I am a late bloomer. In fact, a friend of mine you may have heard of -- Chris Rock -- he once called me the most late-blooming mofo he’d ever met.
Tôi là đóa hoa nở muộn. Thật ra, một người bạn của tôi mà có lẽ mọi người đã nghe tên, Chris Rock, có lần đã gọi tôi là đóa hoa nở muộn quái quỷ nhất mà anh ta từng gặp.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Now, some people might consider that snide, but I revel in it. I’m 55, and I’m here in this curvy body as someone who has done the work, lived the life walked the walk in these very high heels --
Vài người xem đó là lời ác ý. Nhưng tôi lại thích nó. Tôi 55 tuổi, và tôi đứng đây với thân hình cong vút này như một người đã hoàn thành mọi việc, sống cuộc đời tốt đẹp, bước đi trên đôi giày cao gót rất cao này
(Laughter)
(Tiếng cười)
and therefore is qualified to testify in the church and in the court of law that it does, in fact, get greater later.
vì vậy tôi đủ uy tín để làm chứng trong nhà thờ và trước tòa án, rằng thực tế, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi.
(Applause and cheers)
(Vỗ tay và hoan hô)
Now coming to this realization wasn’t easy. At the age of 38, I was a very successful fashion advertising executive, and I was really living what most people considered a dream life. I was jet-setting to fashion shows; I was receiving free designer clothes; I was double-kissing my way across the globe.
Nhưng không dễ gì để hiểu được điều này. Ở tuổi 38, tôi là một giám đốc quảng cáo thời trang cực kỳ thành đạt và tôi thật sự đã sống cuộc đời mơ ước của bao người. Tôi bay khắp nơi để dự các buổi diễn thời trang, tôi được tặng quần áo thiết kế miễn phí, tôi được yêu mến ở mọi nơi trên quả đất.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I was. And, you know, it was everything that I ever wanted it to be, and then one day I realized I was only pretending to be happy. But I couldn’t blow up my good life in my prime earning years, right? Wrong. Which leads me to lessons my mother Lolly taught me.
Tôi đã từng. Và bạn biết đấy, đó là mọi thứ tôi từng mong ước. và đến một ngày tôi nhận ra mình chỉ đang giả vờ hạnh phúc. Nhưng tôi không thể xáo trộn cuộc sống tốt đẹp vào những năm tháng thăng tiến, phải không? Sai rồi. Điều này nhắc tôi nhớ về bài học mẹ Lolly từng dạy tôi.
Lolly’s number one lesson: don’t settle. Don’t settle. Now I’m aware that my well-paying, glamorous career is not exactly the humdrum, “I hate my job” stereotype that most people equate with settling. But it was a settle for me, because when I actually did quit my job at the age of 38, it was with the intention that every day be a great adventure. Now sometimes it was a very scary adventure, like being broke from the age of 40 to 45. But even still, I wouldn’t trade that for the safe and settled version, because if I had, I would not be here with y’all today.
Bài học số một của Lolly là: đừng an phận. Đừng an phận. Tôi hiểu rằng công việc lương cao và hào nhoáng của mình chẳng thuộc khuôn mẫu buồn tẻ “Tôi chán ghét công việc của mình” thứ mà người ta thường đánh đồng với an phận. Nhưng nó là sự an phận đối với tôi, vì khi thật sự nghỉ việc ở tuổi 38, tôi mang ý định rằng mỗi ngày phải là một cuộc phiêu lưu tuyệt vời. Có đôi khi đó là cuộc phiêu lưu đáng sợ, ví như túng quẫn từ năm 40 đến 45 tuổi. Dù vậy, tôi sẽ không đánh đổi để nhận về phiên bản an toàn và ổn định, vì nếu làm vậy, hôm nay tôi sẽ không ở đây cùng các bạn.
(Applause and cheers)
(Vỗ tay và hoan hô)
Yeah. So you know how when you like, buck the system and go against the status quo, it makes people really uncomfortable? And invariably, people will ask, “Where do you get your confidence?”
Vâng. Bạn biết đấy, khi bạn phá vỡ hệ thống, và đi ngược lại chuẩn mực xã hội, sẽ khiến mọi người thực sự khó chịu nhỉ? Và mọi người sẽ luôn hỏi: “Bạn lấy đâu ra sự tự tin thế?”
