I grew up white, secular and middle class in 1950s America. That meant watching fireworks on the Fourth of July, trick-or-treating on Halloween and putting presents under a tree at Christmas. But by the time those traditions got to me, they were hollow, commercial enterprises, which just left me feeling empty. So from a relatively young age, I found myself looking to fill an existential hole, to connect with something bigger than myself.
Tôi lớn lên trong một gia đình trung lưu, da trắng và không theo đạo vào những năm 1950 tại Mỹ. Điều này nghĩa là được ngắm pháo hoa vào Ngày Quốc Khánh 4/7, cho kẹo hay bị ghẹo vào Halloween và được nhận quà dưới cây thông vào Giáng Sinh. Nhưng theo thời gian, những truyền thống đó trở nên sáo rỗng, chỉ vì mục đích kinh doanh và khiến tôi cảm thấy thật trống rỗng. Vậy nên từ khi còn rất trẻ tôi đã tìm cách để lấp đầy khoảng trống đó để kết nối với thứ gì đó to lớn hơn.
There hadn't been a bar mitzvah in my family in over a century, so I thought I'd take a shot at that --
Cả thế kỉ, chưa từng có Lễ Trưởng Thành nào trong nhà nên tôi nghĩ mình nên thử một lần.
(Laughter)
(Tiếng cười)
only to be devastated when my one encounter with the rabbi, a really tall, godlike figure with flowing white hair, consisted of him asking me for my middle name so we could fill out a form. Yep, that was it.
Điều tồi tệ đã xảy ra khi tôi nói chuyện một giáo sĩ Do Thái, ông ấy rất cao, như một vị thần, với mái tóc trắng bồng bềnh, ông hỏi tôi tên đệm của tôi là gì để có thể điền vào biểu mẫu. À vâng, chỉ có thế thôi.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So I got the fountain pen, but I didn't get the sense of belonging and confidence I was searching for.
Vậy nên dù cầm bút, tôi không hề cảm nhận được sự thân thuộc và tự tin mà mình tìm kiếm.
Many years later, I couldn't bear the thought of my son turning 13 without some kind of rite of passage. So I came up with the idea of a 13th birthday trip, and I offered to take Murphy anywhere in the world that had meaning for him. A budding young naturalist who loved turtles, he immediately settled on the Galapagos. And when my daughter, Katie, turned 13, she and I spent two weeks at the bottom of the Grand Canyon, where Katie learned for the first time that she was powerful and brave. Since then, my partner, Ashton, and lots of our friends and relatives have taken their kids on 13th birthday trips, with everyone finding it transformative for both the child and the parent.
Nhiều năm sau, tôi không thể chịu được ý nghĩ con trai mính lên 13 mà không hề được trải qua một nghi lễ nào. Do đó, tôi nảy ra ý tưởng tổ chức một chuyến đi vào sinh nhật thứ 13 và nói với Murphy rằng tôi sẽ đưa thằng bé tới bất cứ đâu mà nó muốn. Là một đứa trẻ yêu tự nhiên và say mê loài rùa, nó ngay lập tức chọn quần đảo Galapagos. Và khi con gái tôi, Katie, bước sang tuổi 13, tôi và con bé dành hai tuần dưới chân hẻm núi Grand Canyon, nơi mà Katie lần đầu tiên nhận ra rằng mình rất mạnh mẽ và dũng cảm. Kể từ đó, vợ tôi, Ashton, và rất nhiều bạn bè và họ hàng của chúng tôi, đã cho con họ đi du lịch vào sinh nhật lần thứ 13 và mọi người nhận thấy thay đổi tích cực ở cả đứa trẻ và cha mẹ chúng.
I wasn't brought up saying grace. But for the last 20 years, we've been holding hands before every meal. It's a beautiful bit of shared silence that brings us all together in the moment. Ashton tells everyone to "pass the squeeze," while she assures them it's not religious.
Tôi không được dạy cách cầu nguyện Nhưng suốt 20 năm qua, chúng tôi vẫn luôn nắm tay nhau trước mỗi bữa ăn. Đó là một khoảng lặng tuyệt vời gắn kết chúng tôi trong khoảnh khắc. Ashton bảo mọi người: "hãy bỏ qua việc siết chặt tay" vì cô ấy không sùng đạo.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So recently, when my family asked me if I could please do something with the more than 250 boxes of stuff that I've collected over a lifetime, my ritual-making impulse kicked in. I started wondering if I could go further than simple death cleaning. "Death cleaning" is the Swedish term for clearing out your closets, your basement and your attic before you die, so your kids don't have to do it later.
Vậy nên khi gần đây, khi gia đình bảo tôi hãy làm gì đó với hơn 250 thùng đồ mà tôi thu thập trong suốt cuộc đời, bản năng sáng tạo "nghi lễ" thôi thúc tôi phải làm gì đó. Tôi tự hỏi liệu có thể làm gì đó hơn là "Dọn mình chờ chết". "Dọn mình chờ chết" là thuật ngữ từ Thuỵ Điển chỉ việc dọn sạch tủ tầng hầm và gác mái trước khi chết, để con bạn không phải làm việc đấy sau đó.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I pictured my children opening up box after box and wondering why I'd kept any of that stuff.
