Democracy is in trouble, no question about that, and it comes in part from a deep dilemma in which it is embedded. It's increasingly irrelevant to the kinds of decisions we face that have to do with global pandemics, a cross-border problem; with HIV, a transnational problem; with markets and immigration, something that goes beyond national borders; with terrorism, with war, all now cross-border problems.
Nền dân chủ đang gặp nhiều rắc rối, không cần phải bàn cãi, và điều đó xuất phát một phần từ tình trạng khó xử đã có từ lâu. Nó đi ngược với những quyết định mà ta đưa ra khi đối mặt với những đại dịch toàn cầu, vấn đề xuyên biên giới; với HIV, một vấn đề vượt tầm quốc gia với thị trường và nhập cư, những thứ vượt khỏi biên giới của một quốc gia; với chủ nghĩa khủng bố, chiến tranh ngày nay tất cả đều là các vấn đề xuyên quốc gia
In fact, we live in a 21st-century world of interdependence, and brutal interdependent problems, and when we look for solutions in politics and in democracy, we are faced with political institutions designed 400 years ago, autonomous, sovereign nation-states with jurisdictions and territories separate from one another, each claiming to be able to solve the problem of its own people. Twenty-first-century, transnational world of problems and challenges, 17th-century world of political institutions. In that dilemma lies the central problem of democracy. And like many others, I've been thinking about what can one do about this, this asymmetry between 21st-century challenges and archaic and increasingly dysfunctional political institutions like nation-states.
Chúng ta đang sống trong thế kỷ 21 thế kỷ của sự tương thuộc (phụ thuộc lẫn nhau) và những vấn đề nguy cấp xuyên quốc gia và trong khi tìm kiếm những giải pháp trong chính trị dân chủ, chúng ta lại phải đối diện với những thể chế chính trị đã được thiết kế từ 400 năm trước, những quốc gia tự trị, tối cao với quyền hạn và lãnh thổ tách biệt với các quốc gia khác, mỗi quốc gia tuyên bố đủ khả năng giải quyết vấn đề của công dân thuộc quốc gia đó. Thế kỉ 21, những vấn đề và thách thức tầm cỡ liên quốc gia, với các thể chế chính trị của thế kỉ 17. Vấn đề chính của nền dân chủ rơi vào tình trạng khó xử. . Cũng như nhiều người khác, tôi đã luôn suy nghĩ về việc có thể làm gì, cho sự bất tương xứng này giữa những thách thức của thế kỉ 21 với các bộ máy quốc gia đã quá cũ kỹ và ngày một ì ạch
And my suggestion is that we change the subject, that we stop talking about nations, about bordered states, and we start talking about cities. Because I think you will find, when we talk about cities, we are talking about the political institutions in which civilization and culture were born. We are talking about the cradle of democracy.
Đề xuất của tôi là hãy thay đổi chủ đề, hãy ngừng nói về quốc gia, về các vùng lãnh thổ, thay vào đó là bàn về các thành phố. Bởi tôi nghĩ rằng bạn sẽ nhận ra, khi nói về các thành phố, chúng ta đang bàn về các thể chế chính trị nơi mà nền văn minh và văn hóa đã được sinh ra. Chúng ta đang nói về cái nôi của "dân chủ"
We are talking about the venues in which those public spaces where we come together to create democracy, and at the same time protest those who would take our freedom, take place. Think of some great names: the Place de la Bastille, Zuccotti Park, Tahrir Square, Taksim Square in today's headlines in Istanbul, or, yes, Tiananmen Square in Beijing.
về những địa điểm là những không gian công cộng tạo nên "dân chủ", đồng thời phản đối những kẻ dám lấy đi tự do của chúng ta. Hãy nghĩ về một số cái tên vĩ đại sau : Quảng trường Bastille, Công viên Zuccoti, Quảng trường Tahrir, Quảng trường Taksim trên tin tức gần đây tại Istanbul, hay là, vâng, Quảng trường Thiên An Môn tại Bắc Kinh.
