I'm here to give you your recommended dietary allowance of poetry. And the way I'm going to do that is present to you five animations of five of my poems. And let me just tell you a little bit of how that came about. Because the mixing of those two media is a sort of unnatural or unnecessary act.
Tôi sẽ cho bạn một chế độ thưởng thức lành mạnh về thơ ca. Và việc tôi sẽ làm là trình bày với các bạn dưới dạng năm đoạn phim hoạt hình cho năm bài thơ của tôi. Và tôi nói một chút về cách nó được thực hiện. Bởi sự kết hợp hai phương tiện truyền đạt có vẻ như là một hành động không cần thiết.
But when I was United States Poet Laureate -- and I love saying that. (Laughter) It's a great way to start sentences. When I was him back then, I was approached by J. Walter Thompson, the ad company, and they were hired sort of by the Sundance Channel. And the idea was to have me record some of my poems and then they would find animators to animate them. And I was initially resistant, because I always think poetry can stand alone by itself. Attempts to put my poems to music have had disastrous results, in all cases. And the poem, if it's written with the ear, already has been set to its own verbal music as it was composed. And surely, if you're reading a poem that mentions a cow, you don't need on the facing page a drawing of a cow. I mean, let's let the reader do a little work.
Nhưng khi tôi được giải thưởng thơ ca Mỹ và tôi thích nói điều này, (Tiếng cười) đó là một cách tuyệt vời để mở đầu. Trở lại câu chuyện vừa rồi, J. Walter Thompson, một công ty quảng cáo, đã tiếp cận tôi và họ được thuê bởi kênh Sundance. Ý tưởng là tôi sẽ thu âm một số bài thơ và rồi họ sẽ tìm người làm minh họa để làm bài thơ sống động. Và lúc đầu tôi hơi do dự bởi tôi luôn nghĩ thơ ca có thể đứng một mình. Nỗ lực phổ nhạc cho bài thơ của tôi mang lại kết quả thật thảm họa trong mọi trường hợp. Và thơ ca, nếu được viết với đôi tai thì bản thân nó đã có âm điệu khi được sáng tác. Và chắc chắn rằng, nếu bạn đọc câu thơ nhắc đến con bò, bạn không cần trang giấy trước mắt có hình vẽ một chú bò. Ý tôi là, hãy để người đọc tưởng tượng.
But I relented because it seemed like an interesting possibility, and also I'm like a total cartoon junkie since childhood. I think more influential than Emily Dickinson or Coleridge or Wordsworth on my imagination were Warner Brothers, Merrie Melodies and Loony Tunes cartoons. Bugs Bunny is my muse. And this way poetry could find its way onto television of all places. And I'm pretty much all for poetry in public places -- poetry on buses, poetry on subways, on billboards, on cereal boxes. When I was Poet Laureate, there I go again -- I can't help it, it's true -- (Laughter) I created a poetry channel on Delta Airlines that lasted for a couple of years. So you could tune into poetry as you were flying.
Nhưng tôi đã mủi lòng bởi nó có vẻ là một khả năng thú vị và tôi cũng là một người nghiện hoạt hình từ khi còn bé. Tôi nghĩ có sức ảnh hưởng hơn cả Emily Dickinson hay Coleridge hay Wordsworth trong trí tưởng tượng của tôi đó chính là hoạt hình của anh em Warner, Merrie Melodies và Loony Tunes. Bugs Bunny là nàng thơ của tôi và bằng cách này thơ ca có thể xuất hiện trên TV mọi miền. Và tôi khá thích ý tưởng thơ ca xuất hiện ở nơi công cộng, thơ ca trên xe buýt, trên tàu điện trên biển quảng cáo, hộp ngũ cốc. Lại một lần nữa, khi tôi được giải thơ ca không thể ngừng được, nó là sự thật, ( tiếng cười) tôi đã tạo một trang thơ ca trên Delta Airlines kéo dài được khoảng vài năm để bạn có thể đắm chìm vào thơ như thể bạn đang bay.
