What if I told you that time has a race, a race in the contemporary way that we understand race in the United States? Typically, we talk about race in terms of black and white issues. In the African-American communities from which I come, we have a long-standing multi-generational joke about what we call "CP time," or "colored people's time." Now, we no longer refer to African-Americans as "colored," but this long-standing joke about our perpetual lateness to church, to cookouts, to family events and even to our own funerals, remains.
Tôi muốn nói rằng thời gian cũng có chủng tộc, thứ mà ta tạm thời hiểu như chủng tộc ở nước Mĩ. Thông thường, ta nói về những vấn đề sắc tộc. Trong cộng đồng người Mĩ gốc Phi mà tôi đến từ, chúng tôi nói đùa về một thứ qua nhiều thế hệ về thứ mà chúng tôi gọi là "thời đại CP", hay "thời đại của những người da màu" Giờ ta không còn gọi người Phi -Mĩ là da màu, nhưng lời nói đùa lâu đời này về việc liên tiếp đến nhà thờ muộn, đến bữa ăn ngoài trời hay sự kiện gia đình và thậm chí cả tang lễ của chính ta, vẫn tồn tại.
I personally am a stickler for time. It's almost as if my mother, when I was growing up, said, "We will not be those black people." So we typically arrive to events 30 minutes early.
Cá nhân tôi là một người chú trọng thời gian. Bởi vì như mẹ tôi thường nói khi tôi trưởng thành "Chúng ta sẽ không như người da đen kia" Vậy nên chúng tôi thường đến sớm 30 phút.
But today, I want to talk to you more about the political nature of time, for if time had a race, it would be white. White people own time.
Nhưng hôm nay tôi muốn nói nhiều hơn về bản chất chính trị của thời gian, Vì nếu thời gian thực sự có dòng dõi, nó sẽ là màu trắng. Thời đại chỉ của người da trắng,
I know, I know. Making such "incendiary statements" makes us uncomfortable: Haven't we moved past the point where race really matters? Isn't race a heavy-handed concept? Shouldn't we go ahead with our enlightened, progressive selves and relegate useless concepts like race to the dustbins of history? How will we ever get over racism if we keep on talking about race? Perhaps we should lock up our concepts of race in a time capsule, bury them and dig them up in a thousand years, peer at them with the clearly more enlightened, raceless versions of ourselves that belong to the future. But you see there, that desire to mitigate the impact of race and racism shows up in how we attempt to manage time, in the ways we narrate history, in the ways we attempt to shove the negative truths of the present into the past, in the ways we attempt to argue that the future that we hope for is the present in which we're currently living.
Tôi biết, tôi biết, Những tuyên bố như vậy rất dễ gây kích động Liệu ta đã qua thời mà chủng tộc thật sự quan trọng? Lẽ nào chủng tộc không là 1 khái niệm độc đoán? Lẽ nào ta không nên tiến tới việc khai sáng, phát triển bản thân và vứt bỏ những ý niệm như chủng tộc vào "thùng rác lịch sử"? Làm thế nào ta vượt qua được sự phân biệt chủng tộc nếu cứ nói về nó? Có lẽ ta nên "khóa" những khái niệm đó vào 1 chiếc túi thời đại, chôn chúng và đào lên trong 1000 năm nữa, rồi xem kĩ với lối suy nghĩ sáng tỏ hơn và lối giải thích của chính ta trong tương lai. Nhưng bạn thấy đấy, khát vọng giảm bớt tầm ảnh hưởng của chủng tộc và phân biệt chủng tộc thể hiện ở cách ta quản lí thời gian, trong cách ta thuật lại lịch sử, trong cách ta cố gắng đẩy những sự thật tiêu cực của hiện tại về quá khứ, trong cách ta tìm cách chứng minh rằng tương lai ta đang hướng đến là hiện tại ta đang sống.
Now, when Barack Obama became President of the US in 2008, many Americans declared that we were post-racial. I'm from the academy where we're enamored with being post-everything. We're postmodern, we're post-structural, we're post-feminist. "Post" has become a simple academic appendage that we apply to a range of terms to mark the way we were. But prefixes alone don't have the power to make race and racism a thing of the past. The US was never "pre-race." So to claim that we're post-race when we have yet to grapple with the impact of race on black people, Latinos or the indigenous is disingenuous. Just about the moment we were preparing to celebrate our post-racial future, our political conditions became the most racial they've been in the last 50 years.
