So here's the good news about families. The last 50 years have seen a revolution in what it means to be a family. We have blended families, adopted families, we have nuclear families living in separate houses and divorced families living in the same house. But through it all, the family has grown stronger. Eight in 10 say the family they have today is as strong or stronger than the family they grew up in.
Đây là tin vui cho các gia đình. 50 năm qua đã chứng kiến một cuộc cách mạng về ý nghĩa của gia đình. Có gia đình nhiều thế hệ, hay nhận con nuôi, gia đình nhỏ ở riêng, và gia đình đã li dị nhưng sống cùng nhà. Nhưng trên hết, gia đình đang ngày càng vững mạnh hơn. 8 trên 10 người nói rằng gia đình họ có ngày nay vững mạnh hơn gia đình mà họ đã lớn lên.
Now, here's the bad news. Nearly everyone is completely overwhelmed by the chaos of family life. Every parent I know, myself included, feels like we're constantly playing defense. Just when our kids stop teething, they start having tantrums. Just when they stop needing our help taking a bath, they need our help dealing with cyberstalking or bullying.
Và giờ là tin xấu. Hầu hết mọi người bị quá tải trước sự hỗn độn của cuộc sống gia đình. Mọi cha mẹ mà tôi biết, bao gồm cả tôi, thấy như mình luôn phải chơi phòng thủ. Khi mà trẻ con ngừng mọc răng, chúng bắt đầu chống đối. Khi chúng không cần ta tắm cho nữa, lại cần giúp giải quyết chuyện rình rập trên mạng hay bị bắt nạt.
And here's the worst news of all. Our children sense we're out of control. Ellen Galinsky of the Families and Work Institute asked 1,000 children, "If you were granted one wish about your parents, what would it be?" The parents predicted the kids would say, spending more time with them. They were wrong. The kids' number one wish? That their parents be less tired and less stressed.
Và đây là tin xấu nhất. Con chúng ta cảm thấy chúng ta không thể kiểm soát cuộc sống. Ellen Galinsky ở Viện Gia đình và Việc làm đã hỏi 1.000 trẻ em: "Nếu con có 1 điều ước về ba mẹ con, thì con sẽ ước điều gì?" Những bậc phụ huynh đoán rằng bọn trẻ sẽ nói muốn cha mẹ dành nhiều thời gian với chúng hơn. Họ đã sai. Điều ước duy nhất của trẻ con là gì? Là cha mẹ chúng bớt mệt mỏi và căng thẳng.
So how can we change this dynamic? Are there concrete things we can do to reduce stress, draw our family closer, and generally prepare our children to enter the world?
Làm thế nào để thay đổi khuynh hướng này? Có thể làm những điều cụ thể để giảm bớt căng thẳng, làm cho gia đình khắng khít hơn, và nói chung là chuẩn bị cho con chúng ta bước vào thế giới?
I spent the last few years trying to answer that question, traveling around, meeting families, talking to scholars, experts ranging from elite peace negotiators to Warren Buffett's bankers to the Green Berets. I was trying to figure out, what do happy families do right and what can I learn from them to make my family happier?
Tôi đã mất vài năm cố tìm câu trả lời cho câu hỏi đó, đi khắp nơi, gặp nhiều gia đình, gặp các học giả, chuyên gia, từ các nhà đàm phán hòa bình ưu tú đến các nhà tài chính của Warren Buffett hay lực lượng Mũ Nồi Xanh. Tôi đã cố tìm xem những gia đình hạnh phúc đã làm gì và tôi có thể học được gì từ họ để khiến gia đình tôi hạnh phúc hơn?
I want to tell you about one family that I met, and why I think they offer clues. At 7 p.m. on a Sunday in Hidden Springs, Idaho, where the six members of the Starr family are sitting down to the highlight of their week: the family meeting. The Starrs are a regular American family with their share of regular American family problems. David is a software engineer. Eleanor takes care of their four children, ages 10 to 15. One of those kids tutors math on the far side of town. One has lacrosse on the near side of town. One has Asperger syndrome. One has ADHD.
Tôi muốn kể về một gia đình tôi đã gặp và tại sao tôi nghĩ rằng họ đã mách nước cho tôi. 7 giờ chiều Chủ Nhật, ở Hidden Springs, bang Idaho, Mỹ, 6 thành viên nhà Starr ngồi cùng nhau kể lại điều nổi bật nhất trong tuần của họ - họp mặt gia đình. Đây là một gia đình Mỹ bình thường, có những vấn đề như những gia đình Mỹ khác. David là kỹ sư phần mềm. Eleanor chăm sóc con 4 đứa, tuổi từ 10 đến 15. Một đứa học thêm toán ở phía bên kia thị trấn. Một đứa chơi bóng vợt ở rìa thị trấn. Một đứa bị hội chứng Asperger. Một đứa khác bị Tăng Động Giảm Chú Ý.
