I'm going to talk to you tonight about coming out of the closet, and not in the traditional sense, not just the gay closet. I think we all have closets. Your closet may be telling someone you love her for the first time, or telling someone that you're pregnant, or telling someone you have cancer, or any of the other hard conversations we have throughout our lives. All a closet is is a hard conversation, and although our topics may vary tremendously, the experience of being in and coming out of the closet is universal. It is scary, and we hate it, and it needs to be done.
Tối nay tôi muốn nói với các bạn hãy bước ra khỏi cái tủ của chính bạn, không phải theo nghĩa thông thường, cũng không chỉ là cái tủ của người đồng tính Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều có những cái tủ riêng của mình. Khó khăn của bạn có thể là nói cho một ai đó biết rằng bạn yêu cô ấy ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, hay bạn đang mang bầu, hay bạn mắc bệnh ung thư, hay bất kì những cuộc trò chuyện khó nói mà chúng ta đã từng có trong suốt đời mình. Mỗi trở ngại là một cuộc trò chuyện khó nói, và mặc dù chủ đề nói chuyện có thể trên trời dưới bể, thì trải nghiệm của việc đi vào hay bước ra cái tủ của bạn đều giống nhau. Nó rất đáng sợ. Tuy ghét nó, chúng ta vẫn cần phải làm vậy.
Several years ago, I was working at the South Side Walnut Cafe, a local diner in town, and during my time there I would go through phases of militant lesbian intensity: not shaving my armpits, quoting Ani DiFranco lyrics as gospel. And depending on the bagginess of my cargo shorts and how recently I had shaved my head, the question would often be sprung on me, usually by a little kid:
Vài năm trước đây, khi còn làm việc tại quán cà phê South Side Walnut, một quán ăn rẻ tiền tại thị trấn, và trong suốt thời gian ở đó, tôi đã trải qua những giai đoạn phản đối gay gắt người đồng tính nữ không cạo lông nách, trích dẫn lời bài hát mà Ani DiFranco thể hiện như lời thánh ca. Vì chiếc quần soóc thô rộng thùng thình và cắt tóc thường xuyên, nên tôi thường nhận được câu hỏi từ những đứa bé:
"Um, are you a boy or are you a girl?"
"Bác là con trai hay con gái vậy?"
And there would be an awkward silence at the table. I'd clench my jaw a little tighter, hold my coffee pot with a little more vengeance. The dad would awkwardly shuffle his newspaper and the mom would shoot a chilling stare at her kid. But I would say nothing, and I would seethe inside. And it got to the point where every time I walked up to a table that had a kid anywhere between three and 10 years old, I was ready to fight. (Laughter) And that is a terrible feeling. So I promised myself, the next time, I would say something. I would have that hard conversation.
Khi đó không khí quanh bàn sẽ yên lặng một cách kì quặc. Tôi chỉ biết nghiến chặt răng, và nắm ấm cà phê trong tay mình chặt hơn. Bố của đứa trẻ thì lật tờ báo trong tay một cách kì quặc còn mẹ nó thì lườm nó. Nhưng tôi không nói gì cả, dù trong người đang sôi cả lên. Và nói thẳng ra là mỗi khi tôi bước tới phục vụ một bàn ăn có trẻ con tầm 3-10 tuổi tôi luôn sẵn sàng đấu tranh. (Cười) Đó là một cảm giác thật kinh khủng. Vậy nên tôi đã tự hứa với mình, lần sau, tôi sẽ nói với chúng điều gì đó. Đó là cuộc trò chuyện khó nói của tôi.
So within a matter of weeks, it happens again.
Và vài tuần sau, nó lại tái diễn.
"Are you a boy or are you a girl?"
"Bác là con trai hay con gái vậy?"
Familiar silence, but this time I'm ready, and I am about to go all Women's Studies 101 on this table. (Laughter) I've got my Betty Friedan quotes. I've got my Gloria Steinem quotes. I've even got this little bit from "Vagina Monologues" I'm going to do. So I take a deep breath and I look down and staring back at me is a four-year-old girl in a pink dress, not a challenge to a feminist duel, just a kid with a question: "Are you a boy or are you a girl?"