(Applause)
(Vỗ tay)
Those are the public spaces where we announce ourselves as citizens, as participants, as people with the right to write our own narratives. Cities are not only the oldest of institutions, they're the most enduring. If you think about it, Constantinople, Istanbul, much older than Turkey. Alexandria, much older than Egypt. Rome, far older than Italy. Cities endure the ages. They are the places where we are born, grow up, are educated, work, marry, pray, play, get old, and in time, die. They are home. Very different than nation-states, which are abstractions. We pay taxes, we vote occasionally, we watch the men and women we choose rule rule more or less without us. Not so in those homes known as our towns and cities where we live. Moreover, today, more than half of the world's population live in cities. In the developed world, it's about 78 percent. More than three out of four people live in urban institutions, urban places, in cities today. So cities are where the action is. Cities are us. Aristotle said in the ancient world, man is a political animal. I say we are an urban animal. We are an urban species, at home in our cities. So to come back to the dilemma, if the dilemma is we have old-fashioned political nation-states unable to govern the world, respond to the global challenges that we face like climate change, then maybe it's time for mayors to rule the world, for mayors and the citizens and the peoples they represent to engage in global governance.
Đó đều là những không gian công cộng nơi chúng ta tuyên bố với tư cách công dân, người tham gia, người có quyền viết ra những bài tường thuật của chính mình. Thành phố không chỉ là một chính thể cổ nhất, chúng còn trường tồn nhất. Nếu bạn nghĩ về những điều sau, Constantinople, Istanbul, lâu đời hơn nhiều so với Thổ Nhĩ Kỳ. Alexandria lâu đời hơn nhiều so với Ai Cập. Rome, lâu đời hơn nhiều so với Italy. Các thành phố trường tồn qua thời gian. Đó là nơi chúng ta được sinh ra, lớn lên, được giáo dục, làm việc, kết hôn, cầu nguyện, vui chơi, già đi, và chết. Đó là nhà. Khác xa so với quốc gia, là một thứ trừu tượng. Chúng ta đóng thuế, bỏ phiếu định kỳ, chứng kiến những người được chúng ta bầu làm đặt mà ít nhiều không màng đến chúng ta. Không phải là như thế tại những thành phố, thị trấn mà ta coi là nhà. Vả lại, ngày nay, hơn một nửa dân số thế giới sống ở thành thị. Ở các nước phát triển, con số là 78 phần trăm. Hơn ba phần tư dân số ngày nay sống trong các thể chế đô thị, các thành phố. Vậy nên thành phố là nơi diễn ra các hoạt động. Thành phố là chúng ta. Aristotle đã nói từ thời cổ đại, con người là một loài động vật có tính chính trị. Tôi thì cho là chúng ta là loài động vật có tính thành thị. Trở lại với tình thế tiến thoái lưỡng nan ban đầu, rằng chúng ta có các quốc gia chính trị lỗi thời không đủ khả năng quản lý thế giới, hay đáp ứng những thách thức toàn cầu như biến đổi khí hậu, có lẽ đã đến lúc các thị trưởng nên điều hành thế giới, các thị trưởng, công dân và những người dân mà họ đại diện nên đứng ra cầm quyền trên toàn cầu.
When I say if mayors ruled the world, when I first came up with that phrase, it occurred to me that actually, they already do. There are scores of international, inter-city, cross-border institutions, networks of cities in which cities are already, quite quietly, below the horizon, working together to deal with climate change, to deal with security, to deal with immigration, to deal with all of those tough, interdependent problems that we face. They have strange names: UCLG, United Cities and Local Governments; ICLEI, the International Council for Local Environmental Issues. And the list goes on: Citynet in Asia; City Protocol, a new organization out of Barcelona that is using the web to share best practices among countries. And then all the things we know a little better, the U.S. Conference of Mayors, the Mexican Conference of Mayors, the European Conference of Mayors. Mayors are where this is happening.
