All right, I want to see a show of hands: how many of you have unfriended someone on Facebook because they said something offensive about politics or religion, childcare, food?
Tôi muốn thấy cánh tay của các bạn: bao nhiêu bạn đã huỷ kết bạn với ai đó trên Facebook vì họ viết những điều xúc phạm chính trị hay tôn giáo, chăm sóc trẻ em, thực phẩm?
(Laughter)
(Tiếng cười)
And how many of you know at least one person that you avoid because you just don't want to talk to them?
Bao nhiêu bạn tránh mặt ít nhất một người chỉ vì bạn không muốn nói chuyện với họ?
(Laughter)
(Tiếng cười)
You know, it used to be that in order to have a polite conversation, we just had to follow the advice of Henry Higgins in "My Fair Lady": Stick to the weather and your health. But these days, with climate change and anti-vaxxing, those subjects --
Bạn biết không, để có cuộc trò chuyện lịch sự, ta từng làm thế này ta chỉ cần theo lời khuyên của Henry Higgins trong "My Fair Lady" Cứ nói về thời tiết và sức khỏe. Giờ đây, biến đổi khí hậu và sự phản đối tiêm chủng , các chủ đề này
(Laughter)
(Tiếng cười)
are not safe either. So this world that we live in, this world in which every conversation has the potential to devolve into an argument, where our politicians can't speak to one another and where even the most trivial of issues have someone fighting both passionately for it and against it, it's not normal. Pew Research did a study of 10,000 American adults, and they found that at this moment, we are more polarized, we are more divided, than we ever have been in history. We're less likely to compromise, which means we're not listening to each other. And we make decisions about where to live, who to marry and even who our friends are going to be, based on what we already believe. Again, that means we're not listening to each other. A conversation requires a balance between talking and listening, and somewhere along the way, we lost that balance.
cũng không an toàn nữa. Vậy nên trong thế giới chúng ta đang sống, thế giới mà mỗi cuộc trò chuyện đều có khả năng biến thành một cuộc tranh cãi, khi các chính trị gia không thể nói chuyện với nhau và kể cả những vấn đề vụn vặt nhất cũng gây ra những tranh cãi quyết liệt, thật không bình thường. Tổ chức Pew tiến hành nghiên cứu trên 10.000 người lớn ở Mỹ, và họ thấy rằng ở hiện tại, chúng ta cực đoan hơn, chia rẽ hơn, so với quá khứ. Chúng ta ít chịu thỏa hiệp, điều này có nghĩa ta đang không lắng nghe nhau. Chúng ta quyết định về việc sống ở đâu, lập gia đình với ai, và thậm chí làm bạn với ai, dựa vào niềm tin có sẵn của mình. Một lần nữa thì điều này nghĩa là ta không lắng nghe nhau. Điều kiện cần của một cuộc trò chuyện là sự cần bằng giữa nói và nghe, và trong quá trình nói chuyện, ta làm mất sự cân bằng đó.
Now, part of that is due to technology. The smartphones that you all either have in your hands or close enough that you could grab them really quickly. According to Pew Research, about a third of American teenagers send more than a hundred texts a day. And many of them, almost most of them, are more likely to text their friends than they are to talk to them face to face. There's this great piece in The Atlantic. It was written by a high school teacher named Paul Barnwell. And he gave his kids a communication project. He wanted to teach them how to speak on a specific subject without using notes. And he said this: “I came to realize...”
Bây giờ, một phần lý do là do công nghệ. Những chiếc điện thoại thông mình mà các bạn hoặc đang cầm hoặc giữ đủ gần để có thể cầm lên nhanh chóng. Theo nghiên cứu của Pew, khoảng một phần ba thiếu niên Mỹ gửi hơn một trăm tin nhắn mỗi ngày. Và nhiều em, hầu hết các em thường nhắn tin cho bạn bè nhiều hơn là nói chuyện trực tiếp với nhau. Có bài báo hay trên tạp chí The Atlantic, được viết bởi một thầy giáo cấp ba tên Paul Barnwell. Anh ấy giao bọn trẻ một dự án về giao tiếp. Anh ấy muốn dạy bọn trẻ cách nói về đề tài cụ thể mà không cần đến ghi chú. Anh nói thế này: "Tôi dần nhận ra..."
