I am from the South Side of Chicago, and in seventh grade, I had a best friend named Jenny who lived on the Southwest Side of Chicago. Jenny was white, and if you know anything about the segregated demographics of Chicago, you know that there are not too many black people who live on the Southwest Side of Chicago. But Jenny was my girl and so we would hang out every so often after school and on the weekends. And so one day we were hanging out in her living room, talking about 13-year-old things, and Jenny's little sister Rosie was in the room with us, and she was sitting behind me just kind of playing in my hair, and I wasn't thinking too much about what she was doing. But at a pause in the conversation, Rosie tapped me on the shoulder. She said, "Can I ask you a question?"
Tôi đến từ bờ Nam Chicago Khi học lớp 7 tôi có một người bạn thân là Jenny cô ấy sống ở Tây Nam Chicago Jenny là người da trắng và như bạn biết về tình hình nhân khẩu chênh lệnh ở Chicago thì không có nhiều người da đen sống ở Tây Nam Chicago. Nhưng Jenny là bạn tôi nên chúng tôi hay đi chơi với nhau sau giờ học và cuối tuần Một hôm, khi chúng tôi đang chơi ở phòng khách nhà cô ấy nói về những chuyện của tuổi 13 và em của Jenny, Rosie cũng ở đó Cô ấy ngồi sau tôi, và đang nghịch tóc tôi Tôi không để ý lắm việc đó Nhưng khi cuộc nói chuyện dừng một chút Rosie vỗ vào vai tôi và nói "Em hỏi một câu được không?
I said, "Yeah, Rosie. Sure."
Tôi nói "Tất nhiên rồi, Rosie"
"Are you black?"
"Chị là người da đen à?"
(Laughter)
(Cười)
The room froze. Silence. Jenny and Rosie's mom was not too far away. She was in the kitchen and she overheard the conversation, and she was mortified. She said, "Rosie! You can't ask people questions like that." And Jenny was my friend, and I know she was really embarrassed. I felt kind of bad for her, but actually I was not offended. I figured it wasn't Rosie's fault that in her 10 short years on this earth, living on the Southwest Side of Chicago, she wasn't 100 percent sure what a black person looked like. That's fair. But what was more surprising to me was, in all of this time I had spent with Jenny and Rosie's family -- hanging out with them, playing with them, even physically interacting with them -- it was not until Rosie put her hands in my hair that she thought to ask me if I was black. That was the first time I would realize how big of a role the texture of my hair played in confirming my ethnicity, but also that it would play a key role in how I'm viewed by others in society.
Căn phòng như đông cứng lại Im lặng. Mẹ của Jenny và Rosie cũng đứng gần đó. Cô ấy đang ở trong bếp và nghe được cuộc nói chuyện và cô ấy khá giận Cô ấy nói: "Rosie, con không thể hỏi người khác như thế" Vì Jenny là bạn tôi nên tôi biết cô ấy đang rất ngại với tôi. Tôi hiểu điều đó nhưng thực ra tôi không thấy bị tổn thương Tôi biết đó không phải lỗi của Rosie Cô ấy mới có 10 tuổi, sống ở Tây Nam Chicago, cô ấy không rõ 100% là người da đen trông ra sao Nên điều này bình thường thôi Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn là trong suốt thời gian tôi trải qua với Jenny và gia đình cô ấy -- đi chơi với họ, thậm chí tiếp xúc chân tay với họ. Chỉ đến khi Rosie đặt tay lên tóc tôi cô ấy mới nghĩ đến việc hỏi xem tôi phải người da đen không Đó là lúc tôi bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của kết cấu tóc trong việc xác nhận dân tộc cũng như vai trò của nó với việc tôi được nhìn nhận ra sao trong xã hội
Garrett A. Morgan and Madame CJ Walker were pioneers of the black hair-care and beauty industry in the early 1900s. They're best known as the inventors of chemically-based hair creams and heat straightening tools designed to permanently, or semipermanently, alter the texture of black hair. Oftentimes when we think about the history of blacks in America, we think about the heinous acts and numerous injustices that we experienced as people of color because of the color of our skin, when in fact, in post-Civil War America, it was the hair of an African-American male or female that was known as the most "telling feature" of Negro status, more so than the color of the skin. And so before they were staples of the multibillion-dollar hair-care industry, our dependency on tools and products, like the hair relaxer and the pressing comb, were more about our survival and advancement as a race in postslavery America.
