The maxim, "Know thyself" has been around since the ancient Greeks. Some attribute this golden world knowledge to Plato, others to Pythagoras. But the truth is it doesn't really matter which sage said it first, because it's still sage advice, even today. "Know thyself." It's pithy almost to the point of being meaningless, but it rings familiar and true, doesn't it? "Know thyself." I understand this timeless dictum as a statement about the problems, or more exactly, the confusions, of consciousness. I've always been fascinated with knowing the self. This fascination led me to submerge myself in art, study neuroscience, and later, to become a psychotherapist.
Câu châm ngôn, 'Hãy biết mình' đã xuất hiện từ thời Hy Lạp cổ. Có người cho rằng lời vàng ngọc thông thái này là của Plato, một số khác cho rằng chúng là của Pi-ta-go (Pythagoras). Thực ra nhà thông thái nào nói chẳng quan trọng, vì nó vẫn là lời khuyên khôn ngoan cho cả bây giờ. 'Hãy biết mình.' Nó súc tích quá ngắn gọn, đến mức gần như là vô nghĩa, nhưng nghe lại thật quen thuộc và đúng đắn, phải không? 'Hãy biết mình.' Tôi hiểu lời tuyên bố muôn thuở này là một lời tuyên bố về những vấn đề, hay chính xác hơn là những nhầm lẫn, của ý thức. Tôi vẫn luôn thích thú với việc tự tìm hiểu bản ngã. Niềm yêu thích này đã khiến tôi đắm chìm vào nghệ thuật, nghiên cứu về hệ thần kinh và sau này trở thành nhà liệu pháp tâm lý.
Today I combine all my passions as the CEO of InteraXon, a thought-controlled computing company. My goal, quite simply, is to help people become more in tune with themselves. I take it from this little dictum, "Know thyself." If you think about it, this imperative is kind of the defining characteristic of our species, isn't it? I mean, it's self-awareness that separates Homo sapiens from earlier instances of our mankind.
Hôm nay tôi kết hợp tất cả những đam mê của mình với tư cách là CEO của InteraXon, một công ty máy tính được điều khiển bằng ý nghĩ. Mục tiêu của tôi, khá đơn giản, là giúp mọi người trở nên hòa hợp hơn với chính bản thân họ. Tôi nhận ra điều ấy từ câu thành ngữ nhỏ bé này, 'Hãy tự biết mình' Nếu bạn nghĩ kĩ về nó, mệnh lệnh này gần như là tính cách riêng biệt của giống loài chúng ta, phải không? Ý tôi là, chính sự tự nhận thức bản thân đã tách biệt giống người khỏi những giống loài trước trong lịch sử nhân loại.
Today we're often too busy tending to our iPhones and iPods to really stop and get to know ourselves. Under the deluge of minute-to-minute text conversations, e-mails, relentless exchange of media channels and passwords and apps and reminders and Tweets and tags, we lose sight of what all this fuss is supposed to be about in the first place: Ourselves. Much of the time we're transfixed by all of the ways we can reflect ourselves out into the world. And we can barely find the time to reflect deeply back in on our own selves. We've cluttered ourselves up with all this. And we feel like we have to get far, far away to a secluded retreat, leaving it all behind.
Ngày nay chúng ra thường quá bận bịu chăm sóc những chiếc iPhones và iPods của mình nên không ngừng lại để tự tìm hiểu bản thân mình. Dưới cơn lũ những cuộc trò chuyện bằng tin nhắn hết phút này đến phút khác, thư điện tử, sự thay đổi không ngừng nghỉ của những kênh truyền thông và những mật khẩu và những ứng dụng và những nhắc nhở và những dòng Tweets và tags chúng ta quên mất ban đầu vì cái gì những thứ lùng nhùng ấy được tạo ra: vì bản thân chúng ta. Hầu hết thời gian chúng ta bị chết đứng bởi những cách chúng ta phản chiếu bản thân mình vào thế giới. Chúng ta chẳng còn thời gian để phản tư kỹ lưỡng về bản ngã thật của mình nữa. Chúng ta làm xáo trộn bản thân bằng những thứ này. Và ta cảm thấy ta phải đi đi xa, thật xa mai danh ẩn tích, bỏ lại mọi thứ.
