What I'd like to talk about is really the biggest problems in the world. I'm not going to talk about "The Skeptical Environmentalist" -- probably that's also a good choice. (Laughter)
Điều mà tôi sắp trình bày thực sự là những vấn đề lớn nhất của thế giới. Tôi sẽ không nói về cuốn 'Những nhà môi trường hay nghi ngờ' -- có thể cũng rất hay. (Tiếng cười)
But I am going talk about: what are the big problems in the world? And I must say, before I go on, I should ask every one of you to try and get out pen and paper because I'm actually going to ask you to help me to look at how we do that. So get out your pen and paper. Bottom line is, there is a lot of problems out there in the world. I'm just going to list some of them. There are 800 million people starving. There's a billion people without clean drinking water. Two billion people without sanitation. There are several million people dying of HIV and AIDS. The lists go on and on. There's two billions of people who will be severely affected by climate change -- so on. There are many, many problems out there.
Nhưng tôi sẽ trình bày về: điều gì đang là những vấn đề lớn nhất hiện nay? Trước khi tiếp tục, xin được phép mời mọi người lấy giấy bút ra vì tôi sẽ nhờ các bạn giúp đỡ thực hiện công việc này. Vì vậy hãy lấy ra một cái bút và tờ giấy. Luận điểm chính là, có rất nhiều vấn đề đang tồn tại trên thế giới. Tôi sẽ chỉ nêu tên một vài trong số đó. Có 800 triệu người đang chết đói. Một tỉ người không có nước sạch. Hai tỉ người không được sống trong môi trường hợp vệ sinh. Có vài triệu người đang chết vì HIV/AIDS. Danh sách cứ kéo dài mãi. Có 2 tỉ người sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề từ biến đổi khí hậu -- vân vân. Có rất nhiều, rất nhiều vấn đề ngoài kia.
In an ideal world, we would solve them all, but we don't. We don't actually solve all problems. And if we do not, the question I think we need to ask ourselves -- and that's why it's on the economy session -- is to say, if we don't do all things, we really have to start asking ourselves, which ones should we solve first? And that's the question I'd like to ask you. If we had say, 50 billion dollars over the next four years to spend to do good in this world, where should we spend it? We identified 10 of the biggest challenges in the world, and I will just briefly read them: climate change, communicable diseases, conflicts, education, financial instability, governance and corruption, malnutrition and hunger, population migration, sanitation and water, and subsidies and trade barriers. We believe that these in many ways encompass the biggest problems in the world. The obvious question would be to ask, what do you think are the biggest things? Where should we start on solving these problems? But that's a wrong problem to ask. That was actually the problem that was asked in Davos in January.
Trong một thế giới lý tưởng, chúng ta sẽ giải quyết hết tất cả, nhưng thực sự thì không thể. Chúng ta không thật sự giải quyết hết được tất cả các vấn đề. Và nếu chúng ta không làm được, tôi cho rằng chúng ta cần tự hỏi -- chúng ta cần tự hỏi, vấn đề nào ta sẽ giải quyết trước? Và đó cũng chính là câu hỏi tôi muốn hỏi các bạn. Nếu chúng ta có 50 tỉ đô trong 4 năm tới để cải thiện thế giới, nên tiêu số tiền đó vào đâu? Chúng ta đã xác định được 10 thách thức lớn nhất toàn cầu, và tôi sẽ đọc qua tất cả. Biến đổi khí hậu, bệnh dịch, xung đột, giáo dục, bất ổn kinh tế, chính quyền và tham nhũng, suy dinh dưỡng và nạn đói, di cư, nguồn nước và vấn đề vệ sinh, hỗ trợ tài chánh và rào cản thương mại. Chúng ta tin rằng danh sách này bao gồm những vấn đề khó khăn nhất toàn cầu. Câu hỏi rõ ràng là, bạn nghĩ đâu là vấn đề lớn nhất? Chúng ta bắt đầu giải quyết những vấn đề này từ đâu? Nhưng đó là một câu hỏi sai. Đó chính xác là câu hỏi xuất hiện tại Davos vào tháng Một.
But of course, there's a problem in asking people to focus on problems. Because we can't solve problems. Surely the biggest problem we have in the world is that we all die. But we don't have a technology to solve that, right? So the point is not to prioritize problems, but the point is to prioritize solutions to problems. And that would be -- of course that gets a little more complicated. To climate change that would be like Kyoto. To communicable diseases, it might be health clinics or mosquito nets. To conflicts, it would be U.N.'s peacekeeping forces, and so on. The point that I would like to ask you to try to do, is just in 30 seconds -- and I know this is in a sense an impossible task -- write down what you think is probably some of the top priorities. And also -- and that's, of course, where economics gets evil -- to put down what are the things we should not do, first. What should be at the bottom of the list? Please, just take 30 seconds, perhaps talk to your neighbor, and just figure out what should be the top priorities and the bottom priorities of the solutions that we have to the world's biggest issues.
