I'm just going to play a brief video clip.
Tôi sẽ chiếu một đoạn phim ngắn.
Video: On the fifth of December 1985, a bottle of 1787 Lafitte was sold for 105,000 pounds -- nine times the previous world record. The buyer was Kip Forbes, son of one of the most flamboyant millionaires of the 20th century. The original owner of the bottle turned out to be one of the most enthusiastic wine buffs of the 18th century. Château Lafitte is one of the greatest wines in the world, the prince of any wine cellar.
Phim: 50,000 pao. Ngày 5 tháng 12 năm 1985, một chai Lafitte 1787 được bán với giá 105,000 bảng Anh - gấp 9 lần kỉ lục thế giới trước đó. Ông Forbes. Người mua là Kip Forbes, con trai của một trong những triệu phú tiếng tăm nhất của thế kỉ 20. Người chủ cũ của chai rượu hóa ra là một trong những người mê rượu nồng nhiệt nhất của thế kỉ 18. Château Lafitte là một trong những lọai rượu tuyệt nhất thế giới. ông hoàng của bất kì hầm rượu nào.
Benjamin Wallace: Now, that's about all the videotape that remains of an event that set off the longest-running mystery in the modern wine world. And the mystery existed because of a gentleman named Hardy Rodenstock. In 1985, he announced to his friends in the wine world that he had made this incredible discovery. Some workmen in Paris had broken through a brick wall, and happened upon this hidden cache of wines -- apparently the property of Thomas Jefferson. 1787, 1784. He wouldn't reveal the exact number of bottles, he would not reveal exactly where the building was and he would not reveal exactly who owned the building. The mystery persisted for about 20 years.
Benjamin Wallace: Bây giờ, thước phim đó là tất cả những gì còn lại của sự kiện bắt đầu cho một trong những bí ẩn lâu đời nhất trong thế giới rượu hiện đại. Và điều bí ẩn đó tồn tại bởi một quí ông tên Hardy Rodenstock. Năm 1985, ông ta thông báo với bạn bè trong giới sành rượu rằng ông đã phát hiện được điều khó tin này. Vài nhân công ở Paris đã phá một bức tường gạch, và vô tình phát hiện ra kho rượu bí mật này -- dường như là tài sản của Thomas Jefferson. 1787, 1784. Ông ta không cho biết chính xác số chai rượu, cũng như vị trí chính xác của toà nhà và chủ nhân của nó Bí ẩn tồn tại suốt 20 năm.
It finally began to get resolved in 2005 because of this guy. Bill Koch is a Florida billionaire who owns four of the Jefferson bottles, and he became suspicious. And he ended up spending over a million dollars and hiring ex-FBI and ex-Scotland Yard agents to try to get to the bottom of this. There's now ample evidence that Hardy Rodenstock is a con man, and that the Jefferson bottles were fakes.
Cuối cùng được hóa giải vào năm 2005 bới anh chàng này. Bill Koch là một nhà tỉ phú ở Florida, đang nắm giữ bốn trong số các chai rượu của Jefferson, và ông ta đã nghi ngờ. Cuối cùng ông ta chi trên 1 triệu đô la thuê cựu nhân viên FBI. và cựu đặc vụ Scotland Yard để cố đi đến ngọn ngành vấn đề. Vậy là có đủ chứng cứ kết luận Hardy Rodenstock là kẻ lừa đảo, và những chai rượu Jesfferson trên đều là hàng nhái.
But for those 20 years, an unbelievable number of really eminent and accomplished figures in the wine world were sort of drawn into the orbit of these bottles. I think they wanted to believe that the most expensive bottle of wine in the world must be the best bottle of wine in the world, must be the rarest bottle of wine in the world. I became increasingly, kind of voyeuristically interested in the question of you know, why do people spend these crazy amounts of money, not only on wine but on lots of things, and are they living a better life than me?
Nhưng trong suốt 20 năm, một con số không tưởng những nhân vật nổi tiếng tài năng nhất của thế giới rượu đã bị đưa vào trò đùa của những chai ruợu này. Tôi nghĩ họ tin rằng những chai rượu đắt nhất trên thế giới nhất định phải là những chai tốt nhất, phải là những chai hiếm nhất trên thế giới. Tôi bắt đầu thích thú, thích thú điên cuồng với câu hỏi bạn biết đấy, tại sao người ta chi một số tiền quái gở như vậy, cho, không chỉ rượu, mà nhiều thứ khác nữa, và cuộc sống của họ có tốt đẹp hơn của tôi không?
