What I'd like to start off with is an observation, which is that if I've learned anything over the last year, it's that the supreme irony of publishing a book about slowness is that you have to go around promoting it really fast. I seem to spend most of my time these days zipping from city to city, studio to studio, interview to interview, serving up the book in really tiny bite-size chunks. Because everyone these days wants to know how to slow down, but they want to know how to slow down really quickly. So ... so I did a spot on CNN the other day where I actually spent more time in makeup than I did talking on air. And I think that -- that's not really surprising though, is it? Because that's kind of the world that we live in now, a world stuck in fast-forward.
Tôi muốn bắt đầu từ một quan sát của mình, nếu như tôi có học được gì vài năm qua, thì đó chính là sự trớ trêu nhiều nhất khi xuất bản 1 cuốn sách về sự chậm chạp lại phải đi khắp nơi quảng cáo thật nhanh Tôi dành hết thời gian những ngày này phóng qua lại giữa các thành phố, các xưởng phim, hết cuộc phỏng vấn này đến phỏng vấn khác, đưa ra các mẫu sách ở khổ cực nhỏ. Vì mọi người ngày nay đều muốn làm sao để chậm lại, nhưng họ muốn chậm lại theo cách nhanh nhất có thể. Vậy nên... tôi có lên sóng CNN ngày hôm nọ nơi tôi dành nhiều thời gian trang điểm hơn là chia sẻ trên sóng Có thể không ngạc nhiên đến thế? vì đó chính là thế giới chúng ta đang sống một thế giới mà lúc nào cũng phải không ngừng chuyển động
A world obsessed with speed, with doing everything faster, with cramming more and more into less and less time. Every moment of the day feels like a race against the clock. To borrow a phrase from Carrie Fisher, which is in my bio there; I'll just toss it out again -- "These days even instant gratification takes too long." (Laughter) And if you think about how we to try to make things better, what do we do? No, we speed them up, don't we? So we used to dial; now we speed dial. We used to read; now we speed read. We used to walk; now we speed walk. And of course, we used to date and now we speed date. And even things that are by their very nature slow -- we try and speed them up too. So I was in New York recently, and I walked past a gym that had an advertisement in the window for a new course, a new evening course. And it was for, you guessed it, speed yoga. So this -- the perfect solution for time-starved professionals who want to, you know, salute the sun, but only want to give over about 20 minutes to it. I mean, these are sort of the extreme examples, and they're amusing and good to laugh at.
thế giới bị ám ảnh với tốc độ, làm việc gì cũng phải nhanh hơn, nhồi nhét mọi thứ nhiều hơn với thời gian ngày càng ít ỏi Mỗi khoảnh khắc trong ngày đều như thể một cuộc đua với thời gian. Có một thành ngữ của Carrie Fisher trong phần tiểu sử của tôi rằng: "Ngày nay sự thỏa mãn tức thì cũng quá mất thời gian." (Cười) Và nếu bạn nghĩ về cách ta cố gắng để làm mọi thứ tốt hơn, thì chúng ta làm gì? Ta không đẩy nhanh sao? Ta từng quay số, giờ ta quay số nhanh Chúng ta từng đọc, giờ đọc nhanh. Ta từng đi bộ, giờ là đi nhanh Và tất nhiên, hẹn hò bình thường giờ trở thành hẹn hò siêu tốc. Và thậm chí những việc mà vốn sinh ra đã phải chậm chạp chúng ta cũng cố tăng tốc chúng lên. Nên khi ở New York, lúc đi qua phòng gym có quảng cáo trên cửa về khóa mới vào buổi tối. Về điều gì, chắc bạn cũng đoán được, đó là khóa yoga cấp tốc. Vì đây là giải pháp hoàn hảo cho ai đó luôn đói khát thời gian cho ai đó muốn thể dục buổi sáng, nhưng chỉ muốn làm việc đó trong 20 phút. Tôi cho rằng, những ví dụ hơi cực đoan, nhưng chúng cũng khá thú vị và buồn cười.
But there's a very serious point, and I think that in the headlong dash of daily life, we often lose sight of the damage that this roadrunner form of living does to us. We're so marinated in the culture of speed that we almost fail to notice the toll it takes on every aspect of our lives -- on our health, our diet, our work, our relationships, the environment and our community. And sometimes it takes a wake-up call, doesn't it, to alert us to the fact that we're hurrying through our lives, instead of actually living them; that we're living the fast life, instead of the good life. And I think for many people, that wake-up call takes the form of an illness. You know, a burnout, or eventually the body says, "I can't take it anymore," and throws in the towel. Or maybe a relationship goes up in smoke because we haven't had the time, or the patience, or the tranquility, to be with the other person, to listen to them.