"We were living in complete chaos," Eleanor said.
Eleanor nói: "Cuộc sống của chúng tôi lộn xộn lắm"
What the Starrs did next, though, was surprising. Instead of turning to friends or relatives, they looked to David's workplace. They turned to a cutting-edge program called agile development that was just spreading from manufacturers in Japan to startups in Silicon Valley. In agile, workers are organized into small groups and do things in very short spans of time. So instead of having executives issue grand proclamations, the team in effect manages itself. You have constant feedback. You have daily update sessions. You have weekly reviews. You're constantly changing. David said when they brought this system into their home, the family meetings in particular increased communication, decreased stress, and made everybody happier to be part of the family team. When my wife and I adopted these family meetings and other techniques into the lives of our then-five-year-old twin daughters, it was the biggest single change we made since our daughters were born. And these meetings had this effect while taking under 20 minutes.
Gia đình Starr làm một bước rất bất ngờ. Thay vì nhờ sự giúp đỡ từ bạn bè hay người thân, họ nhờ công ty của David, vào "phát triển linh hoạt" (agile), chương trình tiên tiến chỉ mới được lan rộng ra trong các nhà máy Nhật để khởi động ở thung lũng Silicon. Trong phương thức Agile, công nhân chia thành nhóm nhỏ, làm việc trong khoảng thời gian ngắn. Thay vì cần giám đốc điều hành đưa ra tuyên bố quan trọng, nhóm có thể tự quản lý. Bạn sẽ có phản hồi liên tục, được cập nhật hàng ngày. Bạn sẽ có nhận xét hàng tuần, không ngừng thay đổi. David nói, khi mang hệ thống này về nhà, khi họp mặt gia đình, mọi người nói chuyện với nhau nhiều hơn giảm căng thẳng, và làm ai cũng hạnh phúc hơn khi là một phần trong gia đình. Khi áp dụng họp mặt gia đình và những kỹ thuật khác, vào cuộc sống của 2 con gái sinh đôi 5 tuổi của mình, vợ chồng tôi thấy những thay đổi lớn lao kể từ khi con gái chúng tôi ra đời. Những cuộc họp mặt này có tác dụng dầu chỉ mất 20 phút.
So what is Agile, and why can it help with something that seems so different, like families? In 1983, Jeff Sutherland was a technologist at a financial firm in New England. He was very frustrated with how software got designed. Companies followed the waterfall method, right, in which executives issued orders that slowly trickled down to programmers below, and no one had ever consulted the programmers. Eighty-three percent of projects failed. They were too bloated or too out of date by the time they were done. Sutherland wanted to create a system where ideas didn't just percolate down but could percolate up from the bottom and be adjusted in real time. He read 30 years of Harvard Business Review before stumbling upon an article in 1986 called "The New New Product Development Game." It said that the pace of business was quickening -- and by the way, this was in 1986 -- and the most successful companies were flexible. It highlighted Toyota and Canon and likened their adaptable, tight-knit teams to rugby scrums. As Sutherland told me, we got to that article, and said, "That's it." In Sutherland's system, companies don't use large, massive projects that take two years. They do things in small chunks. Nothing takes longer than two weeks. So instead of saying, "You guys go off into that bunker and come back with a cell phone or a social network," you say, "You go off and come up with one element, then bring it back. Let's talk about it. Let's adapt." You succeed or fail quickly. Today, agile is used in a hundred countries, and it's sweeping into management suites. Inevitably, people began taking some of these techniques and applying it to their families. You had blogs pop up, and some manuals were written. Even the Sutherlands told me that they had an Agile Thanksgiving, where you had one group of people working on the food, one setting the table, and one greeting visitors at the door. Sutherland said it was the best Thanksgiving ever.
