It was just an ordinary Saturday. My dad was outside mowing the lawn, my mom was upstairs folding laundry, my sister was in her room doing homework and I was in the basement playing video games. And as I came upstairs to get something to drink, I looked out the window and realized that there was something that I was supposed to be doing, and this is what I saw.
Đó là vào một ngày thứ bảy bình thường. Bố tôi đang ở ngoài vườn cắt cỏ, mẹ tôi đang gấp quần áo trên lầu, chị tôi đang làm bài tập trong phòng riêng còn tôi đang chơi game trong tầng hầm. Và khi tôi leo lên nhà để lấy đồ uống, tôi đã nhìn ra của sổ và nhận ra có vài thứ tôi đã phải làm, và đây là thứ mà tôi nhìn thấy.
No, this wasn't my family's dinner on fire. This was my science project. Flames were pouring out, smoke was in the air and it looked like our wooden deck was about to catch fire. I immediately started yelling. My mom was freaking out, my dad ran around to put out the fire and of course my sister started recording a Snapchat video.
Không, nó không phải bữa tối của gia đình tôi bị cháy. Mà nó là dự án khoa học của tôi. Ngọn lửa bùng cháy, khói ngập không khí và trông như cái chòi gỗ của chúng tôi cũng sắp bắt lửa, Tôi lập tức hét lên. Mẹ tôi hoảng sợ, bố tôi chạy vòng vòng dập lửa và tất chị tôi thì bắt đầu quay video đăng lên Snapchat.
(Laughter)
(Cười)
This was just the beginning of my team's science project. My team is composed of me and three other students who are here in the audience today. We competed in FIRST LEGO League which is an international LEGO robotics competition for kids, and in addition to a robotics game, we also worked on a separate science project, and this was the project that we were working on.
Đó chỉ mới là sự khởi đầu cho dự án khoa học của nhóm tôi. Nhóm của tôi gồm có tôi và ba học sinh khác họ cũng có mặt trong khán phòng ngày hôm nay. Chúng tôi thi đấu ở giải FIRST LEGO League, một cuộc thi quốc tế về lắp ráp rô bốt LEGO dành cho trẻ em, và ngoài việc thi đấu lắp ráp robot, chúng tôi còn tự làm một dự án khoa học, và đây là dự án chúng tôi đã thực hiện.
So the idea for this project all started when a few months earlier, a couple of my teammates took a trip to Central America and saw beaches littered with Styrofoam, or expanded polystyrene foam. And when they came back and told us about it, we really started thinking about the ways in which we see Styrofoam every day. Get a new flat-screen TV? You end up with a block of Styrofoam bigger than the TV itself. Drink a cup of coffee? Well, those Styrofoam coffee cups are sure going to add up. And where do all these items go after their one-time use? Since there aren't any good existing solutions for used Styrofoam, almost all of them end up right in the landfill, or the oceans and beaches, taking over 500 years to degrade. And in fact, every year, the US alone produces over two billion pounds of Styrofoam, filling up a staggering 25 percent of landfills.
Ý tưởng cho dự án này đều bắt đầu từ vài tháng trước, khi vài bạn trong nhóm làm một chuyến đi đến Trung Mỹ và nhìn thấy các bãi biển đầy rác là vật dụng làm từ Styrofoam hoặc xốp EPS. Và khi họ trở về và kể với chúng tôi về điều đó, chúng tôi mới bắt đầu nghĩ về việc chúng ta nhìn thấy Styrofoam hằng ngày nhiều như thế nào. Mới mua một cái TV màn hình phẳng? Bạn được một đống xốp còn lớn hơn chính cái TV. Uống một ly cà phê? Vâng, những chiếc ly xốp đựng cà phê xong sẽ chất thành đống Và những vật này sẽ đi đâu sau khi được sử dụng có một lần? Vì hiện vẫn chưa có giải pháp nào hay để giải quyết đống xốp đã qua sử dụng, hầu hết rác xốp cuối cùng được đưa đến bãi chôn rác, hay trôi ra đại dương, dạt vào bãi biển, mất hơn 500 năm để phân hủy. Và thực tế là hằng năm chỉ riêng nước Mỹ đã sản xuất gần 1 tỷ ký xốp Styrofoam, lấp đầy 25% các bãi chôn lấp.