So, I decided to embark on a quest. With the generous backing of a magazine I write for sometimes, I decided to sample the very best, or most expensive, or most coveted item in about a dozen categories, which was a very grueling quest, as you can imagine.
tôi quyết định bắt đầu một cuộc truy lùng. Với sự hỗ trợ rộng rãi của một tạp chí tôi cộng tác vài lần, Tôi quyết định thử nghiệm những thứ tốt nhất, đất nhất hay được thèm muốn nhất vào khoảng 12 loại, một quá trình hết sức mệt nhọc, bạn có thể hình dung được đấy.
(Laughter)
(Cười)
This was the first one. A lot of the Kobe beef that you see in the U.S. is not the real thing. It may come from Wagyu cattle, but it's not from the original, Appalachian Hyogo Prefecture in Japan. There are very few places in the U.S. where you can try real Kobe, and one of them is Wolfgang Puck's restaurant, Cut, in Los Angeles. I went there, and I ordered the eight-ounce rib eye for 160 dollars. And it arrived, and it was tiny. And I was outraged. It was like, 160 dollars for this? And then I took a bite, and I wished that it was tinier, because Kobe beef is so rich. It's like foie gras -- it's not even like steak. I almost couldn't finish it. I was really happy when I was done.
Đây là thứ đầu tiên Rất nhiều thịt bò Kobe mà bạn thấy ở Mỹ không phải hàng thật đâu. Chúng có thể đến từ trang trại ở Wagyu, nhưng không phải từ chính gốc, quận Appalachian Hyogo ở Nhật Bản. Có rất ít nơi ở Mỹ mà bạn có thể thử thịt bò Kobe, và một trong số đó là nhà hàng của Wolfgang Puck, CUT, ở Los Angeles. Tôi đã đến đó, và gọi món sườn 8 ounce giá 160 đô la. Nó được mang ra, rất nhỏ. Và tôi giận tím mặt. Sao, 160 đô la cho thứ này ư? Tôi cắn thử một miếng, và ước giá nó còn nhỏ hơn nữa, vì thịt bò Kobe béo ngậy. Nó giống như gan ngỗng -- chẳng phải là bít tết nữa. Tôi dường như không thế ăn hết. Và rất vui khi mình đã ăn xong.
(Laughter)
(Cười)
Now, the photographer who took the pictures for this project for some reason posed his dog in a lot of them, so that's why you're going to see this recurring character. Which, I guess, you know, communicates to you that I did not think that one was really worth the price.
Và nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho buổi trình chiếu hôm nay vì một số lý do đã đưa chú chó của anh ta tham gia vào rất nhiều cảnh giải thích vì sao bạn cứ thấy đi thấy lại nó Mà tôi đoán là, bạn biết đấy, truyền đạt đến bạn một thông điệp rằng tôi không cho rằng loại thịt bò này đáng đồng tiền bát gạo
White truffles. One of the most expensive luxury foods by weight in the world. To try this, I went to a Mario Batali restaurant in Manhattan -- Del Posto. The waiter, you know, came out with the white truffle knob and his shaver, and he shaved it onto my pasta and he said, you know, "Would Signore like the truffles?" And the charm of white truffles is in their aroma. It's not in their taste, really. It's not in their texture. It's in the smell. These white pearlescent flakes hit the noodles, this haunting, wonderful, nutty, mushroomy smell wafted up. 10 seconds passed and it was gone. And then I was left with these little ugly flakes on my pasta that, you know, their purpose had been served, and so I'm afraid to say that this was also a disappointment to me. There were several -- several of these items were disappointments.
