Well, we all need a reason to wake up. For me, it just took 11,000 volts.
Tất cả chúng ta đều cần một lý do gì đó để thức dậy. Với tôi, chỉ cần một cú 11,000 vôn
I know you're too polite to ask, so I will tell you.
Tôi biết các bạn quá lịch sự để hỏi, nên tôi sẽ kể cho các bạn nghe.
One night, sophomore year of college, just back from Thanksgiving holiday, a few of my friends and I were horsing around, and we decided to climb atop a parked commuter train. It was just sitting there, with the wires that run overhead. Somehow, that seemed like a great idea at the time. We'd certainly done stupider things. I scurried up the ladder on the back, and when I stood up, the electrical current entered my arm, blew down and out my feet, and that was that. Would you believe that watch still works? Takes a licking!
Một buổi tối, vào năm hai đại học, vừa trở về từ kỳ nghỉ lễ Tạ ơn, tôi và một vài người bạn đang đùa giỡn với nhau, thì chúng tôi quyết định trèo lên nóc một chiếc tàu điện đang đỗ, Nó chỉ đang đứng đó, với đống dây nhợ lòng vòng phía trên. Không hiểu sao, vào lúc đó, nó là một ý tuyệt cú mèo. Chúng tôi chắc hẳn đã làm những chuyện dại dột hơn. Tôi chạy lại cái cầu thang đằng sau lưng tàu, và khi tôi leo lên, một dòng điện chạy xuyên qua cánh tay tôi, đẩy ngã và thoát ra khỏi chân tôi, và nó là thế đấy. Bạn có tin là cái đồng hồ vẫn còn chạy được không? Vẫn chạy tốt!
(Laughter)
(Cười)
My father wears it now in solidarity.
Bố tôi giờ đang mang nó để lấy may.
That night began my formal relationship with death -- my death -- and it also began my long run as a patient. It's a good word. It means one who suffers. So I guess we're all patients.
Đêm đó bắt đầu mối quan hệ chính thức của tôi với cái chết -- cái chết của tôi -- và nó cũng bắt đầu một hành trình dài của tôi như là một bệnh nhân. Đó là một từ hay. Nó có nghĩa là người chịu đựng. Thế nên tôi nghĩ tất cả chúng ta đều là bệnh nhân.
Now, the American health care system has more than its fair share of dysfunction -- to match its brilliance, to be sure. I'm a physician now, a hospice and palliative medicine doc, so I've seen care from both sides. And believe me: almost everyone who goes into healthcare really means well -- I mean, truly. But we who work in it are also unwitting agents for a system that too often does not serve.
Hiện nay, hệ thống y tế của Mỹ có quá nhiều lỗ hỏng để tương xứng với sự rực rỡ của nó, chắc chắn. Tôi hiện nay là một bác sĩ về chăm sóc đặc biệt và thuốc giảm đau, thế nên tôi đã nhận được sự chăm sóc từ cả 2 phía. Và tin tôi đi; hầu hết mọi người bước vào ngành y tế đều có ý tốt -- ý tôi, thật sự tốt. Thế nhưng chúng tôi - những người làm việc ở đó cũng là những nhân viên bất đắc dĩ cho một hệ thống mà thường chẳng đáp ứng gì cả.
Why? Well, there's actually a pretty easy answer to that question, and it explains a lot: because healthcare was designed with diseases, not people, at its center. Which is to say, of course, it was badly designed. And nowhere are the effects of bad design more heartbreaking or the opportunity for good design more compelling than at the end of life, where things are so distilled and concentrated. There are no do-overs.
Tại sao? Chà, thật ra thì có một câu trả lời khá dễ dàng cho câu hỏi đó, và nó giải thích rất nhiều: bởi vì hệ thống y tế được thiết kế với trọng tâm là căn bệnh, chứ không phải con người. Và có thể nói, tất nhiên, đó là một thiết kế tồi. Và không có nơi nào mà ảnh hưởng của một thiết kế tồi lại đau lòng hơn hay cơ hội cho một thiết kế tốt lại cấp bách hơn là cuối đời người, nơi mọi thứ được cô đọng và tập trung. Không có cơ hội để làm lại lần nữa.
My purpose today is to reach out across disciplines and invite design thinking into this big conversation. That is, to bring intention and creativity to the experience of dying. We have a monumental opportunity in front of us, before one of the few universal issues as individuals as well as a civil society: to rethink and redesign how it is we die.
