When someone mentions Cuba, what do you think about? Classic, classic cars? Perhaps good cigars? Maybe you think of a famous baseball player. What about when somebody mentions North Korea? You think about those missile tests, maybe their notorious leader or his good friend, Dennis Rodman.
Khi một người nhắc đến Cuba, Thì bạn sẽ nghĩ về điều gì? Cổ điển, xe cổ điển? Có lẽ là những điếu xì gà hảo hạng? Có thể bạn sẽ nghĩ tới một cầu thủ bóng chày nổi tiếng. Khi ai đó nhắc đến Bắc Triều Tiên thì sao? Bạn nghĩ tới những cuộc thử nghiệm tên lửa Về người lãnh đạo khét tiếng của họ Hoặc người bạn tốt của ông, Dennis Rodman
(Laughter)
(cười)
One thing that likely doesn't come to mind is a vision of a country, an open economy, whose citizens have access to a wide range of affordable consumer products.
Một thứ có lẽ không gợi lên Là tầm nhìn của một đất nước, Một nền kinh tế mở, Nơi người dân tiếp cận một quy mô rộng lớn các sản phẩm có giá phải chăng.
I'm not here to argue how these countries got to where they are today. I simply want to use them as an example of countries and citizens who have been affected, negatively affected, by a trade policy that restricts imports and protects local industries. Recently we've heard a number of countries talk about restricting imports and protecting their local, domestic industries. Now, this may sound fine in a sound bite, but what it really is is protectionism. We heard a lot about this during the 2016 presidential election. We heard about it during the Brexit debates and most recently during the French elections. In fact, it's been a really important topic being talked about around the world, and many aspiring political leaders are running on platforms positioning protectionism as a good thing.
Tôi không ở đây để tranh cãi cách các nước này đạt được như ngày hôm nay. Tôi chỉ muốn dùng chúng như một ví dụ về các nước và người dân, những người chịu ảnh hưởng xấu bởi những chính sách hạn chế nhập khẩu và bảo vệ doanh nghiệp trong nước Gần đây chúng tôi có nghe một số nước nói về hạn chế nhập khẩu và bảo vệ những doanh nghiệp nội địa. Có lẽ điều này lúc đầu nghe có vẻ tốt Nhưng nó thật sự là bảo hộ mậu dịch Chúng ta nghe nhiều về điều này trong cuộc bầu cử tổng thống năm 2016 Nghe về nó trong cuộc tranh biện Brexit Và gần đây nhất trong cuộc bầu cử của Pháp Nó thật ra là một chủ đề quan trọng được nhắc đến trên toàn thế giới. Và nhiều nhà lãnh đạo chính trị ảnh hưởng đang hoạt động trên nền tảng ủng hộ bảo hộ mậu dịch
Now, I could see why they think protectionism is good, because sometimes it seems like trade is unfair. Some have blamed trade for some of the problems we've been having here at home in the US. For years we've been hearing about the loss of high-paying US manufacturing jobs. Many think that manufacturing is declining in the US because companies are moving their operations offshore to markets with lower-cost labor like China, Mexico and Vietnam. They also think trade agreements sometimes are unfair, like NAFTA and the Trans-Pacific Partnership, because these trade agreements allow companies to reimport those cheaply produced goods back into the US and other countries from where the jobs were taken. So it kind of feels like the exporters win and the importers lose.
Tôi có thể hiểu vì sao họ nghĩ bảo vệ mậu dịch là điều tốt Bởi đôi khi trao đổi dường như bất công bằng. Một số đã đổ lỗi cho trao đổi về một số vấn đề mà chúng ta đang có ở Mỹ Trong nhiều năm chúng ta đã nghe về sự thua lỗ trong các việc làm sản xuất nhân công giá cao ở Mỹ Nhiều người nghĩ rằng sản xuất đang suy thoái ở Mỹ vì các công ty đang dời cơ sở của họ ra nước ngoài tới các thị trường có nhân công thấp như Trung Quốc, Mexico và Việt Nam Họ cũng nghĩ thỏa thuận buôn bán cũng đôi lúc bất công như thỏa thuận NAFTA và hợp tác xuyên Thái Bình Dương Vì các thỏa thuận này cho phép các công ty tái nhập khẩu các mặt hàng sản xuất rẻ về lại Mỹ và các nước nơi mà công việc bị lấy đi. Vì vậy có cảm giác như nhà xuất khẩu thắng và nhà nhập khẩu thua.