So why do we have these ghost accumulations of Styrofoam waste? Why can't we just recycle them like many plastics? Well, simply put, recycled polystyrene is too expensive and potentially contaminated, so there is very little market demand for Styrofoam that has to be recycled. And as a result, Styrofoam is considered a nonrenewable material, because it is neither feasible nor viable to recycle polystyrene. And in fact, many cities across the US have even passed ordinances that simply ban the production of many products containing polystyrene, which includes disposable utensils, packing peanuts, takeout containers and even plastic beach toys, all products that are very useful in today's society. And now France has become the first country to completely ban all plastic utensils, cups and plates.
Vậy tại sao chúng ta lại có những sự tích tụ của chất thải Styrofoam? Tai sao ta không thể tái chế chúng như các loại nhựa khác? Rất đơn giản, tái chế polystyrene cực đắt đỏ và có khả năng bị hư hỏng, vì vậy có rất ít thị trường yêu cầu Styrofoam phải được tái chế. Hậu quả là, Styrofoam trở thành vật liệu không thể tái tạo, bởi vì tái chế polystyrene vừa không dễ vừa không thể. Và thật ra rất nhiều thành phố khắp Mỹ Đã thông qua sắc lệnh chính thức cấm sản xuất các sản phẩm chứa polystyrene, Bao gồm các dụng cụ gia dụng dùng một lần đậu phộng đóng gói, hộp đựng thức ăn và thậm chí đồ chơi cát bằng nhựa, tất cả chúng đều rất hữu dụng trong xã hội ngày nay. Và hiện nay Pháp đã trở thành quốc gia đầu tiên cấm hoàn toàn dụng cụ gia dụng bằng nhựa li và dĩa nhựa.
But what if we could keep using Styrofoam and keep benefiting from its cheap, lightweight, insulating and excellent packing ability, while not having to suffer from the repercussions of having to dispose of it? What if we could turn it into something else that's actually useful? What if we could make the impossible possible?
Nhưng sẽ ra sao nếu chúng ta tiếp tục sử dụng Styrofoam và được lợi từ giá rẻ, tính nhẹ nhàng, cách điện và cực dễ để mang theo, trong khi không phải hứng chịu tác động ngược lại hoặc phải từ bỏ nó? Thế nào nếu chúng ta có thể biến nó thành thứ gì khác hữu dụng? Thế nào nếu ta biến điều không thể thành có thể?
My team hypothesized that we could use the carbon that's already in Styrofoam to create activated carbon, which is used in almost every water filter today. And activated carbon works by using very small micropores to filter out contaminants from water or even air.
Nhóm chúng tôi đưa ra giả thuyết sử dụng carbon có sẵn trong Styrofoam để tạo ra than hoạt tính, chất được dùng hầu như trong mọi bình lọc nước ngày nay. Và than hoạt tính hoạt động nhờ sử dụng các hạt mirco siêu nhỏ để lọc các chất gây ô nhiễm ra khỏi nước hoặc không khí.
So we started out by doing a variety of heating tests, and unfortunately, we had many failures. Literally, nothing worked. Besides my dad's grill catching on fire, most of our samples vaporized into nothing, or exploded inside expensive furnaces, leaving a horribly sticky mess. In fact, we were so saddened by our failures that we almost gave up.
Và chúng tôi bắt đầu bằng cách thực hiện vài thử nghiệm nhiệt, nhưng tiếc là chúng tôi thất bại rất nhiều. Thực tế là chẳng có hiệu quả nào. Bên cạnh lò nướng của bố tôi bốc cháy, hầu hết các mẫu thử đều bốc hơi thành hư không, hoặc nổ tung trong các lò đun đắt tiền, để lại một mớ hỗn độn nhớp nháp. Thực ra chúng tôi rất nản vì các lần thất bại, và gần như bỏ cuộc.
So why did we keep trying when all the adults said it was impossible? Well, maybe it's because we're kids. We don't know any better. But the truth is, we kept trying because we thought it was still possible. We knew that if we were successful, we would be helping the environment and making the world a better place. So we kept trying and failing and trying and failing. We were so ready to give up.