Mục đích của tôi hôm nay là vươn ra ngoài những nguyên tắc và mời gọi những tư duy thiết kế về vấn đề quan trọng này. Đó là, để mang lại ý định và sự sáng tạo về trải nghiệm qua đời. Chúng ta có một cơ hội to lớn trước mắt, trước một trong một số ít những vấn đề toàn cầu vừa cá nhân mà cũng vừa mang tính dân sự xã hội: đó là suy nghĩ lại và thiết kế lại cách chúng ta từ giã cõi đời.
So let's begin at the end. For most people, the scariest thing about death isn't being dead, it's dying, suffering. It's a key distinction. To get underneath this, it can be very helpful to tease out suffering which is necessary as it is, from suffering we can change. The former is a natural, essential part of life, part of the deal, and to this we are called to make space, adjust, grow. It can be really good to realize forces larger than ourselves. They bring proportionality, like a cosmic right-sizing. After my limbs were gone, that loss, for example, became fact, fixed -- necessarily part of my life, and I learned that I could no more reject this fact than reject myself. It took me a while, but I learned it eventually. Now, another great thing about necessary suffering is that it is the very thing that unites caregiver and care receiver -- human beings. This, we are finally realizing, is where healing happens. Yes, compassion -- literally, as we learned yesterday -- suffering together.
Vậy hãy bắt đầu tại điểm kết thúc. Đối với hầu hết mọi người, điều sợ hãi nhất về cái chết không phải là bị chết, mà là đang chết dần, đầy đau đớn. Đó là điều khác nhau cơ bản. Để đào sâu điều này, sẽ rất có ích khi gỡ bỏ được những đau đớn và những đau đớn mà chúng ta có thể thay đổi. Cái đầu tiên thuộc về tự nhiên, một phần quan trọng của cuộc sống, một phần của cam kết, và nhờ có nó chúng ta được kêu gọi để tạo không gian, điều chỉnh, trưởng thành. Thật tốt để nhận ra có những sức mạnh lớn hơn bản thân chúng ta. Chúng mang đến sự cân đối, giống như một vũ trụ đúng cỡ. Sau khi chân tay tôi không còn nữa, sự mất mát đó, ví dụ, trở thành một thực thế, không thể thay đổi -- một phần cần thiết trong cuộc sống của tôi, và tôi học được rằng tôi không thể chối bỏ thực tế cũng như chối bỏ chính mình. Mất một thời gian, nhưng cuối cùng tôi đã học được nó. Một điều tuyệt vời về nỗi đau cần thiết đó là nó là thứ cốt lõi nối kết người chăm sóc và người nhận sự chăm sóc -- giữa con người với nhau. Chúng ta cuối cùng cũng phát hiện ra đây là nơi mà sự chữa lành xuất hiện. Vâng, lòng trắc ẩn --- thật sự, như chúng ta đã học biết ngày hôm qua -- chịu đau đớn cùng nhau.
Now, on the systems side, on the other hand, so much of the suffering is unnecessary, invented. It serves no good purpose. But the good news is, since this brand of suffering is made up, well, we can change it. How we die is indeed something we can affect. Making the system sensitive to this fundamental distinction between necessary and unnecessary suffering gives us our first of three design cues for the day. After all, our role as caregivers, as people who care, is to relieve suffering -- not add to the pile.
Bây giờ, về mặt hệ thống, ngược lại, có quá nhiều đau đớn không cần thiết, được tạo ra. Nó chẳng phục vụ cho một mục đích tốt nào cả. Nhưng tin tốt là, vì loại đau đớn này được tạo ra, thì chúng ta có thể thay đổi nó. Cách chúng ta chết thật sự là thứ chúng ta có thể tác động. Tạo nên một hệ thống nhạy cảm với điều khác biệt cơ bản này, giữa những nỗi đau cần thiết và không cần thiết mang đến cho chúng ta một trong ba thiết kế đầu gợi ý cho chúng ta trong lúc ấy. Sau hết, vai trò của chúng ta như là người chăm sóc, là người có trách nhiệm, đó là làm giảm nỗi đau -- chứ không phải làm nó chồng chất lên.
