This is the Bop.
Đây là điệu Bop.
The Bop is a type of social dance.
Bop là một điệu nhảy để giao tiếp.
Dance is a language, and social dance is an expression that emerges from a community. A social dance isn't choreographed by any one person. It can't be traced to any one moment.
Nhảy là một ngôn ngữ, và nhảy giao tiếp là một cách biểu lộ bắt nguồn từ một cộng đồng. Nhảy giao tiếp không do bất cứ ai biên đạo. Ta Không xác định được thời gian nó ra đời
Each dance has steps that everyone can agree on, but it's about the individual and their creative identity. Because of that, social dances bubble up, they change and they spread like wildfire.
Mỗi thể loại có những bước nhảy mà mọi người đều đồng tình, nhưng nó thực sự là về mỗi cá nhân và bản sắc sáng tạo của họ. Vì lẽ đó, những điệu nhảy giao tiếp đã xuất hiện, thay đổi và nhanh chóng lan truyền rộng khắp.
They are as old as our remembered history. In African-American social dances, we see over 200 years of how African and African-American traditions influenced our history. The present always contains the past. And the past shapes who we are and who we will be.
Các điệu nhảy này có lịch sử rất lâu đời. Qua các điệu nhảy giao tiếp Mỹ gốc Phi, ta thấy được tầm ảnh hưởng của nền văn hóa châu Phi và Mỹ gốc Phi tới lịch sử chúng ta qua hơn 200 năm Hiện tại luôn luôn chứa đựng quá khứ. Và quá khứ định hình con người ta trong hiện tại và trong tương lai.
(Clapping)
(Vỗ tay)
The Juba dance was born from enslaved Africans' experience on the plantation. Brought to the Americas, stripped of a common spoken language, this dance was a way for enslaved Africans to remember where they're from. It may have looked something like this.
Điệu Juba ra đời từ trải nghiệm của những người nô lệ châu Phi trong đồn điền. Được đưa đến châu Mỹ, và lột bỏ đi một ngôn ngữ nói chung, điệu nhảy này là cách những nô lệ châu Phi nhớ về nguồn gốc của mình. Nó thường giống thế này.
Slapping thighs, shuffling feet and patting hands: this was how they got around the slave owners' ban on drumming, improvising complex rhythms just like ancestors did with drums in Haiti or in the Yoruba communities of West Africa. It was about keeping cultural traditions alive and retaining a sense of inner freedom under captivity.
Vỗ đùi, di chuyển chân liên tục và vỗ nhẹ tay: đây là cách họ lách luật cấm đánh trống từ các chủ nô, ứng biến các giai điệu phức tạp y như việc tổ tiên đã chơi trống ở Haiti hay trong các cộng đồng Yoruba ở Tây Phi. Nó có giá trị lưu giữ các truyền thống văn hóa tồn tại và duy trì cảm giác tự do nội tại trong tình trạng bị giam cầm.
It was the same subversive spirit that created this dance: the Cakewalk, a dance that parodied the mannerisms of Southern high society -- a way for the enslaved to throw shade at the masters. The crazy thing about this dance is that the Cakewalk was performed for the masters, who never suspected they were being made fun of.
Cũng chính tinh thần nổi loạn này đã tạo nên điệu Cakewalk, điệu nhảy này nhại lại thói kiểu cách của xã hội thượng lưu phương Nam -- đây là cách để những người nô lệ chỉ trích chủ của họ. Điều đặc biệt ở điệu nhảy Cakewalk này là nó được biểu diễn cho các chủ nô xem, nhưng họ chưa bao giờ biết là chính mình đang bị giễu cợt.
Now you might recognize this one. 1920s -- the Charleston. The Charleston was all about improvisation and musicality, making its way into Lindy Hop, swing dancing and even the Kid n Play, originally called the Funky Charleston.
Bạn có thể nhận ra điệu nhảy này. Vào thập niên 1920 -- điệu Charleston. Điệu Charleston được tạo nên từ sự ứng biến và nhạc cảm, sau đó đã phát triển thành điệu Lindy Hop, nhảy swing, và thậm chí Kid n Play, mà ban đầu được gọi là Funky Charleston.
Started by a tight-knit Black community near Charleston, South Carolina, the Charleston permeated dance halls where young women suddenly had the freedom to kick their heels and move their legs.
Bắt nguồn từ cộng đồng da màu gắn bó gần quận Charleston, Nam Carolina, điệu Charleston đã lan tỏa khắp các vũ trường, nơi phụ nữ trẻ đột nhiên được tự do đá gót giầy và chuyển động chân.
Now, social dance is about community and connection; if you knew the steps, it meant you belonged to a group. But what if it becomes a worldwide craze? Enter the Twist. It's no surprise that the Twist can be traced back to the 19th century, brought to America from the Congo during slavery. But in the late '50s, right before the Civil Rights Movement, the Twist is popularized by Chubby Checker and Dick Clark. Suddenly, everybody's doing the Twist: white teenagers, kids in Latin America, making its way into songs and movies. Through social dance, the boundaries between groups become blurred.
Giờ đây, nhảy giao tiếp là về cộng đồng và sự kết nối, nếu bạn biết các bước nhảy, có nghĩa bạn là thành viên của một nhóm. Nhưng nếu cả thế giới say mê nó thì sao? Hãy xem điệu Twist. Không bất ngờ gì khi biết được Điệu Twist ra đời vào thế kỷ 19. và được đưa đến Mỹ từ Congo trong thời kỳ nô lê. Nhưng vào cuối thập kỷ 1950, ngay trước khi diễn ra Phong trào Quyền Công dân, điệu Twist đã được phổ biến bởi Chubby Checker và Dick Clark. Đột nhiên, tất cả mọi người đều nhảy điệu Twist: thiếu niên da trắng, những đứa trẻ ở Mỹ La-tinh, và nó bắt đầu xuất hiện trong các bài hát và bộ phim. Qua nhảy giao tiếp, ranh giới giữa các nhóm người trở nên mờ đi.
The story continues in the 1980s and '90s. Along with the emergence of hip-hop, African-American social dance took on even more visibility, borrowing from its long past, shaping culture and being shaped by it.
Câu chuyện được tiếp nối vào thập kỷ 1980 và 1990. Cùng với sự xuất hiện của hip-hop, nhảy giao tiếp Mỹ gốc Phi ngày càng hiện diện nhiều hơn, nhờ có bề dày lịch sử của nó, đã định hình văn hóa và được định hình bởi văn hóa
Today, these dances continue to evolve, grow and spread.
Ngày nay, những điệu nhảy này tiếp tục phát triển lớn mạnh và lan tỏa.
Why do we dance? To move, to let loose, to express. Why do we dance together? To heal, to remember, to say: "We speak a common language. We exist and we are free."
Vì sao chúng ta nhảy? Để di chuyển, để thả lỏng cơ thể, để biểu lộ cảm xúc. Vì sao chúng ta nhảy cùng nhau? Để chữa lành vết thương, để ghi nhớ, để nói lên: "Chúng ta nói cùng một ngôn ngữ. Chúng ta tồn tại và chúng ta tự do."