Tuy nhiên, có vấn đề với việc yêu cầu mọi người tập trung vào các vấn đề. Bởi vì ta không thể giải quyết các vấn đề. Chắc chắn rằng vấn đề lớn nhất là chúng ta đều sẽ chết. Và ta không có công nghệ để giải quyết vấn đề đó, đúng không? Vì vậy, điểm mấu chốt ở đây không phải là ưu tiên các vấn đề, mà là ưu tiên giải pháp cho các vấn đề. Tất nhiên sẽ phức tạp hơn. Giải quyết biến đổi khí hậu sẽ như nghị định thư Kyoto. Bệnh dịch, có thể là cơ sở khám chữa bệnh hoặc màn chống muỗi. Đối với xung đột, giải pháp sẽ là lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hợp Quốc, vân vân. Điều mà tôi muốn các bạn thử thực hiện đó là chỉ trong 30 giây -- và tôi biết khá bất khả thi -- viết ra những điều bạn cho rằng cần được ưu tiên nhất. Và đồng thời viết ra những điều chúng ta không nên làm trước tiên. Điều gì sẽ nằm ở cuối danh sách? Vui lòng, trong 30 giây, có thể trao đổi với người ngồi cạnh, tìm ra những vấn đề chính và những giải pháp chính cho những vấn đề lớn nhất của thế giới.
The amazing part of this process -- and of course, I mean, I would love to -- I only have 18 minutes, I've already given you quite a substantial amount of my time, right? I'd love to go into, and get you to think about this process, and that's actually what we did. And I also strongly encourage you, and I'm sure we'll also have these discussions afterwards, to think about, how do we actually prioritize? Of course, you have to ask yourself, why on Earth was such a list never done before? And one reason is that prioritization is incredibly uncomfortable. Nobody wants to do this. Of course, every organization would love to be on the top of such a list. But every organization would also hate to be not on the top of the list. And since there are many more not-number-one spots on the list than there is number ones, it makes perfect sense not to want to do such a list. We've had the U.N. for almost 60 years, yet we've never actually made a fundamental list of all the big things that we can do in the world, and said, which of them should we do first? So it doesn't mean that we are not prioritizing -- any decision is a prioritization, so of course we are still prioritizing, if only implicitly -- and that's unlikely to be as good as if we actually did the prioritization, and went in and talked about it.
Điều tuyệt vời của quá trình này -- tất nhiên tôi cũng rất thích - đó là tôi chỉ có 18 phút, tôi đã cho các bạn một phần thời gian đáng kể của tôi đúng không? Tôi rất muốn thâm nhập và khơi dậy suy nghĩ của các bạn về quá trình này, đó cũng là những gì chúng ta vừa làm. Tôi đặc biệt khuyến khích các bạn suy nghĩ về, và chắc chắc chúng ta sẽ thảo luận sau, về cách chúng ta đặt ưu tiên như thế nào? Tất nhiên, các bạn sẽ phải tự hỏi tại sao từ trước tới nay chưa ai lên một danh sách như thế này? Và một nguyên nhân nằm ở sự khó khăn khi đặt ưu tiên. Không ai muốn làm việc này. Đương nhiên, mọi tổ chức muốn đứng đầu một danh sách như thế. Nhưng mọi tổ chức cũng đều không muốn phải xếp sau. Vì có rất nhiều kẻ-đứng-sau trong danh sách hơn là số kẻ đứng đầu, đó cũng là điều dễ hiểu nếu không ai muốn lập một danh sách như vậy. Liên hợp quốc đã tồn tại được gần 60 năm, nhưng chúng ta chưa bao giờ thực sự lên một danh sách nền tảng về tất cả những việc lớn ta có thể làm, hoặc việc nào ta nên làm trước. Điều này không có nghĩa là chúng ta không có bất kỳ sự ưu tiên nào -- mọi quyết định đều là một ưu tiên, thế nên đương nhiên ta vẫn đang xét ưu tiên ngầm -- và cách này khó có thể sáng suốt như khi chúng ta thực sự đặt ra ưu tiên, đào sâu và trao đổi về nó.
So what I'm proposing is really to say that we have, for a very long time, had a situation when we've had a menu of choices. There are many, many things we can do out there, but we've not had the prices, nor the sizes. We have not had an idea. Imagine going into a restaurant and getting this big menu card, but you have no idea what the price is. You know, you have a pizza; you've no idea what the price is. It could be at one dollar; it could be 1,000 dollars. It could be a family-size pizza; it could be a very individual-size pizza, right? We'd like to know these things.