True to the tenets of palliative care, I function as something of a reflective advocate, as much as prescribing physician. Quick aside: palliative care -- a very important field but poorly understood -- while it includes, it is not limited to end of life care. It is not limited to hospice. It's simply about comfort and living well at any stage. So please know that you don't have to be dying anytime soon to benefit from palliative care.
Đúng với giáo lý của chăm sóc giảm nhẹ, tôi làm việc như là một người tận tâm suy nghĩ cũng như là một bác sĩ kê đơn. Ngoài lề một chút: biện pháp giảm nhẹ -- một lĩnh vực quan trọng nhưng ít được biết đến -- mặc dù có bao gồm, nhưng nó không giới hạn trong sự chăm sóc vào cuối đời Nó không phải là giới hạn của chăm sóc đặc biệt. Nó đơn giản là xoa dịu và sống tốt đẹp ở bất kỳ giai đoạn nào. Thế nên xin biết cho rằng bạn không phải chết sớm mới nhận được lợi ích từ biện pháp giảm nhẹ.
Now, let me introduce you to Frank. Sort of makes this point. I've been seeing Frank now for years. He's living with advancing prostate cancer on top of long-standing HIV. We work on his bone pain and his fatigue, but most of the time we spend thinking out loud together about his life -- really, about our lives. In this way, Frank grieves. In this way, he keeps up with his losses as they roll in, so that he's ready to take in the next moment. Loss is one thing, but regret, quite another. Frank has always been an adventurer -- he looks like something out of a Norman Rockwell painting -- and no fan of regret. So it wasn't surprising when he came into clinic one day, saying he wanted to raft down the Colorado River. Was this a good idea? With all the risks to his safety and his health, some would say no. Many did, but he went for it, while he still could. It was a glorious, marvelous trip: freezing water, blistering dry heat, scorpions, snakes, wildlife howling off the flaming walls of the Grand Canyon -- all the glorious side of the world beyond our control. Frank's decision, while maybe dramatic, is exactly the kind so many of us would make, if we only had the support to figure out what is best for ourselves over time.
Bây giờ, để tôi giới thiệu các bạn với Frank Kiểu như để làm rõ ý này. Tôi đã gặp Frank trong nhiều năm. Anh ấy đang chống chọi với căn bệnh ung thư tuyết tiền liệt giai đoạn đầu cùng với bệnh HIV lâu năm Chúng tôi đang xử lý cơn đau xương và mệt mỏi của anh ấy, nhưng hầu hết thời gian chúng tôi cùng nhau đối thoại về cuộc sống của anh ấy -- thật sự là về cuộc sống của chúng ta. Theo cách đó, Frank thấy đau lòng. Theo cách đó, anh ấy chấp nhận những mất mát khi chúng kéo đến và như thế anh ấy sẵn sàng để đón nhận thời khắc tiếp theo. Mất mát là một chuyện, nhưng hối tiếc lại là chuyện khác. Frank luôn là một người ưa mạo hiểm -- anh ấy giống như một thứ bước ra từ bức tranh của Norman Rockwell -- và không hề thích sự hối tiếc. Nên không ngạc nhiên khi một ngày anh ấy đến bệnh viện và nói rằng anh ấy muốn chèo xuồng dọc sông Colorado. Đó liệu có phải là một ý hay? Vì những rủi ro về an toàn và sức khỏe của anh ấy, một số sẽ nói không. Nhiều người đã nói thế, nhưng anh ấy vẫn làm, khi anh ấy vẫn có thể. Đó là một hành trình đầy vẻ vang và phi thường: nước buốt lạnh, hơi nóng phỏng dộp, bọ cạp, rắn rết, thế giới hoang dã gào thét qua những bức tường rực lửa của đại vực Grand Canyon -- tất cả những mặt vinh quang của thế giới nằm ngoài kiểm soát của chúng ta Quyết định của Frank, mặc dù có lẽ ngông cuồng, chính xác là thứ mà nhiều người trong chúng ta sẽ làm, chỉ khi chúng ta toàn được ủng hộ để tìm ra điều tốt nhất cho bản thân nhiều lần.
So much of what we're talking about today is a shift in perspective. After my accident, when I went back to college, I changed my major to art history. Studying visual art, I figured I'd learn something about how to see -- a really potent lesson for a kid who couldn't change so much of what he was seeing. Perspective, that kind of alchemy we humans get to play with, turning anguish into a flower.
