Well, this is a really extraordinary honor for me. I spend most of my time in jails, in prisons, on death row. I spend most of my time in very low-income communities, in the projects and places where there's a great deal of hopelessness. And being here at TED and seeing the stimulation, hearing it, has been very, very energizing to me. And one of the things that's emerged in my short time here is that TED has an identity. And you can actually say things here that have impacts around the world. And sometimes when it comes through TED, it has meaning and power that it doesn't have when it doesn't.
Thật là vinh hạnh cho tôi khi được đứng đây và cùng chia sẻ với mọi người Tôi đã phải trải qua thời gian dài trong tù, sau song sắt và cả trong nhà tù dành cho người bị kết án tử hình. Tôi cũng đã trải qua một thời gian dài sống trong cộng đồng của những người có thu nhập thấp với những dự án và nơi tràn ngập sự tuyệt vọng Và tôi đến đây tôi lại được khuyến khích và rồi tôi lắng nghe chính điều này đã tiếp thêm nghị lực cho tôi rất nhiều Và một trong những điều nổi bật nhất mà tôi nhận ra được trong khoảng thời gian ngắn tôi đến đây đó là TED có một bản sắn riêng của mình. và các bạn có thể nói về rất nhiều điều có ảnh hưởng trên toàn thế giới tại đây. và đôi khi bạn đến với TED nó mang lại ý nghĩa và sức mạnh cho bạn mà nếu như bạn không đến bạn sẽ không có được sức mạnh như thế
And I mention that because I think identity is really important. And we've had some fantastic presentations. And I think what we've learned is that, if you're a teacher, your words can be meaningful, but if you're a compassionate teacher, they can be especially meaningful. If you're a doctor, you can do some good things, but if you're a caring doctor, you can do some other things. So I want to talk about the power of identity. And I didn't learn about this actually practicing law and doing the work that I do. I actually learned about this from my grandmother.
và tôi đề cập đến điều này bởi tôi nghĩ bản sắc thực sự rất quan trọng chúng ta đã có vài bài diễn thuyết rất tuyệt vời và tôi cho rằng những gì mà chúng ta nhận thấy được đó là, nếu bạn là giáo viên, lời nói của bạn sẽ có ý nghĩa nhưng nếu bạn là một giáo viên giàu lòng trắc ẩn, lời nói của bạn đặc biệt có ý nghĩa. còn nếu bạn là một bác sĩ, bạn có thể làm vài điều tốt nhưng nếu bạn là một bác sĩ tận tâm, bạn có thể làm thêm nhiều điều tốt khác. đó là lý do tại sao tôi muốn nói về sức mạnh của bản sắc nhân cách thực ra tôi không học được điều này khi tôi hành nghề luật sư hay qua những công việc tôi làm mà tôi thực sự học được điều này từ bà của mình
I grew up in a house that was the traditional African American home that was dominated by a matriarch, and that matriarch was my grandmother. She was tough, she was strong, she was powerful. She was the end of every argument in our family.
Tôi lớn lên trong một ngôi nhà, một gia đình người Mỹ gốc phi truyền thống và theo chế độ mẫu hệ và bà tôi là người làm chủ gia đình. Bà rất cứng rắn, mạnh mẽ và đầy quyền lực trong gia đình Bà luôn là người chấm dứt mọi trận cãi vã trong gia đình
(Laughter)
và cũng luôn là người khơi nên nhiều cuộc tranh cãi trong gia đình
She was the beginning of a lot of arguments in our family.
Ba mẹ bà thực ra là người con của nô lệ.
(Laughter)
She was the daughter of people who were actually enslaved. Her parents were born in slavery in Virginia in the 1840s. She was born in the 1880s, and the experience of slavery very much shaped the way she saw the world.
Cha mẹ bà sinh ra trong thời kỳ nô lệ tại Virginia vào những năm 1840 và bà sinh vào những năm 1880 và phải niếm trải những tháng ngày làm nô lệ, chính điều đó đã định hình nên cách bà nhìn nhận cuộc đời. Bà cứng rắn, nhưng cũng đắm thắm.
And my grandmother was tough, but she was also loving. When I would see her as a little boy, she'd come up to me and give me these hugs. And she'd squeeze me so tight I could barely breathe, and then she'd let me go. And an hour or two later, if I saw her, she'd come over to me and say, "Bryan, do you still feel me hugging you?" If I said, "No," she'd assault me again, and if I said, "Yes," she'd leave me alone. And she just had this quality that you always wanted to be near her. And the only challenge was that she had 10 children. My mom was the youngest of her 10 kids. And sometimes when I would go and spend time with her, it would be difficult to get her time and attention. My cousins would be running around everywhere.
Khi tôi còn bé, mỗi khi tôi nhìn bà bà sẽ đến bên và ôm tôi vào lòng bà ôm tôi chặt đến mức tôi thấy khó thở rồi sau đó bà để tôi đi một hoặc hai giờ sau, nếu tôi lại gặp bà bà sẽ tiến đến và nói :" Bryan à, con vẫn cảm thấy như bà ôm con chứ?" và nếu tôi nói " dạ không", bà sẽ lại "tấn công" tôi và nếu tôi nói "dạ có", bà sẽ để tôi một mình. Bà sỡ hữu một tính cách mà bạn sẽ luôn muốn ở gần. Thách thức duy nhất là bà có đến 10 đứa con. Mẹ tôi là con út trong nhà, thỉnh thoảng, tôi đến và ở bên bà nhưng thật khó để bà có thời gian quan tâm đến tôi. Các anh chị em họ của tôi cứ xung quanh bà mọi nơi
And I remember, when I was about eight or nine years old, waking up one morning, going into the living room, and all of my cousins were running around. And my grandmother was sitting across the room, staring at me. And at first, I thought we were playing a game. And I would look at her, and I'd smile, but she was very serious. And after about 15 or 20 minutes of this, she got up and she came across the room, and she took me by the hand, and she said, "Come on, Bryan. You and I are going to have a talk." And I remember this just like it happened yesterday. I never will forget it.
Và tôi còn nhớ, lúc đó tôi khoảng 8, 9 tuổi gì đó có một buổi sáng, tôi thức dậy, vào phòng khách và tôi thấy tất cả các anh chị em họ chạy xung quanh phòng, bà tôi thì đang ngồi đối diện nhìn tôi chằm chằm. Lúc đầu, tôi tưởng chúng tôi đang chơi một trò chơi thế rồi tôi nhìn bà và cười nhưng bà có vẻ rất nghiêm trọng. 15, 20 phút trôi qua bà đứng dậy, băng qua căn phòng rồi cầm tay tôi bà nói:" Đi nào, Bryan. Bà và con sẽ nói chuyện nhé" tôi nhớ như in ngày đó, tưởng chừng như mới xảy qua hôm qua vậy Và tôi sẽ không bao giờ quên được.
