kế lớn của New York. Thế nhưng khi tới New York, vào mùa thu năm 1986, và đến một loạt các cuộc phỏng vấn, tôi nhận ra là công việc duy nhất chào mời tôi đó là trợ lý cho Giám đốc Đồ Họa ở Alfred A. Knopt, một nhà xuất bản. Lúc đó tôi thật là rất ngu ngốc, nhưng cũng không ngu tới mức từ chối công việc này.
I had absolutely no idea what I was about to become part of, and I was incredibly lucky. Soon, it had occurred to me what my job was. My job was to ask this question: "What do the stories look like?" Because that is what Knopf is. It is the story factory, one of the very best in the world. We bring stories to the public.
Tôi hoàn toàn không có khái niệm gì về thứ mà tôi sẽ tham gia vào làm, và tôi thực sự là quá đỗi may mắn. Không lâu sau đó, tôi dần hiểu ra công việc của mình là gì. Công việc của tôi là đặt ra câu hỏi thế này: "Những câu chuyện trông như thế nào?" Bởi vì đó là cách mà Knopf làm việc. Đó là một nhà máy của những câu chuyện, một trong những nhà máy tuyệt vời nhất thế giới. Chúng tôi đem truyện tới cho mọi người.
The stories can be anything, and some of them are actually true. But they all have one thing in common: They all need to look like something. They all need a face. Why? To give you a first impression of what you are about to get into. A book designer gives form to content, but also manages a very careful balance between the two.
Truyện có thể là bất kỳ thứ gì, một vài trong số đó là có thật. Nhưng chúng đều có một điểm chung: Chúng cần phải trông giống một cái gì đó. Tất cả đều cần một gương mặt. Tại sao? Để có thể tạo cho bạn một ấn tượng ban đầu về thứ mà bạn sẽ đọc. Nhà thiết kế sách là người tạo hình cho nội dung của sách, nhưng đồng thời họ cũng phải cân bằng giữa hai bên.
Now, the first day of my graphic design training at Penn State University, the teacher, Lanny Sommese, came into the room and he drew a picture of an apple on the blackboard, and wrote the word "Apple" underneath, and he said, "OK. Lesson one. Listen up." And he covered up the picture and he said, "You either say this," and then he covered up the word, "or you show this. But you don't do this." Because this is treating your audience like a moron. (Laughter) And they deserve better.
Ngày huấn luyện đầu tiên của tôi về thiết kế đồ họa là ở đại học Penn State, giáo viên của tôi, Lanny Sommese, bước vào căn phòng và ông ấy vẽ hình quả táo lên trên bảng đen, và rồi viết từ "Táo" phía dưới đó, và rồi ông nói, "Thôi được. Bài học đầu tiên. Lắng nghe nào." Và rồi ông ý che bức hình đi và nói, "Hoặc chúng ta nói thế này," và rồi ông ấy chuyển sang che phần từ, "hay là cho người ta xem thứ này. Chứ chúng ta không làm thế này." Bởi vì làm thế là coi khán giả của chúng ta như kẻ ngốc (Cười) Và họ đáng được hơn thế.
And lo and behold, soon enough, I was able to put this theory to the test on two books that I was working on for Knopf. The first was Katharine Hepburn's memoirs, and the second was a biography of Marlene Dietrich. Now the Hepburn book was written in a very conversational style, it was like she was sitting across a table telling it all to you. The Dietrich book was an observation by her daughter; it was a biography. So the Hepburn story is words and the Dietrich story is pictures, and so we did this. So there you are. Pure content and pure form, side by side. No fighting, ladies.
Và thật bất ngờ, không lâu sau đó, Tôi đã được thử nghiệm lý thuyết đó trên hai cuốn sách khi tôi làm việc cho Knopf. Cuốn thứ nhất là hồi ký của Katharine Hepburn, và cuốn thứ hai là tiểu sử của Marlene Dietrich. Cuốn sách về Hepburn được viết với phong cách thiên về hội thoại, nó giống như là cô ấy đang ngồi phía bên kia của chiếc bàn và kể chuyện cho bạn. Còn cuốn về Dietrich lại thiên về quan sát hơn quan sát của con gái bà ấy; đó là một cuốn tiểu sử. Vậy là cuốn về Hepburn là những từ ngữ còn cuốn về Dietrich là những hình ảnh, và vậy nên chúng tôi đã làm thế này. Bạn thấy đấy, Thuần túy nội dung và hình thức, bên cạnh nhau. Không tranh cãi chút nào, thưa các quý bà.