Nấm cục trắng Một trong những loại thực phẩm hạng sang đắt nhất thế giới. Tôi đã đến nhà hàng Mario Batali để thử nó ở Manhattan-- Del Posto. Anh hầu bàn,bạn biết đấy,đưa ra một viên nấm cục trắng với cái bào, rồi anh ta bào nấm rắc lên món mì của tôi và anh ta nói, các bạn biết đấy, "Liệu Signore (từ chỉ quí ông) có thích nấm không?" Và sự quyến rũ đặc biệt của nấm cục trắng là ở hương thơm của nó Không thực sự là vị của nó, thật đấy. Cũng chẳng vì cấu trúc của nó. Mà chính là mùi hương Lớp vỏ trắng này thơm át cả mùi mì ống. Mùi hương nấm tuyệt vời, đậm đà, không thể quên được của nó lan tỏa khắp nơi. 10 giây trôi qua và không còn gì nữa. Và sau đó chỉ còn lại những mảnh nấm xấu xí trên đĩa mì của tôi bạn biết đấy, chúng đã xong nhiệm vụ, và thật tiếc khi phải nói rằng đây cũng là một sự thất vọng với tôi. Có một vài -- một vài những thứ xa xỉ này gây thất vọng.
(Laughter)
(Cười)
Yeah. The magazine wouldn't pay for me to go there.
Vâng. Tạp chí của tôi không chi trả cho việc tôi có mặt ở những nơi đó.
(Laughter)
(Cười)
They did give me a tour, though. And this hotel suite is 4,300 square feet. It has 360-degree views. It has four balconies. It was designed by the architect I.M. Pei. It comes with its own Rolls Royce and driver. It comes with its own wine cellar that you can draw freely from. When I took the tour, it actually included some Opus One, I was glad to see. 30,000 dollars for a night in a hotel.
Nhưng họ đã cho tôi một chuyến đi. Và căn phòng khách sạn này rộng 4300 feet vuông. Từ đó có thể bao quát bốn phía. Nó có bốn ban công. Người thiết kế là kiến trúc sư I.M.Pei. Đi kèm với nó là một chiếc Rolls Royce và lái xe riêng. Nó có cả một hầm rượu riêng mà bạn có thể lấy bao nhiêu tùy thích. Hồi đó,n ó đang có mấy chai Opus One mà tôi rất may mắn được thấy. 30000 đôla cho một đêm ở khách sạn này.
This is soap that's made from silver nanoparticles, which have antibacterial properties. I washed my face with this this morning in preparation for this. And it, you know, tickled a little bit and it smelled good, but I have to say that nobody here has complimented me on the cleanliness of my face today.
Đây là loại xà phòng làm từ hạt bạc nanô với đặc tính kháng khuẩn. Tôi đã dùng nó rửa mặt sáng nay trước khi đến đây và bạn biết đấy, nó hơi nhám và rất thơm, nhưng tôi buộc phải nói rằng không ai ở đây khen là mặt tôi rất sạch sẽ vào hôm nay.
(Laughter)
(Cười)
But then again, nobody has complimented me on the jeans I'm wearing. These ones GQ did spring for -- I own these -- but I will tell you, not only did I not get a compliment from any of you, I have not gotten a compliment from anybody in the months that I have owned and worn these. I don't think that whether or not you're getting a compliment should be the test of something's value, but I think in the case of a fashion item, an article of clothing, that's a reasonable benchmark. That said, a lot of work goes into these. They are made from handpicked organic Zimbabwean cotton that has been shuttle loomed and then hand-dipped in natural indigo 24 times. But no compliments.
Và cũng không ai khen cái quần bò tôi đang mặc. Chiếc GQ mà tôi có ở đây -- nhưng tôi phải nói với các bạn rằng, không phải chỉ mỗi các bạn không khen gì tôi. Tôi không hề được ai khen. trong suốt mấy tháng trời tôi có và mặc nó. Tôi không cho rằng việc có được khen ngợi hay không nên là phép thử với giá trị của sản phẩm, nhưng riêng trong lĩnh vực thời trang, quần áo, đó là một tiêu chuẩn hợp lý. Đành là thế, nhưng sản xuất ra nó rất tốn công. Nó được làm từ sợi bông tự nhiên Zimbabuê thu hoạch bằng tay được dệt bằng con thoi và được nhuộm thủ công với thuốc nhuộm màu tím tự nhiên 24 lần Thế mà chẳng ai khen.
(Laughter)
(Cười)
Thank you.
Cảm ơn.