And my sense is, it's a good thing to get poetry off the shelves and more into public life. Start a meeting with a poem. That would be an idea you might take with you. When you get a poem on a billboard or on the radio or on a cereal box or whatever, it happens to you so suddenly that you don't have time to deploy your anti-poetry deflector shields that were installed in high school.
Và tôi linh cảm rằng đó là cách tốt để thơ ca không còn xa vời và gần hơn với cuộc sống. Bắt đầu cuộc họp với một vài câu thơ, đó là điều bạn nên nghĩ tới. Khi bạn nhìn thấy câu thơ trên biển quảng cáo hoặc qua đài hay trên hộp ngũ cốc, hay bất kể thứ gì, nó quá đỗi đột ngột khiến bạn không có thời gian để hình thành màng bọc phản biện thơ ca, như điều được dạy ở trường cấp ba.
So let us start with the first one. It's a little poem called "Budapest," and in it I reveal, or pretend to reveal, the secrets of the creative process.
Nào hãy bắt đầu với bài đầu tiên. Đó là bài thơ ngắn có tên “Budapest”, và trong đó tôi tiết lộ hoặc giả vờ tiết lộ những bí mật của quá trình sáng tạo.
(Video) Narration: "Budapest." My pen moves along the page like the snout of a strange animal shaped like a human arm and dressed in the sleeve of a loose green sweater. I watch it sniffing the paper ceaselessly, intent as any forager that has nothing on its mind but the grubs and insects that will allow it to live another day. It wants only to be here tomorrow, dressed perhaps in the sleeve of a plaid shirt, nose pressed against the page, writing a few more dutiful lines while I gaze out the window and imagine Budapest or some other city where I have never been.
Thuyết minh: “Budapest” Cây bút dọc trang giấy Như chiếc mũi của một sinh vật lạ có hình dáng như cánh tay mặc trong tay áo của chiếc áo len thụng xanh. Tôi nhìn nó ngửi tờ giấy không ngừng nghỉ chăm chú như kẻ lục lọi mà chẳng biết mình làm gì nhưng những ấu trùng và sâu bọ sẽ cho nó sống vào một ngày nào khác. Nó chỉ muốn ở đây thêm ngày mai có lẽ để được mặc trong tà áo của một chiếc áo phẳng phiu. Mũi áp vào trang giấy viết thêm những dòng tôn kính. Trong khi đó tôi nhìn ra ngoài khung cửa và tưởng tượng Budapest hoặc vài thành phố khác nơi tôi chưa từng đặt chân đến.
BC: So that makes it seem a little easier. (Applause) Writing is not actually as easy as that for me. But I like to pretend that it comes with ease. One of my students came up after class, an introductory class, and she said, "You know, poetry is harder than writing," which I found both erroneous and profound. (Laughter) So I like to at least pretend it just flows out. A friend of mine has a slogan; he's another poet. He says that, "If at first you don't succeed, hide all evidence you ever tried."
Nó đã dễ dàng hơn nhiều. (Tiếng vỗ tay) Viết chưa bao giờ dễ dàng với tôi, nhưng tôi thích giả vờ là nó dễ. Một trong số các học sinh đã đến sau giờ học, buổi học giới thiệu và em ấy nói: “Thưa thầy, làm thơ khó hơn viết nhiều” Tôi thấy điều này vừa sai lầm vừa uyên thâm. (Tiếng cười) Chính vì thế tôi thích giả vờ là ý tưởng cứ tuôn trào. Một người bạn của tôi, là nhà thơ, có một châm ngôn. Anh ấy nói: “Nếu lần đầu không thành công giấu hết những bằng chứng rằng bạn đã cố”
(Laughter)
(Tiếng cười)
The next poem is also rather short. Poetry just says a few things in different ways. And I think you could boil this poem down to saying, "Some days you eat the bear, other days the bear eats you." And it uses the imagery of dollhouse furniture.
