I was eight years old. I remember that day clearly like it happened just yesterday. My mother is a bidi roller. She hand-rolls country cigarettes to sustain our family. She is a hard worker and spent 10 to 12 hours every day rolling bidis. That particular day she came home and showed me her bidi-rolling wage book. She asked me how much money she has earned that week. I went through that book, and what caught my eyes were her thumbprints on each page.
Lúc đó tôi tám tuổi. Tôi nhớ rõ ngày hôm ấy như nó mới xảy ra hôm qua. Mẹ tôi là người cuộn thuốc lá Bidi. Bà cuộn thuốc bằng tay để nuôi sống gia đình tôi. Bà là một người chăm chỉ và dành 10 đến 12 tiếng mỗi ngày để cuộn Bidi. Một ngày nọ bà về nhà và đưa cho tôi xem cuốn sổ lương cuộn Bidi của bà. Bà hỏi tôi bà đã làm được bao nhiêu tiền cho tuần đó. Tôi xem quyển sổ, và điều làm tôi chú ý là dấu vân tay của bà trên từng trang.
My mother has never been to school. She uses her thumbprints instead of a signature to keep a record of her earnings. On that day, for some reason, I wanted to teach her how to hold a pen and write her name. She was reluctant at first. She smiled innocently and said no. But deep down, I was sure she wanted to give it a try. With a little bit of perseverance and a lot of effort, we managed to write her name. Her hands were trembling, and her face was beaming with pride.
Mẹ tôi chưa bao giờ được đến trường. Bà ấy sử dụng dấu vân tay thay vì chữ kí để lưu giữ hồ sơ thu nhập của bà. Ngày hôm đó, vì điều gì đó, tôi muốn dạy bà ấy cách cầm bút và viết tên của bà. Lúc đầu bà hơi lưỡng lự. Bà cười hồn nhiên và nói không. Nhưng trong sâu thẳm, tôi chắc chắn rằng bà muốn thử. Với một ít kiên trì và rất nhiều cố gắng, chúng tôi đã viết được tên của bà. Tay của bà run rẩy, và khuôn mặt bà đầy tự hào.
As I watched her do this, for the first time in my life, I had a priceless feeling: that I could be of some use to this world. That feeling was very special, because I am not meant to be useful. In rural India, girls are generally considered worthless. They're a liability or a burden. If they are considered useful, it is only to cook dishes, keep the house clean or raise children. As a second daughter of my conservative Indian family, I was fairly clear from a very early age that no one expected anything from me. I was conditioned to believe that the three identities that defined me -- poor village girl -- meant that I was to live a life of no voice and no choice. These three identities forced me to think that I should never have been born.
Lúc tôi nhìn bà viết tên mình, lần đầu tiên trong đời, tôi có một cảm giác vô giá: là tôi có ích trong thế giới này. Cảm giác ấy rất đặc biệt, vì tôi không nên là người hữu ích. Ở nông thôn Ấn Độ, những bé gái bị xem là vô giá trị. Chúng là trách nhiệm hoặc là gánh nặng. Nếu chúng được xem là hữu ích, thì đó là cho việc rửa chén bát, lau dọn nhà cửa hoặc nuôi con. Là một đứa con gái thứ nhì trong một gia đình Ấn Độ cổ hủ, tôi đã nhìn nhận rõ ràng từ lúc nhỏ là không ai chờ đợi điều gì từ mình. Tôi được huấn luyện để tin rằng ba đặc điểm nhận biết của mình một cô bé quê nghèo có nghĩa là tôi sẽ sống một cuộc sống không có tiếng nói và không sự lựa chọn. Ba đặc điểm này buộc tôi phải suy nghĩ là tôi không nên được sinh ra.
Yet, I was. All throughout my childhood, as I rolled bidis alongside my mother, I would wonder: What did my future hold? I often asked my mother, with a lot of anxiety, "Amma, will my life be different from yours? Will I have a chance to choose my life? Will I go to college?" And she would reply back, "Try to finish high school first." I am sure my mother did not mean to discourage me. She only wanted me to understand that my dreams might be too big for a girl in my village.
