So when the White House was built in the early 19th century, it was an open house. Neighbors came and went. Under President Adams, a local dentist happened by. He wanted to shake the President's hand. The President dismissed the Secretary of State, whom he was conferring with, and asked the dentist if he would remove a tooth. Later, in the 1850s, under President Pierce, he was known to have remarked — probably the only thing he's known for — when a neighbor passed by and said, "I'd love to see the beautiful house," and Pierce said to him, "Why my dear sir, of course you may come in. This isn't my house. It is the people's house."
Khi Nhà Trắng được xây dựng vào đầu thế kỉ 19, đó là một nơi không bị giới hạn. Mọi người đến rồi đi. Dưới thời tổng thống Adams, một nha sĩ tình cờ ghé qua. Ông ấy muốn bắt tay tổng thống. Tổng thống phớt lờ bộ trưởng Bộ Ngoại Giao, trong lúc nói chuyện, và hỏi ông nha sĩ liệu có thể nhổ chiếc răng hay không. Sau đó, vào những năm 1850, dưới thời tổng thống Pierce, ông ấy trở nên nổi tiếng - có lẽ là chỉ một thứ duy nhất khiến ông nổi tiếng - khi một người láng giếng đi qua và nói "Tôi muốn thấy ngôi nhà đẹp" và Pierce nói với ông ta, "Vì sao thế, tất nhiên là ông có thể vào Đây không phải ngôi nhà của tôi. Đó là ngôi nhà của mọi người."
Well, when I got to the White House in the beginning of 2009, at the start of the Obama Administration, the White House was anything but open. Bomb blast curtains covered my windows. We were running Windows 2000. Social media were blocked at the firewall. We didn't have a blog, let alone a dozen twitter accounts like we have today. I came in to become the head of Open Government, to take the values and the practices of transparency, participation and collaboration, and instill them into the way that we work, to open up government, to work with people.
Và khi tôi đến Nhà Trắng vào đầu nàm 2009 lúc Obama bắt đầu nhiệm kì của mình, Nhà trắng tuyệt nhiên không "mở" Những tấm màn chống bom phủ kín những cánh cửa sổ. Chúng ta dùng hệ điều hành Windows 2000. Truyền thông xã hội bị chặn bởi tường lửa. Chúng ta không có blog, nói gì đến tài khoản Twitter giống như chúng ta ngày nay. Tôi muốn trở thành người đứng đầu "Chính Quyền Mở", để mang những giá trị và những thói quen của sự minh bạch, sự tham gia và sự hợp tác, và lan truyền nó theo cách chúng ta làm, để "mở cửa" chỉnh phủ để làm việc với người dân.
Now one of the things that we know is that companies are very good at getting people to work together in teams and in networks to make very complex products, like cars and computers, and the more complex the products are a society creates, the more successful the society is over time. Companies make goods, but governments, they make public goods. They work on the cure for cancer and educating our children and making roads, but we don't have institutions that are particularly good at this kind of complexity. We don't have institutions that are good at bringing our talents to bear, at working with us in this kind of open and collaborative way.
Và bây giờ, một trong những điều mà chúng ta biết là các công ty rất giỏi trong việc khiến mọi người làm việc trong những nhóm và những mạng lưới để tạo ra những sản phẩm cực kì phức tạp, như xe hơi và máy tính, và những sản phẩm mà một xã hội tạo ra càng phức tạp tới đâu, sự thành công của xã hội đó càng lớn lên theo thời gian. Những công ty tạo ra hàng hóa, chứ không phải chính phủ, họ tạo ra hàng hóa cho cộng đồng. Họ tìm cách chữa ung thư và giáo dục trẻ em cũng như xây đường xá, nhưng chúng ta không có những cơ quan chuyên trách cho sự phức tạp này. Chúng ta không có các cơ quan giỏi về việc mang đến những tài năng xứng đáng, đến làm việc và hợp tác cởi mởi với chúng tôi.
So when we wanted to create our Open Government policy, what did we do? We wanted, naturally, to ask public sector employees how we should open up government. Turns out that had never been done before. We wanted to ask members of the public to help us come up with a policy, not after the fact, commenting on a rule after it's written, the way is typically the case, but in advance. There was no legal precedent, no cultural precedent, no technical way of doing this. In fact, many people told us it was illegal.