She took me out back and said, "Bryan, I'm going to tell you something, but you don't tell anybody what I tell you." I said, "OK, Mama." She said, "Now, you make sure you don't do that." I said, "Sure." Then she sat me down and she looked at me, and she said, "I want you to know I've been watching you." And she said, "I think you're special." She said, "I think you can do anything you want to do." I will never forget it.
bà dẫn tôi ra khỏi phòng, ra phía sau nhà và nói " Bryan này, bà sẽ nói với con một chuyện nhưng con đừng nói với ai nhé" Tôi đáp " dạ được thôi ạ" Bà nói: " nào, hãy chắc chắn là con sẽ không làm thế chứ". Tôi nói "chắc chắn ạ" Rồi bà ngồi xuống, nhìn tôi và nói " bà muốn con biết rằng bà vẫn luôn theo chân đến con". "Bà nghĩ con là đứa trẻ đặc biệt" " Bà nghĩ con có thể làm mọi thứ mà con muốn" Tôi sẽ không bao giờ quên lời bà.
And then she said, "I just need you to promise me three things, Bryan." I said, "OK, Mama." She said, "The first thing I want you to promise me is that you'll always love your mom." She said, "That's my baby girl, and you have to promise me now you'll always take care of her." Well, I adored my mom, so I said, "Yes, Mama. I'll do that." Then she said, "The second thing I want you to promise me is that you'll always do the right thing, even when the right thing is the hard thing." And I thought about it, and I said, "Yes, Mama. I'll do that." Then finally, she said, "The third thing I want you to promise me is that you'll never drink alcohol."
rồi bà nói tiếp " Con chỉ cần hứa với bà 3 điều, Bryan à" Tôi nói " dạ được ạ" " điều đầu tiên bà muốn con hứa là con phải luôn yêu thương mẹ con" "nó là đứa con gái bé bỏng của bà, con hãy hứa rằng sẽ luôn chăm sóc mẹ con nhé" À, tôi yêu mẹ, vì thế tôi hứa ngay " Vâng, con sẽ làm ạ" " điều thứ 2 bà muốn con hứa là sẽ luôn làm những việc đúng đắn dẫu có khó khăn đến mấy". Tôi suy nghĩ rồi nói " Vâng, con sẽ làm ạ" cuối cùng bà nói " điều thứ 3 là con hãy hứa với bà rằng con sẽ không bao giờ uống rượu".
(Laughter)
(tiếng cười)
Well, I was nine years old, so I said, "Yes, Mama. I'll do that."
À, lúc đó tôi mới 9 tuổi nên tôi nói " Vâng, con hứa ạ"
I grew up in the country in the rural South, and I have a brother a year older than me and a sister a year younger. When I was about 14 or 15, one day, my brother came home and he had this six-pack of beer; I don't know where he got it. He grabbed me and my sister, and we went out in the woods, and we were just out there doing the stuff we crazily did, and he had a sip of this beer and gave some to my sister and she had some, and they offered it to me. I said, "No, that's OK. Y'all go ahead. I'm not going to have any." My brother said, "Come on. We're doing this today; you always do what we do. I had some, your sister had some. Have some beer." I said, "No, I don't feel right about that. Y'all go ahead." And then my brother stared at me and said, "What's wrong with you? Have some beer." Then he looked at me real hard and said, "Oh, I hope you're not still hung up on that conversation Mama had with you."
Tôi lớn lên ở vùng quê miền Nam và có một anh trai, lớn hơn tôi một tuổi và một em gái, nhỏ hơn tôi một tuổi Đến khi tôi 14, 15 tuổi một ngày kia, anh tôi về nhà và mang về 6 chai bia Tôi không biết anh ấy có nó từ đâu anh ấy kéo tôi và đứa em gái cùng đi vào rừng đại loại là chúng tôi đã ở ngoài đó làm những thứ điên cuồng anh ấy uống xong một ngụm bia thì đưa cho tôi và em gái và họ đưa bia cho tôi. tôi nói " không, không, không. không sao. Hai người cứ uống đi. Em sẽ không uống một giọt bia nào cả" Anh trai tôi nói, " thôi nào, Chúng ta làm việc này hôm nay, và em luôn cùng làm những gì anh và em gái làm mà" Anh đã uống một ít, em gái em cũng đã uống một ít, nào tới lượt em uống đấy" Tôi nói " Không, em không cảm thấy như thế là đúng. Hai người cứ uống đi, cứ tiếp tục" Và rồi anh tôi nhìn tôi chằm chằm và nói " Em bị làm sao vậy? uống tí đi" anh ấy nhìn tôi khó chịu, " ồ, anh mong em sẽ không bận tâm quá nhiều về buổi nói chuyện đó của bà ngoại và em" ( tiếng cười)
(Laughter)
Tôi nói " Anh đang nói gì thế?"
I said, "What are you talking about?" He said, "Oh, Mama tells all the grandkids that they're special."
Anh trả lời " Bà nói với tất cả những đứa cháu rằng chúng đặc biệt" (tiếng cười)
(Laughter)
Lúc đấy, tôi thấy thất vọng
I was devastated.
(tiếng cười)
(Laughter)
Tôi muốn thú nhận với các bạn một điều
And I'm going to admit something to you. I'm going to tell you something I probably shouldn't. I know this might be broadcast broadly. But I'm 52 years old, and I'm going to admit to you that I've never had a drop of alcohol.
mà đáng lý tôi không nên nói ra Tôi biết rằng buổi nói chuyện này sẽ được phát sóng rộng rãi Tuy nhiên tôi vẫn sẽ nói, tôi đã 52 tuổi và tôi xin thừa nhận rằng tôi chưa từng uống một giọt rượu nào ( tiếng vỗ tay )
(Applause)
Không phải tôi nói ra vì tôi nghĩ tôi làm thế là đúng, là đạo đức;
I don't say that because I think that's virtuous; I say that because there is power in identity. When we create the right kind of identity, we can say things to the world around us that they don't actually believe make sense. We can get them to do things that they don't think they can do. When I thought about my grandmother, of course she would think all her grandkids were special. My grandfather was in prison during prohibition. My male uncles died of alcohol-related diseases. And these were the things she thought we needed to commit to.
mà tôi muốn nói đến sức mạnh của nhân cách con người. Khi chúng ta tạo ra một nhân cách đúng đắn chúng ta có thể nói mọi thứ với thế giới xung quanh ta rằng những gì mà họ không hề tin lại thực sự có ý nghĩa. Chúng ta có thể khiến họ bắt tay vào làm những việc mà họ không nghĩ rằng họ làm được. Mỗi khi nghĩ về bà ngoại tất nhiên tôi biết bà cho rằng tất cả những đứa cháu đều đặc biệt. Ông ngoại tôi đã ở tù suốt thời kỳ cấm nấu và bán rượu, cậu tôi chết vì bệnh do rượu gây ra. Và tất nhiên bà nghĩ có những điều chúng ta cần phải cam kết.
