We live in difficult and challenging economic times, of course. And one of the first victims of difficult economic times, I think, is public spending of any kind, but certainly in the firing line at the moment is public spending for science, and particularly curiosity-led science and exploration. So I want to try and convince you in about 15 minutes that that's a ridiculous and ludicrous thing to do.
Chúng ta sống trong giai đoạn khó khăn và thử thách của nền kinh tế, tất nhiên là như thế. và một trong những nạn nhân đầu tiên của giai đoạn kinh tế khó khăn theo tôi nghĩ, đó là những khoản chi cho xã hội dưới bất kì hình thức nào và chắc chắn 1 điều, trong thời điểm hiện nay mục tiêu chính là những khoản chi cho khoa học và cụ thể là những ngành khoa học và những chuyến thám hiểm chỉ mang tính hiếu kỳ của con người. Do vậy trong khoảng 15 phút tôi muốn cố gắng thuyết phục quý vị rằng không có lý do gì mà chúng ta phải làm vậy.
But I think to set the scene, I want to show -- the next slide is not my attempt to show the worst TED slide in the history of TED, but it is a bit of a mess. (Laughter) But actually, it's not my fault; it's from the Guardian newspaper. And it's actually a beautiful demonstration of how much science costs. Because, if I'm going to make the case for continuing to spend on curiosity-driven science and exploration, I should tell you how much it costs. So this is a game called "spot the science budgets." This is the U.K. government spend. You see there, it's about 620 billion a year.
Nhưng để giải thích rõ điều này, Tấm slide này đây không phải là tôi cố tình đưa ra để cho các bạn thấy đây là tấm slide rườm rà nhất trong lịch sử của TED, nhưng đúng là nó hơi lộn xộn 1 tí. (Tiếng cười) Nhưng thực ra, nó không phải là lỗi của tôi, slide này được lấy từ báo Guradian Và nó thực sự là sự thể hiện rõ nhất về những chi phí cho khoa học. Bởi vì, nếu tôi muốn giải thích tại sao chúng ta tiếp tục chi trả cho những nghiên cứu vì sự tò mò về khoa học, Tôi sẽ phải trình bày những khoản chi đó là bao nhiêu. Cho nên đây là một trò chơi được gọi là "Chỉ ra ngân sách cho khoa học" Đây là bản đồ chi tiêu của chính phủ liên hiệp Anh. Bạn có thể thấy, nó là khoảng 620 tỉ mỗi năm.
The science budget is actually -- if you look to your left, there's a purple set of blobs and then yellow set of blobs. And it's one of the yellow set of blobs around the big yellow blob. It's about 3.3 billion pounds per year out of 620 billion. That funds everything in the U.K. from medical research, space exploration, where I work, at CERN in Geneva, particle physics, engineering, even arts and humanities, funded from the science budget, which is that 3.3 billion, that little, tiny yellow blob around the orange blob at the top left of the screen. So that's what we're arguing about. That percentage, by the way, is about the same in the U.S. and Germany and France. R&D in total in the economy, publicly funded, is about 0.6 percent of GDP. So that's what we're arguing about.
Ngân sách cho khoa học thực ra chỉ là -- nếu bạn nhìn về phía trái có một chùm các đốm màu tím, và sau đó là một chùm màu vàng. Và mỗi một đốm nhỏ màu vàng này xung quanh cái đốm lớn. Là khoảng 3.3 tỷ bảng Anh mỗi năm trong số 620 tỷ. Đó là ngân qũy cho mọi thứ ở Liên hiệp Anh từ nghiên cứu dược phẩm, đến thám hiểm không gian nơi tôi làm việc, tại CERN ở Geneve, về vật lý hạt, kỹ thuật và cả các ngành về nhân loại học, được tài trợ từ ngân sách của khoa học, lấy từ 3.3 tỷ bảng Anh, chính là cái đốm tí ti màu vàng xung quanh đốm màu cam ở bên trái trên của màn hình. Đó là cái chúng ta đang tranh luận. Cũng nói luôn 1 điều là tỷ lệ đó cũng tương tự ở Mỹ và Đức và Pháp. Tổng toàn bộ cho Nghiên cứu và Phát triển trong nền kinh tế, các khoảng tài trợ cho xã hội, là 0.6 % GDP Vậy đó là cái chúng ta đang tranh luận
The first thing I want to say, and this is straight from "Wonders of the Solar System," is that our exploration of the solar system and the universe has shown us that it is indescribably beautiful. This is a picture that actually was sent back by the Cassini space probe around Saturn, after we'd finished filming "Wonders of the Solar System." So it isn't in the series. It's of the moon Enceladus. So that big sweeping, white sphere in the corner is Saturn, which is actually in the background of the picture. And that crescent there is the moon Enceladus, which is about as big as the British Isles. It's about 500 kilometers in diameter. So, tiny moon. What's fascinating and beautiful ... this an unprocessed picture, by the way, I should say, it's black and white, straight from Saturnian orbit.