Khi chúng ta muốn tạo chính sách Chính Phủ Mở, Chúng ta đã làm gì? Thật lòng khi hỏi các nhân viên cách chúng ta nên cải cách chính phủ. Hóa ra chúng ta chưa từng tiến hành điều này. Chúng tôi đã muốn nhờ người dân giúp đỡ chúng tôi, nghĩ ra chính sách, không phải sau khi biết được bộ luật được ban hành, phương pháp mới là điều chủ yếu, mà phải tiến hành trước. Không có tiền lệ hợp pháp nào, không có tiền lệ văn hóa, không có cứng nhắc khi làm điều này. Nhiều người nói chúng tôi làm vậy là bất hợp pháp.
Here's the crux of the obstacle. Governments exist to channel the flow of two things, really, values and expertise to and from government and to and from citizens to the end of making decisions. But the way that our institutions are designed, in our rather 18th-century, centralized model, is to channel the flow of values through voting, once every four years, once every two years, at best, once a year. This is a rather anemic and thin way, in this era of social media, for us to actually express our values. Today we have technology that lets us express ourselves a great deal, perhaps a little too much.
Đây là điều mấu chốt của trở ngại này. Nhiều chính phủ tồn tại thật ra là để chuyển đổi 2 thứ, nhiều giá trị và sở trường từ chính phủ và từ những người dân để đưa ra quyết định cuối cùng. Nhưng cách mà những cơ quan của chúng ta được thiết lập, trong thế kỉ 18, mô hình tập trung, là để chuyển đổi những dòng giá trị thông qua bầu cử, 4 năm hoặc 2 năm 1 lần, trong điều kiện tốt nhất, mỗi năm 1 lần. Điều này khá là không chắc chắn, trong kỉ nguyên truyền thông xã hội, để chúng tôi nói rõ các giá trị. Ngày nay, công nghệ cho phép chúng ta bày tỏ bản thân nhiều hơn, có lẽ nhiều hơn một chút.
Then in the 19th century, we layer on the concept of bureaucracy and the administrative state to help us govern complex and large societies. But we've centralized these bureaucracies. We've entrenched them. And we know that the smartest person always works for someone else. We need to only look around this room to know that expertise and intelligence is widely distributed in society, and not limited simply to our institutions.
Trong thế kỉ 19, chúng ta dựa vào khái niệm của cơ quan bộ máy nhà nước để giúp chúng tôi quản lý xã hội quy mô lớn và phức tạp. Nhưng chúng tôi tập trung vào những bộ máy nhà nước này. Chúng tôi đã khoanh vùng. Và chúng tôi biết rằng người thông minh nhất lúc nào cũng làm việc cho người khác. Chúng tôi chỉ nhìn quanh phòng là biết được chuyên môn và trí thông minh được phân bố trong xã hội một cách rộng rãi, và không bị hạn chế trong nội bộ cơ quan nhà nước.
Scientists have been studying in recent years the phenomenon that they often describe as flow, that the design of our systems, whether natural or social, channel the flow of whatever runs through them. So a river is designed to channel the flow of water, and the lightning bolt that comes out of a cloud channels the flow of electricity, and a leaf is designed to channel the flow of nutrients to the tree, sometimes even having to route around an obstacle, but to get that nutrition flowing. The same can be said for our social systems, for our systems of government, where, at the very least, flow offers us a helpful metaphor for understanding what the problem is, what's really broken, and the urgent need that we have, that we all feel today, to redesign the flow of our institutions.
Nhiều nhà khoa học nghiên cứu trong những năm gần đây về hiện tượng mà họ thường mô tả theo dòng, thiết lập thể chế, dù về mặt tự nhiên hay xã hội, bất cứ kênh nào cũng phải thông qua họ. Cho nên một con sông được thiết lập để thay đổi dòng chảy của nước, và tia chớp bắt đầu di chuyển trong đám mây dòng điện, và chiếc lá được thiết kế để cung cấp nguồn dinh dưỡng cho cây, thậm chí thỉnh thoảng cũng phải va phải trở ngại, để nhận được nguồn dinh dưỡng đó. Điều tương tự với thể chế xã hội, hệ thống chính phủ của chúng ta, nơi mà ít ra, giúp chúng ta hiểu ngụ ý có ích về chuyện gì đang diễn ra, điều gì thật sự bị phá vỡ, và nhu cầu cấp thiết chúng ta có, chúng ta cảm nhận hôm nay, để thiết lập lại hệ thống cơ quan của chúng ta.