Điều mà tôi đề xuất là từ lâu ta đã có rất nhiều lựa chọn. Có rất nhiều việc chúng ta có thể làm, nhưng ta không có bảng giá, không có kích cỡ. Không biết bất cứ điều gì. Tưởng tưởng bạn đi vào một nhà hàng và thấy một thực đơn rất đồ sộ, nhưng không biết gì về giá cả. Nếu bạn gọi pizza và không biết giá của nó, nó có thể tốn 1 đô, hoặc 1000 đô. Có thể là một pizza cỡ gia đình hoặc cũng có thể là pizza cho một người ăn. Chúng ta muốn biết những thông tin đó.
And that is what the Copenhagen Consensus is really trying to do -- to try to put prices on these issues. And so basically, this has been the Copenhagen Consensus' process. We got 30 of the world's best economists, three in each area. So we have three of world's top economists write about climate change. What can we do? What will be the cost and what will be the benefit of that? Likewise in communicable diseases. Three of the world's top experts saying, what can we do? What would be the price? What should we do about it, and what will be the outcome? And so on.
Và đó cũng là điều Hiệp ước Copenhagen đang cố gắng thực hiện -- định giá cho những vấn đề này. Và cơ bản, đó cũng là quá trình của Hiệp ước Copenhagen. Chúng ta có 30 nhà kinh tế đứng đầu thế giới, 3 đại diện mỗi khu vực. 3 nhà kinh tế hàng đầu thế giới viết về biến đổi khí hậu. Ta có thể làm gì? Giá cần trả là gì? Và việc đó đem lại lợi ích gì? Tương tự đối với bệnh truyền nhiễm, Ba trong số các chuyên gia hàng đầu thế giới thảo luận, ta có thể làm gì? Giá là gì? Chúng ta nên làm gì để thay đổi điều này, và kết quả sẽ là gì? Và tương tự.
Then we had some of the world's top economists, eight of the world's top economists, including three Nobel Laureates, meet in Copenhagen in May 2004. We called them the "dream team." The Cambridge University prefects decided to call them the Real Madrid of economics. That works very well in Europe, but it doesn't really work over here. And what they basically did was come out with a prioritized list. And then you ask, why economists? And of course, I'm very happy you asked that question -- (Laughter) -- because that's a very good question. The point is, of course, if you want to know about malaria, you ask a malaria expert. If you want to know about climate, you ask a climatologist. But if you want to know which of the two you should deal with first, you can't ask either of them, because that's not what they do. That is what economists do. They prioritize. They make that in some ways disgusting task of saying, which one should we do first, and which one should we do afterwards?
Các nhà kinh tế học hàng đầu thế giới, tám nhà kinh tế học, bao gồm 3 người đoạt giải Nobel Kinh tế, họp tại Copenhagen tháng 5 năm 2004. Chúng tôi đặt tên cho họ là nhóm mơ ước. Các trưởng khoa Đại học Cambridge quyết định gọi họ là Real Madrid của ngành kinh tế học. Điều đó rất có hiệu quả ở châu Âu nhưng không thực sự ở đây. Họ về cơ bản lập được một danh sách với thứ tự ưu tiên. Có thể bạn sẽ hỏi: tại sao lại là các nhà kinh tế học? Và đương nhiên, tôi rất vui vì bạn đã hỏi câu đó -- (Tiếng cười) -- vì nó thực sự là một câu hỏi hay. Điều đáng nói ở đây là, nếu bạn muốn tìm hiểu về bệnh sốt rét, bạn hỏi một chuyên gia về sốt rét. Nếu bạn muốn biết về khí hậu, bạn hỏi một nhà khí tượng. Nhưng nếu bạn muốn biết nên giải quyết cái nào trước trong hai vấn đề, bạn không thể hỏi ai trong số hai người vừa rồi -- vì đó không phải là nghề của họ. Đó là việc của các nhà kinh tế học. Họ đặt ra thứ tự ưu tiên. Họ làm cái việc mà chúng ta cho là đáng ghê tởm, quyết định điều gì nên làm trước, điều gì làm sau.
So this is the list, and this is the one I'd like to share with you. Of course, you can also see it on the website, and we'll also talk about it more, I'm sure, as the day goes on. They basically came up with a list where they said there were bad projects -- basically, projects where if you invest a dollar, you get less than a dollar back. Then there's fair projects, good projects and very good projects. And of course, it's the very good projects we should start doing. I'm going to go from backwards so that we end up with the best projects.
Và đây chính là danh sách, đây chính là thứ tôi muốn chia sẻ với các bạn. Tất nhiên tất cả các bạn đều có thể xem trên website, và chắc chắn chúng ta sẽ tiếp tục trao đổi về nó trong ngày hôm nay. Họ về cơ bản lập ra một danh sách của những dự án, trong đó có những dự án tồi mà nếu anh đầu tư 1 đô, anh lấy lại được ít hơn 1 đô. Còn có cả các dự án khá, dự án tốt và dự án xuất sắc. Và tất nhiên, ta nên bắt đầu thực hiện từ những dự án xuất sắc. Tôi sẽ đi ngược lại. chúng ta đang có những dự án tốt nhất.
