What is love? Seriously, though, what is it? What is love? A verb? A noun? A universal truth? An ideal? A common thread of all religions? A cult? A neurological phenomenon? There's no shortage of answers. Some are all-encompassing. It conquers all. It's all you need. It's all there is. These are all comparisons, though, ways of defining it by contrast, by saying it's more important than all other things, but is it? Sure, love matters more than your standard turkey sandwich, but does it matter more than shelter? Or sanity? Or an exceptional turkey sandwich? No matter your answer, you're just ranking it, not defining it. Another challenge to defining love is we often try to do so while falling into it or out of it. Would you trust someone who just won the lottery to accurately define the concept of currency? Or, I don't know, ask a guy to define bears while he's fending them off? Or is romance not like winning the lottery? Are break ups not like bear attacks? Bad comparisons? That's my point. I'm not thinking right because I'm in love, so ha! Taking a step back, or taking a cold shower, whatever, love is potentially the most intensely thought about thing in all of human history. And despite centuries upon centuries of obsession, it still overwhelms us. Some say it's a feeling, a magical emotion, a feeling for someone like you've never felt before. But feelings are fluid, not very concrete foundation for a definition. Sometimes you hate the person you love. Plus, come on, you've felt feelings like it before, sort of in miniature. Your relationships with your family shape your relationships with partners. And your love for your partner may be in its own dynamic relationship, healthy or totally weird, with the love of your parents and siblings. Love is also a set of behaviors we associate with the feeling: Holding hands, kissing, hugging, public displays of affection, dating, marriage, having kids, or just sex. But these loving actions can be subjective or culturally relative. You may love or be someone who can't have kids or doesn't want to, who believes in marriage but also in divorce, who's from a culture where people don't really date the way we think of dating, or who just doesn't want to make out on the bus. But if love is a thing that we can define, then how can it mean opposite things for so many people? So, maybe love's just all in your head, a personal mystery winding through your neural pathways and lighting up pleasing, natural rewards in your nervous system. Perhaps these rewards are addictive. Perhaps love is a temporary or permanent addiction to a person, just like a person can be addicted to a drug. I don't mean to be edgy like some pop song. Evidence shows that chemicals in your brain stimulated by another person can make you develop a habit for that person. The person comes to satisfy a physiological craving, and you want more. But then sometimes, slowly or suddenly, you don't. You've fallen out of love, become unaddicted, for a spell. What happened? Does one develop a tolerance or hit a limit? Why do some lovers stay addicted to each other their entire lives? Perhaps to create new lives, to proliferate their species? Maybe love is just human DNA's optimal method for bringing about its own replication. There are evolutionary arguments regarding every human mating behavior, from how we display ourselves to potential mates, to how we treat each other in relationships, to how we raise kids. Thus, some argue that the feeling you think you feel in your soul is just biology's way to make you continue our species. Nature has selected you to have crushes on hotties, just like it makes monkeys have crushes on hot monkeys, and biology marches on. But is that all love is? Or, perhaps worse, is it just a construct, some fake concept we all convince each other to try to live up to for a fake sense of purpose? Maybe it is a construct, but let's be more precise about what a construct is because love is constructed from reality: Our experiences, feelings, brain chemistry, cultural expectations, our lives. And this edifice can be viewed through countless dimensions: scientific, emotional, historical, spiritual, legal, or just personal. If no two people are the same, no two people's love is the same either. So, in every loving relationship, there's a lot to talk about and partners should be open to that, or the relationship probably won't last. Love is always up for discussion and, sure, under construction. So, if we can't define it, that's a good sign. It means we're all still making it. Wait, I didn't mean, you know what I meant.
