A few words about how I got started, and it has a lot to do with happiness, actually. When I was a very young child, I was extremely introverted and very much to myself. And, kind of as a way of surviving, I would go into my own very personal space, and I would make things. I would make things for people as a way of, you know, giving, showing them my love. I would go into these private places, and I would put my ideas and my passions into objects -- and sort of learning how to speak with my hands. So, the whole activity of working with my hands and creating objects is very much connected with not only the idea realm, but also with very much the feeling realm. And the ideas are very disparate.
Vài lời về việc tôi đã bắt đầu như thế nào, và thực tế có nhiều điều vui thích khi làm nó. Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi cực kỳ nhút nhát và rất thu mình. Và như là một cách để tồn tại, tôi muốn đi đến một nơi thật riêng tư, để làm ra cái này cái kia. Tôi thích làm các thứ cho mọi người như là một cách thể hiện tình yêu của tôi với mọi người. tôi thích đến những nơi riêng tư này, và truyền những ý tưởng và niềm say mê của mình vào các đồ vật, và học cách để nói chuyện với đôi tay của mình. Vì vậy, tất cả các động tác làm việc của tôi với đôi tay và sáng tạo ra các đồ vật liên quan rất nhiều đến không chỉ ở lĩnh vực ý tưởng, mà còn rất nhiều với lĩnh vực cảm giác. Và các ý tưởng thì rất hỗn tạp.
I'm going to show you many different kinds of pieces, and there's no real connection between one or the other, except that they sort of come out of my brain, and they're all different sort of thoughts that are triggered by looking at life, and seeing nature and seeing objects, and just having kind of playful random thoughts about things.
Tôi sẽ trình bày với các bạn rất nhiều các mẫu loại khác nhau, và không có một sự liên kết nào thực sự giữa cái này với cái khác, trừ việc chúng là những thứ xuất phát từ bộ não của tôi, và chúng đều là những suy nghĩ khác nhau nảy sinh ra khi ta nhìn vào cuộc sống, nhìn ngắm thiên nhiên và các vật thể, và thế là ta có những ý nghĩ tình cờ hay ho về mọi thứ.
When I was a child, I started to explore motion. I fell in love with the way things moved, so I started to explore motion by making little flipbooks. And this is one that I did, probably like when I was around seventh grade, and I remember when I was doing this, I was thinking about that little rock there, and the pathway of the vehicles as they would fly through the air, and how the characters --
Khi tôi là một cậu bé, tôi bắt đầu khám phá về chuyển động. Tôi say mê cách mà các thứ chuyển động, vì vậy tôi bắt đầu khám phá chuyển động bằng cách làm các hình động khi lật các trang sách có hình vẽ (flipbook). Và đây là cái mà tôi thực sự thích khi tôi khoảng lớp 7, và tôi nhớ khi tôi làm cái này, tôi nghĩ có một hòn đá nhỏ ở đó, và đường đi của xe cộ như là chúng có thể bay trong không khí, và các nhân vật như thế nào...
(Laughter) --
(Cười)
would come shooting out of the car, so, on my mind, I was thinking about the trajectory of the vehicles. And of course, when you're a little kid, there's always destruction. So, it has to end with this --
có thể bị bật ra khỏi xe, vì vậy trong tâm trí của mình, tôi nghĩ về quỹ đạo đường đi của xe cộ. Và tất nhiên, khi bạn là một đứa trẻ nhỏ thì luôn luôn có sự hư hạ. Vì thế, nó đã kết thúc với cái này....
(Laughter) --
(Cười)
gratuitous violence.
sự thô bạo vô lý.
(Laughter)
(Cười)
So that was how I first started to explore the way things moved, and expressed it.
Và đó là cách lần đầu tôi bắt đầu khám phá cách các vật chuyển động, và diễn tả nó.