Well, I've been trying to say something about our criminal justice system. This country is very different today than it was 40 years ago. In 1972, there were 300,000 people in jails and prisons. Today, there are 2.3 million. The United States now has the highest rate of incarceration in the world. We have seven million people on probation and parole. And mass incarceration, in my judgment, has fundamentally changed our world. In poor communities, in communities of color, there is this despair, there is this hopelessness that is being shaped by these outcomes. One out of three Black men between the ages of 18 and 30 is in jail, in prison, on probation or parole. In urban communities across this country -- Los Angeles, Philadelphia, Baltimore, Washington -- 50 to 60 percent of all young men of color are in jail or prison or on probation or parole.
Tôi thì đã và đang cố nói ra đôi điều về hệ thống tư pháp của quốc gia chúng ta, nó đã khác đi rất nhiều so với 40 năm về trước. Năm 1972, đã có 300.000 người bị tù Ngày nay, con số đó đã lên đến 2,3 triệu Nước Mỹ giờ đây có tỉ lệ phạt tù cao nhất trên thế giới và có 7 triệu người bị quản chế hoặc được tạm tha theo tôi, sự phạt tù rộng rãi như thế đã cơ bản thay đổi thế giới này Đối với những người nghèo, người da màu hệ lụy của việc này đã khiến họ phải sống với nỗi thất vọng tràn trề. cứ 3 người đàn ông da đen ở độ tuổi từ 18 đến 30 thì có một người đang trong tù, bị quản chế hoặc được tạm tha. Ở những thành phố lớn trên đất nước này như Los Angeles, Philadelphia, Baltimore, Washington có đên 50 - 60% người da màu đang trong tình trạng tương tự, họ bị tù, bị quản chế hoặc tạm tha Hệ thống pháp luật của chúng ta không chỉ được định hình bằng
Our system isn't just being shaped in these ways that seem to be distorting around race, they're also distorted by poverty. We have a system of justice in this country that treats you much better if you're rich and guilty than if you're poor and innocent. Wealth, not culpability, shapes outcomes. And yet, we seem to be very comfortable. The politics of fear and anger have made us believe that these are problems that are not our problems. We've been disconnected.
những cách như thế, không chỉ bị biến tướng do sự phân biệt chủng tộc mà còn bị bóp méo bởi cái nghèo. Chúng ta đang có một hệ thống tư pháp sẽ sẵn sàng đối xử với các bạn tốt hơn nhiều nếu bạn phạm tội nhưng giàu có so với người nghèo dù họ vô tội Chính sự giàu có, chứ không phải là có tội hay không có tội ảnh hưởng đến kết quả. mặc dù vậy, chúng ta dường như vẫn thấy thoải mái về điều này Nỗi sợ hãi lẫn và giận dữ chính trị đã khiến chúng ta tin rằng đây không phải và vấn đề mà chúng ta phải lo thế là chúng ta tách biệt
It's interesting to me. We're looking at some very interesting developments in our work. My state of Alabama, like a number of states, actually permanently disenfranchises you if you have a criminal conviction. Right now in Alabama, 34 percent of the Black male population has permanently lost the right to vote. We're actually projecting that in another 10 years, the level of disenfranchisement will be as high as it's been since prior to the passage of the Voting Rights Act. And there is this stunning silence.
nhưng điều này lại khiến tôi quan tâm Chúng ta đang chứng kiến vài sự phát triển rất thú vị trong việc làm của mình Tôi sống ở bang Alabama, cũng giống như những bang khác sẽ thực sự tước quyền bầu cử của bạn mãi mãi nếu bạn phạm tội hình sự Ngay hiện nay, ở bang Alabama có 34% đàn ông da đen bị vĩnh viễn mất quyền bầu cử Chúng tôi dự đoán rằng thêm 10 năm nữa mức độ tước quyền công dân sẽ lại nặng như trước khi Đạo Luật Bầu Cử được thông qua Và có một sự im lặng đáng trách
I represent children. A lot of my clients are very young. The United States is the only country in the world where we sentence 13-year-old children to die in prison. We have life imprisonment without parole for kids in this country. And we're actually doing some litigation. The only country in the world.
Tôi muốn đại diện lên tiếng nói cho trẻ em. Rất nhiều khác hàng của tôi vẫn còn rất nhỏ Mỹ là quốc gia duy nhất trên thế giới kết án đứa trẻ 13 tuổi tù chung thân. Chúng ta có án tù chung thân không hề đặc xá cho trẻ em chúng ta thực ra còn đang thực hiện những vụ kiện tụng trẻ em và là nước duy nhất trên thế giới làm điều này.
I represent people on death row. It's interesting, this question of the death penalty. In many ways, we've been taught to think that the real question is: Do people deserve to die for the crimes they've committed? And that's a very sensible question. But there's another way of thinking about where we are in our identity. The other way of thinking about it is not: Do people deserve to die for the crimes they commit?, but: Do we deserve to kill? I mean, it's fascinating.
Tôi xin lên tiếng làm đại diện cho những người tử tù câu hỏi về án tử hình được đặt ra này rất thú vị. Bằng nhiều cách, chúng ta được dạy để tin rằng câu hỏi thực sự là liệu người ta có đáng phải chết vì tội lỗi mà họ đã gây ra? Đây là một câu hỏi rất hợp lý nhưng vẫn có cách nghĩ khác về chúng ta đang ở đâu trong nhân cách của mình. Cách nghĩ khác về điều này không phải là liệu người có tội có đáng chết hay không mà liệu chúng ta có quyền giết họ hay không? ý tôi là, thật khó tin!
Death penalty in America is defined by error. For every nine people who have been executed, we've actually identified one innocent person who's been exonerated and released from death row. A kind of astonishing error rate -- one out of nine people, innocent. I mean, it's fascinating. In aviation, we would never let people fly on airplanes if, for every nine planes that took off, one would crash.