Bài thơ tiếp cũng khá ngắn. Thơ ca chỉ nói những điều giản đơn theo một cách khác. Và tôi nghĩ rằng bạn có thể tóm tắt bài này lại thành: “Một ngày nào đó bạn ăn con gấu, một ngày khác nó sẽ ăn bạn” Và nó sử dụng hình ảnh của ngôi nhà búp bê.
(Video) Narration: "Some Days." Some days I put the people in their places at the table, bend their legs at the knees, if they come with that feature, and fix them into the tiny wooden chairs. All afternoon they face one another, the man in the brown suit, the woman in the blue dress -- perfectly motionless, perfectly behaved. But other days I am the one who is lifted up by the ribs then lowered into the dining room of a dollhouse to sit with the others at the long table. Very funny. But how would you like it if you never knew from one day to the next if you were going to spend it striding around like a vivid god, your shoulders in the clouds, or sitting down there amidst the wallpaper staring straight ahead with your little plastic face?
Thuyết minh: “Một ngày nào đó” Một ngày nào đó Tôi đặt loài người trên bàn Uốn cong chân họ đến đầu gối Nếu họ mang đặc điểm trên và đưa họ vào chiếc ghế gỗ nhỏ Họ nhìn nhau cả buổi chiều Người đàn ông trong bộ vét nâu Người phụ nữ trong bộ váy xanh dương Yên lặng tuyệt đối, hành xử đúng đắn Nhưng ngày khác, tôi bị nhấc lên từ xương sườn rồi bị nhét vào ngôi nhà búp bê để ngồi cùng họ trên chiếc bàn thật nực cười Nhưng sao bạn biết bạn thích nó nếu bạn chưa bao giờ biết những ngày tháng tới nếu bạn không dành nó bước qua như một vị thần Vai bạn chìm trong những đám mây hoặc ngồi đâu đó giữa những bức tường nhìn chằm chằm về phía trước với khuôn mặt làm từ nhựa dẻo.
(Applause)
(Vỗ tay)
BC: There's a horror movie in there somewhere. The next poem is called forgetfulness, and it's really just a kind of poetic essay on the subject of mental slippage. And the poem begins with a certain species of forgetfulness that someone called literary amnesia, in other words, forgetting the things that you have read.
Có một chút kinh dị trong câu thơ. Bài thơ tiếp có tên “Đãng trí” và nó như một bài luận thi vị về vấn đề tinh thần tuột dốc. Và bài thơ bắt đầu với một số chủng loại của sự đãng trí mà mọi người hay gọi là chứng lãng quên văn học. Nói cách khác, quên đi những gì vừa đọc.
(Video) Narration: "Forgetfulness." The name of the author is the first to go, followed obediently by the title, the plot, the heartbreaking conclusion, the entire novel, which suddenly becomes one you have never read, never even heard of. It is as if, one by one, the memories you used to harbor decided to retire to the southern hemisphere of the brain to a little fishing village where there are no phones. Long ago, you kissed the names of the nine muses good-bye and you watched the quadratic equation pack its bag. And even now, as you memorize the order of the planets, something else is slipping away, a state flower perhaps, the address of an uncle, the capital of Paraguay. Whatever it is you are struggling to remember, it is not poised on the tip of your tongue, not even lurking in some obscure corner of your spleen. It has floated away down a dark mythological river whose name begins with an L as far as you can recall, well on your own way to oblivion where you will join those who have forgotten even how to swim and how to ride a bicycle. No wonder you rise in the middle of the night to look up the date of a famous battle in a book on war. No wonder the Moon in the window seems to have drifted out of a love poem that you used to know by heart.
