I come from one of the most liberal, tolerant, progressive places in the United States, Seattle, Washington. And I grew up with a family of great Seattlites. My mother was an artist, my father was a college professor, and I am truly grateful for my upbringing, because I always felt completely comfortable designing my life exactly as I saw fit.
Tôi đến từ một trong những nơi tự do, khoan dung, và tiến bộ nhất ở Hoa Kỳ, bang Seattle, Washington. Và tôi lớn lên trong một gia đình Seattle tuyệt vời. Mẹ tôi là nghệ sĩ, cha tôi là giáo sư đại học, và tôi thật sự rất biết ơn vì đã được lớn lên như vậy, bởi vì lúc nào tôi cũng cảm thấy thoải mái tự định đoạt cuộc đời mình theo đúng như cách tôi thấy phù hợp.
And in point of fact, I took a route that was not exactly what my parents had in mind. When I was 19, I dropped out of college -- dropped out, kicked out, splitting hairs.
Và sự thật là, tôi đã theo một con đường không như những gì ba mẹ tôi vạch ra. Khi tôi 19 tuổi, tôi bỏ học Đại Học thôi học, bị đá khỏi trường, tóc tai bù xù.
(Laughter)
(cười)
And I went on the road as a professional French horn player, which was my lifelong dream. I played chamber music all over the United States and Europe, and I toured for a couple of years with a great jazz guitar player named Charlie Bird. And by the end of my 20s, I wound up as a member of the Barcelona Symphony Orchestra in Spain. What a great life.
Và tôi đã theo một con đường không như những gì ba mẹ tôi vạch ra. cũng là giấc mơ cả đời tôi. Tôi đã chơi nhạc thính phòng khắp Mỹ và châu Âu, rồi tôi đi lưu diễn vài năm cùng một nghệ sĩ guitar nhạc jazz vĩ đại tên Charlie Bird. Và vào cuối năm 20 tuổi, Tôi trở thành thành viên của Dàn Hòa Nhạc Barcelona ở Tây Ban Nha. Cuộc đời thật là tuyệt.
And you know, my parents never complained. They supported me all the way through it. It wasn't their dream. They used to tell their neighbors and friends, "Our son, he's taking a gap decade."
Và bạn biết không, ba mẹ tôi chẳng hề phàn nàn. Họ ủng hộ tôi suốt quãng thời gian đó. Đó không phải là điều họ mong ước. Họ từng nói với bạn bè và hàng xóm rằng, "Con trai chúng tôi đang nghỉ xả hơi một thập kỉ."
(Laughter)
(Cười)
And -- There was, however, one awkward conversation about my lifestyle that I want to tell you about. I was 27, and I was home from Barcelona, and I was visiting my parents for Christmas, and I was cooking dinner with my mother, and we were alone in the kitchen. And she was quiet, too quiet. Something was wrong. And so I said, "Mom, what's on your mind?" And she said, "Your dad and I are really worried about you." And I said, "What?" I mean, what could it be, at this point? And she said, "I want you to be completely honest with me: have you been voting for Republicans?"
Và rồi -- Tuy nhiên, đã từng có một cuộc đối thoại khá khó khăn về lối sống của tôi mà giờ đây tôi muốn kể với bạn. Khi tôi 27 tuổi, tôi về nhà từ Barcelona, để thăm ba mẹ tôi vào dịp Giáng Sinh, lúc đó tôi đang nấu bữa tối với mẹ, chỉ có hai mẹ con tôi trong bếp thôi. Và mẹ rất im lặng, quá im lặng Có gì đó không ổn. Nên tôi nói: "Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?" Và mẹ nói: "Ba con và mẹ thực sự lo lắng về con." Tôi nói: "Cái gì ạ?" Ý tôi là, chuyện gì có thể xảy ra vào thời điểm này chứ? Và bà nói: "Mẹ muốn con hãy thật thành thật với mẹ: con có bỏ phiếu cho Đảng Cộng Hòa không?"
(Laughter)
(cười)
Now, the truth is, I wasn't really political, I was just a French horn player. But I had a bit of an epiphany, and they had detected it, and it was causing some confusion. You see, I had become an enthusiast for capitalism, and I want to tell you why that is. It stems from a lifelong interest of mine in, believe it or not, poverty.
