I'm a writer and a journalist, and I'm also an insanely curious person, so in 22 years as a journalist, I've learned how to do a lot of new things. And three years ago, one of the things I learned how to do was to become invisible. I became one of the working homeless. I quit my job as a newspaper editor after my father died in February of that same year, and decided to travel. His death hit me pretty hard. And there were a lot of things that I wanted to feel and deal with while I was doing that.
Tôi là một nhà văn và nhà báo, đồng thời cũng là người ham muốn hiểu biết đến điên cuồng. Trong 22 năm làm một tạp chí viên tôi đã học được cách làm nhiều điều. Ba năm trước, một trong những việc mà tôi đã học cách làm là trở nên vô hình. Tôi trờ thành một trong những người lao động vô gia cư. Tôi bỏ nghề biên tập báo sau khi bố tôi mất vào tháng 2 năm đó, và quyết định đi du lịch. Cái chết của ông ấy tác động mạnh đến tôi. Có nhiều thứ tôi muốn được cảm nhận và đối phó.
I've camped my whole life. And I decided that living in a van for a year to do this would be like one long camping trip. So I packed my cat, my Rottweiler and my camping gear into a 1975 Chevy van, and drove off into the sunset, having fully failed to realize three critical things. One: that society equates living in a permanent structure, even a shack, with having value as a person. Two: I failed to realize how quickly the negative perceptions of other people can impact our reality, if we let it. Three: I failed to realize that homelessness is an attitude, not a lifestyle.
Tôi đã đi cắm trại suốt cuộc đời. Và tôi quyết định sống trong chiếc xe tải trong một năm để đi các nơi cũng giống như một chuyến dã ngoại dài. Vì thế, tôi mang theo mèo và chó Rottweiler của mình cùng đồ đạc cắm trại lên một chiếc xe tải Chevy đời 1975, và lái thẳng hướng mặt trời lặn, hoàn toàn khong nhận ra ba điều cấp thiết là Một: xã hội công bằng dù sống trong nhà cao cửa rộng hay chỉ là căn lều bạn luôn mang giá trị của một con người Hai: Tôi đã không thể nhận ra rằng cái nhìn tiêu cực của người khác có thể ảnh hưởng đến hiện thực của chúng ta nhanh như thế nào Ba: Tôi không nhận ra rằng vô gia cư chỉ là một thái độ không phải một lối sống
At first, living in the van was great. I showered in campgrounds. I ate out regularly. And I had time to relax and to grieve. But then the anger and the depression about my father's death set in. My freelance job ended. And I had to get a full-time job to pay the bills. What had been a really mild spring turned into a miserably hot summer. And it became impossible to park anywhere -- (Laughs) -- without being very obvious that I had a cat and a dog with me, and it was really hot. The cat came and went through an open window in the van. The doggy went into doggy day care. And I sweated. Whenever I could, I used employee showers in office buildings and truck stops. Or I washed up in public rest rooms.
Ban đầu, sống trong một chiếc xe tải thật tuyệt Tôi tắm rửa trong trại và ăn tiệm thường xuyên. Tôi còn có thời gian để thư giãn hay đau buồn Nhưng rồi sự thất vọng và hằn học về cái chết của bố tôi lại quay về Toi đã bỏ nghề viết lách tự do. Và tôi cần có một công việc toàn thời gian để trả hóa đơn hàng tháng Mùa xuân ấm áp trở thành mùa hè nóng nực Tôi không còn đỗ xe ở đâu được nữa (Cười) ngoại trừ một điều dĩ nhiên là tôi có một con chó và một con mèo, còn ngoài trời thì oi bức Con mèo ra và vào qua một cái cửa sổ xe tải Con chó thì mang đến dịch vụ chăm sóc Tôi tóat hết mồ hôi. Mỗi khi có thể, tôi sử dụng nhà tắm cho nhân công trong các cao ốc văn phòng và trạm dừng xe tải. hoặc tắm rửa ở các nhà tắm công cộng.
Nighttime temperatures in the van rarely dropped below 80 degrees Fahrenheit, making it difficult or impossible to sleep. Food rotted in the heat. Ice in my ice chest melted within hours, and it was pretty miserable. I couldn't afford to find an apartment, or couldn't afford an apartment that would allow me to have the Rottweiler and the cat. And I refused to give them up, so I stayed in the van. And when the heat made me too sick to walk the 50 feet to the public restroom outside my van at night, I used a bucket and a trash bag as a toilet.