Thuyết minh: “Đãng trí” Tên tác giả là thứ được chú ý đầu tiên. Tiếp theo đó là tiêu đề, cốt truyện phần kết cảm động toàn bộ tiểu thuyết đột nhiên là thứ bạn vừa đọc bỗng chốc thật xa lạ Nó như thể, từng thứ một trong kí ức mà bạn thu thập quyết định chuyển từ bán cầu nam của não bộ đến ngôi làng chài nhỏ nơi chẳng có điện thoại Từ rất lâu bạn đã hôn tạm biệt cái tên của chín vị thần và theo dõi phương trình bậc hai gói lại trong cặp Và kể đến ngày nay khi bạn ghi nhớ thứ tự của những hành tinh một thứ gì đó vẫn trôi đi có lẽ là hoa bang địa chỉ của người bác thủ đô của Paraguay Dù nó là gì đi nữa bạn cũng đang vật lộn để nhớ nó Nó không thường trực trên đầu môi cũng chẳng lẩn trốn ở góc mờ mịt của tì Nó đã trôi dọc con sông huyền thoại sâu thẳm với cái tên bắt đầu bằng chữ L theo như những gì bạn nhớ trên con đường tới sự lãng quên nơi bạn gặp những người quên cả cách bơi hay cách đi xe đạp Không ngạc nhiên khi bạn nổi bật giữa màn đêm tối để tìm ngày của một trận chiến nổi tiếng trong một cuốn sách về chiến tranh Chẳng ngạc nhiên khi ánh trắng trước cửa dường như đã trôi theo vần thơ tình yêu mà bạn thường học thuộc lòng.
(Applause)
(Vỗ tay)
BC: The next poem is called "The Country" and it's based on, when I was in college I met a classmate who remains to be a friend of mine. He lived, and still does, in rural Vermont. I lived in New York City. And we would visit each other. And when I would go up to the country, he would teach me things like deer hunting, which meant getting lost with a gun basically -- (Laughter) and trout fishing and stuff like that. And then he'd come down to New York City and I'd teach him what I knew, which was largely smoking and drinking. (Laughter) And in that way we traded lore with each other. The poem that's coming up is based on him trying to tell me a little something about a domestic point of etiquette in country living that I had a very hard time, at first, processing. It's called "The Country."
Bài thơ tiếp mang tên “Quê hương” và nó dựa trên thời điểm tôi học đại học. Tôi đã gặp người bạn đồng môn hiện tại chúng tôi vẫn là bạn. Anh ấy đã và đang sống ở vùng quê Vermont còn tôi thì đã từng ở thành phố New York. Và chúng tôi thường thăm nhau, và khi tôi đi lên vùng quê ấy anh ấy sẽ dạy tôi săn nai chẳng hạn về cơ bản là lạc trong rừng với cái súng (Tiếng cười) và câu cá và một vài thứ đại loại như vậy và rồi khi anh ấy xuống thành phố New York tôi sẽ chỉ anh ta những thứ tôi biết chủ yếu toàn hút thuốc và uống rượu. (Tiếng cười) Và bằng cách ấy chúng tôi trao đổi kiến thức với nhau. Bài thơ cũng xuất phát từ ấy là dựa trên những gì anh ấy bảo tôi về một vài nghi thức gia đình ở vùng quê mà lúc đầu tôi cảm thấy thật khó tiếp nhận. Nó có tên là “Vùng quê” Thuyết minh: “Vùng quê”
(Video) Narration: "The Country." I wondered about you when you told me never to leave a box of wooden strike-anywhere matches just lying around the house, because the mice might get into them and start a fire. But your face was absolutely straight when you twisted the lid down on the round tin where the matches, you said, are always stowed. Who could sleep that night? Who could whisk away the thought of the one unlikely mouse padding along a cold water pipe behind the floral wallpaper, gripping a single wooden match between the needles of his teeth? Who could not see him rounding a corner, the blue tip scratching against rough-hewn beam, the sudden flare and the creature, for one bright, shining moment, suddenly thrust ahead of his time -- now a fire-starter, now a torch-bearer in a forgotten ritual, little brown druid illuminating some ancient night? And who could fail to notice, lit up in the blazing insulation, the tiny looks of wonderment on the faces of his fellow mice -- one-time inhabitants of what once was your house in the country?