Garrett A. Morgan và Madame CJ Walker là những người đi đầu trong nền công nghiệp chăm sóc tóc và làm đẹp cho người da đen những năm đầu 1900. Họ được biết như những nhà phát minh của kem dưỡng tóc thành phần hóa học và máy duỗi tóc được thiết kế dài hạn và trung hạn, làm thay đổi cấu trúc tóc của người da đen Khi nghĩ về lịch sử người da đen ở Mỹ chúng tôi thường nghĩ đến những hành động tàn ác và bất công mà chúng tôi phải trải qua. vì màu da của chúng tôi, trong khi, sau nội chiến Mỹ, đó là kiểu tóc của người Mỹ gốc Phi và được biết đến như dấu hiệu đặc trưng nhất của người da đen đặc trưng hơn cả màu da. Do đó, trước khi chúng thành chủ lực trong nền công nghiệp chăm sóc tóc hàng ngàn tỉ đô la, sự phụ thuộc của chúng tôi vào các công cụ và sản phẩm, như kem và lược làm thẳng tóc, giống như sự sống còn và ngày một tiến bộ như một cuộc đua sau thời kì nô lệ ở Mỹ.
Over the years, we grew accustomed to this idea that straighter and longer hair meant better and more beautiful. We became culturally obsessed with this idea of having what we like to call ... "good hair." This essentially means: the looser the curl pattern, the better the hair. And we let these institutionalized ideas form a false sense of hierarchy that would determine what was considered a good grade of hair and what was not. What's worse is that we let these false ideologies invade our perception of ourselves, and they still continue to infect our cultural identity as African-American women today.
Năm này qua năm khác, chúng tôi dần quen với suy nghĩ này rằng tóc thẳng và dài đồng nghĩa với tốt hơn, đẹp hơn. Chúng tôi trở nên bị ám ảnh với suy nghĩ có cái mà chúng tôi thích gọi là... "Tóc đẹp" Điều này có nghĩa là tóc càng ít xoăn càng đẹp. Và chúng tôi để những ý tưởng này hình thành những sai lệch về cấp bậc mà có thể định đoạt rằng tóc như thế nào là đẳng cấp như thế nào là không. Điều tồi tệ nhất là chúng tôi để hệ ý thức sai lệch này xâm chiếm nhận thức của chúng tôi về chính bản thân mình và tiếp tục xâm nhập vào bản sắc văn hóa như hình ảnh phụ nữ Mỹ gốc Phi ngày nay.
So what did we do? We went to the hair salon every six to eight weeks, without fail, to subject our scalps to harsh straightening chemicals beginning at a very young age -- sometimes eight, 10 -- that would result in hair loss, bald spots, sometimes even burns on the scalp. We fry our hair at temperatures of 450 degrees Fahrenheit or higher almost daily, to maintain the straight look. Or we simply cover our hair up with wigs and weaves, only to let our roots breathe in private where no one knows what's really going on under there.
Chúng tôi đã làm gì vậy? Chúng tôi đến salon tóc mỗi 6 đến 8 tuần và không bỏ lỡ lần nào, để đối phó với da đầu của chúng tôi, để hóa chất làm thẳng một cách khắc nghiệt từ khi còn rất trẻ thường vào khoảng 8 hoặc 10 tuổi Việc này dẫn đến rụng tóc xuất hiện các điểm hói, thậm chí đôi khi cháy da đầu. Chúng tôi hơ tóc ở nhiệt độ 450 độ F hoặc cao hơn gần như hàng ngày để duy trì độ thẳng. Hoặc đơn giản để che đi mái tóc chúng tôi bằng tóc giả hoặc tóc dệt, cho bản chất thật có được khoảng riêng tư nơi không ai biết cái gì thực sự xảy ra dưới lớp tóc đó.
We adopted these practices in our own communities, and so it's no wonder why today the typical ideal vision of a professional black woman, especially in corporate America, tends to look like this, rather than like this. And she certainly doesn't look like this.