Khi nói rằng các thị trưởng có thể điều hành thế giới, Khi lần đầu nêu lên ý tưởng này, tôi phát hiện ra rằng sự thực là như vậy. Có rất nhiều tổ chức quốc tế, liên thành phố, các cơ quan liên quốc gia, các mạng lưới thành phố, đã phối hợp tác chiến một cách lặng lẽ, để đối phó với biến đổi khí hậu, an ninh thế giới, để giải quyết vấn đề nhập cư, để giải quyết tất cả những vấn đề khó khăn, mà chúng ta đang phụ thuộc lẫn nhau. Những mạng lưới ấy có những cái tên xa lạ: UCLG, Liên hiệp các Thành Phố và Chính quyền đia phương (United Cities and Local Goverments); ICLEI, Hội đồng Quốc tế đối với các vấn đề môi trường khu vực (the International Council for Local Environmental Isues ). Và còn nhiều cái tên khác: Citynet tại Châu Á; City Protocol, một tổ chức mới tại Barcelona sử dụng web để chia sẻ những cách làm tốt nhất giữa các quốc gia. Và như vậy, ta biết mọi thứ nhiều hơn một chút, Hội nghị Các Thị trưởng Mỹ, Hội nghị Các thị trưởng Mê-hi-cô, Hội nghị Các Thị trưởng Châu Âu. Thị trưởng là những người có thể đem lại thay đổi
And so the question is, how can we create a world in which mayors and the citizens they represent play a more prominent role? Well, to understand that, we need to understand why cities are special, why mayors are so different than prime ministers and presidents, because my premise is that a mayor and a prime minister are at the opposite ends of a political spectrum. To be a prime minister or a president, you have to have an ideology, you have to have a meta-narrative, you have to have a theory of how things work, you have to belong to a party. Independents, on the whole, don't get elected to office. But mayors are just the opposite. Mayors are pragmatists, they're problem-solvers. Their job is to get things done, and if they don't, they're out of a job. Mayor Nutter of Philadelphia said, we could never get away here in Philadelphia with the stuff that goes on in Washington, the paralysis, the non-action, the inaction. Why? Because potholes have to get filled, because the trains have to run, because kids have to be able to get to school. And that's what we have to do, and to do that is about pragmatism in that deep, American sense, reaching outcomes. Washington, Beijing, Paris, as world capitals, are anything but pragmatic, but real city mayors have to be pragmatists. They have to get things done, they have to put ideology and religion and ethnicity aside and draw their cities together. We saw this a couple of decades ago when Teddy Kollek, the great mayor of Jerusalem in the '80s and the '90s, was besieged one day in his office by religious leaders from all of the backgrounds, Christian prelates, rabbis, imams. They were arguing with one another about access to the holy sites. And the squabble went on and on, and Kollek listened and listened, and he finally said, "Gentlemen, spare me your sermons, and I will fix your sewers."
Vậy câu hỏi ở đây là, làm thế nào tạo lập một thế giới nơi mà thị trưởng và công dân mà họ đại diện đóng một vai trò nổi trội hơn ? Vâng, để hiểu điều đó, chúng ta cần hiểu được tại sao các thành phố lại đặc biệt, tại sao thị trưởng lại khác biệt đến vậy khi so với Thủ tướng và Tổng thống, Theo tôi, Thị trưởng và Thủ tướng nằm ở hai đầu của dải quang phổ chính trị. Để trở thành Thủ tướng hoặc Tổng thống, bạn phải có môt hệ tư tưởng, phải có tiếng nói, có một học thuyết về cách mọi việc vận hành, phải thuộc một đảng phái nào đó. Người độc lập, nói chung, không được bầu vào vào chính phủ. Nhưng Thị trưởng thì ngược lại. Thị trưởng là con người của thực tế, là người giải quyết vấn đề. Công việc của họ là giải quyết mọi việc, và nếu không làm vậy, họ sẽ bị loại bỏ. Thị trưởng Nutter của Philadelphia đã nói, "Chúng tôi không bao giờ có thể trốn tránh trách nhiệm nếu những chuyện ở Washington diễn ra ở Philadelphia, sự tê liệt, thiếu hoạt động, ì ạch. Tại sao? Bởi vì các ổ gà thì cần được san lấp, các chuyến tàu cần phải được vận hành, những đứa trẻ phải được tới trường. Đó là những gì mà chúng tôi phải làm, và làm việc đó tức là làm những công việc thực tiễn để đạt được những kết quả nhất định. Washington, Bắc Kinh, Paris, cũng như các thủ đô khác, là mọi thứ trừ thực tiễn, nhưng một thị trưởng thực sự cần phải thực tế. Họ phải được việc, họ phải đặt hệ tư tưởng, tôn giáo hay dân tộc sang một bên và kéo các thành phố lại với nhau. Chúng ta đã thấy điều này một vài thập kỉ trước khi Teddy Kollek, Thị trưởng vĩ đại của Jerusalem trong những năm 80 và 90, đã bị bủa vây trong văn phòng của mình bởi những người lãnh đạo tôn giáo từ các giáo phái khác nhau, Giám mục Công giáo, Giáo sĩ Do Thái, Thầy tế Hồi giáo. Họ tranh cãi về việc vào thánh địa. Và cuộc tranh cãi cứ kéo dài, còn Kollek thì lắng nghe và lắng nghe, và cuối cùng ông nói: "Thưa các vị, xin miễn cho tôi bài giảng đạo để tôi còn đi sửa cống cho các vị nữa".