These were the bad projects. As you might see the bottom of the list was climate change. This offends a lot of people, and that's probably one of the things where people will say I shouldn't come back, either. And I'd like to talk about that, because that's really curious. Why is it it came up? And I'll actually also try to get back to this because it's probably one of the things that we'll disagree with on the list that you wrote down.
Đây là những cái tệ nhất. Như bạn có thể thấy ở đáy danh sách là biến đổi khí hậu. Nó làm mất lòng rất nhiều người, và đó có thể là một trong những thứ người ta bảo tôi không nên nhắc lại. Tôi thì lại rất thích nói về chuyện đó, rất đáng tò mò. Tại sao nó xuất hiện ở đây? Tôi sẽ quay lai điểm này bởi vì nó là một trong những điểm thuộc danh sách của các bạn mà chúng ta sẽ không đồng ý với nhau.
The reason why they came up with saying that Kyoto -- or doing something more than Kyoto -- is a bad deal is simply because it's very inefficient. It's not saying that global warming is not happening. It's not saying that it's not a big problem. But it's saying that what we can do about it is very little, at a very high cost. What they basically show us, the average of all macroeconomic models, is that Kyoto, if everyone agreed, would cost about 150 billion dollars a year. That's a substantial amount of money. That's two to three times the global development aid that we give the Third World every year. Yet it would do very little good. All models show it will postpone warming for about six years in 2100. So the guy in Bangladesh who gets a flood in 2100 can wait until 2106. Which is a little good, but not very much good. So the idea here really is to say, well, we've spent a lot of money doing a little good.
Lí do họ cho rằng nghị định thư Kyoto -- hay những việc quy mô lớn hơn nghị định thư Kyoto -- là một việc làm không tốt là bởi vì nó không hiệu quả. Không phải không có nóng lên toàn cầu Không phải nóng lên toàn cầu không là một vấn đề lớn. Họ cho rằng những điều chúng ta đang làm là rất ít ỏi, và phải trả một giá quá cao. Họ cho thấy với các mô hình kinh tế vĩ mô trung bình, nếu mọi người đều đồng ý, nghị định thư Kyoto sẽ tốn khoảng 150 tỉ đô la mỗi năm. Một số tiền đáng kể. Gấp 2 đến 3 lần số trợ cấp phát triển ta cung cấp cho các nước Thế giới Thứ ba mỗi năm. Song khoản tiền đó làm được rất ít. Mọi mô hình cho thấy tới năm 2100 nó sẽ đẩy lùi sự nóng lên khoảng 6 năm. Vì thế, người dân ở Bangladesh thay vì bị lũ năm 2100 có thể đợi đến 2106. Khá tốt, nhưng không phải rất tốt. Chúng ta tốn quá nhiều tiền bạc để đem lại quá ít lợi ích.
And just to give you a sense of reference, the U.N. actually estimate that for half that amount, for about 75 billion dollars a year, we could solve all major basic problems in the world. We could give clean drinking water, sanitation, basic healthcare and education to every single human being on the planet. So we have to ask ourselves, do we want to spend twice the amount on doing very little good? Or half the amount on doing an amazing amount of good? And that is really why it becomes a bad project. It's not to say that if we had all the money in the world, we wouldn't want to do it. But it's to say, when we don't, it's just simply not our first priority.
Để cung cấp cho các bạn một sự tham khảo, Liên hợp quốc ước tính với nửa số tiền đó, khoảng 75 tỉ đô mỗi năm, chúng ta có thể giải quyết mọi vấn đề cơ bản trên thế giới. Ta có thể cung cấp nước sạch, điều kiện vệ sinh, dịch vụ y tế và giáo dục tới mọi con người trên hành tinh. Hãy tự hỏi bản thân chúng ta, ta có muốn dành gấp đôi số tiền đó để làm một việc nhỏ bé như thế? Hay một nửa khoản tiền đó để làm những điều tốt đẹp khác? Đó chính là lí do nó trở thành một dự án hỏng. Song điều này không có nghĩa là nếu có rất nhiều tiền ta không muốn thực hiện nó. Mà là khi chúng ta không làm, đơn giản là vì nó không thuộc ưu tiên tối cao của ta.
The fair projects -- notice I'm not going to comment on all these -- but communicable diseases, scale of basic health services -- just made it, simply because, yes, scale of basic health services is a great thing. It would do a lot of good, but it's also very, very costly. Again, what it tells us is suddenly we start thinking about both sides of the equation. If you look at the good projects, a lot of sanitation and water projects came in. Again, sanitation and water is incredibly important, but it also costs a lot of infrastructure. So I'd like to show you the top four priorities which should be at least the first ones that we deal with when we talk about how we should deal with the problems in the world.