("What's a Jurassic Park?") Now, what is the story here? Someone is re-engineering dinosaurs by extracting their DNA from prehistoric amber. Genius! (Laughter)
"Công viên kỷ Jura là cái gì?" Xem nào, câu chuyện ở đây là gì? Có ai đó đang tái tạo lại bọn khủng long bằng cách trích xuất tế bào ADN của chúng từ hổ phách thời tiền sử. Thiên tài! (Cười)
Now, luckily for me, I live and work in New York City, where there are plenty of dinosaurs. (Laughter) So, I went to the Museum of Natural History, and I checked out the bones, and I went to the gift shop, and I bought a book. And I was particularly taken with this page of the book, and more specifically the lower right-hand corner.
May mắn cho tôi, tôi sống và làm việc tại New York, nơi có rất nhiều khủng long. (Cười) Vậy là, tôi đi tới Bảo tàng Lịch Sử Tự Nhiên, xem xét đống xương, và rồi tôi đi vào cửa hàng lưu niệm, và mua một cuốn sách. Và tôi đặc biệt bị cuốn hút bởi trang này của cuốn sách, và cụ thể hơn là ở phần góc dưới bên phải.
Now I took this diagram, and I put it in a Photostat machine, (Laughter) and I took a piece of tracing paper, and I taped it over the Photostat with a piece of Scotch tape -- stop me if I'm going too fast -- (Laughter) -- and then I took a Rapidograph pen -- explain it to the youngsters -- (Laughter) and I just started to reconstitute the dinosaur.
Tôi đã đem tấm hình này, và đưa vào máy photocopy đời cũ (Cười) thế rồi tôi lấy một mấu giấy can, dính lên trên máy photo với một mẩu băng dính Scotch - hãy ngăn tôi lại nếu tôi nói hơi nhanh - (Cười) và rồi tôi lấy một chiếc bút Rapidograph -- hãy giải thích nó là gì cho những người trẻ tuổi -- (Cười) và rồi tôi bắt đầu tái tạo lại con khủng long.
I had no idea what I was doing, I had no idea where I was going, but at some point, I stopped -- when to keep going would seem like I was going too far. And what I ended up with was a graphic representation of us seeing this animal coming into being. We're in the middle of the process. And then I just threw some typography on it. Very basic stuff, slightly suggestive of public park signage. (Laughter)
Tôi không hề biết là mình định làm gì, Tôi không biết mình sẽ đi tới đâu, nhưng tại một thời điểm nào đó, tôi dừng lại -- khi tôi cảm thấy tiếp tục làm sẽ là đi quá xa. Và kết quả là tôi có một hình ảnh mô tả việc chúng ta nhìn thấy con thú này dần sống lại. Chúng ta vẫn đang ở giữa quá trình đó. Và rồi tôi ném một vài chữ lên. Những thứ rất đơn giản, gợi ý một chút về hình ảnh công viên. (Cười)
Everybody in house loved it, and so off it goes to the author. And even back then, Michael was on the cutting edge. ("Michael Crichton responds by fax:") ("Wow! Fucking Fantastic Jacket") (Laughter) (Applause) That was a relief to see that pour out of the machine. (Laughter) I miss Michael.
Tất cả mọi người trong nhà xuất bản đều thích nó, và thế là nó đến với tay tác giả. Và ngay cả khi đó, Michael là một người tiên phong trong lĩnh vực này. "Michael Crichton trả lời bằng fax." "Trời! Một bìa sách tuyệt vời" (Cười) (Vỗ tay) Tôi thật nhẹ nhõm khi thấy những dòng này chui ra từ máy fax. (Cười) Tôi nhớ Michael.