Tuy nhiên, tôi đã được sinh ra. Xuyên suốt thời thơ ấu của mình, khi tôi phụ giúp mẹ cuộn thuốc bidi, Tôi luôn nghĩ: Tương lai của mình sẽ ra sao? Tôi thường hỏi mẹ, với nhiều những lo âu, "Mẹ, cuộc đời của con sẽ khác của mẹ chứ? Con sẽ có cơ hội lựa chọn cuộc sống của con chứ? Con sẽ được đi đại học chứ? Và bà ấy trả lời rằng, "Hãy tốt nghiệp cấp 3 trước đã." Tôi chắc rằng bà không có ý làm cho tôi nản lòng. Bà ấy chỉ muốn tôi hiểu rằng giấc mơ của tôi có thể là quá lớn cho một cô bé nông thôn như tôi.
When I was 13, I found the autobiography of Helen Keller. Helen became my inspiration. I admired her indomitable spirit. I wanted to have a college degree like her, so I fought with my father and my relatives to be sent to college, and it worked.
Khi tôi 13 tuổi, tôi tìm thấy cuốn tự truyện của Helen Keller. Helen trở thành nguồn cảm hứng cho tôi. Tôi hâm mộ tinh thần bất khuất của cô ấy. Tôi muốn được có một tấm bằng đại học như cô ấy, vì thế tôi tranh đấu với bố và họ hàng để được học đại học, và tôi đã thành công.
During my final year of my undergraduate degree, I desperately wanted to escape from being forced into marriage, so I applied to a fellowship program in Delhi, which is about 1,600 miles away from my village.
Vào năm cuối của năm đại học, tôi khao khát muốn thoát khỏi việc bị ép cưới, vì thế tôi nộp đơn xin vào một học bổng ở Delhi, nơi cách ngôi làng của tôi khoảng 2600 km.
(Laughter)
(tiếng cười)
In fact, I recall that the only way I could fill out the application was during my commute to college. I did not have access to computers, so I had to borrow a college junior's cell phone. As a woman, I could not be seen with a cell phone, so I used to huddle his phone under my shawl and type as slowly as possible to ensure that I would not be heard. After many rounds of interviews, I got into the fellowship program with a full scholarship. My father was confused, my mother was worried --
Trên thực tế, tôi nhớ là cách duy nhất để điền đơn là lúc tôi trên đường đến trường. Tôi không có máy vi tính, nên tôi phải mượn điện thoại của một bạn lớp dưới. Là một người phụ nữ, tôi không thể bị bắt gặp dùng một cái điện thoại, nên tôi đã phải giấu nó dưới khăn choàng cổ và gõ chậm nhất có thể để chắc rằng sẽ không ai nghe được. Sau nhiều cuộc phỏng vấn, tôi được nhận vào chương trình với học bổng toàn phần. Bố tôi rất bối rối, mẹ tôi thì lo lắng
(Applause)
(vỗ tay)
My father was confused, my mother was worried, but I felt butterflies in my stomach because I was going to step out of my village for the first time to study in the national capital.
Bố tôi rất bối rối, mẹ tôi thì lo lắng, nhưng tôi thấy lòng xôn xao vì tôi được ra khỏi ngôi làng của mình lần đầu tiên trong đời để học ở thành phố thủ đô.
Of the 97 fellows selected that year, I was the only rural college graduate. There was no one there who looked like me or spoke like me. I felt alienated, intimidated and judged by many. One fellow called me "Coconut Girl." Can you guess why? Anyone? That's because I applied a lot of coconut oil to my hair.
Trong tất cả 97 nghiên cứu sinh năm đó, tôi là học sinh duy nhất đến từ nông thôn. Không có ai ở đó nhìn như tôi hay nói chuyện giống tôi. Tôi cảm thấy mình bị xa lánh, sợ hãi và bị phán xét bởi nhiều người. Một nghiên cứu sinh gọi tôi là Cô gái dừa. Bạn có thể đoán được tại sao không? Có ai không? Đó là tại vì tôi thoa rất nhiều dầu dừa lên tóc mình.
(Laughter)
(tiếng cười)
Another asked me where I had learned to speak English, and some of my peers did not prefer to have me on their assignment teams because they thought I would not be able to contribute to their discussion. I felt that many of my peers believed that a person from rural India could not supply anything of value, yet the majority of Indian population today is rural. I realized that stories like mine were considered to be an exception and never the expectation.
