[This talk contains mature content] My mother called this summer to stage an intervention. She'd come across a few snippets of my memoir, which wasn't even out yet, and she was concerned. It wasn't the sex.
[Bài nói chứa nội dung nhạy cảm] Hè năm nay mẹ tôi gọi điện để can thiệp vào câu chuyện của tôi. Mẹ đã đọc vài đoạn trích ở hồi ký của tôi, hồi ký vẫn chưa được công khai, và bà lo lắng. Không phải vì những cảnh nhạy cảm.
(Laughter)
(Tiếng cười)
It was the language that disturbed her.
Thứ mẹ lo lắng chính là ngôn ngữ tôi sử dụng.
For example: "I have been so many things along my curious journey: a poor boy, a nigger, a Yale man, a Harvard man, a faggot, a Christian, a crack baby, alleged, the spawn of Satan, the Second Coming, Casey." That's just page six.
Chẳng hạn như: "Tôi mang nhiều danh phận trong suốt cuộc hành trình của mình: một tên nhóc nhà nghèo, một tên mọi da đen, một sinh viên Yale hay Havard, một kẻ đồng tính, một con chiên, một đứa trẻ có mẹ nghiện thuốc phiện, đứa con của quỷ Satan, Casey." Đó là trang số sáu.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So you may understand my mother's worry. But she wanted only to make one small change. So she called, and she began, "Hey, you are a man. You're not a faggot, you're not a punk, and let me tell you the difference. You are prominent. You are intelligent. You dress well. You know how to speak. People like you. You don't walk around doing your hand like a punk. You're not a vagabond on the street. You are an upstanding person who just happens to be gay. Don't put yourself over there when you are over here."
Bạn có thể nhận ra nỗi lo lắng của mẹ tôi. Nhưng bà chỉ muốn có một thay đổi nhỏ. Nên bà gọi điện và bắt đầu, "Này, con là một người đàn ông. Không phải một tay đồng tính hay du côn, và hãy để mẹ chỉ ra sự khác biệt. Con xuất chúng và thông minh. Con ăn mặc lịch sự và biết cách nói năng. Mọi người đều thích con. Con không khoa chân múa tay như một tên vô lại. Không phải một tay lang thang trên đường phố. Con là một người chính trực vô tình là gay mà thôi. Đừng ép bản thân đi xa như thế khi vị trí của con là ở nơi này."
She thought she'd done me a favor, and in a way, she had. Her call clarified what I am trying to do with my life and in my work as a writer, which is to send one simple message: the way we're taught to live has got to change. I learned this the hard way.
Bà nghĩ bà đã làm được điều gì đó, và bà đúng một phần. Cuộc gọi đó chỉ ra điều mà tôi đang muốn làm với cuộc đời mình và với sự nghiệp viết lách của mình, tôi muốn nêu lên một thông điệp: Chúng ta cần phải thay đổi cách sống cố hữu của mình. Khó khăn lắm tôi mới rút ra điều đó.
I was born not on the wrong side of the tracks, but on the wrong side of a whole river, the Trinity, down in Oak Cliff, Texas. I was raised there in part by my grandmother who worked as a domestic, and by my sister, who adopted me a few years after our mother, who struggled with mental illness, disappeared. And it was that disappearance, that began when I was 13 and lasted for five years, that shaped the person I became, the person I later had to unbecome. Before she left, my mother had been my human hiding place. She was the only other person who seemed as strange as me, beautifully strange, some mix of Blanche DuBois from "A Streetcar Named Desire" and a 1980s Whitney Houston.
