I don't know what the hell I'm doing here. I was born in a Scots Presbyterian ghetto in Canada, and dropped out of high school. I don't own a cell phone, and I paint on paper using gouache, which hasn't changed in 600 years. But about three years ago I had an art show in New York, and I titled it "Serious Nonsense." So I think I'm actually the first one here -- I lead. I called it "Serious Nonsense" because on the serious side, I use a technique of painstaking realism of editorial illustration from when I was a kid. I copied it and I never unlearned it -- it's the only style I know. And it's very kind of staid and formal. And meanwhile, I use nonsense, as you can see.
Tôi không biết mình đang làm gì ở đây nữa. Tôi được sinh ra tại một xóm nghèo Scots Presbyterian ở Canada và nghỉ học trung học. Tôi không có cả điện thoại di động, và dùng màu nước gouache để vẽ trên giấy, một cách thức đã không đổi trong 600 năm. Nhưng cách đây khoảng 3 năm tôi đã tổ chức một buổi triển lãm ở New York và tôi đặt tên nó là "Sự vô nghĩa nghiêm túc." Cho nên tôi nghĩ rằng tôi là người đi đầu Tôi gọi nó là "Sự vô nghĩa nghiêm túc" vì ở khía cạnh nghiêm túc, tôi sử dụng kỹ thuật biên tập minh họa duy thực từ khi còn nhỏ. Tôi bắt chước kỹ thuật ấy và chưa từng ngừng sử dụng nó Đó là phong cách duy nhất tôi biết. Và nó khá điềm tĩnh và trang trọng. Trong khi đó, tôi vận dụng cả "sự vô nghĩa".
This is a Scottish castle where people are playing golf indoors, and the trick was to bang the golf ball off of suits of armor -- which you can't see there. This was one of a series called "Zany Afternoons," which became a book.
Đây là một lâu đài Scốt-lan, nơi mọi người chơi gôn trong nhà, và mẹo để thắng là phải đánh trái gôn vào những bộ áo giáp không có trong hình. Nó thuộc loạt tranh "Buổi chiều kỳ khôi", sau được xuất bản thành sách.
This is a home-built rocket-propelled car. That's a 1953 Henry J -- I'm a bug for authenticity -- in a quiet neighborhood in Toledo.
Đây là xe tự chế chạy bằng động cơ tên lửa. Đây là chiếc Henry J 1953 Tôi rất thích sự thuần túy -- trong một khu dân cư ở Toledo.
This is my submission for the L.A. Museum of Film. You can probably tell Frank Gehry and I come from the same town.
Đây là bản nộp cho Bảo tàng Phim LA. Bạn có thể đoán được Frank Ghery và tôi xuất thân cùng thành phố.
My work is so personal and so strange that I have to invent my own lexicon for it. And I work a lot in what I call "retrofuturism," which is looking back to see how yesterday viewed tomorrow. And they're always wrong, always hilariously, optimistically wrong. And the peak time for that was the 30s, because the Depression was so dismal that anything to get away from the present into the future ... and technology was going to carry us along.
Những tác phẩm của tôi mang đậm tính cá nhân và khác lạ đến mức tôi phải tự nghĩ ra thuật ngữ cho nó. Và tôi vẽ rất nhiều tác phẩm thuộc trường phái "Hoài niệm tương lai", tức là mường tượng cách quá khứ nhìn về tương lai. Và quá khứ luôn sai một cách nực cười và lạc quan. Và thời điểm cao trào cho trào lưu ấy là những năm 30, khi mà cuộc khủng hoảng kinh tế quá tồi tệ đến mức mọi thứ trong hiện tại đều muốn chạy trốn đến tương lai... và các công nghệ kỹ thuật là thứ sẽ mang chúng ta đi.
This is Popular Workbench. Popular science magazines in those days -- I had a huge collection of them from the '30s -- all they are is just poor people being asked to make sunglasses out of wire coat hangers and everything improvised and dreaming about these wonderful giant radio robots playing ice hockey at 300 miles an hour -- it's all going to happen, it's all going to be wonderful.