Now, when I went to college, I found myself making fairly complicated, fragile machines. And this really came about from having many different kinds of interests. When I was in high school, I loved to program computers, so I sort of liked the logical flow of events. I was also very interested in perhaps going into surgery and becoming a surgeon, because it meant working with my hands in a very focused, intense way. So, I started taking art courses, and I found a way to make sculpture that brought together my love for being very precise with my hands, with coming up with different kinds of logical flows of energy through a system. And also, working with wire -- everything that I did was both a visual and a mechanical engineering decision at the same time. So, I was able to sort of exercise all of that.
Đến giờ khi tôi đã học đại học, tôi tự làm các máy móc mong manh, nhỏ bé và khá phức tạp. Và điều này thực sự đi đến từ rất nhiều sự hứng thú khác nhau. Khi tôi còn ở trung học, tôi thích lập trình máy tính, vì vậy tôi phân loại các dòng sự kiện có vẻ logic. Tôi cũng rất quan tâm đến khả năng đi đến phòng phẫu thuật và trở thành nhà phẫu thuật, bởi nó làm việc bằng đôi tay của mình theo một cách cực kỳ tập trung. Vì vậy tôi bắt đầu tham dự các khóa học nghệ thuật, và tôi học được cách tạo ra tác phẩm điêu khắc mà cùng mang đến sự say mê khi làm việc chính xác với đôi tay của mình cùng với sự đi lên với nhiều loại dòng năng lượng logic khác nhau qua một hệ thống. Và cả làm việc với dây...tất cả các thứ mà tôi đã làm là quyết định công nghệ có cả hai tính chất của cơ học và nhìn thấy được ở cùng một thời điểm. Vì vậy tôi có thể phân loại các bài tập.
Now, this kind of machine is as close as I can get to painting. And it's full of many little trivial end points, like there's a little foot here that just drags around in circles and it doesn't really mean anything. It's really just for the sort of joy of its own triviality. The connection I have with engineering is the same as any other engineer, in that I love to solve problems. I love to figure things out, but the end result of what I'm doing is really completely ambiguous.
Bây giờ, loại máy móc này giống như là tôi có thể vẽ ra. Và nó có đầy những điểm cuối nhỏ bé không quan trọng, giống như là một bàn chân nhỏ ở đây mà đang kéo lê vòng quanh các đường tròn và nó không thực sự có nghĩa gì cả. Nó thực ra chỉ là những trò tiêu khiển tầm phào. Sự liên hệ của tôi với kỹ thuật cũng giống như bất kỳ một kỹ sư nào khác, là tôi thích giải các bài toán. Tôi thích tìm ra lời giải đáp, nhưng kết quả cuối cùng của những gì tôi làm thì thật sự mơ hồ.
(Laughter)
(Cười)
That's pretty ambiguous.
Đó là một sự mơ hồ dễ thương.
(Laughter)
(Cười)
The next piece that is going to come up is an example of a kind of machine that is fairly complex. I gave myself the problem. Since I'm always liking to solve problems, I gave myself the problem of turning a crank in one direction, and solving all of the mechanical problems for getting this little man to walk back and forth. So, when I started this, I didn't have an overall plan for the machine, but I did have a sense of the gesture, and a sense of the shape and how it would occupy space. And then it was a matter of starting from one point and sort of building to that final point. That little gear there switches back and forth to change direction. And that's a little found object.
Mẫu tiếp theo mà sẽ được đưa ra là một ví dụ về một loại máy móc khá phức tạp. Tôi tự đưa ra bài toán này. Bởi tôi luôn thích giải quyết vấn đề, Tôi tự đưa ra vấn đề quay cái quay tay theo một hướng, và giải quyết tất cả các vấn đề cơ khí để sao cho hình nhân nhỏ bé này có thể tiến lên, lùi lại. Vì vậy khi tôi bắt đầu cái này, tôi không có một sơ đồ toàn thể cho cái máy, nhưng tôi có định hình về điệu bộ và định hình về hình dáng và cách nó chiếm hữu không gian. Và sau đó là vấn đề về điểm bắt đầu và xây dựng đến điểm cuối cùng. Cái bánh răng nhỏ đó quay ra sau hoặc trước để thay đổi hướng. Và thế là một vấn đề nhỏ được tìm ra.