Thế Agile là gì, và tại sao nó có ích với một thứ có vẻ khác biệt, như gia đình? Năm 1983, Jeff Sutherlan là chuyên gia công nghệ tại một công ty tài chính ở New England. Ông ta đã rất thất vọng về cách thiết kế các phần mềm. Công ty có mô hình thác nước (waterfall method), giám đốc điều hành đưa ra yêu cầu rồi dần dần được truyền xuống cho các người lập trình bên dưới, không ai tham khảo ý kiến những nhà lập trình này. 83% dự án thất bại. Chúng quá khuếch trương, hoặc quá lỗi thời tại thời điểm hoàn thành. Sutherland muốn tạo một hệ thống giúp ý tưởng, không chỉ truyền xuống mà còn được truyền lên trên và có thể được điều chỉnh trong thời gian thực. Ông ấy đã đọc Harvard Business Review 30 năm trước khi tình cờ gặp được một bài báo năm 1986: "Trò chơi phát triển sản phẩm mới được làm mới" Bài báo nói, tốc độ kinh doanh đang đẩy nhanh xin lưu ý - đây là vào năm 1986 các công ty thành công rất linh hoạt. Nổi bật là Toyota và Canon, có nhóm làm việc linh hoạt, chặt chẽ như một đội bóng bầu dục. Nghe Sutherland, chúng tôi đọc bài báo, và thốt lên: "Tìm ra rồi!. Trong hệ thống của Sutherland, các công ty không làm các dự án lớn mà phải tốn đến 2 năm Họ phân nhỏ các phần ra, không có gì phải làm quá 2 tuần. Thay vì nói: "Hãy đến kho nguyên liệu, đem về một điện thoại di động hoặc một trang mạng xã hội" sẽ nói: "Đến kho nguyên liệu tìm một thành phần rồi đem về đây, cùng thảo luận, cùng lắp ráp." Thế sẽ chóng thành công hay thất bại . Ngày nay, Agile được sử dụng ở hàng trăm quốc gia, và nó càn quét vào cả các bộ phận quản lý. Tất nhiên, cũng bắt đầu áp dụng những kỹ thuật này vào gia đình mỗi người. Bạn mở blog lên, đọc thấy hướng dẫn sử dụng Sutherland còn nói, họ có cả ngày Lễ Tạ ơn Agile, để một nhóm người chuẩn bị thức ăn, một nhóm dọn bàn, một nhóm đón khách ở cửa. Sutherland nói, đó là Lễ tạ ơn hay nhất đến giờ.
So let's take one problem that families face, crazy mornings, and talk about how agile can help. A key plank is accountability, so teams use information radiators, these large boards in which everybody is accountable. So the Starrs, in adapting this to their home, created a morning checklist in which each child is expected to tick off chores. So on the morning I visited, Eleanor came downstairs, poured herself a cup of coffee, sat in a reclining chair, and she sat there, kind of amiably talking to each of her children as one after the other they came downstairs, checked the list, made themselves breakfast, checked the list again, put the dishes in the dishwasher, rechecked the list, fed the pets or whatever chores they had, checked the list once more, gathered their belongings, and made their way to the bus. It was one of the most astonishing family dynamics I have ever seen.
Hãy xét một vấn đề mà gia đình đang đối mặt: một buổi sáng om xòm và xem Agile có thể giúp được gì. Phần chủ yếu là trách nhiệm giải trình, cả nhóm sử dụng bộ tản thông tin, là những tấm bảng lớn ghi trách nhiệm của mỗi người. Nhà Starr áp dụng điều này, tạo danh sách kiểm tra mỗi sáng để mỗi đứa trẻ đánh dấu các công việc nhà đã hoàn thành. Buổi sáng tôi ghé thăm, Eleanor đi xuống lầu, rót một cốc cà phê, rồi ngồi trên chiếc ghế dựa cô ngồi đó, nhẹ nhàng nói chuyện với từng đứa khi từng đứa đi xuống lầu, kiểm tra danh sách, tự ăn bữa sáng, kiểm tra danh sách lần nữa, để đĩa vào chậu rửa chén, xem lại danh sách, cho vật nuôi ăn hay làm việc nhà được giao, kiểm tra lần nữa, thu dọn đồ đạc, và tự đi ra xe buýt. Đó là một trong những gia đình vận hành tuyệt vời nhất, tôi từng thấy.
And when I strenuously objected this would never work in our house,
Khi tôi kịch liệt phản đối, nghĩ điều này không hợp với nhà tôi
our kids needed way too much monitoring,
con chúng tôi cần quá nhiều sự giám sát,
Eleanor looked at me.
Eleanor nhìn tôi và nói
"That's what I thought," she said. "I told David, 'keep your work out of my kitchen.' But I was wrong."
"Tôi từng nghĩ thế!" "Tôi nói với David: đừng xen vào bếp núc của em. Nhưng tôi đã sai".
So I turned to David: "So why does it work?"
Tôi quay sang David: "Làm sao áp dụng được?"
He said, "You can't underestimate the power of doing this." And he made a checkmark. He said, "In the workplace, adults love it. With kids, it's heaven."
Anh ấy nói: "Không thể xem thường sức mạnh của việc này." Và anh ấy lập một dấu kiểm. Anh ấy nói: "Ở chỗ làm mê cái dấu này lắm. trẻ con chắc chắn khoái."