So we go far away to the top of a mountain, assuming that perching ourselves on a piece is bound to give us the respite we need to sort the clutter, the chaotic everyday, and find ourselves again. But on that mountain where we gain that beautiful peace of mind, what are we really achieving? It's really only a successful escape. Think of the term we use, "Retreat." This is the term that armies use when they've lost a battle. It means we've got to get out of here. Is this how we feel about the pressures of our world, that in order to get inside ourselves, you have to run for the hills? And the problem with escaping your day-to-day life is that you have to come home, eventually. So when you think about it, we're almost like a tourist visiting ourselves over there. And eventually, that vacation's got to come to an end.
Thế là ta đi thật xa đến 1 đỉnh núi, nghĩ rằng ẩn mình ở một nơi nào đó chắc chắn sẽ có thời gian nghỉ ngơi mà ta cần để sắp xếp lại những lộn xộn, những thứ điên cuồng hằng ngày, và tìm lại bản thân ta lần nữa. Nhưng trên cái ngọn núi ấy ta lấy lại được sự thanh thản cho tâm hồn từ đâu, thực chất ra chúng ta có đạt được gì? Đó thực ra chỉ là một cuộc chạy trốn thành công. Nghĩ đến cái từ mà chúng ta dùng: 'rút lui' Đây là cái từ quân đội dùng khi họ đã thua trận. Nó có nghĩa là chúng ta phải biến khỏi đây thôi. Đây có phải là cảm giác của chúng ta về những áp lực trong thế giới của mình, thấy rằng để có thể hiểu được mình, ta phải bỏ chạy lên núi? Và vấn đề của việc trốn khỏi cuộc sống thường nhật đấy là một lúc nào đấy, ta phải trở về nhà. Cho nên nếu bạn nghĩ kĩ về điều này thì thấy chúng ta gần như là những khách du lịch đi thăm chính mình ở một nơi xa xôi. Và đến một lúc nào đấy chuyến du lịch ấy phải kết thúc.
So my question to you is, can we find ways to know ourselves without the escape? Can we redefine our relationship with the technologized world in order to have the heightened sense of self-awareness that we seek? Can we live here and now in our wired web and still follow those ancient instructions, "Know thyself?" I say the answer is yes. And I'm here today to share a new way that we're working with technology to this end, to get familiar with our inner self like never before -- humanizing technology and furthering that age-old quest of ours to more fully know the self. It's called thought-controlled computing.
Vậy thì câu hỏi của tôi cho bạn là, Có thể tìm cách hiểu bản thân mà không cần phải chạy trốn không? Có thể định nghĩa lại mối quan hệ của chúng ta với thế giới công nghệ hóa để có một cảm thức mãnh liệt hơn về sự tự nhận thức mà ta tìm kiếm không? Ta có thể sống ở đây và lúc này, trong cái mạng chằng chịt của mình và vẫn nghe theo những lời dạy cổ xưa kia, 'Hãy tự biết mình' không? Tôi xin khẳng định câu trả lời là có thể. Và tôi ở đây hôm nay là để chia sẻ 1 cách mới: chúng tôi đang xử lý công nghệ theo chiều hướng này để quen hơn với bản ngã bên trong của chúng ta theo cách chưa từng có -- nhân tính hóa công nghệ và tiếp tục cuộc tìm kiếm từ thời xa xưa của chúng ta để hiểu rõ hơn bản ngã của mình. Đây là công nghệ máy tính được điều khiển bằng ý nghĩ.