Nhiệt độ ban đêm trong xe tải hiếm khi xuống dưới 80 độ F (27 độ C) khiến tôi khó ngủ hoặc hoàn toàn không ngủ được. Thức ăn thì hư thối vì nhiệt độ Đá trong thùng của tôi tan chỉ trong vài giờ, thật đáng thương. Tôi không thể trả đủ tiền cho một căn hộ, hay ít nhất là một căn hộ cho phép tôi nuôi mèo và con Rottweiler của mình. Nhưng tôi nhất định không bỏ cuộc Nên đã ở lại trong xe tải. Và khi nhiệt độ thực sự làm tôi khong thể đi bộ 50 feet (15 m) tới nhà vệ sinh công cộng bên ngoài xe của tôi giữa đêm khuya, tôi đã dùng một cái xô và túi đựng rác thay cho nhà vệ sinh.
When winter weather set in, the temperatures dropped below freezing. And they stayed there. And I faced a whole new set of challenges. I parked a different place every night so I would avoid being noticed and hassled by the police. I didn't always succeed.
Khi mùa đông tới, nhiệt độ giảm xuống dưới mức đóng băng. Và nó cứ lì ra như thế. Tôi đã phài đối mặt với những thử thách hoàn toàn mới. Tôi đỗ xe ở mỗi chỗ chỉ một đêm để không bị cảnh sát dòm ngó và làm phiền Tôi không luôn luôn thành công.
But I felt out of control of my life. And I don't know when or how it happened, but the speed at which I went from being a talented writer and journalist to being a homeless woman, living in a van, took my breath away. I hadn't changed. My I.Q. hadn't dropped. My talent, my integrity, my values, everything about me remained the same. But I had changed somehow. I spiraled deeper and deeper into a depression.
Nhưng rồi, tôi khong còn điều khiển cuộc sống mình được nữa. Tôi không biết nó xảy ra khi nào và ra sao, nhưng tốc độ mà tôi biến đổi từ một nhà viết văn và nhà báo kiệt xuất thành một phũ nữ không nhà, sống trong xe tải đã làm tôi choáng váng. Tôi không đổi khác. IQ của tôi không giảm Tài năng, sự chính trực và già trị của tôi mọi thứ của tôi đều vẫn như cũ Nhưng tôi đã thay đổi theo một cách nào đó Tôi bị xoáy mạnh hơn vào sự chán chường
And eventually someone referred me to a homeless health clinic. And I went. I hadn't bathed in three days. I was as smelly and as depressed as anyone in line. I just wasn't drunk or high. And when several of the homeless men realized that, including a former university professor, they said, "You aren't homeless. Why are you really here?" Other homeless people didn't see me as homeless, but I did. Then the professor listened to my story and he said, "You have a job. You have hope. The real homeless don't have hope." A reaction to the medication the clinic gave me for my depression left me suicidal. And I remember thinking, "If I killed myself, no one would notice."