Và sự thật là tôi không quan tâm đến chính trị, tôi chỉ là một người chơi kèn. Nhưng tôi có một chút tin vào Chúa, họ đã phát hiện ra điều này, và nó đã gây ra một vài hiểu lầm. Tôi rất tôn sùng chủ nghĩa tư bản, và tôi muốn bạn biết rằng tại sao như thế. Xuất phát từ điều tôi để tâm từ rất lâu đó là sự nghèo đói
See, when I was a kid growing up in Seattle, I remember the first time I saw real poverty. We were a lower middle class family, but that's of course not real poverty. That's not even close. The first time I saw poverty, and poverty's face, was when I was six or seven years old, early 1970s. And it was like a lot of you, kind of a prosaic example, kind of trite. It was a picture in the National Geographic Magazine of a kid who was my age in East Africa, and there were flies on his face and a distended belly. And he wasn't going to make it, and I knew that, and I was helpless. Some of you remember that picture, not exactly that picture, one just like it. It introduced the West to grinding poverty around the world. Well, that vision kind of haunted me as I grew up and I went to school and I dropped out and dropped in and started my family. And I wondered, what happened to that kid? Or to people just like him all over the world? And so I started to study, even though I wasn't in college, I was looking for the answer: what happened to the world's poorest people? Has it gotten worse? Has it gotten better? What?
Khi tôi lớn lên ở Seattle, tôi nhớ lần đầu tiên tôi được thấy cảnh nghèo đói. Gia đình tôi thuộc tầng lớp thấp, nhưng dĩ nhiên đó chưa phải là nghèo. Hoàn toàn không giống. Lần đầu tôi thấy cảnh nghèo khổ, là lúc tôi khoảng 6 hay 7 tuổi vào đầu những năm 1970. Giống như các bạn nghĩ, đây là một ví dụ cũ rích, nhàm chán. Một bức tranh trong tạp chí National Geographic về một đứa trẻ bằng tuổi tôi ở Đông Phi, với lũ ruồi trên mặt và cái bụng phình chướng. Và cậu ta trông rất bất lực, và tôi biết tôi chẳng thể làm gì được, Một vài người có thể còn nhớ bức tranh đó, không hẳn chính xác là nó, chỉ gần giống. Nó cho phương Tây thấy sự nghèo khổ trên khắp thế giới. Cảnh tượng đó đã ám ảnh tôi khi tôi lớn lên và bắt đầu đi học, ra trường, đi làm, và lập gia đình. Và tội tự hỏi cậu bé ấy bây giờ ra sao? Và những người giống như thế ở khắp thế giới ? Tôi tự mình tìm hiểu, mặc dù tôi không còn học đại học, tìm kiếm câu trả lời: Điều gì xảy ra với những người nghèo nhất thế giới? Tồi tệ hơn hay tốt đẹp hơn?
And I found the answer, and it changed my life, and I want to share it with you.
Và khi tôi tìm ra câu trả lời, nó đã thay đổi cuộc đời tôi Tôi muốn chia sẻ với các bạn.
See -- most Americans believe that poverty has gotten worse since we were children, since they saw that vision. If you ask Americans, "Has poverty gotten worse or better around the world?", 70 percent will say that hunger has gotten worse since the early 1970s. But here's the truth. Here's the epiphany that I had that changed my thinking. From 1970 until today, the percentage of the world's population living in starvation levels, living on a dollar a day or less, obviously adjusted for inflation, that percentage has declined by 80 percent. There's been an 80 percent decline in the world's worst poverty since I was a kid. And I didn't even know about it. This, my friends, that's a miracle. That's something we ought to celebrate. It's the greatest antipoverty achievement in the history of mankind, and it happened in our lifetimes.
Nghĩ xem hầu hết người Mỹ tin rằng nghèo đói đã trở nên tồi tệ hơn từ khi họ còn nhỏ và từ lúc họ thấy bức tranh đó. Nếu bạn hỏi người Mỹ: "Nạn nghèo đói trên thế giới đã tệ hơn hay tốt hơn?" 70% sẽ nói nghèo đói trở nên tệ hơn từ đầu những năm 1970. Nhưng đây là sự thật. Đây là điều đã thay đổi suy nghĩ của tôi. Từ năm 1970 đến nay, phần trăm dân số thế giới sống trong nghèo đói chỉ với 1$ một ngày, thậm chí ít hơn dĩ nhiên là đã tính đến sự lạm phát, tỷ lệ đó..đang giảm đi ..80%. những 80% nghèo đói trên thế giới giảm đi từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Và tôi còn không biết về điều đó. Điều này, các bạn à, là một phép màu. Đó là điểu mà chúng ta nên ăn mừng. Đó là một thành quả chống nghèo đói vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại, và nó đã xảy ra trong thời đại của ta.