Điều đầu tiên tôi muốn nói, được lấy từ sê-ri truyền hình "Những kỳ quan của Hệ Mặt Trời" (Wonders of Solar System) đó là sự thăm dò về hệ mặt trời và vũ trụ đã chỉ cho chúng ta rằng đó là vẻ đẹp khó có thể diễn tả được. Đây là bức hình được gửi về từ tàu thám hiểm Cassini vòng quanh sao Thổ, sau đó chúng tôi đã hoàn thành việc quay phim "Những kỳ quan của Hệ Mặt Trời" Nhưng nó không nằm trong sê-ri truyền hình đó. Đó là của mặt trăng Enceladus Và đường cong lớn,màu trắng hình cầu ở góc là sao Thổ và nó cũng làm nền cho tấm hình. Và cái hình lưỡi liềm đó là mặt trăng Enceladus, nó chỉ lớn bằng đảo Anh Quốc Đường kính của nó vào khoảng 500 km một mặt trăng bé nhỏ Thật quyến rũ và xinh đẹp ... Nhân tiện tôi cũng xin được nói, đây là bức tranh chưa chỉnh sửa. Nó chỉ là màu trắng đen, chân thực từ quỹ đạo của sao Thổ
What's beautiful is, you can probably see on the limb there some faint, sort of, wisps of almost smoke rising up from the limb. This is how we visualize that in "Wonders of the Solar System." It's a beautiful graphic. What we found out were that those faint wisps are actually fountains of ice rising up from the surface of this tiny moon. That's fascinating and beautiful in itself, but we think that the mechanism for powering those fountains requires there to be lakes of liquid water beneath the surface of this moon. And what's important about that is that, on our planet, on Earth, wherever we find liquid water, we find life. So, to find strong evidence of liquid, pools of liquid, beneath the surface of a moon 750 million miles away from the Earth is really quite astounding. So what we're saying, essentially, is maybe that's a habitat for life in the solar system. Well, let me just say, that was a graphic. I just want to show this picture. That's one more picture of Enceladus. This is when Cassini flew beneath Enceladus. So it made a very low pass, just a few hundred kilometers above the surface. And so this, again, a real picture of the ice fountains rising up into space, absolutely beautiful.
Nó thật đẹp, bạn có thể nhìn quầng sáng ở đó hơi yếu ớt, làn khói mờ bốc lên từ quầng sáng. Đây là cách chúng ta tưởng tượng về "Những kỳ quan của Hệ Mặt Trời" Một tấm hình rất đẹp. Cái chúng ta đã tìm thấy là những làn hơi yếu ớt thực sự là suối nước băng bốc lên từ bề mặt của mặt trăng nhỏ đó. nó thật mê hoặc và tuyệt vời, nhưng chúng ta nghĩ rằng theo cơ chế để tạo lực cho những suối nước băng này yêu cầu một lượng lớn nước ở thể lỏng ở bên dưới bề mặt của mặt trăng này. Và cái quan trọng chính là trên hành tinh của chúng ta ,trên trái đất bất cứ nơi nào chúng ta tìm thấy nước ở thể lỏng chúng ta tìm thấy sự sống Thế nên, tìm ra bằng chứng vững vàng của chất lỏng, ao, bên dưới bề mặt của mặt trăng cách trái đất 750 triệu dặm là thực sự khá là sửng sốt Vậy cái chúng ta đang nói, cơ bản, là có thể đó là một môi trường cho sự sống trong hệ mặt trời Vâng, như tôi vừa mới nói, đó là một hình dung, tôi chỉ muốn chỉ ra bức hình này. Thêm một bức hình về Enceladus. Đó là khi Cassini bay ở dưới Enceladus. Vì nó di chuyển thấp, chỉ vài trăm kilometers bên trên bề mặt Và tiếp đó, một lần nữa, bức ảnh thật về dòng sông băng bốc lên không gian thực sự là rất đẹp
But that's not the prime candidate for life in the solar system. That's probably this place, which is a moon of Jupiter, Europa. And again, we had to fly to the Jovian system to get any sense that this moon, as most moons, was anything other than a dead ball of rock. It's actually an ice moon. So what you're looking at is the surface of the moon Europa, which is a thick sheet of ice, probably a hundred kilometers thick. But by measuring the way that Europa interacts with the magnetic field of Jupiter, and looking at how those cracks in the ice that you can see there on that graphic move around, we've inferred very strongly that there's an ocean of liquid surrounding the entire surface of Europa. So below the ice, there's an ocean of liquid around the whole moon. It could be hundreds of kilometers deep, we think. We think it's saltwater, and that would mean that there's more water on that moon of Jupiter than there is in all the oceans of the Earth combined. So that place, a little moon around Jupiter, is probably the prime candidate for finding life on a moon or a body outside the Earth, that we know of. Tremendous and beautiful discovery.
