Almost 20 years have passed since 9/11. It is time to take stock of where we stand and stop and think. It is time to ask ourselves, have the assumptions and policies we developed in the wake of those tragic events truly made us more secure? Have they made our societies, both in Europe and in the United States, more resilient?
Gần 20 năm đã qua kể từ vụ 11/9. Đã đến lúc xem xét lại vị trí của chúng ta và dừng lại và suy nghĩ. Đã đến lúc tự vấn bản thân, liệu những giả định và chính sách chúng ta đã triển khai trong những vụ bi thảm đó có thật sự khiến chúng ta cảm thấy an toàn hơn? Chúng có làm cho xã hội chúng ta, ở cả châu Âu và Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, kiên cường hơn không?
I've worked all my life in the field of security and defense, and I am convinced that now, more than ever, we need to radically reframe the way we think and act about security, and especially about international security. By international security, I actually mean what we do, how we prepare our countries to better respond and prevent external threats, and how we protect our citizens. The key to both is to focus on protecting civilians, both in our own countries and in those where we are present in the name of security.
Tôi đã cống hiến cả đời trong lĩnh vực an ninh và quốc phòng, và giờ tôi đã thấu hiểu hơn bao giờ hết, chúng ta cần phải điều chỉnh lại lối suy nghĩ và hành động về an ninh, và nhất là về an ninh quốc tế. Nói về an ninh quốc tế, ý tôi là điều chúng ta có thể làm, cách đất nước ta chuẩn bị để ứng phó và ngăn chặn những đe doạ từ bên ngoài, và cách chúng ta bảo vệ người dân. Mấu chốt của hai vấn đề là tập trung vào bảo vệ người dân, cả trong nước và ở những nơi chúng ta hiện diện dưới danh nghĩa an ninh.
Now, this idea goes against the fixed narrative that we developed over the past 20 years over what security is and how to get it, but that narrative is flawed, and worse, it is counterproductive. Over the past 20 years, both in the United States and in Europe, we've come to accept that we must talk about security in zero sum terms, as if the only way to gain more security is by compromising on values and rights: security versus human rights, safety versus freedom and development. This is a false opposition. It just doesn't work like that. We need to recognize that security and human rights are not opposite values, they are intrinsically related. After all, the most basic human right is the right to live and to be free from violence, and a state's most basic responsibility is to guarantee that right for its citizens. Conversely, if we think about communities all over the world affected by war and conflict, it is insecurity and violence that stops them from achieving their full freedom and development. Now, they need basic security just as much as we do and they need it so they can live a normal life and so that they can enjoy their human rights.
Hiện nay, ý tưởng này đi ngược lại quan điểm cố hủ mà chúng ta đã phát triển hơn 20 năm qua về khái niệm an ninh là gì và cách để có được nó, nhưng ý tưởng đó còn thiếu sót, và tệ hơn là phản tác dụng. Hơn 20 năm qua, cả ở Hoa Kỳ và châu Âu, chúng ta phải chấp nhận rằng mình phải nói về an ninh theo góc nhìn được mất, như thể cách duy nhất để đạt an ninh cao hơn là thỏa hiệp về các giá trị và quyền lợi: an ninh đối lập với nhân quyền, an toàn đối lập với tự do và phát triển. Sự đối lập này là sai trái. Chuyện không đơn giản vậy. Chúng ta cần phải nhận ra rằng an ninh và nhân quyền không phải là những giá trị đối lập, về cơ bản chúng có liên quan nhau. Suy cho cùng, nhân quyền cơ bản nhất chính là quyền được sống và không bị bạo lực, và trách nhiệm cơ bản nhất của nhà nước chính là đảm bảo quyền đó cho mỗi công dân. Ngược lại, nếu chúng ta nghĩ về các cộng đồng trên thế giới bị ảnh hưởng bởi chiến tranh và xung đột, chính sự tình trạng bất an và bạo lực đã ngăn cản họ giành được sự tự do và phát triển. Bây giờ, họ cần an ninh cơ bản cũng như chúng ta và họ cần an ninh để họ được sống cuộc đời bình thường và để được hưởng nhân quyền.
This is why we need to shift. We need to acknowledge that sustainable security builds on a foundation of human rights, builds on promoting and respecting human rights.