Armando Manni is a former filmmaker who makes this olive oil from an olive that grows on a single slope in Tuscany. And he goes to great lengths to protect the olive oil from oxygen and light. He uses tiny bottles, the glass is tinted, he tops the olive oil off with an inert gas. And he actually -- once he releases a batch of it, he regularly conducts molecular analyses and posts the results online, so you can go online and look at your batch number and see how the phenolics are developing, and, you know, gauge its freshness. I did a blind taste test of this with 20 people and five other olive oils. It tasted fine. It tasted interesting. It was very green, it was very peppery. But in the blind taste test, it came in last. The olive oil that came in first was actually a bottle of Whole Foods 365 olive oil which had been oxidizing next to my stove for six months.
Armando Manni, một nhà sản xuất phim về hưu, đã làm ra loại dầu oliu này từ cây oliu mọc ở một sườn núi dốc ở Tuscany Ông ta đã rất tốn công để tránh cho loại dầu này tiếp xúc với oxi và ánh sáng. Ông ta dùng loại chai thủy tinh nhỏ có màu ông bơm một loại khí trơ vào đó. Và mỗi khi ra một mẻ mới, ông lại định kỳ làm phân tích phân tử và đưa kết quả lên mạng, nên bạn có thể lên mạng và xem kết quả cho loạt sản phẩm của bạn và xem cách mà chất phenolic phát triển cũng như đánh giá độ tươi của nó. Tôi đã làm một thử nghiệm bịt mắt với 20 người và 5 loại dầu oliu khác. Hương vị của nó rất tốt, hấp dẫn. Rất tươi mới, rất cay. Nhưng trong cuộc thử nghiệm, nó đứng bét. Loại dầu oliu về đầu lại là một chai dầu oliu Whole Foods 365 bị quăng cho ôxi hóa cạnh lò sưởi của tôi trong 6 tháng.
(Laughter)
(Cười)
A recurring theme is that a lot of these things are from Japan -- you'll start to notice.
Tình cờ lặp đi lặp lại là rất nhiều những thứ này đến từ Nhật bản -- bạn sẽ bắt đầu nhận ra.
I don't play golf, so I couldn't actually road test these, but I did interview a guy who owns them. Even the people who market these clubs -- I mean, they'll say these have four axis shafts which minimize loss of club speed and thereby drive the ball farther -- but they'll say, look, you know, you're not getting 57,000 dollars worth of performance from these clubs. You're paying for the bling, that they're encrusted with gold and platinum. The guy who I interviewed who owns them did say that he's gotten a lot of pleasure out of them, so ...
Tôi không chơi golf, cho nên không thể thực sự đánh giá được, nhưng tôi đã phỏng vấn một tay chơi gôn, chủ của chúng. Ngay cả những người quảng bá cho câu lạc bộ,họ cũng nói rằng những cái gậy này có cán bốn trục có thể giảm sự mất mát về tốc độ do đó bóng bay xa hơn, nhưng họ sẽ nói, hãy nhìn xem,anh biết đấy, có đánh giỏi mấy thì anh cũng không lấy được 57000 đôla tiền thưởng từ câu lạc bộ chúng tôi đâu. Bạn trả tiền cho giá trị trang sức của nó, vì nó được mạ vàng và vàng trắng. Tay chơi gôn, chủ của chúng đã nói rằng chúng làm anh ta cảm thấy thỏa mãn, cho nên...
Oh, yeah, you know this one? This is a coffee made from a very unusual process. The luwak is an Asian Palm Civet. It's a cat that lives in trees, and at night it comes down and it prowls the coffee plantations. And apparently it's a very picky eater and it, you know, hones in on only the ripest coffee cherries. And then an enzyme in its digestive tract leeches into the beans, and people with the unenviable job of collecting these cats' leavings then go through the forest collecting the, you know, results and processing it into coffee -- although you actually can buy it in the unprocessed form. That's right.
Oh, yeah, bạn biết thứ này không? Đây là một loại cafe được làm một cách kỳ lạ. Con luwak là một loại cầy hương châu á Là một loài thuộc họ mèo sống trên cây (chồn) vào buổi đêm nó tụt xuống và lẻn đi kiếm mồi ở những khu đất trồng cafe. Và rõ ràng là nó rất kén chọn, bạn biết đấy, chỉ ăn những hạt cafe hảo hạng. Và sau đó một loại men trong đường tiêu hóa của nó thấm vào những hạt cafe, và có những người với công việc bất đắc dĩ là đi thu lượm đống chất thải của chồn họ phải đi vào trong rừng để có được nó và biến nó thành cafe thành phẩm-- mặc dù bạn cũng có thể mua nó ở dạng thô. Đúng vậy đó.