You may or may not have noticed that I'm wearing a tiny electrode on my forehead. This is actually a brainwave sensor that's reading the electrical activity of my brain as I give this talk. These brainwaves are being analyzed and we can see them as a graph. Let me show you what it looks like. That blue line there is my brainwave. It's the direct signal being recorded from my head, rendered in real time. The green and red bars show that same signal displayed by frequency, with lower frequencies here and higher frequencies up here. You're actually looking inside my head as I speak. These graphs are compelling, they're undulating, but from a human's perspective, they're actually not very useful. That's why we've spent a lot of time thinking about how to make this data meaningful to the people who use it.
Có thể bạn đã nhận ra là tôi đang đeo một điện cực tí hon trên trán. Đây thực ra là một thiết bị cảm biến sóng não dùng để đọc hoạt động điện não của tôi khi tôi nói bài phát biểu này. Những sóng não này được phân tích và chúng tôi xét chúng dưới dạng biểu đồ. Tôi sẽ cho các bạn xem các biểu đồ ấy. Những đường xanh dương kia là sóng não của tôi. Đó là những tín hiệu trực tiếp ghi lại từ đầu của tôi, phản ánh ngay lúc này. Những thanh màu xanh lá và đỏ biểu thị cùng một tín hiệu hiển thị theo tần số, với những tần số thấp ở đây và những tần số cao thì ở trên này. Bạn đang nhìn vào não tôi ngay khi tôi đang nói đây. Những đồ thị này rất hấp dẫn, chúng nhấp nhô, nhưng từ góc nhìn của một người bình thường, thì chúng thực ra không hữu dụng lắm. Đó là lý do tại sao chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian để hiểu ý nghĩa của những thông tin này để mọi người có thể dùng nó.
For instance, what if I could use this data to find out how relaxed I am at any moment? Or what if I can take that information and put it into an organic shape up on the screen? The shape on the right over here has become an indicator of what's going on in my head. The more relaxed I am, the more the energy's going to fall through it. I may also be interested in knowing how focused I am, so I can put my level of attention into the circuit board on the other side. And the more focused my brain is, the more the circuit board is going to surge with energy.
Ví dụ, nếu tôi có thể dùng những dữ liệu này để xem ngay lúc này tôi thoải mái đến mức nào? Hoặc nếu tôi có thể lấy những thông tin ấy và biến chúng thành một hình ảnh có hệ thống trên màn hình thì sao? Cái hình nằm phía bên phải kia đã chỉ ra những suy nghĩ trong đầu của tôi. Tôi càng thư giãn, thì càng có nhiều năng lượng đi qua nó. Tôi cũng có thể muốn biết mình tập trung đến mức nào, nên tôi có thể đưa mức độ tập trung của mình vào bảng mạch in nằm phía bên kia. Và trí não tôi càng tập trung, thì tấm bảng đấy sẽ càng tràn đầy năng lượng.
Ordinarily, I would have no way of knowing how focused or relaxed I was in any tangible way. As we know, our feelings about how we're feeling are notoriously unreliable. We've all had stress creep up on us without even noticing it until we lost it on someone who didn't deserve it, and then we realize that we probably should have checked in with ourselves a little earlier. This new awareness opens up vast possibilities for applications that help improve our lives and ourselves. We're trying to create technology that uses the insights to make our work more efficient, our breaks more relaxing and our connections deeper and more fulfilling than ever. I'm going to share some of these visions with you in a bit, but first I want to take a look at how we got here. By the way, feel free to check in on my head at any time.