We live in a Cambrian era of big data, of social networks, and we have this opportunity to redesign these institutions that are actually quite recent. Think about it: What other business do you know, what other sector of the economy, and especially one as big as the public sector, that doesn't seek to reinvent its business model on a regular basis? Sure, we invest plenty in innovation. We invest in broadband and science education and science grants, but we invest far too little in reinventing and redesigning the institutions that we have.
Chúng tôi sống ở Cambrian kỉ nguyên dữ liệu khổng lồ, mạng lưới xã hội, và chúng ta có cơ hội này để thiết lập lại các cơ quan mới được thiết lập gần đây. Hãy thử suy nghĩ: Doanh nghiệp nào mà bạn biết, khu vực kinh tế khác, và đặc biệt là kích thước lớn như khu vực công cộng, không tìm thấy cái mới trong mô hình doanh nghiệp căn cứ vào những điều cơ bản? Chắc chắn, chúng ta đầu tư nhiều vào cải cách. Chúng ta đầu tư băng thông rộng và giáo dục khoa học và hỗ trợ khoa học, nhưng chúng ta đầu tư quá ít vào việc đổi mới và tái thiết lập các cơ quan mà chúng ta có.
Now, it's very easy to complain, of course, about partisan politics and entrenched bureaucracy, and we love to complain about government. It's a perennial pastime, especially around election time, but the world is complex. We soon will have 10 billion people, many of whom will lack basic resources. So complain as we might, what actually can replace what we have today? What comes the day after the Arab Spring?
Giờ đây điều này dễ giải thích, dĩ nhiên, về việc các đảng phái chính trị và bộ máy nhà nước, và chúng ta muốn than phiền về chính phủ. Điều này lúc nào cũng tái diễn, đặc biệt là thời gian diễn ra bầu cử, nhưng thế giới phức tạp. Dân số sẽ tăng lên 10 tỉ người, nhiều người trong số đó sẽ thiếu đi những nhu cầu cơ bản. Cho nên chúng ta có thể than phiền, điều gì thật sự có thể thay thế những gì chúng ta có hôm nay? Điều gì sẽ đến sau mùa xuân Ả Rập?
Well, one attractive alternative that obviously presents itself to us is that of networks. Right? Networks like Facebook and Twitter. They're lean. They're mean. You've got 3,000 employees at Facebook governing 900 million inhabitants. We might even call them citizens, because they've recently risen up to fight against legislative incursion, and the citizens of these networks work together to serve each other in great ways. But private communities, private, corporate, privatizing communities, are not bottom-up democracies. They cannot replace government. Friending someone on Facebook is not complex enough to do the hard work of you and I collaborating with each other and doing the hard work of governance. But social media do teach us something. Why is Twitter so successful? Because it opens up its platform. It opens up the API to allow hundreds of thousands of new applications to be built on top of it, so that we can read and process information in new and exciting ways. We need to think about how to open up the API of government, and the way that we're going to do that, the next great superpower is going to be the one who can successfully combine the hierarchy of institution -- because we have to maintain those public values, we have to coordinate the flow -- but with the diversity and the pulsating life and the chaos and the excitement of networks, all of us working together to build these new innovations on top of our institutions, to engage in the practice of governance.
À, một lựa chọn thay thế hấp dẫn và rõ ràng ở thời điểm hiện nay đối với chúng ta đó là mạng xã hội. Đúng không? Mạng xã hội như Facebook và Twitter. Chúng rất ỷ lại. Chúng rất ích kỉ. Bạn có 3 000 nhân viên làm việc tại Facebook quản lý 900 triệu dân. Chúng ta có lẽ phải gọi chúng là công dân, vì gần đây chúng nổi dậy chống đối lại việc lập pháp, và công dân của những mạng lưới này làm việc cùng nhau để phục vụ lẫn nhau theo những cách tốt nhất. Nhưng những tập thể tư nhân, cá nhân, công ty, những tập thể tư hữu hóa, không thích chế độ dân chủ. Chúng không thể thay thế chính phủ. Kết bạn với ai đó trên Facebook không phức tạp đủ để bạn và tôi hợp tác và chăm chỉ làm việc cùng nhau và làm công tác chính phủ. Nhưng truyền thông xã hội cũng dạy chùng ta vài thứ. Tại sao Twitter lại thành công? Vì nó mở ra một nền tảng mới. Nó mở ra giao diện lập trình ứng dụng API cho phép hàng trăm hàng ngàn những ứng dụng mới thiếp lập hàng top, để chúng ta có thể đọc và chuyển hóa thông tin theo nhiều cách mới và thú vị. Chúng ta cần nghĩ về cách để mở giao diện API của chính phủ, và cách mà chúng ta sẽ làm điều đó, sức mạnh siêu khủng tiếp theo sẽ dành cho người có thể thành công trong việc kết hợp trật tự các cơ quan - vì chúng ta phải duy trì những giá trị cộng đồng, chúng ta phải thích ứng với thay đổi - nhưng với sự đa dạng và cuộc sống luôn dao động đầy sự hỗn loạn và nhộn nhịp của mạng xã hội, tất cả chúng ta cùng chung tay xây dựng những cải cách mới dành cho các cơ quan của chúng ta, để tham gia quản lý nhà nước.