(Laughter)
(Tiếng cười)
That's what mayors do. They fix sewers, they get the trains running. There isn't a left or a right way of doing. Boris Johnson in London calls himself an anarcho-Tory. Strange term, but in some ways, he is. He's a libertarian. He's an anarchist. He rides to work on a bike, but at the same time, he's in some ways a conservative. Bloomberg in New York was a Democrat, then he was a Republican, and finally he was an Independent, and said the party label just gets in the way. Luzhkov, 20 years mayor in Moscow, though he helped found a party, United Party with Putin, in fact refused to be defined by the party and finally, in fact, lost his job not under Brezhnev, not under Gorbachev, but under Putin, who wanted a more faithful party follower. So mayors are pragmatists and problem-solvers. They get things done.
Đó là những gì Thị trưởng làm. Họ sửa cống, thông những chuyến tàu. Đó không phải là đường lối cánh tả hay cánh hữu. Boris Johnson tại London tự gọi mình là anarcho-Tory Một khái niệm xa lạ, nhưng có thể được hiểu là. Ông là một người chủ nghĩa tự do, chủ nghĩa vô chính phủ. Ông đi làm bằng xe đạp, nhưng ở một khía cạnh khác, ông cũng là một người theo phe bảo thủ. Bloomberg tại New York đã từng là Đảng viên Dân chủ, sau đó chuyển sang Đảng Cộng hòa, rồi cuối cùng thành người không đảng phái ông nói, cái mác Đảng viên chỉ làm cản trở mà thôi. Luzhkow, 20 năm làm Thị trưởng tại Moscow, dù ông góp phần thành lập Đảng Thống nhất cùng Putin nhưng ông không muốn bị đảng chi phối, và trên thực tế, ông mất chức không phải bởi Brezhnev, không phải Gorbachev, mà là bởi Putin, người muốn có những Đảng viên ủng hộ mình. Vậy nên thị trưởng là người thực tế và là người giải quyết vấn đề. Họ hoàn thành công việc.
But the second thing about mayors is they are also what I like to call homeboys, or to include the women mayors, homies. They're from the neighborhood. They're part of the neighborhood. They're known. Ed Koch used to wander around New York City saying, "How am I doing?" Imagine David Cameron wandering around the United Kingdom asking, "How am I doing?" He wouldn't like the answer. Or Putin. Or any national leader. He could ask that because he knew New Yorkers and they knew him. Mayors are usually from the places they govern. It's pretty hard to be a carpetbagger and be a mayor. You can run for the Senate out of a different state, but it's hard to do that as a mayor.
Nhưng điều thứ hai là họ luôn là những người mà tôi thích gọi là người anh trong nhà, hay với những nữ thị trưởng, người chị. Họ là người láng giềng. Họ là một phần của láng giềng. Họ được biết đến. Ed Koch có thói quen đi dạo quanh thành phố New York và hỏi: "Tôi trông thế nào?" Hãy tưởng tượng David Cameron dạo quanh nước Anh và hỏi mọi người "Tôi trông thế nào?" Ông ta sẽ không thích câu trả lời. Hoặc Putin. Hoặc bất kỳ một người đứng đầu quốc gia nào. Ông có thể hỏi bởi vì ông biết người dân New York và họ biết ông. Thị trưởng thường đến từ chính thành phố của họ. Khá khó để vừa là một kẻ đầu cơ chính trị vừa là một thị trưởng. Bạn có thể thể vận động tranh cử Nghị viện tại một bang khác nhưng khó để làm một thị trưởng ở một thành phố khác.
