I am a cultural omnivore, one whose daily commute is made possible by attachment to an iPod -- an iPod that contains Wagner and Mozart, pop diva Christina Aguilera, country singer Josh Turner, gangsta rap artist Kirk Franklin, concerti, symphonies and more and more. I'm a voracious reader, a reader who deals with Ian McEwan down to Stephanie Meyer. I have read the Twilight tetralogy. And one who lives for my home theater, a home theater where I devour DVDs, video on demand and a lot of television. For me, "Law & Order: SVU," Tina Fey and "30 Rock" and "Judge Judy" -- "The people are real, the cases are real, the rulings are final."
Tôi là một người tiếp thu mọi văn hóa, người mà di chuyển hàng ngày nhờ vào sự gắn liền với cái iPod, một cái iPod chứa Wagner và Mozart, danh ca nhạc pop Christina Aquilera, ca sỹ nhạc đồng quê Josh Turner, nghệ sĩ rap Kirk Franklin, hòa nhạc, thính phòng và nhiều nữa. Tôi là một người ham đọc, một độc giả đọc từ Ian McEwan cho tới Stephanie Meyer. Tôi từng đọc bộ tứ tác phẩm "Twilight". Và là một người sống vì cái rạp hát trong nhà của tôi, một rạp hát tại gia nơi mà tôi tiêu thụ DVD, phim theo yêu cầu và nhiều chương trình TV. Với tôi, "Luật và Lệnh: SVU." ("Law and Order: SVU") Tine Fey và "30 Rock" và "Bà tòa Judy" ("Judge Judy") -- "Người thật, kiện tụng thật,
(Laughter)
và phán xét sau cùng."
Now, I'm convinced a lot of you probably share my passions, especially my passion for "Judge Judy," and you'd fight anybody who attempted to take her away from us, but I'm a little less convinced that you share the central passion of my life, a passion for the live professional performing arts, performing arts that represent the orchestral repertoire, yes, but jazz as well, modern dance, opera, theater and more and more and more.
Bây giờ, tôi tin chắc là nhiều người trong các bạn hăn là chia sẻ các đam mê của tôi, đặc biệt là đam mê của tôi với "Bà tòa Judy." và bạn sẵn sàng đấu tranh với bất cứ ai thử đem bà ta đi mất, nhưng tôi ít tin rằng bạn chia sẻ đam mê trung tâm của cuộc đời tôi, một đam mê cho các môn nghệ thuật biểu diễn chuyên nghiệp các nghệ thuật biểu diễn đại diện sân khấu nhạc giao hưởng, vâng, cả jazz nữa, nhảy hiện đại, opera, sân khấu và nhiều nữa.
Frankly, it's a sector that many of us who work in the field worry is being endangered and possibly dismantled by technology. While we initially heralded the Internet as the fantastic new marketing device that was going to solve all our problems, we now realize that the Internet is, if anything, too effective in that regard. Depending on who you read, an arts organization or an artist, who tries to attract the attention of a potential single ticket buyer, now competes with between three and 5,000 different marketing messages a typical citizen sees every single day. We now know, in fact, that technology is our biggest competitor for leisure time. Five years ago, Gen Xers spent 20.7 hours online and TV, the majority on TV. Gen Yers spent even more -- 23.8 hours, the majority online. And now, a typical university-entering student arrives at college already having spent 20,000 hours online and an additional 10,000 hours playing video games -- a stark reminder that we operate in a cultural context where video games now outsell music and movie recordings combined.
Thẳng thắn mà nói, nó là một phần mà nhiều người trong chúng tôi làm trong lĩnh vực này lo lắng là bị đe dọa và có thể bị thiệt hại bởi công nghệ. Trong khi chúng ta lúc đầu thấy trước Internet là một thiết bị tiếp thị mới tuyệt vời, giải quyết được tất cả các vấn đề của chúng tôi, bây giờ chúng tôi nhận ra rằng Internet quá hiệu quả trong vấn đề đó. Dựa vào người mà bạn đọc, một tổ chức nghệ thuật, hay một nghệ sĩ, người mà ráng thu hút sự chú ý của một nhóm người mua vé tiềm năng, bây giờ cạnh tranh với giữa ba và 5000 thông điệp tiếp thị khác nhau mà một người công dân bình thường xem mỗi ngày. Chúng tôi hiểu thực sự công nghệ chính là đối thủ lớn nhất của chúng tôi trong thời gian rảnh rỗi. Năm năm trước, Giới trẻ sinh sau cuộc Đại Chiến dùng 20,7 tiếng lên mạng và TV, hầu hết là TV. Họ sử dụng thậm chí hơn -- 23,8 tiếng, hầu hết là trên mạng Và hiện tại, một sinh viên đại học bình thường mới nhập học đã dùng 20.000 tiếng trên mạng và 10.000 tiếng chơi trò chơi điện tử, một gợi nhớ là chúng tôi điều hành trong một ngữ cảnh văn hóa nơi mà trò chơi điện tử lấn át âm nhạc và phim ảnh cộng lại.