We have a precedent for this. Good old Henry II here, in the 12th century, invented the jury. Powerful, practical, palpable model for handing power from government to citizens. Today we have the opportunity, and we have the imperative, to create thousands of new ways of interconnecting between networks and institutions, thousands of new kinds of juries: the citizen jury, the Carrotmob, the hackathon, we are just beginning to invent the models by which we can cocreate the process of governance.
Chúng ta có tiền lệ rồi. Vua Henry đệ nhị, thế kỷ 12, đã thành lập ban hội thẩm. Mô hình đầy quyền lực, thiết thực và rõ ràng để chuyển giao quyền lực từ chính phủ sang dân chúng. Hôm nay, chúng ta có cơ hội, và chúng ta có để tạo ra hàng ngàn cách mới để kết nối giữa mạng xã hội và các cơ quan, hàng ngàn ban hội thẩm mới: ban hội thẩm công dân, tổ chức Carrotmob, sự kiện hackathon, chúng tôi vừa mới bắt đầu tạo ra những mô hình mà chúng ta có thể chế lại quy trình quản lý.
Now, we don't fully have a picture of what this will look like yet, but we're seeing pockets of evolution emerging all around us -- maybe not even evolution, I'd even start to call it a revolution -- in the way that we govern. Some of it's very high-tech, and some of it is extremely low-tech, such as the project that MKSS is running in Rajasthan, India, where they take the spending data of the state and paint it on 100,000 village walls, and then invite the villagers to come and comment who is on the government payroll, who's actually died, what are the bridges that have been built to nowhere, and to work together through civic engagement to save real money and participate and have access to that budget.
Bây giờ, chúng tôi không có cái nhìn tổng thể cho mô hình này tuy nhiên, chúng tôi thấy nhiều quy trình tiến hóa xuất hiện xung quanh chúng ta - có lẽ thậm chí cũng không phải sự tiến hóa Tôi còn gọi nó là cuộc cách mạng - theo cách chúng tôi quản lý. Một vài trong đó là công nghệ cao, và một số trong đó hoàn toàn là công nghệ cũ, như dự án mà MKSS đang tiến hành ở Rajasthan, Ấn Độ, nơi mà họ dùng dữ liệu của nhà nước và sơn trên 100 000 bức tường trong làng, và mời nhiều dân làng đến và bình luận người nào có trong danh sách chính phủ, người nào đã qua đời, những cây cầu nào được xây ở nơi nào đó, và cùng chung tay gắn kết người dân với nhau để tiết kiệm tiền bạc và tham gia và tiếp cận với ngân quỹ.
But it's not just about policing government. It's also about creating government. Spacehive in the U.K. is engaging in crowd-funding, getting you and me to raise the money to build the goalposts and the park benches that will actually allow us to deliver better services in our communities. No one is better at this activity of actually getting us to engage in delivering services, sometimes where none exist, than Ushahidi. Created after the post-election riots in Kenya in 2008, this crisis-mapping website and community is actually able to crowdsource and target the delivery of better rescue services to people trapped under the rubble, whether it's after the earthquakes in Haiti, or more recently in Italy. And the Red Cross too is training volunteers and Twitter is certifying them, not simply to supplement existing government institutions, but in many cases, to replace them.