And as a result, mayors and city councillors and local authorities have a much higher trust level, and this is the third feature about mayors, than national governing officials. In the United States, we know the pathetic figures: 18 percent of Americans approve of Congress and what they do. And even with a relatively popular president like Obama, the figures for the Presidency run about 40, 45, sometimes 50 percent at best. The Supreme Court has fallen way down from what it used to be. But when you ask, "Do you trust your city councillor, do you trust your mayor?" the rates shoot up to 70, 75, even 80 percent, because they're from the neighborhood, because the people they work with are their neighbors, because, like Mayor Booker in Newark, a mayor is likely to get out of his car on the way to work and go in and pull people out of a burning building -- that happened to Mayor Booker -- or intervene in a mugging in the street as he goes to work because he sees it. No head of state would be permitted by their security details to do it, nor be in a position to do it.
Vì thế, thị trưởng và hội đồng thành phố và chính quyền địa phương có mức độ tin tưởng cao hơn rất nhiều, và đó là thế mạnh thứ ba của thị trưởng, so với các ủy viên chính phủ. Tại Mĩ, chúng ta biết những con số đáng suy nghĩ sau: 18 phần trăm người Mĩ ủng hộ Quốc hội. và những gì quốc hội làm. Và thậm chí một vị Tổng thống khá được yêu thích như Obama con số ủng hộ Tổng thống khoảng 40,45 đỉnh điểm là 50 phần trăm. Tòa Án Tối Cao đã rơi xuống khỏi vị trí tối cao mà nó từng ngự trị. Nhưng khi hỏi, "Anh có tin tưởng Hội đồng thành phố không, anh có tin tưởng thị trưởng không?" tỉ lệ ủng hộ sẽ là 70,75 thậm chí 80 phần trăm, bởi họ là những người láng giềng, bởi những đồng sự cũng là láng giềng của họ, bởi vì, như Thị trưởng Booker tại Newark, một thị trưởng thường lao ra khỏi xe trên đường đi làm để xông vào cứu người trong căn nhà cháy đó là những gì xảy đến với thị trưởng Booker -- hoặc can dự vào những việc bao đồng trên phố trên đường đi làm. bởi vì ông thấy nó. Không một người đứng đầu nhà nước nào được cho phép làm như vậy theo quy định về an ninh hay thậm chí là có thể làm được như vậy.
That's the difference, and the difference has to do with the character of cities themselves, because cities are profoundly multicultural, open, participatory, democratic, able to work with one another.
Đó là những điều khác biệt, và sự khác biệt có liên quan đến đặc tính riêng của từng thành phố, bởi các thành phố thì đa dạng về văn hóa, cởi mở, nhiệt tình, dân chủ và có khả năng cộng tác với nhau.
When states face each other, China and the U.S., they face each other like this. When cities interact, they interact like this. China and the U.S., despite the recent meta-meeting in California, are locked in all kinds of anger, resentment, and rivalry for number one. We heard more about who will be number one. Cities don't worry about number one. They have to work together, and they do work together. They work together in climate change, for example. Organizations like the C40, like ICLEI, which I mentioned, have been working together many, many years before Copenhagen. In Copenhagen, four or five years ago, 184 nations came together to explain to one another why their sovereignty didn't permit them to deal with the grave, grave crisis of climate change, but the mayor of Copenhagen had invited 200 mayors to attend. They came, they stayed, and they found ways and are still finding ways to work together, city-to-city, and through inter-city organizations. Eighty percent of carbon emissions come from cities, which means cities are in a position to solve the carbon problem, or most of it, whether or not the states of which they are a part make agreements with one another. And they are doing it. Los Angeles cleaned up its port, which was 40 percent of carbon emissions, and as a result got rid of about 20 percent of carbon. New York has a program to upgrade its old buildings, make them better insulated in the winter, to not leak energy in the summer, not leak air conditioning. That's having an impact. Bogota, where Mayor Mockus, when he was mayor, he introduced a transportation system that saved energy, that allowed surface buses to run in effect like subways, express buses with corridors. It helped unemployment, because people could get across town, and it had a profound impact on climate as well as many other things there. Singapore, as it developed its high-rises and its remarkable public housing, also developed an island of parks, and if you go there, you'll see how much of it is green land and park land. Cities are doing this, but not just one by one. They are doing it together. They are sharing what they do, and they are making a difference by shared best practices. Bike shares, many of you have heard of it, started 20 or 30 years ago in Latin America. Now it's in hundreds of cities around the world. Pedestrian zones, congestion fees, emission limits in cities like California cities have, there's lots and lots that cities can do even when opaque, stubborn nations refuse to act.