Now, the reality is output in the manufacturing sector in the US is actually growing, but we are losing jobs. We're losing lots of them. In fact, from 2000 to 2010, 5.7 million manufacturing jobs were lost. But they're not being lost for the reasons you might think. Mike Johnson in Toledo, Ohio didn't lose his jobs at the factory to Miguel Sanchez in Monterrey, Mexico. No. Mike lost his job to a machine. 87 percent of lost manufacturing jobs have been eliminated because we've made improvements in our own productivity through automation. So that means that one out of 10 lost manufacturing jobs was due to offshoring. Now, this is not just a US phenomenon. No. In fact, automation is spreading to every production line in every country around the world.
Tuy nhiên, thực tế là Đầu ra khu vực sản xuất của Mỹ đang tăng trưởng. Nhưng chúng ta đang mất đi việc làm Chúng ta đang mất đi rất nhiều công việc Thật ra, từ năm 2000 đến 2010 5.7 triệu công việc sản xuất đã bị mất Nhưng chúng không bị mất đi bởi lý do mà bạn nghĩ đến Mike Johnson ở Toledo, Ohio đã không mất đi công việc của anh ấy ở nhà máy bởi Miguel Sanchez ở Monterrey, Mexico Không. Mike mất công việc anh ấy bởi một cái máy 87% các công việc sản xuất bị mất đã bị loại bỏ bởi vì chúng ta đã có sự tiến bộ trong việc việc sản xuất tự động Nên điều đó nghĩa là 1 trong 10 việc làm bị mất là vì việc sản xuất ngoài nước Đây không là một hiện tượng của riêng Mỹ Không. Thực ra, tự động hóa đang lan ra trên mọi dây chuyền sản xuất ở nọi nước trên thế giới.
But look, I get it: if you just lost your job and then you read in the newspaper that your old company just struck up a deal with China, it's easy to think you were just replaced in a one-for-one deal.
Nhưng, tôi hiểu: Nếu bạn vừa mất việc và khi đó bạn đọc báo rằng công ty cũ của bạn vừa có một thỏa thuận với Trung Quốc bạn sẽ dễ nghĩ rằng bạn vừa bị thay thế trong một thỏa thuận một đổi một
When I hear stories like this, I think that what people picture is that trade happens between only two countries. Manufacturers in one country produce products and they export them to consumers in other countries, and it feels like the manufacturing countries win and the importing countries lose.
Khi nghe câu chuyện như vậy, tôi nghĩ điều mà họ hình dung là thỏa thuận chỉ diễn ra giữa hai nước Nhà sản xuất ở một nước sản xuất sản phẩm và xuất khẩu chúng tới người tiêu dùng ở các nước khác Và nó như là các nước sản xuất thắng và các nước nhập khẩu thua.
Well, reality's a little bit different. I'm a supply chain professional, and I live and work in Mexico. And I work in the middle of a highly connected network of manufacturers all collaborating from around the world to produce many of the products we use today. What I see from my front-row seat in Mexico City actually looks more like this. And this is a more accurate depiction of what trade really looks like. I've had the pleasure of being able to see how many different products are manufactured, from golf clubs to laptop computers to internet servers, automobiles and even airplanes. And believe me, none of it happens in a straight line.
Tuy nhiên, thực tế có hơi khác. Tôi là nhà cung cấp chuyên nghiệp. Tôi sống và làm việc ở Mexico. Và tôi làm việc ở giữa một mạng kết nối cao của các nhà sản xuất cộng tác trên toàn thế giới để tạo ra nhiều mặt hàng mà ta đang dùng. Điều tôi thấy từ sự tiếp xúc trực tiếp ở thành phố Mexico thực ra giống như thế này Đây là sự diễn tả chính xác hơn về bản chất của buôn bán Tôi đã có vinh dự để có thể thấy được cách mà nhiều loại hàng hóa được sản suất, từ gậy golf tới máy tính xách tay cho tới máy chủ Internet đến xe ô tô và thậm chí máy bay. Và hãy tin tôi, mọi điều trên
Let me give you an example.
không xảy ra trong một đường thẳng.