Những dự án khá -- lưu ý tôi sẽ không nhận xét hết -- ngoại trừ bệnh truyền nhiễm, quy mô các dịch vụ y tế cơ bản - đưa vào đơn giản vì quy mô dịch vụ y tế là một điều rất tốt. Nó sẽ rất hữu dụng nhưng cũng rất tốn kém. Một lần nữa, nó nhắc ta rằng bỗng nhiên ta bắt đầu cân nhắc hai bên của đẳng thức. Nếu bạn xem xét, có thể thấy có rất nhiều các dự án tốt về vệ sinh và nước sạch Xin nhắc lại, vấn đề vệ sinh và nước sạch là rất quan trọng, nhưng cũng tốn kém về cơ sở hạ tầng. Giờ tôi muốn trình bày về bốn ưu tiên hàng đầu những vấn đề nên được giải quyết đầu tiên khi ta thảo luận về cách đương đầu với các vấn đề của thế giới.
The fourth best problem is malaria -- dealing with malaria. The incidence of malaria is about a couple of [million] people get infected every year. It might even cost up towards a percentage point of GDP every year for affected nations. If we invested about 13 billion dollars over the next four years, we could bring that incidence down to half. We could avoid about 500,000 people dying, but perhaps more importantly, we could avoid about a [million] people getting infected every year. We would significantly increase their ability to deal with many of the other problems that they have to deal with -- of course, in the long run, also to deal with global warming.
Vấn đề thứ 4 là bệnh sốt rét - giải quyết sốt rét. Có khoảng vài triệu người mắc bệnh mỗi năm. Nó có thể tốn kém một số phần trăm GDP mỗi năm của những nước bị ảnh hưởng. Nếu ta đầu tư 13 tỉ đô trong 4 năm tiếp theo, ta có thể giảm mức ảnh hưởng xuống còn một nửa. Ta có thể tránh cho 500 nghìn người không phải chết, quan trọng hơn, khoảng 1 tỉ người không bị lây nhiễm mỗi năm. Ta có thể tăng đáng kể khả năng giải quyết các vấn đề khác của họ. Tất nhiên, về lâu về dài, sẽ giải quyết sự ấm lên toàn cầu.
This third best one was free trade. Basically, the model showed that if we could get free trade, and especially cut subsidies in the U.S. and Europe, we could basically enliven the global economy to an astounding number of about 2,400 billion dollars a year, half of which would accrue to the Third World. Again, the point is to say that we could actually pull two to three hundred million people out of poverty, very radically fast, in about two to five years. That would be the third best thing we could do.
Vấn đề thứ 3 là tự do thương mại. Về cơ bản, mô hình cho thấy nếu ta có thể có tự do thương mại, và đặc biệt cắt giảm trợ cấp ở Mỹ và châu Âu, chúng ta có thể làm vực nền kinh tế toàn cầu. lên tới con số đáng kinh ngạc là 2,400 tỉ đô mỗi năm, một nửa trong số đó sẽ đi tới Thế giới Thứ ba. Một lần nữa nhắc lại, ta có thể đưa hai tới ba trăm triệu người thoát nghèo, rất nhanh chóng, trong vòng 2 tới 5 năm. Đó là việc hữu ích thứ 3 ta có thể làm.
The second best thing would be to focus on malnutrition. Not just malnutrition in general, but there's a very cheap way of dealing with malnutrition, namely, the lack of micronutrients. Basically, about half of the world's population is lacking in iron, zinc, iodine and vitamin A. If we invest about 12 billion dollars, we could make a severe inroad into that problem. That would be the second best investment that we could do.
Việc thứ hai là tập trung vào suy dinh dưỡng. Không phải suy dinh dưỡng chung chung mà có một cách đỡ tốn kém hơn để xử lý suy dinh dưỡng, hay thiếu vi chất dinh dưỡng. Một nửa thế giới đang thiếu sắt, kẽm, i-ốt và vitamin A. Nếu đầu tư 12 tỉ đô chúng ta có thể giải quyết phần lớn vấn đề. Đó là điều hữu ích thứ hai.
And the very best project would be to focus on HIV/AIDS. Basically, if we invest 27 billion dollars over the next eight years, we could avoid 28 new million cases of HIV/AIDS. Again, what this does and what it focuses on is saying there are two very different ways that we can deal with HIV/AIDS. One is treatment; the other one is prevention. And again, in an ideal world, we would do both. But in a world where we don't do either, or don't do it very well, we have to at least ask ourselves where should we invest first. And treatment is much, much more expensive than prevention. So basically, what this focuses on is saying, we can do a lot more by investing in prevention. Basically for the amount of money that we spend, we can do X amount of good in treatment, and 10 times as much good in prevention. So again, what we focus on is prevention rather than treatment, at first rate.