Nhưng đó không phải là ứng cử viên chính cho sự sống trong hệ mặt trời Đó phải là nơi này một mặt trăng của sao Mộc, Europa và một lần nữa,chúng ta phải bay tới hệ Jovian để lấy những ý niệm về mặt trăng này, như hầu hết các mặt trăng, bất cứ điều gì khác hơn là quả bóng chết đầy đá nó thực sự là mặt trăng băng Vậy cái bạn đang nhìn vào là bề mặt của mặt trăng Europa đó là môt vỉa băng dày, có thể dày tới 100km. Nhưng nhờ vào đo đạt cách mà Europa tương tác với trường lực hấp dẫn của sao Mộc và nhìn vào các vết nứt của băng mà bạn có thể thấy trên hình đồ họa quay vòng chúng ta đã suy luận rất chắc chắn là có đại dương ở thể lỏng vây quanh toàn bộ bề mặt của Europa vậy bên dưới lớp băng, có một đại dương ở thể lỏng xung quanh toàn bộ mặt trăng chúng ta nghĩ rằng, nó có thể sâu 100 km Chúng ta nghĩ rằng đó là nước muối, và cái đó có nghĩa là có nhiều nước ở trên mặt trăng của sao Mộc hơn là tất cả các đại dương trên trái đất cộng lại Vậy nơi này, một mặt trăng nhỏ quanh sao Mộc có thể là ứng cử viên số một cho việc tìm kiếm sự sống trên mặt trăng hoặc dạng sống ngoài Trái Đất,mà chúng ta biết Khám phá lớn lao và tuyệt vời
Our exploration of the solar system has taught us that the solar system is beautiful. It may also have pointed the way to answering one of the most profound questions that you can possibly ask, which is: "Are we alone in the universe?" Is there any other use to exploration and science, other than just a sense of wonder? Well, there is. This is a very famous picture taken, actually, on my first Christmas Eve, December 24th, 1968, when I was about eight months old. It was taken by Apollo 8 as it went around the back of the moon. Earthrise from Apollo 8. A famous picture; many people have said that it's the picture that saved 1968, which was a turbulent year -- the student riots in Paris, the height of the Vietnam War. The reason many people think that about this picture, and Al Gore has said it many times, actually, on the stage at TED, is that this picture, arguably, was the beginning of the environmental movement. Because, for the first time, we saw our world, not as a solid, immovable, kind of indestructible place, but as a very small, fragile-looking world just hanging against the blackness of space.
Sự thám hiểm của chúng ta về hệ mặt trời đã dạy chúng ta rằng hệ mặt trời thật đẹp Nó có thể đồng thời chỉ ra cách để trả lời một trong những câu hỏi uyên thâm nhất mà bạn có thể hỏi đó là "Chúng ta có đơn độc trong vũ trụ không ?" Còn một tác dụng nào khác nữa của khám phá khoa học, ngoài việc tìm ra những kỳ quan này? Oh, có đấy. đây là bức hình rất nổi tiếng được chụp ,thực ra là vào giáng sinh đầu tiên của tôi 24/12/1968 khi tôi khoảng 8 tháng tuổi Nó được chụp bởi Apollo 8 khi nó đi vòng đằng sau mặt trăng Earthrise từ Apollo 8 Một bức ảnh nổi tiếng,nhiều người đã nói rằng đó là bức ảnh đã cứu nguy cho năm 1968 đó là một năm đầy bạo động -- sinh viên nổi loạn ở Paris đỉnh điểm của cuộc chiến tranh Việt Nam Lí do khiến nhiều người nghĩ như thế về bức ảnh này, và Al Gore đã nói về nó nhiều lần trên sân khấu TED đó là việc bức hình này được cho là sự bắt đầu những cuộc vận động vì môi trường. Bời vì, lần đầu tiên, chúng ta nhìn thế giới của mình không phải là một nơi rắn rỏi bền bỉ và không thể phá hủy được, và còn nhỏ bé và mỏng manh chỉ treo lơ lửng giữa lòng không gian đen ngun ngút.