Khi các nhà nước giáp mặt đối diện nhau, Trung Quốc và Mĩ, giáp mặt nhau như thế này. Khi các thành phố tương tác, họ tương tác như thế này. Trung Quốc và Mĩ, mặc cho cuộc gặp cấp cao gần đây ở California, chìm trong đủ kiểu tức giận, bất đồng và đối địch để giành vị trí số một. Chúng ta đã nghe nhiều về chuyện ai sẽ là số một. Các thành phố không phải lo lắng về điều đó. Họ phải làm việc với nhau, và họ thực sự làm việc cùng nhau. Ví dụ: Họ phối hợp với nhau trong biến đổi khí hậu. Các tổ chức như C40, như ICLEI, mà tôi đã đề cập, đã và đang làm việc cùng nhau nhiều nhiều năm trước hội nghị tại Copenhagen. Tại Copenhagen, bốn hoặc năm năm trước, 184 quốc gia đã tụ hội để giải thích tại sao chủ quyền của họ lại không cho phép họ giải quyết với một khủng hoảng trầm trọng về biến đổi khí hậu, nhưng Thị trưởng của Copenhagen đã mời 200 vị thị trưởng tới tham dự. Họ tới, cùng bàn bạc và tìm ra giải pháp và hiện vẫn đang tiếp tục tìm giải pháp để phối hợp cùng nhau, thành phố tới thành phố, hình thành một tổ chức liên thành phố. Tám mươi phần trăm lượng Carbon từ các thành phố, có nghĩa là các thành phố ít nhiều có khả năng giải quyết vấn đề ô nhiễm Carbon, bất chấp việc nhà nước của các thành phố đó có ký kết hiệp định với các nhà nước khác hay không. Và họ vẫn làm việc đó. Los Angeles làm sạch bến cảng, nơi tạo ra 40 phần trăm khí thải carbon, và giúp giảm thiểu được 20 phần trăm lượng carbon. New York có một chương trình nâng cấp những tòa nhà cũ, giúp cách ly tốt hơn trong mùa đông, và không bị rò rỉ năng lượng trong mùa hè, không rò rỉ các khí thải máy điều hòa. Điều này đang đem lại hiệu quả. Bogota, nơi Thị trưởng Mockus, khi ông còn là thị trưởng, đã đưa vào hoạt động một hệ thống vận tải tiết kiệm năng lượng, cho phép các xe bus hoạt động hiệu quả như tàu điện ngầm, các tuyến xe bus tốc hành, với các tuyến hành lang. giúp cải thiện tình trạng thất nghiệp, vì người dân có thể di chuyển dễ dàng giữa các thành phố và tác động tích cực lên khí hậu cũng như nhiều thứ khác. Singapore, với sự phát triển trong kĩ thuật xây dựng nhà chọc trời và chính sách nhà ở công cộng đầy ấn tượng, cũng phát triển hòn đảo công viên, nếu tới đó, bạn sẽ thấy có rất nhiều những khu đất xanh, công viên. Các thành phố đang làm những việc đó, không phải riêng lẻ. mà là cùng nhau. Họ chia sẻ những gì họ làm, và tạo ra khác biệt bằng việc chia sẻ những kinh nghiệm tốt nhất. Chương trình chia sẻ xe đạp, bắt đầu từ 20, 30 năm trước tại Mỹ Latinh. Bây giờ, nó đã có ở hàng trăm thành phố trên thế giới. Khu vực đi bộ, phí tắc nghẽn giao thông, giới hạn mức khí thải trong thành phố như California đã làm, có rất nhiều nhiều thứ mà các thành phố có thể làm bất chấp sự thoái thác hành động từ các nhà nước kém cỏi, trì trệ .
So what's the bottom line here? The bottom line is, we still live politically in a world of borders, a world of boundaries, a world of walls, a world where states refuse to act together. Yet we know that the reality we experience day to day is a world without borders, a world of diseases without borders and doctors without borders, maladies sans frontières, Médecins Sans Frontières, of economics and technology without borders, of education without borders, of terrorism and war without borders. That is the real world, and unless we find a way to globalize democracy or democratize globalization, we will increasingly not only risk the failure to address all of these transnational problems, but we will risk losing democracy itself, locked up in the old nation-state box, unable to address global problems democratically.