Nhưng có một điểm thực sự quan trọng, và tôi nghĩ trong những ngày dài hối hả phía trước, chúng ta thường không thấy được sự tổn hại mà cách sống như vận động viên điền kinh gây ra cho chúng ta. Chúng ta quá đắm chìm trong văn hóa tốc độ đến nỗi chúng ta không nhận ra cái giá nó lấy đi ở cuộc sống của chúng ta ở cả sức khỏe, cả ăn uống, cả công việc cả các mối quan hệ, môi trường và cộng đồng của chúng ta. Và đôi khi chúng ta cần một hồi chuông cảnh tỉnh để nhận ra sự thật chúng ta đang lướt nhanh qua cuộc đời mình, thay vì thực sự sống; rằng chúng ta đang sống vội thay vì cuộc sống tốt đẹp. Và với nhiều người, sự cảnh tỉnh ấy cần hiện diện dưới dạng bệnh tật. Bạn biết đấy, bạn đốt hết năng lượng, cuối cùng cơ thể hét lên, "Tôi không thể chịu được nữa", nó bỏ cuộc. Hay một mối quan hệ sẽ bốc hơi vì chúng ta không có thời gian, hoặc sự kiên nhẫn, hay sự tĩnh lặng, để ở bên người khác, lắng nghe họ.
And my wake-up call came when I started reading bedtime stories to my son, and I found that at the end of day, I would go into his room and I just couldn't slow down -- you know, I'd be speed reading "The Cat In The Hat." I'd be -- you know, I'd be skipping lines here, paragraphs there, sometimes a whole page, and of course, my little boy knew the book inside out, so we would quarrel. And what should have been the most relaxing, the most intimate, the most tender moment of the day, when a dad sits down to read to his son, became instead this kind of gladiatorial battle of wills, a clash between my speed and his slowness. And this went on for some time, until I caught myself scanning a newspaper article with timesaving tips for fast people. And one of them made reference to a series of books called "The One-Minute Bedtime Story." And I wince saying those words now, but my first reaction at the time was very different. My first reflex was to say, "Hallelujah -- what a great idea! This is exactly what I'm looking for to speed up bedtime even more." But thankfully, a light bulb went on over my head, and my next reaction was very different, and I took a step back, and I thought, "Whoa -- you know, has it really come to this? Am I really in such a hurry that I'm prepared to fob off my son with a sound byte at the end of the day?" And I put away the newspaper -- and I was getting on a plane -- and I sat there, and I did something I hadn't done for a long time -- which is I did nothing. I just thought, and I thought long and hard. And by the time I got off that plane, I'd decided I wanted to do something about it. I wanted to investigate this whole roadrunner culture, and what it was doing to me and to everyone else.
Sự thức tỉnh của tôi đến khi tôi bắt đầu đọc truyện trước giờ ngủ cho con trai tôi, và tôi thấy rằng vào cuối ngày, tôi vào phòng con và không thể đi chậm, bạn biết đấy tôi sẽ đọc lướt cuốn "Chàng mèo đội nón" Bạn biết đấy, tôi sẽ bỏ qua vài dòng, một vài đoạn, thi thoảng là cả một trang, và bởi thằng bé thuộc lòng cuốn sách nên chúng tôi lại cãi nhau. Và khoảnh khắc đáng lẽ thoải mái, thân mật nhất, âu yếm nhất trong ngày, khi một người cha ngồi đọc truyện cho con, thay vào đó trở thành trận đấu trí, trận chiến giữa tốc độ của tôi và sự chậm rãi của nó. Và điều này tiếp tục một thời gian nữa, cho tới khi tôi đọc được một bài báo về các mẹo dùng thời gian cho người bận rộn Và một trong số đó liên quan tới bộ sách "Truyện trước giờ ngủ trong một phút." Dù giờ tôi không dám nói những từ đó, nhưng phản ứng lúc đó của tôi lại khác. Phản ứng đầu tiên của tôi là thốt lên, "Tạ ơn Chúa - một ý tưởng thật tuyệt vời! Đây chính là những gì mình tìm kiếm để tăng tốc độ kể chuyện." Nhưng thật may, tôi nảy ra một ý, và phản ứng khác đi, tôi dừng lại, và nghĩ, "Ôi, tôi thật sự đã đến mức này rồi sao? Tôi thật sự vội đến mức tráo câu chuyện trước khi ngủ của con mình với thứ như vậy sao?" Và tôi gạt bài báo đó đi tôi đang lên máy bay, và ngồi đó, không làm gì cả - lâu rồi tôi mới như vậy Tôi chỉ nghĩ, nghĩ thật sâu và thật lâu. Trước khi xuống máy bay, tôi đã quyết định muốn làm việc gì đó. Tôi muốn nghiên cứu toàn bộ văn hóa sống vội này, và nó đang làm gì với tôi và những người khác.
And I had two questions in my head. The first was, how did we get so fast? And the second is, is it possible, or even desirable, to slow down? Now, if you think about how our world got so accelerated, the usual suspects rear their heads. You think of, you know, urbanization, consumerism, the workplace, technology. But I think if you cut through those forces, you get to what might be the deeper driver, the nub of the question, which is how we think about time itself. In other cultures, time is cyclical. It's seen as moving in great, unhurried circles. It's always renewing and refreshing itself. Whereas in the West, time is linear. It's a finite resource; it's always draining away. You either use it, or lose it. "Time is money," as Benjamin Franklin said. And I think what that does to us psychologically is it creates an equation. Time is scarce, so what do we do? Well -- well, we speed up, don't we? We try and do more and more with less and less time. We turn every moment of every day into a race to the finish line -- a finish line, incidentally, that we never reach, but a finish line nonetheless. And I guess that the question is, is it possible to break free from that mindset? And thankfully, the answer is yes, because what I discovered, when I began looking around, that there is a global backlash against this culture that tells us that faster is always better, and that busier is best.