What's also not often said about the space exploration, about the Apollo program, is the economic contribution it made. I mean while you can make arguments that it was wonderful and a tremendous achievement and delivered pictures like this, it cost a lot, didn't it? Well, actually, many studies have been done about the economic effectiveness, the economic impact of Apollo. The biggest one was in 1975 by Chase Econometrics. And it showed that for every $1 spent on Apollo, 14 came back into the U.S. economy. So the Apollo program paid for itself in inspiration, in engineering, achievement and, I think, in inspiring young scientists and engineers 14 times over. So exploration can pay for itself.
Điều không thường xuyên được đề cập về thám hiểm không gian, về trương trình Apollo là sự đóng góp về kinh tế nó tạo ra Ý tôi là trong khi bạn làm một cuộc tranh luận rằng nó là tuyệt vời và là một thành tựu vĩ đại và mang lại những bức hình như thế này thì chi phí cho nó rất cao đúng không? Vâng, thực ra, nhiều cuộc nghiên cứu đã được thực hiện về nhưng ảnh hưởng kinh tế và nhưng tác động của kinh tế của Apollo. Cái lớn nhất là vào năm 1975 bởi Chase Econometrics và nó đã chỉ ra rằng mỗi một đô la sử dụng cho Apollo mang lại 14 đô la cho nền kinh tế của nước Mỹ vậy chương trình Apollo tự chi trả có chính nó trong việc truyền cảm hứng trong kỹ thuật, thành tựu và tôi nghĩ, trong việc gây cảm hứng cho những nhà khoa học và kỹ sư trẻ gấp 14 lần. Thế nên sự thám hiểm có thể tự chi trả
What about scientific discovery? What about driving innovation? Well, this looks like a picture of virtually nothing. What it is, is a picture of the spectrum of hydrogen. See, back in the 1880s, 1890s, many scientists, many observers, looked at the light given off from atoms. And they saw strange pictures like this. What you're seeing when you put it through a prism is that you heat hydrogen up and it doesn't just glow like a white light, it just emits light at particular colors, a red one, a light blue one, some dark blue ones. Now that led to an understanding of atomic structure because the way that's explained is atoms are a single nucleus with electrons going around them. And the electrons can only be in particular places. And when they jump up to the next place they can be, and fall back down again, they emit light at particular colors.
thế còn những khám phá khoa học ? thế còn về đường hướng đổi mới thì sao ? Đây giống như một bức hình đen thui, không có gì cả. Vậy nó là gì, nó là hình quang phổ của khí hidro. Quay lại thập niên 80 và 90 nhiều nhà khoa học, nhiều nhà quan sát tìm kiếm ánh sáng phát ra từ những nguyên tử. và họ nhìn những bức hình khác lạ như thế cái mà bạn đang nhìn khi bạn đặt nó qua một lăng trụ đó là khi bạn làm nóng hidro và nó không sáng rực rỡ như ánh sáng trắng nó chỉ tỏa ra ánh sáng với màu sắc cụ thể một ánh sáng đỏ, xanh,đôi khi xanh đen bây giờ điều đó dẫn đến sử hiểu biết về cấu trúc của nguyên tử bởi vì cách cái đó được giải thích là rằng nguyên tử là hạt nhân đơn lẻ với những điện tích quay quanh chúng và những điện tích có thể chỉ ở một nơi cụ thể nào đó và khi chúng nhảy lên một nơi khác mà chúng có thể và rớt xuống lần nữa chúng tạo ra ánh sáng với màu sắc đặc biệt
And so the fact that atoms, when you heat them up, only emit light at very specific colors, was one of the key drivers that led to the development of the quantum theory, the theory of the structure of atoms. I just wanted to show this picture because this is remarkable. This is actually a picture of the spectrum of the Sun. And now, this is a picture of atoms in the Sun's atmosphere absorbing light. And again, they only absorb light at particular colors when electrons jump up and fall down, jump up and fall down. But look at the number of black lines in that spectrum. And the element helium was discovered just by staring at the light from the Sun because some of those black lines were found that corresponded to no known element. And that's why helium's called helium. It's called "helios" -- helios from the Sun.