Cũng là sự im lặng quen thuộc, nhưng lần này tôi đã sẵn sàng, và rằng tôi sắp sửa tham gia cuộc nghiên cứu phụ nữ lần thứ 101 tại bàn ăn này. (Cười) Tôi đã trích dẫn lời Betty Friedan. Và cả lời của Gloria Steinem. Thậm chí cả một ít từ "Vagina Monologues". Rồi hít vào một hơi thật sâu, tôi nhìn xuống và đang nhìn trừng trừng vào tôi là một cô bé 4 tuổi đang mặc một chiếc váy hồng, đó không phải là một thử thách đối với một người đấu tranh cho bình đẳng phụ nữ mà chỉ là một câu hỏi của một đứa bé: "Bác là con trai hay con gái?"
So I take another deep breath, squat down to next to her, and say, "Hey, I know it's kind of confusing. My hair is short like a boy's, and I wear boy's clothes, but I'm a girl, and you know how sometimes you like to wear a pink dress, and sometimes you like to wear your comfy jammies? Well, I'm more of a comfy jammies kind of girl."
Vậy nên tôi hít một hơi thật sâu khác ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé và đáp, "Ta biết trông ta dễ gây nhầm lẫn. Bởi tóc ta ngắn giống con trai, và ta mặc quần áo con trai, nhưng ta là con gái, và cũng giống như cháu đôi lúc thích mặc váy hồng, nhưng đôi khi lại mặc bộ quần áo ngủ thoải mái. Và ta là kiểu con gái thích mặc quần áo ngủ."
And this kid looks me dead in the eye, without missing a beat, and says, "My favorite pajamas are purple with fish. Can I get a pancake, please?" (Laughter) And that was it. Just, "Oh, okay. You're a girl. How about that pancake?"
Cô bé nhìn tôi như chết trân và đáp lại ngay lập tức, "Bộ quần áo ngủ yêu thích của cháu có màu tím và hình con cá. Cháu muốn gọi một chiếc bánh kếp." (Cười) Thế đó. "À, ra thế. Bác là con gái. Cháu muốn gọi bánh kếp?"
It was the easiest hard conversation I have ever had. And why? Because Pancake Girl and I, we were both real with each other.
Đó là cuộc trò chuyện khó chịu dễ vượt qua nhất mà tôi từng có. Vì sao ư? Vì cô bé bánh kếp và tôi cả hai đều hiểu lẫn nhau.
So like many of us, I've lived in a few closets in my life, and yeah, most often, my walls happened to be rainbow. But inside, in the dark, you can't tell what color the walls are. You just know what it feels like to live in a closet. So really, my closet is no different than yours or yours or yours. Sure, I'll give you 100 reasons why coming out of my closet was harder than coming out of yours, but here's the thing: Hard is not relative. Hard is hard. Who can tell me that explaining to someone you've just declared bankruptcy is harder than telling someone you just cheated on them? Who can tell me that his coming out story is harder than telling your five-year-old you're getting a divorce? There is no harder, there is just hard. We need to stop ranking our hard against everyone else's hard to make us feel better or worse about our closets and just commiserate on the fact that we all have hard. At some point in our lives, we all live in closets, and they may feel safe, or at least safer than what lies on the other side of that door. But I am here to tell you, no matter what your walls are made of, a closet is no place for a person to live.