Nhưng chuyện không chỉ về cảnh sát chính phủ. Mà còn là việc thành lập chính phủ. Spacehive ở Anh đang thu hút sự hỗ trợ từ đám đông, giúp bạn và tôi gây quỹ để xây dựng khung thành và những ghế dài trong công viên sẽ cho phép chúng ta cung cấp dịch vụ tốt hơn trong cộng đồng. Không có ai thật sự giỏi hơn Ushahidi tham gia cung cấp những dịch vụ, thỉnh thoảng cũng có nơi không tồn tại những dịch vụ này Được tạo ra sau cuộc náo động hậu bầu cử tại Kenya năm 2008, trang web vẽ ra bản đồ khủng hoảng và cộng đồng có thể giao nhiệm vụ và mục tiêu phân bố đội cứu hộ để giải thoát những người bị mắc kẹt dưới đống gạch vụn, dù cho nó diễn ra sau trận động đất ở Haiti, hay trận động đất gần đây nhất là ở Ý. Và Hội Chữ Thập Đỏ cũng tập huấn các tình nguyện viên và Twitter đang xác nhận chúng, không chỉ đơn giản hỗ trợ cho cơ quan chính phủ hiện nay, nhưng nhiều trường hợp, để thay thế chúng.
Now what we're seeing lots of examples of, obviously, is the opening up of government data, not enough examples of this yet, but we're starting to see this practice of people creating and generating innovative applications on top of government data. There's so many examples I could have picked, and I selected this one of Jon Bon Jovi. Some of you may or may not know that he runs a soup kitchen in New Jersey, where he caters to and serves the homeless and particularly homeless veterans. In February, he approached the White House, and said, "I would like to fund a prize to create scalable national applications, apps, that will help not only the homeless but those who deliver services [to] them to do so better." February 2012 to June of 2012, the finalists are announced in the competition. Can you imagine, in the bureaucratic world of yesteryear, getting anything done in a four-month period of time? You can barely fill out the forms in that amount of time, let alone generate real, palpable innovations that improve people's lives.
Bây giờ rõ ràng chúng ta thấy nhiều ví dụ, chính là việc mở dữ liệu chính phủ, tuy không đủ mô hình nhưng chúng ta đang bắt đầu để xem thực tiễn những người đang tạo ra và khởi động những ứng dụng cải tiến dành cho dữ liệu của chính phủ. Tôi có thể đưa ra nhiều ví dụ, và tôi đã chọn ví dụ của Jon Bon Jovi. Trong số các bạn có lẽ không biết anh ta sở hữu một căn bếp bán súp ở New Jersey, nơi anh ta cung cấp thực phẩm phục vụ cho người vô gia cư và đặc biệt là những cựu chiến binh vô gia cư. Vào tháng 2, anh đã vào Nhà Trắng, và nói rằng, "Tôi muốn tạo sân chơi sáng tạo những ứng dụng sản xuất hàng loạt toàn quốc sẽ giúp ích không chỉ cho người vô gia cư mà còn giúp những người cung cấp dịch vụ đến với họ tốt hơn." Từ tháng 2 đến tháng 6 năm 2012, những ai vào chung kết đã được thông báo. Bạn có thể hình dung trong bộ máy nhà nước năm ngoái, đã làm được nhiều việc trong thời gian 4 tháng? Bạn hiếm khi điền hết các loại đơn từ trong khoảng thời gian đó, để mặc thực tế như vậy, nhiều cải cách rõ ràng đã nâng cao đời sống của người dân.
And I want to be clear to mention that this open government revolution is not about privatizing government, because in many cases what it can do when we have the will to do so is to deliver more progressive and better policy than the regulations and the legislative and litigation-oriented strategies by which we make policy today. In the State of Texas, they regulate 515 professions, from well-driller to florist. Now, you can carry a gun into a church in Dallas, but do not make a flower arrangement without a license, because that will land you in jail. So what is Texas doing? They're asking you and me, using online policy wikis, to help not simply get rid of burdensome regulations that impede entrepreneurship, but to replace those regulations with more innovative alternatives, sometimes using transparency in the creation of new iPhone apps that will allows us both to protect consumers and the public and to encourage economic development.