và sự thật về nguyên tử,khi bạn làm nóng chúng chúng tỏa ra ánh sáng với màu sắc đặc biệt đó là một trong những chìa khóa dẫn tới sự phát triển của lý thuyết lượng tử, lý thuyết về cấu trúc của nguyên tử tôi chỉ ra bức hình này bởi vì đó là một điều đáng chú ý Đây thực sự là một bức hình quang phổ của mặt trời và bây giờ,đây là bức hình về nguyên tử của bầu khí quyển của mặt trời đang hấp thụ ánh sáng. và một lần nữa,chúng chỉ thu hút ánh sáng với những màu cụ thể khi điện tích nhảy lên và rớt xuống nhảy lên và rớt xuống nhưng nhìn vào số đường đen của quang phổ đó và nguyên tố heli được khám phá bằng cách nhìn vào ánh sáng của mặt trời bởi vì một vài trong số những đường đen đó được tìm thấy chúng tương ứng với những thành phần chưa biết và đó là lý do heli được gọi là heli nó được gọi là "helios" -- helios từ mặt trời
Now, that sounds esoteric, and indeed it was an esoteric pursuit, but the quantum theory quickly led to an understanding of the behaviors of electrons in materials like silicon, for example. The way that silicon behaves, the fact that you can build transistors, is a purely quantum phenomenon. So without that curiosity-driven understanding of the structure of atoms, which led to this rather esoteric theory, quantum mechanics, then we wouldn't have transistors, we wouldn't have silicon chips, we wouldn't have pretty much the basis of our modern economy.
bây giờ,nghe thật bí mật và quả thực nó là một sự đuổi bắt bí mật nhưng lý thuyết lượng tử nhanh chóng dẫn tới sự hiểu biết về hoạt động của điện tích bên trong vật chất giống như ví dụ về silic cách mà silic hoạt động, sự thật rằng bạn có thể xây dựng những bóng bán dẫn hoàn toàn dựa trên hiện tượng lượng tử thế nên, nếu thiếu đi sự tìm tòi hiểu biết về cấu trúc nguyên tử, cái dẫn đến lý thuyết huyền bí về cơ học lượng tử chúng ta sẽ không có bóng bán dẫn,chúng ta sẽ không có vi mạch silicon chúng ta sẽ không có nền tảng về kinh tế hiện đại
There's one more, I think, wonderful twist to that tale. In "Wonders of the Solar System," we kept emphasizing the laws of physics are universal. It's one of the most incredible things about the physics and the understanding of nature that you get on Earth, is you can transport it, not only to the planets, but to the most distant stars and galaxies. And one of the astonishing predictions of quantum mechanics, just by looking at the structure of atoms -- the same theory that describes transistors -- is that there can be no stars in the universe that have reached the end of their life that are bigger than, quite specifically, 1.4 times the mass of the Sun. That's a limit imposed on the mass of stars. You can work it out on a piece of paper in a laboratory, get a telescope, swing it to the sky, and you find that there are no dead stars bigger than 1.4 times the mass of the Sun. That's quite an incredible prediction.
thêm vào đó,tôi nghĩ,hai điều tuyệt vời với câu chuyện về "Những kỳ quan của Hệ Mặt Trời" chúng ta nhấn mạnh rằng những quy luật của vật lý áp dụng cho vạn vật. một trong những thứ lạ thường nhất về vật lý và sự hiểu biết về tự nhiên cái chúng ta có trên Trái đất là bạn có thể vận chuyển nó, không chỉ tới các hành tinh mà còn tới những ngôi sao và giải ngân hà xa xôi khác. Và một trong những dự đoán đáng kinh ngạc về cơ học lượng tử chỉ bằng việc nhìn vào cấu trúc của những nguyên tử -- gần giống như lý thuyết mô tả bóng bán dẫn -- là không thể có ngôi sao nào trong vũ trụ mà xuyên suốt hết thời gian sống của nó có kích thước lớn hơn,khá là đặc biệt, 1.4 lần khối lượng của mặt trời Đó là giới hạn khối lượng của ngôi sao Bạn có thể làm việc với nó trên mảnh giấy trong phòng thí nghiệm lấy kính thiên văn, hướng nó trên bầu trời và bạn tìm thấy rằng có không có những ngôi sao chết lớn hơn 1.4 lần kích cỡ của mặt trời điều đó là một tiên đoán tuyệt vời.
What happens when you have a star that's right on the edge of that mass? Well, this is a picture of it. This is the picture of a galaxy, a common "our garden" galaxy with, what, 100 billion stars like our Sun in it. It's just one of billions of galaxies in the universe. There are a billion stars in the galactic core, which is why it's shining out so brightly. This is about 50 million light years away, so one of our neighboring galaxies. But that bright star there is actually one of the stars in the galaxy. So that star is also 50 million light years away. It's part of that galaxy, and it's shining as brightly as the center of the galaxy with a billion suns in it. That's a Type Ia supernova explosion. Now that's an incredible phenomena, because it's a star that sits there. It's called a carbon-oxygen dwarf. It sits there about, say, 1.3 times the mass of the Sun. And it has a binary companion that goes around it, so a big star, a big ball of gas. And what it does is it sucks gas off its companion star, until it gets to this limit called the Chandrasekhar limit, and then it explodes. And it explodes, and it shines as brightly as a billion suns for about two weeks, and releases, not only energy, but a huge amount of chemical elements into the universe. In fact, that one is a carbon-oxygen dwarf.