Tôi không sinh ra ở nơi tồi tàn bên kia đường, mà ở bên kia một con sông, sông Trinity, thị trấn Oak Cliff, bang Texas. Tôi được bà ngoại nuôi nấng bà làm việc nội trợ, và chị gái, nhận nuôi tôi vài năm sau khi mẹ của chúng tôi, phải vật lộn với chứng bệnh thần kinh, và đã bỏ đi. Và chính nhờ sự ra đi đó, năm tôi 13 tuổi và kéo dài suốt năm năm, đã tạo nên con người tôi, con người mà sau này tôi phải chối bỏ. Trước khi bà rời đi, bà đã từng là nơi để tôi trốn tránh, Bà là người duy nhất có vẻ khác thường giống như tôi, vẻ khác thường kì diệu, sự kết hợp giữa Blanche DuBois trong "A Streetcar Named Desire" và Whitney Houston của thập niên 80.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I'm not saying she was perfect, just that I sure benefited from her imperfections. And maybe that's what magic is, after all: a useful mistake. So when she began to disappear for days at a time, I turned to some magic of my own. It struck me, as from above, that I could conjure up my mother just by walking perfectly from my elementary school at the top of a steep hill all the way down to my grandmother's house, placing one foot, and one foot only, in each sidewalk square. I couldn't let any part of any foot touch the line between the square, I couldn't skip a square, all the way to the last square at the last blade of grass that separated our lawn from our driveway. And I bullshit you not, it worked -- just once though.
Tôi không nói rằng bà hoàn hảo, tôi đã hưởng những điều không hoàn hảo từ bà. Và sau cùng, có lẽ đó chính là phép màu: một lỗi sai có ích. Nên khi mẹ bỏ đi được một thời gian, Tôi nhận ra phép màu của bản thân mình. Nó tác động đến tôi, như đã kể trên, rằng tôi có thể níu kéo mẹ chỉ bằng việc bước đi thật hoàn hảo từ trường mẫu giáo trên đỉnh của ngọn núi dốc xuống đến nhà bà tôi, và chỉ đặt một bàn chân lên mỗi ô vuông trên vỉa hè. Tôi không thể để bàn chân mình chạm vào dòng kẻ giữa các ô vuông, Không bỏ qua ô vuông nào, xuống đến tận ô cuối cùng ở hàng cỏ cuối chia cách bãi cỏ với đường lái xe. Tôi thật sự không hề đùa, chuyện đó đã xảy ra -- dù chỉ một lần.
But if my perfect walk could not bring my mother back, I found that this approach had other uses. I found that everyone else in charge around me loved nothing more than perfection, obedience, submission. Or at least if I submitted, they wouldn't bother me too much. So I took a bargain that I'd later see in a prison, a Stasi prison in Berlin, on a sign that read, "He who adapts can live tolerably." It was a bargain that helped ensure I had a place to stay and food to eat; a bargain that won me praise of teachers and kin, strangers; a bargain that paid off big time, it seemed, when one day at 17, a man from Yale showed up at my high school to recruit me for Yale's football team. It felt as out of the blue to me then as it may to you now. The Yale man said -- everybody said -- that this was the best thing that could ever happen to me, the best thing that could happen to the whole community. "Take this ticket, boy," they told me. I was not so sure. Yale seemed another world entire: a cold, foreign, hostile place. On the first day of my recruiting visit, I texted my sister an excuse for not going. "These people are so weird." She replied, "You'll fit right in."
Nhưng nếu bước đi hoàn hảo đó không thể mang mẹ tôi trở về, Tôi nhận ra cách tiếp cận này có những công dụng khác. Tôi nhận thấy những người quanh tôi yêu sự hoàn hảo hơn bất cứ điều gì, sự ngoan ngoãn, khuất phục Hoặc là nếu tôi chịu phục tùng, họ sẽ không làm phiền tôi. Vì vậy tôi đã thỏa thuận mà sau này tôi đã thấy ở nhà tù Stasi tại Berlin, một tấm biến có đề, "Người có thể thích ứng sẽ sống hòa hợp." Đó là một thỏa thuận giúp bảo đảm Tôi có một nơi chốn để ăn và nghỉ; một thỏa thuận giúp tôi được tuyên dương bởi giáo viên, họ hàng và những người lạ; một thỏa thuận có hiệu quả đến mức, khi tôi 17, một người đàn ông từ Yale đến trường trung học để tuyển tôi cho đội bóng bầu dục của Yale. Lúc đó tôi cũng thấy kì lạ như các bạn bây giờ vậy. Người đàn ông đó nói -- ai cũng nói -- Đó là điều tốt đẹp nhất từng xảy đến với tôi, điều tốt đẹp nhất từng xảy ra trong cộng đồng. "Hãy nắm lấy tấm vé." họ nói. Tôi không chắc chắn lắm. Yale dường như là một môi trường lạ lẫm: một nơi lạnh lẽo, xa lạ, không mấy thân thiện. Vào ngày đầu tiên được tuyển chọn ấy, Tôi nhắn tin cho chị gái lí do không đi. "Những người đó thật kỳ lạ." Chị trả lời, "Em sẽ thích ứng ngay thôi."