Và ai đó cuối cùng đã chỉ tôi đến một trạm xá cho người vô gia cư. Tôi đã đến đó. Tôi chưa tắm trong suốt 3 ngày. Tôi cũng hôi hám và tràn trề thất vọng như bất kì ai trong hàng. Chỉ là tôi không say rượu. Và khi nhiều người vô gia cư nhận ra điều đó kể cả một vị giáo sư đại học mất chức họ đã nói, "Bà không phải không vô gia cư. Bà vào đây làm gì?" Những người không nhà khác không cho tôi là người vô gia cư, nhưng tôi thì có. Rồi vị giáo sư lắng nghe câu chuyện của tôi rồi nói "Bà có nghề nghiệp. Bà còn hy vọng Người vô gia cư thật sự không hề có hy vọng." Phản ứng của tôi đối với thứ thuốc mà trạm xá dành cho bệnh trầm cảm của mình làm tôi muốn tự vẫn. Tôi còn nhớ mình đã nghĩ rằng "Nếu mình tự giết bản thân, sẽ chẳng ai màng đến"
A friend told me, shortly after that, that she had heard that Tim Russert, a nationally renowned journalist, had been talking about me on national T.V. An essay I'd written about my father, the year before he died, was in Tim's new book. And he was doing the talk show circuit. And he was talking about my writing. And when I realized that Tim Russert, former moderator of "Meet the Press," was talking about my writing, while I was living in a van in a Wal-Mart parking lot, I started laughing. You should too. (Laughter)
Một người bạn, ngay sau đó, đã nói với tôi rằng cô ta đã nghe về Tim Russert một nhà báo nổi tiếng cả nước nói chuyện về tôi trên truyền hình quốc gia. Một bài báo tôi viết về cha, một năm trước cái chết của ông ấy, được đưa vào sách của Tim. Và anh ta nói về nhiều việc trong buổi nói chuyện. Anh ta nói về việc viết lách của tôi. Và khi tôi nhận ra rằng Tim Russert, tổng biên tập trước kia của "Gặp gờ tòa soạn" (Meet the Press), nói về các nghề viết của tôi, khi tôi còn sống trong xe tải ở khu đỗ xe của Wal-Mart Tôi bắt đầu cười Bạn cũng nên cười. (Cười)
I started laughing because it got to the point where, was I a writer, or was I a homeless woman? So I went in the bookstore. And I found Tim's book. And I stood there. And I reread my essay. And I cried. Because I was a writer. I was a writer. Shortly after that I moved back to Tennessee. I alternated between living in a van and couch surfing with friends. And I started writing again. By the summer of the following year I was a working journalist. I was winning awards. I was living in my own apartment. I was no longer homeless. And I was no longer invisible.
Vâng, tôi bắt đầu cười vì cuộc nói chuyện đó đưa đến một kết luận rằng tôi là nhà văn, hay một phụ nữ vô gia cư? Tôi đã đến nhà sách và tìm ra cuốn sách của Tim. Tôi đứng đó và đọc lại bài viết của mình. Và tôi khóc. Vì tôi là một nhà văn. Tôi là một nhà văn. Rồi sau đó tôi quay trờ về Tennessee. Tôi chuyển đổi giữa việc sống trong xe tải và ghế trường kỷ cùng lướt với bạn bè. Tôi bắt đầu viết trở lại. Mùa hè năm sau tôi đã trở lại là một nhà báo tích cực. Tôi thắng các giải thưởng. Tôi sống trong căn hộ riêng. Và tôi không còn là người vô gia cư nữa. Tôi không còn vô hình nữa.
Thousands of people work full and part-time jobs, and live in their cars. But society continues to stigmatize and criminalize living in your vehicle or on the streets. So the homeless, the working homeless, primarily remain invisible. But if you ever meet one, engage them, encourage them, and offer them hope. The human spirit can overcome anything if it has hope. And I'm not here to be the poster girl for the homeless. I'm not here to encourage you to give money to the next panhandler you meet. But I am here to tell you that, based on my experience, people are not where they live, where they sleep, or what their life situation is at any given time. Three years ago I was living in a van in a Wal-Mart parking lot, and today I'm speaking at TED. Hope always, always finds a way. Thank you. (Applause)
Hàng ngàn người làm việc toàn thời gian và bán thời gian, và sống trong xe hơi của họ. Nhưng xã hội vẫn bêu xấu, cho họ là phạm tội khi sống trong xe hay trên đường phố. Nên những người không nhà, đặc biệt là người lao động, luôn muốn được vô hình. Nhưng nếu bạn có bao giờ gặp một ai như vậy, hãy ủng hộ, khích lệ và trao cho họ niềm tin. Tinh thần con người có thể vượt qua tất cả nếu có niềm tin. Tôi không đứng đây để tuyên truyền cho người vô gia cư. Tôi không ở đây để kêu gọi bạn bố thí một kẻ ăn xin bạn sẽ gặp. Nhưng tôi ở đây đế nói với các bạn rằng, dựa vào kinh nghiệm của tôi, con người không được đánh giá qua nơi ở, nơi ngủ nghỉ, hay hoàn cành sống của họ vào bất kì lúc nào. Ba năm trước tôi từng sống trong xe tải trong bãi đỗ xe Wal-Mart. Và hôm nay tôi đang thuyết trình tại TED. Có niềm tin, ta luôn, luôn tìm ra một con đường. Xin cám ơn (Vỗ tay)