In the early 1960s, Dick Fosbury tried his hand at almost every sport, but never excelled at anything, until, at the age of 16, he turned to the high jump. But when he couldn't compete against the strong athletes at his college using the standard high jump techniques of the time, Fosbury tried to jump a different way: backwards. Instead of jumping with his face towards the bar, bringing each leg over in the traditional straddle method, he jumped with his back towards the bar. Fosbury improved his record by over half a foot, and left his coaches amazed by this strange new style of high jumping. During the next few years, Fosbury perfected his high jump style, won the U.S. National trials, and assured his place in the 1968 Olympics in Mexico. In the Olympic Games, Fosbury amazed the world with his new technique, winning a gold metal with an Olympic record leap of 2.24 meters. By the next Olympic Games, almost all of the competing of high jumpers had adopted what came to be known as the Fosbury Flop. What's the secret behind the technique? It lies in a physics concept called the center of mass. For every object, we can locate the average position of all of its mass by taking into account how the mass is spread around the object. For instance, the center of mass of a flat, rectangular object of uniform density will be in the intersection of both diagonals, in equal distance from each corner. We can find the center of mass for other objects by similar calculations, or by finding the object's balancing point, which lies right underneath its center of mass. Try balancing a broom by holding it and slowly bringing your hands together until they meet. This balancing point lies right underneath the broom's center of mass. We humans also have a center of mass. When most people stand up, their center of mass is around the belly, but what happens to your center of mass when you lift your hands in the air? Your center of mass moves upwards. It moves all the time as you move through the day, based on how your body is positioned. It can even move outside of your body. When you bend forward, your center of mass is located below your bent belly in a place where there is no mass at all. Weird to think about, but that's the average position of all your mass. Many objects' center of mass are outside their bodies. Think of doughnuts or boomerangs. Now look at the Fosbury Flop, and follow the position of the center of mass of the jumper. The jumper runs very fast, so he can divert his horizontal velocity to vertical velocity, and jumps. Wait for it...there. Look at the jumper's center of mass as his body bends backward. It's below the bar. That is the secret behind the jump. With the old, pre-Fosbury techniques, the jumper had to apply enough force to lift his center of mass above the bar by a few inches in order to clear it. The Fosbury Flopper doesn't have to do that. The genius of the Fosbury Flop is that the jumper can apply the same amount of force, but raise his body much higher than before. That means he can raise the bar so high that even when his center of mass can't go any higher, his arching body can. Fosbury's technique brought the high jump to new heights by splitting the jumper's body away from his center of mass, giving it that much more room to clear higher and higher bars. So the Fosbury Flop may be sports history's only great leap forward, that is also a great leap backward.
Vào đầu những năm 60, Dick Fosbury đã thử sức với hầu hết các môn thể thao, nhưng chưa bao giờ xuất sắc ở bất cứ môn nào, tới năm 16 tuổi, ông chuyển qua môn nhảy cao. Nhưng khi không thể cạnh tranh được với những vận động viên mạnh nhất là đồng nghiệp của ông sử dụng kỹ thuật nhảy cao tiêu chuẩn lúc bấy giờ, Fosbury thử nhảy theo cách khác: nhảy ngược. Thay vì nhảy theo kiểu đối mặt thẳng với xà, nâng từng chân qua theo kiểu nhảy truyền thống, ông nhảy quay lưng lại với xà. Fosbury cải thiện được kỷ lục của mình hơn 15cm, và khiến huấn luyện viên phải kinh ngạc bằng cách nhảy cao mới lạ này. Trong vòng vài năm tiếp theo, Fosbury đã hoàn thiện kiểu nhảy cao của mình, và đã giành chiến thắng tại các cuộc thi quốc gia Hoa Kỳ, và giữ vững vị trí của mình tại Olympics Mexico 1968 . Tại thế vận hội Olympic, Fosbury đã làm cả thế giới kinh ngạc với kỹ thuật mới của ông, giành huy chương vàng với kỷ lục Olympic nhảy cao 2.24 mét. Tới kỳ Olympic tiếp theo, hầu hết những vận động viên nhảy cao đã làm theo kiểu nhảy nổi tiếng được biết đến với cái tên nhảy lật ngược Fosbury. Bí mật đằng sau kỹ thuật này là gì? Nó nằm ở một khái niệm vật ký được gọi là trọng tâm. Với mọi vật, chúng ta định vị được vị trí trung bình của tổng khối lượng vật bằng cách đưa vào tính toán khối lượng dàn trải trên toàn vật thể. Ví dụ như, trọng tâm của vật hình chữ nhật phẳng có tỷ trọng đồng nhất sẽ là giao điểm của hai đường chéo, cách đều các góc. Chúng ta có thể tìm trọng tâm của những vật khác bằng những cách tương tự, hoặc bằng cách tìm điểm cân bằng của vật, điểm nằm ngay dưới trọng tâm. Thử giữ thăng bằng cây chổi bằng cách giữ nó và từ từ đưa hai tay lại gần nhau cho tới khi vừa chạm. Điểm thăng bằng này nằm ngay dưới trọng tâm của vật. Con người chúng ta cũng có trọng tâm. Hầu hết mọi người khi đứng, trọng tâm của họ nằm quanh vùng bụng, nhưng điều gì xảy ra với trọng tâm của bạn khi bạn giơ hai tay lên cao? Trọng tâm của bạn di chuyển lên. Nó luôn di chuyển theo chuyển động của bạn trong ngày, dựa vào tạo hình của cơ thể bạn. Nó thậm chí có thể di chuyển ra ngoài cơ thể. Khi bạn gập người về phía trước, trọng tâm của bạn nằm dưới vùng uốn bụng nơi không có chút khối lượng nào cả. Nghĩ thật là kỳ quặc, nhưng đó là vị trí trung bình khối lượng của bạn. Rất nhiều vật thể có trọng tâm nằm ngoài thân của chúng. Hãy nghĩ đến bánh vòng hay bummêrăng. Giờ hãy nhìn vào kiểu nhảy ngược Fosbury, theo vị trí của trọng tâm người nhảy. Người nhảy chạy rất nhanh, nên anh ta có thể chuyển hướng vận tốc ngang thành vận tốc dọc và nhảy. Đợi một chút... ngay đó. Hãy nhìn trọng tâm của người nhảy khi anh ta uốn lưng ra sau. Nó nằm dưới thanh xà. Đó chính là bí mật đằng sau cú nhảy. Với kĩ thuật cũ, trước kiểu Fosbury, người nhảy phải thực hiện đủ lực để nâng trọng tâm cơ thể lên trên thanh xà hơn một vài inch để vượt qua được nó. Kiểu nhảy ngược Flopper không cần phải làm điều này. Sự vượt trội ở kiểu nhảy ngược Fosbury đó là người nhảy có thể dùng một lực tương đương, nhưng có thể nâng cơ thể của mình cao hơn trước. Điều đó có nghĩa là người nhảy có thể nâng mức xà lên rất cao ngay cả khi trọng tâm cơ thể của họ không thể lên cao hơn được nữa, nhưng cơ thể uốn cong có thể qua được. Kỹ thuật nhảy Fosbury đã đưa môn nhảy cao tới những độ cao mới bằng cách tách cơ thể người nhảy ra khỏi trọng tâm của họ, mang lại rất nhiều khoảng trống để nhảy cao hơn với mức xà cao hơn. Vậy nên kiểu nhảy Fosbury là điều duy nhất trong lịch sử thể thao có thể vừa là một bước nhảy tiến lên vĩ đại, cũng đồng thời là một bước nhảy lùi vĩ đại.