(Laughter)
(Tiếng cười)
I took the ticket and worked damn hard to fit right in. When my freshman advisor warned me not to wear my fitted hats on campus ... "You're at Yale now. You don't have to do that anymore," she said. I figured, this was just one of the small prices that must be paid to make it. I paid them all, or tried, and sure enough they seemed to pay me back: made me a leader on the varsity football team; got me into a not-so-secret society and a job on Wall Street, and later in Washington. Things were going so well that I figured naturally I should be President of the United States.
Tôi đã nắm lấy tấm vé và làm việc cật lực để hòa hợp. Khi người giám sát nói rằng tôi không nên đội mũ lưỡi trai trong khuôn viên ... "Cậu đang ở Yale. Cậu không cần phải làm thế nữa," bà ấy nói. Tôi nhận ra, đây chỉ là một cái giá nhỏ bé cần phải trả cho điều này. Tôi đã trả giá, hoặc cố gắng, và họ cũng đối đãi tốt với tôi: tôi được làm đội trưởng đội bóng bầu dục của trường đại học; tôi đã gia nhập một cộng đồng không-còn-là-bí mật có một công việc tại Phố Wall, sau đó là ở Washington Mọi thứ thật tốt đẹp đến mức tôi chợt nhận ra tôi nên trở thành tổng thống Mỹ.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But since I was only 24 and since even presidents have to start somewhere, I settled instead on a run for Congress. Now, this was in the afterglow of that great 2008 election: the election during which a serious, moderate senator stressed, "The message you've got to send more than any other message is that Barack Obama is just like us." They sent that message so well that their campaign became the gold standard of modern politics, if not modern life, which also seems to demand that we each do whatever it takes to be able to say at the end of our days with peace and satisfaction, "I was just like everybody else." And this would be my message, too.
Nhưng lúc đó tôi mới 24 tuổi và vì tổng thống cần một nơi chốn để gây dựng sự nghiệp, Tôi quyết tâm vào Quốc hội. Chính sau cái tàn dư của cuộc bầu cử năm 2008: trong đó một nghĩ sĩ đã nhấn mạnh, "Thông điệp mà bạn cần truyền tải nhiều hơn hết chính là Obama cũng giống như chúng ta." Thông điệp mạnh mẽ đến mức cuộc tranh cử thành tiêu chuẩn vàng cho chính trị hiện đại, nếu không phải là cuộc sống hiện đại, cái mà đòi hỏi chúng ta có thể làm bất cứ điều gì sao cho đến cuối ngày ta có thể nói bằng niềm an yên và hài lòng, "Tôi cũng như mọi người khác." Và đây cũng là thông điệp của tôi.
So one night, I made one final call to my prospective campaign manager. We'd do the things it'd take to win, but first he had one question: "Is there anything I need to know?" I held the phone and finally said, "Well, you should probably know I'm gay."
Vậy nên một đêm, tôi gọi cho quản lí tầm nhìn của chiến dịch bầu cử. Chúng ta phải làm mọi thứ để chiến thắng, và anh ta hỏi: "Có điều gì tôi cần phải biết không?" Tôi cầm điện thoại và nói, "Anh nên biết tôi là gay."
Silence.
Im lặng.
