So I've been "futuring," which is a term I made up --
Tôi vừa "làm tương lai," từ này tôi tự nghĩ ra--
(Laughter)
(Cười)
about three seconds ago. I've been futuring for about 20 years, and when I first started, I would sit down with people, and say, "Hey, let's talk 10, 20 years out." And they'd say, "Great." And I've been seeing that time horizon get shorter and shorter and shorter, so much so that I met with a CEO two months ago and I said -- we started our initial conversation. He goes, "I love what you do. I want to talk about the next six months."
khoảng 3 giây trước đây. Tôi đã hoạch định tương lai trong 20 năm và khi tôi bắt đầu, tôi ngồi xuống với người khác, và nói "Này, chúng ta hãy bàn về kế hoạch 10, 20 năm đi". Và họ nói "Tuyệt vời". Và tôi thấy chân trời thời gian đang ngày càng rõ dần, rõ dần, rõ đến mức khi tôi gặp một CEO cách đây hai tháng và tôi cũng nói vậy-- khi bắt đầu đàm đạo. Anh ấy nói "Tôi thích điều anh làm. Tôi muốn bàn về kế hoạch sáu tháng tới".
(Laughter)
(Cười)
We have a lot of problems that we are facing. These are civilizational-scale problems. The issue though is, we can't solve them using the mental models that we use right now to try and solve these problems. Yes, a lot of great technical work is being done, but there is a problem that we need to solve for a priori, before, if we want to really move the needle on those big problems. "Short-termism." Right? There's no marches. There's no bracelets. There's no petitions that you can sign to be against short-termism. I tried to put one up, and no one signed. It was weird.
Chúng ta đang phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Đây cũng là những vấn đề mang tầm văn minh nhân loại. Nhưng chuyện là, chúng ta không thể giải quyết những vấn đề này theo lối tư duy hiện nay. Vâng, nhiều công trình kỹ thuật tuyệt vời đang được thực hiện, nhưng có 1 vấn đề chúng ta cần ưu tiên giải quyết trước, nếu chúng ta thật sự muốn giải quyết những điểm mấu chốt của những vấn đề lớn. "Chủ nghĩa ăn xổi." Vâng, không cần giới hạn. không cần mỹ miều. Không có lời yêu cầu bạn quyết tâm chống lại "chủ nghĩa ăn xổi." Tôi thử nêu lên lời yêu cầu đó, và không ai đồng ý cả. Thật kỳ cục.
(Laughter)
(Cười)
But it prevents us from doing so much. Short-termism, for many reasons, has pervaded every nook and cranny of our reality. I just want you to take a second and just think about an issue that you're thinking, working on. It could be personal, it could be at work or it could be move-the-needle world stuff, and think about how far out you tend to think about the solution set for that.
Nhưng nó báo trước cho chúng ta về việc đang làm. Chủ nghĩa ăn xổi, theo nhiều cách, lan khắp mọi xó xỉnh của đời thường. Tôi chỉ muốn bạn suy nghĩ 1 giây và chỉ nghĩ về một vấn đề mà bạn đang nghĩ, đang làm. Nó có thể liên quan đến cá nhân, hay công việc hoặc nó có thể là vấn đề thế giới phải đau đầu, và hãy nghĩ về khoảng thời gian mà bạn muốn nghĩ tới hãy nghĩ về các giải pháp.
Because short-termism prevents the CEO from buying really expensive safety equipment. It'll hurt the bottom line. So we get the Deepwater Horizon. Short-termism prevents teachers from spending quality one-on-one time with their students. So right now in America, a high school student drops out every 26 seconds. Short-termism prevents Congress -- sorry if there's anyone in here from Congress --
Vì chủ nghĩa ăn xổi làm cho tổng giám đốc điều hành không chịu mua những thiết bị an toàn giá cao. Điều đó ảnh hưởng đến chất lượng cuối cùng. Ví dụ chúng ta nói đến vụ chìm giàn khoan Deepwater Horizon. Sự ngắn hạn hóa làm cho thầy cô giáo không chịu chi phí cho chất lượng giảng dạy làm ảnh hưởng đến học trò của họ. Hiện tại ở Mỹ, cứ 26 giây một học sinh cấp 3 bỏ học. Chủ nghĩa ăn xổi làm cho Quốc hội -- xin lỗi nếu có ai ở đây là dân biểu --
(Laughter)
(Cười)
or not really that sorry --
hay không phải thì cũng xin thứ lỗi --
(Laughter)
(Cười)
from putting money into a real infrastructure bill. So what we get is the I-35W bridge collapse over the Mississippi a few years ago, 13 killed. It wasn't always like this. We did the Panama Canal. We pretty much have eradicated global polio. We did the transcontinental railroad, the Marshall Plan. And it's not just big, physical infrastructure problems and issues. Women's suffrage, the right to vote. But in our short-termist time, where everything seems to happen right now and we can only think out past the next tweet or timeline post, we get hyper-reactionary.