Moreover, we're afraid that technology has altered our very assumptions of cultural consumption. Thanks to the Internet, we believe we can get anything we want whenever we want it, delivered to our own doorstep. We can shop at three in the morning or eight at night, ordering jeans tailor-made for our unique body types. Expectations of personalization and customization that the live performing arts -- which have set curtain times, set venues, attendant inconveniences of travel, parking and the like -- simply cannot meet. And we're all acutely aware: what's it going to mean in the future when we ask someone to pay a hundred dollars for a symphony, opera or ballet ticket, when that cultural consumer is used to downloading on the internet 24 hours a day for 99 cents a song or for free? These are enormous questions for those of us that work in this terrain. But as particular as they feel to us, we know we're not alone.
Hơn nữa, chúng tôi e ngại rằng công nghệ đã thay đổi những dự đoán của chúng tôi về sự tiêu thụ văn hóa. Cảm ơn Internet, chúng ta tin rằng chúng ta có thể có bất gì chúng tôi muốn vào bất cứ lúc nào chúng ta muốn, chuyển tới thềm nhà chúng ta. Chúng ta mua sắm vào 3 giờ sáng hay 8 giờ tối, đặt mua đồi jeans may theo số đo của chúng ta. Sự trông đợi vào cá nhân hóa và điều chỉnh rằng các nghệ thuật biểu diễn trực tiếp -- mà có thời gian và các màn cụ thể, sự không thuận tiện của khách hàng trong việc đi lại, đậu xe và tương tự như vậy -- đơn giản là không có. Và chúng ta đều nhận ra một cách chính xác: ý nghĩa gì trong tương lai khi mà chúng ta đòi hỏi ai đó bỏ ra một trăm đô la cho vé của một buổi hòa nhạc, opera hay ba lê, khi mà người tiêu thụ văn hóa đó thường tải từ Internet 24 tiếng một ngày chỉ với 99 cen hay là miễn phí một bài hát? Đó là những câu hỏi lớn cho chúng tôi những người làm trong lĩnh vực này. Nhưng cụ thể là chúng tôi, chúng tôi biết chúng tôi không cô độc.
All of us are engaged in a seismic, fundamental realignment of culture and communications, a realignment that is shaking and decimating the newspaper industry, the magazine industry, the book and publishing industry and more. Saddled in the performing arts as we are, by antiquated union agreements that inhibit and often prohibit mechanical reproduction and streaming, locked into large facilities that were designed to ossify the ideal relationship between artist and audience most appropriate to the 19th century and locked into a business model dependent on high ticket revenues, where we charge exorbitant prices. Many of us shudder in the wake of the collapse of Tower Records and ask ourselves, "Are we next?" Everyone I talk to in performing arts resonates to the words of Adrienne Rich, who, in "Dreams of a Common Language," wrote, "We are out in a country that has no language, no laws. Whatever we do together is pure invention. The maps they gave us are out of date by years." And for those of you who love the arts, aren't you glad you invited me here to brighten your day?
Tất cả chúng ta đối mặt trong một cơn địa chấn, nền tảng lập lại trật tự của văn hóa và giao tiếp, một cuộc đổi mới đang rung chuyển và tàn phá nền công nghiệp báo in, và nền công nghiệp tạp chí, nền công nghiệp sách và xuất bản và hơn nữa. Chúng tôi làm lĩnh vực các nghệ thuật biểu diễn, bằng cách dần bỏ đi đi các hiệp định ngăn chặn và thường là cấm đoán sao chép và phát trực tuyến. khóa trong các xưởng lớn mà được thiết kế để làm các quan hệ lý tưởng giữa nghệ sỹ và khán giả thích hợp nhất vào thế kỷ 19 và khóa các kiểu kinh doanh dựa trên tiền lãi cao của vé, nơi mà chúng tôi bán giá quá cao, nhiều người trong chúng tôi rùng mình trong sự thức dậy của sự sụp đổ của các kỷ lục và tự hỏi, "Chúng ta kế tiếp chăng?" Tất cả các nghệ sỹ mà tôi nói chuyện nhại lại lời của Adrienne Rich, người mà trong "Những giấc mơ về ngôn ngữ chung" viết rằng, "Chúng ta ở trong một đất nước không có ngôn ngữ, không có luật pháp, Bất cứ cái gì chúng ta làm với nhau là sáng tạo tinh khiết, Những bản đồ họ đưa chúng ta lỗi thời từng năm một." Và cho những người yêu nghệ thuật, Các bạn không hối hận vì mời tôi đến để làm cuộc sống của các bạn tươi sáng lên?