So a lot of the pieces that I've made, they involve found objects. And it really -- it's almost like doing visual puns all the time. When I see objects, I imagine them in motion. I imagine what can be said with them.
Vì vậy tôi đã làm rất nhiều mẫu, chúng liên quan đến các vấn đề đã tìm ra. Và nó thật sự-hầu như là giống trò chơi chữ bằng mắt thường thấy. Khi tôi nhìn vào vật thể, tôi tưởng tượng chúng đang chuyển động, Tôi tưởng tượng có thể nói với chúng những gì.
This next one here, "Machine with Wishbone," it came about from playing with this wishbone after dinner. You know, they say, never play with your food -- but I always play with things. So, I had this wishbone, and I thought, it's kind of like a cowboy who's been on his horse for too long.
Cái tiếp theo đây, một cái máy với một cái chạc xương đòn, nó nảy sinh từ trò chơi với chạc xương đòn sau bữa tối. Bạn biết đấy, người ta nói là đừng có nghịch ngợm với đồ ăn -- nhưng tôi lại luôn bày trò như vậy. Thế là tôi có cái chạc xương đòn và tôi nghĩ, nó giống như một anh cao bồi mà ngồi trên ngựa quá lâu.
(Laughter)
(Cười)
And I started to make him walk across the table, and I thought, "Oh, I can make a little machine that will do that." So, I made this device, linked it up, and the wishbone walks. And because the wishbone is bone -- it's animal -- it's sort of a point where I think we can enter into it. And that's the whole piece.
Và tôi bắt đầu làm cho anh ta đi trên bàn, và tôi nghĩ "Ồ, tôi có thể chế tạo một cái máy nhỏ để làm như thế" Thế là tôi làm ra cái này, nối kết nó , và cái chạc xương đòn đi lại được, và bởi cái chạc xương đòn là một cái xương, nó là động vật có một điểm mà tôi nghĩ ta có thể chú tâm vào. Và đó là toàn bộ mẫu vật.
(Laughter)
(Cười)
That's about that big.
Nó sẽ đủ lớn.
(Applause)
(Vỗ tay)
This kind of work is also very much like puppetry, where the found object is, in a sense, the puppet, and I'm the puppeteer at first, because I'm playing with an object. But then I make the machine, which is sort of the stand-in for me, and it is able to achieve the action that I want.
Loại công việc này cũng rất giống nghệ thuật múa rối khi ta thấy các đồ vật, có cảm giác, con rối và tôi là người điều khiển con rối đầu tiên vì tôi đang chơi với một vật, nhưng sau đó tôi làm ra cái máy, nó có thể đóng thế cho tôi. và nó có thể có được những động tác mà tôi muốn.
The next piece I'll show you is a much more conceptual thought, and it's a little piece called "Cory's Yellow Chair." I had this image in my mind, when I saw my son's little chair, and I saw it explode up and out. And -- so the way I saw this in my mind at first, was that the pieces would explode up and out with infinite speed, and the pieces would move far out, and then they would begin to be pulled back with a kind of a gravitational feel, to the point where they would approach infinite speed back to the center. And they would coalesce for just a moment, so you could perceive that there was a chair there. For me, it's kind of a feeling about the fleetingness of the present moment, and I wanted to express that. Now, the machine is -- in this case, it's a real approximation of that, because obviously you can't move physical matter infinitely with infinite speed and have it stop instantaneously. This whole thing is about four feet wide, and the chair itself is only about a few inches.