không đầu tư tiền bạc vào sở hạ tầng. Ví dụ vụ sập cầu the I-35W ở bang Mississippi cách đây vài năm, 13 người chết. Không phải chúng ta luôn làm vậy. Chúng ta đã làm kênh Panama. Chúng ta gần như đã loại bỏ được bệnh bại liệt trên toàn cầu. Chúng ta đã làm được đường sắt xuyên lục địa, kế hoạch Marshall. Và không chỉ là những vấn đề to lớn về cơ sở hạ tầng. Còn về quyền bầu cử của nữ giới. Nhưng trong thời đại chủ nghĩa ăn xổi, ở đó mọi thứ dường như phải xảy ra tức thì và chúng ta có thể chỉ nghĩ tới việc mở trang tweet tiếp hay các trang phía trước, chúng ta phản ứng quá khích.
So what do we do? We take people who are fleeing their war-torn country, and we go after them. We take low-level drug offenders, and we put them away for life. And then we build McMansions without even thinking about how people are going to get between them and their job. It's a quick buck.
Vậy chúng ta làm gì? Ta bắt những người đang chạy trốn khỏi đất nước bị chiến tranh, và chúng ta theo dõi họ. Ta bắt và nhốt những người bán ma túy, và nhốt họ suốt đời. Và rồi ta xây biệt thự lắp ghép ở ngoại ô thậm chí không nghĩ đến cách thức người ta sẽ đi làm bằng phương tiện gì. Đó cũng là việc ngắn hạn.
Now, the reality is, for a lot of these problems, there are some technical fixes, a lot of them. I call these technical fixes sandbag strategies. So you know there's a storm coming, the levee is broken, no one's put any money into it, you surround your home with sandbags. And guess what? It works. Storm goes away, the water level goes down, you get rid of the sandbags, and you do this storm after storm after storm. And here's the insidious thing. A sandbag strategy can get you reelected. A sandbag strategy can help you make your quarterly numbers.
Bây giờ, với nhiều vấn đề, thực tế là có những điều chỉnh về kỹ thuật, cho nhiều vấn đề đó. Tôi gọi những điều chỉnh kỹ thuật này là chiến lược bị cát. Ví dụ một cơn bão đến, có thể phá hủy một con đê, không ai bỏ tiền ra sửa chữa cả, bạn bao xung quanh nhà mình với những bao cát. Và đoán xem? Nó hiệu quả đấy. Cơn bão qua đi, nước rút, bạn dọn dẹp những bao cát, và bạn làm việc đó sau mỗi trận bão. Đây là một tiểu xảo. Một chiến lược bị cát có thể giúp bạn cầm cự được. Một chiến lược bị cát có thể giữ doanh số hàng quý của bạn.
Now, if we want to move forward into a different future than the one we have right now, because I don't think we've hit -- 2016 is not peak civilization.
Bây giờ, nếu chúng ta muốn bước vào một tương lai khác với tương lai mà theo bình thường chúng ta sẽ có, tôi không nghĩ chúng ta dám làm -- vì năm 2016 không phải là năm đỉnh của nền văn minh.
(Laughter)
(Cười)
There's some more we can do. But my argument is that unless we shift our mental models and our mental maps on how we think about the short, it's not going to happen.
Có vài thứ khác ta có thể làm. Nhưng lý luận của tôi là trừ phi chúng ta thay đổi não trạng về cách mà chúng ta nghĩ về việc ngắn hạn, những điều đó sẽ không xảy ra.
So what I've developed is something called "longpath," and it's a practice. And longpath isn't a kind of one-and-done exercise. I'm sure everyone here at some point has done an off-site with a lot of Post-It notes and whiteboards, and you do -- no offense to the consultants in here who do that -- and you do a long-term plan, and then two weeks later, everyone forgets about it. Right? Or a week later. If you're lucky, three months. It's a practice because it's not necessarily a thing that you do. It's a process where you have to revisit different ways of thinking for every major decision that you're working on. So I want to go through those three ways of thinking.