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
Now, rather than saying that we're on the brink of our own annihilation, I prefer to believe that we are engaged in a fundamental reformation, a reformation like the religious Reformation of the 16th century. The arts reformation, like the religious Reformation, is spurred in part by technology, with indeed, the printing press really leading the charge on the religious Reformation. Both reformations were predicated on fractious discussion, internal self-doubt and massive realignment of antiquated business models. And at heart, both reformations, I think, were asking the questions: who's entitled to practice? How are they entitled to practice? And indeed, do we need anyone to intermediate for us in order to have an experience with a spiritual divine?
Bây giờ, thay vì nói rằng chúng ta trước bờ vực của sự hủy diệt của chính chúng ta, tôi thích tin rằng chúng ta đối mặt với cuộc đổi mới cơ bản, một cuôc cải cách như là cuộc cái cách tôn giáo vào thế kỷ 16. Cuộc cải cách nghệ thuật, giống như cuộc cải cách tôn giáo, được thúc đẩy một phần bởi công nghệ, với, quả thực, công nghệ in ấn thực sự là nhân tố thúc đẩy cuộc cải cách tôn giáo. Cả 2 cuộc cải cách đã được dự đoán trong một cuộc tranh luận gay gắt, tự nghi ngờ bên trong và sự lập lại trật tư to lớn của các mô hình kinh doanh không hợp thời. Và từ trong, cải hai cuộc cải cách, tôi nghĩ, đã đặt các câu hỏi: Ai là người được giao quyền để thực hiện? Làm sao mà họ được được giao quyền để làm việc đó ? Và thực sự, chúng ta có cần ai để làm trung gian cho chúng ta để có trải nghiệm với điều kỳ diệu thuộc về tâm linh?
Chris Anderson, someone I trust you all know, editor in chief of Wired magazine and author of The Long Tail, really was the first, for me, to nail a lot of this. He wrote a long time ago, you know, thanks to the invention of the Internet, web technology, minicams and more, the means of artistic production have been democratized for the first time in all of human history. In the 1930s, if any of you wanted to make a movie, you had to work for Warner Brothers or RKO, because who could afford a movie set and lighting equipment and editing equipment and scoring, and more? And now who in this room doesn't know a 14 year-old hard at work on her second, third, or fourth movie?
Chris Anderson, người mà tôi tin tưởng, biên tập và là chủ của tạp chí Wired và là tác giả của "Cái đuôi dài" [The Long Tail] thực sự là người, đối với tôi, viết về vấn đề này nhiều. Anh ta đã viết cách đây khá lâu, các bạn biết đấy, cảm ơn cho sự sáng tạo ra Internet, công nghệ web, camera mini và nhiều nữa, Ý nghĩa của sản xuất nghệ thuật đã được dân chủ hóa lần đầu tiên trong lịch sử con người. Vào thập kỷ 30, nếu ai trong các bạn muốn làm một bộ phim, bạn phải làm việc cho Warner Bros, hay RKO vì ai có thể chi cho một dàn thiết bị làm phim và ánh sáng và thiết bị biên tập và biên soạn và nhiều nữa? Và bây giờ ai trong phòng này không biết một cô bé 14 tuổi đang thực hiện bộ phim thứ hai, thứ ba, hay thứ tư của bé?
(Laughter)
(Tiếng cười)
Similarly, the means of artistic distribution have been democratized for the first time in human history. Again, in the '30s, Warner Brothers, RKO did that for you. Now, go to YouTube, Facebook; you have worldwide distribution without leaving the privacy of your own bedroom.
Tương tự, ý nghĩa của sự phân phối nghệ thuật đã được dân chủ hóa lần đầu tiên trong lịch sử loài người. Một lần nữa, vào thập kỷ 30, Warner Bros, RKO làm điều đó cho các bạn. Hiện tại, vào YouTube, Facebook; bạn có sự phân phối khắp thế giới mà không phải rời khỏi phòng ngủ của các bạn.