The week we introduced a morning checklist into our house, it cut parental screaming in half. (Laughter) But the real change didn't come until we had these family meetings. So following the agile model, we ask three questions: What worked well in our family this week, what didn't work well, and what will we agree to work on in the week ahead? Everyone throws out suggestions and then we pick two to focus on. And suddenly the most amazing things started coming out of our daughters' mouths. What worked well this week? Getting over our fear of riding bikes. Making our beds. What didn't work well? Our math sheets, or greeting visitors at the door. Like a lot of parents, our kids are something like Bermuda Triangles. Like, thoughts and ideas go in, but none ever comes out, I mean at least not that are revealing. This gave us access suddenly to their innermost thoughts. But the most surprising part was when we turned to, what are we going to work on in the week ahead? You know, the key idea of agile is that teams essentially manage themselves, and it works in software and it turns out that it works with kids. Our kids love this process. So they would come up with all these ideas. You know, greet five visitors at the door this week, get an extra 10 minutes of reading before bed. Kick someone, lose desserts for a month. It turns out, by the way, our girls are little Stalins. We constantly have to kind of dial them back. Now look, naturally there's a gap between their kind of conduct in these meetings and their behavior the rest of the week, but the truth is it didn't really bother us. It felt like we were kind of laying these underground cables that wouldn't light up their world for many years to come.
Tuần tôi mang về gia đình danh sách kiểm tra buổi sáng, tiếng la hét của cha mẹ giảm một nửa. (Cười lớn) Nhưng khi có những buổi họp mặt gia đình mới thực sự thay đổi. Vậy, theo mô hình Agile, chúng ta cần 3 câu hỏi: Tuần này, nhà mình đã làm tốt cái gì? cái gì đã làm chưa tốt, và đồng ý về phương hướng tuần tới? Mọi thành viên đều đưa ra ý kiến rồi chọn ra 2 ý kiến để tập trung vào. Đột nhiên, con gái chúng tôi đã thốt lên điều tuyệt vời: Cái gì đã được làm tốt ở tuần này? Không còn sợ lái xe. Dọn giường ngủ. Cái gì đã làm không tốt? Tờ bài tập toán, hay việc chào đón khách ở cửa. Cũng giống nhiều bậc cha mẹ, lũ trẻ giống tam giác quỷ Bermuda. Kiểu, suy nghĩ và ý tưởng đi vào, nhưng không trở ra. Ý tôi là, chúng không nói ra. Cách này bỗng giúp tiếp cận trực tiếp suy nghĩ sâu thẳm nhất của con. Nhưng tuyệt nhất là khi chúng tôi chuyển đến phần chúng ta sẽ làm gì vào tuần kế tiếp? Bạn biết đó, ý tưởng chủ đạo của Agile là nhóm tự quản lý bản thân, áp dụng với phần mềm, và cũng áp dụng tốt với lũ trẻ. Con chúng tôi yêu thích việc này. Vì chúng có thể đưa ra tất cả mọiý tưởng. Ví dụ, tuần này, sẽ đón 5 vị khách ở cửa, thêm 10 phút đọc sách trước khi đi ngủ. Nếu đánh ai, sẽ không được ăn tráng miệng trong một tháng. Thành ra, con chúng tôi thành Stalin nhí. Chúng tôi phải liên tục kéo chúng lại. Có một khoảng cách giữa cung cách của chúng trong cuộc họp và hành vi những ngày còn lại, nhưng thực ra, chúng tôi thấy không sao. Chúng tôi thấy như đã đặt những dây cáp ngầm và vài năm tới, chúng sẽ làm bừng sáng thế giới của con.
Three years later -- our girls are almost eight now -- We're still holding these meetings. My wife counts them among her most treasured moments as a mom.
3 năm sau đó, con gái tôi đã gần 8 tuổi. Chúng tôi vẫn tổ chức những buổi họp như thế. Vợ tôi coi đó là những giây phút làm mẹ quý giá nhất.
So what did we learn? The word "agile" entered the lexicon in 2001 when Jeff Sutherland and a group of designers met in Utah and wrote a 12-point Agile Manifesto. I think the time is right for an Agile Family Manifesto. I've taken some ideas from the Starrs and from many other families I met. I'm proposing three planks.
Bài học ở đây là gì? Từ "Agile" được đưa vào từ điển năm 2001 khi Jeff Sutherland và một nhóm thiết kế họp tại Utad, viết 12 điểm của Tuyên ngôn Agile. Tôi nghĩ bây giờ là lúc cho Tuyên ngôn Agile về Gia Đình Tôi đã học hỏi từ nhà Starr và nhiều gia đình khác tôi đã gặp và đề nghị sẽ có 3 điểm.
Plank number one: Adapt all the time.
Nguyên tắc số 1: Thích nghi mọi lúc.