Unrelatedly --
Không liên quan à nha --
(Laughter)
(Cười)
Japan is doing crazy things with toilets.
Những người Nhật đang làm những điều quái gở với toilet.
(Laughter)
(Cười)
There is now a toilet that has an MP3 player in it. There's one with a fragrance dispenser. There's one that actually analyzes the contents of the bowl and transmits the results via email to your doctor. It's almost like a home medical center -- and that is the direction that Japanese toilet technology is heading in. This one does not have those bells and whistles, but for pure functionality it's pretty much the best -- the Neorest 600. And to try this -- I couldn't get a loaner, but I did go into the Manhattan showroom of the manufacturer, Toto, and they have a bathroom off of the showroom that you can use, which I used. It's fully automated -- you walk towards it, and the seat lifts. The seat is preheated. There's a water jet that cleans you. There's an air jet that dries you. You get up, it flushes by itself. The lid closes, it self-cleans. Not only is it a technological leap forward, but I really do believe it's a bit of a cultural leap forward. I mean, a no hands, no toilet paper toilet. And I want to get one of these.
Đây là một cái toilet có máy chơi nhạc MP3. Đây là một cái có thể điều chỉnh hương thơm. Đây là một cái có thể phân tích thành phần chất thải và gửi kết quả qua email đến bác sỹ của bạn. Nó gần như là một trung tâm y tế tại gia và đó chính là hướng phát triển mà công nghệ toilet Nhật bản đang hướng đến. Cái này không có những đặc tính đặc biệt như vậy nhưng nếu xét về hiệu quả sử dụng có lẽ nó là thứ tốt nhất-- Neorest 600. Không mượn nó để thử nghiệm được, nhưng tôi đã đến phòng trưng bày sản phẩm của nhà sản xuất Toto ở Manhattan và họ có một nhà tắm trong phòng trưng bày mà bạn có thể thử nó, tôi đã dùng đấy. Nó hoàn toàn tự động -- bạn bước đến và bệ nâng lên Cái bệ đã được làm ấm trước đó. Có một vòi nước làm sạch cho bạn. Một ống khí sấy khô. Bạn đứng dậy và nó tự động xả nước. Nắp đậy lại, và nó tự làm sạch. Không chỉ là bước nhảy về công nghệ, mà tôi thực sự tin rằng đó là một ít nhảy vọt về văn hóa. Ý tôi là, không cần dùng tay, không cần giấy vệ sinh. Và tôi muốn có một cái như thế.
(Laughter)
(Cười)
This was another one I could not get a loaner of. Tom Cruise supposedly owns this bed. There's a little plaque on the end that, you know, each buyer gets their name engraved on it.
Tôi cũng không mượn được cái này Hình như là Tom Cruise là chủ cái giường này. Có một bản khắc ở đằng sau, bạn biết đấy, có tên của người mua trên đó.
(Laughter)
(Cười)
To try this one, the maker of it let me and my wife spend the night in the Manhattan showroom. Lights glaring in off the street, and we had to hire a security guard and all these things. But anyway, we had a great night's sleep. And you spend a third of your life in bed. I don't think it's that bad of a deal.
Lần này, nhà sản xuất để tôi và vợ tận hưởng một đêm ở phòng trưng bày Manhattan Ánh sáng chói lòa rọi xuống đường phố và chúng tôi phải thuê một vệ sỹ và tất cả những thứ này. Nhưng phải nói là, chúng tôi đã có một đêm tuyệt vời. Bạn tiêu tốn một phần ba cuộc đời trên giường. Tôi nghĩ đổi chác như vậy là không tệ đâu.