(Laughter)
(Tiếng cười)
"I came to realize that conversational competence might be the single most overlooked skill we fail to teach. Kids spend hours each day engaging with ideas and each other through screens, but rarely do they have an opportunity to hone their interpersonal communications skills. It might sound like a funny question, but we have to ask ourselves: Is there any 21st-century skill more important than being able to sustain coherent, confident conversation?"
"Tôi dần nhận ra rằng khả năng trò chuyện có lẽ là kỹ năng bị bỏ lỡ nhiều nhất mà chúng ta không dạy. Bọn trẻ dành hàng giờ mỗi ngày tương tác với ý tưởng và với nhau thông qua màn hình nhưng tụi nhỏ rất ít có cơ hội được trau dồi kỹ năng giao tiếp. Nghe có vẻ buồn cười, nhưng chúng ta cũng cần tự hỏi mình: Có kỹ năng nào ở thế kỷ 21 quan trọng hơn khả năng duy trì cuộc trò chuyện rành mạch và tự tin không?"
Now, I make my living talking to people: Nobel Prize winners, truck drivers, billionaires, kindergarten teachers, heads of state, plumbers. I talk to people that I like. I talk to people that I don’t like. I talk to some people that I disagree with deeply on a personal level. But I still have a great conversation with them. So I'd like to spend the next 10 minutes or so teaching you how to talk and how to listen.
Tôi kiếm sống nhờ nói chuyện với người khác: những người đạt giải Nobel, các tài xế xe tải các nhà tỉ phú, các giáo viên nhà trẻ, các thống đốc, các thợ sửa ống nước. Tôi nói chuyện với người tôi thích. Và cả người tôi không thích. Tôi nói chuyện với những người mà tôi bất đồng sâu sắc về mặt cá nhân. Nhưng tôi vẫn có thể trò chuyện vui vẻ với họ. Thế nên tôi muốn dành khoảng 10 phút này để hướng dẫn bạn cách nói chuyện và cách lắng nghe.
Many of you have already heard a lot of advice on this, things like look the person in the eye, think of interesting topics to discuss in advance, look, nod and smile to show that you're paying attention, repeat back what you just heard or summarize it. So I want you to forget all of that. It is crap.
Nhiều bạn đã được nghe nhiều lời khuyên về vấn đề này, như nên nhìn vào mắt người khác, suy nghĩ trước những chủ đề thú vị để bàn luận, nhìn, gật đầu và mỉm cười để thể hiện bạn đang chú ý, lặp lại những gì bạn đã nghe, hay tóm tắt lại chúng. Tôi muốn bạn quên hết những lời đó. Chỉ toàn là nhảm nhí.
(Laughter)
(Tiếng cười)
There is no reason to learn how to show you're paying attention if you are in fact paying attention.
Không có lý do gì phải học cách thể hiện sự chú ý nếu bạn đang thực sự chú ý.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
Now, I actually use the exact same skills as a professional interviewer that I do in regular life. So, I'm going to teach you how to interview people, and that's actually going to help you learn how to be better conversationalists. Learn to have a conversation without wasting your time, without getting bored, and, please God, without offending anybody.
Giờ tôi sẽ sử dụng chính xác các kỹ năng phỏng vấn chuyên nghiệp mà tôi thường sử dụng hằng ngày. Vậy nên, tôi sẽ dạy cho bạn cách phỏng vấn người khác, điều này thực sự giúp bạn trở thành người giao tiếp giỏi hơn. Học được cách trò chuyện mà không lãng phí thời gian, không thấy buồn chán và tạ ơn Chúa, đặc biệt là không làm tổn thương bất kỳ ai.