(Laughter)
(Tiếng cười)
Now some people mean it as a compliment, but very often it’s shady ...
Vài người thật sự nói vậy như lời khen, nhưng thường thì đó là lời bóng gió...
(Laughter)
(Tiếng cười)
and it's a silent judgment. And to those people, I respond with a quote from this Brooklyn poet you may have heard of, Jay-Z.
Và đó là sự phán xét thầm lặng. Đáp lại, tôi trả lời bằng câu nói của nhà thơ Brooklyn mà chắc bạn đã nghe qua, Jay-Z.
(Laughter)
(Tiếng cười)
“She get it from her mama.” I am she, and my mama is the epitome of a grown-ass woman: someone who has always been very comfortable in her skin. In 1965, my mom was 37 years old. She already had one child, my big brother, Gerry, and she married my dad, but she kept her maiden name. And then she had my sister Stephanie and I back-to-back, but she continued to work because she refused to be beholden to my dad for money. And I bet my mom was the only woman in our neighborhood who cooked once a week. She made Sunday dinner. It was an extravaganza, but that’s all she did. She cooked one day a week.
“Cô ấy thừa hưởng từ mẹ“. Tôi là cô ấy, và mẹ tôi là hình ảnh thu nhỏ của người phụ nữ trưởng thành: người luôn luôn thoải mái là chính mình. Năm 1965, mẹ tôi 37 tuổi. Bà đã có một đứa con, là anh trai tôi - Gerry, và bà cưới bố tôi, nhưng vẫn giữ nhũ danh của mình. Sau đó bà sinh thêm chị gái Stephanie và tôi, nhưng vẫn tiếp tục làm việc vì không muốn phụ thuộc vào bố tôi về tiền bạc. Và tôi cá rằng mẹ tôi là người phụ nữ duy nhất trong khu nấu ăn một tuần một lần. Bà nấu bữa tối Chủ Nhật. Như vậy thật ngông cuồng, nhưng mẹ tôi thật sự đã làm vậy. Bà nấu ăn mỗi tuần một lần.
My mom is just amazing. And she also had this ability of talking to her children about real life and making sure that we understood the virtues of going your own way, which is why I believe today at the age of 94, and a recent widow, my mom is still carving out ways to find and determine and define her own version of happiness. She cooks for herself. She maintains her home exactly as she sees fit. She enjoys champagne and R-rated films.
Mẹ tôi thật tuyệt vời. Và bà cũng có khả năng nói chuyện với các con về cuộc sống đời thực và đảm bảo chúng tôi hiểu được ưu điểm của việc đi theo con đường riêng của mình, đây cũng là lí do vì sao tôi tin rằng ở tuổi 94, và hiện là một góa phụ, nhưng mẹ tôi vẫn tìm cách để tìm kiếm, xác định và định nghĩa hạnh phúc của riêng mình. Bà tự nấu ăn. Bà duy trì ngôi nhà của mình với những gì mình thích. Bà thích sâm banh và phim người lớn.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
My mom has managed to maintain her glamour, her sex appeal, you know, her independence. And I really hope some of that rubs off on me.
Mẹ tôi đã cố gắng duy trì sự duyên dáng, sự khêu gợi, và bạn biết đấy, cả sự độc lập của bà. Và tôi mong mình được thừa hưởng vài điều đó.
You know, recently I’ve been thinking about one of the best lessons that my mom ever taught me, which is the literal beauty in aging. Now, we all know that Black don’t crack, right? OK... Black don’t crack. So at the age of 50, my mom could have easily passed for the age of 35. And you know, that’s back during the time when people -- women were really coy about their age. “Oh, a lady never tells her age.” My mom never subscribed to that. She was always proud of her age. As a matter of fact, she believes you may not tell your age, but your hands and your neck will.