Vậy điểm mấu chốt ở đây là gỉ? Đó là chúng ta vẫn còn mang đầy tính chính trị trong một thế giới với các đường biên, thế giới của sự ngăn cách thế giới của những bức tường, một thế giới mà các nhà nước từ chối hành động cùng nhau. Chúng ta đã trải nghiệm ngày qua ngày một thế giới phi biên giới, thế giới của những bệnh tật không biên giới bác sỹ không biên giới, bệnh tật không biên giới, y học không biên giới, kinh tế và kỹ thuật không biên giới, giáo dục không biên giới, chủ nghĩa khủng bố chiến tranh không biên giới. Đó là thế giới thực,và trừ khi chúng ta tìm ra một con đường để toàn cầu hóa nền dân chủ hay dân chủ hóa toàn cầu, chúng ta sẽ ngày một tăng thêm không chỉ là nguy cơ thất bại trong việc giải quyết những vấn đề xuyên quốc gia nói trên mà còn nguy cơ đánh mất chính nền dân chủ, bị khóa chặc trong cái hộp nhà nước và quốc gia cũ kỹ, không giải quyết được những vấn đề dân chủ toàn cầu.
So where does that leave us? I'll tell you. The road to global democracy doesn't run through states. It runs through cities. Democracy was born in the ancient polis. I believe it can be reborn in the global cosmopolis. In that journey from polis to cosmopolis, we can rediscover the power of democracy on a global level. We can create not a League of Nations, which failed, but a League of Cities, not a United or a dis-United Nations, but United Cities of the World. We can create a global parliament of mayors. That's an idea. It's in my conception of the coming world, but it's also on the table in City Halls in Seoul, Korea, in Amsterdam, in Hamburg, and in New York. Mayors are considering that idea of how you can actually constitute a global parliament of mayors, and I love that idea, because a parliament of mayors is a parliament of citizens and a parliament of citizens is a parliament of us, of you and of me.
Vậy điều đó có ý nghĩa gì? Tôi sẽ nói với các bạn. Con đường tới dân chủ toàn cầu không thông qua nhà nước. thay vào đó, là các thành phố. Dân chủ đã được sinh ra từ các thành phố cổ đại. Tôi tin nó có thể được tái sinh trong một hệ liên thành phố toàn cầu. Đó là hành trình từ thành phố tới liên thành phố, chúng ta có thể tái khám phá sức mạnh của nền dân chủ ở cấp độ toàn cầu. Chúng ta có thể tạo ra không chỉ là Liên hợp Quốc, thứ đã thất bại, mà là một Liên minh các Thành phố, không phải Liên Hiệp Quốc hay phi Liên Hiệp Quốc, mà là Liên Hiệp các Thành Phố trên Thế Giới. Chúng ta có thế tạo ra một Nghị viện toàn cầu của các Thị trưởng. Đó là một ý tưởng, là nhận thức của tôi về thế giới trong tương lai, nhưng nó còn đang trong tiến trình bàn bạc tại các Tòa thị chính tại Seoul, tại Amsterdam, tại Hamburg và tại New York. Các thị trưởng đang suy xét ý tưởng thành lập một Nghị viện toàn cầu, và tôi rất thích ý tưởng đó, bởi một Nghị viện của các Thị trưởng là một Nghị viện của các công dân và một nghị viện của các công dân là một nghị viện của chúng ta của bạn và của tôi.
If ever there were citizens without borders, I think it's the citizens of TED who show the promise to be those citizens without borders. I am ready to reach out and embrace a new global democracy, to take back our democracy. And the only question is, are you?
Nếu như một lúc nào đó có những công dân không biên giới, Tôi nghĩ đó là công dân của TED TED cho thấy sự hứa hẹn về những công dân không biên giới. Tôi đã sẵn sàng vươn ra và ôm trọn một nền dân chủ toàn cầu mới, để lấy lại sự dân chủ của chúng ta. Và câu hỏi duy nhất là, liệu bạn cũng mong muốn như thế?
Thank you so much, my fellow citizens.
Cảm ơn rất nhiều, những công dân thân thiết của tôi.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Thank you. (Applause)
Cảm ơn. (Vỗ tay)