Vậy điều ta làm là cái được gọi "lối đi dài", và đó là một sự luyện tập. Và lối đi dài không phải là một loại bài tập làm một lần. Tôi chắc chắn mỗi người ở đây đã làm bài tập này ở đâu đó với nhiều ghi chú và bảng nhắc nhớ, và bạn làm -- không cần tới người tư vấn và bạn làm một dự án dài hạn, và rồi hai tuần sau ai cũng quên mất dự án đó. Phải vậy không? Hay là một tuần sau. Nếu bạn giỏi thì được 3 tháng. Đó là một luyện tập vì nó không phải là điều bắt buộc. Nó là một quá trình ở đó bạn phải xem lại những cách thức suy nghĩ của mình về mỗi quyết định quan trọng của mình. Vậy tôi muốn giới thiệu 3 cách suy nghĩ này.
So the first: transgenerational thinking. I love the philosophers: Plato, Socrates, Habermas, Heidegger. I was raised on them. But they all did one thing that didn't actually seem like a big deal until I really started kind of looking into this. And they all took, as a unit of measure for their entire reality of what it meant to be virtuous and good, the single lifespan, from birth to death. But here's a problem with these issues: they stack up on top of us, because the only way we know how to do something good in the world is if we do it between our birth and our death. That's what we're programmed to do. If you go to the self-help section in any bookstore, it's all about you. Which is great, unless you're dealing with some of these major issues. And so with transgenerational thinking, which is really kind of transgenerational ethics, you're able to expand how you think about these problems, what is your role in helping to solve them.
Thứ nhất: suy nghĩ liên thế hệ. Tôi yêu thích các triết gia: Plato, Socrattes, Habermas, Heidegger. Tôi được lớn lên với sách vở của họ. Nhưng tất cả họ đã làm 1 điều không hẳn là một hành xử hay cho đến khi tôi bắt đầu nhìn vào bên trong những kiến thức đó. Và tất cả họ đã đụng đến, như là một đơn vị để đo lường toàn bộ thực tế của họ về điều tốt đẹp và tuyệt vời, đơn vị đó là 1 đời người, từ lúc sinh đến khi chết. Nhưng đây là 1 khó khăn với những vấn đề cần bàn cãi: các vấn đề này đè nặng chúng ta, vì cách duy nhất để làm được điều gì đó tốt đẹp trên đời là chúng ta phải làm nó từ lúc sinh đến khi chết. Đó là điều chúng ta dự định làm. Nếu bạn đến trước tủ sách rèn nhân cách trong tiệm sách, nó dành cho bạn đó. Nó tuyệt vời, trừ phi bạn đối đầu với những vấn đề quan trọng này. Và với cách nghĩ liên-thế-hệ thật ra đó là truyền lại nền đạo đức giữa các thế hệ, bạn có thể mở rộng cách suy nghĩ về những vấn đề này, điều đó có vai trò trong việc giúp bạn giải quyết chúng.
Now, this isn't something that just has to be done at the Security Council chamber. It's something that you can do in a very kind of personal way. So every once in a while, if I'm lucky, my wife and I like to go out to dinner, and we have three children under the age of seven. So you can imagine it's a very peaceful, quiet meal.
Đây không phải là thứ mà chỉ cần được thực hiện tại Hội đồng An ninh. Nó là thứ mà bạn có thể làm trong chính suy nghĩ cá nhân. Vậy mỗi lần, vợ tôi và tôi đi ra ngoài ăn tối, cũng may là 2 chúng tôi cùng thích, chúng tôi có 3 con dưới 7 tuổi. Vậy bạn có thể nghĩ đó thật là 1 bữa ăn an bình và yên tĩnh.
(Laughter)
(Cười)
So we sit down and literally all I want to do is just eat and chill, and my kids have a completely and totally different idea of what we're going to be doing. And so my first idea is my sandbag strategy, right? It's to go into my pocket and take out the iPhone and give them "Frozen" or some other bestselling game thing. And then I stop and I have to kind of put on this transgenerational thinking cap. I don't do this in the restaurant, because it would be bizarre, but I have to -- I did it once, and that's how I learned it was bizarre.
