You may not know this, but you are celebrating an anniversary with me. I'm not married, but one year ago today, I woke up from a month-long coma, following a double lung transplant. Crazy, I know. Insane. Thank you.
Các bạn có thể không biết điều này, nhưng hôm nay các bạn đang chung vui trong lễ kỉ niệm của tôi. Tôi chưa lập gia đình, mà là, vào ngày này một năm trước đây, tôi thức dậy sau một tháng hôn mê, sau một cuộc phẫu thuật cấy ghép cả hai lá phổi. Tôi biết nó thật điên rồ. Điên rồ. Cám ơn các bạn.
Six years before that, I was starting my career as an opera singer in Europe, when I was diagnosed with idiopathic pulmonary hypertension -- also known as PH. It happens when there's a thickening in the pulmonary veins, making the right side of the heart work overtime, and causing what I call the reverse-Grinch effect. My heart was three-and-a-half sizes too big. Physical activity becomes very difficult for people with this condition, and usually after two to five years, you die. I went to see this specialist, and she was top-of-the-field and told me I had to stop singing. She said, "Those high notes are going to kill you." While she didn't have any medical evidence to back up her claim that there was a relationship between operatic arias and pulmonary hypertension, she was absolutely emphatic I was singing my own obituary. I was very limited by my condition, physically. But I was not limited when I sang, and as air came up from my lungs, through my vocal cords and passed my lips as sound, it was the closest thing I had ever come to transcendence. And just because of someone's hunch, I wasn't going to give it up.
Sáu năm trước ngày đó, khi tôi vừa bắt đầu sự nghiệp của mình làm một nữ ca sĩ ppera ở Châu Âu, là lúc tôi bị chẩn đoán mắc bệnh tăng huyết áp mạch phổi đột phát -- còn gọi là PH. Bệnh xảy ra khi thành tĩnh mạch phổi bị dày lên, làm cho bên phải của tim phải hoạt động nhiều hơn, và gây ra cái mà người ta gọi là hiệu ứng đảo ngược Grinch. Tim của tôi có kích cỡ khoảng 3,5 lần so với người bình thường, quá to. Các hoạt động thể chất vì thế mà rất khó khăn cho tất cả những ai mắc bệnh này, và thông thường sau từ 2-5 năm, bạn sẽ chết. Khi tôi đến gặp một chị chuyên gia này, cô ấy là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này và cô ấy nói tôi phải ngừng hát. Cô ấy nói rằng: "Những nốt cao ấy sẽ giết chết chị." Nhưng cô ấy không hề đưa bất cứ một bằng chứng y khoa nào để chứng thực điều cô ấy nói về mối quan hệ giữa những giai điệu opera và chứng tăng áp phổi, cô ấy khẳng định như đinh đóng cột rằng tôi đang hát bài điếu văn cho chính mình. Thể chất yếu ngăn không cho tôi làm nhiều thứ. Nhưng tôi không hề thấy bị cản trở khi tôi cất tiếng hát, và khi không khí thoát ra từ phổi tôi, đi qua các dây thanh quản rồi qua môi tôi và trở thành một thứ âm thanh, nó là cảm giác gần nhất mà tôi đã trải qua với cái gọi là sự siêu thoát. Và chỉ vì linh cảm của một ai đó, tôi sẽ không từ bỏ việc ca hát.
Thankfully, I met Reda Girgis, who is dry as toast, but he and his team at Johns Hopkins didn't just want me to survive, they wanted me to live a meaningful life. This meant making trade-offs. I come from Colorado. It's a mile high, and I grew up there with my 10 brothers and sisters and two adoring parents. Well, the altitude exacerbated my symptoms. So I moved to Baltimore to be near my doctors and enrolled in a conservatory nearby. I couldn't walk as much as I used to, so I opted for five-inch heels. And I gave up salt, I went vegan, and I started taking huge doses of sildenafil, also known as Viagra.