Một người khác hỏi tôi đã học tiếng anh từ đâu, và một số bạn cùng lớp của tôi không muốn có tôi trong nhóm làm bài tập của họ vì họ nghĩ là tôi sẽ không góp được gì vào cuộc tranh luận của họ. Tôi cảm thấy rằng nhiều bạn cùng lớp tin rằng một người từ nông thôn Ấn Độ không thể cung cấp thứ gì có giá trị, mặc dù đa số dân số ở Ấn Độ ngày nay là từ nông thôn. Tôi nhận ra rằng những câu chuyện như tôi được xem là một ngoại lệ và không bao giờ là sự kì vọng.
I believe that all of us are born into a reality that we blindly accept until something awakens us and a new world opens up. When I saw my mother's first signature on her bidi-rolling wage book, when I felt the hot Delhi air against my face after a 50-hour train journey, when I finally felt free and let myself be, I saw a glimpse of that new world I longed for, a world where a girl like me is no longer a liability or a burden but a person of use, a person of value and a person of worthiness.
Tôi tin rằng tất cả chúng ta được sinh ra vào một thực tại mà mình phải chấp nhận mù quáng cho tới khi một thứ gì đó thức tỉnh mình và một thế giới mới mở ra. Khi tôi thấy chữ kí đầu tiên của mẹ tôi trên cuốn sổ danh thu của bà, khi tôi cảm nhận được luồng gió nóng của Delhi thổi trên mặt sau một chuyến tàu dài 50 tiếng, khi tôi cuối cùng đã được cảm nhận sự tự do và thả lỏng mình, tôi thấy thoáng qua thế giới mà tôi từng mong mỏi, một thế giới nơi một cô gái như tôi không còn là một trách nhiệm hay gánh nặng nhưng là một con người có ích, có giá trị và là một người xứng đáng.
By the time my fellowship ended, my life had changed. Not only had I traced my lost voice, but also had a choice to make myself useful. I was 22. I came back to my village to set up the Bodhi Tree Foundation, an institution that supports rural youth by providing them with education, life skills and opportunities. We work closely with our rural youth to change their life and to benefit our communities.
Lúc chương trình học bổng kết thúc là lúc cuộc sống của tôi thay đổi. Tôi không chỉ tìm ra được giọng nói của mình, mà tôi còn có sự lựa chọn làm cho mình trở nên hữu ích. Lúc đó tôi 22 tuổi. Tôi trở về ngôi làng của mình để thiết lập nên Tổ chức Cây Bồ Đề, một tổ chức hỗ trợ trẻ em nông thôn bằng cách cung cấp giáo dục, kĩ năng sống và cơ hội cho chúng. Chúng tôi làm việc chặt chẽ với các em để thay đổi cuộc sống của chúng và mang lại lợi ích cho cộng đồng.
How do I know my institution is working? Well, six months ago, we had a new joinee. Her name is Kaviarasi. I first spotted her in a local college in Tirunelveli during one of my training sessions. As you can see, she has a smile which you can never forget. We guided her to get an opportunity to study at Ashoka University, Delhi. The best part of her story is that she is now back at Bodhi Tree as a trainer working with dedication to make a change in the lives of others like her. Kaviarasi doesn't want to feel like an exception. She wants to be of use to others in this world.
Làm sao tôi biết tổ chức của mình có hiệu quả? Sáu tháng trước, chúng tôi có một thành viên mới. Tên cô ấy là Kaviarasi. Tôi tìm thấy cô ấy ở một trường cao đẳng địa phương ở Tirunelveli trong lúc tôi có những buổi đào tạo ở đó. Như bạn thấy đấy, cô ấy có một nụ cười mà bạn không thể quên được. Chúng tôi hướng dẫn để cô ấy có được cơ hội học ở Đại Học Ashoka, Delhi. Phần hay nhất trong câu chuyện là cô ấy đã quay lại để làm huấn luyện viên ở tổ chức một cách chăm chỉ để thay đổi cuộc sống của những người như cô ấy. Kaviarasi không muốn là một ngoại lệ. Cô ấy muốn trở thành một phần có ích cho những người khác trên thế giới
Recently, Kaviarasi mentored Anitha, who also comes from a remote, rural village, lives in a 10-foot-by-10-foot home, her parents are also farm laborers. Kaviarasi helped Anitha secure admission in a prestigious undergraduate program in a top university in India with a full scholarship. When Anitha's parents were reluctant to send her that far, we asked the district administration officials to speak to Anitha's parents, and it worked.