We've all had really great conversations. We've had them before. We know what it's like. The kind of conversation where you walk away feeling engaged and inspired, or where you feel like you've made a real connection or you've been perfectly understood. There is no reason why most of your interactions can't be like that.
Tất cả chúng ta đều có những cuộc trò chuyện thú vị. Đã từng có. Ta biết nó như thế nào. Những cuộc nói chuyện mà khi kết thúc, bạn cảm thấy cuốn hút và đầy cảm hứng, hoặc giống như bạn thực sự được kết nối hoặc cảm giác mình hoàn toàn được thấu hiểu. Không có lý do gì khiến hầu hết những lần giao tiếp của bạn không được như vậy.
So I have 10 basic rules. I'm going to walk you through all of them, but honestly, if you just choose one of them and master it, you'll already enjoy better conversations.
Tôi có 10 bí quyết cơ bản. Tôi sẽ hướng dẫn cho bạn hết tất tần tật. nhưng nói thật, nếu bạn chỉ chọn một bí quyết và thực sự nắm vững, bạn cũng sẽ có được những cuộc nói chuyện tuyệt vời hơn.
Number one: Don't multitask. And I don't mean just set down your cell phone or your tablet or your car keys or whatever is in your hand. I mean, be present. Be in that moment. Don't think about your argument you had with your boss. Don't think about what you're going to have for dinner. If you want to get out of the conversation, get out of the conversation, but don't be half in it and half out of it.
Bí quyết một: Đừng làm nhiều việc cùng lúc. Tôi không chỉ bảo bạn bỏ điện thoại xuống, máy tính bảng, chìa khóa hoặc bất cứ thứ gì bạn đang cầm. Ý tôi muốn nói là, hãy có mặt. Có mặt thực sự trong giây phút đó. Đừng bận tâm về việc bạn vừa tranh cãi với sếp. Đừng suy nghĩ xem hôm nay mình sẽ ăn gì tối nay. Nếu bạn không muốn tiếp tục nói chuyện, hãy rời khỏi đó, đừng nửa có mặt ở đó mà nửa muốn bỏ đi.
Number two: Don't pontificate. If you want to state your opinion without any opportunity for response or argument or pushback or growth, write a blog.
Bí quyết số hai: đừng khăng khăng cho mình là đúng. Nếu bạn muốn thể hiện ý kiến mà không muốn bị phản hồi hoặc tranh cãi hoặc phản đối hoặc góp ý, thì hãy viết blog.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Now, there's a really good reason why I don't allow pundits on my show: Because they're really boring. If they're conservative, they're going to hate Obama and food stamps and abortion. If they're liberal, they're going to hate big banks and oil corporations and Dick Cheney. Totally predictable. And you don't want to be like that. You need to enter every conversation assuming that you have something to learn. The famed therapist M. Scott Peck said that true listening requires a setting aside of oneself. And sometimes that means setting aside your personal opinion. He said that sensing this acceptance, the speaker will become less and less vulnerable and more and more likely to open up the inner recesses of his or her mind to the listener. Again, assume that you have something to learn.
Tôi không mời các vị học giả tham gia chương trình của tôi là có lý do. Đó là vì họ thực sự tẻ nhạt. Nếu thuộc phe bảo thủ, họ căm ghét Obama, phiếu tem thực phẩm và phá thai. Nếu thuộc phe dân chủ, họ căm ghét các ngân hàng lớn, công ty dầu và Dick Cheney. Hoàn toàn đoán được hết. Và bạn không muốn giống như vậy. Bạn cần tham gia mỗi cuộc trò chuyện mặc định rằng mình có thể học được gì đó. Nhà trị liệu nổi tiếng M. Scott Peck đã nói rằng để thực sự lắng nghe, bạn phải dẹp cái tôi sang một bên. Và điều đó cũng có nghĩa bỏ bớt ý kiến cá nhân của bạn. Ông cho rằng khi cảm được sự chấp nhận của bạn, người nói sẽ trở nên bớt bị tổn thương và có nhiều khả năng sẽ hé mở góc khuất bên trong tâm hồn mình cho người nghe. Một lần nữa, luôn cho rằng bạn có thể học được điều gì đó.