(Applause)
(Vỗ tay)
So when I learned this, I asked, what did that? What made it possible? Because if you don't know why, you can't do it again. If you want to replicate it and get the next two billion people out of poverty, because that's what we're talking about: since I was a kid, two billion of the least of these, our brothers and sisters, have been pulled out of poverty. I want the next two billion, so I've got to know why. And I went in search of an answer. And it wasn't a political answer, because I didn't care. You know what, I still don't care. I wanted the best answer from mainstream economists left, right and center.
Và khi tôi biết điều này, tôi hỏi, điều gì làm nên việc đó, điều gì làm nó khả thi? Bởi vì nếu bạn không biết tại sao, bạn sẽ không thể làm lại. Nếu bạn muốn tái hiện nó và đưa 2 tỷ người tiếp theo thoát khỏi nghèo đói, vì đó là điều mà ta đang nói tới: kể từ khi tôi còn nhỏ, ít nhất 2 tỷ trong số này, những anh chị của chúng ta được giải thoát khỏi nghèo đói. Tôi muốn 2 tỷ người tiếp theo, nên tôi phải biết tại sao. Và khi tôi đi tìm câu trả lời. Và nó không phải là câu trả lời chính trị, vì tôi không quan tâm. Bạn biết không, tôi vẫn không quan tâm. Tôi muốn câu trả lời tốt nhất từ những nhà kinh tế chủ đạo ở bất cứ đâu.
And here it is. Here are the reasons. There are five reasons that two billion of our brothers and sisters have been pulled out of poverty since I was a kid. Number one: globalization. Number two: free trade. Number three: property rights. Number four: rule of law. Number five: entrepreneurship. It was the free enterprise system spreading around the world after 1970 that did that.
Và nó đây. Đây là những các lý do. Có 5 lý do giúp 2 tỷ người anh, người chị của chúng ta được giải thoát khỏi cái nghèo kể từ khi tôi còn nhỏ. Thứ nhất: toàn cầu hoá. Thứ hai: tự do thương mại. Thứ ba: quyền sở hữu. Thứ tư: pháp quyền. Thứ năm: Tự chủ doanh nghiệp. Đó là hệ thống doanh nghiệp tự do lan rộng trên khắp thế giới sau năm 1970.
Now, I'm not naive. I know that free enterprise isn't perfect, and I know that free enterprise isn't everything we need to build a better world. But that is great. And that's beyond politics. Here's what I learned. This is the epiphany. Capitalism is not just about accumulation. At its best, it's about aspiration, which is what so many people on this stage talk about, is the aspiration that comes from dreams that are embedded in the free enterprise system. And we've got to share it with more people.
Tôi không hề ngờ nghệch đâu. Tôi biết tự do kinh doanh không hoàn hảo, và tốt biết rằng tự do kinh doanh không phải là mọi thứ ta cần để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Nhưng nó thật tuyệt vời. Và vượt qua cả chính trị. Đây là cái là tôi học được. Đây là điểm mấu chốt. Chủ nghĩa tư bản không chỉ là tích lũy. Về mặt tốt nhất, đó là khát vọng, điều mà rất nhiều người nói về trên sân khấu này, là khát vọng đến từ những ước mơ được gắn chặt vào hệ thống tự do kinh doanh. Và chúng ta phải chia sẻ nó với nhiều người hơn.
Now, I want to tell you about a second epiphany that's related to that first one that I think can bring us progress, not just around the world, but right here at home. The best quote I've ever heard to summarize the thoughts that I've just given you about pulling people out of poverty is as follows: "Free markets have created more wealth than any system in history. They have lifted billions out of poverty."
Bây giờ, tôi muốn nói với các bạn về điểm mấu chốt thứ 2 liên quan đến cái đầu tiên mà tôi nghĩ có thể mang tới sự tiến bộ, không chỉ trên thế giới mà ngay ở trong nhà. Câu châm ngôn hay nhất tôi từng nghe để tóm gọn những suy nghĩ mà tôi vừa gửi tới các bạn về việc đẩy lùi đói nghèo là như sau: "Thị trường tự do đã tạo ra nhiều của cải hơn bất kỳ hệ thống nào trong lịch sử. Nó đã đưa hàng tỷ người thoát khỏi cái nghèo."
Who said it? It sounds like Milton Friedman or Ronald Reagan. Wrong. President Barack Obama said that. Why do I know it by heart? Because he said it to me. Crazy. And I said, "Hallelujah." But more than that, I said, "What an opportunity."