Mẫu tiếp theo tôi trình bày với các bạn là một ý nghĩ có tính ý tưởng nhiều hơn rất nhiều, và nó là một bộ phận gọi là "Cái ghế vàng của Cory". Tôi có hình ảnh này trong đầu khi tôi nhìn thấy cái ghế nhỏ của đứa con trai nhỏ, và thấy nó nổ tung ra Và.. thế là tôi nhìn thấy điều đó trong đầu trước, là các mảnh ghép có thể nổ tung với vận tốc xác định, và các mảnh ghép có thể chuyển động ra xa, và sau đó có thể bắt đầu kéo trở lại với cảm giác như là lực hấp dẫn, đến điểm mà chúng đã đạt đến vận tốc xác định trở lại trung tâm. và chúng có thể kết hợp chỉ trong khoảnh khắc, vì thế bạn có thể nhận thấy rằng có một cái ghế ở đó. Với tôi, đó là một cách cảm nhận về sự thoáng qua của khoảnh khắc hiện tại, tôi muốn nói rằng. Bây giờ, cái máy, trường hợp này, là một sự gần đúng thật sự, bởi hiển nhiên ta không thể di chuyển các vật thể vật lý rất nhiều với vận tốc xác định và làm nó dừng lại lập tức. Toàn bộ cái này là ở chỗ độ rộng của 4 chân, và riêng cái ghế thì chỉ khoảng vài inches.
(Applause)
(Vỗ tay)
Now, this is a funny sort of conceptual thing, and yesterday we were talking about Danny Hillis' "10,000 Year Clock." So, we have a motor here on the left, and it goes through a gear train. There are 12 pairs of 50:1 reductions, so that means that the final speed of that gear on the end is so slow that it would take two trillion years to turn once. So I've invented it in concrete, because it doesn't really matter.
Giờ đây, đó là một thứ ý tưởng ngộ nghĩnh, và hôm qua tôi đã nói chuyện về Cái đồng hồ 10000 năm của Danny Hillis. Và ở đây ta có một cái động cơ bên trái, và nó hoạt động thông qua một dãy bánh răng. Có 12 cặp có tỷ lệ rút gọn 50/1, và nghĩa là vận tốc cuối cùng của bánh răng cuối rất chậm mà nó có thể cần 2 tỷ tỷ năm để quay lại như cũ. Thế là tôi đã phát mình nó riêng rẽ bởi nó không phải là vấn đề thực sự.
(Laughter)
(Cười)
Because it could run all the time.
Bởi nó có thể chạy liên tục.
(Laughter)
(Cười)
Now, a completely different thought. I'm always imagining myself in different situations. I'm imagining myself as a machine. What would I love? I would love to be bathed in oil.
Giờ đây, một suy nghĩ hoàn toàn khác biệt Tôi luôn tưởng tượng mình trong các trạng thái khác nhau. Tôi tưởng tượng mình là cái máy. Tôi sẽ thích cái gì nhỉ? Tôi sẽ thích được tắm trong dầu.
(Laughter)
(Cười)
So, this machine does nothing but just bathe itself in oil.
Vì thế, cái máy này không làm gì cả trừ việc tự tắm nó trong dầu.
(Laughter)
(Cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
And it's really, just sort of -- for me, it was just really about the lusciousness of oil.
Và nó thật sự, là.. với tôi, nó chỉ thật sự là sự ngọt ngào của dầu.
(Laughter)
(Cười)
And then, I got a call from a friend who wanted to have a show of erotic art, and I didn't have any pieces. But when she suggested to be in the show, this piece came to mind. So, it's sort of related, but you can see it's much more overtly erotic. And this one I call "Machine with Grease." It's just continually ejaculating, and it's --
Và rồi tôi có cuộc gọi của một người bạn người muốn có một triển lãm nghệ thuật gợi tình, và tôi chẳng có một mẫu nào cả. Nhưng khi cô ấy gợi ý sự xuất hiện trong triển lãm, cái mẫu này đã nảy sinh trong đầu tôi. Và thế nó cũng liên quan, nhưng bạn có thể thấy nó nhiều hơn là một sự gợi tình công khai. Và cái này tôi gọi là "Cái máy với dầu nhờn." Nó chỉ liên tục xuất tinh, và nó...
(Laughter) --
(Cười)
this is a happy machine, I'll tell you.
đây là một cái máy vui vẻ, tôi sẽ nói với các bạn.
(Laughter)
(Cười)
It's definitely happy.
nó thực sự vui vẻ.