Đây là lý do chúng ta cần phải thay đổi. Chúng ta cần thừa nhận rằng an ninh bền vững được xây dựng trên nền tảng nhân quyền, dựa trên sự thúc đẩy và tôn trọng nhân quyền.
Also, over the past two decades, we have accepted that the best way to guarantee our own security is by defeating our enemies, and to do that, we need to rely almost exclusively on the military. Again, this clashes with my work, with my research, with what I see in the field. What I see is that building sustainable security has a lot less to do with crushing enemies, has a lot less to do with winning on the battlefield, and has a lot more to do with protecting victims and building stability. And to do that, well, the military alone is simply insufficient.
Hơn hai thập kỷ qua, chúng ta chấp nhận rằng cách tốt nhất để đảm bảo nền an ninh là đánh bại kẻ thù của chúng ta, và để làm được điều đó, gần như ta phải dựa hoàn toàn vào quân đội. Một lần nữa, điều này mâu thuẫn với công việc, nghiên cứu của tôi, và những gì tôi trực tiếp thấy. Điều tôi thấy chính là nền an ninh bền vững ít liên quan đến chuyện đánh bại kẻ thù, ít liên quan đến việc chiến thắng trên chiến trường, và liên quan nhiều tới việc bảo vệ nạn nhân và xây dựng trạng thái ổn định. Và để làm được vậy, chỉ dựa vào quân đội thì không hiệu quả lắm.
This is why I believe we need to shelve the never-ending War on Terror, and we need to replace it with a security agenda that is driven by the principle of protecting civilians, no matter where they are from, what passport they hold, or where they live: Vancouver, New York, Kabul, Mosul, Aleppo or Douma. Sustainable security tells us that we're more likely to have long-term security at home for ourselves if we focus our engagements abroad on protecting civilians and on ensuring their lives are lived in dignity and free from violence.
Đó là lý do tôi tin chúng ta cần tạm ngừng cuộc chiến chống khủng bố không hồi kết, chúng ta cần thay thế bằng chương trình nghị sự an ninh dựa trên các nguyên tắc bảo vệ thường dân, bất kể họ đến từ đâu, họ manghộ chiếu nào, hoặc họ sống ở đâu: Vancouver, New York, Kabul, Mosul, Aleppo hay Douma. An ninh bền vững cho thấy chúng ta có xu hướng tạo nền an ninh bền vững tại quê nhà vì chính chúng ta nếu chúng ta tập trung vào cam kết quốc tế trong việc bảo vệ người dân và đảm bảo họ sống cuộc đời đầy phẩm giá và không bị bạo lực.
For example, we all know that defeating ISIS is a security achievement. Absolutely. But rebuilding destroyed homes, restoring order, ensuring a representative political system, these are just as, if not more important, and not just for the security of civilians in Iraq and in Syria, but for our own security and for global stability.
Ví dụ, chúng ta đều biết việc đánh bại ISIS là một thành tựu an ninh. Chắc chắn là vậy. Nhưng việc xây lại những ngôi nhà bị phá huỷ, khôi phục lại trật tự, duy trì hệ thống chính trị có tính đại diện, những điều này mới là thành tựu, nếu không muốn nói là quan trọng hơn, và không chỉ đối vối an ninh cho người dân ở I-rắc và Syria, mà còn cho an ninh của chính chúng ta và sự ổn định toàn cầu.
More fundamentally, ISIS's danger should not just be counted in the number of weapons it holds but also in the number of children it has kept out of school or indoctrinated. This is from a security perspective. From a security perspective, the long-term generational impact of having millions of children in Syria growing up knowing only war and out of school, this is a far more dangerous threat to stability than all of ISIS's weapons combined, and we should spend just as much time and just as much energy to counter this as what we spend when countering ISIS militarily.
Về cơ bản, mối nguy hiểm từ ISIS không chỉ được đo lường bằng số lượng vũ khí họ giữ mà còn là số lượng trẻ em bị chúng đuổi khỏi trường học hoặc bị truyền giáo. Đây là từ góc độ an ninh. Từ góc độ an ninh, sự ảnh hưởng lâu dài qua nhiều thế hệ khiến hàng triệu trẻ em ở Syria lớn lên chỉ biết chiến tranh và nghỉ học, đây là mối đe doạ nguy hiểm đối với nền an ninh hơn tất cả các loại vũ khí của ISIS tổng hợp lại, và ta nên dành nhiều thời gian và sức lực như những gì chúng ta làm khi chống lại quân đội ISIS.