Giống như nhiều người trong chúng ta, tôi đã sống trong những chiếc tủ cả đời mình, và gần như mọi lúc, bốn bề chiếc tủ đều như cầu vồng. Nhưng bên trong lại tối đen, và bạn không thể biết được bốn mặt chiếc tủ có màu gì. Bạn sẽ biết cảm giác khi sống trong một chiếc tủ như thế nào. Nên thực tế là, chiếc tủ của tôi không khác gì mấy chiếc tủ của bạn của bạn này hay của bạn kia. Chắc chắn tôi có thể đưa ra cho bạn 100 lý do vì sao việc tôi bước ra chiếc tủ của mình lại khó hơn việc bạn bước ra chiếc tủ của bạn, nhưng đây mới là điều cần nói: khó khăn không phải mang tính tương đối. Mà khó là khó. Ai có thể nói với tôi rằng giải thích cho ai đó việc bạn vừa mới phá sản lại khó hơn việc nói với người khác rằng bạn vừa mới lừa dối họ? Ai có thể nói rằng câu chuyện mà mình sắp nói lại khó hơn so với việc nói với đứa con năm tuổi của bạn rằng bạn sắp ly hôn? Chẳng có câu chuyện nào khó nói hơn cả, chỉ có câu chuyện khó nói mà thôi. Chúng ta cần ngừng so sánh cái khó của mình với của người khác chỉ để khiến bản thân cảm thấy tốt hơn hay tệ hơn với chiếc tủ của mình hay chỉ để xót xa trước sự thật là tất cả chúng ta đều có cái khó của mình. Tại một thời điểm nào đó trong đời mình, chúng ta đều sống trong những chiếc tủ của mình, và có thể cảm thấy an toàn, hay ít nhất cũng an toàn hơn so với việc ở phía bên ngoài cánh tủ. Nhưng tôi ở đây để nói với các bạn rằng cho dù chiếc tủ của bạn được làm từ gì, thì nó cũng không phải là nơi để con người sống.
Thanks. (Applause)
Cám ơn.(Vỗ tay)
So imagine yourself 20 years ago. Me, I had a ponytail, a strapless dress, and high-heeled shoes. I was not the militant lesbian ready to fight any four-year-old that walked into the cafe. I was frozen by fear, curled up in the corner of my pitch-black closet clutching my gay grenade, and moving one muscle is the scariest thing I have ever done. My family, my friends, complete strangers -- I had spent my entire life trying to not disappoint these people, and now I was turning the world upside down on purpose. I was burning the pages of the script we had all followed for so long, but if you do not throw that grenade, it will kill you.
Hãy tưởng tượng ra bạn 20 năm trước. Tôi khi đó để tóc đuôi gà, mặc váy không dây quai và đi giày cao gót. Tôi khi đó không phải là một cô gái đồng tính luôn sẵn sàng nói trả bất kì đứa bé bốn tuổi nào bước vào quán cà phê. Tôi chỉ đông cứng người vì sợ, cuộn người lại ở trong góc tủ tối đen của mình giữ chặt lấy quả lựu đạn đồng tính và cử động, dù chỉ là nhúc nhích, là điều đáng sợ nhất mà tôi từng làm. Gia đình, bạn bè, và những con người hoàn toàn xa lạ tôi đã dành cả đời mình cố gắng không làm những con người đó thất vọng và giờ tôi đã khiến cả thế giới đó đảo lộn một cách có chủ ý. Tôi đã đốt cháy tất cả những kịch bản mà chúng ta đã đi theo bấy lâu nay, bởi nếu bạn không ném quả lựu đạn đó đi, thì nó sẽ giết chết bạn.
One of my most memorable grenade tosses was at my sister's wedding. (Laughter) It was the first time that many in attendance knew I was gay, so in doing my maid of honor duties, in my black dress and heels, I walked around to tables and finally landed on a table of my parents' friends, folks that had known me for years. And after a little small talk, one of the women shouted out, "I love Nathan Lane!" And the battle of gay relatability had begun.
Một trong những cú ném lựu đạn đáng nhớ nhất của tôi là tại đám cưới của chị gái tôi. (cười) Đó là lần đầu tiên mà rất nhiều người tham dự đám cưới biết được tôi là đồng tính, trong lúc tôi đang vinh dự đóng vai trò phù dâu trong chiếc váy đen và đôi giày cao gót, tôi bước tới từng bàn khách một và cuối cùng là bàn của bạn bè bố mẹ tôi, những người đã biết tôi nhiều năm trời. Và sau một cuộc nói chuyện nho nhỏ, một trong những người phụ nữ ở đó hét to rằng, "Tôi yêu Nathan Lane!" Và một cuộc tranh luận về đồng tính đã nổ ra.