"Hmm. I see," he nearly whispered, as if he'd found a shiny penny or a dead baby bird.
"Hmm. Tôi hiểu rồi," anh ấy nói nhỏ, như thể anh ta vừa thấy một đồng tiền vàng hay một cái xác chim non vậy.
(Laughter)
(Tiếng cười)
"I'm glad you told me," he continued. "You definitely didn't make my job any easier. I mean, you are in Texas. But it's not impossible, not impossible. But Casey, let me ask you something: How are you going to feel when somebody, say, at a rally, calls you a faggot? And let's be real, OK? You do understand that somebody might want to physically harm you. I just want to know: Are you really ready for this?"
"Tôi mừng vì anh đã chia sẻ," anh ta nói. "Công việc của tôi không hề dễ dàng hơn. Ý tôi là anh đang ở Texas. Nhưng không có nghĩa là không thể. Nhưng Casey à, tôi muốn hỏi anh một câu: Anh thấy sao nếu tại một buổi mít ting có người gọi anh là một tên đồng tính? hãy thành thực nhé? Anh phải hiểu là sẽ có người muốn hãm hại anh. Tôi chỉ muốn biết: Anh có thực sự sẵn sàng?"
I wasn't. And I could not understand -- could hardly breathe or think, or say a word. But to be clear: the boy that I was at that time would have leapt at the chance to be harmed, to sacrifice everything, even life, for a cause. There was something shocking, though -- not that there should have been, but there was -- in the notion that he might be harmed for nothing more than being himself, which he had not even tried to do in the first place. All that he -- all that I -- had tried to do and be was what I thought was asked of me. I was prominent for a 24-year-old: intelligent, I spoke well, dressed decent; I was an upstanding citizen. But the bargain I had accepted could not save me after all, nor can it save you. You may have already learned this lesson, or you will, regardless of your sexuality. The queer receives a concentrated dose, no doubt, but repression is a bitter pill that's offered to us all. We're taught to hide so many parts of who we are and what we've been through: our love, our pain, for some, our faith. So while coming out to the world can be hard, coming in to all the raw, strange magic of ourselves can be much harder. As Miles Davis said, "It takes a long time to sound like yourself." That surely was the case for me.
Tôi không hề. Và không thể hiểu -- tôi cảm thấy khó thở và không thể suy nghĩ hay nói nên lời nào. Nhưng thành thực mà nói: Tôi ngày ấy đã có thể chấp nhận bị hãm hại, hoặc hi sinh mọi thứ, kể cả mạng sống vì một lí do. Nhưng có điều thật sự gây sốc -- không phải là nên có -- mà thực sự là vậy -- ý niệm anh ta có thể bị hãm hại chì vì sống đúng với bản thân, điều mà anh ta không muốn làm ngay từ đầu. Tất cả những gì anh ta -- tôi -- đã cố gắng trở thành những gì được đòi hỏi phải trở thành. Tôi có suy nghĩ trưởng thành hơn tuổi 24: thông minh, có tài ăn nói, ăn mặc lịch sự; Là một công dân ngay thẳng. Nhưng sau cùng thương lượng đó không thể cứu giúp tôi, hay cứu giúp được bạn. Bạn có thể đã rút ra được bài học này, hoặc sẽ, không kể giới tính. Cộng đồng LGBT rõ ràng đã lãnh đủ, nhưng kìm nén là viên thuốc đắng đối với tất cả chúng ta. Chúng ta được dạy phải che giấu con người và những gì ta đã trải qua, tình yêu, nỗi đau, và đối với một số người là niềm tin. Nên lộ diện trước mọi người có thể rất khó khăn, Đến với phép màu nguyên sơ và lạ thường của chính ta lại khó khăn hơn nữa. Miles Davis từng nói," Cần thời gian để trở thành chính ta." Đó chính là trường hợp của tôi.
I had my private revelation that night at 24, but mostly went on with my life. I went on to Harvard Business School, started a successful nonprofit, wound up on the cover of a magazine, on the stage at TED.