Gần đây, Kaviarasi đã kèm cặp Anitha, cũng đến từ vùng sâu vùng xa, sống ở một ngôi nhà rộng 3 mét vuông, bố mẹ của cô bé cũng làm nông. Kaviarasi giúp Anitha bảo đảm là cô bé được vào một trường đại học uy tín ở Ấn Độ với học bổng toàn phần. Lúc bố mẹ của Anitha đang lưỡng lự về việc gửi cô bé đi xa, chúng tôi nhờ cán bộ giáo dục địa phương đến nói chuyên với bố mẹ của bé, và đã thành công.
And then there is Padma. Padma and I went to college together. She's the first in her entire village to attend graduation. She had been working with me at Bodhi Tree until one day she decides to go to graduate school. I asked her why. She told me that she wanted to make sure that she would never be a liability or a burden to anyone at any point in her life.
Và còn có Padma. Padma và tôi cùng học đại học. Cô ấy là người đầu tiên ở làng được học lên đại học. Cô ấy làm việc với tôi ở Cây Bồ Đề cho đến một ngày cô ấy quyết định học cao học. Tôi hỏi cô ấy vì sao. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy muốn bảo đảm rằng cô ấy sẽ không bao giờ là trách nhiệm hay gánh nặng cho bất kì ai ở bất kì thời điểm nào trong đời.
Padma, Anitha and Kaviarasi grew up in the most tough families and communities one could only imagine. Yet the journey of finding my usefulness in this world served them in finding their usefulness to this world.
Padma, Anitha và Kaviarasi lớn lên trong những gia đình và cộng đồng khắc nghiệt nhất mà bạn có thể tưởng tượng đến. Nhưng hành trình tìm kiếm sự hữu ích của tôi cho thế giới đã giúp họ tìm được sự hữu ích cho thế giới.
Of course there are challenges. I'm aware change does not happen overnight. A lot of my work involves working with families and communities to help them understand why getting an education is useful for everyone. The quickest way to convince them is by doing. When they see their kids getting a real education, getting a real job, they begin to change.
Tất nhiên là có những thử thách. Tôi biết là sự khác biệt không xảy ra trong một đêm. Công việc của tôi có liên quan nhiều đến làm việc với gia đình và cộng đồng để giúp họ hiểu được vì sao giáo dục có ích cho mọi người. Con đường nhanh nhất để thuyết phục họ là thực hành. Khi họ thấy con em mình được giáo dục, có được việc làm, và bắt đầu thay đổi.
The best example is what happened at my home. I was recently given an award in recognition of my social work by the chief minister of my state. That meant I was going to be on television.
Ví dụ điển hình nhất xảy ra trong gia đình tôi. Tôi vừa được trao tặng giải thưởng ghi nhận những công tác xã hội của mình bởi thủ tướng của bang. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ được lên truyền hình.
(Laughter)
(tiếng cười)
Everyone was hooked on to the television that morning, including my parents. I would like to believe that seeing her daughter on television made my mother feel useful too. Hopefully, she will stop pressuring me to get married now.
Mọi người bị hút vào chương trình truyền hình buổi sáng hôm ấy kể cả bố mẹ tôi. Tôi muốn tin rằng khi thấy con gái của bà trên tivi mẹ tôi cũng thấy mình có ích. Tôi hy vọng là bà sẽ không ép tôi phải cưới nữa.
(Laughter)
(tiếng cười)
Finding my use has helped me to break free from the identities society thrusts on me -- poor village girl. Finding my use has helped me to break free from being boxed, caged and bottled. Finding my use has helped me to find my voice, my self-worth and my freedom.
Tìm kiếm sự hữu ích của mình đã giúp tôi phá bỏ những điểm nhận biết mà xã hội đẩy cho tôi cô gái nông thôn nghèo khó. Tìm kiếm sự hữu ích của mình đã giúp tôi giải thoát khỏi sự tù túng, và gò bó. Tìm kiếm sự hữ ích của mình đã giúp tôi tìm thấy giọng nói của mình, giá trị bản thân và sự tự do.
I leave you with this thought: Where do you feel useful to this world? Because the answer to that question is where you will find your voice and your freedom.
Tôi sẽ để cho bạn suy nghĩ: Bạn thấy mình có ích ở đâu trong thế giới này? Vì câu trả lời cho câu hỏi đó là ở nơi bạn tìm thấy giọng nói và sự tự do của mình.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)