"Ash, have you ever been to the Castro?"
"Ash, cô đã từng tới Castro chưa?"
"Well, yeah, actually, we have friends in San Francisco."
"Rồi, thực ra chúng tôi có bạn ở San Francisco."
"Well, we've never been there but we've heard it's fabulous."
"Chúng tôi chưa bao giờ tới đó nhưng nghe nói rằng nơi đó rất tuyệt."
"Ash, do you know my hairdresser Antonio? He's really good and he has never talked about a girlfriend."
"Ash, cô có biết Antonio - thợ cắt tóc của tôi không? Anh ấy rất tốt và anh ấy chưa bao giờ nói chuyện về một cô bạn gái cả."
"Ash, what's your favorite TV show? Our favorite TV show? Favorite: Will & Grace. And you know who we love? Jack. Jack is our favorite."
"Ash, thế chương trình tivi yêu thích của cô là gì? Chương trình tivi yêu thích của chúng tôi ư? Will & Grace. Và mọi người có biết chúng tôi thích ai không? Jack. Chúng tôi yêu mến Jack."
And then one woman, stumped but wanting so desperately to show her support, to let me know she was on my side, she finally blurted out, "Well, sometimes my husband wears pink shirts." (Laughter)
Và rồi một người phụ nữ, tuy bối rối nhưng vô cùng muốn thể hiện sự ủng hộ của mình, để tôi biết rằng cô ấy đứng về phía tôi, cuối cùng buột miệng rằng, "Ừ thì thi thoảng chồng tôi cũng mặc áo cộc tay màu hồng." (cười)
And I had a choice in that moment, as all grenade throwers do. I could go back to my girlfriend and my gay-loving table and mock their responses, chastise their unworldliness and their inability to jump through the politically correct gay hoops I had brought with me, or I could empathize with them and realize that that was maybe one of the hardest things they had ever done, that starting and having that conversation was them coming out of their closets. Sure, it would have been easy to point out where they felt short. It's a lot harder to meet them where they are and acknowledge the fact that they were trying. And what else can you ask someone to do but try? If you're going to be real with someone, you gotta be ready for real in return.
Và lúc đó tôi đã có một lựa chọn, giống như những kẻ ném lựu đạn sẽ làm. Tôi có thể quay trở lại chỗ bạn gái mình quay lại bàn những người bạn đồng tính của mình và bắt chước phản ứng của họ, vẻ bộ thanh cao và sự bất lực của họ khi cố gắng tránh từ ngữ thiếu tôn trọng người đồng tính khi nói chuyện với tôi hoặc tôi có thể thông cảm với họ và nhận ra rằng đây có lẽ là một trong những vấn đề khó khăn nhất, mà họ từng gặp, rằng việc họ bắt đầu những cuộc trò chuyện chính là lúc họ bước ra khỏi chiếc tủ của mình. Chắc chắc là sẽ rất dễ dàng để chỉ ra họ thiếu sót ở điểm nào. Nhưng sẽ khó gặp họ hơn tại chiếc tủ của họ và khó để nhận ra sự thật rằng họ đang cố gắng. Bạn có thể đòi hỏi ai đó làm gì khác ngoài việc cố gắng? Nếu bạn thực sự muốn sống thật lòng mình với ai đó, đổi lại bạn cần sẵn sàng chấp nhận sự thật.
So hard conversations are still not my strong suit. Ask anybody I have ever dated. But I'm getting better, and I follow what I like to call the three Pancake Girl principles. Now, please view this through gay-colored lenses, but know what it takes to come out of any closet is essentially the same.
Vì vậy, những cuộc trò chuyện khó nói vẫn chưa phải là điểm mạnh của tôi. Bạn có thể hỏi bất kì ai mà tôi từng hẹn hò. Nhưng tôi đang khá dần lên, và tuân theo những điều mà tôi gọi là ba quy tắc Cô bé Bánh kếp. Giờ, hãy nhìn chuyện này qua lăng kính của những người đồng tính nhưng hãy biết rằng cái giá cho việc bước ra khỏi bất kì chiếc tủ nào cũng nhất thiết phải giống nhau.