Khi Barack Obama trở thành Tổng thống Mĩ năm 2008, nhiều người Mĩ khẳng định ta đã thắng nạn phân biệt chủng tộc. Tôi đến từ một học viện nơi chúng tôi ủng hộ những cái đến sau như chủ nghĩa hậu hiện đại, phản đối chủ nghĩa cấu trúc và ủng hộ nữ quyền. Tiền tố "sau" giúp hình thành 1 phần lý thuyết phụ chúng tôi sử dụng trong nhiều thuật ngữ để ghi lại cách ta từng sống. Nhưng mình tiền tố không đủ mạnh để làm chủng tộc và phân biệt chủng tộc một điều thuộc về quá khứ. Nước Mĩ chưa từng là "tiền" chủng tộc Nên khẳng định chúng ta vượt qua chủng tộc khi chưa giải quyết được ảnh hưởng của nó với người da đen, người Mĩ La-tinh hay người bản xứ là không thành thật. Chỉ khi ta đã chuẩn bị để ăn mừng tương lai không phân chủng tộc, hoàn cảnh chính trị trở nên đặc biệt về chủng tộc trong vòng 50 năm trở lại.
So today, I want to offer to you three observations, about the past, the present and the future of time, as it relates to the combating of racism and white dominance.
Tôi muốn cho bạn thấy 3 viễn cảnh, về quá khứ, hiện tại và tương lai, vì nó liên quan chống phân biệt chủng tộc và sự thống trị của tộc da trắng.
First: the past. Time has a history, and so do black people. But we treat time as though it is timeless, as though it has always been this way, as though it doesn't have a political history bound up with the plunder of indigenous lands, the genocide of indigenous people and the stealing of Africans from their homeland. When white male European philosophers first thought to conceptualize time and history, one famously declared, "[Africa] is no historical part of the World." He was essentially saying that Africans were people outside of history who had had no impact on time or the march of progress.
Đầu tiên về quá khứ Thời gian chứa đựng lịch sử, và người da đen cũng vậy. Nhưng ta coi thời gian là vô tận, như thể nó luôn như thế, như thể lịch sử chính trị không hề tồn tại cùng với việc chiếm đoạt đất của người bản địa hay tìm cách tiêu diệt con người nơi đây và tước đoạt quê hương từ người châu Phi. Khi các triết gia châu Âu lần đầu nghĩ về khái niệm hóa thời gian và lịch sử, có câu nói nổi tiếng rằng Châu Phi không thuộc vào lịch sử Thế Giới. Người đó về cơ bản nói rằng người châu Phi là "con hoang" của lịch sử người mà không có tác động tới thời gian hay quá trình tiến hóa.
This idea, that black people have had no impact on history, is one of the foundational ideas of white supremacy. It's the reason that Carter G. Woodson created "Negro History Week" in 1926. It's the reason that we continue to celebrate Black History Month in the US every February.
Ý kiến này là ý niệm của nhà cầm quyền da trắng. Lí do Carter G. Woodson viết "Tuần lễ của người da đen" năm 1926. là lí do ta kỉ niệm Tháng lịch sử của người da đen ở Mĩ vào tháng 2.
Now, we also see this idea that black people are people either alternately outside of the bounds of time or stuck in the past, in a scenario where, much as I'm doing right now, a black person stands up and insists that racism still matters, and a person, usually white, says to them, "Why are you stuck in the past? Why can't you move on? We have a black president. We're past all that."
Giờ ta cũng thấy ý kiến rằng người da đen hoặc ra khỏi ranh giới của thời gian hay bị kẹt ở quá khứ, ở viễn cảnh giống như tôi ngay lúc này, một người da màu quả quyết rằng nạn phân biệt chủng tộc vẫn còn, và một người khác, thường là da trắng, nói với họ, "Tại sao bạn bị kẹt lại ở quá khứ? Sao bạn không tiến lên? Chúng ta có vị tổng thống da màu. Ta đã vượt qua hết thảy."