And sure enough, somebody from MCA Universal calls our legal department to see if they can maybe look into buying the rights to the image, just in case they might want to use it. Well, they used it. (Laughter) (Applause)
Và chắc chắn rồi, ai đó từ MCA Universal gọi tới văn phòng pháp luật của chúng tôi để xem xem nếu họ có thể mua bản quyền tấm hình, chỉ đề phòng trường hợp họ muốn dùng nó. Chà, và họ có dùng nó thật. (Cười) (Vỗ tay)
And I was thrilled. We all know it was an amazing movie, and it was so interesting to see it go out into the culture and become this phenomenon and to see all the different permutations of it. But not too long ago, I came upon this on the Web. No, that is not me. But whoever it is, I can't help but thinking they woke up one day like, "Oh my God, that wasn't there last night. Ooooohh! I was so wasted." (Laughter)
Và tôi thực sự bị ấn tượng. Chúng ta đều biết nó trở thành một bộ phim thú vị, và cũng thú vị khi thấy nó đã đi sâu vào văn hóa và trở thành hiện tượng thấy nó ra đời với vô số hình thứ khác nhau. Nhưng cách đây không lâu, tôi vào một trang Web và thấy thứ này. Không, không phải tôi. Nhưng dù đó là ai, tôi không thể không tưởng tượng ra cái cảnh một ngày nó họ thức dậy và, "Ôi chúa ơi, nó không có ở đó đêm quá. Ôiiiii!" Mình đã phê thuốc quá rồi." (Cười)
But if you think about it, from my head to my hands to his leg. (Laughter) That's a responsibility. And it's a responsibility that I don't take lightly. The book designer's responsibility is threefold: to the reader, to the publisher and, most of all, to the author. I want you to look at the author's book and say, "Wow! I need to read that."
Nhưng nếu bạn nghĩ kỹ hơn về điều này, những thứ từ trong đầu tôi qua đôi tay tôi cho tới chân của cậu ta. (Cười) Đó là một loại trách nhiệm. Và đó là một trách nhiệm mà tôi không hề coi nhẹ. Và trách nhiệm của người thiết kế sách nhân lên gấp ba: đối với người đọc, đối với nhà xuất bản và, nhất là, đối với tác giả. Tôi muốn bạn nhìn vào cuốn sách của một tác giả và thốt lên, "Chà! Mình cần phải đọc cuốn đó."
David Sedaris is one of my favorite writers, and the title essay in this collection is about his trip to a nudist colony. And the reason he went is because he had a fear of his body image, and he wanted to explore what was underlying that. For me, it was simply an excuse to design a book that you could literally take the pants off of. But when you do, you don't get what you expect. You get something that goes much deeper than that. And David especially loved this design because at book signings, which he does a lot of, he could take a magic marker and do this. (Laughter) Hello! (Laughter)
David Sedaris lfa một trong những nhà văn yêu thích của tôi, và tiêu đề của bài viết trong tập hợp bài về chuyến du lịch của ông tới một nước thuộc địa mà ở đó người ta ở trần truồng. Và lý do mà ông ấy đi trên chuyến đi đó là bởi ông ấy có một nối sợ hình ảnh thân thể, và ông ấy muốn khám phá điều gì là căn nguyên. Đối với tôi, đó đơn giản là một cái cớ để thiết kế một cuốn sách mà bạn có thể thật sự cởi quần, theo nghĩa đen. Nhưng khi bạn làm thế, bạn sẽ không tìm thấy thứ mà bạn kỳ vọng. Bạn thấy một thứ sâu sắc hơn nhiều. Và David đặc biệt thích thiết kế này bởi vì trong buổi ký tặng sách, ông ấy thực hiện rất nhiều buổi ký tặng, ông ấy có thể lấy một chiếc bút ma thuật ra và làm thế này. (Cười) Xin chào! (Cười)
Augusten Burroughs wrote a memoir called ["Dry"], and it's about his time in rehab. In his 20s, he was a hotshot ad executive, and as Mad Men has told us, a raging alcoholic. He did not think so, however, but his coworkers did an intervention and they said, "You are going to rehab, or you will be fired and you will die."