(Laughter)
(Cười)
This was a fun one. This is the fastest street-legal car in the world and the most expensive production car. I got to drive this with a chaperone from the company, a professional race car driver, and we drove around the canyons outside of Los Angeles and down on the Pacific Coast Highway. And, you know, when we pulled up to a stoplight the people in the adjacent cars kind of gave us respectful nods. And it was really amazing. It was such a smooth ride. Most of the cars that I drive, if I get up to 80 they start to rattle. I switched lanes on the highway and the driver, this chaperone, said, "You know, you were just going 110 miles an hour." And I had no idea that I was one of those obnoxious people you occasionally see weaving in and out of traffic, because it was just that smooth. And if I was a billionaire, I would get one.
Cái này rất vui. Đây là chiếc xe có tốc độ cao nhất mà có thể dùng đi đường hợp pháp trên thế giới và là chiếc đắt nhất. Tôi đã phải lái nó với một người của công ty theo kèm, một tay đua xe chuyên nghiệp, và chúng tôi đã lái vòng quanh hẻm núi ngoại vi Los Angeles xuống đến đường cao tốc Pacific Coast Và bạn biết đấy, khi chúng tôi dừng đèn đỏ những xe bên cạnh gật đầu thán phục Và quả thực là nó rất tuyệt. Lái rất êm. Hầu hết những xe tôi lái, đến tốc độ 80 là bắt đầu kêu lách cách. Tôi chuyển làn ở đường cao tốc và tay đua đi kèm đã nói rằng, "Anh biết không, anh vừa đi với tốc độ 110 dặm một giờ đấy." Và tôi không biết rằng tôi vừa là một kẻ đáng ghét loại mà bạn thường thấy lái xe lạng lách trên đường, bởi đơn giản là nó quá êm. Và nếu tôi là triệu phú, tôi sẽ làm một cái.
(Laughter)
(Cười)
This is a completely gratuitous video I'm just going to show of one of the pitfalls of advanced technology. This is Tom Cruise arriving at the "Mission: Impossible III" premiere. When he tries to open the door, you could call it "Mission: Impossible IV."
Đây là một đoạn video tình cờ cho thấy một trong những phiền toái của công nghệ cao. Đây là Tom Cruise tại buổi công chiếu đầu tiên của "Nhiệm vụ bất khả thi III" Khi anh ấy cố gắng mở cửa, bạn có thể gọi đó là "Nhiệm vụ bất khả thi IV"
There was one object that I could not get my hands on, and that was the 1947 Cheval Blanc. The '47 Cheval Blanc is probably the most mythologized wine of the 20th century. And Cheval Blanc is kind of an unusual wine for Bordeaux in having a significant percentage of the Cabernet Franc grape. And 1947 was a legendary vintage, especially in the right bank of Bordeaux. And just together, that vintage and that chateau took on this aura that eventually kind of gave it this cultish following. But it's 60 years old. There's not much of it left. What there is of it left you don't know if it's real -- it's considered to be the most faked wine in the world. Not that many people are looking to pop open their one remaining bottle for a journalist.
Có một thứ mà tôi không chạm vào được, đó là chai Cheval Blanc 1947. Cheval Blanc 1947 có lẽ là một trong số những chai rượu bí ẩn nhất thế kỷ 20. Và Cheval Blanc là một loại rượu Bordeaux kỳ lạ khi có hàm lượng nho Cabernet Franc rất cao. Và 1947 thực sự là một loại vang huyền thoại, đặc biệt là ở hữu ngạn Bordeaux. Và loại vang này cùng với lâu đài đã có được một vầng hào quang danh tiếng danh tiếngđã mang lại cho nó bao kẻ say mê. Nhưng nó đã 60 năm tuổi. Nó còn lại không nhiều. Không có cách nào kiểm chứng những chai còn lại là thật hay không -- nó là một trong những loại rượu bị làm giả nhiều nhất Rất khó tìm được người sẵn lòng bật mở chai duy nhất còn lại của họ cho một nhà báo đâu.
So, I'd about given up trying to get my hands on one of these. I'd put out feelers to retailers, to auctioneers, and it was coming up empty. And then I got an email from a guy named Bipin Desai. Bipin Desai is a U.C. Riverside theoretical physicist who also happens to be the preeminent organizer of rare wine tastings, and he said, "I've got a tasting coming up where we're going to serve the '47 Cheval Blanc." And it was going to be a double vertical -- it was going to be 30 vintages of Cheval Blanc, and 30 vintages of Yquem. And it was an invitation you do not refuse. I went.