Án tử hình tại Mỹ được xác định một cách không chính xác cứ 9 người bị kết án tử chúng tôi tìm thấy một người vô tội được giải tội và thả khỏi tử tù đây là tỉ lệ kết án sai khủng khiếp 1 trong 9 người bị kết án là người vô tội thật sự khó mà tưởng tượng nỗi Trong ngành hàng không, chúng ta sẽ không bao giờ để mọi người đi nếu cứ mỗi 9 máy bay cất cánh mà có một chiếc bị rơi
(Laughter)
Nhưng bằng cách nào đó, chúng ta lại tách mình khỏi vấn đề này
But somehow, we can insulate ourselves from this problem. It's not our problem. It's not our burden. It's not our struggle.
xem đó không phải là vấn đề của chúng ta, không phải gánh nặng của chúng ta cũng không phải điều mà chúng ta cần đấu tranh, nỗ lực.
I talk a lot about these issues. I talk about race and this question of whether we deserve to kill. And it's interesting, when I teach my students about African American history, I tell them about slavery. I tell them about terrorism, the era that began at the end of reconstruction that went on to World War II. We don't really know very much about it. But for African Americans in this country, that was an era defined by terror. In many communities, people had to worry about being lynched. They had to worry about being bombed. It was the threat of terror that shaped their lives. And these older people come up to me now and say, "Mr. Stevenson, you give talks, you make speeches, you tell people to stop saying we're dealing with terrorism for the first time in our nation's history after 9/11." They tell me to say, "No, tell them that we grew up with that." And that era of terrorism, of course, was followed by segregation and decades of racial subordination and apartheid.
Tôi nói rất nhiều về những vấn đề này về chủng tộc và về câu hỏi liệu chúng ta có xứng đáng giết họ. Và điều thú vị là khi tôi dạy học sinh của mình về lịch sử của người Mỹ gốc Phi Tôi kể với họ về chế độ nô lệ, khủng bố - thời kỳ này bắt đầu từ cuối công cuộc tái thiết và kéo dài cho đến Thế Chiến thứ II Chúng ta thực sự không biết nhiều về điều này nhưng đối với người Mỹ gốc Phi ở quốc gia này đó là một thời kỳ khủng khiếp. Nhiều cộng đồng đã lo sợ bị hành hình, họ lo sợ bị ném bom và chính mối đe dọa của khủng bố định hình nên cuộc sống của họ. Những người đó đến và nói với tôi rằng : "Ông Stevenson, ông có những buổi nói chuyện, những bài diễn thuyết hãy nói với mọi người đừng cho là chúng ta chỉ đương đầu với khủng bố lần đầu tiên trong lịch sử dân tộc kể từ sau sự kiện 11/9, mà hãy nói với họ rằng chúng tôi đã phải lớn lên cùng với điều đó và tất nhiên, thời kỳ khủng bố đã kéo theo sự phân biệt sắc tộc và hàng thập niên lệ thuộc chủng tộc và chế độ diệt chủng apartheid.
And yet, we have in this country this dynamic where we really don't like to talk about our problems. We don't like to talk about our history. And because of that, we really haven't understood what it's meant to do the things we've done historically. We're constantly running into each other. We're constantly creating tensions and conflicts. We have a hard time talking about race, and I believe it's because we are unwilling to commit ourselves to a process of truth and reconciliation. In South Africa, people understood that we couldn't overcome apartheid without a commitment to truth and reconciliation. In Rwanda, even after the genocide, there was this commitment. But in this country, we haven't done that.
Chúng ta thấy được thực trạng này nhưng chúng ta lại không muốn bàn về vấn đề của chính mình chúng ta không muốn nói về lịch sử và vì thế, chúng ta đã chẳng hiểu được điều đó có ý nghĩa như thế nào chúng ta không ngừng mâu thuẫn không ngừng gây ra căng thẳng và bất hòa chúng ta đã khó khăn lắm khi nói về vấn đề chủng tộc tôi tin chắc đó là vì chúng ta không sẵn sàng thừa nhận chân lý và hòa giải Ở Nam phi, người ta biết rằng họ không thể chống chọi với chế độ apartheid nếu họ không cam kết với sự thật và làm hoà Ở Rwanda, thậm chí sau khi diệt chủng đẫm máu xảu ra, đã có cam kết được đưa ra nhưng ở đất nước này, chúng ta vẫn chưa làm được điều đó
I was giving some lectures in Germany about the death penalty. It was fascinating, because one of the scholars stood up after the presentation and said, "Well, you know, it's deeply troubling to hear what you're talking about." He said, "We don't have the death penalty in Germany, and of course, we can never have the death penalty in Germany." And the room got very quiet, and this woman said, "There's no way, with our history, we could ever engage in the systematic killing of human beings. It would be unconscionable for us to, in an intentional and deliberate way, set about executing people." And I thought about that. What would it feel like to be living in a world where the nation-state of Germany was executing people, especially if they were disproportionately Jewish? I couldn't bear it. It would be unconscionable.
Tôi đã có vài bài diễn thuyết ở Đức về mức án tử hình thật kinh ngạc vì sau bài thuyết trình của tôi, có một học giả đứng lên và nói " Thực sự là tôi rất khó chịu khi phải nghe những gì ông đang đề cập đến" " Ở Đức không có mức án tử hình và tất nhiên, chúng tôi sẽ không bao giờ có hình phạt tử hình ở Đức" Căn phòng trở nên yên lặng rồi người phụ nữ này nói tiếp " trong lịch sử của chúng tôi Chưa bao giờ,chúng tôi tham gia vào việc giết người có hệ thống cả việc làm đó thật vô lương tâm dù vô tình hay cố ý cũng không nên tử hình ai đó" và tôi nghĩ về điều này Bạn sẽ cảm thấy như thế nào nếu sống trong một thế giới nơi Đức đã thi hành án tử hình, nhất là khi đó là người Do Thái lai Tôi không thể làm ngơ được. Như thế quá vô lương tâm
And yet, in this country, in the states of the Old South, we execute people -- where you're 11 times more likely to get the death penalty if the victim is white than if the victim is Black, 22 times more likely to get it if the defendant is Black and the victim is white -- in the very states where there are, buried in the ground, the bodies of people who were lynched. And yet, there is this disconnect.