William Faulkner famously said, "The past is never dead. It's not even past." But my good friend Professor Kristie Dotson says, "Our memory is longer than our lifespan." We carry, all of us, family and communal hopes and dreams with us. We don't have the luxury of letting go of the past. But sometimes, our political conditions are so troubling that we don't know if we're living in the past or we're living in the present. Take, for instance, when Black Lives Matter protesters go out to protest unjust killings of black citizens by police, and the pictures that emerge from the protest look like they could have been taken 50 years ago. The past won't let us go. But still, let us press our way into the present.
William Faulkner có câu nói nổi tiếng rằng "Quá khứ không chết bao giờ. Nó thậm chí không phải là quá khứ" Nhưng bạn tôi, giáo sư Kristie Dotson nói, "Trí nhớ của ta dài hơn tuổi thọ" Hi vọng và ước mơ của ta đều được gia đình và cộng đồng ủng hộ. Chúng ta không làm được điều xa xỉ như bỏ đi sức sống của quá khứ. Nhưng đôi khi, chính trị diễn biến phức tạp đến nỗi ta không phân biệt được mình đang ở quá khứ hay ở hiện tại. Ví dụ khi những người phản đối quyền cho người da đen đe dọa về việc sát hại người da đen của cảnh sát, và những cảnh tượng họ vẽ ra giống với những điều xảy ra 50 năm trước. Quá khứ sẽ không để ta đi. Nhưng sẽ để ta tiến tới hiện tại.
At present, I would argue that the racial struggles we are experiencing are clashes over time and space. What do I mean? Well, I've already told you that white people own time. Those in power dictate the pace of the workday. They dictate how much money our time is actually worth. And Professor George Lipsitz argues that white people even dictate the pace of social inclusion. They dictate how long it will actually take for minority groups to receive the rights that they have been fighting for.
Bây giờ tôi sẽ chứng tỏ rằng việc đấu tranh cho nạn phân biệt chủng tộc mâu thuẫn với cả thời gian lẫn không gian. Tôi có ý gì? Tôi đã nói rồi, là thời đại của riêng người da trắng. Những con người độc tài với từng ngày một. Họ bức chế giá trị thời gian của ta. Và giáo sư George Lipsitz chỉ rõ rằng người da trắng chuyên chế cả về vấn đề xã hội. Về thời gian đấu tranh của tộc người thiểu số để giành được quyền cho bản thân.
Let me loop back to the past quickly to give you an example. If you think about the Civil Rights Movement and the cries of its leaders for "Freedom Now," they were challenging the slow pace of white social inclusion. By 1965, the year the Voting Rights Act was passed, there had been a full 100 years between the end of the Civil War and the conferral of voting rights on African-American communities. Despite the urgency of a war, it still took a full 100 years for actual social inclusion to occur.
Hãy cùng tôi nhìn lại lịch sử và đưa ra ví dụ Nếu bạn nghĩ về phong trào dân quyền và lời kêu gọi cho tự do từ người đứng đầu, họ đã thách thức bước tiến của xã hội. Năm 1965, khi mà quyền bầu cử được thông qua, vừa tròn 100 năm kể từ khi Nội Chiến kết thúc và sự kiện trao quyền bầu cử cho cộng đồng Mĩ-Phi. Bất chấp sự thôi thúc của chiến tranh, xã hội thực sự mất 100 năm để hiện diện.
Since 2012, conservative state legislatures across the US have ramped up attempts to roll back African-American voting rights by passing restrictive voter ID laws and curtailing early voting opportunities. This past July, a federal court struck down North Carolina's voter ID law saying it "... targeted African-Americans with surgical precision."
Kể từ 2012, cơ quan lập pháp bảo thủ nhà nước Mĩ đã nỗ lực để rút lại quyền bầu cử của người Phi-Mĩ bằng cách thông qua luật ID giới hạn số cử tri và cắt giảm cơ hội bầu cử sớm. Tháng 7, một tòa án liên bang ở Bắc Carolina đã bác bỏ luật cử tri nói rằng nó nhằm vào người Phi -Mĩ.