A few months ago, I was touring the manufacturing plant of a multinational aerospace company in Querétaro, Mexico, and the VP of logistics points out a completed tail assembly. It turns out the tail assemblies are assembled from panels that are manufactured in France, and they're assembled in Mexico using components imported from the US. When those tail assemblies are done, they're exported via truck to Canada to their primary assembly plant where they come together with thousands of other parts, like the wings and the seats and the little shades over the little windows, all coming in to become a part of a new airplane. Think about it. These new airplanes, before they even take their first flight, they have more stamps in their passports than Angelina Jolie.
Để tôi cho bạn một ví dụ. Một vài tháng trước, tôi tới thăm nhà máy của một công ty hàng không đa quốc gia ở Querétaro, Mexico. Và phó giám đốc hậu cần giới thiệu việc lắp ráp đuôi hoàn chỉnh. Hóa ra việc lắp đuôi là lắp các tấm mà được sản xuất ở Pháp, và được lắp ở Mexico dùng các phụ tùng nhập khẩu từ Mỹ. Khi việc lắp đuôi xong, nó được xuất khẩu theo xe tải đến Canada, đến nhà mấy lắp rắp chính, nơi tất cảđược lắp với nhau cùng với hành nghìn các phần khác như cánh và ghế ngồi và các tấm che trên các của sổ nhỏ. Tất cả đến để trở thành một phần của một chiếc máy bay mới Hãy nghĩ về điều đó Những chiếc máy bay mới này trước khi chúng được cất cánh lần đầu tiên chúng đã có nhiều tem trong hộ chiếu hơn cả Angelina Jolie.
Now, this approach to processing goes on all around the world to manufacture many of the products we use every day, from skin cream to airplanes. When you go home tonight, take a look in your house. You might be surprised to find a label that looks like this one: "Manufactured in the USA from US and foreign parts."
Phương thức này có mặt trên toàn thế giới để sản xuất nhiều mặt hàng chúng ta dùng hàng ngày từ kem dưỡng da đến máy bay. Khi về nhà tối nay, hãy nhìn trong nhà Bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy một cái nhãn: "Được lắp rắp tại Mỹ với các bộ phận từ Mỹ và nước ngoài"
Economist Michael Porter described what's going on here best. Many decades ago, he said that it's most beneficial for a country to focus on producing the products it can produce most efficiently and trading for the rest. So what he's talking about here is shared production, and efficiency is the name of the game. You've probably seen an example of this at home or at work.
Nhà kinh tế Micheal Porter đã giải thích rất rõ hiện tượng này. Nhiều thập kỷ trước, ông nói thứ tốt nhất cho 1 đất nước là tập trung sản xuất hành hóa mà đất nước đó sản xuất tốt nhất và trao đổi chúng lấy những thứ khác. Cái được nói tới là sản xuất chia nhỏ, và hiệu suất là điều quan trọng nhất. Bạn có thể nhìn thấy một ví dụ về điều này ở nhà hoặc tại nơi làm việc.
Let's take a look at an example. Think about how your house was built or your kitchen renovated. Typically, there's a general contractor who is responsible for coordinating the efforts of all the different contractors: an architect to draw the plans, an earth-moving company to dig the foundation, a plumber, a carpenter and so on. So why doesn't the general contractor pick just one company to do all the work, like, say, the architect? Because this is silly. The general contractor selects experts because it takes years to learn and master how to do each of the tasks it takes to build a house or renovate a kitchen, some of them requiring special training. Think about it: Would you want your architect to install your toilet? Of course not.