Tôi có chụp một bức ảnh lũ con tôi mở từng hộp ra và thắc mắc tại sao tôi lại giữ một đống thứ vô dụng như thế.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And then I imagined them looking at a specific picture of me with a beautiful young woman, and asking, "Who on earth is that with Dad?"
Và rồi tôi tưởng tượng ra việc chúng nhìn vào bức ảnh của tôi và một phụ nữ xinh đẹp và hỏi: "Người này là ai vậy Bố?"
(Laughter)
(Tiếng cười)
And that was the aha moment. It wasn't the things I'd saved that were important; it was the stories that went with them that gave them meaning. Could using the objects to tell the stories be the seed of a new ritual, a rite of passage -- not for a 13-year-old, but for someone much further down the road?
Đó là lúc một ý tưởng loé lên trong đầu tôi. Những gì tôi cất giữ không quan trọng bằng câu chuyện đi kèm, thứ đem lại ý nghĩa cho nó. Liệu rằng việc dùng những vật dụng để kể lại câu chuyện có là khởi nguồn của một nghi lễ mới, một nghi lễ - không dành cho trẻ 13, mà những người già hơn?
So I started experimenting. I got a few dozen things out of the boxes, I put them about in a room, and I invited people to come in and ask me about anything that they found interesting. The results were terrific. A good story became a launching pad for a much deeper discussion, in which my visitors made meaningful connections to their own lives. Derrius [Quarles] asked me about a Leonard Peltier T-shirt that I'd worn a lot in the '80s, that, sadly, is still relevant today. Our conversation moved quickly, from a large number of political prisoners in American jails, to Derrius wondering about the legacy of the Black Liberation Movement of the '60s, and how his life might be different if he'd come of age then, instead of 30-odd years later. At the end of our conversation, Derrius asked me if he could have the T-shirt. And giving it to him felt just about perfect.
Vì vậy tôi bắt đầu thử nghiệm. Tôi lấy một số thứ ra khỏi thùng, đặt chúng vào một căn phòng, sau đó, tôi mời mọi người đến, mời họ hỏi về bất kì thứ gì hấp dẫn họ. Kết quả thật đáng kinh ngạc. Một câu chuyện hay đặt nền móng cho một cuộc tranh luận sâu sắc hơn, giúp các vị khách của tôi có được những liên tưởng ý nghĩa hơn đến cuộc sống của mình. Derrius [Quarles] hỏi tôi về cái áo thun hình Leonard Peltier mà tôi thường mặc vào thập niên 80, và buồn thay, không là quá vãng, ngày hôm nay. Cuộc trò chuyện của chúng tôi chuyển hướng nhanh chóng, từ số lượng lớn tù nhân chính trị trong nhà tù Mỹ, tới việc Derrius tự hỏi về di sản của Phong trào Giải phóng Người da đen những năm 60 và cuộc sống của thằng bé sẽ thế nào nếu lớn lên trong thời gian đó, thay vì khoảng 30 năm sau. Vào cuối buổi nói chuyện, Derrius hỏi tôi liệu có thể cho nó cái áo đó. Và việc tặng cái áo cho thằng bé khiến tôi cảm thấy rất tuyệt.
As these conversations established common ground, especially across generations, I realized I was opening a space for people to talk about things that really mattered to them. And I started seeing myself with a renewed sense of purpose -- not as the old guy on the way out, but as someone with a role to play going forward.
Những cuộc nói chuyện này đã tạo ra những điểm chung, đặc biệt là giữa các thế hệ. Tôi nhận ra mình đã mở ra một nơi chốn mà mọi người có thể nói về những thứ thực sự quan trọng với họ. Và tôi nhận ra rằng mình có một sứ mệnh mới - không phải là một gã già nua sắp chết, mà là một người có trách nhiệm tiếp tục tiến bước.
When I was growing up, life ended for most people in their 70s. People are living far longer now, and for the first time in human history, it's common for four generations to be living side by side. I'm 71, and with a bit of luck, I've got 20 or 30 more years ahead of me. Giving away my stuff now and sharing it with friends, family, and I hope strangers, too, seems like the perfect way to enter this next stage of my life. Turns out to be just what I was looking for: a ritual that's less about dying and more about opening the door to whatever comes next.
Khi tôi lớn lên, phần lớn cuộc sống của mọi người dừng ở tuổi 70. Hiện tại, mọi người sống lâu hơn, và lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, việc bốn thế hệ sống cùng nhau là điều bình thường. Tôi 71 tuổi, và nếu may mắn một tí, tôi vẫn còn 20 hay 30 năm phía trước. Cho đi những vật dụng của tôi và chia sẻ nó với bạn bè, người thân, và mong rằng với cả người lạ, có vẻ là cách hoàn hảo để tôi bước vào giai đoạn kế tiếp của cuộc đời. Hoá ra những gì mà tôi cả đời tìm kiếm là: một nghi lễ, thay vì hướng về cái chết, lại mở rộng vòng tay đón nhận mọi điều sắp đến.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Onward!
Tiến lên!
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)