Về kế hoạch tốt nhất sẽ tập trung vào HIV/AIDS. Nếu đầu tư 27 tỉ đô trong vòng 8 năm, ta có thể ngăn chặn 28 triệu ca HIV/AIDS. Điều này tập trung vào việc có hai cách giải quyết HIV/AIDS. Một là chữa trị, cách còn lại là phòng chống. Tại thế giới lý tưởng ta sẽ làm cả hai. Nhưng trong một thế giới mà ta không thể làm cả hai, hoặc không thể làm tốt ít nhất chúng ta cần tự hỏi nên đầu tư vào đâu trước. Điều trị tốn kém hơn phòng tránh rất, rất nhiều. Về cơ bản, điều này tập trung vào hiện thực rằng chúng ta có thể làm nhiều hơn bằng cách đầu tư vào phòng chống bệnh. Với số tiền chúng ta đang chi tiêu, chúng ta có thể sử dụng chúng hữu ích gấp X lần trong việc điều trị, và 10 lần trong việc phòng chống bệnh. Vì vậy, trước hết chúng ta cần tập trung vào phòng bệnh hơn là chữa bệnh.
What this really does is that it makes us think about our priorities. I'd like to have you look at your priority list and say, did you get it right? Or did you get close to what we came up with here? Well, of course, one of the things is climate change again. I find a lot of people find it very, very unlikely that we should do that.
Điều này thực sự gây nhiều suy nghĩ về các ưu tiên của chúng ta. Tôi muốn bạn xem lại danh sách của bản thân và hỏi liệu mình đã tìm đúng chưa? Hay cũng gần gần như những gì chúng ta có ở đây? Dĩ nhiên sẽ tồn tại biến đổi khí hậu. Tôi thấy rất nhiều người cho rằng chúng ta không nên giải quyết cái đó.
We should also do climate change, if for no other reason, simply because it's such a big problem. But of course, we don't do all problems. There are many problems out there in the world. And what I want to make sure of is, if we actually focus on problems, that we focus on the right ones. The ones where we can do a lot of good rather than a little good. And I think, actually -- Thomas Schelling, one of the participants in the dream team, he put it very, very well. One of things that people forget, is that in 100 years, when we're talking about most of the climate change impacts will be, people will be much, much richer. Even the most pessimistic impact scenarios of the U.N. estimate that the average person in the developing world in 2100 will be about as rich as we are today. Much more likely, they will be two to four times richer than we are. And of course, we'll be even richer than that.
Chúng ta nên giải quyết biến đổi khí hậu. nếu không vì lí do nào khác thì đơn giản là vì đó là một vấn đề lớn. Nhưng tất nhiên, chúng ta không xử lý hết được tất cả. Có quá nhiều vấn đề thế giới đang phải đối mặt. Và tôi muốn chắc chắn rằng, khi chúng ta thực sự tập trung vào các vấn đề, chúng ta tập trung vào đúng thứ cần tập trung. Những thứ mà ta có thể cải thiện đáng kể chứ không chỉ là một chút tiến bộ. Và tôi cho rằng, thực ra -- Thomas Schelling, một trong số các thành viên của đội mơ ước, ông ta đã nói rất chính xác rằng Một trong những thứ mà mọi người quên mất, đó là trong 100 năm nữa, khi mà chúng ta đang bàn luận về các hậu quả của biến đổi khí hậu, người ta đã trở nên giàu hơn rất, rất nhiều. Ngay cả những viễn cảnh tồi tệ nhất mà LHQ đưa ra ước lượng rằng một người trung bình ở những nước đang phát triển năm 2100 sẽ giàu có như chúng ta bây giờ. Rất có thể họ sẽ giàu hơn chúng ta bây giờ hai đến bốn lần. Và đương nhiên, chúng ta sẽ còn giàu có hơn thế nữa.
But the point is to say, when we talk about saving people, or helping people in Bangladesh in 2100, we're not talking about a poor Bangladeshi. We're actually talking about a fairly rich Dutch guy. And so the real point, of course, is to say, do we want to spend a lot of money helping a little, 100 years from now, a fairly rich Dutch guy? Or do we want to help real poor people, right now, in Bangladesh, who really need the help, and whom we can help very, very cheaply? Or as Schelling put it, imagine if you were a rich -- as you will be -- a rich Chinese, a rich Bolivian, a rich Congolese, in 2100, thinking back on 2005, and saying, "How odd that they cared so much about helping me a little bit through climate change, and cared so fairly little about helping my grandfather and my great grandfather, whom they could have helped so much more, and who needed the help so much more?"