Bình thường thì tôi sẽ không có cách nào biết được mức độ tập trung hoặc thư giãn của mình. Như chúng ta biết, cảm nhận về cảm xúc nhất thời là cực kỳ không đáng tin. Chúng ta vẫn luôn bị sự căng thẳng ảnh hưởng mà nhiều khi không hề nhận ra cho đến khi ta nổi điên lên với người không đáng bị đối xử như thế, thì lúc đó, ta mới nhận ra đáng lẽ mình nên để ý, kiểm soát bản thân sớm hơn một tí. Sự nhận biết mới mẻ này mở ra những cơ hội to lớn cho những ứng dụng giúp cải thiện cuộc sống và bản thân chúng ta. Chúng tôi đang cố gắng tạo ra một công nghệ sử dụng sự thấu hiểu này để làm công việc của ta năng suất hơn, những kì nghỉ của ta thoải mái hơn và những sự kết nối của ta trở nên sâu đậm, hiệu quả hơn bao giờ hết. Chút nữa tôi sẽ chia sẻ cho các bạn một vài viễn cảnh nhưng trước hết tôi hãy xem lại quá trình đã trải qua để có kết quả như hiện nay. À, cứ tự nhiên kiểm tra đầu tôi bất cứ lúc nào nhé.
(Laughter)
(Cười)
My team at InteraXon and I have been developing thought-controlled application for almost a decade now. In the first phase of development, we were really enthused by all the things we could control with our mind. We were making things activate, light up and work just by thinking. We were transcending the space between the mind and the device. We brought to life a vast array of prototypes and products that you could control with your mind, like thought-controlled home appliances or slot-car games or video games or a levitating chair. We created technology and applications that engaged people's imaginations, and it was really exciting.
Nhóm của tôi tại InteraXon và tôi gần một thập kỷ rồi, đã phát triển những ứng dụng được điều khiển bằng ý nghĩ. Trong thời kì phát triển đầu chúng tôi đã được tiếp lửa bởi những thứ chúng tôi có thể điều khiển bằng trí óc mình. Chúng tôi có thể khiến đồ vật khởi động, chiếu sáng và hoạt động chỉ bằng cách suy nghĩ. Chúng tôi đã vượt qua khoảng cách giữa trí óc và máy móc. Chúng tôi đã đưa vào hoạt động một lượng lớn mẫu hàng và sản phẩm mà có thể được điều khiển bằng trí óc, như là đồ gia dụng hoặc bộ đồ chơi xe hơi hoặc trò chơi điện tử hoặc một cái ghế bay. Chúng tôi đã chế tạo công nghệ và những ứng dụng có sự tham gia của trí tưởng tượng con người, và điều đó thật sự rất lý thú.
And then we were asked to do something really big for the Olympics. We were invited to create a massive installation at the Vancouver 2010 winter Olympics, were used in Vancouver, got to control the lighting on the CN Tower, the Canadian Parliament buildings and Niagara Falls from all the way across the country using their minds. Over 17 days at the Olympics, 7,000 visitors from all over the world actually got to individually control the light from the CN Tower, parliament and Niagara in real time with their minds from across the country, 3,000 km away. So controlling stuff with your mind is pretty cool.
Sau đó chúng tôi được đề nghị làm một dự án thật lớn cho Thế vận hội Olympics. Chúng tôi được mời chế tạo một hệ thống quy mô lớn tại Olympics mùa đông tại Vancouver vào năm 2010, được dùng ở Vancouver, nó có khả năng điều khiển ánh sáng ở Tháp C.N, những tòa nhà Quốc hội của Canada và thác Niagara từ khắp nơi trong nước bằng cách sử dụng trí óc. Trong vòng 17 ngày tại Thế vận hội, 7,000 du khách từ khắp nơi trên thế giới đã từng người một thực sự được điều khiển ánh sáng từ Tháp C.N., quốc hội và Niagara trực tiếp bằng trí óc từ khắp đất nước, cách đó 3,000 km. Vì vậy, điều khiển đồ đạc bằng trí não thực sự khá là khoái.
But we're always interested in multitiered levels of human interaction. And so we began looking into inventing thought-controlled applications in a more complex frame than just control. And that was responsiveness. We realized that we had a system that allowed technology to know something about you. And it could join into the relationship with you. We created the responsive room where the lights, music and blinds adjusted to your state. They followed these little shifts in your mental activity. So as you settled into relaxation at the end of a hard day, on the couch in our office, the music would mellow with you. When you read, the desk lamp would get brighter. If you nod off, the system would know, dimming to darkness as you do.