Và tôi muốn nói rõ ý định là cuộc cải cách chính phủ mở này không chỉ về việc tư hữu hóa chính phủ vì nhiều trường hợp điều này có thể giúp ích khi chúng ta có ý chí để tiến hành thực hiện chính sách tiến bộ và tốt hơn những quy định và chiến lược lập pháp và hướng dẫn kiện tụng như chính sách mà chúng ta có ngày nay. Ở bang Texas, họ điều chỉnh 515 ngành nghề, từ thợ khoan giếng đến người bán hoa. Giờ, bạn có thể mang súng đi vào nhà thờ ở Dallas, nhưng không được đặt hoa mà không có sự cho phép, vì làm vậy sẽ khiến bạn phải vào tù. Vậy Texas đang làm gì? Họ đang yêu cầu các bạn và tôi, dùng chính sách wiki trực tuyến, để không chỉ giúp tránh được những quy định rườm rà gây cản trở kinh doanh, mà còn thay thế những quy tắc đó với những cải tiến mới, thỉnh thoảng mạng vận hành trơn tru để tạo ra ứng dụng iPhone mới cho phép chúng tôi vừa bảo vệ được người tiêu dùng và cộng đồng vừa khuyến khích phát triển kinh tế.
That is a nice sideline of open government. It's not only the benefits that we've talked about with regard to development. It's the economic benefits and the job creation that's coming from this open innovation work. Sberbank, the largest and oldest bank in Russia, largely owned by the Russian government, has started practicing crowdsourcing, engaging its employees and citizens in the public in developing innovations. Last year they saved a billion dollars, 30 billion rubles, from open innovation, and they're pushing radically the extension of crowdsourcing, not only from banking, but into the public sector. And we see lots of examples of these innovators using open government data, not simply to make apps, but then to make companies and to hire people to build them working with the government.
Đó là một mặt hữu ích của chính phủ mở. Không phải lợi ích mà chúng tôi vừa nói liên quan đến sự phát triển: đó là lợi ích kinh tế và tạo việc làm đến từ việc mở cửa cải cách này. Sberbank, ngân hàng lớn nhất và lâu đời nhất ở Nga, phần lớn là do chính phủ Nga kiểm soát, bắt đầu thực thi ưu thế đám đông, thu hút nhân viên và tập thể công dân phát triển những giải pháp mới. Năm ngoái họ đã tiết kiệm được 1 tỉ đô la, 30 tỉ rúp, từ cải cách mở cửa, và họ đang dần dần thúc đẩy mở rộng ưu thế của đám đông, không chỉ từ ngân hàng, nhưng tập trung vào khu vực cộng đồng. Và chúng tôi thấy nhiều ví dụ từ những nhà cải cách dùng dữ liệu chính phủ mở, không chỉ tạo ra ứng dụng, nhưng sau đó còn tạo ra nhiều công ty và thuê nhân viên để giúp họ cùng làm việc với chính phủ.
So a lot of these innovations are local. In San Ramon, California, they published an iPhone app in which they allow you or me to say we are certified CPR-trained, and then when someone has a heart attack, a notification goes out so that you can rush over to the person over here and deliver CPR. The victim who receives bystander CPR is more than twice as likely to survive. "There is a hero in all of us," is their slogan.
Chính phủ tiến hành nhiều cải cách ở địa phương. Ở San, Ramon, California, họ đã sản xuất ứng dụng iPhone chúng cho phép các bạn hoặc tôi nói rằng chúng ta được công nhận tập huấn CPR, và khi có ai lên cơn đau tim, sẽ có báo hiệu để các bạn có thể đến nhanh bên người đó và tiến hành CPR. Nạn nhân nhận được CPR sẽ có cơ hội sống sót cao hơn người khác 2 lần. "Có một anh hùng trong chúng ta," là câu cửa miệng của họ.
But it's not limited to the local. British Columbia, Canada, is publishing a catalogue of all the ways that its residents and citizens can engage with the state in the cocreation of governance.
Nhưng không bị hạn chế tại địa phương. Anh, Columbia, Canada, đang xuất bản một quyển mục lục tập hợp những cách mà người dân có thể tham gia vào việc tái thiết bộ máy chính phủ trong nước.
Let me be very clear, and perhaps controversial, that open government is not about transparent government. Simply throwing data over the transom doesn't change how government works. It doesn't get anybody to do anything with that data to change lives, to solve problems, and it doesn't change government. What it does is it creates an adversarial relationship between civil society and government over the control and ownership of information. And transparency, by itself, is not reducing the flow of money into politics, and arguably, it's not even producing accountability as well as it might if we took the next step of combining participation and collaboration with transparency to transform how we work.