May mắn thay, tôi đã gặp Reda Girgis, anh chàng khô khan như bánh mỳ nướng vậy, nhưng chính anh và cả nhóm làm việc của anh ở Johns Hopkins không chỉ đơn thuần muốn tôi sống sót, mà họ còn muốn tôi sống một cuộc sống thật ý nghĩa. Điều này nghĩa là phải chấp nhận hi sinh vài thứ. Tôi đến từ Colorado. Đó là một vùng đất cao hơn mặt nước biển một dặm, ở đó tôi lớn lên cùng với 10 anh chị em và bố mẹ luôn yêu chiều tôi. Độ cao so với mặt nước biển này lại càng làm trầm trọng triệu chứng bệnh của tôi. Thế là tôi phải chuyển tới Baltimore, gần khu của các bác sĩ chữa cho tôi và ở tạm trong một phòng trọ gần đó. Tôi đã không thể đi bộ nhiều như trước đây, nên tôi phải chọn đôi giày cao gót chỉ 5 inch. Tôi hoàn toàn không ăn muối mặn nữa, tôi trở thành người ăn chay trường, và tôi bắt đầu dùng những liều cực mạng thuốc sildenafil, còn gọi là Viagra.
(Laughter)
(Cười)
My father and my grandfather were always looking for the newest thing in alternative or traditional therapies for PH, but after six months, I couldn't walk up a small hill. I couldn't climb a flight of stairs. I could barely stand up without feeling like I was going to faint. I had a heart catheterization, where they measure this internal arterial pulmonary pressure, which is supposed to be between 15 and 20. Mine was 146. I like to do things big, and it meant one thing: there is a big gun treatment for pulmonary hypertension called Flolan, and it's not just a drug; it's a way of life. Doctors insert a catheter into your chest, which is attached to a pump that weighs about four-and-a-half pounds. Every day, 24 hours, that pump is at your side, administering medicine directly to your heart, and it's not a particularly preferable medicine in many senses. This is a list of the side effects: if you eat too much salt, like a peanut butter and jelly sandwich, you'll probably end up in the ICU. If you go through a metal detector, you'll probably die. If you get a bubble in your medicine -- because you have to mix it every morning -- and it stays in there, you probably die. If you run out of medicine, you definitely die.
Bố và ông ngoại tôi đã luôn cố gắng tìm phương án chữa trị mới nhất kể cả những liệu pháp trị liệu thay thế hay truyền thống để điều trị PH, nhưng sau sáu tháng, tôi không thể trèo nổi lên một ngọn đồi nhỏ. Thậm chí tôi không leo nổi một tầng cầu thang. Tôi gần như không thể đứng lên mà không cảm thấy mình sắp ngất đến nơi. Tôi phải đặt ống thông tim, để đo áp suất động mạch phổi trong, ở người bình thường chỉ vào khoảng 15 - 20. Nhưng của tôi là 146. Tôi thích làm những thứ to, và điều đó có nghĩa rằng: có một phương án trị liệu đao to búa lớn cho chứng tăng áp phổi mà người ta gọi là Flolan, và đó không chỉ là một loại thuốc; đó là một lối sống. Các bác sĩ đặt ống thông vào trong ngực tôi, ống được gắn liền với một máy bơm nặng khoảng 4,5 pound. Hàng ngày, 24 giờ, ống bơm đó ở bên cạnh tôi, để bơm thuốc trực tiếp vào trong tim, và nó không phải là một phương pháp được ưa chuộng về nhiều phương diện. Đây là danh sách những tác dụng phụ: Nếu bạn ăn quá nhiều muối, kiểu như bánh mì kẹp mứt bơ lạc, bạn sẽ phải tới thăm phòng hồi sức cấp cứu. Nếu bạn đi qua máy an ninh phát hiện kim loại, bạn có lẽ sẽ chết. Nếu trong thuốc có chút bong bóng nào -- vì bạn tự phải pha nó mỗi sáng -- và bong bóng vẫn còn trong thuốc, bạn cũng có thể chết. Nếu bạn hết thuốc, chắc chắn bạn sẽ chết.
No one wants to go on Flolan. But when I needed it, it was a godsend. Within a few days, I could walk again. Within a few weeks, I was performing, and in a few months, I debuted at the Kennedy Center. The pump was a little bit problematic when performing, so I'd attach it to my inner thigh with the help of the girdle and an ACE bandage. Literally hundreds of elevator rides were spent with me alone stuffing the pump into my Spanx, hoping the doors wouldn't open unexpectedly. And the tubing coming out of my chest was a nightmare for costume designers. I graduated from graduate school in 2006, and I got a fellowship to go back to Europe. A few days after arriving, I met this wonderful, old conductor who started casting me in all of these roles. And before long, I was commuting between Budapest, Milan and Florence. Though I was attached to this ugly, unwanted, high-maintenance, mechanical pet, my life was kind of like the happy part in an opera -- very complicated, but in a good way.