Chúng tôi luôn quan tâm đến độ tương tác nhiều tầng của sự tương tác giữa con người. Và thế là chúng tôi bắt đầu đi sâu vào sáng tạo những ứng dụng điều khiển bằng ý nghĩ ở một khung sườn phức tạp hơn là chỉ có sự điều khiển. Đó là sự phản hồi. Chúng tôi đã nhận ra là chúng tôi có một hệ thống cho phép công nghệ có một chút hiểu biết về mình. Và nó có thể cùng tham gia vào mối quan hệ với bạn. Chúng tôi đã tạo ra một phòng cảm ứng trong đó ánh sáng, nhạc và rèm cửa được tùy chỉnh theo trạng thái của bạn. Chúng theo dõi những thay đổi nhỏ trong hoạt động tâm thần của bạn. Vậy nên khi bạn thả mình nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi, trên ghế trường kỷ của văn phòng chúng tôi, âm nhạc cũng sẽ thư giãn cùng bạn. Khi bạn đọc, đèn bàn sẽ tỏa sáng hơn. Khi bạn ngủ gật, hệ thống sẽ nhận ra, và ánh sáng sẽ chìm dần theo giấc ngủ của bạn.
We then realized that if technology could know something about you and use it to help you, there's an even more valuable application than that. That you could know something about yourself. We could know sides of ourselves that were all but invisible and come to see things that were previously hidden. Let me show you an example of what I'm talking about here.
Thế rồi chúng tôi nhận ra, nếu công nghệ có thể biết gì đó về bạn, và dùng chúng để giúp bạn, thì sẽ có thể có những ứng dụng giá trị hơn thế nhiều. Những ứng dụng có thể giúp ta biết hơn về bản thân. Chúng ta có thể biết về những mặt khác nhau của mình mà hầu hết là vô hình và thấy được những thứ trước đây bị chê giấu. Hãy để tôi đưa ra một ví dụ cho điều tôi đang nói ở đây.
Here's an application that I created for the iPad. So the goal of the original game Zen Bound is to wrap a rope around a wooden form. So you use it with your headset. The headset connects wirelessly to an iPad or a smartphone. In that headset, you have fabric sensors on your forehead and above the ear. In the original Zen Bound game, you play it by scrolling your fingers over the pad. In the game that we created, of course, you control the wooden form that's on the screen there with your mind. As you focus on the wooden form, it rotates. The more you focus, the faster the rotation. This is for real. This is not a fake. What's really interesting to me though is at the end of the game, you get stats and feedback about how you did. You have graphs and charts that tell you how your brain was doing -- not just how much rope you used or what your high score is, but what was going on inside of your mind. And this is valuable feedback that we can use to understand what's going on inside of ourselves.
Đây là một ứng dụng mà tôi đã tạo ra cho iPad. Mục tiêu của cái trò chơi Zen Bound là quấn một sợi thừng quanh một hình nhân gỗ. Bạn dùng ứng dụng này với một bộ tai nghe. Bộ tai nghe này liên kết không dây với một iPad hoặc smartphone. Trong bộ tai nghe ấy có một loại vải cảm ứng trên trán và phía trên của tai. Trong trò chơi Zen Bound nguyên bản, Bạn chơi trò này bằng cách di chuyển ngón tay trên tấm gỗ. Trong game này chúng tôi đã tạo ra, tất nhiên bạn kiểm soát tấm gỗ đó trên màn hình bằng tâm trí mình Khi bạn tậm trung vào tấm gỗ, nó sẽ quay Tập trung nhiều hơn thì sẽ quay nhanh hơn. Điều này là sự thật Không phải là trò lừa. Điều thực sự thú vị với tôi lại là ở cuối trò chơi bạn có được số liệu thống kê và phản hồi bạn đã chơi như thế nào. Bạn có những biểu đồ và đồ thị cho thấy não bạn đã làm việc như thế nào. Không chỉ là bạn đã sử dụng bao nhiêu đoạn thừng hay điểm số cao nhất là bao nhiêu mà là những với những gì đang xảy ra bên trong tâm trí của bạn. Và phản hồi giá trị này chúng ta có thể sử dụng để hiểu những gì đang xảy ra bên trong mỗi chúng ta.