Điều gì xảy ra khi bạn có một ngôi sao tới khối lượng cực định Và đây là bức hình của nó. Đây là bức hình về giải ngân hà, giải ngân hà "sân sau của chúng ta" với 100 tỉ ngôi sao giống như mặt trời của chúng ta nó chỉ là một trong hàng tỉ ngân hà trong vũ trụ Có một tỉ ngôi sao ở lõi của giải ngân hà đó là tại sao nó sáng rực rỡ như vậy. nó cách khoảng 50 triệu năm ánh sáng, là một trong những giải ngân hà kế cận. Nhưng ngôi sao sáng ở đó thực ra là một trong những ngôi sao ở giải ngân hà Thế nên ngôi sao đó cũng cách xa 50 triệu năm ánh sáng nó là một phần của giải ngân hà,và nó đang tỏa sáng rực rỡ như là trung tâm của giải ngân hà với 1 tỉ mặt trời Đó là Sự nổ của một Siêu tân tinh loại 1a Bây giờ đó là hiện tượng lạ thường bởi vì ngôi sao đó được gọi là sao lùn cacbon-oxy nó lớn cỡ 1.3 lần kích cỡ mặt trời Và nó có một sao đôi xoay xung quanh cùng lúc, ngôi nào lớn hơn, khí ga nhiều hơn và những gì nó làm là nó hút khí ga từ ngôi sao đồng hành với nó, đến khi nó đạt tới giới hạn,được gọi là giới hạn Chandrasekhar và sau đó nó nổ và nó nổ, và nó tỏa ra ánh sáng như một tỉ ngôi sao trong khoảng hai tuần và nhả ra năng lượng và cả một lượng lớn các phần tử hóa học đi vào trong vũ trụ. Trên thực tế, đó là sao lùn cacbon- oxy
Now, there was no carbon and oxygen in the universe at the Big Bang. And there was no carbon and oxygen in the universe throughout the first generation of stars. It was made in stars like that, locked away and then returned to the universe in explosions like that in order to recondense into planets, stars, new solar systems and, indeed, people like us. I think that's a remarkable demonstration of the power and beauty and universality of the laws of physics, because we understand that process, because we understand the structure of atoms here on Earth.
bây giờ,không có cacbon và oxy trong vũ trụ vào thời điểm Big Bang. và không có cacbon và oxy trong vũ trụ suốt sự hình thành của các ngôi sao đầu tiên. Nó được tạo nên ở những ngôi sao như thế bị nhốt và sau đó trở về với vũ trụ bằng vụ nổ như thế để ngưng tụ lại thành các hành tinh nhưng ngôi sao, hệ mặt trời mới và hơn nữa,con người như chúng ta tôi nghĩ rằng đó là thể hiện đặc biệt của năng lượng và vẻ đẹp và định luật vật lý của vạn vật, bởi vì chúng ta hiểu được quá trình đó, bởi vì chúng ta hiểu cấu trúc của nguyên tử nơi đây trên trái đất
This is a beautiful quote that I found -- we're talking about serendipity there -- from Alexander Fleming: "When I woke up just after dawn on September 28, 1928, I certainly didn't plan to revolutionize all medicine by discovering the world's first antibiotic." Now, the explorers of the world of the atom did not intend to invent the transistor. And they certainly didn't intend to describe the mechanics of supernova explosions, which eventually told us where the building blocks of life were synthesized in the universe. So, I think science can be -- serendipity is important. It can be beautiful. It can reveal quite astonishing things. It can also, I think, finally reveal the most profound ideas to us about our place in the universe and really the value of our home planet.