Không ai muốn theo liệu trình Flolan. Nhưng khi tôi cần nó, thì nó giống như món quà ông trời ban cho tôi. Trong vòng vài ngày, tôi lại đã có thể đi lại được, Trong vài tuần, tôi lại biểu diễn được, và trong vòng vài tháng, tôi hát ra mắt ở Trung tâm Kennedy. Cái máy bơm hơi phiền nhiễu mỗi khi tôi biểu diễn, nên tôi phải gắn nó vào phía trong của đùi bằng vòng đai và băng gạc cứu thương. Đúng nghĩa đen, hàng trăm chuyến tôi lên xuống thang máy một thân một mình cố gắng nhét cái bơm vào tất chân, hi vọng cửa thang máy không đột nhiên bật mở. Và cái ống dẫn từ ngực tôi rơi ra đúng là ác mộng cho các nhà thiết kế trang phục. Tôi tốt nghiệp cao học năm 2006, và tôi giành được học bổng để quay lại châu Âu. Vài ngày sau khi tới nơi, tôi gặp nhà chỉ huy dàn nhạc tuyệt vời, đã có tuổi này, ông bắt đầu cho tôi nhận thật nhiều vai diễn. Và không lâu sau, tôi thường xuyên đi lại làm việc giữa Budapest, Milan và Florence. Dù tôi bị gắn chặt với chú "thú cưng" cơ khí xấu xí, không ai mong muốn, nuôi dưỡng phiền phức này, cuộc sống của tôi cũng giống như phần vui vẻ của một vở opera -- rất phức tạp, nhưng rất tốt.
Then in February of 2008, my grandfather passed away. He was a big figure in all of our lives, and we loved him very much. It certainly didn't prepare me for what came next. Seven weeks later, I got a call from my family. My father had been in a catastrophic car accident, and he died. At 24, my death would have been entirely expected. But his -- well, the only way I can articulate how it felt was that it precipitated my medical decline. Against my doctors' and family's wishes, I needed to go back for the funeral. I had to say goodbye in some way, shape or form. But soon I was showing signs of right-heart failure, and I had to return to sea level, doing so knowing that I probably would never see my home again.
Rồi vào tháng hai năm 2008, ông tôi qua đời. Ông có vai trò rất lớn trong cuộc sống của tất cả chúng tôi, và chúng tôi yêu mến ông vô cùng. Việc đó rõ ràng không giúp tôi chuẩn bị tinh thần cho cái sắp đến. Bảy tuần sau đó, tôi nhận được điện thoại từ gia đình. Bố tôi gặp một tai nạn giao thông thảm khốc và ông qua đời. Năm 24 tuổi, nếu tôi có chết thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng sự ra đi của bố tôi -- tôi chỉ có thể nói về sự khủng khiếp của nó bằng một câu: nó xúc tiến sự suy sụp sức khỏe của tôi. Bất chấp ý muốn của các bác sĩ và gia đình tôi, tôi phải về dự đám tang. Tôi phải chào vĩnh biệt bố tôi bằng một cách nào đấy, dù ít dù nhiều. Nhưng ngay sau đó tôi bắt đầu có biểu hiện suy tim phải, và tôi phải quay về độ cao ngang mực nước biển, tôi làm thế mà trong lòng biết rằng có lẽ tôi sẽ không bao giờ được thấy căn nhà của tôi nữa.
I canceled most of my engagements that summer, but I had one left in Tel Aviv, so I went. After one performance, I could barely drag myself from the stage to the taxicab. I sat down and felt the blood rush down from my face, and in the heat of the desert, I was freezing cold. My fingers started turning blue, and I was like, "What is going on here?" I heard my heart's valves snapping open and closed. The cab stopped, and I pulled my body from it feeling each ounce of weight as I walked to the elevator. I fell through my apartment door and crawled to the bathroom where I found my problem: I had forgotten to mix in the most important part of my medicine. I was dying, and if I didn't mix that stuff up fast, I would never leave that apartment alive. I started mixing, and I felt like everything was going to fall out through one hole or another, but I just kept on going. Finally, with the last bottle in and the last bubble out, I attached the pump to the tubing and lay there hoping it would kick in soon enough. If it didn't, I'd probably see my father sooner than I anticipated. Thankfully, in a few minutes, I saw the signature hive-like rash appear on my legs, which is a side effect of the medication, and I knew I'd be okay.