"Bàn Thí Nghiệm Nổi Tiếng" là tạp chí khoa học nổi tiếng thời đấy Tôi có 1 bộ sưu tập khủng tạp chí này vào những năm 30 tất cả đều chỉ là những người nghèo được yêu cầu làm kính mát từ những cái móc áo cũ hoặc bất cứ thứ gì tận dụng được và mơ về những con rô-bốt vô tuyến khổng lồ tuyệt vời chơi khúc côn cầu trên bằng 300 dặm/giờ tất cả mọi thứ đều sẽ trở thành hiện thực, đều sẽ thật tuyệt vời.
Automotive retrofuturism is one of my specialties. I was both an automobile illustrator and an advertising automobile copywriter, so I have a lot of revenge to take on the subject. Detroit has always been halfway into the future -- the advertising half. This is the '58 Bulgemobile: so new, they make tomorrow look like yesterday. This is a chain gang of guys admiring the car. That's from a whole catalog -- it's 18 pages or so -- ran back in the days of the Lampoon, where I cut my teeth.
Hoài niệm tương lai về xe là một trong những chuyên ngành của tôi. Tôi vừa là một họa sĩ minh họa xe vừa là người viết quảng cáo xe, cho nên tôi có rất nhiều nỗi hận đối với chủ đề này. Detroit đã đi được nửa đường đến tương lai - nửa phần đường đó chính là quảng cáo. Đây là mẫu Bulgemonile đời 58 mới: chúng khiến tương lai trông như quá khứ. Đây là một loạt những anh chàng đang ngưỡng mộ chiếc xe. Nó nằm trong cả một cuốn catalog 18 trang từ thời ở Lampoon, nơi tôi nhổ răng của mình lúc bé.
Techno-archaeology is digging back and finding past miracles that never happened -- for good reason, usually. The zeppelin -- this was from a brochure about the zeppelin based, obviously, on the Hindenburg. But the zeppelin was the biggest thing that ever moved made by man. And it carried 56 people at the speed of a Buick at an altitude you could hear dogs bark, and it cost twice as much as a first-class cabin on the Normandie to fly it. So the Hindenburg wasn't, you know, it was inevitable it was going to go.
Công nghệ khảo cổ học tìm về quá khứ và phát hiện các phép màu chưa từng xảy ra thường là cho những mục đích tốt. Cái tàu bay - trích từ một quyển cẩm nang về tàu bay được dựa trên chiếc tàu bay Hindenburg. Chiếc tàu bay là vật thể lớn nhất có thể di chuyển mà con người từng tạo ra. Nó chở 56 người với vận tốc chiếc Buick, trên độ cao có thể nghe tiếng chó sủa, và tốn gấp đôi giá một khoang hạng nhất trên chiếc Normandie để vận hành. Chiếc Hindenburg bất đắc dĩ phải ra đi.
This is auto-gyro jousting in Malibu in the 30s. The auto-gyro couldn't wait for the invention of the helicopter, but it should have -- it wasn't a big success. It's the only Spanish innovation, technologically, of the 20th century, by the way. You needed to know that.
Chiếc máy bay auto-gyro bay ở Malibu vào những năm 30. Chiếc auto-gyro không thể chờ đến lúc máy bay trực thăng được phát minh. Đáng lẽ ra nó nên chờ - nó không phải là thành tựu lớn. Nó là thành tựu duy nhất về mặt kỹ thuật vào thế kỷ 20 của Tây Ban Nha. Bạn cần phải biết điều đó.
The flying car which never got off the ground -- it was a post-war dream. My old man used to tell me we were going to get a flying car. This is pitched into the future from 1946, looking at the day all American families have them. "There's Moscow, Shirley. Hope they speak Esperanto!"
Một chiếc xe bay không bao giờ cất cánh-- đó chỉ là một mơ ước hậu chiến tranh. Bố tôi từng bảo chúng tôi sẽ mua một chiếc xe bay. Nó là bước nhảy vào tương lai từ 1946, chờ đợi lúc mà mọi gia đình Mỹ đều có thể sở hữu một chiếc. "Đó là Moscow, Shirley. Anh mong họ sẽ nói tiếng Tây Ban Nha!"
Faux-nostalgia, which I'm sort of -- not, say, famous for, but I work an awful lot in it. It's the achingly sentimental yearning for times that never happened. Somebody once said that nostalgia is the one utterly most useless human emotion -- so I think that’s a case for serious play.