Để tôi nói rõ hơn các bạn nghe, và có lẽ hơi mâu thuẫn, chính phủ mở không phải chỉ có việc minh bạch trong chính phủ. Đơn giản là bỏ đi dữ liệu cũng không thay đổi cách làm việc của chính phủ. Không phải bất cứ ai cũng sử dụng dữ liệu đó để thay đổi cuộc sống, giải quyết các vấn đề, và cũng không thể thay đổi chính phủ. Điều cần làm là tạo ra một mối quan hệ đối kháng giữa công dân, xã hội và chính phủ thông qua việc kiểm soát và sở hữu thông tin. Và chính bản thân mạng vận hành trơn tru cũng không làm giảm lượng tiền đầu tư vào chính trị, và có người cho rằng, thậm chí làm vậy cũng không chiu trách nhiệm sản xuất cũng như có lẽ chúng tôi thực hiện bước tiếp theo kết hợp việc tham gia và hợp tác với thông tin tự do để thay đổi cách làm việc.
We're going to see this evolution really in two phases, I think. The first phase of the open government revolution is delivering better information from the crowd into the center. Starting in 2005, and this is how this open government work in the U.S. really got started, I was teaching a patent law class to my students and explaining to them how a single person in the bureaucracy has the power to make a decision about which patent application becomes the next patent, and therefore monopolizes for 20 years the rights over an entire field of inventive activity. Well, what did we do? We said, we can make a website, we can make an expert network, a social network, that would connect the network to the institution to allow scientists and technologists to get better information to the patent office to aid in making those decisions. We piloted the work in the U.S. and the U.K. and Japan and Australia, and now I'm pleased to report that the United States Patent Office will be rolling out universal, complete, and total openness, so that all patent applications will now be open for citizen participation, beginning this year.
Chúng tôi định xem xét sự cải cách trong 2 giai đoạn, tôi nghĩ. Giai đoạn đầu tiên trong cách mạng chính phủ mở là truyền thông tin tốt hơn từ trong đám đông vào giữa trung tâm. Bắt đầu vào năm 2005, và đây là cách chính phủ mở làm việc tại Mỹ mới bắt đầu, tôi đang dạy một lớp luật về bằng sáng chế cho học trò và giải thích cách mà một người trong bộ máy nhà nước có quyền đưa ra quyết định về việc ứng dụng cấp bằng sáng chế trở thành bằng sáng chế tiếp theo, rồi trở thành độc quyền khoảng 20 năm trong lĩnh vực hoạt động sáng tạo. À, chúng tôi đã làm gì? Chúng tôi nói, chúng tôi có thể lập trang web, có thể tạo mạng lưới chuyên gia, mạng xã hội, sẽ liên kết mạng xã hội với cơ quan cho phép những khoa học và kỹ sư công nghệ để nhận thông tin tốt hơn từ văn phòng cấp bằng sáng chế để hỗ trợ trong việc đưa ra những quyết định đó. Chúng tôi đã kiểm soát việc làm ở Mỹ và Anh và Nhật và Úc, và giờ tôi rất vui khi tường thuật Văn Phòng Cấp Bằng Sáng Chế tại Mỹ sẽ thay đổi toàn cầu, hoàn chỉnh, và hoàn toàn công khai, để tất cả các ứng dụng được cấp bằng sáng chế giờ sẽ mở rộng cho công dân tham gia, bắt đầu từ năm nay.
The second phase of this evolution — Yeah. (Applause) They deserve a hand. (Applause)
Giai đoạn thứ hai của cuộc cách mạng - Uh. (Vỗ tay) Chúng xứng đáng được tán dương. (Vỗ tay)
The first phase is in getting better information in. The second phase is in getting decision-making power out. Participatory budgeting has long been practiced in Porto Alegre, Brazil. They're just starting it in the 49th Ward in Chicago. Russia is using wikis to get citizens writing law together, as is Lithuania. When we start to see power over the core functions of government — spending, legislation, decision-making — then we're well on our way to an open government revolution.
Giai đoạn đầu tiên là tìm kiếm thông tin tốt hơn. Giai đoạn hai là quyền đưa ra quyết định. Ngân sách các cá nhân tham gia từ lâu đã được tiến hành ở Porto Alegre, Brazil. Họ chỉ đang bắt đầu ở quận 49 ở Chicago. Nước Nga đang dùng wiki để giúp công dân cùng nhau viết luật, như ở Lithuania. Khi chúng tôi bắt đầu thấy được sức mạnh thông qua trách nhiệm chính của chính phủ - sử dụng, lập pháp, đưa quyết định - rồi chúng tôi đang tiến hành cuộc cách mạng chính phủ mở.