Đây là lời trích dẫn đẹp mà tôi tìm thấy Chúng ta đang nói về khả năng cầu may -- từ Alexander Fleming "Khi tôi thức dậy sau bình minh ngày 28 tháng 9,1928 tôi dĩ nhiên không có kế hoạch để cách mạng hóa y học bởi việc khám phá ra thuốc kháng sinh đầu tiên." bây giờ,những người khám phá của thế giới của nguyên tử đã không có ý định phát minh bóng bán dẫn và họ dĩ nhiên không có ý định mô tả cơ chế của vụ nổ siêu tân tinh điều mà cuối cùng cho chúng ta hiểu ra được những thành tố của sự sống đã được tổng hợp trong vũ trụ thế nên, tôi nghĩ trong khoa học -- khả năng cầu may là quan trọng Nó có thể là tuyệt vời. Nó có thể mang lại những điều đáng kinh ngạc. Và cuối cùng, tôi nghĩ nó cũng mang lại những ý tưởng sâu sắc cho chúng ta về vị trí của chúng ta trong vũ trụ và giá trị thực sự về hành tinh quê nhà của chúng ta
This is a spectacular picture of our home planet. Now, it doesn't look like our home planet. It looks like Saturn because, of course, it is. It was taken by the Cassini space probe. But it's a famous picture, not because of the beauty and majesty of Saturn's rings, but actually because of a tiny, faint blob just hanging underneath one of the rings. And if I blow it up there, you see it. It looks like a moon, but in fact, it's a picture of Earth. It was a picture of Earth captured in that frame of Saturn. That's our planet from 750 million miles away. I think the Earth has got a strange property that the farther away you get from it, the more beautiful it seems.
Đây là một bức ảnh ngoạn mục về hành tinh của chúng ta. Nó không giống hành tinh của chúng ta. Nó trông như là sao Thổ bởi vì đó chính là sao Thổ. Nó được chụp bởi tàu thăm dò không gian Cassini Nhưng nó là bức ảnh nổi tiếng, không phải bởi vì vẻ đẹp hay vẻ uy nghiêm của những vòng đai của sao Thổ mà thực ra bởi vì cái đốm sáng yếu ớt bé nhỏ kia lơ lửng bên dưới một trong những vòng đai và nếu tôi phóng to nó lên ,bạn nhìn thấy nó nó giống như một mặt trăng nhưng sự thật,đó là hình ảnh của trái đất nó là bức hình của Trái đất chụp trên nền của sao Thổ đó là hành tinh của chúng ta cách xa 750 triệu dặm tôi nghĩ Trái đất có một điểm khác lạ đó là càng xa nó bao nhiêu, thì bạn thấy nó càng đẹp hơn bấy nhiêu.
But that is not the most distant or most famous picture of our planet. It was taken by this thing, which is called the Voyager spacecraft. And that's a picture of me in front of it for scale. The Voyager is a tiny machine. It's currently 10 billion miles away from Earth, transmitting with that dish, with the power of 20 watts, and we're still in contact with it. But it visited Jupiter, Saturn, Uranus and Neptune. And after it visited all four of those planets, Carl Sagan, who's one of my great heroes, had the wonderful idea of turning Voyager around and taking a picture of every planet it had visited. And it took this picture of Earth. Now it's very hard to see the Earth there, it's called the "Pale Blue Dot" picture, but Earth is suspended in that red shaft of light. That's Earth from four billion miles away.
nhưng đó không phải là bức ảnh xa nhất và nổi tiếng nhất về hành tinh của chúng ta Nó đã được chụp bởi tàu không gian Voyager này đây. và đây là bức hình tôi chụp với nó để thấy được tỷ lệ. Voyager là một cỗ máy bé nhỏ nó hiện giờ cách trái đất 10 tỉ dặm Truyền tin bởi cái đĩa đó, với năng lượng 20 watt và chúng ta vẫn còn liên lạc với nó nhưng nó đã viếng thăm sao Mộc và sao Thổ Thiên Vương và Hải Vương và sau khi nó đã viếng thăm tất cả 4 hành tinh đó Carl Sagan,người là một trông những anh hùng tuyệt vời của tôi đã có một ý tưởng tuyệt vời bằng việc cho Voyager đi vòng quanh và chụp lại một bức hình cho mỗi hành tinh nó đã viếng thăm và nó chụp được bức hình này của Trái đất Rất là khó để nhìn thấy Trái đất ở đây,bức hình được gọi là "Chấm xanh nhạt" nhưng Trái đất được treo lơ lửng ở trên trục ánh sáng đó Đó là trái đất từ cách xa 4 tỉ dặm
And I'd like to read you what Sagan wrote about it, just to finish, because I cannot say words as beautiful as this to describe what he saw in that picture that he had taken. He said, "Consider again that dot. That's here. That's home. That's us. On it, everyone you love, everyone you know, everyone you've ever heard of, every human being who ever was lived out their lives. The aggregates of joy and suffering thousands of confident religions, ideologies and economic doctrines, every hunter and forager, every hero and coward, every creator and destroyer of civilization, every king and peasant, every young couple in love, every mother and father, hopeful child, inventor and explorer, every teacher of morals, every corrupt politician, every superstar, every supreme leader, every saint and sinner in the history of our species, lived there, on a mote of dust, suspended in a sunbeam. It's been said that astronomy's a humbling and character-building experience. There is perhaps no better demonstration of the folly of human conceits than this distant image of our tiny world. To me, it underscores our responsibility to deal more kindly with one another and to preserve and cherish the pale blue dot, the only home we've ever known."