When I became a parent, I figured, you know what? We'll set a few rules and we'll stick to them. That assumes, as parents, we can anticipate every problem that's going to arise. We can't. What's great about the agile system is you build in a system of change so that you can react to what's happening to you in real time. It's like they say in the Internet world: if you're doing the same thing today you were doing six months ago, you're doing the wrong thing. Parents can learn a lot from that. But to me, "adapt all the time" means something deeper, too. We have to break parents out of this straitjacket that the only ideas we can try at home are ones that come from shrinks or self-help gurus or other family experts. The truth is, their ideas are stale, whereas in all these other worlds there are these new ideas to make groups and teams work effectively.
Khi lên chức ba, bạn biết tôi nhận ra: Mình sẽ đặt ra luật và bám lấy chúng, giả định rằng cha mẹ đoán trước được những vấn đề có thế xảy ra. Nhưng không thể. Điều tuyệt vời của hệ thống Agile là xây dựng một hệ thống luôn thay đổi vì thế có thể đối phó với những gì xảy đến trong đời thực. Như hay nói trên Internet: Nếu hôm nay làm chính xác điều đã làm 6 tháng trước, thì bạn đã làm sai. Các bậc cha mẹ có thể học nhiều từ điều đó. Nhưng với tôi, "Thích nghi mọi lúc" còn sâu sắc hơn thế. Phải tách cha mẹ thoát ra khỏi sự bó buộc rằng, ý tưởng duy nhất áp dụng ở nhà đến từ tham vấn tâm lý hay các ông thầy, hoặc chuyên gia tư vấn gia đình. Sự thật là, tư tưởng của họ đã cũ rích, trong khi những thế giới khác có đầy ý tưởng mới khiến các đội, nhóm làm việc hiệu quả.
Let's just take a few examples. Let's take the biggest issue of all: family dinner. Everybody knows that having family dinner with your children is good for the kids. But for so many of us, it doesn't work in our lives. I met a celebrity chef in New Orleans who said, "No problem, I'll just time-shift family dinner. I'm not home, can't make family dinner? We'll have family breakfast. We'll meet for a bedtime snack. We'll make Sunday meals more important." And the truth is, recent research backs him up. It turns out there's only 10 minutes of productive time in any family meal. The rest of it's taken up with "take your elbows off the table" and "pass the ketchup." You can take that 10 minutes and move it to any part of the day and have the same benefit. So time-shift family dinner. That's adaptability.
Xin đưa vài ví dụ. Bắt đầu với vấn đến lớn nhất: Bữa tối gia đình Ai cũng biết rằng có một bữa tối gia đình là tốt cho bọn trẻ. Nhưng nhiều khi ta không làm được. 1 bếp trưởng nổi tiếng ở New Orleans nói, "Không sao, chỉ cần chuyển giờ cơm tối. Tôi không ở nhà, không thể làm bữa tối, thì ăn sáng cùng nhau, gặp mặt lúc ăn nhẹ trước khi đi ngủ. Và khiến bữa cơm Chủ Nhật ý nghĩa hơn". Những khảo sát gần đây đã ủng hộ anh ta. Chỉ cần 10 phút thật sự hiệu quả trong bất kỳ bữa ăn gia đình nào. Phần còn lại là: "Bỏ khủyu tay khỏi bàn đi con!", "Đưa chai tương cà cho bố!" Có thể lấy 10 phút đó đặt vào bất cứ lúc nào trong ngày và nó sẽ có cùng tác dụng, Chuyển giờ cơm tối, đó là sự thích nghi.
An environmental psychologist told me, "If you're sitting in a hard chair on a rigid surface, you'll be more rigid. If you're sitting on a cushioned chair, you'll be more open." She told me, "When you're discipling your children, sit in an upright chair with a cushioned surface. The conversation will go better." My wife and I actually moved where we sit for difficult conversations because I was sitting above in the power position. So move where you sit. That's adaptability.
Một nhà tâm lý học môi trường nói với tôi, "Ngồi trên một chiếc ghế cứng có mặt ghế cứng, bạn cũng cứng nhắc hơn. Ngồi trên một chiếc ghế có nệm lót, bạn cũng cởi mở hơn". Cô ấy bảo tôi, "Khi phạt lũ trẻ, hãy ngồi trên một chiếc ghế thẳng có nệm lót, cuộc nói chuyện sẽ tốt hơn". Vợ chồng tôi đã chuyển chỗ ngồi trong những cuộc nói chuyện căng thẳng vì tôi thường ngồi phía trên, ở vị trí quyền lực. Vì thế, thay đổi chỗ ngồi, đó là sự thích nghi.
The point is there are all these new ideas out there. We've got to hook them up with parents. So plank number one: Adapt all the time. Be flexible, be open-minded, let the best ideas win.