Anh thắc mắc về em khi em bảo đừng bao giờ để những que diêm nằm rải rác trong căn nhà bởi lũ chuột có lẽ đã nhìn thấy nó và châm lửa Nhưng khuôn mặt em thật vô cảm khi em vặn nắp xuống trên chiếc hộp tròn nơi những que diêm lúc nào cũng ở đấy Ai có thể say giấc đêm nay Ai có thể gạt đi những suy nghĩ về một chú chuột xấu số lội nước dọc ống nước lạnh lẽo đằng sau bức tường hoa nắm chặt một que diêm gỗ giữa những mũi kim trên răng Chẳng ai thấy chú lang thang bên góc cái đầu xanh lam tiếp tục cào vào chiếc dầm đột ngột một ánh sáng chói và sinh vật ấy trong một khoảnh khắc tỏa sáng đột nhiên tiến một bước trước thực tại giờ một người châm lửa một người mang ánh sáng trong khu vực quên lãng tu sĩ nâu bé nhỏ chiếu sáng những đêm xưa và liệu ai không nhận ra rằng thắp sáng trong lớp cách nhiệt rực rỡ cái nhìn bé nhỏ tràn đầy kì diệu trên khuôn mặt của chú chuột nhỏ từng là một sinh vật chẳng biết nhà mình ở đâu trong vùng quê này. (Vỗ tay)
(Applause)
Xin cảm ơn.
BC: Thank you. (Applause) Thank you. And the last poem is called "The Dead." I wrote this after a friend's funeral, but not so much about the friend as something the eulogist kept saying, as all eulogists tend to do, which is how happy the deceased would be to look down and see all of us assembled. And that to me was a bad start to the afterlife, having to witness your own funeral and feel gratified. So the little poem is called "The Dead."
(Vỗ tay) Cảm ơn. Và bài thơ cuối cùng có tên là “Người quá cố”. Tôi viết nó sau đám tang của một người bạn, không nói về người ấy như các bài điếu văn đều làm, diễn tả sự sung sướng của người quá cố nhìn lại và thấy mọi người tập hợp lại và với tốt đó là khởi đầu xui xẻo cho kiếp sau phải chứng kiến lễ tang của mình và thấy hài lòng. Chính vì thế bài thơ ngắn mang tên “Người quá cố“.
(Video) Narration: "The Dead." The dead are always looking down on us, they say. While we are putting on our shoes or making a sandwich, they are looking down through the glass-bottom boats of heaven as they row themselves slowly through eternity. They watch the tops of our heads moving below on Earth. And when we lie down in a field or on a couch, drugged perhaps by the hum of a warm afternoon, they think we are looking back at them, which makes them lift their oars and fall silent and wait like parents for us to close our eyes.
Sự tường thuật: “Người quá cố” Người chết thường theo dõi chúng ta họ nói vậy Khi chúng ta xỏ giầy hoặc làm bánh mì kẹp họ nhìn xuống qua cánh cửa thủy tinh trên con thuyền tới thiên đàng khi họ chèo chậm rãi qua sự bất diệt Họ nhìn đỉnh đầu của chúng ta di chuyển trên Trái Đất Và khi họ nằm xuống trên đồng cỏ hay trên ghế dài có lẽ đã ngủ bởi tiếng nói ngân nga của buổi chiều ấm áp họ nghĩ chúng ta đang quay lại nhìn họ điều này khiến họ buông mái chèo và rơi vào tĩnh lặng và chờ đợi như những người cha người mẹ chờ đợi các con rồi nhắm mắt lại.
(Applause)
(Vỗ tay)
BC: I'm not sure if other poems will be animated. It took a long time -- I mean, it's rather uncommon to have this marriage -- a long time to put those two together. But then again, it took us a long time to put the wheel and the suitcase together. (Laughter) I mean, we had the wheel for some time. And schlepping is an ancient and honorable art.
Tôi không chắc các bài thơ khác có được minh họa hay không. Nó tốn khá thời gian. Ý tôi là, thật bất thường khi có đám cưới một khoảng thời gian kết nối hai người. Nhưng sau đó, nó tốn một khoảng thời gian để lắp bánh xe và vali lại. (Tiếng cười) Ý tôi là, đôi lúc chúng ta có bánh xe và níu giữ là một nghệ thuật cổ và danh giá.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I just have time to read a more recent poem to you. If it has a subject, the subject is adolescence. And it's addressed to a certain person. It's called "To My Favorite 17-Year-Old High School Girl."