Tôi đã bí mật lộ diện vào đêm tôi 24 tuổi đó, nhưng tôi vẫn tiếp tục cuộc sống như cũ. Tôi đến trường Kinh doanh Havard, thành lập một tổ chức phi lợi nhuận, xuất hiện trên trang bìa một tờ báo, và tại sân khấu của TED.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I had achieved, by my late 20s, about everything a kid is supposed to achieve. But I was real cracked up: not exactly having a nervous breakdown, but not too far off, and awful sad either way. I had never thought of being a writer, didn't even read, in earnest, until I was nearly 23. But the book business is about the only industry that will pay you to investigate your own problems, so --
Ở những năm 20 tuổi, tôi đạt được mọi thứ mà một thanh niên mơ ước. Nhưng tôi cảm thấy vỡ vụn: Không hẳn là suy sụp, nhưng không khác vậy là bao, và buồn khủng khiếp. Tôi chưa bao giờ nghĩ về sự nghiệp viết lách, không thực sự say mê đọc cho đến tuổi 23. Nhưng ngành viết sách là ngành duy nhất trả tiền cho bạn để điều tra về chính vấn đề của bạn --
(Laughter)
(Tiếng cười)
So I decided to give it a try, to trace those cracks with words.
Vậy nên tôi cố gắng thử một lần, lần theo những mảnh vỡ đó bằng ngôn từ.
Now, what came out on the page was about as strange as I felt at that time, which alarmed some people at first. A respected writer called to stage his own intervention after reading a few early chapters, and he began, much like my mother, "Hey, listen. You've been hired to write an autobiography. It's a straightforward exercise. It's got a beginning, middle and end, and is grounded in the facts of your life. And by the way, there's a great tradition of autobiography in this country, led by people on the margins of society who write to assert their existence. Go buy some of those books and learn from them. You're going in the wrong direction."
Những gì xuất hiện trên trang sách cũng kì lạ như những gì tôi cảm thấy lúc đó, khiến một số người cảnh giác. Một nhà văn có tiếng đã gọi để can ngăn sau khi đọc một vài chương, và ông ấy nói, cũng như mẹ tôi, "Nghe này, Cậu được thuê để viết tiểu sử. Đó là một bài tập dơn giản. Có mở đầu, thân bài và kết thúc, và xoay quanh sự kiện trong cuộc sống của cậu. Và tiện thể thì cũng có truyền thống viết tiểu sử ở đất nước này, bởi những người ngoài rìa của xã hội muốn nhắc về sự hiện diện của họ. Mua một số cuốn và học hỏi họ đi. Cậu đang đi sai hướng đấy."
But I no longer believed what we are taught -- that the right direction is the safe direction. I no longer believed what we are taught -- that queer lives or black lives or poor lives are marginal lives. I believed what Kendrick Lamar says on "Section.80.": "I'm not on the outside looking in. I'm not on the inside looking out. I'm in the dead fucking center looking around."
Nhưng tôi không còn tin vào những gì đã được dạy -- rằng hướng đi đúng đắn cũng là hướng đi an toàn. Cũng không tin những gì chúng ta được dạy -- LBGT hay người da đen hay người nghèo đứng ở ngoài rìa xã hội. Tôi tin tưởng vào điều Kendrick Lamar nói ở chương 8: "Tôi không nhìn vào từ phía ngoài. "Cũng không từ trong nhìn ra. Tôi đứng ở giữa trông ra mọi thứ."
(Laughter)
(Tiếng cười)
That was the place from which I hoped to work, headed in the only direction worth going, the direction of myself, trying to help us all refuse the awful bargains we've been taught to take. We're taught to turn ourselves and our work into little nuggets that are easily digestible; taught to mutilate ourselves so that we make sense to others, to be a stranger to ourselves so the right people might befriend us and the right schools might accept us, and the right jobs might hire us, and the right parties might invite us, and, someday, the right God might invite us to the right heaven and close his pearly gates behind us, so we can bow down to Him forever and ever. These are the rewards, they say, for our obedience: to be a well-liked holy nugget, to be dead.