There are many things that we can do to get us there. Obviously opening up the data is one, but the important thing is to create lots more -- create and curate -- lots more participatory opportunities. Hackathons and mashathons and working with data to build apps is an intelligible way for people to engage and participate, like the jury is, but we're going to need lots more things like it. And that's why we need to start with our youngest people. We've heard talk here at TED about people biohacking and hacking their plants with Arduino, and Mozilla is doing work around the world in getting young people to build websites and make videos. When we start by teaching young people that we live, not in a passive society, a read-only society, but in a writable society, where we have the power to change our communities, to change our institutions, that's when we begin to really put ourselves on the pathway towards this open government innovation, towards this open government movement, towards this open government revolution.
Có nhiều thứ mà chúng tôi có thể đưa mọi người đến đây. Rõ ràng việc mở dữ liệu là một, nhưng điều quan trọng là tạo được nhiều hơn - tạo ra và tổ chức - nhiều cơ hội tham gia hơn. Sự kiện hackathon và mashathon cùng làm việc với dữ liệu để tạo ra các ứng dụng là cách dễ hiểu để thu hút mọi người tham gia, như ban hội thẩm là, nhưng chúng tôi cũng cần nhiều thứ tương tự như vậy. Và đó là lí do chúng tôi cần bắt đầu với những người trẻ nhất. Chúng tôi từng nghe các bài nói tại TED những người bàn về sinh vật tổng hợp và đốn cây bằng board mạch vi xử lý, và Mozilla đang áp dụng trên khắp thế giới đang thu hút những người trẻ lập ra trang web và làm video. Khi chúng tôi bắt đầu bằng việc dạy những người trẻ cách chúng tôi sống, không phải trong một xã hội thụ động, một xã hội chỉ biết đọc, mà là một xã hội biết viết, nơi chúng tôi có quyền thay đổi cộng đồng của chúng ta, thay đổi cơ quan nhà nước, đó là khi chúng tôi bắt đầu nỗ lực thực hiện hướng về sự đổi mới chính phủ mở, hướng về phong trào chính phủ mở, hướng về cuộc cách mạng chính phủ mở.
So let me close by saying that I think the important thing for us to do is to talk about and demand this revolution. We don't have words, really, to describe it yet. Words like equality and fairness and the traditional elections, democracy, these are not really great terms yet. They're not fun enough. They're not exciting enough to get us engaged in this tremendous opportunity that awaits us. But I would argue that if we want to see the kinds of innovations, the hopeful and exciting innovations that we hear talked about here at TED, in clean energy, in clean education, in development, if we want to see those adopted and we want to see those scaled, we want to see them become the governance of tomorrow, then we must all participate, then we must get involved. We must open up our institutions, and like the leaf, we must let the nutrients flow throughout our body politic, throughout our culture, to create open institutions to create a stronger democracy, a better tomorrow. Thank you. (Applause)
Hãy để tôi kết luận lại tôi nghĩ điều quan trọng dành cho chúng tôi chính là bàn bạc và yêu cầu cuộc cách mạng. Chúng tôi vẫn chưa có ngôn từ nào để miêu tả nó. Những từ như sự bình đẳng và tính công bằng và những cuộc bầu cử truyền thống, dân chủ, chúng không hẳn là chính xác. Những từ đó không hề vui và thú vị đủ để kêu gọi chúng tôi tham gia vào cơ hội to lớn này dành cho chúng tôi. Nhưng tôi muốn nói rằng nếu chúng tôi muốn thấy nhiều cuộc cách mạng đầy hi vọng và hào hứng mà chúng tôi nghe được thuyết trình tại TED, về nguồn năng lượng sạch, giáo dục minh bạch, sự phát triển, nếu muốn thấy chúng được chấp nhận và chúng tôi muốn thấy chúng được cân bằng, chúng tôi muốn thấy chúng trở thành quản lý ngày mai, và tất cả chúng tôi phải tham gia, chúng tôi phải tiến hành. Chúng tôi phải mở cửa các cơ quan, và giống như chiếc lá, chúng ta phải để chất dinh dưỡng chảy khắp hệ thống chính trị, xuyên suốt nền văn hóa, tạo ta các cơ quan mở, tạo ra một chế độ dân chủ mạnh hơn, tốt hơn cho ngày mai Cảm ơn. (Vỗ tay)