Gần đây, tôi suy nghĩ về một trong những bài học tuyệt nhất mà mẹ từng dạy tôi, chính là cái đẹp thật sự của lão hóa. Ta đều biết “Dân da màu không tuổi” nhỉ? Được rồi... Da màu không tuổi. Ở tuổi 50, mẹ tôi vẫn trông như 35 tuổi. Bạn biết mà, từng có lúc mà con người... phụ nữ dè dặt khi nói về tuổi của mình, “Ôi, một quý cô không bao giờ tiết lộ tuổi tác”. Nhưng mẹ tôi không tán thành chuyện đó. Bà luôn tự hào về tuổi tác. Thật ra, mẹ tôi tin rằng bạn có thể không tiết lộ tuổi tác, nhưng bàn tay và cổ của bạn sẽ khai thật hết.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So make peace with aging, or prepare for an entire wardrobe of gloves and turtlenecks.
Vậy nên hãy hòa hợp với lão hóa, hoặc sửa soạn hẳn một tủ đồ với đầy găng tay và áo cổ lọ.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Yeah, my mom has always done these wonderful things like that, but I wish she could rub off on everyone because I feel like now I’m looking at even 20-somethings who have a fear of aging. I watch them on social media, like, you know, compulsively practiclng the latest 10-second dance craze, and it feels like their angsty and asking, “Is that all there is?” And I just want to yell, “Yes, that is all there is if all you’re going to do is settle for dancing to someone else’s TikTok beat!”
Vâng, mẹ tôi luôn làm những việc tuyệt vời như thế, nhưng tôi ước bà có thể tác động đến mọi người, vì tôi có cảm giác như mình đang chứng kiến lứa tuổi tầm 20 lo sợ về lão hóa. Tôi theo dõi họ trên mạng xã hội, hăng say tập luyện điệu nhảy mười giây đang gây sốt, và họ dường như giận dữ và tự hỏi chính mình “Chỉ có thế thôi sao?” Và tôi chỉ muốn hét lên: “Đúng đấy. Tất cả chỉ có thế thôi nếu bạn chỉ định an phận rồi nhảy nhót theo beat Tiktok của người khác!”
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause and cheers)
(Vỗ tay và hoan hô)
Settling is very insidious. It keeps us dancing on this string, waiting for this elusive, better day to miraculously appear. Now thanks to Lolly’s tutelage, that’s not my story. In fact, I take each day as it comes but I try to make it better than the last.
An phận mang tính nguy hiểm tiềm ẩn. Nó kiểm soát ta, bắt ta đợi chờ ngày tốt đẹp hơn nhưng khó nắm bắt xuất hiện một cách kỳ diệu. Nhờ có sự dạy bảo của Lolly, tôi không vướng phải việc này. Thực tế, tôi đón nhận mỗi ngày mà không chờ mong gì, nhưng cố biến hôm nay tốt hơn hôm qua.
So, you know, I’m single ... but I’m always ready to mingle.
Vậy nên, bạn biết đấy, tôi độc thân... nhưng luôn sẵn sàng tìm ý trung nhân.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I’m an entrepreneur, but I keep multiple revenue streams. I’m a solo traveler, which means I’ve done the sepia version of “Eat, Pray, Love” on six continents. Because I don’t settle. What that means is that I also don’t second-guess my decisions, and I’m also not worried about my future because I’m firmly rooted in the present. Settling is a really sinister thing. It will keep you up at night tossing and turning, trying to figure out why and trying to answer that age-old question of “Is that all there is?” Personally, I don’t have time for that, because the only time I want to be kept up all night long tossing and turning is when I’m in the company of a fine-ass man.
Tôi là doanh nhân, nhưng vẫn duy trì nhiều nguồn doanh thu. Tôi là kẻ độc hành, tức là tôi đã hiện phiên bản màu nâu đỏ của “Ăn, Cầu nguyện, Yêu” trên 6 châu lục. Vì tôi không chịu an phận, nghĩa là tôi cũng không phân vân về quyết định của mình, và tôi cũng không lo lắng về tương lai, vì tôi đang bám thật chắc vào hiện tại. An phận là một điều thực sự tàn nhẫn. Nó sẽ khiến bạn trằn trọc giữa đêm, cố gắng tìm lý do vì sao và cố gắng trả lời cho câu hỏi muôn thuở “Tất cả chỉ có thế thôi sao?” Cá nhân tôi không có thời gian làm thế, bởi vì khoảng thời gian duy nhất mà tôi muốn trằn trọc cả đêm là lúc tôi ở trong vòng tay của một người đàn ông nóng bỏng.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause and cheers)
(Vỗ tay và hoan hô)
That's it.