Restricting African-American inclusion in the body politic is a primary way that we attempt to manage and control people by managing and controlling time. But another place that we see these time-space clashes is in gentrifying cities like Atlanta, Brooklyn, Philadelphia, New Orleans and Washington, DC -- places that have had black populations for generations. But now, in the name of urban renewal and progress, these communities are pushed out, in service of bringing them into the 21st century.
Việc giới hạn sự hiện diện của tộc Phi-Mĩ trong chính phủ là cách cơ bản để ta kiểm soát con người thông qua việc chế ngự thời gian. Nhưng ta cũng thấy xung đột giữa thời gian và không gian xảy ra ở những nơi quy hoạch như Atlanta, Brooklyn, Philadelphia, New Orleans và Washington, DC những nơi mà người da đen sống hàng nghìn đời nay. Nhưng giờ, quá trình quy hoạch lại đô thị được dùng để đẩy cộng đồng này ra, bằng cách hồi sinh nó ở thế kỉ XXI.
Professor Sharon Holland asked: What happens when a person who exists in time meets someone who only occupies space? These racial struggles are battles over those who are perceived to be space-takers and those who are perceived to be world-makers. Those who control the flow and thrust of history are considered world-makers who own and master time. In other words: white people. But when Hegel famously said that Africa was no historical part of the world, he implied that it was merely a voluminous land mass taking up space at the bottom of the globe. Africans were space-takers. So today, white people continue to control the flow and thrust of history, while too often treating black people as though we are merely taking up space to which we are not entitled. Time and the march of progress is used to justify a stunning degree of violence towards our most vulnerable populations, who, being perceived as space-takers rather than world-makers, are moved out of the places where they live, in service of bringing them into the 21st century.
Giáo sư Sharon Holland từng hỏi: Điều gì sẽ xảy ra khi một người tồn tại trong thời gian đụng độ với người chiếm lĩnh không gian? Những cuộc đấu tranh sắc tộc là cuộc chiến giữa những người được hiểu như chiếm không gian với những người được hiểu như làm nên thế giới. Những người kiểm soát dòng chảy lịch sử được xem như người làm nên thế giới với khả năng làm chủ thời gian. Hay nói cách khác, người da trắng. Nhưng khi Hegel nói châu Phi không thuộc vào Thế Giới, ông ấy ngụ ý rằng nó chỉ là một khu đất rộng chiếm dụng khoảng không ở đáy địa cầu. Người châu Phi đã từng chiếm giữ không gian. Nên hôm nay, khi người da trắng tiếp tục kiểm soát dòng chảy lịch sử, và liên tiếp đối xử với người da đen như thể chúng tôi chỉ chiếm dụng không gian, như thể chúng tôi không đáng được đề cập Sự trôi đi của thời gian được họ dùng để bào chữa cho sự ác liệt với những con người nhạy cảm như chúng tôi, những người bị coi là kẻ chiếm dụng không gian thay vì người làm nên thế giới, người bị đuổi ra khỏi nơi ở bằng cách hồi sinh các quá trình đó ở thế kỉ XXI.
Shortened life span according to zip code is just one example of the ways that time and space cohere in an unjust manner in the lives of black people. Children who are born in New Orleans zip code 70124, which is 93 percent white, can expect to live a full 25 years longer than children born in New Orleans zip code 70112, which is 60 percent black. Children born in Washington, DC's wealthy Maryland suburbs can expect to live a full 20 years longer than children born in its downtown neighborhoods.
Theo mã bưu chính, tuổi thọ ngắn đi chỉ là một ví dụ của việc thời gian và không gian kết hợp theo lối không công bằng với đời sống của người da đen. Trẻ em được sinh ra ở New Orleans số mã 70124, nơi mà 93% người da trắng, có thể sống lâu hơn 25 năm so với trẻ em sinh ra ở đó số mã 70112, nơi 60% là da đen. Trẻ em được sinh ra ở ngoại ô trù phú Maryland thuộc Washington, DC có thể sống lâu hơn 20 năm so với trẻ em được sinh ra ở các khu phố.
Ta-Nehisi Coates argues that, "The defining feature of being drafted into the Black race is the inescapable robbery of time." We experience time discrimination, he tells us, not just as structural, but as personal: in lost moments of joy, lost moments of connection, lost quality of time with loved ones and lost years of healthy quality of life.