Chúng tôi áp dụng những thói quen này trong cộng đồng của mình và do đó không ngạc nhiên khi hình ảnh lý tưởng điển hình hiện nay của phụ nữ da đen chuyên nghiệp, đặc biệt tại các tập đoàn ở Mỹ thường trông như thế này, thay vì như thế này. Và chắc chắn không trông như thế này.
In September of this year, a federal court ruled it lawful for a company to discriminate against hiring an employee based on if she or he wears dreadlocks. In the case, the hiring manager in Mobile, Alabama is on record as saying, "I'm not saying yours are messy, but ... you know what I'm talking about." Well, what was she talking about? Did she think that they were ugly? Or maybe they were just a little too Afrocentric and pro-black-looking for her taste. Or maybe it's not about Afrocentricity, and it's more just about it being a little too "urban" for the professional setting. Perhaps she had a genuine concern in that they looked "scary" and that they would intimidate the clients and their customer base. All of these words are ones that are too often associated with the stigma attached to natural hairstyles. And this ... this has got to change.
Vào tháng 9 năm nay, một tòa án liên bang đã quy định rằng nó hợp pháp khi 1 công ty phân biệt đối xử trong tuyển dụng nhân viên nếu ứng viên đó có kiểu tóc "dây thừng" Trong một tình huống, nhà quản lý tuyển dụng ở Mobile, Alabama nói rằng, "Tôi không nói tóc của bạn nhớp nhúa nhưng... bạn biết tôi đang nói gì mà" Chà, cô ấy đang nói về cái gì vậy? Liệu cô ấy có nghĩ nó xấu không? Hay nó quá đậm chất Châu Phi và chủ nghĩa da đen đối với cô ấy. Hoặc nó chẳng phải là chất Châu Phi, mà đơn giản chỉ là quá "đường phố" so với bối cảnh chuyên nghiệp Có thể cô ấy thật sự lo ngại rằng họ trông "đáng sợ" và có thể làm khách hàng sợ. Những lời nói này là một trong những thứ thường đi kèm với sự kì thị về kiểu tóc tự nhiên. Và... điều này cần phải thay đổi.
In 2013, a white paper published by the Deloitte Leadership Center for Inclusion, studied 3,000 individuals in executive leadership roles on the concept of covering in the workplace based on appearance, advocacy, affiliation and association. When thinking about appearance-based covering, the study showed that 67 percent of women of color cover in the workplace based on their appearance. Of the total respondents who admitted to appearance-based covering, 82 percent said that it was somewhat to extremely important for them to do so for their professional advancement.
Vào năm 2013, một tờ báo do Trung tâm lãnh đạo Deloitte phát hành, nghiên cứu 3000 nhà lãnh đạo về đãi ngộ tại nơi làm việc dựa trên bề ngoài, sự ủng hộ và mối quan hệ. Nói đến đại ngộ dựa trên vẻ bề ngoài nghiên cứu cho thấy 67% đãi ngộ của phụ nữ da màu phụ thuộc vào vẻ bề ngoài. Trong tổng số người trả lời thừa nhận đãi ngộ phụ thuộc vào vẻ bề ngoài, 82% cho rằng việc này cần phải thay đổi cho sự phát triển của họ.
Now, this is Ursula Burns. She is the first African-American female CEO of a Fortune 500 company -- of Xerox. She's known by her signature look, the one that you see here. A short, nicely trimmed, well-manicured Afro. Ms. Burns is what we like to call a "natural girl." And she is paving the way and showing what's possible for African-American women seeking to climb the corporate ladder, but still wishing to wear natural hairstyles.
Đây là Ursula Burns. Bà ấy là CEO người Mỹ gốc Phi đầu tiên của tập đoàn Xerox thuộc top Fortune 500. Bà ấy được biết bởi vẻ ngoài rất ấn tượng, là người mà bạn thấy ở đây. Một mái tóc ngắn, cắt tỉa gọn gàng rất đặc trưng. Bà Burns là hình mẫu chúng ta thường gọi "tự nhiên". Và bà ấy đi đầu và cho ta thấy phụ nữ Mỹ gốc Phi vẫn có thể thăng tiến mà vẫn giữ kiểu tóc tự nhiên của mình
But today the majority of African-American women who we still look to as leaders, icons and role models, still opt for a straight-hair look. Now, maybe it's because they want to -- this is authentically how they feel best -- but maybe -- and I bet -- a part of them felt like they had to in order to reach the level of success that they have attained today.