Và có hai câu hỏi trong đầu tôi. Đầu tiên, sao chúng ta có thể sống nhanh như vậy? Và thứ hai, có khả năng nào, hay thậm chí là có ai mong muốn, được chậm lại không? Giờ, nếu bạn nghĩ đến thế giới đã tăng tốc như nào, thủ phạm thường hiện ra trong đầu Bạn nghĩ đến, sự đô thị hóa, chủ nghĩa tiêu dùng, nơi làm việc, công nghệ. Nhưng nếu bạn mổ sẻ những yếu tố đó, bạn sẽ biết được cái chi phối sâu xa hơn, trọng yếu của vấn đề, là chúng ta nghĩ về thời gian thế nào. Ở các nền văn hóa khác, thời gian chạy tuần hoàn. Nó được xem là chuyển động trong những vòng tròn lớn, không vội vã Nó luôn tự làm tươi mới mình. Trái lại, ở phương Tây, thời gian hẹp hơn. Nó là nguồn lực có hạn; luôn luôn trôi chảy. Bạn hoặc là dùng nó, hoặc mất nó. "Thời gian là tiền bạc," Benjamin Franklin đã nói vậy. Và tôi nghĩ điều đó tác động tới tâm lý khiến chúng ta tạo ra một đẳng thức Thời gian khan hiếm, và chúng ta làm gì? À, chúng ta tăng tốc, phải không? Cố làm nhiều hơn với ít thời gian hơn. Chúng ta khiến mọi lúc trong ngày trở thành cuộc đua tới một cái đích mà tình cờ, ta chả bao giờ tới được, nhưng dù thế nào vẫn là đích. Và tôi đoán câu hỏi là, liệu có thể thoát ra khỏi tư duy đó không? Và may mắn thay, câu trả lời là có, bởi những gì tôi phát hiện khi quan sát quanh, đó là có phản ứng toàn cầu chống lại văn hóa này nói với chúng ta nhanh hơn là tốt hơn, bận bịu luôn là nhất.
Right across the world, people are doing the unthinkable: they're slowing down, and finding that, although conventional wisdom tells you that if you slow down, you're road kill, the opposite turns out to be true: that by slowing down at the right moments, people find that they do everything better. They eat better; they make love better; they exercise better; they work better; they live better. And, in this kind of cauldron of moments and places and acts of deceleration, lie what a lot of people now refer to as the "International Slow Movement."
Ngay trên thế giới, người ta làm những điều không ai hiểu nổi họ sống chậm lại, và thấy rằng, dù những kẻ thông thái hay nói nếu chậm lại, là vào đường chết, điều ngược hóa ra mới là đúng: đó là chỉ khi chậm lại đúng lúc, con người mới làm mọi việc tốt hơn. Họ ăn tốt hơn; họ "yêu" tốt hơn; họ tập thể dục tốt hơn; họ làm việc tốt hơn; họ sống tốt hơn. Và ở cái tình thế nước sôi lửa bỏng của các khoảnh khắc và nơi chốn cùng các hành động giảm tốc, ẩn giấu thứ mà nhiều người nghĩ đến như là "Vận động chậm rãi toàn cầu."
Now if you'll permit me a small act of hypocrisy, I'll just give you a very quick overview of what's going on inside the Slow Movement. If you think of food, many of you will have heard of the Slow Food movement. Started in Italy, but has spread across the world, and now has 100,000 members in 50 countries. And it's driven by a very simple and sensible message, which is that we get more pleasure and more health from our food when we cultivate, cook and consume it at a reasonable pace. I think also the explosion of the organic farming movement, and the renaissance of farmers' markets, are other illustrations of the fact that people are desperate to get away from eating and cooking and cultivating their food on an industrial timetable. They want to get back to slower rhythms. And out of the Slow Food movement has grown something called the Slow Cities movement, which has started in Italy, but has spread right across Europe and beyond. And in this, towns begin to rethink how they organize the urban landscape, so that people are encouraged to slow down and smell the roses and connect with one another. So they might curb traffic, or put in a park bench, or some green space.
Giờ nếu bạn cho phép tôi nói khác đi một chút, tôi sẽ nhanh chóng cho bạn thấy cái nhìn tổng thể về cái đang diễn ra trong Chuyển động chậm. Nếu nói về thức ăn, nhiều người chắc biết phong trào đồ ăn chậm Bắt nguồn từ Ý, nhưng đã lan ra toàn cầu, và giờ đã có khoảng 100,000 thành viên ở 50 nước. Và nó được chi phối bởi thông điệp giản dị mà hợp tình hợp lý, là chúng ta nhận được nhiều niềm vui và sức khỏe hơn từ thức ăn khi chúng ta trồng trọt, nấu nướng và tiêu thụ chúng ở tốc độ hợp lý. Tôi nghĩ cũng là do sự bùng nổ của việc canh tác hữu cơ, và sự khôi phục của chợ nông dân, là những minh họa khác về sự thật con người đang tuyệt vọng tránh xa ăn và nấu và tạo ra thực phẩm của họ dựa trên thời gian biểu công nghiệp. Họ muốn trở lại nhịp sống chậm hơn. Và nhờ phong trào thực phẩm chậm, có một thứ đã lớn lên gọi là phong trào nh hành phố chậm, đã bắt đầu từ Ý nhưng đã lan ra khắp châu Âu và hơn thế. Và trong phong trào này, các thị trấn bắt đầu nghĩ lại về cách họ sắp xếp bối cảnh thành thị để mọi người cảm thấy dễ dàng đi chậm lại ngửi mùi hoa hồng và kết nối với mọi người Vậy nên họ có lẽ sẽ kìm hãm giao thông hoặc đặt thêm các ghế đá công viên, một vài không gian xanh.