Tôi nghiên cứu rất nhiều về chủ đề "nhung nhớ giả tưởng". Đó là sự khát khao xúc cảm đau đáu về khoảng thời gian chưa từng diễn ra. Có người từng nói rằng sự nhung nhớ là cảm xúc vô dụng nhất của loài người Vì vậy tôi nghĩ đây là ví dụ cho một vở kịch nghiêm túc.
This is emblematic of it -- this is wing dining, recalling those balmy summer days somewhere over France in the 20s, dining on the wing of a plane. You can't see it very well here, but that's Hemingway reading some pages from his new novel to Fitzgerald and Ford Madox Ford until the slipstream blows him away.
Đây là biểu trưng cho việc đó - đây là phòng ăn trên cánh máy bay, hồi tưởng lại các ngày mùa hè những năm 20 ở đâu đó trên bầu trời nước Pháp, ăn trên cánh một chiếc máy bay. Bạn không thể nhìn rõ được ở đây nhưng đây là Hemingway đang đọc cuốn tiểu thuyết mới của ông cho Fitzgerald và Ford Madox Ford đến khi gió từ động cơ thổi ông đi.
This is tank polo in the South Hamptons. The brainless rich are more fun to make fun of than anybody. I do a lot of that.
Đây là polo bằng xe tăng ở South Hamptons. Lấy những người giàu ngu xuẩn ra làm trò cười vui hơn bất cứ ai khác.
And authenticity is a major part of my serious nonsense. I think it adds a huge amount. Those, for example, are Mark IV British tanks from 1916. They had two machine guns and a cannon, and they had 90 horsepower Ricardo engines. They went five miles an hour and inside it was 105 degrees in the pitch dark. And they had a canary hung inside the thing to make sure the Germans weren't going to use gas. Happy little story, isn't it?
Và sự thuần túy là một phần quan trọng trong cái vô nghĩa nghiêm túc của tôi. Tôi nghĩ nó đóng góp một phần lớn. Đây là xe tăng Mark IV British từ 1916. Nó có hai súng máy và một đại bác, và nó có động cơ Ricardo 90 mã lực. Nó đi 5 dặm/giờ; bên trong xe tối om và nóng 41 độ. Và họ treo một con chim yến trong xe để đảm bảo rằng người Đức không sử dụng khí độc.
This is Motor Ritz Towers in Manhattan in the 30s, where you drove up to your front door, if you had the guts. Anybody who was anybody had an apartment there. I managed to stick in both the zeppelin and an ocean liner out of sheer enthusiasm. And I love cigars -- there's a cigar billboard down there.
Thật là một câu chuyện thú vị Đây là tháp Motor Ritz ở Manhattan vào những năm 30, nơi mà bạn chạy xe đến trước cửa nhà nếu bạn đủ can đảm. Tất cả những người có vai vế đều có một căn hộ ở đó. Tôi tập trung sự hào hứng của mình vào chiếc tàu bay và tàu thủy .
And faux-nostalgia works even in serious subjects like war. This is those wonderful days of the Battle of Britain in 1940, when a Messerschmitt ME109 bursts into the House of Commons and buzzes around, just to piss off Churchill, who's down there somewhere. It's a fond memory of times past.
Và tôi thích xì ga - có một bảng quảng cáo xì gà ở dưới kia. Hoài niệm giả tưởng cũng có thể diễn đạt các vấn đề nghiêm trọng như chiến tranh. Đây là những ngày huy hoàng của cuộc chiến tranh ở Anh vào năm 1940, khi mà biệt đội Messerschmitt ME109 xông vào Hạ Viện Anh và chạy vòng quanh, chỉ để chọc tức Churchill đang lẩn tránh đâu đó.
Hyperbolic overkill is a way of taking exaggeration to the absolute ultimate limit, just for the fun of it. This was a piece I did -- a brochure again -- "RMS Tyrannic: The Biggest Thing in All the World." The copy, which you can't see because it goes on and on for several pages, says that steerage passengers can't get their to bunks before the voyage is over, and it's so safe it carries no insurance. It's obviously modeled on the Titanic. But it's not a cri de coeur about man's hubris in the face of the elements. It's just a sick, silly joke.