và tôi muốn đọc cho các bạn cái Sagan đã viết về nó , như là để kết thúc bởi vì tôi không tìm được từ nào đẹp đẽ hơn để mô tả cái mà ông đã được thấy trong bức hình mà ông ấy đã chụp. Ông nói, "Suy nghĩ lại về cái chấm đó. Nó đấy, Nhà đấy, Chúng ta đấy Trên nó, mọi người bạn yêu thương mọi người bạn biết, mọi người mà bạn đã từng nghe đến, mọi con người mà từ trước đến giờ đã được sống hết cuộc đời của họ Toàn bộ niềm vui và đau khổ hàng ngàn tôn giáo tự tin các tư tưởng và học thuyết kinh tế mỗi thợ săn và người cắt cỏ, mỗi anh hùng và người hèn nhát mỗi người sáng tạo và kẻ phá hoại của nền văn minh mỗi vị vua và nông dân, mỗi cặp tình nhân trẻ mỗi bà mẹ và ông bố, đứa trẻ đầy hi vọng nhà phát minh và người khám phá mỗi giáo viên của những bài học, mỗi chính khách thối nát mỗi siêu sao, mỗi nhà lãnh đạo tối cao mỗi vị thánh và kẻ tội đồ trong lịch sử loài người đã sống ở đó, trên một hạt bụi của một đám bụi treo ở trên một tia nắng Người ta nói rằng thiên văn học là một trải nghiệm khiêm tốn trong xây dựng tính cách. Không có một sự mô tả nào tốt hơn về sự điên rồ của tính ngạo mạn của loài người bằng hình ảnh từ xa xôi này về hành tinh bé nhỏ của chúng ta Với tôi, nó nhấn mạnh trách nhiệm của chúng ta đối xử tốt đẹp hơn với người khác và giữ gìn và yêu thương một chấm xanh nhạt ngôi nhà duy nhất mà chúng ta từng biết"
Beautiful words about the power of science and exploration. The argument has always been made, and it will always be made, that we know enough about the universe. You could have made it in the 1920s; you wouldn't have had penicillin. You could have made it in the 1890s; you wouldn't have the transistor. And it's made today in these difficult economic times. Surely, we know enough. We don't need to discover anything else about our universe.
Những từ ngữ đẹp về năng lượng của khoa học và sự khám phá Tranh luận đã luôn được diễn ra, và nó sẽ luôn được diễn ra rằng chúng ta biết đủ về vũ trụ Bạn cho rằng như thế vào nhưng năm 1920; bạn sẽ không có thuốc kháng sinh Bạn cho rằng như thế vào nhưng năm 1890;bạn sẽ không có bóng bán dẫn và nó đã tạo ra ngày hôm nay ở đây những giai đoạn kinh tế khó khăn Chắc chắn, chúng ta biết đủ Chúng ta không cần khám phá bất cứ thứ gì nữa về vũ trụ của chúng ta
Let me leave the last words to someone who's rapidly becoming a hero of mine, Humphrey Davy, who did his science at the turn of the 19th century. He was clearly under assault all the time. "We know enough at the turn of the 19th century. Just exploit it; just build things." He said this, he said, "Nothing is more fatal to the progress of the human mind than to presume that our views of science are ultimate, that our triumphs are complete, that there are no mysteries in nature, and that there are no new worlds to conquer."
Tôi sẽ để lại lời nói cuối cùng cho một người mà đang nhanh chóng trở thành anh hùng của tôi Humphrey Davy, người đã làm khoa học vào cuối thế kỉ 19 Ông rõ ràng đã bị chỉ trích rất nhiều. Chúng ta biết đủ vào thời điểm chuyển tiếp đến thế kỷ 20. Chỉ cần khai thác nó và chỉ cần xây dựng nó Anh ấy nói như thế này "Không có gì là béo bở hơn đến sự tiến bộ trong suy nghĩ loài người hơn là cho rằng tầm nhìn khoa học của chúng ta đã đạt đến mức cuối cùng chúng ta đã hoàn thành thắng lợi không còn đó những điều huyền bí của tự nhiên và không còn có thế giới mới để chinh phục"
Thank you.
Cảm ơn
(Applause)
(Vỗ tay)