Ai đã nói vậy? Nó nghe có vẻ giống Milton Friedman hay Ronald Reagan. Không đâu. Đó là tổng thống Barack Obama. Sao tôi lại thuộc nằm lòng nó ? Vì chính ông ấy đã nói với tôi. Thật điên rồ! Và tôi nói rằng: "Ơn Chúa" Nhưng hơn thế nữa, tôi nói: "Đó là một cơ hội!"
You know what I was thinking? It was at an event that we were doing on the subject at Georgetown University in May of 2015. And I thought, this is the solution to the biggest problem facing America today. What? It's coming together around these ideas, liberals and conservatives, to help people who need us the most.
Bạn biết tôi đã nghĩ gì không ? Đó là một sự kiện mà chúng tôi làm trong một môn học tại trường đại học Georgetown tháng 5, 2015. Và tôi nghĩ, đây là giải pháp cho vấn đề lớn nhất mà ngày nay nước Mỹ phải đối diện. Cái gì? Nó gần như hoàn thiện xoay quanh những ý tưởng, những đảng viên đảng Tự do và Bảo thủ. để giúp những người cần ta nhất.
Now, I don't have to tell anybody in this room that we're in a crisis, in America and many countries around the world with political polarization. It's risen to critical, crisis levels. It's unpleasant. It's not right. There was an article last year in the Proceedings of the National Academy of Sciences, which is one of the most prestigious scientific journals published in the West. And it was an article in 2014 on political motive asymmetry. What's that? That's what psychologists call the phenomenon of assuming that your ideology is based in love but your opponents' ideology is based in hate. It's common in world conflict. You expect to see this between Palestinians and Israelis, for example. What the authors of this article found was that in America today, a majority of Republicans and Democrats suffer from political motive asymmetry. A majority of people in our country today who are politically active believe that they are motivated by love but the other side is motivated by hate. Think about it. Think about it. Most people are walking around saying, "You know, my ideology is based on basic benevolence, I want to help people, but the other guys, they're evil and out to get me." You can't progress as a society when you have this kind of asymmetry. It's impossible.
Tôi không cần nói với bất kỳ ai ở đây rằng ta đang trong kỳ khủng hoảng, Tại Mỹ và nhiều nước khác trên thế giới với sự phân cực chính trị. Khủng hoảng leo thang tới mức nguy hại. Nó thật khó chịu, và sai trái. Có một bài báo vào năm ngoái trong Kỷ yếu của viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia tờ báo uy tín bậc nhất về khoa học được xuất bản ở phương Tây. Đó là bài báo vào năm 2014 về vấn đề động cơ chính trị của sự phân cực này Đó là gì? Các nhà tâm lý học gọi nó là hiện tượng ra vẻ rằng hệ tư tưởng của bạn dựa trên lòng bác ái nhưng ở lập trường đối lập thì nó dựa trên lòng hận thù. Đó là điều bình thường của mâu thuẫn trên thế giới Ví dụ như giữa người Palestine và Israel. Tác giả bài viết này đã nhận định rằng Nước Mỹ ngày nay, lực lượng các đảng viên Cộng Hòa và Dân Chủ phải đương đầu với sự mất cân đối chính trị. Những người hoạt động chính trị ở nước ta ngày nay, một bên tin rằng họ hoạt động trên lòng bác ái nhưng bên còn lại thì là lòng hận thù. Nghĩ về điều đó xem. Hầu hết những người đang đi và nói rằng, "Anh biết đây, hệ tư tưởng của tôi dựa trên lòng nhân ái tôi muốn giúp đỡ người dân, nhưng những người khác họ là quỷ dữ và sẵn sàng sà vào tôi" Bạn không thể điều hành một xã hội khi mà những mâu thuẫn này hiện hữu. Điều đó là bất khả thi.
How do we solve it? Well, first, let's be honest: there are differences. Let's not minimize the differences. That would be really naïve. There's a lot of good research on this. A veteran of the TED stage is my friend Jonathan Haidt. He's a psychology professor at New York University. He does work on the ideology and values and morals of different people to see how they differ. And he's shown, for example, that conservatives and liberals have a very different emphasis on what they think is important. For example, Jon Haidt has shown that liberals care about poverty 59 percent more than they care about economic liberty. And conservatives care about economic liberty 28 percent more than they care about poverty.