Nó là môt ký ức đẹp về quá khứ. Phóng đại thái quá là phóng đại sự việc đến ngưỡng tuyệt đối chỉ để vui. Đây là một cuốn brochure nữa tôi làm "Tàu RMS Tyrannic: Vật Lớn Nhất Thế Giới." Bản copy dài nhiều trang nên bạn không đọc được viết rằng khách khoang chót không vào được phòng trước khi chuyến đi kết thúc, và nó an toàn đến mức hành khách không cần bảo hiểm. Hiển nhiên, nó mô phỏng chiếc Titanic. Nhưng nó không phải là sự than khóc đống đổ nát của con người trước tự nhiên.
Shamelessly cheap is something, I think -- this will wake you up. It has no meaning, just -- Desoto discovers the Mississippi, and it's a Desoto discovering the Mississippi. I did that as a quick back page -- I had like four hours to do a back page for an issue of the Lampoon, and I did that, and I thought, "Well, I'm ashamed. I hope nobody knows it." People wrote in for reprints of that thing.
Nó chỉ là một trò đùa ngớ ngẩn, bệnh hoạn. Rẻ tiền mạt hạng, tôi nghĩ nó sẽ khiến bạn tỉnh giấc. Nó ko có ý nghĩa gì cả, chỉ là Desoto khám phá ra sông Mississippi, và nó là Desoto khám phá sông Mississippi Tôi vẽ nó trên một trang bìa sau - tôi có bốn tiếng để vẽ trang bìa ấy cho một số của tờ Lampoon Tôi xấu hổ khi vẽ nó và mong rằng không ai biết. Mọi người viết thư xin in lại trang bìa ấy.
Urban absurdism -- that's what the New Yorker really calls for. I try to make life in New York look even weirder than it is with those covers. I've done about 40 of them, and I'd say 30 of them are based on that concept. I was driving down 7th Avenue one night at 3 a.m., and this steam pouring out of the street, and I thought, "What causes that?" And that -- who’s to say?
Sự khác thường của đô thị - đó là thứ mà người New York muốn. Tôi cố làm cuộc sống ở New York càng khác thường hơn trên các tấm ảnh bìa này. Tôi đã vẽ khoảng 40 bức như vậy, 30 trong số đó đều dựa theo khái niệm này. Tôi đang chạy trên Đại lộ 7 lúc 3g sáng bỗng nhiên có một làn hơi tràn ra đường, tôi tự hỏi cái gì đã gây ra nó. ai mà biết chứ
The Temple of Dendur at the Metropolitan in New York -- it's a very somber place. I thought I could jazz it up a bit, have a little fun with it.
Đền Dendur ở tháp Metropolitan ở New York là một nơi rất tối tăm. Tôi nghĩ rằng mình có thể làm nó sáng sủa hơn
This is a very un-PC cover. Not in New York. I couldn't resist, and I got a nasty email from some environmental group saying, "This is too serious and solemn to make fun of. You should be ashamed, please apologize on our website." Haven't got around to it yet but -- I may.
Đây là một trang bìa rất sai lệch sự thật. Không phải ở New York. Tôi không ngăn được mình, và tôi nhận email chỉ trích từ một nhóm bảo vệ môi trường "Đây là nơi quá trang trọng và tôn nghiêm để lấy ra đùa. Anh nên thấy xấu hổ," xin hãy xin lỗi trang web của chúng tôi" Đến giờ tôi vẫn chưa làm việc đó
This is the word side of my brain. (Laughter) I love the word "Eurotrash." (Laughter) That's all the Eurotrash coming through JFK customs.
Đây là phần từ vựng của não tôi. (Cười) Tôi yêu từ "rác châu Âu". (Cười) Đó là tất cả "rác châu Âu" đến từ cửa hải quan JFK
This was the New York bike messenger meeting the Tour de France. If you live in New York, you know how the bike messengers move. Except that he's carrying a tube for blueprints and stuff -- they all do -- and a lot of people thought that meant it was a terrorist about to shoot rockets at the Tour de France -- sign of our times, I guess.
Đây là một người đưa thư New York gặp Tour de France. Nếu sống ở New York, bạn sẽ biết người đưa thư chạy như thế nào Ngoài trừ việc anh ta đang mang một cái ống đựng bản vẽ và các thứ khác và nhiều người nghĩ anh ta là khủng bố chuẩn bị bắn tên lửa vào Tour de France Tôi đoán đây là dấu hiệu của thời đại chúng ta.