Cái mà chúng ta nói đến rất nhiều ngày hôm nay là sự thay đổi quan điểm. Sau tai nạn, khi tôi quay lại trường đại học, tôi chuyển sang học về lịch sử nghệ thuật. Nghiên cứu nghệ thuật thị giác, tôi nhận ra tôi đã học cách để nhìn -- một bài học rất hiệu nghiệm với một đứa trẻ không thể thay đổi nhiều thứ mà cậu ta đang nhìn. Quan điểm, một kiểu như thuật giả kim mà con người chúng ta đang nghịch ngợm, biến nỗi đau đớn thành một bông hoa.
Flash forward: now I work at an amazing place in San Francisco called the Zen Hospice Project, where we have a little ritual that helps with this shift in perspective. When one of our residents dies, the mortuary men come, and as we're wheeling the body out through the garden, heading for the gate, we pause. Anyone who wants -- fellow residents, family, nurses, volunteers, the hearse drivers too, now -- shares a story or a song or silence, as we sprinkle the body with flower petals. It takes a few minutes; it's a sweet, simple parting image to usher in grief with warmth, rather than repugnance. Contrast that with the typical experience in the hospital setting, much like this -- floodlit room lined with tubes and beeping machines and blinking lights that don't stop even when the patient's life has. Cleaning crew swoops in, the body's whisked away, and it all feels as though that person had never really existed. Well-intended, of course, in the name of sterility, but hospitals tend to assault our senses, and the most we might hope for within those walls is numbness -- anesthetic, literally the opposite of aesthetic. I revere hospitals for what they can do; I am alive because of them. But we ask too much of our hospitals. They are places for acute trauma and treatable illness. They are no place to live and die; that's not what they were designed for.
Lướt nhanh: hiện tôi đang làm việc ở một nơi rất tuyệt tại San Francisco. được gọi là chương trình Zen Hospice, nơi chúng ta có một vài cách thức giúp thay đổi góc nhìn. Khi một trong những bệnh nhân qua đời, một nhân viên an táng đến, và khi chúng tôi đưa thi thể dọc theo khu vườn ra ngoài, tiến về phía cổng, chúng tôi dừng lại. Bất kỳ ai muốn -- bạn bè ở chung, gia đình, y tá, tình nguyện viên, cả người lái xe tang, -- chia sẻ một câu chuyện hay một bài hát hay sự yên lặng, và chúng tôi rắc những cánh hoa lên trên thi thể người mất. Việc đó kéo dài trong vài phút; đó là một hình ảnh chia ly dịu ngọt, giản đơn để dẫn đưa trong nỗi buồn cùng với sự ấm áp, hơn là nỗi ghê sợ. Trái ngược với trải nghiệm thông thường ở các bệnh viện, như thế này -- căn phòng cực sáng với hàng dãy chai lọ cùng những chiếc máy kêu bíp bíp và những ánh đèn nhấp nháy và không dừng lại ngay cả khi bệnh nhân đã qua đời. Đội lau dọn lao vào, thi thể bị vội đẩy đi, và cảm giác như thể con người ấy chưa hề tồn tại. Một ý tốt, nếu nói về vấn đề thanh trùng, nhưng bệnh viện có xu hướng giết chết giác quan của chúng ta, và điều tốt nhất chúng ta có thể mong bên trong những bức tường đó là sự tê liệt -- sự gây mê, thực sự, là sự trái ngược với thẩm mĩ quan. Tôi trân trọng bệnh viện về những gì họ làm, tôi còn sống là nhờ họ. Nhưng chúng ta đòi hỏi quá nhiều ở các bệnh viện. Đó là nơi dành cho việc cấp cứu và các bệnh có thể chữa trị. Đó không là phải là nơi để sống và chết; đó là không phải là chức năng của chúng
Now mind you -- I am not giving up on the notion that our institutions can become more humane. Beauty can be found anywhere. I spent a few months in a burn unit at St. Barnabas Hospital in Livingston, New Jersey, where I got really great care at every turn, including good palliative care for my pain. And one night, it began to snow outside. I remember my nurses complaining about driving through it. And there was no window in my room, but it was great to just imagine it coming down all sticky. Next day, one of my nurses smuggled in a snowball for me. She brought it in to the unit. I cannot tell you the rapture I felt holding that in my hand, and the coldness dripping onto my burning skin; the miracle of it all, the fascination as I watched it melt and turn into water. In that moment, just being any part of this planet in this universe mattered more to me than whether I lived or died. That little snowball packed all the inspiration I needed to both try to live and be OK if I did not. In a hospital, that's a stolen moment.