Thế là chúng tôi ngồi xuống và tất cả thứ tôi muốn làm là ăn mà thôi, và con tôi có một ý tưởng hoàn toàn khác với việc chúng tôi đang làm. Và ý đầu tiên của tôi là chiến lược bao cát, phải vậy không? Móc túi và lấy ra Iphone và cho chúng chơi trò "Frozen" hay một game rất "hot". Và rồi tôi dừng lại tôi dường như muốn áp dụng cách suy nghĩ liên thế hệ vào trường hợp này. Tôi không làm ý tưởng đó ở nhà hàng vì nó sẽ rất kỳ cục, nhưng tôi phải làm -- tôi đã làm 1 lần, tôi biết nó rất kỳ cục,
(Laughter)
(Cười)
And you have to kind of think, "OK, I can do this." But what is this teaching them? So what does it mean if I actually bring some paper or engage with them in conversation? It's hard. It's not easy, and I'm making this very personal. It's actually more traumatic than some of the big issues that I work on in the world -- entertaining my kids at dinner. But what it does is it connects them here in the present with me, but it also -- and this is the crux of transgenerational thinking ethics -- it sets them up to how they're going to interact with their kids and their kids and their kids.
Và bạn phải nghĩ, "Được, tôi có thể làm". Nhưng điều đó dạy chúng điều gì? Có nghĩa gì nếu tôi mang cho chúng vài tờ giấy hay cùng nói chuyện với chúng? Thật là khó, và tôi làm việc đó theo cách của mình. Nó thật sự tồi tệ hơn những vấn đề lớn mà tôi xử lý trong cuộc đời -- pha trò cho con ở bữa ăn. Nhưng cái cần làm là tôi kết nối với chúng ở hiện tại. nhưng cũng -- và điểm chính yếu là cách hành xử với thay đổi não trạng -- nó cũng thiết lập cách phản ứng với con cái với con của con và cháu của con.
Second, futures thinking. When we think about the future, 10, 15 years out, give me a vision of what the future is. You don't have to give it to me, but think in your head. And what you're probably going to see is the dominant cultural lens that dominates our thinking about the future right now: technology. So when we think about the problems, we always put it through a technological lens, a tech-centric, a techno-utopia, and there's nothing wrong with that, but it's something that we have to really think deeply about if we're going to move on these major issues, because it wasn't always like this. Right? The ancients had their way of thinking about what the future was. The Church definitely had their idea of what the future could be, and you could actually pay your way into that future. Right? And luckily for humanity, we got the scientific revolution. From there, we got the technology, but what has happened -- And by the way, this is not a critique. I love technology. Everything in my house talks back to me, from my children to my speakers to everything.
Thứ hai, nghĩ đến tương lai. Khi chúng ta nghĩ về tương lai -- 10, 15 năm tới, hãy cho tôi cách nhìn về điều tương lai sẽ trở thành. Bạn không phải nói cho tôi, bạn nghĩ trong đầu. Và điều có thể bạn sẽ thấy là cái tầm nhìn văn hóa bao trùm nó thống trị cách suy nghĩ của chúng ta về tương lai lúc này: đó chính là công nghệ. Vậy khi chúng ta nghĩ về vấn đề, chúng ta luôn đặt nó qua lăng kính công nghệ, một trung tâm kĩ thuật, một công nghệ không tưởng và không có gì là sai trái cả, nhưng nó là cái gì đó mà chúng ta phải nghĩ cẩn thận hơn nếu chúng ta cần bàn tới những vấn đề chính, vì nó không phải luôn cố định. Đúng vậy không? Người xưa có cách nghĩ của họ về tương lai họ sẽ trở thành. Giáo hội Công giáo có ý tưởng rõ ràng về đời sau, và bạn có thể cũng có cách suy nghĩ của riêng bạn về tương lai. Đúng không? Và may mắn cho nhân loại, chúng ta có cách mạng khoa học. Từ đó, chúng ta có công nghệ, nhưng điều xảy ra -- Và bằng cách đó, công nghệ không phải là điểm yếu. Tôi yêu công nghệ. Mỗi thứ trong nhà tôi nói với tôi, từ con cái tôi tới cái loa và mọi thứ.
(Laughter)
(Cười)
But we've abdicated the future from the high priests in Rome to the high priests of Silicon Valley. So when we think, well, how are we going to deal with climate or with poverty or homelessness, our first reaction is to think about it through a technology lens. And look, I'm not advocating that we go to this guy. I love Joel, don't get me wrong, but I'm not saying we go to Joel. What I'm saying is we have to rethink our base assumption about only looking at the future in one way, only looking at it through the dominant lens. Because our problems are so big and so vast that we need to open ourselves up.
