Around the globe, there are approximately 60 million people who have been forced to leave their homes to escape war, violence, and persecution. The majority of them have become internally displaced persons, which means they have fled their homes but are still within their own countries. Others have crossed a border and sought shelter outside of their own countries. They are commonly referred to as refugees. But what exactly does that term mean? The world has known refugees for millennia, but the modern definition was drafted in the UN's 1951 Convention relating to the status of refugees in response to mass persecutions and displacements of the Second World War. It defines a refugee as someone who is outside their country of nationality, and is unable to return to their home country because of well-founded fears of being persecuted. That persecution may be due to their race, religion, nationality, membership in a particular social group, or political opinion, and is often related to war and violence. Today, roughly half the world's refugees are children, some of them unaccompanied by an adult, a situation that makes them especially vulnerable to child labor or sexual exploitation. Each refugee's story is different, and many must undergo dangerous journeys with uncertain outcomes. But before we get to what their journeys involve, let's clear one thing up. There's a lot of confusion regarding the difference between the terms "migrant" and "refugee." "Migrants" usually refers to people who leave their country for reasons not related to persecution, such as searching for better economic opportunities or leaving drought-stricken areas in search of better circumstances. There are many people around the world who have been displaced because of natural disasters, food insecurities, and other hardships, but international law, rightly or wrongly, only recognizes those fleeing conflict and violence as refugees. So what happens when someone flees their country? Most refugee journeys are long and perilous with limited access to shelter, water, or food. Since the departure can be sudden and unexpected, belongings might be left behind, and people who are evading conflict often do not have the required documents, like visas, to board airplanes and legally enter other countries. Financial and political factors can also prevent them from traveling by standard routes. This means they can usually only travel by land or sea, and may need to entrust their lives to smugglers to help them cross borders. Whereas some people seek safety with their families, others attempt passage alone and leave their loved ones behind with the hopes of being reunited later. This separation can be traumatic and unbearably long. While more than half the world's refugees are in cities, sometimes the first stop for a person fleeing conflict is a refugee camp, usually run by the United Nations Refugee Agency or local governments. Refugee camps are intended to be temporary structures, offering short-term shelter until inhabitants can safely return home, be integrated to the host country, or resettle in another country. But resettlement and long-term integration options are often limited. So many refugees are left with no choice but to remain in camps for years and sometimes even decades. Once in a new country, the first legal step for a displaced person is to apply for asylum. At this point, they are an asylum seeker and not officially recognized as a refugee until the application has been accepted. While countries by and large agree on one definition of refugee, every host country is responsible for examining all requests for asylum and deciding whether applicants can be granted the status of refugee. Different countries guidelines can vary substantially. Host countries have several duties towards people they have recognized as refugees, like the guarantee of a minimum standard of treatment and non-discrimination. The most basic obligation towards refugees is non-refoulement, a principle preventing a nation from sending an individual to a country where their life and freedom are threatened. In reality, however, refugees are frequently the victims of inconsistent and discriminatory treatment. They're increasingly obliged to rebuild their lives in the face of xenophobia and racism. And all too often, they aren't permitted to enter the work force and are fully dependent on humanitarian aid. In addition, far too many refugee children are out of school due to lack of funding for education programs. If you go back in your own family history, chances are you will discover that at a certain point, your ancestors were forced from their homes, either escaping a war or fleeing discrimination and persecution. It would be good of us to remember their stories when we hear of refugees currently displaced, searching for a new home.