Vậy đó.
(Applause)
(Vỗ tay)
I wish I could tell you guys that I learned all these valuable lessons from Lolly and they were instilled in me and it was great, but alas, I am a late bloomer in all regards. So I had to learn a couple of lessons from the era of Bitchy Bevy. What kind of person has 10 assistants in five years? Bitchy Bevy, that’s who.
Tôi ước mình có thể kể cho các bạn rằng tôi học những thứ quý giá này từ Lolly, và chúng đã thấm nhuần trong tôi, điều đó thật tuyệt, nhưng than ôi, xét về mọi mặt, tôi vẫn là đóa hoa nở muộn. Vậy nên tôi phải học vài điều từ giai đoạn của Bevy Đanh Đá. Loại người nào mà có hẳn mười trợ lý trong vòng năm năm? Chính là ả Bevy Đanh Đá.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Now I didn’t start out my career with a toxic attitude. No, initially I was really happy to be in the fashion industry. You know, but then I began to compare my trajectory to others, and I also began to feel burned out because I was burdened by these personas that I had created that were allegedly going to help me progress in my career. I made a couple of mistakes. One, I thought that being snarky was a good career move. It wasn’t. I also thought I look good in the color brown. I actually don’t.
Tôi không bắt đầu sự nghiệp với thái độ độc hại. Không, ban đầu tôi rất hạnh phúc khi làm trong ngành thời trang. Nhưng sau đó, tôi bắt đầu so sánh quỹ đạo của mình với người khác, và tôi cũng dần thấy kiệt sức vì tôi chịu gánh nặng bởi những tính cách tôi đã tạo ra vì chúng được cho là sẽ giúp tôi phát triển sự nghiệp. Tôi phạm vài sai lầm. Một, tôi nghĩ trở nên rắn rỏi là bước đi tốt trong sự nghiệp. Nhưng không phải. Tôi cũng nghĩ mình hợp với màu nâu. Thật ra thì không hề.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Yeah.
Vâng.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And, you know, I just -- in my dream montage, I wanted to get away from Bitchy Bevy. I wanted to get away from the color brown. And so in the movie version of my life, as soon as I quit my job, I’m a yoga guru. I’m extremely limber and very happy. Come to think of it though, guys, I’m actually limber and happy right now. But I would be lying -- and I believe it is against international law to lie during a TED Talk --
Và bạn biết mà, tôi chỉ... trong bộ phim mơ ước của mình, tôi muốn thoát khỏi ả Bevy Đanh Đá. Tôi muốn thoát khỏi sắc nâu. Vậy nên trong bộ phim phiên bản đời tôi, ngay sau khi tôi nghỉ việc, tôi trở thành bậc thầy yoga. Tôi vô cùng dẻo dai và rất hạnh phúc. Các bạn thử nghĩ mà xem. Bây giờ tôi vẫn dẻo dai và hạnh phúc. Nhưng tôi sẽ nói dối... và tôi tin rằng nói dối trong TED Talk sẽ vi phạm pháp luật quốc tế... (Tiếng cười)
(Laughter)
Vậy nên tôi sẽ không làm vậy.
so I’m not going to do that. And as a matter of fact, my insecurities popped back up as late as last year. I was minding my business, as one does, perusing social media, and I saw people excelling in a space where I, you know, traditionally had a lot of success. So I’m looking at it and I’m like, “Well, why the hell they ain’t call me for that job?” And I have this, like, angst, and then I realize they didn’t call me for that job because you already said you didn’t want that job. You told the universe you weren’t into working like that. You don’t want a job -- I really don’t.