And in some ways, these changes add up to more than the sum of their parts, because I think when a Slow City becomes officially a Slow City, it's kind of like a philosophical declaration. It's saying to the rest of world, and to the people in that town, that we believe that in the 21st century, slowness has a role to play. In medicine, I think a lot of people are deeply disillusioned with the kind of quick-fix mentality you find in conventional medicine. And millions of them around the world are turning to complementary and alternative forms of medicine, which tend to tap into sort of slower, gentler, more holistic forms of healing. Now, obviously the jury is out on many of these complementary therapies, and I personally doubt that the coffee enema will ever, you know, gain mainstream approval. But other treatments such as acupuncture and massage, and even just relaxation, clearly have some kind of benefit. And blue-chip medical colleges everywhere are starting to study these things to find out how they work, and what we might learn from them.
Và những thay đổi này sẽ lớn hơn cả tổng những bước đi trong đó, bởi tôi nghĩ khi dự án đó thực sự biến đổi thành phố đó chậm đi, nó sẽ như một tuyên bố triết học. Nó nói với thế giới, và với những người trong thị trấn đó, rằng chúng ta tin trong thế kỉ 21, sự chậm rãi có một vai trò quan trọng. Khi nói về thuốc, nhiều người đã thất vọng với loại nhanh chóng hồi phục tinh thần bạn có thể tìm thấy ở các cửa hàng thuốc. Và hàng triệu người trên thế giới đang chuyển qua các loại thuốc bổ sung và thay thế khác, thường tác động điều trị theo cách chậm hơn, mềm mỏng hơn, toàn diện hơn. Giờ ban bồi thẩm đang cân nhắc các phương điều trị pháp bổ sung, và tôi cá nhân nghi ngờ thuốc xổ cafe sẽ nhận được sự ủng hộ đông đảo. Nhưng những phương thức điều trị khác như châm cứu hay mát xa, và thậm chí chỉ là nghỉ ngơi, rõ ràng là có một vài lợi ịch. Và các cao đắng y tế nhỏ khắp nơi đang bắt đầu nghiên cứu cách hoạt động của những thứ này và chúng ta học được gì từ chúng.
Sex. There's an awful lot of fast sex around, isn't there? I was coming to -- well -- no pun intended there. I was making my way, let's say, slowly to Oxford, and I went through a news agent, and I saw a magazine, a men's magazine, and it said on the front, "How to bring your partner to orgasm in 30 seconds." So, you know, even sex is on a stopwatch these days. Now, you know, I like a quickie as much as the next person, but I think that there's an awful lot to be gained from slow sex -- from slowing down in the bedroom. You know, you tap into that -- those deeper, sort of, psychological, emotional, spiritual currents, and you get a better orgasm with the buildup. You can get more bang for your buck, let's say. I mean, the Pointer Sisters said it most eloquently, didn't they, when they sang the praises of "a lover with a slow hand." Now, we all laughed at Sting a few years ago when he went Tantric, but you fast-forward a few years, and now you find couples of all ages flocking to workshops, or maybe just on their own in their own bedrooms, finding ways to put on the brakes and have better sex. And of course, in Italy where -- I mean, Italians always seem to know where to find their pleasure -- they've launched an official Slow Sex movement.
Tình dục. Có quan hệ nhanh chóng đó nhỉ? Tôi đang đến ồ, tôi không cố ý chơi chữ đâu nhé. Tôi đang đi thật chậm tới Oxford, và qua một quầy báo, tôi thấy cuốn tạp chí tạp chí cho đàn ông, và nó ghi ở bìa, "Làm thế nào để cho người kia cực khoái chỉ trong 30 giây." Và, bạn thấy đấy, kể cả việc này ngày nay cũng được bấm giờ. Giờ, bạn biết rồi đấy, tôi cũng muốn nhanh như người bên cạnh, nhưng tôi nghĩ cũng có những điểm tệ nếu làm việc đó chậm, chậm từ ở phòng ngủ. Bạn biết đấy, bạn chú trọng vào đó - những thứ sâu hơn, như là, các dòng chảy tâm lý, tình cảm, tinh thần, và bạn sẽ có sự cực khoái tốt hơn từ thời gian chuẩn bị. Bạn sẽ thấy thỏa mãn hơn rất nhiều. Ý tôi là, chị em nhà Pointer nói nó nghe hùng hồn hơn nhỉ, khi họ hát bài ca ngợi "người tình với bàn tay chậm rãi" Giờ, chúng ta đều cười Sting vài năm trước khi anh ta vận dụng Tantric, nhưng tiến lên vài năm thôi, giờ bạn thấy các đôi ở mọi độ tuổi lũ lượt kéo đến các buổi hướng dẫn, hoặc chỉ dựa trên chính sức mình trong phòng ngủ, tìm cách làm chậm lại và quan hệ tốt hơn. Và đương nhiên, người Ý dường như luôn biết nơi để tìm ra niềm vui họ cho chạy chương trình Slow Sex.