Ở đất nước của chúng ta, tại những bang Miền Nam lâu đời người ta vẫn thực thi án tử hình bạn có khả năng bị kết án tử hình cao gấp 11 lần nếu nạn nhân là người da trắng so với nạn nhân là người da đen và gấp 22 lần nếu bị đơn là người da đen còn nạn nhân là người da trắng chính những tiểu bang này đã chôn biết bao thi thể của người bị xử tử và vì thế, có sự ngăn cách Tôi cho rằng nhân cách của chúng ta đang bị mai một
Well, I believe that our identity is at risk, that when we actually don't care about these difficult things, the positive and wonderful things are nonetheless implicated. We love innovation. We love technology. We love creativity. We love entertainment. But ultimately, those realities are shadowed by suffering, abuse, degradation, marginalization. And for me, it becomes necessary to integrate the two, because ultimately, we are talking about a need to be more hopeful, more committed, more dedicated to the basic challenges of living in a complex world. And for me, that means spending time thinking and talking about the poor, the disadvantaged, those who will never get to TED, but thinking about them in a way that is integrated in our own lives.
khi chúng ta không thực sự quan tâm đến những thứ khó khăn thì những điều tốt đẹp tuyệt nhiên cũng bị ảnh hưởng Chúng ta thích cải tiến yêu công nghệ, thích sáng tạo thích giải trí Nhưng cuối cùng, thực tế này vẫn bị che khuất bởi nỗi thống khổ, sự lạm dụng, thoái hóa đạo đức và xem nhẹ nhân cách. Còn đối với tôi, việc kết hợp cả hai điều trên là thực sự cần thiết Vì dẫu sao chúng ta cũng đang nói về sự cần thiết để hy vọng nhiều hơn cống hiến nhiều hơn và tận tâm hơn đối với những thử thách cơ bản trong cuộc sống, trong thế giới phức tạp này Với tôi, việc đó có nghĩa là dành thời gian để suy nghĩ, để nói về người nghèo, người có hoàn cảnh khó khăn, về những ai không có dịp đến với TED Tuy nhiên, hãy suy nghĩ về họ theo cách hòa nhập với cả cuộc sống của chính chúng ta.
You know, ultimately, we all have to believe things we haven't seen. We do. As rational as we are, as committed to intellect as we are, innovation, creativity, development comes not from the ideas in our mind alone. They come from the ideas in our mind that are also fueled by some conviction in our heart. And it's that mind-heart connection that I believe compels us to not just be attentive to all the bright and dazzly things, but also the dark and difficult things. Václav Havel, the great Czech leader, talked about this. He said, "When we were in Eastern Europe and dealing with oppression, we wanted all kinds of things. But mostly what we needed was hope, an orientation of the spirit, a willingness to sometimes be in hopeless places and be a witness."
Các bạn biết đó, cuối cùng thì chúng ta cũng phải tin vào những gì mà chúng ta chưa từng tận mắt chứng kiến Vâng. Chúng ta có lý, chúng ta cống hiến cho trí tuệ. Đổi mới, sáng tạo, và phát triển có được không đơn thuần chỉ từ ý tưởng trong đầu chúng ta mà chúng xuất phát từ những ý tưởng rồi được tiếp sức bằng niềm tin của trái tim Và đó chính là sự kết nối của trái tim và khối óc, của tâm và trí mà tôi tin sẽ khiến chúng ta không chỉ chú ý đến những điều tươi sáng làm lóa mắt mà cả những điều khó khăn Vaclav Havel, một vị lãnh tụ vĩ đại của Séc, đã nói về điều này. " khi chúng tôi ở Đông Âu, đối phó với sự áp bức chúng tôi muốn có được tất cả nhưng thứ chúng tôi cần nhất là niềm tin một tinh thần có định hướng và sự sẵn sàng ứng phó với nỗi thất vọng và đôi khi trở thành một nhân chứng"
Well, that orientation of the spirit is very much at the core of what I believe even TED communities have to be engaged in. There is no disconnect around technology and design that will allow us to be fully human until we pay attention to suffering, to poverty, to exclusion, to unfairness, to injustice. Now, I will warn you that this kind of identity is a much more challenging identity than ones that don't pay attention to this. It will get to you.
Thực sự, định hướng là điều cốt lõi trong niềm tin của tôi mà thậm chí công đồng TED cũng như vậy. có sự ngăn cách giữa công nghệ và thiết kế cho phép chúng ta là con người thực thụ chỉ khi nào chúng ta thực sự chú ý đến nỗi thống khổ sự nghèo khó, không cho ai đó được hưởng được quyền lợi và sự bất công Giờ đây tôi cảnh báo các bạn rằng để có được nhân cách như thế chúng ta phải trải qua rất nhiều thử thách so với khi chúng ta không chú ý đến những điều vừa nêu.
I had the great privilege, when I was a young lawyer, of meeting Rosa Parks. And Ms. Parks used to come back to Montgomery every now and then, and she would get together with two of her dearest friends, these older women, Johnnie Carr, who was the organizer of the Montgomery bus boycott -- amazing African American woman -- and Virginia Durr, a white woman, whose husband, Clifford Durr, represented Dr. King. And these women would get together and just talk.
Tôi có được một đặc ân rất lớn, khi tôi còn là một luật sư non nớt, tôi đã gặp Rosa Park Bà Park từng đến Montgomery rất nhiều lần và bà đi cùng với 2 người bạn thân nhất của mình Họ là Johnnie Carr, người tổ chức chiến dịch tẩy chay trên xe buýt tại Montgomery bà là người phụ nữ Mỹ gốc Phi tuyệt vời và Virginia Durr, một phụ nữ da trắng mà chồng bà chính là Clifford Durr, luật sư đại diện cho Tiến sĩ King Những người phụ nưc này chỉ đến và nói chuyện
And every now and then Ms. Carr would call me, and she'd say, "Bryan, Ms. Parks is coming to town. We're going to get together and talk. Do you want to come over and listen?" And I'd say, "Yes, ma'am, I do." She'd say, "What are you going to do when you get here?" I said, "I'm going to listen." And I'd go over there and I would, I'd just listen. It would be so energizing and so empowering.
cứ mỗi lần như thế, bà Carr sẽ gọi và nói " Này, Bryan, bà Park sẽ đến thị trấn và chúng tôi sẽ cũng đến để nói chuyện cậu có muốn đến nghe không?" và tôi trả lời " Vâng, tôi sẽ đến" Bà ấy hỏi " vậy cậu dự định sẽ làm gì khi đến đây?" tôi nói " Tôi sẽ lắng nghe" Và rồi tôi đến đó, và tôi sẽ chỉ lắng nghe việc này thực sự đã tiếp thêm nghị lực cho tôi rất nhiều
And one time I was over there listening to these women talk, and after a couple of hours, Ms. Parks turned to me and said, "Bryan, tell me what the Equal Justice Initiative is. Tell me what you're trying to do." And I began giving her my rap. "We're trying to challenge injustice. We're trying to help people who have been wrongly convicted. We're trying to confront bias and discrimination in the administration of criminal justice. We're trying to end life without parole sentences for children. We're trying to do something about the death penalty. We're trying to reduce the prison population. We're trying to end mass incarceration."