Augusten Burroughs viết một cuốn hồi ký có tên là ["Dry" - Khô], và đó là về khoảng thời gian ông ấy trong trị liệu. Trong những năm tuổi 20, ông ấy là một nhà quản trị quảng cáo tài giỏi và như Mad Men đã nói với chúng ta, một kẻ nghiện rượu. Tuy nhiên, ông ấy không nghĩ vậy, nhưng đồng nghiệp của ông ấy can thiệp và họ nói, "Anh phải đi trị liệu, hoặc là ông sẽ bị đuổi việc và ông sẽ chết."
Now to me, this was always going to be a typographic solution, what I would call the opposite of Type 101. What does that mean? Usually on the first day of Introduction to Typography, you get the assignment of, select a word and make it look like what it says it is. So that's Type 101, right? Very simple stuff. This is going to be the opposite of that. I want this book to look like it's lying to you, desperately and hopelessly, the way an alcoholic would.
Đối với tôi, những thứ thế này luôn có giải pháp là Typography (Nghệ thuật con chữ) thứ mà tôi gọi là ngược lại với lớp học Type 101 (Nhập môn nghệ thuật chữ) Nó có nghĩa là gì? Thông thường vào ngày đầu tiên tham gia lớp Giới thiệu về Typography, bạn có bài tập là, chọn một từ và làm cho nó trông giống như nội dung của nó. Vậy đó là Type 101, phải không? Chuyện đơn giản. Còn thứ này sẽ là thứ ngược lại với điều đó. Tôi muốn cuốn sách này trông giống như là nó đang nói dối bạn, đầy bất lực và vô vọng, cái cách mà một kẻ nghiện rượu sẽ làm.
The answer was the most low-tech thing you can imagine. I set up the type, I printed it out on an Epson printer with water-soluble ink, taped it to the wall and threw a bucket of water at it. Presto! Then when we went to press, the printer put a spot gloss on the ink and it really looked like it was running.
Câu trả lời là loại công nghệ thô sơ nhất mà bạn có thể tưởng tượng ra. Tôi đánh máy, in nó ra trên một máy in Epson với loại mực có thể hòa tan với nước, dính lên tường và đổ một xô nước lên đó. Thế đó! Và rồi khi chúng tôi đem đi in, máy in làm mực trở nên bóng láng và nó trông giống hệt như đang chảy.
Not long after it came out, Augusten was waylaid in an airport and he was hiding out in the bookstore spying on who was buying his books. And this woman came up to it, and she squinted, and she took it to the register, and she said to the man behind the counter, "This one's ruined." (Laughter) And the guy behind the counter said, "I know, lady. They all came in that way." (Laughter) Now, that's a good printing job.
Không lâu sau khi cuốn sách ấn hành, Augustun khi đang phục kích trong một sân bay và ông ta đang trốn trong một hiệu sách mật thám xem ai đang mua sách của mình. Và rồi có một người phụ nữ lại gần, và rồi bà ấy nheo mắt lại, và đem cuốn sách tới quầy thu ngân, và nói với người nhân viên ở đó, "Cuốn này bị hỏng rồi." (Cười) Và nhân viên đó nói, "Tôi biết vậy, thưa bà. Tất cả chúng đều đến với tình trạng đó." (Cười) Đó là sự tài tình của việc in.
A book cover is a distillation. It is a haiku, if you will, of the story. This particular story by Osama Tezuka is his epic life of the Buddha, and it's eight volumes in all. But the best thing is when it's on your shelf, you get a shelf life of the Buddha, moving from one age to the next. All of these solutions derive their origins from the text of the book, but once the book designer has read the text, then he has to be an interpreter and a translator.
Bìa sách là một sự chưng cất. Nó là bài thơ haiku, nếu bạn có thể, về câu chuyện. Câu chuyện cụ thể này của Osama Tezuka là về cuộc đời đầy sử thi của Buddha (Đức Phật), và nó có 8 quyển tất cả. Nhưng điều tuyệt nhất là khi đặt chúng lên kệ sách của bạn, bạn có một kệ sách cuộc đời của Buddha, từ tuổi này sang tuổi khác. Những giải pháp này đều có nguồn gốc từ bản thân nội dung cuốn sách, nhưng một khi người thiết kế sách đã đọc xong, anh ta phải trở thành một người diễn giải một người dịch.