The workplace. Right across much of the world -- North America being a notable exception -- working hours have been coming down. And Europe is an example of that, and people finding that their quality of life improves as they're working less, and also that their hourly productivity goes up. Now, clearly there are problems with the 35-hour workweek in France -- too much, too soon, too rigid. But other countries in Europe, notably the Nordic countries, are showing that it's possible to have a kick-ass economy without being a workaholic. And Norway, Sweden, Denmark and Finland now rank among the top six most competitive nations on Earth, and they work the kind of hours that would make the average American weep with envy. And if you go beyond sort of the country level, down at the micro-company level, more and more companies now are realizing that they need to allow their staff either to work fewer hours or just to unplug -- to take a lunch break, or to go sit in a quiet room, to switch off their Blackberrys and laptops -- you at the back -- mobile phones, during the work day or on the weekend, so that they have time to recharge and for the brain to slide into that kind of creative mode of thought.
Nơi làm việc, Hầu hết các nơi trên thế giới - Bắc Mỹ là một ngoại lệ đáng chú ý - giờ làm việc đã giảm xuống. Và châu Âu là một ví dụ đó, và mọi người thấy rằng chất lượng cuộc sống được cải thiện khi họ làm việc ít hơn, và năng suất theo giờ làm thì tăng lên. Hiện tại, rõ ràng là có vấn đề với chế độ 35 giờ làm một tuần ở Pháp quá nhiều, quá nhanh, quá cứng nhắc. Nhưng những quốc gia khác ở châu Âu, nhất là các nước Bắc Âu, đã cho thấy rằng hoàn toàn có thể có một nền kinh tế tăng trưởng mà không cần làm việc quá sức. Và Na-uy, Thụy Điển, Đan Mạch và Phần Lan giờ xếp hạng trong top 6 những quốc gia cạnh tranh nhất trên thế giới, họ làm việc với số giờ mà sẽ làm người Mĩ phát khóc vì ghen tị. Và nếu bạn không xét tới tầm quốc gia nữa, mà chú ý tới các công ty nhỏ, nhiều công ty nhận ra họ cần để cho nhân viên hoặc làm việc ít giờ hơn hoặc nghỉ ngơi để ăn trưa, hoặc ngồi trong một căn phòng yên tĩnh tắt điện thoại và máy tính đi - bạn ở phía sau kia điện thoại, trong ngày làm việc hoặc cuối tuần, để họ có thời gian nghỉ ngơi và để cho não chuyển sang suy nghĩ sáng tạo.
It's not just, though, these days, adults who overwork, though, is it? It's children, too. I'm 37, and my childhood ended in the mid-'80s, and I look at kids now, and I'm just amazed by the way they race around with more homework, more tutoring, more extracurriculars than we would ever have conceived of a generation ago. And some of the most heartrending emails that I get on my website are actually from adolescents hovering on the edge of burnout, pleading with me to write to their parents, to help them slow down, to help them get off this full-throttle treadmill. But thankfully, there is a backlash there in parenting as well, and you're finding that, you know, towns in the United States are now banding together and banning extracurriculars on a particular day of the month, so that people can, you know, decompress and have some family time, and slow down.
Dù vậy ngày nay, không chỉ có người lớn mới làm việc quá sức. Cả trẻ con cũng vậy Tôi 37 tuổi, và tạm biệt tuổi thơ vào khoảng giữa những năm 80 nhìn bọn trẻ bây giờ, tôi bất ngờ với cách mà chúng chạy đua với bài tập. với học thêm, với hoạt động ngoại khóa mà các thế hệ đi trước không hề có. Và một vài những email đau xót nhất mà tôi nhận được trên trang web của mình thực ra lại từ thanh thiếu niên đang ở bờ vực của sự cạn kiệt, cầu xin tôi viết thư cho cha mẹ chúng, để giúp chúng sống chậm lại, thoát khỏi cái guồng quay khủng khiếp này. Nhưng may thay, cha mẹ cũng có cảm giác đó và bạn sẽ thấy, các thị trấn ở Mỹ giờ đang thống nhất và cấm các hoạt động ngoại khóa vào một ngày nhất định của tháng, để mọi người thư giãn, có thời gian cho gia đình, sống chậm lại.
Homework is another thing. There are homework bans springing up all over the developed world in schools which had been piling on the homework for years, and now they're discovering that less can be more. So there was a case up in Scotland recently where a fee-paying, high-achieving private school banned homework for everyone under the age of 13, and the high-achieving parents freaked out and said, "What are you -- you know, our kids will fall" -- the headmaster said, "No, no, your children need to slow down at the end of the day." And just this last month, the exam results came in, and in math, science, marks went up 20 percent on average last year. And I think what's very revealing is that the elite universities, who are often cited as the reason that people drive their kids and hothouse them so much, are starting to notice the caliber of students coming to them is falling. These kids have wonderful marks; they have CVs jammed with extracurriculars, to the point that would make your eyes water. But they lack spark; they lack the ability to think creatively and think outside -- they don't know how to dream. And so what these Ivy League schools, and Oxford and Cambridge and so on, are starting to send a message to parents and students that they need to put on the brakes a little bit. And in Harvard, for instance, they send out a letter to undergraduates -- freshmen -- telling them that they'll get more out of life, and more out of Harvard, if they put on the brakes, if they do less, but give time to things, the time that things need, to enjoy them, to savor them. And even if they sometimes do nothing at all. And that letter is called -- very revealing, I think -- "Slow Down!" -- with an exclamation mark on the end.