Tình yêu là gì? Hỏi nghiêm túc đấy, nó là cái gì? Yêu là gì? Một động từ? Một danh từ? Một chân lý phổ quát? Một lý tưởng? Một sợi dây xuyên suốt tất cả các tôn giáo? Một giáo phái? Một hiện tượng xảy ra do tác động của hệ thần kinh? Có không biết bao nhiêu câu trả lời. Một số lại quá chung chung. Nó chế ngự tất cả. Đó là tất cả những gì ta cần. Nó là tất cả mọi thứ tồn tại. Nhưng những điều này chỉ là so sánh những cách định nghĩa đối lập nhau, bằng cách chỉ ra nó quan trọng hơn tất cả những thứ khác nhưng có phải như vậy không? Chắc chắn, tình yêu quan trọng hơn tiêu chuẩn của bạn về bánh mỳ kẹp thịt, nhưng nó có quan trọng hơn một nơi nương tựa không? Hay quan trọng hơn sự tỉnh táo không? Hay hơn một cái bánh mỳ kẹp thịt ngon tuyệt? Dù câu trả lời của bạn là thế nào, bạn chỉ mới đánh giá nó, chứ chưa hề định nghĩa. Một thách thức khi định nghĩa tình yêu là chúng ta thường cố định nghĩa nó khi đang bắt đầu yêu hay hết yêu. Liệu bạn có tin rằng người vừa mới trúng số sẽ định nghĩa chính xác khái niệm về tiền không? Hoặc, nhờ một anh chàng định nghĩa cho bạn về "gấu" khi anh ta đang phải đánh nhau với chúng? Một chuyện tình lãng mạn lại chả giống trúng số sao? Và chia tay lại chả giống bị gấu tấn công ư? So sánh tệ quá? Đó là quan điểm của tôi đấy. Tôi không suy nghĩ mạch lạc được vì tôi đang yêu vậy đấy! Giờ hãy chậm lại một nhịp, hoặc tắm nước lạnh ào một cái, thế nào đó, tình yêu có lẽ là suy nghĩ sâu sắc mạnh mẽ nhất trong toàn lịch sử nhân loại. Bất chấp việc nó đã ám ảnh con người hàng thế kỷ rồi giờ nó vẫn còn làm chúng ta bị hút hồn choáng ngợp. Có người nói đó là một cảm giác, một xúc cảm diệu kỳ, một cảm giác dành cho ai đó mà mình chưa từng có trước kia. Nhưng cảm giác chỉ là chất lỏng không phải là một nền tảng xác thực dùng để định nghĩa. Thỉnh thoảng bạn ghét người bạn yêu. Còn nữa, chà, trước đây bạn cũng có cảm giác này như kiểu nó chỉ là một bức tranh thu nhỏ. Mối quan hệ của bạn với gia đình sẽ định hình mối quan hệ của bạn với người yêu. Và tình yêu bạn dành cho người yêu có lẽ được đặt trong một mối quan hệ vận động riêng, lành mạnh hoặc hoàn toàn kỳ cục với tình yêu của cha mẹ và anh chị em bạn. Tình yêu cũng là một tập hợp các hành vi liên quan đến cảm giác: Nắm tay, hôn, ôm, bày tỏ tình cảm trước đám đông, hẹn hò, kết hôn, sinh con hay chỉ tình dục. Nhưng những hành động yêu thương này có thể chỉ là chủ quan hoặc tương đối về mặt văn hóa. Bạn có thể yêu người hoặc là người không thể có con hoặc không muốn có con, tin vào hôn nhân và cũng tin vào li dị, hoặc từ một nền văn hóa mà người ta không thực sự hẹn hò theo cách chúng ta vẫn nghĩ về hẹn hò, hoặc là người không muốn bày tỏ tình cảm khi ở trên xe buýt. Nhưng nếu tình yêu là điều chúng ta có thể định nghĩa được thì làm sao nó lại có thể mang nhiều ý nghĩa đối lập với nhiều người đến thế? Cho nên có lẽ tình yêu chỉ là thứ tồn tại trong đầu ta thôi 1 bí ẩn riêng tư cứ vướng vất trong hệ thần kinh của ta và mang đến những cảm giác dễ chịu Có lẽ những cảm giác này gây nghiện. Có lẽ tình yêu chỉ là điều trong khoảng khắc hoặc là một cơn nghiện thường trực của con người, cũng giống như người ta nghiện ma túy. Tôi không muốn nói những lời kiểu cách giống như những bài nhạc pop. Chứng cứ cho thấy những chất trong não bạn bị kích thích bởi một người nào đó có thể khiến bạn nhiễm thói quen của họ. Người đó sẽ làm hài lòng với ham muốn sinh lý, và bạn còn muốn nhiều hơn thế. Nhưng đôi khi, chậm dãi hoặc bất ngờ, bạn không còn như thế nữa. Bạn rơi khỏi tình yêu, trở nên không bị cuốn hút, bởi thứ bùa yêu đó nữa. Chuyện gì đã xảy ra? Có phải ai đó đã đi quá giới hạn và sức chịu đựng? Tại sao một số người yêu nhau lại quấn quýt mãi với nhau cho đến suốt cuộc đời? Có lẽ là để tạo ra những cuộc sống mới, để tăng cường duy trì giống nòi Có thể tình yêu chỉ là phương pháp gen tối ưu nhất cho sự nhân lên của giống nòi. Có những lập luận gây tranh cãi về sự tiến hoá liên quan đến tất cả hành vi giao phối của mỗi người, từ cách chúng ta thể hiện bản thân với người bạn tình lý tưởng, tới cách mà chúng ta đối xử với nhau trong những mối quan hệ, tới cách chúng ta nuôi dạy những đứa trẻ. Do đó, có một số tranh cãi rằng bạn nghĩ bạn cảm thấy tâm hồn mình chỉ là cách thức sinh học để duy trì nòi giống. Tự nhiên đã chọn bạn để say mê những cô nàng nóng bỏng, như cách nó khiến những con khỉ say mê bởi những nàng khỉ nóng bỏng, và sinh học kết nối chúng. Nhưng tất cả đó là tình yêu? Hoặc, tất nhiên tệ hơn, liệu nó có chỉ là một cấu trúc, một khái niệm sai lầm nào đấy mà chúng ta vẫn thuyết phục người khác cố gắng sống theo vì một mục đích giả tạo? Có thể đó chỉ là một kiến trúc, nhưng hãy làm nó trở nên chính xác hơn về việc thế nào là kiến trúc vì tình yêu được xây dựng từ thực tế: Những trải nghiệm của chúng ta, cảm giác, hoá học trong não bộ, kỳ vọng văn hoá, và cuộc sống của chúng ta. Và cấu trúc lớn này có thể được nhìn thấy qua vô vàn kích cỡ: khoa học, cảm xúc, lịch sử, tâm linh, luật pháp hay chỉ mang tính cá nhân. Nếu hai người không giống nhau, tình yêu của hai người cũng không giống nhau. Vì thế, trong quan hệ tình yêu, có rất nhiều điều để nói về và những cặp đôi nên mở lòng mình, hoặc mối quan hệ chắc chắn sẽ không lâu dài. Tình yêu luôn luôn được làm mới qua những cuộc thảo luận và chắc chắn đang được xây dựng. Vì thế, nếu chúng ta không thể định nghĩa nó, đó là một tín hiệu tốt. Nghĩa là chúng ta đang cùng tạo nên tình yêu. Đợi đã, tôi không định nói thế, bạn hiểu ý tôi mà.