Number one: Be authentic. Take the armor off. Be yourself. That kid in the cafe had no armor, but I was ready for battle. If you want someone to be real with you, they need to know that you bleed too.
Điều thứ nhất: Chân thực Hãy cởi bỏ chiếc áo giáp của mình. Hãy là chính mình Đứa trẻ ở quán cà phê không có mặc áo giáp, nhưng tôi đã sẵn sàng cho trận chiến. Và nếu bạn muốn ai đó sống thật với bạn, thì họ cần biết rằng bạn cũng đang đấu tranh để được bên cạnh họ
Number two: Be direct. Just say it. Rip the Band-Aid off. If you know you are gay, just say it. If you tell your parents you might be gay, they will hold out hope that this will change. Do not give them that sense of false hope. (Laughter)
Điều thứ hai: Thẳng thắn. Cứ nói ra. Xé chiếc băng keo trên vết thương của bạn ra. Nếu biết mình là đồng tính, cứ nói điều đó ra. Nếu bạn nói với cha mẹ mình rằng có lẽ con là người đồng tính, thì họ sẽ giữ hy vọng rằng chuyện đó sẽ thay đổi. Đừng trao cho họ niềm hy vọng giả tạo đó. (cười)
And number three, and most important -- (Laughter) Be unapologetic. You are speaking your truth. Never apologize for that. And some folks may have gotten hurt along the way, so sure, apologize for what you've done, but never apologize for who you are. And yeah, some folks may be disappointed, but that is on them, not on you. Those are their expectations of who you are, not yours. That is their story, not yours. The only story that matters is the one that you want to write. So the next time you find yourself in a pitch-black closet clutching your grenade, know we have all been there before. And you may feel so very alone, but you are not. And we know it's hard but we need you out here, no matter what your walls are made of, because I guarantee you there are others peering through the keyholes of their closets looking for the next brave soul to bust a door open, so be that person and show the world that we are bigger than our closets and that a closet is no place for a person to truly live.
Và điều thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất (cười) Không hối tiếc. Bạn đang nói về sự thật của bản thân. Đừng bao giờ cảm thấy có lỗi vì điều đó. Một vài người có lẽ sẽ bị tổn thương, nhưng chắc chắn là bạn có thể thấy tội lỗi vì những gì mà mình đã làm, chứ không bao giờ thấy tội lỗi cho việc bạn là ai. Và đúng vậy, có người sẽ cảm thấy thất vọng, nhưng đó là do họ, chứ không phải bạn. Đó là do những kì vọng của họ về bạn, chứ không phải là của bạn về bản thân mình. Đó là câu chuyện riêng của họ, chứ không phải của bạn. Câu chuyện duy nhất bạn cần quan tâm là câu chuyện mà bạn muốn viết. Vì thế, nếu lần tới bạn có thấy mình đang ở trong một góc tủ tối đen ôm chặt quả lựu đạn của mình, thì hãy nhớ rằng tất cả chúng tôi cũng đều đã từng ở đó trước đây. Và có thể bạn sẽ cảm thấy rất cô đơn, nhưng thật ra không phải vậy. Và chúng tôi biết việc này là khó nhưng chúng tôi cần bạn bước ra khỏi đó, cho dù chiếc tủ của bạn được làm từ thứ gì, bởi vì tôi cam đoan với bạn rằng có những người khác đang nhòm qua lỗ khóa chiếc tủ của họ để tìm kiếm linh hồn dũng cảm tiếp theo lao ra khỏi cánh cửa tủ, để trở thành con người đó và để cho thế giới này thấy rằng chúng ta to lớn hơn cả những chiếc tủ của mình rằng một chiếc tủ không phải là nơi mà một con người thực sự sống.
Thank you, Boulder. Enjoy your night. (Applause)
Xin cám ơn, Boulder. Chúc mọi người một tối vui vẻ.