Bài tập là một chuyện khác. Có vài lệnh cấm giao bài tập đã xuất hiện ở những nước phát triển ở những trường mà giao chồng chất bài tập hàng năm trời, và giờ học phát hiện ra ít hơn lại tốt hơn Gần đây có một trường hợp ở Scotland một trường tư trả phí với thành tích cao cấm giao bài tập cho trẻ dưới 13 tuổi và phụ huynh với kì vọng cao hoảng sợ nói, "Con tôi sẽ tụt hạng mất"- hiệu trưởng nói "Không, không, bọn trẻ cần thư giãn vào lúc cuối ngày." Và chỉ mới tháng trước, khi có kết quả kiểm tra và ở cả toán, khoa học, điểm tăng lên 20% so với trung bình năm ngoái. Và tôi nghĩ có một điều khá mới mẻ, đó là các trường đại học danh tiếng thường được nêu ra như là lý do mọi người cố gắng nhồi nhét con mình đã bắt đầu nhận thấy chất lượng học sinh đến trường họ đang giảm. Nhứng đứa trẻ này có điểm rất cao CV với đầy đủ hoạt động ngoại khóa, tới mức làm bạn thèm muốn. Nhưng chúng thiếu cảm xúc, thiếu đi khả năng để sáng tạo và chúng không biết mơ mộng. Và các trường Liên đoàn Ivy, Oxford và Cambridge.., bắt đầu gửi một thông điệp tới phụ huynh và học sinh rằng họ cần thư giãn một chút. Ví dụ, ở Harvard, họ gửi một lá thư tới những sinh viên chưa tốt nghiệp - năm nhất - nói rằng họ sẽ còn tiến xa hơn nếu họ chịu nghỉ ngơi, nếu học ít hơn nhưng dành thời gian cho những thứ khác cần thiết để tận hưởng chúng, để thưởng thức chúng. Và thậm chí đôi khi họ không cần làm gì cả Và lá thư đó gọi là -tôi thấy rất sáng tạo "Chậm lại đi!" - với dấu chấm than ở cuối.
So wherever you look, the message, it seems to me, is the same: that less is very often more, that slower is very often better. But that said, of course, it's not that easy to slow down, is it? I mean, you heard that I got a speeding ticket while I was researching my book on the benefits of slowness, and that's true, but that's not all of it. I was actually en route to a dinner held by Slow Food at the time. And if that's not shaming enough, I got that ticket in Italy. And if any of you have ever driven on an Italian highway, you'll have a pretty good idea of how fast I was going.
Nên dù bạn thấy thế nào, thì thông điệp với tôi luôn là: Ít hơn thường là nhiều hơn, Chậm hơn thường tốt hơn Nhưng đương nhiên không dễ để sổng chậm lại, phải không? Ý tôi là, bạn biết tôi có một vé đặt nhanh khi đang tìm sách về lợi ích của chậm chạp và đó là sự thật, nhưng không là tất cả. Tôi thực ra đang tới bữa ăn tối được Slow Food tổ chức lúc đó. Và nếu chưa đủ xấu hổ, thì tôi mua cái vé ở Ý đó. Và nếu các bạn đã từng lái xe trên đường cao tốc nước Ý, bạn sẽ biết tôi đã đi nhanh thế nào
(Laughter)
(Tiếng cười)
But why is it so hard to slow down? I think there are various reasons. One is that speed is fun, you know, speed is sexy. It's all that adrenaline rush. It's hard to give it up. I think there's a kind of metaphysical dimension -- that speed becomes a way of walling ourselves off from the bigger, deeper questions. We fill our head with distraction, with busyness, so that we don't have to ask, am I well? Am I happy? Are my children growing up right? Are politicians making good decisions on my behalf? Another reason -- although I think, perhaps, the most powerful reason -- why we find it hard to slow down is the cultural taboo that we've erected against slowing down. "Slow" is a dirty word in our culture. It's a byword for "lazy," "slacker," for being somebody who gives up. You know, "he's a bit slow." It's actually synonymous with being stupid.
Nhưng tại sao lại thật khó để chậm lại? Tôi nghĩ có hàng triệu lý do. Một trong số đó là đi nhanh thật vui, tốc độ rất quyến rũ mà. Và các hóc môn thúc đẩy. Thật khó để từ bỏ Và tôi nghĩ có một không gian siêu hình mà tốc độ trở thành cái ngăn cách chúng ta khỏi các câu hỏi lớn hơn, sâu sắc hơn Chúng ta lấp đầy tâm trí bởi sự xao lãng, bận bịu, nên chúng ta không cần hỏi mình có ổn không? có hạnh phúc không? con mình lớn lên tốt không Chính trị gia có thực sự đại diện cho mình đưa ra quyết định? Một lý do khác - tôi nghĩ, lý do lớn nhất sao ta thấy sống chậm lại khó, là do định kiến văn hóa rằng chúng ta phải chống lại sự chậm chạp. "Chậm" là một từ xấu trong văn hóa chúng ta Nó ám chỉ "lười biếng", "ì trệ", cho người luôn bỏ cuộc. Bạn biết đấy, "anh ấy hơi chậm". Thực ra đồng nghĩa với ngu ngốc.