có một lần tôi đến và nghe họ nói sau vài tiếng, bà Park quay sang và nói: " Nào, Bryan, hãy nói cho tôi nghe về đơn kiến nghị tính công bằng của tư pháp và những gì cậu đang cố thực hiện " Thế là tôi bắt đầu nói huyên thuyên " À, chúng tôi đang cố thay đổi sự bất công. Chúng tôi đang cố gắng giúp những người bị kết án oan, cố gắng đương đầu với sự thiên vị và phân biệt xử trong cách xét xử tư pháp, cố gắng chấm dứt cảnh trẻ em bị kết án chung thân mà không hề được đặc xá, cố gắng làm được việc gì đó về án tử hình, giảm thiểu số người bị bỏ tù, và chấm dứt việc bắt giam diện rộng". Khi tôi nói hết ý của mình, bà ấy nhìn tôi
I gave her my whole rap, and when I finished she looked at me and she said, "Mmm mmm mmm. That's going to make you tired, tired, tired."
và nói " ừm, ừm, ừm" " Việc đó sẽ khiến cậu mệt mỏi, mệt mỏi, và mệt mỏi" ( Tiếng cười )
(Laughter)
Và đó cũng là lúc bà Carr nhũi tới, đặt tay lên mặt tôi
And that's when Ms. Carr leaned forward, she put her finger in my face, she said, "That's why you've got to be brave, brave, brave."
và nói:" Thế nên cậu phải thật dũng cảm, dũng cảm và dũng cảm".
And I actually believe that the TED community needs to be more courageous. We need to find ways to embrace these challenges, these problems, the suffering. Because ultimately, our humanity depends on everyone's humanity. I've learned very simple things doing the work that I do. It's just taught me very simple things. I've come to understand and to believe that each of us is more than the worst thing we've ever done. I believe that for every person on the planet. I think if somebody tells a lie, they're not just a liar. I think if somebody takes something that doesn't belong to them, they're not just a thief. I think even if you kill someone, you're not just a killer. And because of that, there's this basic human dignity that must be respected by law. I also believe that in many parts of this country, and certainly in many parts of this globe, that the opposite of poverty is not wealth. I don't believe that. I actually think, in too many places, the opposite of poverty is justice.
Tôi thực sự cho rằng cộng đồng TED cần phải dũng cảm hơn. Chúng ta cần tìm cách để đối đầu với những thách thức, những vấn đề và cả nỗi khổ mà sự bất công gây ra Bởi vì xét cho cùng, tất cả chúng ta phụ thuộc từng cá nhân sống trên hành tinh này. Tôi đã học được những điều rất đơn giản khi làm công việc của mình. Nó chỉ dạy tôi những điều rất đơn giản. Và tôi dần hiểu và tin rằng mỗi chúng ta phải hơn điều tệ nhất mà chúng ta từng làm. Tôi tin điều đó đúng với mọi người trên trái đất này. Tôi cho rằng nếu ai đó nói dối, họ không đơn thuần là kẻ dối trá. nếu ai lấy một món đồ gì mà không thuộc quyền sở hữu của họ, họ không chỉ là một tên trộm. Tôi cho rằng, thâm chí khi bạn giết ai đó, bạn cũng không hẳn là một kẻ sát nhân. và vì thế, con người chúng ta có phẩm giá cơ bản phải được luật pháp bảo vệ. Tôi cũng tin rằng ở nhiều nơi trên đất nước này, và tất nhiên cũng là nhiều nơi trên thế giới, sự đối nghịch của nghèo không phải là giàu. Tôi không tin như thế. Tôi thực sự nghĩ rằng ở rất nhiều nơi đối nghịch với cái nghèo là sự công bằng
And finally, I believe that, despite the fact that it is so dramatic and so beautiful and so inspiring and so stimulating, we will ultimately not be judged by our technology, we won't be judged by our design, we won't be judged by our intellect and reason. Ultimately, you judge the character of a society not by how they treat their rich and the powerful and the privileged, but by how they treat the poor, the condemned, the incarcerated. Because it's in that nexus that we actually begin to understand truly profound things about who we are.
và cuối cùng, tôi tin rằng dù sự thật là điều này rất ly kỳ rất tuyệt, rất hứng thú và rất kích thích nhưng chúng ta cuối cùng sẽ chẳng bị phán xét bởi công nghệ chúng ta làm ra bởi thiết kế của mình, bởi trí tuệ và lý tưởng và bạn không nhận xét một xã hội bằng cách họ đối xử với người giàu, người có quyền lực và người được đặc quyền đăc lợi mà thông qua cách họ đối xử với người nghèo, người có tội hay tù nhân. Bởi vì đó là hệ quả của việc chúng ta bắt đầu có cái nhìn sâu sắc về chúng ta là ai.
I sometimes get out of balance. I'll end with this story. I sometimes push too hard. I do get tired, as we all do. Sometimes those ideas get ahead of our thinking in ways that are important. And I've been representing these kids who have been sentenced to these very harsh sentences. And I go to the jail and I see my client, who's 13 and 14, and he's been certified to stand trial as an adult. I start thinking, well, how did that happen? How can a judge turn you into something that you're not? And the judge has certified him as an adult, but I see this kid.
Thi thoảng, khi tôi mất cân bằng, tôi sẽ kết thúc tình trạng ấy bằng câu chuyện này. Thỉnh thoảng khi tôi cố quá sức, tôi thật sự rất mệt, cũng giống như mọi người thôi. thỉnh thoảng những ý tưởng này cứ liên tục xuất hiện trong suy nghĩ của chúng ta rằng chúng rất quan trọng. Và tôi đã làm đại diện cho những đứa trẻ bị kết án rất nặng. Tôi vào tù gặp thân chủ của mình, đó là đứa trẻ mới chỉ 13, 14 tuổi và cậu ấy được phép đứng trước tòa như một người lớn. Tôi bắt đầu suy nghĩ, làm sao mà chuyện này có thể xảy ra được? Sao một quan tòa có thể biến bạn thành một người mà bạn vốn không phải? Quan tòa chứng nhận đó là một người trưởng thành, nhưng tôi thấy cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ
And I was up too late one night and I started thinking, well, if the judge can turn you into something you're not, the judge must have magic power. Yeah, Bryan, the judge has some magic power. You should ask for some of that. And because I was up too late and wasn't thinking real straight, I started working on a motion. I had a client who was 14 years old, a young, poor Black kid. And I started working on this motion, and the head of the motion was: "Motion to try my poor, 14-year-old Black male client like a privileged, white, 75-year-old corporate executive."