Vậy vì sao chúng tôi tiếp tục cố gắng trong khi người lớn đều nói nó không thể? Chắc là vì chúng tôi là con nít. Chúng tôi không biết điều gì tốt hơn thế. Nhưng sự thật là chúng tôi tiếp tục vì tin rằng nó vẫn khả thi. Chúng tôi biết nếu chúng tôi thành công, Chúng tôi có thể cứu lấy môi trường và làm thế giới tốt đẹp hơn. Nên chúng tôi tiếp tục thử và thất bại và thử và thất bại. Chúng tôi đã sắp bỏ cuộc.
But then it happened. With the right temperatures, times and chemicals, we finally got that successful test result showing us that we had created activated carbon from Styrofoam waste. And at that moment, the thing that had been impossible all of a sudden wasn't. It showed us that although we had many failures at the beginning, we were able to persevere through them to get the test results that we wanted. And moreover, not only were we able to create activated carbon for purifying water, but we were also able to reduce Styrofoam waste, solving two global problems with just one solution.
Nhưng rồi nó xảy đến. Với nhiệt độ chuẩn, thời gian và các chất hóa học, cuối cùng chúng tôi cũng có kết quả thành công chứng minh chúng tôi đã tạo ra than hoạt tính từ Styrofoam phế thải. Vào thời điểm đó, điều trước đây bất khả thi bỗng chốc trở nên có thể. Nó cho chúng tôi thấy dù chúng tôi thất bại nhiều từ khi bắt đầu, Chúng tôi vẫn có thể kiên trì vượt qua để đạt kết quả như mong đợi. Và hơn thế nữa, chúng tôi không chỉ có thể tạo ta than hoạt tính để làm sạch nước, Mà còn có thể tái chế Styrofoam phế thải, Giải quyết hai vấn nạn toàn cầu với một giải pháp.
So from then on, we were inspired to take our project further, performing more tests to make it more effective and testing it in real world situations. We then proceeded to receive funding from the NSTA's eCYBERMISSION STEM-in-Action program sponsored by the US Army, as well as FIRST Global Innovation Awards sponsored by XPRIZE. And we were also honored with the Scientific American Innovator Award from Google Science Fair. And using these funds, we plan to file a full patent on our process and to continue to work on our project.
Từ đó, chúng tôi được truyền cảm hứng để phát triển dự án, thực hiện nhiều thử nghiệm để làm nó hiệu quả hơn và thử nghiệm nó vào tình hình thực tế. Sau đó chúng tôi bắt đầu nhận viện trợ Từ chương trình eCYBERMISSION STEM-in-Action của NSTA được bảo trợ bởi Quân đội Mỹ, cũng như Giải thưởng Cải tiến Toàn cầu FIRST tài trợ bởi XPRIZE. Và chúng tôi được vinh danh Với giải thưởng Nhà cải tiến Khoa học Mỹ Trong hội chợ khoa học của Google. Với tiền tài trợ, chúng tôi dự định đăng kí bằng sáng chế cho qui trình ấy và tiếp tục làm việc với dự án.
So yes, although we started with catching my dad's grill on fire and failing so many times that we almost quit, it was well worth it when we look back at it now. We took a problem that many people said was impossible and we made it possible, and we persevered when it looked like nothing that we did would work. We learned that you can't have success without a little, or a lot, of failure.
Và vâng, dù chúng tôi bắt đầu với lò nướng bốc cháy của bố tôi và thất bại rất nhiều lần đến nỗi gần như bỏ cuộc, Khi nhìn lại, chúng hoàn toàn xứng đáng. Chúng tôi chọn vấn đề mà nhiều người cho rằng bất khả thi và làm nó trở nên khả thi, và chúng tôi kiên trì với công việc dù trông chúng chả có gì tiến triển. Chúng tôi học được rằng bạn không thể thành công nếu không gặp, ít thì nhiều, những thấy bại
So in the future, don't be afraid if your grill goes up in flames, because you never know when your idea might just catch fire.
Nên trong tương lai, đừng sợ nếu lò nướng của bạn bốc cháy, vì bạn chẳng bao giờ biết khi nào ý tưởng của bạn bắt lửa
Thank you.
Cảm ơn mọi người.
(Applause)
(Vỗ tay)