Đó là nơi tôi hi vọng được làm việc, đưa đến một con đường có ích, đường đi của chính tôi, cố gằng giúp chúng ta loại bỏ những thỏa thuận tồi tệ mà ta luôn bám víu lấy. Chúng ta được dạy phải thay đổi bản thân và công việc để có thể hòa hợp được; được dạy để biến hóa cho phù hợp với người khác, trở thành một người xa lạ với chính ta để kết bạn với người khác và ngôi trường phù hợp sẽ chấp nhận ta, một công việc ưng ý sẽ chào đón, và những bữa tiệc sẽ gọi tên ta, và một ngày Chúa sẽ gọi tên ta ở chốn thiên đàng và đóng cánh cổng lại sau lưng ta, Và ta có thể cúi đầu trước Ngài trong vĩnh cửu. Đó là phần thưởng, họ nói, cho sự phục tùng của ta: trở thành một tên ngốc được yêu mến, để rồi chết đi.
And I say in return, "No, thank you." To the world and to my mother. Well, to tell you the truth, all I said was, "OK, Mom, I'll talk to you later."
Và tôi đáp, "Không, cảm ơn." Với mẹ tôi và với cả thế giới. Sự thật là, Tôi đã nói," Vâng, con sẽ nói chuyện với mẹ sau."
(Laughter)
(Tiếng cười)
But in my mind, I said, "No, thank you." I cannot accept her bargain either. Nor should you. It would be easy for many of us in rooms like this to see ourselves as safe, to keep ourselves over here. We speak well, we dress decent, we're intelligent, people like us, or act like they do.
Nhưng tâm trí tôi đã nói, "Không, cảm ơn." Tôi không chấp nhận thỏa thuận của mẹ. và bạn cũng không được. Thật dễ dàng cho những ai ở trong khán phòng này cảm thấy an toàn, và giam chân ta lại đây. Chúng ta có tài ăn nói, ăn vận lịch sự, Chúng ta thông minh, mọi người thích ta, hoặc tỏ vẻ như vậy.
But instead, I say that we should remember Lot's wife. Jesus of Nazareth said it first to his disciples: "Remember Lot's wife." Lot, in case you haven't read the Bible recently, was a man who set his family down in Sodom, in the midst of a wicked society that God decided he had to destroy. But God, being cruel, yet still a sap in part, rushed two angels out to Sodom to warn Lot to gather up his folks and get out of Dodge. Lot heard the angel's warning, but delayed. They didn't have all day to wait, so they grabbed Lot's hands and his two daughters' hands, and his wife's hands, and hurried them out of Sodom. And the angels shout, "Escape to the mountain. Whatever you do, don't look back," just as God starts raining down fire on Sodom and Gomorrah. I can't figure out how Gomorrah got dragged into this. But Lot and his folks are running, fleeing all that destruction, kicking up dust while the Lord rains down death, and then, for some reason, Lot's wife looks back. God turns her into a pillar of salt. "Remember Lot's wife," Jesus says.
Nhưng thay vào đó, tôi mong mọi người hãy nhớ đến vợ của Lot. Chúa đã nói với môn đồ của Ngài: "Hãy ghi nhớ vợ của Lot." Lot, phòng trường hợp bạn chưa đọc Kinh Thánh, là người đã đưa gia đình xuống Sodom, trong bối cảnh xã hội suy đồi mà Chúa đã quyết định phá hủy. Nhưng Chúa, trở nên tàn độc nhưng vẫn mang nguồn sống, phái hai thiên thần tới Sodom để cảnh báo Lot hãy đưa người thân và chạy thoát thân. Lot nghe thấy lời cảnh báo, nhưng đã khước từ. Họ không có thời gian để chờ đợi, nên họ nắm lấy bàn tay Lot hai người con gái, rồi cả vợ của ông, Và đẩy họ ra khỏi Sodom. Và những thiên thần cất tiếng, "Hãy ra khỏi ngọn núi. Bằng bất cứ giá nào cũng đừng nhìn lại," rồi Chúa thiêu cháy Sodom và Gomorrah. Tôi không biết tại sao Gomorrah lại ở đây. Nhưng gia đình Lot đang chạy chốn, cảm nhận được sự tàn phá, xoáy sâu vào bụi khi Chúa ban phát cái chết, Và sau đó, không biết vì lí do gì, vợ của Lot ngoảnh lại. Và chúa đã biến bà thành muối. "Hãy nhớ vợ của Lot," Chúa nói.