This story was a real puzzle. This is what it's about. ("Intrigue and murder among 16th century Ottoman court painters.")
Câu chuyện này thực sự là một câu đố. Đây là nội dung của nó. "Âm mưu và án mạng giữa những họa sĩ hoàng gia vương quốc Ottoman vào thế kỷ 16."
(Laughter)
(Cười)
All right, so I got a collection of the paintings together and I looked at them and I deconstructed them and I put them back together. And so, here's the design, right? And so here's the front and the spine, and it's flat. But the real story starts when you wrap it around a book and put it on the shelf.
Vậy đấy, thế là tôi lôi ra một tuyển tập các bức tranh và quan sát chúng và phân tích chúng rồi đem chúng lại với nhau. Và thế là, đây là thiết kế, đúng vậy không? Đây là bìa trước và gáy sách, ở dạng phẳng. Nhưng câu chuyện chỉ bắt đầu khi bạn bọc nó quanh cuốn sách và đặt lên kệ.
Ahh! We come upon them, the clandestine lovers. Let's draw them out. Huhh! They've been discovered by the sultan. He will not be pleased. Huhh! And now the sultan is in danger. And now, we have to open it up to find out what's going to happen next. Try experiencing that on a Kindle. (Laughter)
Ahh! Chúng ta thấy rồi những kẻ lén lút yêu nhau. Hãy lôi nó ra thôi. Huhh! Họ bị tên vua phát hiện ra rồi. Ông ta sẽ không vui đâu. Huhh! Giờ thì ông vua đó đang gặp nguy hiểm. Và thế là, giờ chúng ta phải mở nó ra để biết xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đó. Thử trải nghiệm thứ như thế trên Kindle xem. (Cười)
Don't get me started. Seriously. Much is to be gained by eBooks: ease, convenience, portability. But something is definitely lost: tradition, a sensual experience, the comfort of thingy-ness -- a little bit of humanity.
Đừng khiến tôi bắt đầu. Thật đấy. eBooks (sách điện tử) mang lại nhiều thứ: dễ dàng, tiện lợi, dễ mang theo. Nhưng có thứ hoàn toàn bị mất đi: truyền thống, cái trải nghiệm cảm giác, sự thoải mái của một thứ tồn tại thật -- một chút tính nhân văn.
Do you know what John Updike used to do the first thing when he would get a copy of one of his new books from Alfred A. Knopf? He'd smell it. Then he'd run his hand over the rag paper, and the pungent ink and the deckled edges of the pages. All those years, all those books, he never got tired of it. Now, I am all for the iPad, but trust me -- smelling it will get you nowhere. (Laughter) Now the Apple guys are texting, "Develop odor emission plug-in." (Laughter)
Bạn có biết điều John Updike từng làm lần đầu tiên khi ông ấy có một ấn phẩm một trong những cuốn sách mới của ông ấy từ Alfred A. Knopf? Ông ấy ngửi nó. Thế rồi ông ấy sẽ lấy tay xoa xoa lên tờ giấy thô ráp, trên mùi mực hăng và những mép giấy chưa xén. Và trong suốt bao nhiêu năm, bao nhiêu cuốn sách ấy, ông ấy không bao giờ biết chán. Tôi thì rất thích iPad đấy, nhưng tin tôi đi -- ngửi nó sẽ chẳng đưa bạn đến đâu cả. (Cười) Giờ thì các chàng trai Apple đang nhắn tin cho nhau, "Phát triển plug-in tạo mùi hương." (Cười)
And the last story I'm going to talk about is quite a story. A woman named Aomame in 1984 Japan finds herself negotiating down a spiral staircase off an elevated highway. When she gets to the bottom, she can't help but feel that, all of a sudden, she's entered a new reality that's just slightly different from the one that she left, but very similar, but different. And so, we're talking about parallel planes of existence, sort of like a book jacket and the book that it covers.