Tôi không bỏ qua khái niệm rằng các viện của chúng ta có thể trở nên nhân văn hơn. Cái đẹp có thể được tìm thấy ở khắp nơi. Tôi đã trải qua vài tháng ở một khoa bỏng tại bệnh viện St. Barnabas ở Livingston, New Jersey. nơi tôi nhân được sự quan tâm tuyệt vời ở mọi mặt, bao gồm biện pháp giảm nhẹ hiệu quả cho cơn đau của tôi. Vào một đêm, khi ngoài trời tuyết bắt đầu rơi. Tôi nhớ y tá của tôi than phiền về việc phải lái xe trong trời tuyết. Trong phòng của tôi không có cái cửa sổ nào, nhưng thật tuyệt khi tưởng tượng ra cảnh tuyết rơi như thế nào. Ngày hôm sau, một trong những y tá lén đem vào một trái banh tuyết. Cô ấy mang nó vào phòng. Không thể tả tôi đã cảm thấy sung sướng như thế nào khi cầm nó trong tay, và hơi lạnh nhỏ ướt lên vùng da bị bỏng của tôi. sự kỳ diệu của nó, sự mê hoặc khi tôi nhìn nó tan ra thành nước. Trong khoảnh khắc đó, là một phần của hành tinh này trong vũ trụ trở nên quan trọng với tôi hơn là việc tôi sống hay chết. Trái banh tuyết gói trong đó tất cả niềm cảm hứng mà tôi cần để vừa cố gắng sống và vừa cảm thấy ổn nếu tôi không thể vượt qua. Trong bệnh viện, đó là khoảnh khắc đánh cắp được.
In my work over the years, I've known many people who were ready to go, ready to die. Not because they had found some final peace or transcendence, but because they were so repulsed by what their lives had become -- in a word, cut off, or ugly. There are already record numbers of us living with chronic and terminal illness, and into ever older age. And we are nowhere near ready or prepared for this silver tsunami. We need an infrastructure dynamic enough to handle these seismic shifts in our population. Now is the time to create something new, something vital. I know we can because we have to. The alternative is just unacceptable. And the key ingredients are known: policy, education and training, systems, bricks and mortar. We have tons of input for designers of all stripes to work with.
Suốt nhiều năm làm việc, tôi biết nhiều người sẵn sàng để ra đi, sẵn sàng để chết. Không phải vì họ đã tìm thấy bình an hay sự siêu thoát nào đó, nhưng bởi vì họ thấy ghê tởm khi cuộc sống của họ trở thành -- chỉ trong một từ, bị vứt đi, hoặc tồi tệ đi. Ta có một con số kỷ lục số người mắc các bệnh kinh niên, nan y trước khi bước vào tuổi già. Và chúng ta chẳng đi đến đâu trong việc chuẩn bị cho "cơn sóng bạc" này. Chúng ta cần một hệ thống cơ sở vật chất năng động để quản lý những sự thay đổi địa chấn về dân số này. Đây chính là lúc để tạo ra một điều gì đó mới mẻ, quan trọng. Tôi biết chúng ta có thể bởi vì chúng ta cần phải làm điều đó. Nếu không thì không thể chấp nhận được. Và những tác nhân chủ chốt là: chính sách, giáo dục và đào tạo, hệ thống, gạch và vữa. Ta có hàng tấn dữ liệu đầu vào dành cho các nhà thiết kế ở mọi lĩnh vực sáng tạo
We know, for example, from research what's most important to people who are closer to death: comfort; feeling unburdened and unburdening to those they love; existential peace; and a sense of wonderment and spirituality.
Chúng ta biết từ việc nghiên cứu rằng điều quan trọng nhất đối với người gần ra đi là: sự khuây khỏa; cảm giác nhẹ nhõm với mình và với những người thân; sự hiện diện của bình yên; một ý niệm về sự mầu nhiệm và tâm linh.