From an engineering point of view, this is just a little four-bar linkage. And then again, this is a found object, a little fan that I found. And I thought, what about the gesture of opening the fan, and how simply could I state something. And, in a case like this, I'm trying to make something which is clear but also not suggestive of any particular kind of animal or plant.
Từ góc độ kỹ thuật, đây chỉ là một sự liên kết 4 thanh nhỏ. Và rồi đây lại là một vật được làm ra, một cái quạt nhỏ tôi có được. Và tôi nghĩ, thế còn cử động mở quạt thì sao, và thật đơn giản khi tôi giữ vững cái gì đó. Và trong trường hợp như thế này, tôi cố gẳng để làm cái gì đó thật rõ ràng nhưng cũng không gợi đến các loại động vật, thực vật cá biệt.
For me, the process is very important, because I'm inventing machines, but I'm also inventing tools to make machines, and the whole thing is all sort of wrapped up from the beginning. So this is a little wire-bending tool. After many years of bending gears with a pair of pliers, I made that tool, and then I made this other tool for sort of centering gears very quickly -- sort of developing my own little world of technology. My life completely changed when I found a spot welder.
Với tôi, quá trình là rất quan trọng bởi tôi đang phát minh các máy móc, nhưng tôi cũng phát minh các dung cụ để làm máy móc, và tất cả các thứ đều được che kín lại ngay từ đầu. Và đây là một dụng cụ uốn dây nhỏ. Sau nhiều năm uốn các bánh răng có 1 cặp nhiều lớp, Tôi làm dụng cụ đó, và sau đó tôi làm dụng cụ này để xắp xếp tâm bánh răng rất nhanh, phát triển thế giới kỹ thuật nhỏ bé của tôi. Cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi khi tôi thấy một máy hàn điểm.
(Laughter)
(Cười)
And that was that tool. It completely changed what I could do. Now here, I'm going to do a very poor job of silver soldering. This is not the way they teach you to silver solder when you're in school. I just like, throw it in. I mean, real jewelers put little bits of solder in. So, that's a finished gear.
Và là cái dụng cụ đó. Nó làm thay đổi hoàn toàn những gì tôi có thể làm được. Giờ đây, tôi sẽ làm một việc nghèo nàn là hàn bạc. Đây không phải là cách họ dạy bạn về hàn bạc khi bạn còn ngồi trên ghế nhà trường. Chỉ là tôi thích nó, say sưa với nó. Tức là, các đồ trang sức thật đều có một ít chất hàn ở trong. Và thế là một cái bánh răng đã hoàn chỉnh.
When I moved to Boston, I joined a group called the World Sculpture Racing Society.
Khi tôi chuyển đến Boston, Tôi tham gia một nhóm gọi là "hội thi điêu khắc thế giới".
(Laughter)
(Cười)
And the idea, their premise was that we wanted to show pieces of sculpture on the street, and there'd be no subjective decision about what was the best. It would be -- whatever came across the finish line first would be the winner.
Và ý tưởng, giả thuyết của họ là ta muốn trình bày các tác phẩm điêu khắc trên phố, và không có quy định chủ đề về cái gì là tốt nhất. Có thể bất cứ cái gì hoàn thành lần đầu tiên sẽ chiến thắng.
(Laughter)
(Cười)
So I made -- this is my first racing sculpture, and I thought, "Oh, I'm going to make a cart, and I'm going to have it -- I'm going to have my hand writing 'faster,' so as I run down the street, the cart's going to talk to me and it's going to go, 'Faster, faster!' " So, that's what it does.
Vì thế tôi đã làm, và đây là tác phẩm dự thi đầu tiên của tôi, và tôi nghĩ "Ôi, tôi đang làm một cái xe bò", và tôi sẽ có nó tôi sẽ có chữ viết tay của mình "nhanh hơn" và thế là tôi chạy xuống phố, cái xe bò sẽ nói chuyện với tôi và nó cứ thế ' nhanh hơn, nhanh hơn' Và đó là những gì nó làm.