Tôi hủy hầu hết công việc của tôi vào mùa hè đó, nhưng vẫn còn một việc ở Tel Aviv, thế là tôi đi. Sau một buổi biểu diễn, tôi gần như không thể lê mình từ sân khấu ra taxi được. Tôi ngồi phịch xuống và cảm thấy máu từ mặt tôi rút hết xuống, và trong cái nóng của sa mạc, tôi như run rẩy đóng băng. Ngón tay tôi chuyển màu xanh, và tôi nghĩ, "Cái gì đang xảy ra thế này?" Tôi nghe thấy tiếng van tim của tôi sập đóng và mở. Taxi dừng lại, và tôi kéo mình ra khỏi nó, cảm nhận rõ rệt từng gam trọng lượng cơ thể khi tôi đi bộ đến thang máy. Tôi lảo đảo ngã qua bục cửa căn hộ của tôi và bò đến phòng tắm ở đó tôi nhận ra vấn đề của mình: lúc trước tôi đã quên pha vào phần quan trọng nhất của thuốc. Tôi đang chết, và nếu tôi không pha được cái thứ đó thật nhanh, tôi sẽ không bao giờ sống sót rời cái căn hộ ấy. Tôi bắt đầu pha, và tôi cảm thấy mọi thứ như sắp rơi qua cái lỗ nào đó, nhưng tôi cứ tiếp tục. Cuối cùng, khi đã đổ vào chai cuối cùng và khử cái bong bóng cuối cùng, tôi gắn máy bơm vào ống và nằm vật đó, hi vọng nó sẽ có tác dụng đủ nhanh. Nếu nó không, có lẽ tôi sẽ gặp bố tôi nhanh hơn tôi dự tính. May mắn thay, trong vòng vài phút, tôi thấy chỗ phát ban giống như tổ ong đặc trưng xuất hiện trên chân tôi, một tác dụng phụ của thuốc, và tôi biết tôi sẽ ổn thôi.
We're not big on fear in my family, but I was scared. I went back to the States, anticipating I'd return to Europe, but the heart catheterization showed that I wasn't going anywhere further that a flight-for-life from Johns Hopkins Hospital. I performed here and there, but as my condition deteriorated, so did my voice. My doctor wanted me to get on the list for a lung transplant. I didn't. I had two friends who had recently died months after having very challenging surgeries. I knew another young man, though, who had PH who died while waiting for one. I wanted to live. I thought stem cells were a good option, but they hadn't developed to a point where I could take advantage of them yet. I officially took a break from singing, and I went to the Cleveland Clinic to be reevaluated for the third time in five years, for transplant. I was sitting there kind of unenthusiastically talking with the head transplant surgeon, and I asked him if I needed a transplant, what I could do to prepare. He said, "Be happy. A happy patient is a healthy patient." It was like in one verbal swoop he had channeled my thoughts on life and medicine and Confucius. I still didn't want a transplant, but in a month, I was back in the hospital with some severely edemic kankles -- very attractive. And it was right-heart failure.
Gia đình tôi vốn không hay sợ hãi, nhưng tôi sợ thực sự. Tôi quay lại nước Mỹ, với dự tính tôi sẽ trở lại châu Âu, nhưng cái ống thông tim cho thấy tôi không được đi đâu quá xa Bệnh viện Johns Hopkins, để có thể nhào về cấp cứu bất kì lúc nào. Tôi vẫn biểu diễn nay đây mai đó, nhưng khi bệnh tình tệ hơn, thì giọng hát của tôi cũng vậy. Bác sĩ của tôi muốn tôi xếp hàng chờ ghép phổi. Tôi không muốn. Tôi có hai người bạn vừa qua đời vài tháng sau những ca phẫu thuật rất hiểm nghèo. Tôi biết một chàng trai trẻ khác nữa, cũng mắc bệnh PH ra đi trong lúc chờ phổi ghép. Tôi muốn sống. Tôi nghĩ tế bào gốc là một lựa chọn tốt, nhưng kĩ thuật ấy chưa đủ phát triển để tôi có thể sử dụng. Tôi chính thức nghỉ hát, và tôi tới Phòng khám Cleveland, để được kiểm tra lại, lần thứ ba trong vòng năm năm, xem có được ghép phổi không. Tôi ngồi đó, nói chuyện không lấy gì làm hào hứng với bác sĩ trưởng phẫu thuật cấy ghép, và tôi hỏi ông rằng nếu tôi cần ghép phổi, tôi có thể chuẩn bị như thế nào. Ông nói, "Hãy vui vẻ. Một bệnh nhân vui vẻ là một bệnh nhân khỏe mạnh." Cứ như là chỉ với một lời nói, ông đã chuyển hóa mọi suy nghĩ của tôi về cuộc sống và y học và Khổng tử. Tôi vẫn chưa muốn ghép phổi, nhưng trong vòng một tháng, tôi đã phải quay lại bệnh viện do mắt cá sưng phồng tích dịch -- trông hấp dẫn cực kì. Và suy tim phải.