I guess what the Slow Movement -- the purpose of the Slow Movement, or its main goal, really, is to tackle that taboo, and to say that yes, sometimes slow is not the answer, that there is such a thing as "bad slow." You know, I got stuck on the M25, which is a ring road around London, recently, and spent three-and-a-half hours there. And I can tell you, that's really bad slow. But the new idea, the sort of revolutionary idea, of the Slow Movement, is that there is such a thing as "good slow," too. And good slow is, you know, taking the time to eat a meal with your family, with the TV switched off. Or taking the time to look at a problem from all angles in the office to make the best decision at work. Or even simply just taking the time to slow down and savor your life.
Tôi đoán mục đích của chương trình Chậm lại hay mục tiêu chính, là giải quyết định kiến và để nói rằng đúng, đôi khi chậm lại không phải đáp án đúng là đôi khi chậm trễ thật tệ. Bạn biết không, tôi bị tắc ở đường M25 một đường vài đai quanh London, gần đây và kẹt 3 tiếng rưỡi ở đó. Và tôi muốn nói đó là sự chậm chạp tồi tệ. Nhưng ý tưởng mới, ý tưởng như kiểu cách mạng ấy, của Chậm lại lại cho thấy thực ra chậm chạp cũng tốt. Và chậm chạp tốt là dành thời gian ăn một bữa với gia đình, tắt TV đi. Hoặc dành thời gian nhìn vấn đề ở mọi khía cạnh ở văn phòng để có quyết định tốt nhất khi làm việc. Hay thậm chí chỉ là dành thời gian đi chậm lại và tận hưởng cuộc sống.
Now, one of the things that I found most uplifting about all of this stuff that's happened around the book since it came out, is the reaction to it. And I knew that when my book on slowness came out, it would be welcomed by the New Age brigade, but it's also been taken up, with great gusto, by the corporate world -- you know, business press, but also big companies and leadership organizations. Because people at the top of the chain, people like you, I think, are starting to realize that there's too much speed in the system, there's too much busyness, and it's time to find, or get back to that lost art of shifting gears. Another encouraging sign, I think, is that it's not just in the developed world that this idea's been taken up. In the developing world, in countries that are on the verge of making that leap into first world status -- China, Brazil, Thailand, Poland, and so on -- these countries have embraced the idea of the Slow Movement, many people in them, and there's a debate going on in their media, on the streets. Because I think they're looking at the West, and they're saying, "Well, we like that aspect of what you've got, but we're not so sure about that."
Hiện giờ, một trong những thứ tôi thấy hứng thú nhất về những thứ xảy ra với cuốn sách từ khi nó xuất bản, là phản ứng về nó. Khi cuốn sách về chậm chạp của tôi xuất bản nó sẽ được lữ đoàn Thời đại mới chào đón, nhưng cũng được yêu thích bởi thế giới hợp tác - bạn biết đấy thời báo kinh doanh, nhưng cũng bởi các công ty lớn và các tổ chức hàng đầu. Bởi những người ở đỉnh cao, như các bạn, tôi nghĩ đang dần nhận ra đã có quá nhiều tốc độ trong hệ thống này, quá nhiều sự bận rộn, và đã đến lúc tìm ra hoặc quay lại với nghệ thuật điều khiển cuộc sống mà ta đã quên mất. Một tín hiệu đáng mừng khác, tôi nghĩ chính là không chỉ ở các nước phát triển ý tưởng này mới được hưởng ứng. Ở những nơi đang phát triển, các nước đang chuẩn bị thực hiện bước nhảy thành nước phát triển: Trung Quốc, Brazil Thái Lan, Ba Lan, vân vân những nước này đã chấp nhận ý tưởng về Chuyển động chậm, nhiều người ở đây, và có một cuộc tranh luận đang diễn ra trên truyền thông, trên các con phố. Bởi họ nhìn phương Tây, và nói rằng, "Chúng tôi thích cách nhìn đó của các bạn, nhưng chúng tôi không chắc lắm về điều đó"
So all of that said, is it, I guess, is it possible? That's really the main question before us today. Is it possible to slow down? And I'm happy to be able to say to you that the answer is a resounding yes. And I present myself as Exhibit A, a kind of reformed and rehabilitated speed-aholic. I still love speed. You know, I live in London, and I work as a journalist, and I enjoy the buzz and the busyness, and the adrenaline rush that comes from both of those things. I play squash and ice hockey, two very fast sports, and I wouldn't give them up for the world. But I've also, over the last year or so, got in touch with my inner tortoise.
Tất cả như nói lên, điều đó có thực sự khả thi? Đó là câu hỏi chính trước đây. Liệu có thể sống chậm lại không? Và tôi rất vui khi nói với bạn rằng câu trả lời là chắn chắn có thể. Và tôi tự giới thiệu bản thân là Nhân chứng A một dạng đã được cải tạo và phục hồi khỏi chứng nghiện tốc độ. Tôi vẫn yêu tốc độ. Tôi sống ở London, và tôi là một nhà báo, thích cảm giác đầy năng lượng và bận bịu, thích khi hóc môn dồn lên nhờ cảm giác đó. Tôi chơi squash và hockey, hai môn thể thao đòi hỏi tốc độ, và tôi sẽ không từ bỏ chúng. Nhưng trong vài năm qua, tôi cũng liên hệ với con rùa trong mình.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And what that means is that I no longer overload myself gratuitously. My default mode is no longer to be a rush-aholic. I no longer hear time's winged chariot drawing near, or at least not as much as I did before. I can actually hear it now, because I see my time is ticking off. And the upshot of all of that is that I actually feel a lot happier, healthier, more productive than I ever have. I feel like I'm living my life rather than actually just racing through it. And perhaps, the most important measure of the success of this is that I feel that my relationships are a lot deeper, richer, stronger.