Và trên thực tế, sự bất an của tôi đã xuất hiện trở lại vào cuối năm ngoái. Tôi chăm chú vào công việc kinh doanh, như bao mọi người, tôi chơi mạng xã hội, và tôi thấy nhiều người xuất chúng ở lĩnh vực mà tôi đã từng rất thành công. Và tôi nhìn vào đó rồi tự hỏi: “Chà, thế quái nào họ không liên lạc với mình cho vị trí đó?” Và tôi thấy lo lắng, nhưng rồi tôi nhận ra họ không liên hệ bạn vì bạn đã bảo không muốn công việc đó. Bạn nói cho toàn vũ trụ biết bạn không thích làm việc đó. Bạn không muốn làm việc... Tôi thật sự không.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I’m not into it. So... that’s why it happened. And what I realize is that intellectually I had grown and evolved, but emotionally ... I was Tom Petty and I was living in “Petticoat Junction.”
Tôi không thích làm việc. Vậy... Đó là lí do vì sao. Và điều tôi nhận ra là về mặt trí tuệ, tôi đã trưởng thành và phát triển, nhưng về mặt tình cảm... Tôi là Tom Petty, và đang sống trong phim “Petticoat Junction”.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I told y’all that brown doesn’t look good on me; petty looks even worse. It’s not my shade. And so what I wound up having to do was really get a grip. I had to assess a few things about myself, and I decided to do a little self-help ritual called ... “Take a note, give a note.” It’s easy. When you see someone having something that you believe you deserve, you take a note. You ask yourself a few questions. Is it something that you really want? Perhaps that person is better suited than you are for that. Does the universe -- is the universe conspiring for you to have that? Really kind of try and be honest with who you are and where you’re at in life. Once you do that, you take a deep breath --
Tôi kể với mọi người rằng mình không hợp với màu nâu, sự thảm hại còn tệ hơn. Đó chả phải sắc thái của tôi. Vì vậy những gì tôi buộc phải làm là thực sự cố gắng nắm bắt. Tôi đã phải tự đánh giá bản thân, và tôi quyết định làm nghi thức tự lực (self-help) nhỏ gọi là... “Để tâm, trao đi tâm ý.” Đơn giản lắm. Khi thấy ai có thứ mà bạn tin mình xứng đáng có được, hãy để tâm. Bạn tự hỏi bản thân vài câu. Đó có phải là thứ bạn thật sự muốn? Có thể người đó phù hợp với thứ đó hơn là bạn. Vũ trụ có-- Vũ trụ có hợp sức giúp bạn đạt được điều đó không? Hãy cứ thử và thành thật với bản thân mình và vị trí hiện tại trong cuộc sống. Khi đã làm vậy, bạn hãy hít thở sâu...
(Inhales)
(Hít vào)
and you say, “Their wins have nothing to do with my worthiness.” And then you’re ready to give a note. You go on social media, and you say congratulations. Or my personal favorite, you pick up the phone, like it’s the 20th century, and you say, “Congratulations, kudos, you did that, Al! You go, girl!” You do all the things. Instantly you feel like a better human being because you have actually extended grace. You’ve extended grace. You’ve extended grace to someone else. And I believe that when you remove malice from your heart, not only do you feel better, you look better. I think you lose your frown lines and your wrinkles lessen and your age spots disappear. I believe it’s better than Botox, extending grace. I do.
và hãy nói “chiến thắng của họ không liên quan đến giá trị của tôi.” Và sau đó bạn sẵn sàng trao đi tâm ý. Bạn truy cập mạng xã hội, và chúc mừng họ. Hoặc thử cách tôi yêu thích, bạn nhấc điện thọai lên, như thể đang ở thế kỷ 20, và bạn nói “Chúc mừng, hoan hô, bạn làm được rồi!” Làm tốt lắm cô gái!” Bạn làm mọi thứ đó. Ngay lập tức, bạn cảm thấy như một cá thể tốt hơn, bởi vì bạn đã thực sự trao đi sự tử tế. Bạn trao đi sự tử tế. Bạn trao đi sự tử tế cho người khác. Và tôi tin rằng khi loại bỏ ác ý khỏi trái tim mình, bạn không chỉ thấy vui hơn, mà còn trông đẹp hơn. Tôi nghĩ nét cau mày và nếp nhăn của bạn sẽ giảm đi và các đốm đồi mồi của bạn biến mất. Tôi tin rằng trao đi sự tử tế còn tuyệt hơn cả Botox. Thật sự. (Vỗ tay)
(Applause)
Yeah. No, but let me get back to the note thing. So one of my favorite notes is from Willie Shakespeare. “To thine own self be true.” Now we’ve all read self-help books, and the first line of defense is always “Be your most authentic self.” And I believe in that. I believe that nobody can be you but you, so you might as well show up and show out. But here’s the quandary that the bard never put forth. What if you don’t really know who you are because you suppressed your inner self? You’ve suppressed the core of you. You’ve suppressed the best parts of you because you took on these other identities and these personas in an effort to make your life better. Because, you know, we all buy into some things about what we’re supposed to be doing and who we’re supposed to be. So what if you squelch that? Because I know I had to excavate to dig up a Little Brown Bevy. But the way I found her was with three questions. Who am I at my core? How am I being perceived? How would I like to be perceived?