I like to call this "intra-active." Normally, we think about technology as interactive. This technology is intra-active. It understands what's inside of you and builds a sort of responsive relationship between you and your technology so that you can use this information to move you forward. So you can use this information to understand you in a responsive loop. At InteraXon -- intra-active technology is one of our really defining mandates. It's how we understand the world inside and reflect it outside into this tight loop.
Tôi thích gọi như thế này "Hoạt động bên trong" Bình thường chúng ta nghĩ về công nghệ như là sự tương tác Công nghệ này là "Hoạt động bên trong" Nó hiểu những gì bên trong bạn và xây dựng một mối quan hệ hồi đáp giữa bạn và quy trình của bạn để bạn có thể sử dụng những thông tin này để tiến lên phía trước. Để bạn có thể sử dụng những thông tin này để hiểu chính mình trong vòng tròn hồi đáp. Tại InteraXon, Công nghệ hoạt động bên trong thực sự là một trong những nhiệm vụ xác định của chúng tôi. Đó là cách giúp chúng ta hiểu thế giới bên trong và phản ánh nó ra bên ngoài vào trong vòng chặt chẽ này.
For example, thought-controlled computing can teach children with ADD how to improve their focus. With ADD, children have a low proportion of beta waves for focus states and a high proportion of theta states. So you can create applications that reward focused brain states. So you can imagine kids playing video games with their brain waves and improving their ADD symptoms as they do it. This can be as effective as Ritalin. Perhaps even more importantly, thought-controlled computing can give children with ADD insights into their own fluctuating mental states, so they can better understand themselves and their learning needs. The way these children will be able to use their new awareness to improve themselves will upend many of the damaging and widespread social stigmas that people who are diagnosed as different are challenged with.
Ví dụ, điều khiển máy tính bằng suy nghĩ có thể dạy trẻ em bị rối loạn khiếm khuyết chú ý (ADD) để cải thiện sự tập trung của chúng. Bị mắc rối loạn khiếm khuyết chú ý, trẻ không có nhiều sóng beta giúp cho sự tập trung trong khi tỷ lệ sóng theta lại cao. Do đó bạn có thể tạo ra một ứng dụng có thể bù đắp lại sự tập trung của não. Bạn có thể tưởng tượng trẻ chơi game với các sóng não của chúng và cải thiện các triệu chứng rối loạn tập trung của chính mình khi mà chúng chơi game. Điều này có thể hiệu quả như thuốc Ritalin. (thuộc nhóm thuốc kích thích thần kinh) Thậm chí có lẽ còn quan trọng hơn, điều khiển máy tính bằng suy nghĩ có thể giúp những trẻ bị rối loạn tập trung chú ý hiểu hơn về những trạng thái tinh thần dao động của trẻ, từ đó có thể hiểu hơn về chính mình và nhu cầu học tập của mình. Cách trẻ có thể sử dụng những nhận thức mới để cải thiện bạn thân mình sẽ gây nên nhiều hư tổn và làm lan rộng sự kỳ thị xã hội mà những người được chẩn đoán khác nhau đang phải đối mặt.
We can peer inside our heads and interact with what was once locked away from us, what once mystified and separated us. Brainwave technology can understand us, anticipate our emotions and find the best solutions for our needs. Imagine this collected awareness of the individual computed and reflected across an entire lifespan. Imagine the insights that you can gain from this kind of second sight. It would be like plugging into your own personal Google.