This double impact is occasioning a massive redefinition of the cultural market, a time when anyone is a potential author. Frankly, what we're seeing now in this environment is a massive time, when the entire world is changing as we move from a time when audience numbers are plummeting. But the number of arts participants, people who write poetry, who sing songs, who perform in church choirs, is exploding beyond our wildest imaginations. This group, others have called the pro-ams, amateur artists doing work at a professional level. You see them on YouTube, in dance competitions, film festivals and more. They are radically expanding our notions of the potential of an aesthetic vocabulary, while they are challenging and undermining the cultural autonomy of our traditional institutions. Ultimately, we now live in a world defined not by consumption, but by participation.
Tác động kép này đang làm một cuộc định nghĩa lại khổng lồ của thị trường văn hóa, một giai đoạn mà bất cứ ai đều là một tác giả tiềm năng. thẳng thắn mà nói, những thứ mà chúng ta đang thấy trong môi trường này là một giai đoạn to lớn, khi mà toàn bộ thế giới đang thay đổi khi chúng ta đi từ một giai đoạn mà số lượng khán giả đang giảm. Nhưng số lượng người tham gia làm nghệ thuật, những người làm thơ, ca hát, biểu diễn trong dàn đồng ca nhà thờ, đang bùng nổ lớn hơn nhiều với tưởng tượng của chúng ta. Nhóm này, những người khác gọi là "chuyên nghiệp tài tử", những nghệ sĩ không chuyên làm việc ở một mức độ chuyên nghiệp. Bạn thấy họ trên YouTube, ở trong các cuộc thi nhảy, các đại hội phim và nhiều nữa. họ đang mở rộng từ gốc rễ những ý tưởng về tiềm năng của những từ ngữ về thẩm mỹ, trong khi họ đang thách thức và phá sự tự trị văn hóa của các học viện truyền thống của chúng ta. Cuối cùng, chúng ta bây giờ sống trong một thế giới được định nghĩa, không phải bằng sự tiêu thụ, mà bằng sự tham gia.
But I want to be clear, just as the religious Reformation did not spell the end to the formal Church or to the priesthood; I believe that our artistic institutions will continue to have importance. They currently are the best opportunities for artists to have lives of economic dignity -- not opulence, of dignity. And they are the places where artists who deserve and want to work at a certain scale of resources will find a home. But to view them as synonymous with the entirety of the arts community is, by far, too shortsighted. And indeed, while we've tended to polarize the amateur from the professional, the single most exciting development in the last five to 10 years has been the rise of the professional hybrid artist, the professional artist who works, not primarily in the concert hall or on the stage; but most frequently around women's rights, or human rights, or on global warming issues or AIDS relief for more -- not out of economic necessity, but out of a deep, organic conviction that the work that she or he is called to do cannot be accomplished in the traditional hermetic arts environment.
Nhưng tôi muốn nói rõ hơn, cũng giống như là cuộc cải cách tôn giáo không làm mất đi nhà thờ chính thống hay là giáo sỹ, tôi tin rằng các học viện nghệ thuật sẽ tiếp tục đóng vai trò quan trọng. Họ hiện tai là những cơ hội tốt nhất cho các nghệ sỹ để có cuộc sống kinh tế cao, không phải sự giàu có của chức tước. Và các học viện là nơi mà các nghệ sỹ những người xứng đáng và muốn làm việc ở một mức độ nào đó tìm thấy ngôi nhà của họ. Nhưng để xem họ là đồng nghĩa với toàn bộ cộng đồng nghệ thuật thì, tới bây giờ, quá thiển cận. Và thực sự, trong khi chúng ta hướng tới phân cực giữa nghiệp dư và chuyên nghiệp, sự phát triển thú vị nhất trong 10 năm gần đây là sự nổi lên của nghệ sỹ chuyên nghiệp cao quý, nghệ sỹ chuyên nghiệp, người làm việc, không phải chủ yếu trong các nhà hát hay trên sân khấu, nhưng hầu hết thường là về quyền phụ nữ, quyền con người, hay là về sự ấm dần lên toàn cầu hay là về giảm AIDS hay nhiều nữa, không phải vì vấn đề kinh tế, mà từ sự chắc chắn sâu sắc và có hệ thống rằng công việc mà anh ấy hay cô ấy có nghĩa vụ phải làm không thể hoàn thành trong một môi trường nghệ thuật truyền thống khép kín.