Vấn đề là, vô vàn ý tưởng mới ở thế giới bên ngoài, nhưng phải gắn kết chúng với cha mẹ. Và đó là nguyên tắc số 1: Thích nghi mọi lúc. Hãy thoải mái, cởi mở, để những ý tưởng hay nhất chiến thắng.
Plank number two: Empower your children. Our instinct as parents is to order our kids around. It's easier, and frankly, we're usually right. There's a reason that few systems have been more waterfall over time than the family. But the single biggest lesson we learned is to reverse the waterfall as much as possible. Enlist the children in their own upbringing. Just yesterday, we were having our family meeting, and we had voted to work on overreacting. So we said, "Okay, give us a reward and give us a punishment. Okay?" So one of my daughters threw out, you get five minutes of overreacting time all week. So we kind of liked that. But then her sister started working the system. She said, "Do I get one five-minute overreaction or can I get 10 30-second overreactions?" I loved that. Spend the time however you want. Now give us a punishment. Okay. If we get 15 minutes of overreaction time, that's the limit. Every minute above that, we have to do one pushup. So you see, this is working. Now look, this system isn't lax. There's plenty of parental authority going on. But we're giving them practice becoming independent, which of course is our ultimate goal. Just as I was leaving to come here tonight, one of my daughters started screaming. The other one said, "Overreaction! Overreaction!" and started counting, and within 10 seconds it had ended. To me that is a certified agile miracle. (Laughter) (Applause) And by the way, research backs this up too. Children who plan their own goals, set weekly schedules, evaluate their own work build up their frontal cortex and take more control over their lives. The point is, we have to let our children succeed on their own terms, and yes, on occasion, fail on their own terms. I was talking to Warren Buffett's banker, and he was chiding me for not letting my children make mistakes with their allowance. And I said, "But what if they drive into a ditch?" He said, "It's much better to drive into a ditch with a $6 allowance than a $60,000-a-year salary or a $6 million inheritance." So the bottom line is, empower your children.
Nguyên tắc số 2: Trao quyền cho bọn trẻ. Bản năng cha mẹ là ra lệnh cho lũ trẻ. Thế dễ hơn, và thú thật, chúng ta thường làm đúng. Cũng có lý khi nhiều hệ thống ở mô hình thác nước hơn gia đình. Nhưng bài học lớn nhất ta học được là đảo chiều thác nước càng nhiều càng tốt. Tranh thủ sự tự giáo dục của bọn trẻ. Mới hôm qua, khi họp gia đình, chúng tôi đưa ý kiến về việc phản ứng thái quá. Thế rồi rút ra: "Được rồi, giờ ta sẽ có thưởng có phạt, được không?" Một đứa con gái của tôi đề đạt 1 tuần được có 5 phút phản ứng thái quá. Và chúng tôi khá đồng thuận. Nhưng sau đó, chị con bé bắt đầu. Con bé nói, "Thế là con có 1 lần phản ứng mạnh suốt 5 phút hay là 10 lần mỗi lần 30 giây phản ứng thái quá?" Con thấy thế được đấy Bao lần cũng được. Ba mẹ cũng phạt nữa chứ? Nhiều nhất là 15 phút phản ứng thái quá, Cứ mắc quá 1 phút chúng con phải chống đẩy 1 lần. Bạn thấy đó, rất hữu hiệu. Và hệ thống này không hiền đâu! Quyền lực của cha mẹ vẫn còn tồn tại. Tuy nhiên, chúng ta tập cho bọn trẻ độc lập, đó là mục tiêu cuối cùng của chúng ta. Tối nay, khi tôi rời nhà đến đây, một đứa con gái của tôi bắt đầu la hét. đứa kia nói: "Phản ứng thái quá! Phản ứng thái quá" và bắt đầu đếm, trong 10 giây, đứa kia im luôn. Với tôi, đó là giấy chứng nhận phép lạ của Agile. (Cười lớn) (Vỗ tay) Các nghiên cứu cũng chứng minh cho điều này. Những đứa trẻ tự đặt ra mục tiêu, lên kế hoạch hàng tuần, tự đánh giá việc làm của mình sẽ phát triển vỏ não trước, và kiểm soát cuộc sống tốt hơn. Vấn đề là, phải để các con thành công theo cách riêng của chúng, và phải, thỉnh thoảng, thất bại theo cách của chúng. Chủ ngân hàng của Warren Buffett, trách tôi vì không để bọn trẻ mắc sai lầm với tiền tiêu vặt. Tôi nói, "Thế lỡ chúng nó đâm đầu xuống hố thì sao?" Ông ấy nói, "Thà đâm đầu xuống hố với 6 đô-la tiền tiêu vặt còn hơn với 60.000 đô-la tiền lương 1 năm hay 6 triệu đô-la tiền thừa kế". Vì vậy, mấu chốt là hãy trao quyền cho bọn trẻ.