Nhưng chúng ta không muốn lấy ý tưởng tương lai từ giáo hoàng ở Rome cũng không phải từ người quan trọng nhất ở thung lũng Silicon. Thế mà khi chúng ta nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề khí hậu hay đói nghèo hay vô gia cư, thì phản ứng đầu tiên của ta là suy nghĩ thông qua lăng kính công nghệ. Và hãy nhìn xem, tôi không muốn nói rằng chúng ta sẽ trở thành anh chàng này. Tôi thích Joel, đừng hiểu lầm tôi, vì tôi không nói chúng ta sẽ trở thành Joel. Điều mà tôi đang nói là chúng ta lại nghĩ về giả thuyết cơ bản về việc chỉ nhìn tương lai theo một cách, chỉ nhìn nó thông qua lăng kính công nghệ. Vì vấn đề của chúng ta thì quá lớn và quá rộng mà chúng ta cần mở tầm nhìn rộng ra.
So that's why I do everything in my power not to talk about the future. I talk about futures. It opens the conversation again. So when you're sitting and thinking about how do we move forward on this major issue -- it could be at home, it could be at work, it could be again on the global stage -- don't cut yourself off from thinking about something beyond technology as a fix because we're more concerned about technological evolution right now than we are about moral evolution. And unless we fix for that, we're not going to be able to get out of short-termism and get to where we want to be.
Đó là nguyên nhân tôi làm mọi thứ trong khả năng không phải để nói về tương lai. Tôi nói về tương lai. Nó mở lại cuộc đối thoại. Vậy khi bạn đang ngồi và nghĩ về cách chúng ta đề cập đến vấn đề chính -- nó có thể là ở nhà, nó có thể ở công sở, nó lại có thể ờ mức độ toàn cầu -- đừng cắt dòng suy nghĩ về điều ở bên kia của công nghệ như là sự điều chỉnh vì hiện nay chúng ta tham gia vào cách mạng công nghệ nhiều hơn so với cách mạng đạo đức. Và trừ phi chúng ta sửa đổi điều đó, chúng ta sẽ không vướng vào chủ nghĩa ăn xổi và đến được nơi mình mong muốn.
The final, telos thinking. This comes from the Greek root. Ultimate aim and ultimate purpose. And it's really asking one question: to what end? When was the last time you asked yourself: To what end? And when you asked yourself that, how far out did you go? Because long isn't long enough anymore. Three, five years doesn't cut it. It's 30, 40, 50, 100 years.
Cuối cùng, suy nghĩ cùng đích. Từ này xuất phát từ gốc Hy Lạp. Đích cuối cùng và cùng đích. Và nó dẫn tới một câu hỏi khác: ta sống vì mục đích gì? Lần cuối cùng bạn tự hỏi: ta sống vì mục đích gì, là khi nào? Và khi bạn hỏi chính mình, bạn đã đi được bao xa về hướng ấy? Vì nếu đã xa rồi thì phần còn lại sẽ không đủ xa nữa. 3 năm, 5 năm không đủ. 30, 40, 50, 100 năm.
In Homer's epic, "The Odyssey," Odysseus had the answer to his "what end." It was Ithaca. It was this bold vision of what he wanted -- to return to Penelope. And I can tell you, because of the work that I'm doing, but also you know it intuitively -- we have lost our Ithaca. We have lost our "to what end," so we stay on this hamster wheel. And yes, we're trying to solve these problems, but what comes after we solve the problem? And unless you define what comes after, people aren't going to move. The businesses -- this isn't just about business -- but the businesses that do consistently, who break out of short-termism not surprisingly are family-run businesses. They're transgenerational. They're telos. They think about the futures. And this is an ad for Patek Philippe. They're 175 years old, and what's amazing is that they literally embody this kind of longpathian sense in their brand, because, by the way, you never actually own a Patek Philippe, and I definitely won't --
Trong thiên hùng ca Homer, "The Odyssey", Odysseus có câu trả lời cho "cùng đích" của mình. Đó là Ithaca. Nó là cái nhìn táo bạo về điều họ muốn -- để quay trở lại Penelope. Và tôi có thể nói với bạn, vì công việc tôi đang làm, nhưng bạn cũng đoán được -- chúng ta đã mất Ithaca. Chúng ta mất "mục đích cuối", vậy chúng ta sẽ ở lại trên vòng quay chuột lang. Và rồi, chúng ta sẽ cố gắng giải quyết những vấn đề này, thế cái gì xảy ra khi chúng ta giải quyết được vấn đề? Và nếu bạn nói được điều gì xảy ra, con người sẽ thay đổi. Các doanh nghiệp -- đó không chỉ là kinh doanh -- các doanh nghiệp thực hiện nhất quán phá vỡ chủ nghĩa ăn xổi không ngạc nhiên, thuộc về các công ty gia đình. Họ là liên thế hệ. Họ có cùng đích. Họ nghĩ về tương lai. Và đây là lời quảng cáo cho Patek Philippe. Họ đã 175 năm rồi, và điều tuyệt vời là họ hiện thân theo nghĩa đen của cái được gọi là ý thức dài hạn trong thương hiệu của họ, vì, bằng cách này, bạn sẽ không bao giờ sở hữu một hãng Patek Philippe đâu, và chắc chắn tôi cũng sẽ không --
(Laughter)
(Cười)
unless somebody wants to just throw 25,000 dollars on the stage. You merely look after it for the next generation.