Today's dance world is not defined solely by the Royal Winnipeg Ballet or the National Ballet of Canada, but by Liz Lerman's Dance Exchange -- a multi-generational, professional dance company, whose dancers range in age from 18 to 82, and who work with genomic scientists to embody the DNA strand and with nuclear physicists at CERN. Today's professional theater community is defined, not only the Shaw and Stratford Festivals, but by the Cornerstone Theater of Los Angeles -- a collective of artists that after 9/11, brought together 10 different religious communities -- the Baha'i, the Catholic, the Muslim, the Jewish, even the Native American and the gay and lesbian communities of faith, helping them create their own individual plays and one massive play, where they explored the differences in their faith and found commonality as an important first step toward cross-community healing. Today's performers, like Rhodessa Jones, work in women's prisons, helping women prisoners articulate the pain of incarceration, while today's playwrights and directors work with youth gangs to find alternate channels to violence and more and more and more. And indeed, I think, rather than being annihilated, the performing arts are poised on the brink of a time when we will be more important than we have ever been.
Giới khiêu vũ ngày nay không chỉ được định nghĩa dựa vào Royal Winnipeg Ballet hay là National Bellet of Canada, mà bởi Liz Lerman's Dance Exchange, một công ty khiêu vũ chuyên nghiệp đa thế hệ, có các vũ công từ 18 đến 82 tuổi, và họ làm việc với các nhà khoa học về gien để làm hiện chuỗi ADN và với các nhà vật lý nguyên tử ở CERN. Cộng đồng nhà hát chuyên nghiệp ngày nay được định nghĩa, không chỉ là Shaw and Statford Festivals, mà còn bằng Cornerstone Theater of Los Angeles, một tập hợp các nghệ sỹ, sau 11/9, tập hợp lại 10 cộng đồng tôn giáo khác nhau -- tôn giáo Đại Đồng, Thiên Chúa giáo, Hồi giáo, Do Thái giáo, thậm chí là tôn giáo của người da đỏ và các cộng đồng đồng tính luyến ái, giúp đỡ họ tạo nên các chương trình riêng của họ, và một chương trình lớn, nơi mà họ khám phá những sự khác nhau trong niềm tin của họ và tìm ra điều tương đồng như là một bước quan trọng đầu tiên hướng tới hàn gắn cộng đồng. Các người biểu diễn ngày này, như Rhodessa Jones, làm trong nhà tù nữ, giúp các nữ từ nhân kết nối nỗi đau giam cầm, trong khi các nhà viết kịch bản và đạo diễn ngày này làm việc với các băng nhóm trẻ để tìm ra những kênh thay thế cho bạo lực và nhiều và nhiều nữa. Và thực sự, tôi nghĩ, thay vì bị tiêu diệt, các nghệ thuật biểu diễn đang ở trên bờ vực của một giai đoạn khi chúng ta trở nên quan trọng hơn chúng ta đã từng.
You know, we've said for a long time, we are critical to the health of the economic communities in your town. And absolutely -- I hope you know that every dollar spent on a performing arts ticket in a community generates five to seven additional dollars for the local economy, dollars spent in restaurants or on parking, at the fabric stores where we buy fabric for costumes, the piano tuner who tunes the instruments, and more. But the arts are going to be more important to economies as we go forward, especially in industries we can't even imagine yet, just as they have been central to the iPod and the computer game industries, which few, if any of us, could have foreseen 10 to 15 years ago. Business leadership will depend more and more on emotional intelligence, the ability to listen deeply, to have empathy, to articulate change, to motivate others -- the very capacities that the arts cultivate with every encounter.
Các bạn biết đấy, chúng ta từng nói, chúng ta quan trọng với sức khỏe của cộng động kinh tế trong thành phố chúng ta. Và hoàn toàn đúng. Tôi hy vọng bạn biết rằng mỗi đồng chúng ta sử dụng vào vé xem các nghệ thuật biểu diễn trong một cộng đồng tạo ra 5 hay 7 đồng cho nền kinh tế địa phương, các đồng tiền sử dụng trong nhà hang hay đậu xe, ở các hiệu vải nơi mà họ mua vải để may trang phục, người chỉnh piano và nhiều nữa. Những nghệ thuật sẽ quan trọng hơn nữa với kinh tế khi chúng ta đi tiếp, đặc biệt là trong các nền công nghiệp mà chúng ta chưa tưởng tượng ra, như là nó đã từng trung tâm cái iPod và nền công nghiệp trò chơi điện tử, cái mà một vài người trong chúng ta đã thấy trước 10 hay 15 năm trước. Lãnh đạo kinh doanh sẽ dựa vào thêm trí thông minh cảm xúc, khả năng lắng nghe sâu sắc, để có sự cảm thông, để kết nối thay đổi, và thúc đẩy người khác -- những khả năng mà nghệ thuật trau dồi cho mỗi người tiếp xúc với nó.