Plank number three: Tell your story. Adaptability is fine, but we also need bedrock. Jim Collins, the author of "Good To Great," told me that successful human organizations of any kind have two things in common: they preserve the core, they stimulate progress. So agile is great for stimulating progress, but I kept hearing time and again, you need to preserve the core. So how do you do that? Collins coached us on doing something that businesses do, which is define your mission and identify your core values. So he led us through the process of creating a family mission statement. We did the family equivalent of a corporate retreat. We had a pajama party. I made popcorn. Actually, I burned one, so I made two. My wife bought a flip chart. And we had this great conversation, like, what's important to us? What values do we most uphold? And we ended up with 10 statements. We are travelers, not tourists. We don't like dilemmas. We like solutions. Again, research shows that parents should spend less time worrying about what they do wrong and more time focusing on what they do right, worry less about the bad times and build up the good times. This family mission statement is a great way to identify what it is that you do right.
Nguyên tắc số 3: Kể câu chuyện của bạn. Thích nghi thì tốt, nhưng cũng cần một nền tảng. Jim Collins, tác giả "Good to Great", bảo tôi rằng thành công của các tổ chức dưới dạng gì cũng có 2 điểm giống nhau: giữ gìn cái cốt lõi, và kích thích sự tiến bộ, Agileì rất tốt cho việc kích thích tiến bộ, nhưng tôi thường được nhắc, cần phải giữ gìn cái cốt lõi. Thế bạn làm nó bằng cách nào? Collins đã huấn luyện chúng tôi làm theo các doanh nghiệp, đó là xác định sứ mệnh của mình và xác định giá trị cốt lõi của mình. Vì thế ông ấy giúp chúng tôi lập tuyên bố sứ mệnh của gia đình. Theo mô hình hội nghị doanh nghiệp, gia đình đã hội nghị tại gia. Tôi đã làm bỏng ngô. Tôi đã làm cháy một túi nên phải làm thêm. Vợ tôi mua một bảng lật (flip chart) Buổi chuyện trò thú vị về: Điều gì quan trọng với mình? Nên phát huy những giá trị nào? Chúng tôi kết thúc với 10 tuyên bố. Chúng tôi là du hành chứ không du lịch. Không thích lưỡng lự mà ưa giải pháp. Một lần nữa, nghiên cứu chỉ ra rằng cha mẹ nên bớt thời gian lo lắng về việc cái sai của mình mà nên dành nhiều thời gian tập trung vào cái đúng, bớt lo lắng về những ngày buồn bã để xây dựng những ngày tươi đẹp. Tuyên bố sứ mệnh gia đình là một cách hay để xác định điều ta làm đúng.
A few weeks later, we got a call from the school. One of our daughters had gotten into a spat. And suddenly we were worried, like, do we have a mean girl on our hands? And we didn't really know what to do, so we called her into my office. The family mission statement was on the wall, and my wife said, "So, anything up there seem to apply?" And she kind of looked down the list, and she said, "Bring people together?" Suddenly we had a way into the conversation.
Vài tuần sau, có điện thoại từ trường. Một đứa nhà tôi dính đến 1 vụ gây gổ. Chúng tôi bỗng lo lắng kiểu, con mình xấu tính ư? Không biết phải làm sao, chúng tôi cháu vào phòng tôi. Sứ mệnh gia đình treo trên tường, và vợ tôi nói: "Thế mọi thứ trên đó đều được áp dụng sao?" Nhìn xuống dưới danh sách, cô ấy đọc "Mang mọi người lại với nhau?" Đột nhiên chúng tôi có cách để bắt đầu câu chuyện.
Another great way to tell your story is to tell your children where they came from. Researchers at Emory gave children a simple "what do you know" test. Do you know where your grandparents were born? Do you know where your parents went to high school? Do you know anybody in your family who had a difficult situation, an illness, and they overcame it? The children who scored highest on this "do you know" scale had the highest self-esteem and a greater sense they could control their lives. The "do you know" test was the single biggest predictor of emotional health and happiness. As the author of the study told me, children who have a sense of -- they're part of a larger narrative have greater self-confidence. So my final plank is, tell your story. Spend time retelling the story of your family's positive moments and how you overcame the negative ones. If you give children this happy narrative, you give them the tools to make themselves happier.