Và câu chuyện cuối cùng mà tôi muốn nói tới mới thực sự thú vị. Một người phụ nữ có tên Aomame, vào 1984 ở Nhât, phát hiện ra rằng đang đòi đi xuống một cầu thang xoắn trôn ốc xuống khỏi đường cao tốc trên cao. Khi bà ta xuống đến cuối cùng, bà ấy không thể ngừng cái cảm giác, bất chợt, bà ấy đi vào một không gian khác nó chỉ hơi khác với không gian mà bà ấy vừa rời đi, rât thân thuộc, mà lại khác biệt. Và vậy là, chúng ta đang nói về những mặt phẳng song song tồn tại, giống như bìa sách và cuốn sách bên trong.
So how do we show this? We go back to Hepburn and Dietrich, but now we merge them. So we're talking about different planes, different pieces of paper. So this is on a semi-transparent piece of velum. It's one part of the form and content. When it's on top of the paper board, which is the opposite, it forms this. So even if you don't know anything about this book, you are forced to consider a single person straddling two planes of existence. And the object itself invited exploration interaction, consideration and touch.
Làm thế nào để thể hiện được điều này? Chúng ta quay lại với Hepburn và Dietrich, nhưng giờ chúng ta sẽ ghép hai thứ lại. Vậy chúng ta đang nói về những mặt phẳng khác nhau, những mẩu khác nhau của một tờ giấy. Vậy là đây là một tấm màn nửa trong suốt. Nó là một phần của hình thức và nội dung. Khi nó nằm trên trang giấy, thứ đối ngược, là như thế này. Và vậy là ngay cả nếu như bạn không biết chút gì về cuốn sách này, bạn bị buộc tưởng tượng ra một con người đang lưỡng lự giữa hai không gian. Và bản thân đồ vật mời gọi sự khám phá sự giao tiếp, sự xem xét sự động chạm.
This debuted at number two on the New York Times Best Seller list. This is unheard of, both for us the publisher, and the author. We're talking a 900-page book that is as weird as it is compelling, and featuring a climactic scene in which a horde of tiny people emerge from the mouth of a sleeping girl and cause a German Shepherd to explode. (Laughter) Not exactly Jackie Collins. Fourteen weeks on the Best Seller list, eight printings, and still going strong.
Và cuốn sách mới ra đời lọt vào vị trí số hai trong danh sách những cuốn sách bán chạy của tờ New York Times. Điều này là chưa từng nghe đến, đối với cả nhà xuất bản, và cả tác giả. Chúng ta đang nói về một cuốn sách giày 900 trang và kỳ lạ và ấn tượng làm sao, nó nói về một hoàn cảnh tột đỉnh khi một đám đông những người tí hon chui ra khỏi miệng của một cô gái đang ngủ và khiến một người chăn cừu Đức phát nổ. (Cười) Không hẳn giống Jackie Collins. Mười bốn tuần trên danh sách bán chạy nhất, tám lần tái bản, và vẫn còn bán chạy.
So even though we love publishing as an art, we very much know it's a business too, and that if we do our jobs right and get a little lucky, that great art can be great business.
Vì vậy mặc dù chúng ta yêu thích việc xuất bản giống như một nghệ thuật, chúng ta cũng hiểu rõ đó cũng là một loại công việc làm ăn nữa, và nếu chúng ta làm tốt công việc của mình và gặp một chút may mắn, nghệ thuật tuyệt vời có thể có lãi vô cùng.
So that's my story. To be continued. What does it look like? Yes. It can, it does and it will, but for this book designer, page-turner, dog-eared place-holder, notes in the margins-taker, ink-sniffer, the story looks like this.
Và đó là câu chuyện của tôi. Để tiếp tục. Trông câu chuyện đó như thế nào? Đúng thế. Nó có thể, nó đang và sẽ như thế, nhưng đối với nhà thiết kế sách, với những người đọc thích tận tay lật trang, với những người thích đánh dấu gấp sách những kẻ thích chú thích bên lề, những người thích ngửi mùi mực, câu chuyện trông như thế này.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)