Nhưng làm sao để giải quyết điều này? Đầu tiên, hãy thành thật rằng: Có những khác biệt. Đừng giảm thiểu những khác biệt này. Điều đó sẽ thật là ngờ nghệch. Có rất nhiều bài nghiên cứu tốt về điều này. Một thuyết gia kỳ cựu tại TED, Jonathan Haidt, là bạn của tôi. Anh ấy là một giáo sư tâm lý học tại Đại học New York. Việc của anh ta là nghiên cứu hệ tư tưởng, giá trị và đạo đức nhiều người khác nhau để thấy họ khác nhau ra sao Và anh ấy đã chỉ ra, lấy ví dụ, các đảng viên bảo thủ và tự do có những niềm tin khác nhau về những điều họ nghĩ là quan trọng. Ví dụ, Jon Haidt đã cho thấy rằng đảng viên Tự do quan tâm đến nghèo đói 59% nhiều hơn so với tự do kinh tế. Và đảng viên Bảo thủ quan tâm đến tự do kinh tế 28% nhiều hơn so với sự nghèo đói
Irreconcilable differences, right? We'll never come together. Wrong. That is diversity in which lies our strength. Remember what pulled up the poor. It was the obsession with poverty, accompanied by the method of economic freedom spreading around the world. We need each other, in other words, if we want to help people and get the next two billion people out of poverty. There's no other way.
Những khác biệt không thể dung hòa, phải không? Chúng ta sẽ không bao giờ chung đường. Sai rồi! Đó là sự đa dạng nơi ẩn chứa sức mạnh của chúng ta. Hãy nhớ cái đã kiềm hãm cái nghèo. Đó là nỗi ám ảnh về sự nghèo đói kèm theo giải pháp tự do thương mại phủ rộng khắp toàn thế giới. Chúng ta cần nhau, nói cách khác, nếu chúng ta muốn giúp nhân loại đưa 2 tỷ người thoát khỏi nghèo đói Không còn cách nào khác.
Hmm. How are we going to get that? It's a tricky thing, isn't it. We need innovative thinking. A lot of it's on this stage. Social entrepreneurship. Yeah. Absolutely. Phenomenal. We need investment overseas in a sustainable, responsible, ethical and moral way. Yes. Yes.
Hmm Chúng ta làm điều đó như thế nào? Một việc khó nhằn, đúng không? Chúng ta cần những ý tưởng sáng tạo. Nó có rất nhiều ở trên sân khấu này. Doanh nghiệp xã hội. Vâng, quá rõ ràng, đầy tính hiện tượng. Chúng ta cầu đầu tư ngoại quốc theo một cách bền vững, có trách nhiệm hợp lý, và đạo đức. Vâng, Vâng
But you know what we really need? We need a new day in flexible ideology. We need to be less predictable. Don't we? Do you ever feel like your own ideology is starting to get predictable? Kinda conventional? Do you ever feel like you're always listening to people who agree with you? Why is that dangerous? Because when we talk in this country about economics, on the right, conservatives, you're always talking about taxes and regulations and big government. And on the left, liberals, you're talking about economics, it's always about income inequality. Right? Now those are important things, really important to me, really important to you. But when it comes to lifting people up who are starving and need us today, those are distractions. We need to come together around the best ways to mitigate poverty using the best tools at our disposal, and that comes only when conservatives recognize that they need liberals and their obsession with poverty, and liberals need conservatives and their obsession with free markets. That's the diversity in which lies the future strength of this country, if we choose to take it.
Nhưng bạn có biết điều chúng ta thật sự cần? Chúng ta cần một khởi đầu mới với hệ tư tưởng linh động. Chúng ta cần dự đoán ít đi. Được không? Có bao giờ bạn thấy hệ tư tưởng của mình trở nên dễ đoán bắt ? Một kiểu thông thường? Có bao giờ bạn thấy mình luôn lắng nghe những người đồng ý với mình? Tại sao điều đó lại nguy hiểm? Bởi vì khi chúng ta trò chuyện về kinh tế trong đất nước này, bên trái là đảng Bảo thủ, bạn luôn nói về thuế, những luật lệ và đại chính phủ Và bên phải của đảng Tự do khi nói về Kinh tế, nó luôn luôn là sự bất công trong thu nhập. Đúng chứ? Đó là những điều quan trọng lúc này, thật sự quan trọng với tôi cả bạn nữa. Nhưng khi nó nâng đỡ những người nghèo đói và cần chúng ta, những điều đó là vô nghĩa. Chúng ta phải cùng nhau hoàn thiện các giải pháp tốt nhất để giảm thiểu nghèo đói bằng cách sử dụng những công cụ mà ta vứt bỏ, và điều đó chỉ đến chỉ khi đảng Bảo thủ nhận ra rằng họ cần đảng Tự do và nỗi ám ảnh của học về nghèo đói. và đảng Tự do cần đến đảng Bảo thủ và nỗi ám ảnh của họ về thị trường tự do. Đó chính là sự đa dạng và là nơi ẩn giấu sức mạnh tương lai của đất nước này, nếu như chúng ta lựa chọn lấy nó.