I finally decided it was time to take my doctor's advice. It was time for me to go to Cleveland and to start the agonizing wait for a match. But the next morning, while I was still in the hospital, I got a telephone call. It was my doctor in Cleveland, Marie Budev. And they had lungs. It was a match. They were from Texas. And everybody was really happy for me, but me. Because, despite their problems, I had spent my whole life training my lungs, and I was not particularly enthusiastic about giving them up. I flew to Cleveland, and my family rushed there in hopes that they would meet me and say what we knew might be our final goodbye. But organs don't wait, and I went into surgery before I could say goodbye. The last thing I remember was lying on a white blanket, telling my surgeon that I needed to see my mother again, and to please try and save my voice. I fell into this apocalyptic dream world.
Cuối cùng tôi cũng quyết định đến lúc phải nghe theo lời khuyên của bác sĩ. Đến lúc tôi nên đến Cleveland và bắt đầu cuộc đợi chờ đau khổ đằng đẵng cho người hiến tương thích. Nhưng buổi sáng hôm sau, khi tôi vẫn còn trong bệnh viện, tôi nhận được điện thoại. Người gọi là bác sĩ của tôi ở Cleveland, Marie Budev. Và họ có phổi. Phổi tương thích. Phổi ấy là từ Texas. Và mọi người đều thật sự rất mừng cho tôi, trừ tôi ra. Bởi vì, dù phổi tôi có lắm vấn đề đi chăng nữa, tôi đã dành cả cuộc đời luyện tập chúng, và tôi không đặc biệt hào hứng với việc bỏ chúng đi. Tôi bay đến Cleveland, và cả gia đình tôi nhào đến đó với hi vọng rằng họ có thể gặp tôi và nói cái mà chúng tôi đều biết có thể là lời chào vĩnh biệt. Nhưng các cơ quan được hiến không đợi chờ ai, và tôi lên bàn mổ trước khi có thể nói lời tạm biệt. Điều cuối cùng tôi nhớ là tôi nằm trên tấm chăn trắng, nói với bác sĩ phẫu thuật là tôi cần gặp mẹ tôi một lần nữa, và xin ông hãy cố gắng giữ giọng hát cho tôi. Tôi rơi vào thế giới mộng mị tận thế này.
During the thirteen-and-a-half-hour surgery, I flatlined twice, 40 quarts of blood were infused into my body. And in my surgeon's 20-year career, he said it was among the most difficult transplants that he's ever performed. They left my chest open for two weeks. You could see my over-sized heart beating inside of it. I was on a dozen machines that were keeping me alive. An infection ravaged my skin. I had hoped my voice would be saved, but my doctors knew that the breathing tubes going down my throat might have already destroyed it. If they stayed in, there was no way I would ever sing again. So my doctor got the ENT, the top guy at the clinic, to come down and give me surgery to move the tubes around my voice box. He said it would kill me. So my own surgeon performed the procedure in a last-ditch attempt to save my voice.
Trong cuộc phẫu thuật kẽo dài mười ba tiếng rưỡi, tim tôi ngừng đập hai lần, 40 quart máu được truyền vào người tôi. Và trong sự nghiệp 20 năm của bác sĩ phẫu thuật cho tôi, ông nói đây là mộ trong những ca ghép khó nhất mà ông đã thực hiện. Họ cứ để ngực tôi mở trong hai tuần. Bạn có thể thấy quả tim quá cỡ của tôi đập trong đó. Tôi được nối với cả tá máy móc duy trì sự sống cho tôi. Bệnh nhiễm trùng tàn phá da của tôi. Tôi đã hi vọng giọng hát của tôi có thể được giữ lại, nhưng bác sĩ của tôi biết rằng các ống thở đặt sâu vào họng tôi có lẽ đã phá hủy giọng hát rồi. Nếu chúng cứ đặt ở đó, chắc chắn tôi không bao giờ hát được nữa. Thế nên bác sĩ của tôi mời chuyên gia tai mũi họng, bác sĩ giỏi nhất ở phòng khám đó, tới khám và phẫu thuật cho tôi để dịch chuyển các ống thông quanh thanh quản của tôi. Chuyên gia nói rằng phẫu thuật như thế sẽ giết tôi mất. Thế là bác sĩ phẫu thuật của tôi đích thân thực hiện qui trình đó, một nỗ lực phút cuối để giữ giọng hát cho tôi.