Chúng ta có thể nhìn sâu vào bên trong đầu mình và tương tác với những gì bị cất giữ, những gì từng bí ẩn và tách biệt khỏi chúng ta. Công nghệ điện não đồ giúp ta hiểu mình và dự đoán được cảm xúc của mình và tìm ra giải pháp tốt nhất cho những nhu cầu ta có. Hãy tưởng tượng việc thu thập các nhận thức cá nhân giúp tính toán và phản ánh tuổi thọ. Hãy tưởng tượng những gì bạn có thể đạt được từ cách nhìn này. Nó giống như là được gắn vào trong Google cá nhân.
On the subject of Google, today you can search and tag images based on the thoughts and feelings you had while you watched them. You can tag pictures of baby animals as happy, or whatever baby animals are to you, and then you can search that database, navigating with your feelings, rather than the keywords that just hint at them. Or you could tag Facebook photos with the emotions that you had associated with those memories and then instantly prioritize the streams that catch your attention, just like this. Humanizing technology is about taking what's already natural about the human-tech experience and building technology seamlessly in tandem with it. As it aligns with our human behaviors, it can allow us to make better sense of what we do and, more importantly, why. Creating a big picture out of all the important little details that make up who we are.
Về đề tài Google, ngày nay bạn có thể tìm kiếm và gắn thẻ vào hình ảnh dựa trên những suy nghĩ và cảm nhận trong khi xem. Bạn có thể tag hình ảnh những con vật nhỏ là Vui vẻ, hoặc bất cứ một tag nào khác, và sau đó bạn có thể tìm kiếm những dữ liệu này, định hướng với cảm giác của bạn, chứ không phải những từ khóa giúp nhắc đến chúng. Hoặc bạn có thể tag ảnh trên Facebook với những cảm xúc liên quan đến ký ức về chúng và rồi ngay sau đó xếp theo thứ tự ưu tiên mà thu hút sự chú ý của bạn, như thế này. Công nghệ nhân bản là lấy một cái đã có sẵn trong tự nhiên liên quan kinh nghiệm công nghệ của con người và xây dựng công nghệ liền mạch song song với nó. Vì nó tương đương với hành vi của con người, nó có thể cho phép chúng ta hiểu rõ hơn những gì mình đang làm và, quan trọng hơn là, tại sao, tạo ra một bức tranh lớn từ những chi tiết nhỏ quan trọng lại cho ta biết chúng ta là ai.
With humanized technology we can monitor the quality of your sleep cycles. When our productivity starts to slacken, we can go back to that data and see how we can make more effective balance between work and play. Do you know what causes fatigue in you or what brings out your energetic self, what triggers cause you to be depressed or what fun things are going to bring you out of that funk? Imagine if you had access to data that allowed you to rank on a scale of overall happiness which people in your life made you the happiest, or what activities brought you joy. Would you make more time for those people? Would you prioritize? Would you get a divorce?
Với công nghệ nhân bản ta có thể theo dõi chất lượng của chu kỳ giấc ngủ. Khi năng suất của chúng ta bắt đầu giảm, chúng ta có thể trở lại dữ liệu này và xem làm sao để tạo ra cân bằng hiệu quả hơn giữa công việc và vui chơi. Bạn có biết những gì gây ra sự mệt mỏi trong bạn không hay những gì mang đến năng lượng tràn đầy cho bạn, những yếu tố kích hoạt gây trầm cảm là gì, hay những niềm vui nào sẽ mang bạn ra khỏi sự sợ hãi? Hãy tưởng tượng nếu bạn có quyền truy cập vào dữ liệu cho phép xếp thang điểm hạnh phúc tổng thể mà mọi người mang đến cho bạn, hay những hoạt động mang đến cho bạn niềm vui. Bạn muốn dành nhiều thời gian cho những người ấy? Bạn muốn ưu tiên gì? Bạn muốn ly hôn?