Nhưng ngày nay, phần lớn phụ nữ Mỹ gốc Phi là lãnh đạo, hay những hình mẫu lí tưởng đều chọn mái tóc thẳng. Hiện nay, có lẽ là họ muốn như vậy và thực sự họ cảm thấy tốt nhất Nhưng có thể và tôi cá một phần trong số đó nghĩ là họ buộc phải vậy để đạt được thành công mà họ có hiện tại.
There is a natural hair movement that is sweeping the country and also in some places in Europe. Millions of women are exploring what it means to transition to natural hair, and they're cutting off years and years of dry, damaged ends in order to restore their natural curl pattern. I know because I have been an advocate and an ambassador for this movement for roughly the last three years. After 27 years of excessive heat and harsh chemicals, my hair was beginning to show extreme signs of wear and tear. It was breaking off, it was thinning, looking just extremely dry and brittle. All those years of chasing that conventional image of beauty that we saw earlier was finally beginning to take its toll. I wanted to do something about it, and so I started what I called the "No Heat Challenge," where I would refrain from using heat styling tools on my hair for six months. And like a good millennial, I documented it on social media.
Có một phong trào tóc tự nhiên diễn ra khắp cả nước và một vài nơi ở châu Âu. Hàng triệu phụ nữ tìm về ý nghĩa của tóc tự nhiên và họ cắt đi những đoạn tóc khô, hư tổn để phục hồi độ xoăn tự nhiên. Tôi biết vì tôi là người ủng hộ và đại sứ cho phong trào này trong gần 3 năm trước Sau 27 năm với nhiệt độ quá mức và hóa chất độc hại, tóc của tôi trở nên hư tổn nặng. Nó bị gãy và mỏng đi, trông rất khô và yếu. Những năm tháng theo đuổi nét đẹp thông thường mà chúng ta đã thấy từ trước cuối cùng đã bắt đầu chịu hậu quả từ nó. Tôi đã muốn làm điều gì đó, nên tôi bắt đầu cái tôi gọi là "Thử thách không làm tóc bằng nhiệt" từ đó tôi ngưng dùng các công cụ làm tóc bằng nhiệt trong vòng 6 tháng. Như kiểu giới trẻ năm 2000, tôi đăng chúng lên mạng xã hội
(Laughter)
(Cười)
I documented as I reluctantly cut off three to four inches of my beloved hair. I documented as I struggled to master these natural hairstyles, and also as I struggled to embrace them and think that they actually looked good. And I documented as my hair texture slowly began to change.
Tôi đăng hình tôi miễn cưỡng cắt đi 3 đến 4 inch mái tóc thân yêu Tôi đăng hình khi tôi đấu tranh để làm mái tóc thực sự tự nhiên và cả khi tôi đấu tranh để giữ nó và nghĩ rằng nó trông thực sự đẹp. Và tôi đăng lên khi tóc tôi dần thay đổi.
By sharing this journey openly, I learned that I was not the only woman going through this and that in fact there were thousands and thousands of other women who were longing to do the same. So they would reach out to me and they would say, "Cheyenne, how did you do that natural hairstyle that I saw you with the other day? What new products have you started using that might be a little better for my hair texture as it begins to change?" Or, "What are some of the natural hair routines that I should begin to adopt to slowly restore the health of my hair?" But I also found that there were a large number of women who were extremely hesitant to take that first step because they were paralyzed by fear. Fear of the unknown -- what would they now look like? How would they feel about themselves with these natural hairstyles? And most importantly to them, how would others view them?
Bằng cách chia sẻ rộng rãi quá trình này, tôi biết mình không phải phụ nữ duy nhất trải qua nó và thực tế có đến hàng ngàn phụ nữ khao khát làm điều tương tự. Vì vậy họ liên hệ tôi và hỏi "Cheyenne, sao bạn có được mái tóc mà tôi thấy vài ngày trước đó" Sản phẩm mới bạn vừa dùng là gì vậy? Nó có thể tốt cho tóc tôi đấy vì tóc tôi bắt đầu biến đổi rồi " Hay, "Thói quen nào cho tóc mà tôi nên làm để phục hồi tóc?" Nhưng tôi cũng nhận thấy một số lượng lớn phụ nữ rất do dự để bắt tay vào thực hiện vì họ bị chi phối bởi nỗi sợ. Sợ vì không biết rằng bây giờ họ trông như thế nào? Họ sẽ cảm thấy như thế nào về bản thân với mái tóc tự nhiên này? Và quan trọng nhất, người khác sẽ nhìn nhận họ như thế nào?