Và có một đêm, tôi thức rất khuya và bắt đầu nghĩ lạ nhỉ, nếu quan tòa có thể làm vậy thì hẳn là họ có quyền lực vô biên Vâng, Bryan, quan tòa có quyền lực như thế, thế thì mình nên xin họ một chút. và vì tôi thức quá khuya, mà không suy nghĩ một cách hệ thống Thế là tôi bắt đầu viết ra một bản kiến nghị rằng tôi có một thân chủ mới 14 tuổi, là người da đen và nghèo khó Tôi bắt đầu làm việc với bản kiến nghị này với tiêu đề là " Bản kiến nghị cố gắng giúp đỡ một đứa trẻ 14 da đen đáng thương giống như một Giám đốc điều hành tập đoàn, da trắng, 75 tuổi"
(Laughter)
( Tiếng vỗ tay )
(Applause and cheers)
Tôi trình bày trong đơn kiến nghị
And I put in my motion that there was prosecutorial misconduct and police misconduct and judicial misconduct. There was a crazy line in there about how there's no conduct in this county, it's all misconduct. And the next morning, I woke up and I thought, now, did I dream that crazy motion, or did I actually write it? And to my horror, not only had I written it, but I had sent it to court.
rằng đã có sự nhầm lẫn trong công tố, hành vi sai trái của cảnh sát và tư pháp. Còn có một dòng rất điên rồ về việc làm thế nào mà không hề có sự đúng đắn trên đất nước này Tất cả đều sai trái. Sáng hôm sau, tôi thức dậy và nghĩ, tôi đã mơ về một bản kiến nghị điên rồ hay tôi thực sự đã viết nó? Trong cơn hoảng loạn, không những tôi đã viết nó, mà tôi cũng đã gửi nó đến tòa án. (Tiếng vỗ tay)
(Applause)
Vài tháng trôi qua,
A couple months went by, and I just had forgotten all about it. And I finally decided, "Gosh, I've got to go to the court and do this crazy case." And I got in my car, and I was feeling really overwhelmed -- overwhelmed. And I got in my car and went to this courthouse. And I was thinking, this is going to be so difficult, so painful. And I finally got out of the car and started walking up to the courthouse.
Tôi dường như quên hẳn chuyện này. và cuối cùng tôi quyết định tôi sẽ đến tòa án và nhận vụ án khó khăn này. Tôi bước vào xe, trong lòng cảm thấy rất rất choáng ngợp. Tôi vào xe và rồi đến tòa án. Lúc đấy tôi nghĩ chuyện này sẽ khó khăn gian khổ đây. Và cuối cùng tôi cũng bước ra khỏi xe, tiến vào tòa án
và khi tôi bước lên bậc thang của tòa án
And as I was walking up the steps, there was an older Black man who was the janitor in this courthouse. When this man saw me, he came over and said, "Who are you?" I said, "I'm a lawyer." He said, "You're a lawyer?" I said, "Yes, sir." And this man came over to me, and he hugged me. And he whispered in my ear. He said, "I'm so proud of you." And I have to tell you, it was energizing. It connected deeply with something in me about identity, about the capacity of every person to contribute to community, to a perspective that is hopeful.
có một người đàn ông da đen lớn tuổi hơn tôi, ông là người trông nom tòa án. Khi người đàn ông này thấy tôi, ông tiến về phía tôi và nói: " Cậu là ai?" Tôi nói, "Cháu là luật sư". Ông ấy nói:" Cậu là luật sư?", Tôi nói " Dạ đúng rồi". Và ông ấy tiến lại gần hơn và ôm lấy tôi thì thầm vào tai tôi, Ông nói: " Tôi rất tự hào về cậu" Và tôi phải nói với các bạn rằng điều đó khiến cho tôi tràn đầy nghị lực. Nó có mối liên hệ gì đó rất sâu sắc với phần nhân cách trong con người tôi, về khả năng đóng góp của mỗi người cho cộng đồng, cho những tư duy tràn đầy hy vọng.
Well, I went into the courtroom. And as soon as I walked in, the judge saw me coming. He said, "Mr. Stevenson, did you write this crazy motion?" I said, "Yes, sir. I did." And we started arguing. And people started coming in, just outraged I'd written these crazy things. And police officers were coming in and assistant prosecutors and clerk workers. Before I knew it, the courtroom was filled with people angry that we were talking about race, that we were talking about poverty, talking about inequality.
Tôi đến phòng xử án, và khi tôi bước vào, thẩm phán nhìn thấy tôi đến ông nói: "Anh Stevenson, có phải chính anh đã viết đơn kiến nghị điên rồ này không?" Tôi trả lời: "Vâng, thưa ngài". Và rồi chúng tôi bắt đầu tranh luận. Mọi người bắt đầu vào phòng vì họ đang rất giận dữ. Chính tôi đã viết những điều điên rồ này. Cảnh sát, trợ lý công tố viên và các thư ký bước vào. Trước khi tôi đến, phòng xử án đã đông nghẹt người và họ đang giận dữ về việc chúng tôi nói về sắc tộc, về sự nghèo nàn, và về sự bất công.
And out of the corner of my eye, I could see this janitor pacing back and forth. He kept looking through the window and could hear all the holler. And finally, this older Black man with a very worried look on his face came into the courtroom and sat behind me, almost at counsel table. Ten minutes later, the judge said we'd take a break. During the break, there was a deputy sheriff who was offended that the janitor had come into court. The deputy jumped up and ran over to this older Black man. He said, "Jimmy, what are you doing in this courtroom?" And this older Black man stood up and looked at that deputy and he looked at me, and he said, "I came into this courtroom to tell this young man, 'Keep your eyes on the prize, hold on.'"