Ta-Nehisi Coates tranh luận rằng: "Việc xác định đặc trưng của tộc da đen là một tội ác thời đại không thể lờ đi được." Chúng ta trải qua sự phân biệt đối xử, ông ấy bảo ta, không chỉ về kết cấu, mà cả với cá nhân: trong việc đánh mất niềm vui, đánh mất kết nối, đánh mất khoảng thời gian với người ta yêu quý và những năm tháng khỏe mạnh.
In the future, do you see black people? Do black people have a future? What if you belong to the very race of people who have always been pitted against time? What if your group is the group for whom a future was never imagined? These time-space clashes -- between protesters and police, between gentrifiers and residents -- don't paint a very pretty picture of what America hopes for black people's future. If the present is any indicator, our children will be under-educated, health maladies will take their toll and housing will continue to be unaffordable.
Trong tương lai, bạn có thấy những người da đen? Liệu họ có tương lai không? Sẽ thế nào nếu bạn thuộc tộc người mà luôn phải chống lại thời gian? Sẽ thế nào nếu dòng tộc của bạn chưa từng tưởng tượng về tương lai? Những xung đột thời - không này giữa người phản đối và nghe theo chính phủ, giữa trưởng giả với người dân không vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp về thứ người Mĩ mong muốn cho tương lai của người da đen. Nếu hiện tại có bất cứ chỉ thị nào, con cháu ta sẽ bị thất học, những căn bệnh sẽ gây thiệt hại nặng nề và nhu cầu nhà ở sẽ không được đáp ứng.
So if we're really ready to talk about the future, perhaps we should begin by admitting that we're out of time. We black people have always been out of time. Time does not belong to us. Our lives are lives of perpetual urgency. Time is used to displace us, or conversely, we are urged into complacency through endless calls to just be patient. But if past is prologue, let us seize upon the ways in which we're always out of time anyway to demand with urgency freedom now.
Vậy nên nếu ta thật sự sẵn sàng để nói về tương lai, có lẽ nên bắt đầu với việc thừa nhận ta đã hết thời gian Chúng tôi những người da đen luôn không còn thời gian. Nó không thuộc về chúng tôi. Cuộc đời chúng tôi chứa đựng việc gấp rút liên miên. Thời gian được sử dụng để thay thế chúng tôi, hay trái lại, chúng tôi yêu cầu được công nhận qua những cuộc gọi không dứt chỉ để kiên nhẫn. Nhưng nếu quá khứ là mở đầu, hãy để chúng tôi nắm lấy cơ hội vì dù sao thời gian đã hết để yêu cầu cấp bách tự do ngay bây giờ.
I believe the future is what we make it. But first, we have to decide that time belongs to all of us. No, we don't all get equal time, but we can decide that the time we do get is just and free. We can stop making your zip code the primary determinant of your lifespan. We can stop stealing learning time from black children through excessive use of suspensions and expulsions. We can stop stealing time from black people through long periods of incarceration for nonviolent crimes. The police can stop stealing time and black lives through use of excessive force.
Tôi tin rằng tương lai là do ta tạo thành. Nhưng trước tiên ta phải đồng ý rằng thời gian thuộc về tất cả chúng ta. Mà không, ta đều không có thời gian ngang nhau, Nhưng ta có thể quyết định thời gian là tất nhiên và miễn phí. Ta có thể dừng coi mã bưu chính như điều cơ bản quyết định tuổi thọ của mình. Có thể dừng chiếm thời gian học tập của trẻ em da đen qua việc lạm dụng quyền đuổi thải. Ta có thể dừng chiếm thời gian người da đen qua việc bỏ tù tội phạm phi bạo lực. Cảnh sát có thể chấm dứt việc tước đoạt cuộc đời họ qua việc sử dụng vũ lực.
I believe the future is what we make it. But we can't get there on colored people's time or white time or your time or even my time. It's our time. Ours.
Tôi tin rằng tương lai là do ta tạo thành. Nhưng không thể tới đó từ thời đại của người da màu hay thời đại của tộc da trắng hoặc của bạn hay thậm chí của tôi. Mà là thời đại của chúng ta. Của tất cả chúng ta
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(vỗ tay)