Vì vậy tôi đã định từ bỏ việc được sờ vào chúng. Tôi đã hỏi từ nhà bán buôn đến bán lẻ, các nhà đấu giá, nhưng vẫn chưa có kết quả. Và cuối cùng tôi nhận được email từ một anh chàng tên là Bipin Desai. Bipin Desai là một nhà vật lý lý thuyết ở UC Riverside cũng là một nhà tổ chức xuất sắc trong lĩnh vực thử rượu hiếm, và anh ta nói rằng, "tôi chuẩn bị có một buổi nếm rượu và chúng tôi sẽ phục vụ '47 Cheval Blanc." Và còn hơn thế nữa -- có đến 30 chai Cheval Blanc, và 30 chai Yquem. Đó là một lời mời quá hấp dẫn. Tôi đã đến đó
It was three days, four meals. And at lunch on Saturday, we opened the '47. And you know, it had this fragrant softness, and it smelled a little bit of linseed oil. And then I tasted it, and it, you know, had this kind of unctuous, porty richness, which is characteristic of that wine -- that it sort of resembles port in a lot of ways. There were people at my table who thought it was, you know, fantastic. There were some people who were a little less impressed. And I wasn't that impressed. And I don't -- call my palate a philistine palate -- so it doesn't necessarily mean something that I wasn't impressed, but I was not the only one there who had that reaction. And it wasn't just to that wine. Any one of the wines served at this tasting, if I'd been served it at a dinner party, it would have been, you know, the wine experience of my lifetime, and incredibly memorable. But drinking 60 great wines over three days, they all just blurred together, and it became almost a grueling experience.
3 ngày, và 4 bữa ăn Vào buổi trưa thứ 7, chúng tôi mở chai '47. Và bạn biết đấy, nó có một mùi thơm dịu, và có một ít mùi dầu hạt lanh. Và sau đó tôi nếm nó, và bạn biết đấy, vị ngọt và đậm đà đặc trưng của loại rượu này -- nó giống rượu port về nhiều mặt. Nhiều người cùng bàn với tôi nghĩ rằng nó, bạn biết đấy, rất tuyệt. Một số người khác thì ít bị ấn tượng hơn. Và tôi không cho rằng nó ấn tượng đến thế Và tuy tôi không phải là người có khẩu vị sành sỏi -- nên việc tôi không ấn tượng cũng không có ý nghĩa mấy, nhưng tôi không phải là người duy nhất có cảm giác đó Và lý do không phải tại loại rượu đó. Tất cả những chai rượu được phục vụ tại đó, nếu như được uống tại tiệc đêm, bạn biết đấy là một trải nghiệm khắc ghi trong đời và cực kì đáng nhớ. Nhưng uống đến 60 loại rượu ngon trong vòng ba ngày, tất cả đều không rõ ràng nữa, và trở thành một trải nghiệm mệt mỏi.
And I just wanted to finish by mentioning a very interesting study which came out earlier this year from some researchers at Stanford and Caltech. And they gave subjects the same wine, labeled with different price tags. A lot of people, you know, said that they liked the more expensive wine more -- it was the same wine, but they thought it was a different one that was more expensive. But what was unexpected was that these researchers did MRI brain imaging while the people were drinking the wine, and not only did they say they enjoyed the more expensively labeled wine more -- their brain actually registered as experiencing more pleasure from the same wine when it was labeled with a higher price tag.
Và tôi muốn kết thúc bằng một nghiên cứu thú vị của các nhà nghiên cứu tại Stanford và Caltech vào đầu năm nay. Họ đã đưa những chai rượu giống nhau, rồi gắn cho chúng những giá khác nhau. Rất nhiều người, bạn biết đấy, đã nói rằng họ thích chai có giá đắt hơn cùng một loại rượu, nhưng họ đã nghĩ đó là một loại khác đắt hơn Nhưng bất ngờ là những điều các nhà nghiên cứu đã tìm ra MRI ở não dựng lên hình ảnh khi người ta uống rượu, và họ không chỉ nói họ thích chai với nhãn đắt tiền hơn mà thực sự là não của họ cũng được ghi nhận là có nhiều khoái cảm hơn khi uống cùng loại rượu đó với nhãn ghi đắt tiền hơn.
Thank you.
Cảm ơn.