Over Zen Hospice's nearly 30 years, we've learned much more from our residents in subtle detail. Little things aren't so little. Take Janette. She finds it harder to breathe one day to the next due to ALS. Well, guess what? She wants to start smoking again -- and French cigarettes, if you please. Not out of some self-destructive bent, but to feel her lungs filled while she has them. Priorities change. Or Kate -- she just wants to know her dog Austin is lying at the foot of her bed, his cold muzzle against her dry skin, instead of more chemotherapy coursing through her veins -- she's done that. Sensuous, aesthetic gratification, where in a moment, in an instant, we are rewarded for just being. So much of it comes down to loving our time by way of the senses, by way of the body -- the very thing doing the living and the dying.
Trong suốt gần 30 năm của dự án Zen Hospice, chúng tôi học được nhiều điều nhỏ bé từ những bệnh nhân. Những thứ nhỏ nhặt mà không hề nhỏ nhặt. Hãy nói đến Janette. Bà ấy liên tục cảm thấy khó thở bởi chứng ALS. Nào, đoán xem? Bà ấy muốn hút thuốc trở lại -- và là loại của Pháp, nếu được. Không phải là xu hướng tự hủy hoại, nhưng để cảm thấy phổi bà ấy được thỏa mãn khi bà ấy có chúng. Thứ tự ưu tiên thay đổi. Hay Kate -- bà ấy chỉ muốn được biết con chó Austin của bà ấy đang nằm dưới chân giường của bà, cảm thấy cái mõm lạnh toát của nó trên làn da mình, hơn là cảm thấy hóa trị đang chảy qua tĩnh mạch mình, bà ấy đã làm thế. Sự thỏa mãn giác quan, mỹ quan, trong khoảnh khắc, trong tích tắc, chúng ta được thưởng bằng sự tồn tại. Phần lớn điều này xuất phát từ việc yêu quý khoảng thời gian chúng ta sống bằng các giác quan, bằng cơ thể -- cái cốt yếu nhất của việc sống và chết.
Probably the most poignant room in the Zen Hospice guest house is our kitchen, which is a little strange when you realize that so many of our residents can eat very little, if anything at all. But we realize we are providing sustenance on several levels: smell, a symbolic plane. Seriously, with all the heavy-duty stuff happening under our roof, one of the most tried and true interventions we know of, is to bake cookies. As long as we have our senses -- even just one -- we have at least the possibility of accessing what makes us feel human, connected. Imagine the ripples of this notion for the millions of people living and dying with dementia. Primal sensorial delights that say the things we don't have words for, impulses that make us stay present -- no need for a past or a future.
Có lẽ căn phòng thương tâm nhất ở nhà cho khách của Zen Hospice là phòng bếp nơi khá lạ lẫm khi bạn phát hiện ra rằng có rất nhiều bệnh nhân ăn được rất ít, nếu không nói là tất cả. Nhưng chúng tôi nhận ra chúng tôi được cung cấp chất dinh dưỡng ở nhiều mức khác nhau: mùi vị, một mức độ tượng trưng. Nghiêm túc, với tất cả những trọng trách dưới mái nhà của chúng tôi, một trong những biện pháp đúng và gắng sức nhất mà chúng tôi biết, đó là nướng bánh quy. Khi nào chúng ta còn các giác quan -- thậm chí chỉ một -- chúng ta vẫn còn cơ hội để tiếp cận thứ khiến chúng ta cảm thấy mình là con người, được kết nối. Hãy tưởng tượng âm hưởng của quan điểm này lan rộng ra cho hàng triệu người đang sống và ra đi với chứng mất trí. Những niềm vui cơ bản thuộc về giác quan được nói bằng thứ ngôn ngữ không lời, thúc đẩy sự hiện hữu trong thực tại -- không cần đến quá khứ hay tương lai.
So, if teasing unnecessary suffering out of the system was our first design cue, then tending to dignity by way of the senses, by way of the body -- the aesthetic realm -- is design cue number two. Now this gets us quickly to the third and final bit for today; namely, we need to lift our sights, to set our sights on well-being, so that life and health and healthcare can become about making life more wonderful, rather than just less horrible. Beneficence.
Vậy, nếu việc xóa bỏ những đau đớn không cần thiết ra khỏi hệ thống là gợi ý thiết kế đầu tiên của chúng ta, thì việc hướng đến chân giá trị bằng các giác quan, bằng cơ thể -- lĩnh vực thẩm mỹ học là gợi ý thiết kế thứ hai. Bây giờ, điều này sẽ dẫn chúng ta đến điều thứ 3 và thứ 4: đó là, chúng ta cần nâng cao tầm nhìn, hướng tầm nhìn của chúng ta vào hạnh phúc, nhờ đó cuộc sống, sức khỏe, và y tế có thể trở thành thứ làm cuộc sống tuyệt vời hơn thay vì chỉ làm cho nó bớt kinh khủng hơn. Sự nhân đạo.