trừ phi ai đó muốn ném 25.000 đô la lên sân khấu này. Bạn chỉ chăm lo nó cho thế hệ tiếp theo.
So it's important that we remember, the future, we treat it like a noun. It's not. It's a verb. It requires action. It requires us to push into it. It's not this thing that washes over us. It's something that we actually have total control over. But in a short-term society, we end up feeling like we don't. We feel like we're trapped. We can push through that.
Điều đó quan trọng để ta ghi nhớ, tương lai, chúng ta xem nó như một danh từ. Nó không phải danh từ. Nó là động từ. Nó đòi hỏi hành động. Nó đòi buộc chúng ta lao vào nó. Nó không phải đồ vật bao phủ ta. Nó là sự vật ta kiểm soát. Nhưng trong xã hội ăn xổi, cuối cùng chúng ta phải cảm nhận cái không muốn. Ta cảm thấy như bị mắc bẫy. Chúng ta có thể vượt qua.
Now I'm getting more comfortable in the fact that at some point in the inevitable future, I will die. But because of these new ways of thinking and doing, both in the outside world and also with my family at home, and what I'm leaving my kids, I get more comfortable in that fact. And it's something that a lot of us are really uncomfortable with, but I'm telling you, think it through. Apply this type of thinking and you can push yourself past what's inevitably very, very uncomfortable.
Bây giờ tôi cảm thấy dễ chịu hơn với việc, ở chừng mực nào đó, trong tương lại không tránh khỏi, tôi sẽ chết. Nhưng vì những cách nghĩ và cách hành động mới này, ở ngoài xã hội và cả ở trong gia đình tôi, tại nhà tôi, và điều mà tôi để lại cho con tôi, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Và nó là thứ mà nhiều người trong chúng ta cảm thấy không dễ chịu, nhưng tôi xin nói với bạn, hãy nghĩ thật thông suốt. Hãy áp dụng cách nghĩ này và bạn có thể đẩy lùi chính mình, "cái tôi" gây rất nhiều khó chịu.
And it all begins really with yourself asking this question: What is your longpath? But I ask you, when you ask yourself that now or tonight or behind a steering wheel or in the boardroom or the situation room: push past the longpath, quick, oh, what's my longpath the next three years or five years? Try and push past your own life if you can because it makes you do things a little bit bigger than you thought were possible.
Và hãy bắt đầu hỏi chính mình câu này: Đâu là con đường dài hạn của bạn? Nhưng tôi hỏi bạn, khi nào bạn hỏi chính bạn bây giờ hay tối nay hay sau tay lái hay trong hội trường hay trong phòng họp tối mật: hãy đẩy sang dài hạn, nhanh lên, vâng, cái gì là dài hạn của tôi, có phải là 3 năm tới hay 5 năm? Hãy cố gắng nhìn xa cuộc sống của bạn nếu có thể vì nó sẽ giúp bạn thực hiện những công việc lớn hơn là cái mà bạn nghĩ có thể.
Yes, we have huge, huge problems out there. With this process, with this thinking, I think we can make a difference. I think you can make a difference, and I believe in you guys.
Đúng, chúng ta đang gặp phải vấn đề rất lớn. Với quá trình này, với cách nghĩ này, tôi nghĩ chúng ta có thể tạo nên sự khác biệt. Tôi nghĩ bạn có thể tạo nên sự khác biệt, và tôi tin tưởng các bạn.
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)