Bill Nye: "Everyone you will ever meet knows something that you don't." I put it this way: Everybody is an expert in something.
Bill Nye nói: "Mỗi một người bạn gặp đều biết thứ gì đó mà bạn không biết." Tôi diễn đạt lại như sau: Mỗi người đều là chuyên gia trong một lĩnh vực nào đó.
Number three: Use open-ended questions. In this case, take a cue from journalists. Start your questions with who, what, when, where, why or how. If you put in a complicated question, you're going to get a simple answer out. If I ask you, "Were you terrified?" you're going to respond to the most powerful word in that sentence, which is "terrified," and the answer is "Yes, I was" or "No, I wasn't." "Were you angry?" "Yes, I was very angry." Let them describe it. They're the ones that know. Try asking them things like, "What was that like?" "How did that feel?" Because then they might have to stop for a moment and think about it, and you're going to get a much more interesting response.
Bí quyết số ba: sử dụng những câu hỏi mở. Cái này tôi bắt chước các nhà báo. Bắt đầu với: ai, điều gì, khi nào, ở đâu, tại sao và như thế nào. Nếu bạn đặt một câu hỏi phức tạp, bạn sẽ nhận được một câu trả lời đơn giản. Nếu tôi hỏi bạn "Bạn có sợ hãi không?" bạn sẽ có phản ứng với chữ mạnh nhất trong câu, là chữ "sợ hãi" và câu trả lời sẽ là "Tôi có sợ" hay "Tôi không sợ." "Bạn có giận không?" "Có, tôi rất giận." Hãy để họ mô tả. Chính họ là người biết rõ điều đó cơ mà. Thử hỏi họ những câu như, "Chuyện đó như thế nào?" "Việc đó cảm giác thế nào?" Vì họ có thể phải ngừng lại để suy nghĩ về chuyện đó, và bạn sẽ nhận được câu trả lời thú vị hơn nhiều.
Number four: Go with the flow. That means thoughts will come into your mind and you need to let them go out of your mind. We've heard interviews often in which a guest is talking for several minutes and then the host comes back in and asks a question which seems like it comes out of nowhere, or it's already been answered. That means the host probably stopped listening two minutes ago because he thought of this really clever question, and he was just bound and determined to say that. And we do the exact same thing. We're sitting there having a conversation with someone, and then we remember that time that we met Hugh Jackman in a coffee shop.
Bí quyết số bốn: thuận theo tự nhiên. Điều này có nghĩa là những suy nghĩ đến với bạn và bạn cần để chúng đi ra khỏi tâm trí. Chúng ta thường nghe các cuộc phỏng vấn khi khách mời đang nói trong vài phút rồi tới lượt người dẫn chương trình đặt câu hỏi có vẻ như chẳng ăn nhập gì hết hoặc đã được trả lời trước đó rồi. Nghĩa là người dẫn chương trình có lẽ ngừng nghe cách đây hai phút vì anh ta nghĩ đến một câu hỏi vô cùng thông minh và anh ta nhất quyết phải hỏi. Chúng ta cũng làm y chang như thế. Trong khi đang ngồi nói chuyện với ai đó, ta lại chợt nhớ đến cái lần gặp Hugh Jackman trong quán cà phê.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And we stop listening. Stories and ideas are going to come to you. You need to let them come and let them go.
Rồi chúng ta ngừng nghe. Các câu chuyện và ý tưởng chắc sẽ nảy ra. Bạn cần để chúng đến và đi.
Number five: If you don't know, say that you don't know. Now, people on the radio, especially on NPR, are much more aware that they're going on the record, and so they're more careful about what they claim to be an expert in and what they claim to know for sure. Do that. Err on the side of caution. Talk should not be cheap.