Có nghĩa là, khi chúng ta nói về cứu giúp người dân Bangladesh vào năm 2100 chúng ta không nói về một Bangladesh nghèo nàn lạc hậu. Chúng ta đang nói về những người khá giàu có. Và đương nhiên, chúng ta có muốn giành một số tiền khổng lồ để giúp một phần nhỏ bé cho một đại gia sống sau chúng ta 100 năm? Hay chúng ta muốn giúp những người thực sự khốn khổ ở Bangladesh bây giờ? ai đang thực sự cần được giúp đỡ, và ai chúng ta có thể giúp đỡ mà không tốn kém? Hay theo như Schelling, tưởng tượng nếu bạn trở thành một đại gia -- vì chắc chắn sẽ thành -- một đại gia người Hoa, người Bolivian, người Congo năm 2100 nghĩ lại về năm 2005 và nói, "Thật kỳ cục khi họ quá quan tâm để giúp đỡ tôi chút đỉnh bằng cách ngăn chặn biến đổi khí hậu, trong khi gần như không đoái hoài giúp đỡ ông cha, tổ tiên của tôi, những người mà họ có thể giúp đỡ nhiều hơn, và cần giúp đỡ hơn rất nhiều?"
So I think that really does tell us why it is we need to get our priorities straight. Even if it doesn't accord to the typical way we see this problem. Of course, that's mainly because climate change has good pictures. We have, you know, "The Day After Tomorrow" -- it looks great, right? It's a good film in the sense that I certainly want to see it, right, but don't expect Emmerich to cast Brad Pitt in his next movie digging latrines in Tanzania or something. (Laughter) It just doesn't make for as much of a movie. So in many ways, I think of the Copenhagen Consensus and the whole discussion of priorities as a defense for boring problems. To make sure that we realize it's not about making us feel good. It's not about making things that have the most media attention, but it's about making places where we can actually do the most good.
Điều này giải thích tại sao chúng ta cần rõ ràng về các ưu tiên trước mắt. Ngay cả khi điều đó không tuân theo cách chúng ta nhìn nhận vấn đề. Đương nhiên là bởi vì biến đổi khí hậu có rất nhiều viễn cảnh tươi sáng. "Vì một ngày mai tốt đẹp hơn" - rất tuyệt, đúng không? Đây là một cuốn phim tuyệt vời tôi chắc chắn muốn xem nó, nhưng không hi vọng Emmerich sẽ để Brad Pitt đi đào hố tiêu ở Tanzania trong bộ phim sắp tới của anh ta. (Tiếng cười) Nó đơn giản là không hợp với điện ảnh. Vì vậy, tôi cho rằng Hiệp ước Copenhagen và những thảo luận về ưu tiên cũng giống như một cách bào chữa cho những vấn đề không gây hứng thú. Phải đảm bảo mọi người hiểu rằng đây không phải chỉ để chúng ta thấy hài lòng không phải chỉ để thu hút báo chí, mà là làm sao làm được nhiều việc thiện nhất.
The other objections, I think, that are important to say, is that I'm somehow -- or we are somehow -- positing a false choice. Of course, we should do all things, in an ideal world -- I would certainly agree. I think we should do all things, but we don't. In 1970, the developed world decided we were going to spend twice as much as we did, right now, than in 1970, on the developing world. Since then our aid has halved. So it doesn't look like we're actually on the path of suddenly solving all big problems.
Những mối ngăn trở khác, tôi nghĩ cũng nên nói ra, đó là dường như tôi - hay dường như chúng ta - đang lựa chọn sai. Đương nhiên chúng ta nên xử lý tất cả, trong một xã hội lý tưởng -- tôi chắc chắn sẽ đồng ý. Tôi nghĩ chúng ta nên giải quyết mọi vấn đề, nhưng chúng ta không thể. Năm 1970, các nước phát triển quyết định chi gấp đôi số tiền chúng ta đang chi bây giờ cho những nước đang phát triển. Từ đó đến nay số trợ cấp đó đã giảm còn một nửa. Không phải vì bất thình lình mọi vấn đề đều được giải quyết.
Likewise, people are also saying, but what about the Iraq war? You know, we spend 100 billion dollars -- why don't we spend that on doing good in the world? I'm all for that. If any one of you guys can talk Bush into doing that, that's fine. But the point, of course, is still to say, if you get another 100 billion dollars, we still want to spend that in the best possible way, don't we? So the real issue here is to get ourselves back and think about what are the right priorities. I should just mention briefly, is this really the right list that we got out? You know, when you ask the world's best economists, you inevitably end up asking old, white American men. And they're not necessarily, you know, great ways of looking at the entire world.