Though my mom couldn't say goodbye to me before the surgery, she didn't leave my side in the months of recovery that followed. And if you want an example of perseverance, grit and strength in a beautiful, little package, it is her. One year ago to this very day, I woke up. I was 95 lbs. There were a dozen tubes coming in and out of my body. I couldn't walk, I couldn't talk, I couldn't eat, I couldn't move, I certainly couldn't sing, I couldn't even breathe, but when I looked up and I saw my mother, I couldn't help but smile.
Dù mẹ tôi không thể chào tạm biệt tôi trước ca phẫu thuật, bà không rời giường bệnh trong những tháng hồi sức sau đó. Và nếu các bạn cần tìm một ví dụ cho đức tính kiên trì, gan góc và mạnh mẽ trong một cơ thể bé nhỏ, xinh đẹp, đó là mẹ tôi. Một năm trước chính vào ngày này, tôi thức dậy. Tôi chỉ nặng 95 pound. Có hàng tá ống dẫn vào và đi ra từ người tôi. Tôi không đi được, tôi không trò chuyện được, tôi không ăn được, không di chuyển được, hiển nhiên tôi không hát được, đến thở tôi cũng không làm được, nhưng khi tôi nhìn lên và thấy mẹ tôi, tôi không thể không mỉm cười.
Whether by a Mack truck or by heart failure or faulty lungs, death happens. But life isn't really just about avoiding death, is it? It's about living. Medical conditions don't negate the human condition. And when people are allowed to pursue their passions, doctors will find they have better, happier and healthier patients. My parents were totally stressed out about me going and auditioning and traveling and performing all over the place, but they knew that it was much better for me to do that than be preoccupied with my own mortality all of the time. And I'm so grateful they did.
Dù bị một chiếc xe tải Mack cán, hay do suy tim, hay do phổi trục trặc, cái chết luôn đến. Nhưng ta không dành cả cuộc đời chỉ để tránh cái chết, phải không? Ta còn dành nó để sống nữa. Tình trạng bệnh lí không làm chết "phần người" trong bạn. Và khi người ta được cho phép theo đuổi niềm đam mê của mình, các bác sĩ sẽ có những bệnh nhân cộng tác hơn, vui vẻ hơn và khỏe mạnh hơn. Bố mẹ tôi vô cùng căng thẳng khi tôi cứ đi lại, thử vai, và đi lại biểu diễn ở đủ mọi nơi, nhưng họ biết rằng tôi làm vậy thì tốt hơn nhiều so với việc suốt ngày bị ám ảnh vì sự sống chết của tôi. Và tôi biết ơn bố mẹ vì đã hiểu như vậy.
This past summer, when I was running and singing and dancing and playing with my nieces and my nephews and my brothers and my sisters and my mother and my grandmother in the Colorado Rockies, I couldn't help but think of that doctor who told me that I couldn't sing. And I wanted to tell her, and I want to tell you, we need to stop letting disease divorce us from our dreams. When we do, we will find that patients don't just survive; we thrive. And some of us might even sing.
Mùa hè vừa qua, tôi chạy vòng quanh, ca hát, nhảy múa và chơi với các cháu trai, cháu gái của tôi và anh chị em, mẹ và bà tôi ở vùng núi đá Colorado Rockies, tôi không thể không nghĩ tới người bác sĩ đã bảo tôi rằng tôi không thể hát. Và tôi muốn nói với chị ấy rằng, và tôi muốn nói với các bạn rằng, chúng ta cần thôi để bệnh tật khiến ta từ bỏ ước mơ. Khi ta thành công, ta sẽ thấy rằng bệnh nhân không chỉ sống sót; mà sống tốt và hạnh phúc. Và một vài bệnh nhân có lẽ còn hát nữa.
(Applause) [Singing: French]
(Vỗ tay) [Hát: Tiếng Pháp]
Thank you. (Applause) Thank you. And I'd like to thank my pianist, Monica Lee. (Applause) Thank you so much. Thank you.
Xin cám ơn các bạn. (Vỗ tay) Cám ơn. Và tôi muốn cảm ơn nghệ sĩ chơi piano cho tôi, Monica Lee. (Vỗ tay) Cám ơn cám bạn rất nhiều. Cám ơn.