Cách tốt để kể câu chuyện của bạn là kể với bọn trẻ chúng đến từ đâu. Các nhà nghiên cứu tại đại học Emory đã hỏi trẻ: "Em biết những gì?" Em biết ông bà sinh ra ở đâu không? Em biết ba mẹ học trung học ở đâu không? Em biết ai trong gia đình đã gặp hoàn cảnh khó khăn, bệnh tật, và họ đã vượt qua không? Những đứa trẻ có điểm số cao trên thang điểm này tự tin nhất và có ý thức tốt hơn trong việc kiểm soát cuộc sống. Bài kiểm tra "Em có biết" là chỉ tố dự báo lớn nhất về sức khỏe tinh thần và hạnh phúc. Tác giả nghiên cứu này nói với tôi: những đứa trẻ có ý thức rằng mình là một phần của câu chuyện lớn hơn sẽ tự tin hơn. Vậy nên nguyên tắc số 3 của tôi là: kể câu chuyện của bạn. Hãy dành thời gian kể về những giây phút tốt đẹp của gia đình, và làm cách nào bạn đã vượt qua những lúc khó khăn. Nếu bạn kể cho các con câu chuyện vui này. bạn đã cho chúng công cụ để làm chúng hạnh phúc hơn.
I was a teenager when I first read "Anna Karenina" and its famous opening sentence, "All happy families are alike. Each unhappy family is unhappy in its own way." When I first read that, I thought, "That sentence is inane. Of course all happy families aren't alike." But as I began working on this project, I began changing my mind. Recent scholarship has allowed us, for the first time, to identify the building blocks that successful families have. I've mentioned just three here today: Adapt all the time, empower the children, tell your story. Is it possible, all these years later, to say Tolstoy was right? The answer, I believe, is yes. When Leo Tolstoy was five years old, his brother Nikolay came to him and said he had engraved the secret to universal happiness on a little green stick, which he had hidden in a ravine on the family's estate in Russia. If the stick were ever found, all humankind would be happy. Tolstoy became consumed with that stick, but he never found it. In fact, he asked to be buried in that ravine where he thought it was hidden. He still lies there today, covered in a layer of green grass. That story perfectly captures for me the final lesson that I learned: Happiness is not something we find, it's something we make. Almost anybody who's looked at well-run organizations has come to pretty much the same conclusion. Greatness is not a matter of circumstance. It's a matter of choice. You don't need some grand plan. You don't need a waterfall. You just need to take small steps, accumulate small wins, keep reaching for that green stick. In the end, this may be the greatest lesson of all. What's the secret to a happy family? Try.
Tôi là chỉ là 1 cậu bé khi lần đầu đọc "Anna Karenina' và câu mở đầu nổi tiếng: "Tất cả những gia đình hạnh phúc đều giống nhau. Mỗi gia đình không hạnh phúc đều không hạnh phúc theo cách của mình" Khi lần đầu đọc nó, tôi đã nghĩ "Câu này thật ngớ ngẩn. Tất nhiên là những gia đình hạnh phúc cũng đâu giống nhau." Nhưng khi tôi bắt đầu dự án này. tôi bắt đầu nghĩ lại. Những hiểu biết gần đây cho phép chúng ta, lần đầu tiên, xác định các phiến đá xây nên một gia đình hạnh phúc. Hôm nay tôi mới nhắc đến 3 điều: Thích nghi mọi lúc, trao quyền cho trẻ, và kể câu chuyện của bạn. Liệu rằng, sau này, có thể nói Tolstoy đã đúng? Câu trả lời, tôi tin, là có. Khi Leo Tolstoy 5 tuổi, anh trai Nikilay đến chỗ ông, và nói rằng anh ấy đã khắc bí quyết để cả vụ trụ hạnh phúc trên một cây gậy màu xanh mà anh ấy đã giấu đi trong một khe núi thuộc tài sản của gia đình ở Nga. Nếu tìm được cây gậy đó, tất cả nhân loại sẽ được hạnh phúc. Tolstoy đã sống, ám ảnh về cây gậy đó, nhưng không bao giờ tìm ra nó. Sự thật là, ông ấy đã yêu cầu được chôn ở khe núi ông nghĩ đang giấu cây gậy. Ngày này, ông ấy vẫn nằm đó, dưới một nắm cỏ xanh. Câu chuyện đó đã ám ảnh tôi và bài học cuối cùng tôi học được là: Hạnh phúc không phải là thứ chúng ta tìm kiếm, mà là thứ chúng ta tạo ra. Đa số khi nhìn vào những tổ chức hoạt động tốt, đều cùng rút ra kết luận giống nhau. Sự lớn lao không phụ thuộc vào ngoại cảnh. mà vào lựa chọn. Bạn không cần một kế hoạch lớn. Bạn không cần một thác nước. Bạn chỉ cần bước từng bước nhỏ, tích lũy những chiến thắng nhỏ, vươn tay hướng tới cây gậy xanh đó. Và cuối cùng, đây có lẽ là bài học lớn nhất. Bí mật của một gia đình hạnh phúc là gì? Nỗ lực.
(Applause)
(Vỗ tay)