Chúng ta hãy xem một ví dụ. Hãy nghĩ về cách nhà của bạn được xây hoặc bếp của bạn được cải tạo. Thông thường, có một nhà thầu chung người chịu trách nhiệm phối hợp các nỗ lực của tất cả các nhà thầu khác nhau: một kiến trúc sư để vẽ kế hoạch, một công ty vận chuyển đất để đào móng, một thợ sửa ống nước, thợ mộc,... Vậy tại sao nhà thầu chung không chọn chỉ một công ty để làm tất cả công việc, Ví dụ, kiến trúc sư? Bởi vì nó ngớ ngẩn Nhà thầu chọn các chuyên gia vì phải mất nhiều năm học và thành thạo làm thế nào để làm mỗi nhiệm vụ cần để làm một ngôi nhà hoặc cải tạo nhà bếp, một số người yêu cầu đào tạo đặc biệt. Hãy suy nghĩ về nó: Bạn có muốn kiến trúc sư của bạn để lắp nhà vệ sinh của bạn? Tất nhiên là không.
So let's apply this process to the corporate world. Companies today focus on manufacturing what they produce best and most efficiently, and they trade for everything else. So this means they rely on a global, interconnected, interdependent network of manufacturers to produce these products. In fact, that network is so interconnected it's almost impossible to dismantle and produce products in just one country.
Vì vậy, hãy áp dụng quy trình này cho hợp tác quốc tế. Các công ty ngày nay tập trung vào sản xuất những gì họ sản xuất tốt nhất và hiệu quả nhất, và họ trao đổi lấy mọi thứ khác. Điều này có nghĩa là họ dựa vào một mạng lưới toàn cầu, kết nối với nhau, phụ thuộc của các nhà sản xuất để sản xuất các sản phẩm này. Trên thực tế, mạng đó được kết nối với nhau rất chặt chẽ nó hầu như không thể khi tháo dỡ và sản xuất sản phẩm chỉ ở một quốc gia.
Let's take a look at the interconnected web we saw a few moments ago, and let's focus on just one strand between the US and Mexico. The Wilson Institute says that shared production represents 40 percent of the half a trillion dollars in trade between the US and Mexico. That's about 200 billion dollars, or the same as the GDP for Portugal. So let's just imagine that the US decides to impose a 20 percent border tax on all imports from Mexico. OK, fine. But do you think Mexico is just going to stand by and let that happen? No. No way. So in retaliation, they impose a similar tax on all goods being imported from the US, and a little game of tit-for-tat ensues, and 20 percent -- just imagine that 20 percent duties are added to every good, product, product component crossing back and forth across the border, and you could be looking at more than a 40 percent increase in duties, or 80 billion dollars. Now, don't kid yourself, these costs are going to be passed along to you and to me. Now, let's think about what impact that might have on some of the products, or the prices of the products, that we buy every day. So if a 30 percent increase in duties were actually passed along, we would be looking at some pretty important increases in prices. A Lincoln MKZ would go from 37,000 dollars to 48,000. And the price of a Sharp 60-inch HDTV would go from 898 dollars to 1,167 dollars. And the price of a 16-ounce jar of CVS skin moisturizer would go from 13 dollars to 17 dollars. Now, remember, this is only looking at one strand of the production chain between the US and Mexico, so multiply this out across all of the strands. The impact could be considerable.