Và điều đó có nghĩa là tôi không còn thúc ép bản thân một cách vô ích nữa. Chế độ mặc định của tôi không còn là một người nghiện tốc độ nữa. Tôi không còn nghe thấy tiếng cỗ xe thời gian bay gần đến mình, hay ít nhất là không nhiều như trước đây. Tôi thực sự nghe thấy nó, vì tôi thấy thời gian đang trôi đi. Và kết quả là tôi thực sự thấy hạnh phúc hơn, khỏe mạnh hơn, năng suất hơn trước kia. Tôi cảm thấy mình đang sống cuộc đời mình hơn là chỉ chạy đua qua nó. Và có lẽ, thước đo quan trọng nhất của thành quả này là tôi cảm thấy các mối quan hệ trở nên sâu sắc hơn, phong phú hơn, vững chắc hơn.
And for me, I guess, the litmus test for whether this would work, and what it would mean, was always going to be bedtime stories, because that's sort of where the journey began. And there too the news is rosy. You know, at the end of the day, I go into my son's room. I don't wear a watch. I switch off my computer, so I can't hear the email pinging into the basket, and I just slow down to his pace and we read. And because children have their own tempo and internal clock, they don't do quality time, where you schedule 10 minutes for them to open up to you. They need you to move at their rhythm. I find that 10 minutes into a story, you know, my son will suddenly say, "You know, something happened in the playground today that really bothered me." And we'll go off and have a conversation on that. And I now find that bedtime stories used to be a box on my to-do list, something that I dreaded, because it was so slow and I had to get through it quickly. It's become my reward at the end of the day, something I really cherish. And I have a kind of Hollywood ending to my talk this afternoon, which goes a little bit like this:
Và đối với tôi, tôi đoán là, phép thử xem liệu rằng việc này có kết quả không, và nó có ý nghĩa như nào luôn là các câu chuyện trước giờ ngủ, bởi đó là nơi cả hành trình này bắt đầu. Và tin tốt là mọi thứ bừng sáng hơn. Bạn biết không, vào cuối ngày, khi đến phòng con trai. Tôi không đeo đồng hồ. Tôi tắt máy tính, để không còn nghe thấy tiếng email dồn dập và tôi tìm được tốc độ bằng của con tôi và chúng tôi đọc sách. Và bởi bọn trẻ có tiến độ và đồng hồ sinh học riêng chúng không có tiêu chuẩn thời gian, như dành 10 phút để chúng mở lòng với bạn. Chúng cần bạn chuyển động theo nhịp của chúng. Tôi thấy rằng khi đọc truyện 10 phút con trai tôi sẽ đột nhiên nói, "Bố ơi, hôm nay có 1 chuyện ở sân chơi làm con buồn Và chúng tôi sẽ dừng lại để nói về chuyện đó. Và tôi thấy những câu chuyện đọc trước giờ ngủ đã từng là một mục đáng sợ trên danh sách phải làm của tôi, bởi nó quá chậm và tôi phải làm thật nhanh. Nó đã trở thành phần thưởng của tôi thứ tôi trân trọng vào cuối ngày. Và tôi muốn kết thúc theo kiểu Hollywood cho bài nói vào chiều nay, nó sẽ kiểu như thế này:
a few months ago, I was getting ready to go on another book tour, and I had my bags packed. I was downstairs by the front door, and I was waiting for a taxi, and my son came down the stairs and he'd made a card for me. And he was carrying it. He'd gone and stapled two cards, very like these, together, and put a sticker of his favorite character, Tintin, on the front. And he said to me, or he handed this to me, and I read it, and it said, "To Daddy, love Benjamin." And I thought, "Aw, that's really sweet. Is that a good luck on the book tour card?" And he said, "No, no, no, Daddy -- this is a card for being the best story reader in the world." And I thought, "Yeah, you know, this slowing down thing really does work."
một vài tháng trước, tôi đã sẵn sàng để đi một chuyến giới thiệu sách nữa, tôi đã đóng đồ đạc rồi. tôi đang ở trước cửa, và đang đợi taxi, và con trai tôi xuống cầu thang nó mang cho tôi cái thiệp nó đã làm. nó đã kẹp 2 cái thiệp lại, giống như này, và đặt miếng dán hình nhân vật yêu thích của nó Tintin, lên trên. Và nó nói với tôi, hay có thể nói là đưa cho tôi để đọc thiệp "Gửi bố, yêu bố: Benjamin." Và tôi nghĩ , "Aw, thật ngọt ngào. Đây có phải là tấm thiệp chúc bố may mắn trong chuyến đi không?" Và nó nói, "Không phái ạ, đây là tấm thiệp cho người kể chuyện hay nhất thế giới." Và tôi nghĩ, "Việc sống chậm lại thực sự có kết quả tốt."
Thank you very much.
Cảm ơn rất nhiều.