Tương tự, mọi người nói, thế còn chiến tranh Iraq thì sao? Chúng ta tốn 100 tỉ đô. Tại sao không đem số tiền đó đi cải thiện thế giới? Tôi ủng hộ tất cả những điều đó. Nếu ai đó có thể thuyết phục Bush đi làm chuyện đó, được thôi. Nhưng điểm mấu chốt ở đây vẫn là nếu ta có 100 tỉ đô nữa, ta vẫn muốn đem dùng nó một cách hợp lí nhất, đúng không? Vấn đề cốt lõi nằm ở việc chúng ta tự vấn bản thân đâu mới là những ưu tiên xác đáng. Như tôi mới đề cập ở trên, đây có phải là danh sách chính xác không? Khi bạn hỏi các nhà kinh tế hàng đầu, bạn chắc chắn sẽ gặp một người Mỹ da trắng già dặn. Và họ không chắc chắn là có cái nhìn toàn diện về thế giới.
So we actually invited 80 young people from all over the world to come and solve the same problem. The only two requirements were that they were studying at the university, and they spoke English. The majority of them were, first, from developing countries. They had all the same material but they could go vastly outside the scope of discussion, and they certainly did, to come up with their own lists. And the surprising thing was that the list was very similar -- with malnutrition and diseases at the top and climate change at the bottom. We've done this many other times. There's been many other seminars and university students, and different things. They all come out with very much the same list. And that gives me great hope, really, in saying that I do believe that there is a path ahead to get us to start thinking about priorities, and saying, what is the important thing in the world? Of course, in an ideal world, again we'd love to do everything. But if we don't do it, then we can start thinking about where should we start?
Vì thế, chúng tôi đã mời 80 người từ khắp nơi trên thế giới cùng giải quyết một vấn đề. Hai yêu cầu duy nhất là họ đang nghiên cứu tại đại học và nói tiếng Anh Đa số đó đến từ những nước đang phát triển. Họ có vốn tư liệu như nhau nhưng có thể đi rất xa vượt ngoài tầm của vấn đề thảo luận, và họ chắc chắn đã làm thế, để tự thiết lập danh sách của bản thân. Điều đáng ngạc nhiên là các danh sách rất giống nhau -- gồm suy dinh dưỡng và bệnh dịch đứng đầu và biến đổi khí hậu cuối cùng. Chúng tôi đã tiến hành như thể rất nhiều lần với nhiều hội thảo khác, các sinh viên khác và các thứ khác. Họ đều đưa ra một danh sách không khác nhau là mấy. Điều đó cho phép tôi tin tưởng rằng có một cách để chúng ta cùng bắt đầu suy nghĩ về các ưu tiên. và các vấn đề quan trọng của thế giới. Tât nhiên, trong xã hội lý tưởng, chúng ta sẽ muốn giải quyết mọi thứ. Nhưng chúng ta không thể, khi đó ta nên bắt đầu nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu?
I see the Copenhagen Consensus as a process. We did it in 2004, and we hope to assemble many more people, getting much better information for 2008, 2012. Map out the right path for the world -- but also to start thinking about political triage. To start thinking about saying, "Let's do not the things where we can do very little at a very high cost, not the things that we don't know how to do, but let's do the great things where we can do an enormous amount of good, at very low cost, right now."
Tôi cho rằng Hiệp ước Copenhagen là một quá trình. Chúng tôi tiến hành nó năm 2004, và chúng tôi muốn kêu gọi nhiều người hơn nữa, thu thập được nhiều thông tin bổ ích hơn nữa cho năm 2008, 2012. TÌm ra con đường đúng đắn cho thế giới. Nhưng để bắt đầu nghĩ về bộ ba chính trị. Đề bắt đầu nghĩ về việc tuyên bố "Đừng làm những điều cỏn con với giá ngất ngưởng hay những điều chúng ta không biết làm, mà hãy làm những việc đem lại lợi ích lớn lao với chi phí rất thấp, ngay bây giờ.
At the end of the day, you can disagree with the discussion of how we actually prioritize these, but we have to be honest and frank about saying, if there's some things we do, there are other things we don't do. If we worry too much about some things, we end by not worrying about other things. So I hope this will help us make better priorities, and think about how we better work for the world. Thank you.
Cuối ngày hôm nay, các bạn có thể không đồng tình với cuộc thảo luận về các bước lập ưu tiên như thế nào, nhưng chúng ta đều phải thẳng thắn nói rằng nếu có điều gì chúng ta thực hiện, thì cũng có những điều khác ta không thực hiện. Nếu chúng ta lo lắng quá nhiều về một số thứ, chúng ta sẽ chết vì không lo cho những thứ khác. Tôi mong rằng điều này sẽ giúp chúng ta đặt ưu tiên hiệu quả hơn, và suy nghĩ về cách xây dựng thế giới tốt đẹp hơn. Cảm ơn.