Vâng. Cơ mà để tôi nói tiếp về chuyện để tâm... Một trong những trích dẫn tôi yêu thích là của Willie Shakespeare: “Tự mình bước đi là điều đúng đắn.” Ta ắt hẳn đều đọc sách phát triển bản thân, và lời nhắn nhủ đầu tiên luôn là “Hãy là con người chân thực nhất của bạn.” Và tôi tin điều đó. Tôi tin không ai ngoài ta có thể làm tổn thương ta, vì vậy bạn cũng có thể xuất hiện và biến mất. Nhưng có một khó khăn mà nhà văn chưa bao giờ nói đến. Giả sử bạn không biết mình thật sự là ai vì bạn đè nén bản chất của mình thì sao? Bạn đã đè nén bản chất của bạn. Bạn đè nén phần tuyệt nhất của mình vì bạn tự tạo các đặc điểm nhận dạng và tính cách khác để làm cho cuộc sống thêm tốt đẹp. Bởi vì ta đều tin tưởng vài điều về những gì ta phải làm và người mà ta phải trở thành. Nếu lỡ bạn bóp nghẹt nó thì sao? Vì tôi biết mình phải tìm kiếm để gặp được Brown Bevy Nhỏ Bé. Nhưng tôi tìm thấy cô bé bằng ba câu hỏi. Bản chất của tôi là gì? Tôi được nhìn nhận thế nào? Tôi muốn được nhìn nhận thế nào?
Who am I at my core? At my core I’m looking to authentically connect with people. I don't like a cursory, you know, interaction, and I do not believe in networking. I like an authentic connection. I’m also curious and I’m adventurous and I’m kind and I’ve got big dreams.
Bản chất của tôi à? Tôi đang tìm cách để kết nối thực sự với mọi người. Tôi không thích kiểu tương tác qua loa, và tôi không tin vào mạng lưới quan hệ. Tôi thích gắn kết đích thực. Tôi cũng hay tò mò và ưa mạo hiểm, và tôi tử tế, và tôi có những ước mơ to lớn.
How am I being perceived? Well, y’all know the nickname, Bitchy Bevy ... so, duh. But here’s the problem. There’s a lot of power in that persona, and I actually really enjoyed it for a time, you know, because you can make a lot of money being a bitch, especially in fashion.
Tôi được nhìn nhận ra sao? Chà, ai cũng biết biệt danh Bevy Đanh Đá mà... vậy đó. Nhưng vấn đề ở chỗ, có rất nhiều quyền lực trong tính cách đó, nhưng có lúc tôi thật sự tận hưởng nó, vì làm kẻ khốn nạn có thể làm ra nhiều tiền, nhất là trong ngành thời trang.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But it’s also incredibly lonely and isolating, and I didn’t want to live that life anymore. And so I decided to change my life. And I left all of that alone. I really did, like, just change my spirit. And leaving fashion obviously helped. And when I did that, all of a sudden, I let Little Brown Bevy out to play.
Nhưng cũng cực kỳ cô đơn và đơn độc, và tôi không muốn sống như thế nữa. Và tôi quyết định thay đổi cuộc đời. Và tôi bỏ lại tất cả. Tôi thật sự thay đổi tinh thần và rời khỏi ngành thời trang thật sự có hiệu quả. Khi làm thế, tự dưng, tôi để mặc cho Brown Bevy Nhỏ Bé bay nhảy.