So how are we going to do it? How are we going to do it together? I've got to have some action items, not just for you but for me. Number one. Action item number one: remember, it's not good enough just to tolerate people who disagree. It's not good enough. We have to remember that we need people who disagree with us, because there are people who need all of us who are still waiting for these tools. Now, what are you going to do? How are you going to express that? Where does this start? It starts here. You know, all of us in this room, we're blessed. We're blessed with people who listen to us. We're blessed with prosperity. We're blessed with leadership. When people hear us, with the kind of unpredictable ideology, then maybe people will listen. Maybe progress will start at that point. That's number one. Number two. Number two: I'm asking you and I'm asking me to be the person specifically who blurs the lines, who is ambiguous, who is hard to classify. If you're a conservative, be the conservative who is always going on about poverty and the moral obligation to be a warrior for the poor. And if you're a liberal, be a liberal who is always talking about the beauty of free markets to solve our problems when we use them responsibly.
Vậy chúng ta sẽ thực hiện nó như thế nào? Sẽ làm cùng nhau như thế nào? Tôi đã có một vài hành động, không chỉ cho bạn mà cả cho tôi nữa. Hành động thứ nhất: Nên nhớ rằng, bỏ qua cho một người không tin tưởng ta là chưa đủ. Chúng ta phải nhớ rằng mình cần những người bất đồng với mình, bời vì có nhiều người cần tất cả chúng ta và luôn chờ đợi những công cụ này. Giờ ta sẽ làm gì tiếp theo? Làm thế nào để diễn đạt nó? Bắt đầu từ đâu? Ngay đây! Bạn biết đấy, tất cả chúng ta trong căn phòng này, đều được phù hộ. Được phù hộ từ những người lắng nghe ta. Được phù hộ bởi sự thịnh vượng. Được phù hộ bởi tài lãnh đạo. Khi người khác lắng nghe chúng ta, với hệ tư tưởng không đoán trước được, rồi có lẽ họ sẽ lắng nghe. Quá trình có lẽ sẽ bắt đầu từ đấy. Đó chính là điều thứ nhất. Điều thứ hai. Điều thứ hai: Tôi muốn bạn và tôi muốn tôi phải là một người đặc biệt có thể xóa nhòa đi những ranh giới, là người mơ hồ, khó phân loại. Nếu bạn là một đảng viên đảng Bảo thủ, hãy là người bảo thủ biết quan tâm đến nạn nghèo đói và những luân thường đạo lý là một chiến binh bảo vệ người nghèo và nếu bạn là đảng viên đảng Tự do, hãy là một đảng viên luôn nói về nét tốt đẹp của tự do thương mại để giải quyết vấn đề của chúng ta khi ta dùng họ một cách có trách nhiệm.
If we do that, we get two things. Number one: we get to start to work on the next two billion and be the solution that we've seen so much of in the past and we need to see more of in the future. That's what we get. And the second is that we might just be able to take the ghastly holy war of ideology that we're suffering under in this country and turn it into a competition of ideas based on solidarity and mutual respect. And then maybe, just maybe, we'll all realize that our big differences aren't really that big after all.
Nếu ta làm vậy, ta được hai điều Thứ nhất: Bước đầu đưa 2 tỷ người tiếp theo ra khỏi đói nghèo và giải pháp mà ta thấy quá nhiều trong quá khứ và ta cần thấy nhiều hơn nữa trong tương lai. Đó là cái ta nhận được. Thứ hai đó là, có lẽ ta chỉ có thể lấy những tư tưởng chiến tranh cực đoan mà ta phải gánh chịu ở đất nước này và biến nó thành cuộc tranh đấu ý tưởng dựa trên tinh thần đoàn kết và tôn trọng lẫn nhau. Và sau đó có lẽ, chỉ có lẽ thôi, tất cả chúng ta đều nhận ra những điểm khác biệt lớn của mình không lớn như ta vẫn nghĩ.
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(vỗ tay)