Over the last three years of having numerous conversations with friends of mine and also complete strangers from around the world, I learned some really important things about how African-American women identify with their hair. And so when I think back to that hiring manager in Mobile, Alabama, I'd say, "Actually, no. We don't know what you're talking about." But here are some things that we do know. We know that when black women embrace their love for their natural hair, it helps to undo generations of teaching that black in its natural state is not beautiful, or something to be hidden or covered up. We know that black women express their individuality and experience feelings of empowerment by experimenting with different hairstyles regularly. And we also know that when we're invited to wear our natural hair in the workplace, it reinforces that we are uniquely valued and thus helps us to flourish and advance professionally.
Qua 3 năm với vô số cuộc nói chuyện cùng bạn bè và cả người lạ trên khắp thế giới, tôi học được vài điều vô cùng quan trọng về cách phụ nữ Mỹ gốc Phi được nhận diện với mái tóc của họ Và vì vậy khi tôi suy nghĩ lại về việc nhà quản lý tuyển dụng ở Mobile, Alabama Tôi sẽ nói "Thực sự là không. Chúng tôi không hiểu bạn đang nói gì cả" Nhưng những điều chúng tôi biết là Phụ nữ da đen trân trọng tình yêu dành cho mái tóc tự nhiên, nó giúp đẩy lùi các thế hệ giáo dục rằng người da đen đúng bản chất thì không đẹp, hoặc một số thứ bị giấu giếm, che đậy. Chúng tôi biết rằng phụ nữ da đen thể hiện cá tính của họ và cảm thấy quyền lực khi thường xuyên thử nghiệm các kiểu tóc khác nhau. Và chúng tôi biết rằng khi chúng tôi được đề xuất để kiểu tóc tự nhiên ở nơi làm việc, nó cho thấy chúng tôi có giá trị đặc biệt và từ đó giúp chúng tôi phát triển và thăng tiến.
I leave you with this. In a time of racial and social tension, embracing this movement and others like this help us to rise above the confines of the status quo. So when you see a woman with braids or locks draping down her back, or you notice your colleague who has stopped straightening her hair to work, do not simply approach her and admire and ask her if you can touch it --
Bạn có biết trong giai đoạn căng thẳng về chủng tốc và xã hội, phong trào này và những thứ tương tự giúp chúng tôi vượt qua những giới hạn. Vì vậy khi mà bạn thấy phụ nữ với bím tóc hoặc những lọn tóc xõa sau lưng hoặc để ý thấy đồng nghiệp không còn duỗi tóc khi đi làm nữa, thì đừng chỉ tiếp cận, ngưỡng mộ và hỏi rằng liệu có thể chạm vào không
(Laughter)
(Cười)
Really appreciate her. Applaud her. Heck, even high-five her if that's what you feel so inclined to do. Because this -- this is more than about a hairstyle. It's about self-love and self-worth. It's about being brave enough not to fold under the pressure of others' expectations. And about knowing that making the decision to stray from the norm does not define who we are, but it simply reveals who we are.
Hãy thực sự nể phục cô ấy. Tán thưởng cô ấy. thậm chí đập tay với cô ấy nếu bạn cảm thấy cần phải làm vậy. Bởi vì nó không chỉ là kiểu tóc mà còn là tình yêu và giá trị bản thân. Nó là sự dũng cảm để không khuất phục trước áp lực dư luận. Và rằng quyết định vượt khỏi chuẩn mực không định đoạt bạn là ai, chỉ đơn giản thể hiện con người bạn
And finally, being brave is easier when we can count on the compassion of others. So after today, I certainly hope that we can count on you.
Và cuối cùng, sẽ dễ trở nên dũng cảm hơn khi có sự thấu hiểu của người khác. Vì vậy sau hôm nay tôi hy vọng chúng tôi có thể trông cậy vào các bạn.
Thank you.
Cảm ơn.
(Vỗ tay)
(Applause)