Tôi chỉ có đủ thời gian để đọc một bài thơ mới hơn cho các bạn. Nếu nó có chủ đề, chủ đề là thanh thiếu niên và nó hướng tới một người cụ thể. Nó có tên “Gửi cô gái 17 tuổi yêu quý của tôi”
"Do you realize that if you had started building the Parthenon on the day you were born, you would be all done in only one more year? Of course, you couldn't have done that all alone. So never mind; you're fine just being yourself. You're loved for just being you. But did you know that at your age Judy Garland was pulling down 150,000 dollars a picture, Joan of Arc was leading the French army to victory and Blaise Pascal had cleaned up his room -- no wait, I mean he had invented the calculator? Of course, there will be time for all that later in your life, after you come out of your room and begin to blossom, or at least pick up all your socks. For some reason I keep remembering that Lady Jane Grey was queen of England when she was only 15. But then she was beheaded, so never mind her as a role model. (Laughter) A few centuries later, when he was your age, Franz Schubert was doing the dishes for his family, but that did not keep him from composing two symphonies, four operas and two complete masses as a youngster. (Laughter) But of course, that was in Austria at the height of Romantic lyricism, not here in the suburbs of Cleveland. (Laughter) Frankly, who cares if Annie Oakley was a crack shot at 15 or if Maria Callas debuted as Tosca at 17? We think you're special just being you -- playing with your food and staring into space. (Laughter) By the way, I lied about Schubert doing the dishes, but that doesn't mean he never helped out around the house."
“Con có nhận ra rằng nếu con xây tòa tháp Parthenon vào cái ngày con chào đời Thì con sẽ xong nó chỉ trong một năm nữa không? Đương nhiên, con chẳng thể làm nó một mình vì thế đừng bận tâm con thật tuyệt khi là chính mình và bố yêu con vì con là chính con Nhưng con biết không, ở độ tuổi của con Judy Garland đã bán được 150.000 đô cho một bức tranh Joan of Arc chỉ huy quân đội Pháp chiến thắng và Blaise Pascal đã tự dọn phòng ông ấy À từ từ, ý bố là ông ấy đã phát minh ra máy tính Dĩ nhiên, việc gì đến rồi sẽ đến vài năm nữa trong cuộc đời con khi con bước ra khỏi cánh cửa và bắt đầu nở rộ hay ít nhất là biết tự chọn tất Vì vài lý do mà bố luôn nhớ Lady Jane Grey từng là nữ hoàng Anh Quốc khi bà ấy mới chỉ 15 Nhưng rồi bà ấy bị chém đầu, vì thế đừng coi bà ấy là hình mẫu (Tiếng cười) Một vài thế kỉ sau khi bằng tuổi con, Franz Schubert đang dọn đĩa cho gia đình nhưng điều này chẳng thể ngăn ông sáng tác hai bản giao hưởng, bốn bản nhạc kịch và hai khối nhạc đã hoàn tất khi vẫn còn trẻ (Tiếng cười) Nhưng đương nhiên, đó là ở Áo đỉnh cao của dòng nhạc trữ tình chứ không phải ở ngoại ô của Cleveland (Tiếng cười) Nói thẳng ra, ai quan tâm nếu Annie Oakley bắn hỏng ở tuổi 15 hay nếu Maria Callas ra mắt với bài Tosca ở tuổi 17 Chúng ta nghĩ con thật độc đáo khi là chính mình chơi đùa cùng thức ăn và nhìn chằm chằm lên không trung (Tiếng cười) Nhân tiện Bố đã nói dối việc Schubert dọn bát đĩa nhưng thế không có nghĩa là ông ấy chưa bao giờ làm việc nhà.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you. Thank you.
Xin cảm ơn. Cảm ơn
(Applause)
(Vỗ tay)
Thanks.
Xin cảm ơn
(Applause)
(Vỗ tay)