Và dù không đứng trước mắt tôi, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy người canh giữ bước tới bước lui Ông luôn nhìn vào qua cánh cửa sổ, và ông có thể nghe hết tất cả những tiếng la hét. Ông cứ đi tới đi lui. với vẻ mặt lo lắng, ông bước vào phòng và ngồi phía sau tôi, rất gần bàn luật sư. Khoảng 10 phút sau khi quan tòa tuyên bố nghỉ giải lao. Trong lúc giải lao, phó quận trưởng cảnh sát thấy bị xúc phạm vì người canh gác bước vào phòng xử án. Ông ta nhảy nhổm lên tiến đến người canh gác và nói: "Jimmy, ông làm gì trong đây?" và người đàn ông da đen này đứng lên và nhìn vị phó quận trưởng rồi quay sang nhìn tôi ông nói: "Tôi vào đây để nói người đàn ông trẻ này hãy vững tin vào mục tiêu vì công lý của cậu"
I've come to TED because I believe that many of you understand that the moral arc of the universe is long, but it bends toward justice; that we cannot be full, evolved human beings until we care about human rights and basic dignity; that all of our survival is tied to the survival of everyone; that our visions of technology and design and entertainment and creativity have to be married with visions of humanity, compassion and justice. And more than anything, for those of you who share that, I've simply come to tell you to keep your eyes on the prize, hold on.
Tôi đến với TED bởi vì tôi tin rằng rất nhiều người trong các bạn hiểu được rằng vòng cung đạo đức trên cuộc đời này thì rất dài, nhưng nó lại cong ở chỗ công lý, Biết rằng chúng ta không thể làm con người thực sự đến khi nào chúng ta quan tâm đến nhân quyền và nhân phẩm. Rằng sự tồn tại của tất cả chúng ta gắn bó mật thiết với sự tồn tài của từng người. rằng tầm nhìn của tất cả chúng ta về công nghệ và những thiết kế, giải trí và sự sáng tạo hẳn phải luôn song hành cùng với tầm nhìn của cả cộng đồng, lòng trắc ẩn và công lý. Hơn hết, với những điều này tôi chỉ đơn giản nói với các bạn là hãy theo đuổi mục tiêu của mình đến cùng, hãy tiếp tục phát huy.
Thank you very much.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.
(Applause and cheers)
( Tiếng vỗ tay )
Chris Anderson: Brian, so you heard and saw an obvious desire by this audience, this community, to help you on your way and to do something on this issue. Other than writing a check, what could we do?
Chris Anderson: Vậy anh đã nghe và đã thấy được mong muốn của quý vị khán giả, cuả cộng đồng TED để giúp anh trên con đường của mình và làm được điều gì đó đối với vấn đề này. Thay vì chỉ biết quyên góp tiền, chúng tôi có thể giúp được gì?
BS: Well, there are opportunities all around us. If you live in the state of California, for example, there's a referendum coming up this spring where there's going to be an effort to redirect some of the money we spend on the politics of punishment. For example, here in California, we're going to spend one billion dollars on the death penalty in the next five years -- one billion dollars. And yet, 46 percent of all homicide cases don't result in arrest, 56 percent of all rape cases don't result. So there's an opportunity to change that. And this referendum would propose having those dollars go to law enforcement and safety. And I think that opportunity exists all around us.
BS: À, Luôn có nhiều cơ hội xung quanh chúng ta. Ví dụ, nếu bạn sống ở ban California, thì mùa xuân này sẽ có một cuộc trưng cầu dân ý tại đây, chúng tôi đang nỗ lực tái định hướng một phần tiền sử dụng vào các hình phạt. Ví dụ tại Cali Chúng tôi sẽ chi 1 triệu đô la cho án phạt tử hình trong 5 năm tới. Vâng, 1 triệu đô la. Và 46% vụ án giết người không bị bắt. 56% vụ án hiếp dâm không được xử lý. Vì thế, chúng ta có một cơ hội để thay đổi tình hình này. và đợt trưng cầu dân ý này sẽ đưa ra kiến nghị để có tiền để thi hành và đảm bảo tính công bằng của luật pháp. Và tôi nghĩ rằng cơ hội luôn ở quanh chúng ta.
CA: There's been this huge decline in crime in America over the last three decades. And part of the narrative of that is sometimes that it's about increased incarceration rates. What would you say to someone who believed that?
CA: Tội phạm ở Mỹ đã giảm đi rất nhiều suốt 3 thập niên qua. Và một phần của câu chuyện đó là đôi khi là do tăng thời gian giam giữ. Bạn sẽ nói gì với những ai tin vào chuyện này?
BS: Well, actually, the violent crime rate has remained relatively stable. The great increase in mass incarceration in this country wasn't really in violent crime categories. It was this misguided war on drugs. That's where the dramatic increases have come in our prison population.
BS: Thực chất là tỉ lệ phạm tội bạo lực vẫn ở mức tương đối ổn định. Tỉ lệ bị bắt giam ở nước Mỹ tăng mạnh thực ra không phải tội phạm bạo lực. Mà đây chính là một cuộc chiến chống lại ma túy. và số lượng người bị bắt giam đã tăng lên rất đáng kể.
(Applause)
Và chúng ta đã mất đi sự kiểm soát đối với mặt trái của các hình phạt.
And we got carried away with the rhetoric of punishment. And so we have "Three Strikes" laws that put people in prison forever for stealing a bicycle, for low-level property crimes, rather than making them give those resources back to the people who they victimized. I believe we need to do more to help people who are victimized by crime, not do less. And I think our current punishment philosophy does nothing for no one. And I think that's the orientation that we have to change.
và vì thế, chúng ta có 3 cuộc chiến chống lại việc người ta bị tù chung thân chỉ vì ăn trộm xe đạp hay trộm cấp tài sản mức độ nhẹ thay vì buộc họ trả lại những gì mà họ lấy cho chủ nhân của tài sản đó. Tôi tin rằng chúng ta cần làm nhiều việc hơn nữa để giúp đỡ những người bị biến thành nạn nhân bởi tội ác chứ không phải là làm ít đi. Tôi nghĩ triết lý hình phạt hiện tại của chúng ta thật vô ích, chẳng giúp được gì cho ai cả. Tôi cho rằng đó là điều mà chúng ta cần phải thay đổi. (Tiếng vỗ tay)
(Applause)
CA: Bryan, anh thực sự đã đánh đúng tâm lý của mọi người ở đây.
CA: Bryan, you've struck a massive chord here. You're an inspiring person. Thank you so much for coming to TED. Thank you.
Anh thực sự là một người truyền cảm hứng. Rất cảm ơn anh đã đến với TED. Một lần nữa xin cảm ơn anh. (Tiếng vỗ tay)
(Applause and cheers)
BS: Thank you. Thank you. (Applause and cheers)