This is the only fashion cover I've ever done. It's the little old lady that lives in a shoe, and then this thing -- the title of that was, "There Goes the Neighborhood." I don't know a hell of a lot about fashion -- I was told to do what they call a Mary Jane, and then I got into this terrible fight between the art director and the editor saying: "Put a strap on it" -- "No, don't put a strap on it" -- "Put a strap on it -- "Don't put a strap on it" -- because it obscures the logo and looks terrible and it's bad and -- I finally chickened out and did it for the sake of the authenticity of the shoe.
Đây là bìa thời trang duy nhất tôi từng làm Đây là một bà già sống trong chiếc giày, và vật này -- với tựa đề là "Thôi Rồi Hàng Xóm". Tôi chẳng biết gì nhiều về thời trang Tôi được đặt vẽ một đôi Mary Jane và tôi đã cãi với giám đốc đồ họa và biên tập viên rằng: "Thêm dây cột vào" -- "Không thêm dây cột" "Thêm dây cột vào" -- "Không thêm dây cột" bởi vì nó làm logo trông kỳ quặc cuối cùng tôi đã bỏ cuộc và vẽ dây cột để giống với đôi giày thật.
This is a tiny joke -- E-ZR pass. One letter makes an idea.
Còn đây là một trò đùa nhỏ - cổng vé E-ZR. Chỉ một chữ cái làm nên ý tưởng.
This is a big joke. This is the audition for "King Kong." (Laughter) People always ask me, where do you get your ideas, how do your ideas come? Truth about that one is I had a horrible red wine hangover, in the middle of the night, this came to me like a Xerox -- all I had to do was write it down. It was perfectly clear. I didn't do any thinking about it. And then when it ran, a lovely lady, an old lady named Mrs. Edgar Rosenberg -- if you know that name -- called me and said she loved the cover, it was so sweet. Her former name was Fay Wray, and so that was -- I didn't have the wit to say, "Take the painting."
Còn đây là một trò đùa lớn. Đây là buổi thử vai phim "King Kong." (Cười) Mọi người luôn hỏi tôi lấy ý tưởng từ đâu, như thế nào "Cảm hứng" đằng sau bức tranh ấy là dư vị của một buổi say vang đỏ bét nhè, Ý tưởng đến vào giữa đêm như Xerox -- tôi chỉ việc ghi lại. Tất cả thật rõ ràng. Tôi chẳng cần động não gì cả. Và khi số báo được phát hành, có một quý bà Edgar Rosenberg đáng mến-- nếu bạn biết tên đó -- gọi tôi nói rằng bà thích ảnh bìa ấy, nó thật đáng yêu. Tên cũ của bà là Fay Wray, và cho nên -- Tôi đã không đủ hài hước để nói bà rằng, "Hãy lấy bức tranh này đi."
Finally, this was a three-page cover, never done before, and I don't think it will ever be done again -- successive pages in the front of the magazine. It's the ascent of man using an escalator, and it's in three parts. You can't see it all together, unfortunately, but if you look at it enough, you can sort of start to see how it actually starts to move. (Applause)
Cuối cùng, đây là tấm ảnh bìa ba trang Tôi chưa từng làm tấm nào như vầy và sẽ không làm lại nữa rất nhiều trang ở mặt trước một tờ tạp chí Đó là sự phát triển của loài người trên chiếc thang máy, và nó gồm ba phần. Bạn không thể thấy hết chúng được, nhưng nếu bạn nhìn kỹ, bạn có thể thấy được chúng di chuyển như thế nào.
Pretty elegant. Nothing like a crash to end a joke. That completes my oeuvre. I would just like to add a crass commercial -- I have a kids' book coming out in the fall called "Marvel Sandwiches," a compendium of all the serious play that ever was, and it’s going to be available in fine bookstores, crummy bookstores, tables on the street in October. So thank you very much.
(Vỗ tay) Không có gì tinh tế bằng một cuộc va chạm để kết thúc một trò đùa. Tôi chỉ muốn thêm một phần quảng cáo Tôi có một cuốn sách trẻ em ra mắt mùa thu này tên là "Những chiếc sandwich của Marvel" tổng hợp tất cả những vở kịch nghiêm túc từ trước đến giờ, và nó sẽ có mặt ở mọi thể loại nhà sách, cho đến các cái bàn lề đường vào tháng 10.