Especially now, as we all must confront the fallacy of a market-only orientation, uninformed by social conscience; we must seize and celebrate the power of the arts to shape our individual and national characters, and especially characters of the young people, who all too often are subjected to bombardment of sensation, rather than digested experience. Ultimately, especially now in this world, where we live in a context of regressive and onerous immigration laws, in reality TV that thrives on humiliation, and in a context of analysis, where the thing we hear most repeatedly, day in, day out in the United States, in every train station, every bus station, every plane station is, "Ladies and gentlemen, please report any suspicious behavior or suspicious individuals to the authorities nearest to you," when all of these ways we are encouraged to view our fellow human being with hostility and fear and contempt and suspicion.
Đặc biệt bây giờ, khi tất cả chúng ta phải đối mặt sự ảo tưởng của một sự định hướng duy nhất thị trường, thống nhất bởi lương tâm xã hội, chúng ta phải nắm lấy và ca ngợi sức mạnh của nghệ thuật để hình thành các tính cách cá nhân và quốc gia, và đặt biệt là các tính cách của thế hệ trẻ, những người, thường, là đề tài của các cuộc oanh tạc về cảm nhận, hơn là về trải nghiệm của họ. Cuối cùng, đặc biệt là bây giờ, trong thế giới này, nơi mà chúng ta sống trong một ngữ cảnh của các luật lệ đi lùi và phiền hà trong vấn đề nhập cư, trong các chương trình TV thực tế đầy các chương trình làm nhục nhau, và trong một ngữ cảnh phân tích, mà thứ chúng ta nghe nhiều nhất lặp đi lặp lại, ngày qua ngày ở Mỹ, ở mọi trạm xe lửa, mọi trạm xe buýt, mọi sân bay là, "Kính thưa quý bà và quý ông, hãy báo cáo bất kỳ hành vi khả nghi nào hay bất kỳ cá nhân khả nghi nào với những người có trách nhiệm gần bạn nhất," khi tất cả việc đó được cỗ vũ để người ta nhìn nhau như là kẻ thù với sự sợ hãi, khinh khi và nghi ngờ.
The arts, whatever they do, whenever they call us together, invite us to look at our fellow human being with generosity and curiosity. God knows, if we ever needed that capacity in human history, we need it now. You know, we're bound together, not, I think by technology, entertainment and design, but by common cause. We work to promote healthy vibrant societies, to ameliorate human suffering, to promote a more thoughtful, substantive, empathic world order.
Nghệ thuật, bất cứ gì nó làm, bất cứ khi nào nó kêu gọi chúng ta lại với nhau, mời chúng ta nhìn vào con người với sự khoan dung và tò mò. Trời mới biết, nếu chúng ta cần khả năng đó trong lịch sử con người, chúng ta cần nó bây giờ. Bạn biết đấy, chúng ta liên kết với nhau, không phải, tôi nghĩ, bằng công nghệ, giải trí và thiết kế, mà bằng những thứ tương đồng. Chúng ta làm việc để thúc đẩy xã hội khỏe mạnh, để cải thiện nỗi đau con người, để thúc đẩy một trật tự thế giới sâu sắc, vĩnh cửu, cảm thông.
I salute all of you as activists in that quest and urge you to embrace and hold dear the arts in your work, whatever your purpose may be. I promise you the hand of the Doris Duke Charitable Foundation is stretched out in friendship for now and years to come. And I thank you for your kindness and your patience in listening to me this afternoon.
Tôi chào đón tất cả các bạn như là những nhà hoạt động của nhiệm vụ này và thúc giục các đi theo và nắm lấy nghệ thuật trong công việc của các bạn, bất cứ vì mục đích gì. Tôi với các bạn bàn tay của Doris Duke Charitable Foundation sẽ được vươn ra với tình hữu nghị từ bây giờ và những năm tới. Và tôi cảm ơn lòng tốt và sự kiên nhẫn của các bạn vì đã lắng nghe tôi vào buổi chiều hôm nay. Cảm ơn và chúc thành công.
Thank you, and Godspeed.