But I've got a question: Why does she look back? Does she look back because she didn't want to miss the mayhem, wanted one last glimpse of a city on fire? Does she look back because she wanted to be sure that her people were far enough from danger to breathe a little easy? I'm so nosy and selfish sometimes, those likely would have been my reasons if I'd been in her shoes. But what if something else was going on with this woman, Lot's wife? What if she could not bear the thought of leaving those people all alone to burn alive, even for righteousness's sake? Isn't that possible? If it is, then this backward glance of a disobedient woman may not be a cautionary tale after all. It may be the bravest act in all the Bible, even braver than the act that holds the whole Book together, the crucifixion. We are told that up on Calvary, on an old rugged cross, Jesus gave his life to save everybody: billions and billions of strangers for all time to come. It's a nice thing to do. It made him famous, that's for sure.
Nhưng tôi có một câu hỏi: Tại sao bà ngoảnh lại? Liệu có phải vì bà không muốn bỏ lỡ quê hương, muốn nhìn lại lần cuối quê nhà trong biển lửa? Hay chỉ muốn chắc rằng mọi người không gặp nguy hiểm để cảm thấy nhẹ lòng hơn? Đôi lúc tôi rất tò mò và ích kỉ, những điều trên có thể là lí do của tôi nếu tôi là bà. Nhưng nếu bà có một lí do khác? Nếu bà không thể bỏ mặc những con người đó chết cháy trong biển lửa, dù đó là điều phải xảy ra? Liệu điều này có thể? Nếu vậy, cái ngoảnh lại của người phụ nữ bất tuân lệnh ấy sau cùng không thể là một lời cảnh báo. Đó có thể là hành động can đảm nhất xuyên suốt Kinh Thánh, Hơn cả hành động kết nối cả cuốn sách lại, Đóng đinh trên thánh giá. Chúng ta được dạy rằng ở Calvary, trên một chữ thập cũ kĩ, Chúa đã hi sinh để cứu lấy nhân gian: hàng tỉ người lạ trên khắp nơi. Đó là một hành động cao đẹp. Hành động đó khiến Ngài nổi tiếng.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But Lot's wife was killed, turned into a pillar of salt, all because she could not turn her back on her friends, the wicked men of Sodom, and nobody even wrote the woman's name down.
Nhưng vợ của Lot đã chết, bị biến thành muối, tất cả bởi vì bà không thể quay lưng với bạn bè, những tên tội đồ tại Sodom, và không có ai từng ghi lại tên người phụ nữ ấy.
Oh, to have the courage of Lot's wife. That's the kind of courage we need today. The courage to put ourselves over there. The courage that says that either all of us have to be faggots, or none of us can be faggots, for any of us to be free. The courage to stand with other vagabonds in the street, with all the wretched of the earth, to form an army of the least of these, with the faith that from the naked crust of all we are, we can build a better world.
Giá như có được dũng khí như vợ của Lot. Đó là dũng khí mà chúng ta cần ngày nay. Dũng khí để đứng lên. Dũng khí để nói một là tât cả chúng ta đều là đồng tính, hay không ai là đồng tính cả, chỉ có thế chúng ta mới có thể tự do. Dũng khí để đứng cạnh những gã lang thang trên đường phố, cùng những kẻ thống khổ khác, để đạt được tối thiểu những điều kể trên, với niềm tin đến từ vỏ bọc trần trụi của tất cả chúng ta, ta có thể xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn.
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)