Over the past two decades, our security policy has been short-term. It has focused on the here and now. It has systematically downplayed the link between what we do today in the name of security and the long-term impact of those choices. In the years after 9/11, some of the choices, some of the policies we've implemented have probably made us less, not more secure in the long term. Sustainable, civilian-centered security needs to look at what happens in the long term. Again, for example, relying on drones to target enemies in faraway countries may be a tool. It may be a tool to make sure or to lessen the threat of an imminent attack on the United States. But what about the long-term impact? If civilians are killed, if communities are targeted, this will feed a vicious circle of war, conflict, trauma and radicalization, and that vicious circle is at the center of so many of the security challenges we face today. This will not make us safer in the long term.
Hơn hai thập kỷ qua, chính sách an ninh chỉ có tính ngắn hạn. Nó tập trung vào thời điểm hiện tại. Nó hạ thấp một cách có hệ thống mối liên kết giữa những gì ta làm hôm nay dưới danh nghĩa an ninh và tác động lâu dài của những lựa chọn đó. Nhiều năm sau ngày 11 tháng 9, một vài sự lựa chọn, một số chính sách chúng ta triển khai có lẽ đã khiến chúng ta kém an toàn hơn trong thời gian dài. An ninh bền vững, tập trung dân sự cần chú trọng vào những gì xảy ra về lâu về dài. Một lần nữa, ví dụ, dựa vào máy bay không người lái để nhắm mục tiêu kẻ thù ở các nước xa xôi có thể là một công cụ. Đó có thể là công cụ để đảm bảo hoặc giảm thiểu mối đe doạ của cuộc tấn công sắp xảy ra trên nước Mỹ. Nhưng còn ảnh hưởng về lâu về dài thì sao? Nếu người dân thiệt mạng, nếu cộng đồng bị nhắm làm mục tiêu, điều này sẽ tạo nên một vòng lẩn quẩn giữa chiến tranh, tranh chấp, đau thương và sự cực đoan hoá, vòng lẩn quẩn đó là trung tâm của rất nhiều thách thức về an ninh mà ta đối mặt ngày nay. Điều này sẽ không giúp ta an toàn lâu dài.
We need civilian security, we need sustainable civilian-centered security, and we need it now. We need to encourage thinking and research around this concept, and to implement it.
Chúng ta cần an ninh dân sự, chúng ta cần nền an ninh lấy người dân làm làm gốc, và chúng ta cần nó ngay bây giờ. Chúng ta cần khuyến khích ý tưởng và nghiên cứu quanh chủ đề này, và thi hành ngay.
We live in a dangerous world. We have many threats to peace and conflict. Much like in the days after 9/11, we simply cannot afford not to think about international security. But we have to learn the lessons of the past 20 years. To get it right, to get security right, we need to focus on the long term. We need to focus on protecting civilians. And we need to respect and acknowledge the fact that sustainable security builds on a foundation of human rights. Otherwise, in the name of security, we risk leaving the world a far more dangerous and unstable place than what we already found it in.
Chúng ta sống trong một thế giới đầy nguy hiểm. Chúng ta có nhiều đe doạ về hoà bình và tranh chấp. Khá giống những ngày tháng sau ngày 11 tháng 9, đơn giản là ta không thể không nghĩ cho nền an ninh quốc tế. Nhưng chúng ta phải rút ra bài học của 20 năm qua. Để sửa chữa sai lầm, để tạo nền an ninh chân chính, chúng ta cần tập trung vào kế hoạch lâu dài. Chúng ta cần phải tập trung bảo vệ người dân. Và chúng ta cần phải tôn trọng và nhận thức thực tế là an ninh bền vững được xây dựng trên nền tảng nhân quyền. Nếu không, dưới danh nghĩa an ninh, chúng ta đánh liều để thế giới biến thành một nơi nguy hiểm và bất ổn hơn tình trạng ban đầu.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)