Little Brown Bevy. I love her so much. Little Brown Bevy is a nerdy girl, and so I let my nerdy pursuits come out to play. I must have joined every museum on Museum Mile in New York City. I began to travel the world just to look at architecture I had always dreamed of. I learned how to be alone without being lonely. My spirit shifted. I became a better person. You can ask people -- I became a better person.
Brown Bevy Nhỏ Bé, tôi yêu cô bé vô cùng. Brown Bevy Nhỏ Bé là cô gái mọt sách, và tôi mặc cho các đam mê mọt sách của mình được phát huy. Có lẽ tôi đã đến mọi bảo tàng trên Museum Mile tại New York. Tôi bắt đầu đi khắp thế giới chỉ để ngắm nhìn những kiến trúc tôi luôn mơ về. Tôi học cách ở một mình mà không cảm thấy cô đơn. Tinh thần của tôi thay đổi. Tôi đã trở thành người tốt hơn. Bạn có thể hỏi người khác... Tôi đã trở nên tốt hơn.
And now I get to stand here in front of you guys with no bravado, with nothing to prove, I tell you, with nothing to prove. I’m not trying to prove nothing to y’all.
Giờ đây tôi đứng đây trước các bạn, không phách lối, không chứng tỏ điều gì, tôi nói rồi, chẳng chứng tỏ điều gì. Tôi không cố chứng tỏ điều gì với các bạn.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
(Cheers and applause)
(Vỗ tay và hoan hô)
Thank you.
Cảm ơn mọi người.
(Applause and cheers)
(Vỗ tay và hoan hô)
I have an open heart. And I can’t even believe that Little Brown Bevy from 150th Street and Eighth Avenue, from the hamlet of Harlem, is now an award-winning radio and TV host, an author, an actress, a creative consultant. I would do all those things for free. But here’s the thing. I ain’t cheap, and I’m definitely not free, so don't get any ideas.
Tôi có trái tim rộng mở. Và tôi không tin được rằng Brown Bevy Bé Nhỏ ở Đường 150 và Đại lộ Số 8, từ làng Harlem, hiện là người dẫn chương trình và radio từng đoạt giải thưởng, tác giả, diễn viên, nhà tư vấn sáng tạo. Tôi làm những việc đó mà không tính phí. Nhưng điều quan trọng là tôi không rẻ tiền, và tất nhiên không miễn phí, thế nên đừng tơ tưởng gì nhé.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
But I am here in this “Mama I made it” moment as someone who can show up as her most Bevyest self because I’ve done the work. Yeah, my most Bevyest self. So, you know, I’m going to show up -- some of you’ve met me -- you know I’m vibrant and boisterous, AKA loud. OK, you know that I’m going to show up, and I’ve got a pep in my high heel, red-bottom step. I do have heaving cleavage.
Nhưng tôi đang ở đây trong khoảnh khắc “Mẹ ơi! Con làm được rồi!” như một người có thể xuất hiện trong phiên bản Bevy nhất vì tôi đã nỗ lực hết mình. Vâng, phiên bản Bevy nhất của tôi. Vậy nên, tôi sẽ xuất hiện... vài người từng gặp tôi... bạn biết tôi rất sôi động và huyên náo, hay còn gọi là ồn ào. Ok. Bạn biết chắc tôi sẽ xuất hiện, và tôi đã xỏ chân vào đôi giày cao gót màu đỏ của mình. Vòng một tôi phập phồng.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And I’ve got a tell-it-like-it-is approach to life that’s always dosed with a ladle of love.
Và tôi có cách tiếp cận cuộc sống kiểu có-sao-nói-vậy thứ luôn tràn ngập tình yêu.
It took me 55 years to get here. So, Chris Rock, you’re right. I’m a late bloomer. And that’s OK. Because I’m right on time, Because it gets greater later.
Tôi mất 55 năm mới đến được đây. Vậy nên, Chris Rock, anh nói đúng. Tôi là đóa hoa nở muộn. Và chả sao cả, vì tôi hiện ở đúng thời điểm, vì mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause and cheers)
(Vỗ tay và hoan hô)