Chúng ta hãy cùng xem mạng kết nối chúng ta đã thấy một vài phút trước, và hãy tập trung vào chỉ một nhánh giữa Hoa Kỳ và Mexico. Viện Wilson nói rằng chia sẻ sản xuất đại diện 40 phần trăm của nửa nghìn tỷ đô la trong thương mại giữa Hoa Kỳ và Mexico. Đó là khoảng 200 tỷ USD, hoặc bằng với GDP của Bồ Đào Nha. Vậy chúng ta hãy tưởng tượng rằng Hoa Kỳ quyết định áp đặt thuế biên giới 20 phần trăm trên tất cả các mặt hàng nhập khẩu từ Mexico. Tốt thôi. Nhưng bạn có nghĩ rằng Mexico chỉ là sẽ đứng và để cho điều đó xảy ra? Không không đời nào. Vì vậy, để đáp lại, họ áp đặt thuế tương tự trên tất cả hàng hoá nhập khẩu từ Hoa Kỳ, và sau đó một trò chơi ăn miếng trả miếng, và 20 phần trăm - chỉ cần tưởng tượng rằng 20 phần trăm thuế được thêm vào mọi mặt hàng, sản phẩm, thành phần sản phẩm qua lại giữa biên giới, và bạn có thể chịu nhiều hơn hơn 40 phần trăm tăng thuế, hay 80 tỷ đô la. Đây không phải lời nói đùa những chi phí này sẽ được đẩy tới bạn và tôi. Bây giờ, hãy suy nghĩ về những tác động có thể có trên một số sản phẩm, hoặc giá của sản phẩm, mà chúng ta mua hàng ngày. Vì vậy, nếu tăng 30 phần trăm trong thuế đã thực sự được áp dụng chúng ta có thể sẽ thấy một số sự tăng giá khá quan trọng. Một Lincoln MKZ sẽ tăng từ 37.000 đô la đến 48.000. Và giá của một Sharp 60-inch HDTV sẽ đi từ 898 đô la lên 1.167 đô la. Và giá của bình kem dưỡng da CVS 16-ounce sẽ đi từ 13 đô la đến 17 đô la. Bây giờ, hãy nhớ, đây chỉ là nhìn ở một khía cạnh của chuỗi sản xuất giữa Mỹ và Mexico, nhân điều này ra trên tất cả các nhánh, Tác động có thể là rất đáng kể.
Now, just think about this: even if we were able to dismantle this network and produce products in just one country, which by the way is easier said than done, we would still only be saving or protecting one out of 10 lost manufacturing jobs. That's right, because remember, most of those jobs, 87 percent, were lost due to improvements in our own productivity. And unfortunately, those jobs, they're gone for good. So the real question is, does it make sense for us to drive up prices to the point where many of us can't afford the basic goods we use every day for the purpose of saving a job that might be eliminated in a couple of years anyway?
Bây giờ, chỉ cần suy nghĩ về điều này: ngay cả khi chúng tôi có thể tháo dỡ mạng lưới này và sản xuất các sản phẩm chỉ trong một quốc gia, mà luôn tiện là dễ nói hơn thực hiện, chúng ta sẽ chỉ tiết kiệm hoặc bảo vệ một trong số mười công việc sản xuất bị mất. Đúng vậy, bởi vì hãy nhớ, hầu hết các công việc đó, 87 phần trăm, bị mất do cải tiến trong năng suất của chính chúng ta. Và thật không may, những công việc đó, mất đi là tốt. Vì vậy, câu hỏi thực sự là, liệu có hợp lý khi chúng ta đẩy giá lên đến mức mà nhiều người không có khả năng chi trả cho hàng hóa cơ bản hàng ngày với mục đích cứu một công việc mà có thể được loại bỏ trong một vài năm nữa?
The reality is that shared production allows us to manufacture higher quality products at lower costs. It's that simple. It allows us to get more out of the limited resources and expertise we have and at the same time benefit from lower prices. It's really important to remember that for shared production to be effective, it relies on efficient cross-border movement of raw materials, components and finished products.
Thực tế là chia sẻ sản xuất cho phép chúng ta sản xuất sản phẩm chất lượng cao hơn với chi phí thấp hơn. Nó đơn giản như vậy thôi. Nó cho phép chúng ta có được nhiều hơn từ nguồn lực và chuyên môn hạn chế mà chúng ta có và cùng một lúc được hưởng lợi từ giá thấp hơn. Điều rất quan trọng cần nhớ là để cho sản xuất chia sẻ có hiệu quả, nó dựa vào hiệu quả chuyển giao nguyên liệu xuyên biên giới, các thành phần và thành phẩm.
So remember this: the next time you're hearing somebody try to sell you on the idea that protectionism is a good deal, it's just not.
Vì vậy, hãy nhớ điều này: lần sau bạn nghe ai đó cố gắng làm cho bạn nghĩ chủ nghĩa bảo hộ là một thỏa thuận tốt, nó chỉ đơn giản là không.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)