Here, this gets right at the distinction between a disease-centered and a patient- or human-centered model of care, and here is where caring becomes a creative, generative, even playful act. "Play" may sound like a funny word here. But it is also one of our highest forms of adaptation. Consider every major compulsory effort it takes to be human. The need for food has birthed cuisine. The need for shelter has given rise to architecture. The need for cover, fashion. And for being subjected to the clock, well, we invented music. So, since dying is a necessary part of life, what might we create with this fact? By "play" I am in no way suggesting we take a light approach to dying or that we mandate any particular way of dying. There are mountains of sorrow that cannot move, and one way or another, we will all kneel there. Rather, I am asking that we make space -- physical, psychic room, to allow life to play itself all the way out -- so that rather than just getting out of the way, aging and dying can become a process of crescendo through to the end. We can't solve for death. I know some of you are working on this.
Ở đây, điều này trở nên đúng đắn trong việc phân biệt giữa mô hình lấy bệnh-và-bệnh-nhân-làm-trung-tâm hay lấy con-người-làm-trung-tâm, và đây là nơi việc chăm sóc trở thành công việc sáng tạo, sản sinh, và thậm chí là hành động chơi đùa. 'Chơi đùa' có thể nghe khá hài hước. Nhưng đây lại là trạng thái thích nghi cao nhất của chúng ta. Hãy nghĩ đến tất cả nỗ lực quan trọng chính để là người. Nhu cầu thức ăn sinh ra nền ẩm thực. Nhu cầu nhà ở thúc đẩy ngành kiến trúc. Nhu cầu ăn mặc, thời trang. Và để quên đi thời gian, chúng ta phát minh ra âm nhạc. Vậy nên, vì cái chết là một phần quan trọng của cuộc sống, chúng ta sẽ tạo nên điều gì với thực tế này? "Chơi đùa" tôi không có ý khuyên chúng ta cách tiếp cận cái chết nhẹ nhàng hoặc chúng ta tạo ra một cách chết cụ thể nào. Có những ngọn núi thương tiếc không thể dịch chuyển, và bằng cách này hay cách khác, chúng ta tất cả sẽ phải quỳ trước nó. Đúng hơn, tôi đang đòi hỏi chúng ta tạo ra khoảng không gian -- về vật chất và tinh thần để cho phép cuộc sống tự vận hành theo bất kỳ cách nào -- thay vì chỉ là cố để hoàn thành nó, Tuổi già và cái chết có thể trở thành quá trình cao độ đến đoạn kết. Chúng ta không thể giải quyết việc chết. Tôi biết một vài trong các bạn đang làm điều đó.
(Laughter)
(Cười)
Meanwhile, we can --
Trong khi đó, chúng ta có thể --
(Laughter)
(Cười)
We can design towards it. Parts of me died early on, and that's something we can all say one way or another. I got to redesign my life around this fact, and I tell you it has been a liberation to realize you can always find a shock of beauty or meaning in what life you have left, like that snowball lasting for a perfect moment, all the while melting away. If we love such moments ferociously, then maybe we can learn to live well -- not in spite of death, but because of it. Let death be what takes us, not lack of imagination.
Chúng ta có thể thiết kế hướng tới nó. Nhiều phần trong tôi đã chết từ trước rồi, đó là cách chúng ta có thể nói về nó bằng cách này hay cách khác. Tôi phải tái thiết cuộc sống của mình xung quanh thực tế này, và tôi nói cho các bạn biết rằng đó là một sự giải phóng để nhận ra rằng các bạn luôn tìm được điều tuyệt đẹp và ý nghĩa trong cuộc sống mà các bạn bỏ lại phía sau, giống như trái banh tuyết tồn tại trong một khoảnh khắc hoàn hảo, trong suốt thời gian nó tan chảy. Nếu chúng ta yêu những khoảnh khắc đó cực nhiều, thì có lẽ chúng ta có thể học cách để sống tốt -- không phải bất chấp cái chết, mà là bởi cái chết. Hãy để cái chết là thứ đưa chúng ta đi, chứ không phải sự thiếu trí tưởng tượng.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)