Bí quyết số năm: Nếu bạn không biết, hãy nói thật điều đó. Những người làm nghề phát thanh, nhất là đài NPR nhận thức rất rõ là họ đang trong quá trình phát sóng, nên họ càng cẩn thận hơn về những lĩnh vực họ tự nhận là chuyên gia và những gì họ tự nhận là biết chắc chắn. Hãy làm như vậy. Hãy đặc biệt cẩn trọng. Đừng nói những điều kém chất lượng.
Number six: Don't equate your experience with theirs. If they're talking about having lost a family member, don't start talking about the time you lost a family member. If they're talking about the trouble they're having at work, don't tell them about how much you hate your job. It's not the same. It is never the same. All experiences are individual. And, more importantly, it is not about you. You don't need to take that moment to prove how amazing you are or how much you've suffered. Somebody asked Stephen Hawking once what his IQ was, and he said, "I have no idea. People who brag about their IQs are losers."
Bí quyết số sáu: Đừng đánh đồng trải nghiệm của bạn với người khác. Nếu họ đang nói về việc mất người thân của họ, xin đừng nói về thời điểm người thân của bạn qua đời. Nếu họ đang nói về trục trặc họ gặp trong công việc, đừng kể với họ là bạn ghét công việc của mình tới cỡ nào. Không giống nhau đâu. Không bao giờ. Tất cả trải nghiệm đều riêng biệt. Và, quan trọng hơn cả là, không phải đang nói về bạn. Bạn không cần tận dụng giây phút đó để chứng tỏ bạn tuyệt tới mức nào hay đã chịu đựng những gì. Có lần ai đó hỏi Stephen Hawking chỉ số IQ của ông, ông trả lời "Tôi không biết. Ai khoác lác chỉ số IQ chỉ là kẻ thất bại."
(Laughter)
(Tiếng cười)
Conversations are not a promotional opportunity.
Việc trò chuyện không phải là cơ hội để quảng bá cái gì đó.
Number seven: Try not to repeat yourself. It's condescending, and it's really boring, and we tend to do it a lot. Especially in work conversations or in conversations with our kids, we have a point to make, so we just keep rephrasing it over and over. Don't do that.
Bí quyết số bảy: Không lặp lại lời đã nói. Làm vậy trông rất trịch thượng và rất tẻ nhạt, chúng ta thường hành xử như vậy. Đặc biệt là khi nói chuyện ở chỗ làm, hoặc khi trò chuyện với bọn trẻ, khi cần nói điều gì đó, chúng ta cứ nhai đi nhai lại một điệp khúc. Đừng làm như thế.
Number eight: Stay out of the weeds. Frankly, people don't care about the years, the names, the dates, all those details that you're struggling to come up with in your mind. They don't care. What they care about is you. They care about what you're like, what you have in common. So forget the details. Leave them out.
Bí quyết số tám: loại bỏ cỏ dại. Nói thật, người ta không quan tâm đến số năm, tên gọi, ngày tháng, những thông tin kiểu như vậy mà bạn đang cố nặn óc ra để nhớ. Họ không quan tâm. Điều họ quan tâm là bạn. Họ muốn biết tính bạn ra sao, bạn có điểm chung gì với họ. Nên làm ơn quên các chi tiết này đi. Loại bỏ chúng ra.
Number nine: This is not the last one, but it is the most important one. Listen. I cannot tell you how many really important people have said that listening is perhaps the most, the number one most important skill that you could develop. Buddha said, and I'm paraphrasing, "If your mouth is open, you're not learning." And Calvin Coolidge said, "No man ever listened his way out of a job."
Bí quyết số chín: Đây không phải bí quyết cuối cùng, nhưng là cái quan trọng nhất. Hãy lắng nghe. Tôi không thể kể biết bao nhiêu người thực sự quan trọng đã nói rằng lắng nghe có lẽ là kỹ năng số một, kỹ năng quan trọng nhất mà bạn có thể phát triển. Đức Phật đã nói, tôi chỉ diễn đạt lại, "Nếu bạn mở miệng nói, bạn không học thêm được gì." Và Calvin Coolidge từng nói: "Chưa có ai từng bị mất việc vì lắng nghe nhiều quá."