(Laughter)
(Cười)
But then in the end, what I decided was every time you finish writing the word, I would stop and I would give the card to somebody on the side of the road. So I would never win the race because I'm always stopping. But I had a lot of fun.
Và rồi cuối cùng, tôi quyết định, mỗi lần bạn viết xong từ, Tôi sẽ dừng lại và đưa danh thiếp cho ai đó trên phố. Và tôi có thể không bao giờ thắng cuộc bởi tôi luôn dừng lại. Nhưng tôi đã rất vui.
(Applause)
(Vỗ tay)
Now, I only have two and a half minutes -- I'm going to play this. This is a piece that, for me, is in some ways the most complete kind of piece. Because when I was a kid, I also played a lot of guitar. And when I had this thought, I was imagining that I would make -- I would have a whole machine theater evening, where I would -- you would have an audience, the curtain would open, and you'd be entertained by machines on stage. So, I imagined a very simple gestural dance that would be between a machine and just a very simple chair, and ... When I'm making these pieces, I'm always trying to find a point where I'm saying something very clearly and it's very simple, but also at the same time it's very ambiguous. And I think there's a point between simplicity and ambiguity which can allow a viewer to perhaps take something from it.
Giờ đây, tôi chỉ có hai phút rưỡi, và tôi sẽ chơi cái này. Đây là một mẫu, theo cách nào đó, với tôi một mẫu hoàn thiện nhất. Vì khi tôi còn bé, tôi cũng chơi ghita rất nhiều. Và khi đó tôi đã có ý nghĩ, tôi đã tưởng tượng rằng tôi có thể làm Tôi có thể có cả một nhà hát buổi tối bằng máy. nơi mà tôi - bạn có thể có một nhóm thính giả, cánh gà sẽ mở ra, và bạn có thể thư giãn bởi các máy móc trên sân khấu. Và thế là tôi tưởng tượng một điệu nhảy rất đơn giản nó có thể là giữa một cái máy và một cái ghế đơn giản, và... Khi tôi làm cái mẫu này, tôi luôn cố gắng tìm ra một điểm sao cho khi tôi nói cái gì đó thật rõ ràng thì nó thật sự đơn giản, nhưng cũng cùng lúc nó rất mơ hồ. Và tôi nghĩ có một điểm giữa sự đơn giản và mơ hồ mà có thể cho phép một người xem có thể có một cái gì từ đó.
And that leads me to the thought that all of these pieces start off in my own mind, in my heart, and I do my best at finding ways to express them with materials, and it always feels really crude. It's always a struggle, but somehow I manage to sort of get this thought out into an object, and then it's there, OK. It means nothing at all. The object itself just means nothing. Once it's perceived, and someone brings it into their own mind, then there's a cycle that has been completed. And to me, that's the most important thing because, ever since being a kid, I've wanted to communicate my passion and love. And that means the complete cycle of coming from inside, out to the physical, to someone perceiving it. So I'll just let this chair come down.
Và nó đưa tôi đến một ý nghĩ mà tất cả các mẫu này bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi, trong trái tim tôi, và tôi làm hết sức để tìm ra một cách để diễn tả chúng với các vật liệu, và luôn cảm thấy thật thô thiển. Đó luôn luôn là một cuộc đấu tranh, nhưng đôi khi tôi xoay xở để có suy nghĩ trong tầm của vấn đề và rồi, nó ở đó, thế là được. Nó không có nghĩa gì cả. Bản thân vật thể không có nghĩa gì. khi mà nó được nhận ra, và ai đó đưa nó vào trong suy nghĩ của họ, và rồi có một vòng tròn được hoàn thiện. Và với tôi, đó là điều quan trọng nhất bởi khi còn là một đứa trẻ, tôi đã muốn nối kết sự say mê với tình yêu, và nghĩa là vòng tròn trọn vẹn đến từ ngay trong nó vượt ra ngoài cả vật lý, đối với những ai nhận ra nó Vậy nên, tôi sẽ chỉ để cái ghế xuống
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)