(Laughter)
Máy tính điều khiển bằng suy nghĩ cho phép bạn
What thought-controlled computing can allow you to do is build colorful layered pictures of our lives. And with this, we can get the skinny on our psychological happenings and build a story of our behaviors over time. We can begin to see the underlying narratives that propel us forward and tell us about what's going on. And from this, we can learn how to change the plot, the outcome and the character of our personal stories.
xây dựng những hình ảnh đầy màu sắc cho cuộc sống của mình. Với điều này, chúng ta có thể biết một ít về diễn tiến tâm trạng của mình và tạo một câu chuyện về hành vi của chúng ta theo thời gian. Chúng ta có thể bắt đầu thấy các tường thuật cơ bản thúc đẩy chúng ta tiến lên và cho chúng ta biết những gì đang diễn ra. Từ điều này, Chúng ta biết được làm thế nào để thay đổi cốt truyện, kết quả và nhân vật trong câu chuyện mỗi người.
Two millennia ago, those Greeks had some powerful insights. They knew that a fundamental piece falls into place when you start to live out their little phrase, when you come into contact with yourself. They understood the power of human narrative and the value that we place on humans as changing, evolving and growing. But they understood something more fundamental -- the sheer joy in discovery, the delight and fascination that we get from the world and being ourselves in it; the richness that we get from seeing, feeling and knowing the lives that we are.
Hai thiên niên kỷ trước, những người Hy Lạp đã có những hiểu biết lớn. Họ đã biết rằng, phần cơ bản rơi vào nơi bạn bắt đầu sống theo câu phương ngôn của họ, khi bạn bắt đầu tiếp xúc với chính mình. Họ đã hiểu sức mạnh của câu chuyện về loài người và giá trị mà chúng ta đặt trên con người như sự thay đổi, tiến hóa, phát triển. Nhưng họ cũng hiểu điều cơ bản hơn nữa đó là những niềm vui trong khi khám phá, niềm vui và thú vị mà chúng ta có được từ cuộc sống và được là chính mình trong đó, sự phong phú mà chúng ta có từ sự nhìn nhận, cảm nhận và hiểu biết về cuộc sống.
My mom's an artist, and as a child, I'd often see her bring things to life with the stroke of a brush. One moment, it was all white space, pure possibility. The next, it was alive with her colorful ideas and expressions. As I sat easel-side, watching her transform canvas after canvas, I learned that you could create your own world. I learned that our own inner worlds -- our ideas, emotions and imaginations -- were, in fact, not bound by our brains and bodies. If you could think it, if you could discover it, you could bring it to life.
Mẹ tôi là một nghệ sĩ, khi còn nhỏ tôi thường thấy bà mang nhiều điều vào cuộc sống qua nét vẽ và cây cọ của mình. Trước đó nó chỉ toàn là màu trắng và đầy tính hữu khả Tiếp theo, nó đã tồn tại qua ý tưởng và cách thể hiện nhiều màu sắc của bà. Khi ngồi bên giá vẽ, xem hết bức vẽ này đến bức khác của bà, tôi đã học được rằng bạn có thể tạo ra được cả thế giới riêng cho mình. Tôi nhận ra thế giới bên trong mình ý tưởng, cảm xúc và sự tưởng tượng của mình sự thật, không bị ràng buộc bởi bộ não và cơ thể. Nếu có thể nghĩ và khám phá nó, Bạn có thể mang nó vào trong cuộc sống.
To me, thought-controlled computing is as simple and powerful as a paintbrush -- one more tool to unlock and enliven the hidden worlds within us. I look forward to the day that I can sit beside you, easel-side, watching the world that we can create with our new toolboxes and the discoveries that we can make about ourselves.
Đối với tôi, máy tính được điều khiển bởi suy nghĩ đơn giản và mạnh mẽ như một cây cọ vẽ một công cụ để mở khóa và làm sinh động thế giới ẩn bên trong chúng ta. Tôi mong đến một ngày tôi có thể ngồi bên cạnh bạn, cạnh giá vẽ, xem thế giới mà chúng ta tạo ra với những hộp công cụ mới và nhìn xem những khám phá chúng ta có thể thực hiện về chính bản thân mình
Thank you.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)