Trên toàn thế giới, có khoảng 60 triệu người bị buộc phải rời bỏ nơi ở để chạy trốn chiến tranh, bạo lực và ngược đãi. Hầu hết họ đều trở thành những người tị nạn nội địa, nghĩa là phải rời bỏ nhà cửa ngay trên chính đất nước mình. Một số khác vượt biên và tìm kiếm nơi tạm trú ngoài biên giới. Tất cả họ thường được gọi là người tị nạn. Nhưng "người tị nạn" chính xác nghĩa là gì? "Người tị nạn" đã có từ ngàn năm trước, nhưng phải đến năm 1951, định nghĩa đương đại mới được phát thảo tại Hội Nghị LHQ, cùng với sự kiện hàng loạt người tị nạn bị đàn áp và trục xuất trong Thế chiến thứ 2. Định nghĩa cho rằng người tị nạn là người ở ngoài đất nước mà họ mang quốc tịch, và không có khả năng trở về quê hương vì sợ bị ngược đãi một cách xác đáng. Sự ngược đãi đó có thể do chủng tộc, tôn giáo, hoặc quốc tịch cũng có thể do địa vị xã hội hoặc quan điểm chính trị và thường liên quan đến vấn đề chiến tranh và bạo lực. Ngày nay, khoảng một nửa người tị nạn trên toàn thế giới là trẻ em, một số không có người lớn đi cùng, hoàn cảnh đó rất dễ khiến các em bị bóc lột lao động hoặc bị biến thành nô lệ tình dục. Mỗi người tị nạn đều có một câu chuyện và nhiều người phải vượt qua các chuyến đi nguy hiểm khó lường. Nhưng trước khi tìm hiểu kĩ hơn hành trình của họ, hãy làm rõ điều này. Đã có rất nhiều nhầm lẫn giữa 2 từ "người di cư" và "người tị nạn". "Người di cư" thường chỉ những người rời khỏi đất nước mình vì những nguyên nhân không liên quan đến ngược đãi, như là tìm kiếm cơ hội việc làm tốt hơn hoặc rời bỏ nơi khắc nghiệt, cằn cỗi để tới những nơi có điều kiện tốt. Nhiều người trên khắp thế giới đã di cư vì thảm họa thiên nhiên, khủng hoảng lương thực, và nhiều khó khăn khác, nhưng luật quốc tế, dù đúng hay sai, chỉ công nhận những người chạy trốn vì xung đột và bạo lực là người tị nạn. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi ai đó bỏ trốn khỏi đất nước họ? Hầu hết hành trình của người tị nạn đều dài và đầy nguy hiểm và thiếu thốn về nơi ở, nước uống, hay thức ăn. Có thể phải rời đi, bất ngờ và đột ngột, bỏ lại hành lý, những người tị nạn thường không có đủ giấy tờ cần thiết, như visa, để lên máy bay và vào các quốc gia khác một cách hợp pháp. Những yếu tố về tài chính và chính trị có thể ngăn họ rời đi một cách hợp pháp. Nghĩa là họ thường chỉ có thể rời đi bằng đường biển hay đường bộ, có khi còn phải giao phó mạng sống cho những tên buôn lậu, để giúp họ vượt biên giới. Có những người tìm kiếm chốn an toàn cùng gia đình, một số khác lại cố gắng một mình vượt qua, bỏ lại những người thân yêu với hy vọng một ngày đoàn tụ. Sự chia ly này có thể rất đau khổ và dai dẳng. Hơn một nửa người tị nạn trên thế giới sinh sống tại đô thị, đôi khi, điểm dừng đầu tiên của họ là trại tị nạn, thường do Cơ quan tị nạn của LHQ hoặc chính quyền địa phương quản lý. Trại tị nạn vốn là những công trình tạm thời, cung cấp nơi ở ngắn hạn cho đến khi cư dân có thể trở về nhà an toàn, tái hòa nhập tại quê hương, hoặc tái định cư tại một đất nước khác. Nhưng việc tái định cư và quá trình hội nhập lâu dài thường bị giới hạn. Không còn lựa chọn, nhiều người tị nạn ở lại trong các trại tới vài năm đôi khi là vài thập kỉ. Tại một quốc gia mới, bước đầu tiên để hợp pháp hóa là xin tị nạn. Ở thời điểm này, họ mới chỉ là người xin quyền tị nạn và sẽ không được công nhận là người tị nạn hợp pháp cho đến khi đơn xin phép chấp thuận. Khi hầu hết các nước đã đồng thuận về định nghĩa "người tị nạn", mỗi nước sở tại có trách nhiệm xem xét mọi yêu cầu về xin tị nạn và quyết định những người nộp đơn nào có thể được công nhận. Thế nhưng, chính sách tị nạn của mỗi nước lại có sự khác biệt đáng kể. Các nước sở tại phải có trách nhiệm đối với những người được công nhận là người tị nạn, như việc đảm bảo về mức sống tối thiểu cũng như không phân biệt đối xử. Nhưng nghĩa vụ cơ bản nhất là không được trục xuất người tị nạn về nơi nguy hiểm, Đó là nguyên tắc ngăn việc các nước gửi trả người nào đó về nơi mà mạng sống và sự tự do của họ bị đe dọa. Tuy nhiên, thực tế, người tị nạn thường là nạn nhân của nạn phân biệt đối xử. Họ thường buộc phải xây dựng lại cuộc sống trong sự bài ngoại và phân biệt chủng tộc ngày một nghiêm trọng. Việc không được tham gia lao động ngày một phổ biến, họ phải hoàn toàn dựa vào viện trợ nhân đạo. Thêm vào đó, có quá nhiều trẻ em tị nạn không được đến trường vì thiếu kinh phí hỗ trợ cho các chương trình giáo dục. Truy ngược lại lịch sử gia đình mình, rất có thể bạn sẽ khám phá ra rằng ở một thời điểm nào đó, tổ tiên của bạn đã bị buộc phải rời khỏi ngôi nhà của mình, để chạy trốn chiến tranh, đàn áp và phân biệt đối xử . Hãy nhớ lại câu chuyện tị nạn của tổ tiên bạn mỗi khi nghe nhắc đến những người tị nạn ngoài kia phải rời đi, để tìm kiếm một ngôi nhà mới.