(Laughter)
(Tiếng cười)
Why do we not listen to each other? Number one, we'd rather talk. When I'm talking, I'm in control. I don't have to hear anything I'm not interested in. I'm the center of attention. I can bolster my own identity. But there's another reason: We get distracted. The average person talks at about 225 word per minute, but we can listen at up to 500 words per minute. So our minds are filling in those other 275 words. And look, I know, it takes effort and energy to actually pay attention to someone, but if you can't do that, you're not in a conversation. You're just two people shouting out barely related sentences in the same place.
Tại sao chúng ta không lắng nghe nhau? Lý do thứ nhất, chúng ta thích nói hơn. Khi tôi nói, tôi đang được điều khiển. Tôi không phải nghe điều gì đó tôi không quan tâm. Tôi là trung tâm sự chú ý. Tôi có thể nâng cao bản ngã của mình. Nhưng còn một lý do khác: Chúng ta bị phân tâm. Một người trung bình nói được khoảng 225 từ một phút, nhưng chúng ta có thể nghe được khoảng 500 từ một phút. Nên tâm trí chúng ta bị 275 chữ còn lại lấp đầy. Tôi biết chứ, cần nỗ lực và năng lượng rất nhiều mới thực sự dành chú ý cho một ai đó, nhưng nếu bạn không làm được, thi bạn đang không trò chuyện. Chỉ là 2 người bật ra những câu chữ không liên quan đến nhau ở cùng một nơi.
(Laughter)
(Tiếng cười)
You have to listen to one another. Stephen Covey said it very beautifully. He said, "Most of us don't listen with the intent to understand. We listen with the intent to reply."
Các bạn phải lắng nghe lẫn nhau. Stephen Covey từng nói một câu rất hay. "Hầu hết chúng ta không lắng nghe với ý định thấu hiểu. Mà chúng ta lắng nghe với ý định trả lời."
One more rule, number 10, and it’s this one: Be brief. Be interested in other people.
Còn bí quyết số mười nữa là: Hãy ngắn gọn thôi. Hãy quan tâm đến người khác.
You know, I grew up with a very famous grandfather, and there was kind of a ritual in my home. People would come over to talk to my grandparents, and after they would leave, my mother would come over to us, and she’d say, “Do you know who that was? She was the runner-up to Miss America. He was the mayor of Sacramento. She won a Pulitzer Prize. He's a Russian ballet dancer." And I kind of grew up assuming everyone has some hidden, amazing thing about them. And honestly, I think it's what makes me a better host. I keep my mouth shut as often as I possibly can. I keep my mind open. And I’m always prepared to be amazed, and I'm never disappointed.
Bạn biết đó, tôi lớn lên bên người ông nổi tiếng, và gần như có một thói quen trong nhà tôi. Mọi người thường đến kiếm ông bà tôi để nói chuyện, và sau khi họ ra về, mẹ tôi thường đến gần tụi tui, hỏi: "Tụi con biết người đó là ai không? Cô này là Á Hậu Mỹ đấy. Ông ấy là thị trưởng Sacramento. Cô ấy đoạt giải Putitzer. Chú đó là nghệ sĩ ballet người Nga." Và tôi cứ thế lớn lên với mặc định rằng mỗi người đều có điều gì đó thú vị, ẩn giấu bên trong họ. Nói thật, tôi nghĩ nó giúp tôi dẫn chương trình hay hơn. Tôi thường giữ kín miệng ở mức độ thường xuyên có thể, nhưng tôi mở rộng tâm trí, và luôn trong tâm thế sẵn sàng đón nhận những điều thú vị, và tôi chưa bao giờ bị thất vọng.
You do the same thing. Go out, talk to people, listen to people, and, most importantly, be prepared to be amazed.
Các bạn hãy làm giống như tôi. Hãy ra ngoài, nói chuyện với người khác, lắng nghe người khác nói, và quan trọng là, chuẩn bị tâm thế sẵn sàng đón nhận những điều kinh ngạc.
Thanks.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)