Hi. Today, I'm going to take you through glimpses of about eight of my projects, done in collaboration with Danish artist Soren Pors. We call ourselves Pors and Rao, and we live and work in India.
Xin chào. Hôm nay tôi sẽ giới thiệu sơ qua với các bạn về 8 dự án của tôi, được hoàn thành với sự cộng tác của nghệ sĩ Đan Mạch Soren Pors. Chúng tôi gọi mình là Pors & Rao và chúng tôi sống và làm việc ở Ấn Độ.
I'd like to begin with my very first object, which I call "The Uncle Phone." And it was inspired by my uncle's peculiar habit of constantly asking me to do things for him, almost like I were an extension of his body -- to turn on the lights or to bring him a glass of water, a pack of cigarettes. And as I grew up, it became worse and worse, And I started to think of it as a form of control. But of course, I could never say anything, because the uncle is a respected figure in the Indian family. And the situation that irked me and mystified me the most was his use of a landline telephone. He would hold on to the receiver and expect me to dial a number for him. And so as a response and as a gift to my uncle, I made him "The Uncle Phone." It's so long that it requires two people to use it. It's exactly the way my uncle uses a phone that's designed for one person.
Tôi muốn bắt đầu bằng tác phẩm đầu tiên của mình mà tôi gọi là "Điện thoại dành cho Chú" Dự án này lấy cảm hứng từ thói quen kỳ lạ của chú tôi là liên tục sai tôi làm việc cho chú, cứ như thể tôi là 1 phần phụ thêm của cơ thể chú ấy vậy. là bật đèn hay đem cho chú 1 ly nước, lấy gói thuốc. Khi tôi lớn lên thì điều này càng tệ hơn, và tôi bắt đầu nghĩ tới nó như là 1 hình thức điều khiển. Những dĩ nhiên, tôi không bao giờ có thể nói gì cả, bởi vì Chú là 1 nhân vật được kính trọng trong gia đình người Ấn Độ. Và tình cảnh mà làm cho tôi khó chịu và hoang mang nhất chính là việc sử dụng điện thoại để bàn của chú. Chú sẽ cầm ống nghe và chờ đợi tôi quay số. Nên như là một sự hồi đáp và một món quà cho chú, tôi đã làm cho chú chiếc "Điện thoại dành cho Chú" Nó dài đến nỗi phải cần tới hai người để sử dụng nó. Chính xác đó là cách mà chú tôi sử dụng cái điện thoại được thiết kế cho 1 người dùng.
But the problem is that, when I left home and went to college, I started missing his commands. And so I made him a golden typewriter through which he could dispense his commands to nephews and nieces around the world as an email. So what he had to do was take a piece of paper, roll it into the carriage, type his email or command and pull the paper out. This device would automatically send the intended person the letter as an email. So here you can see, we embedded a lot of electronics that understands all of the mechanical actions and converts it to digital. So my uncle is only dealing with a mechanical interface. And of course, the object had to be very grand and have a sense of ritualism, the way my uncle likes it.
Nhưng vấn đề ở chỗ là khi tôi rời khỏi nhà và đi học đại học thì tôi lại bắt đầu nhớ những mệnh lệnh của chú. nên tôi đã làm cho chú một cái máy đánh chữ bằng vàng mà thông qua nó chú có thể gửi đi những mệnh lệnh của mình đến những đứa cháu trai và cháu gái ở khắp nơi trên thế giới dưới dạng email. Cho nên việc mà chú cần làm là lấy một mảnh giấy, bỏ nó vào trục quay, gõ email hoặc mệnh lệnh của mình và kéo giấy ra. Thiết bị này sẽ tự động gửi đến người được chỉ định 1 bức thư dưới dạng email. Nên ở đây các bạn có thể thấy là chúng tôi đã gắn rất nhiều thiết bị điện có khả năng hiểu tất cả những hoạt động cơ học và số hoá chúng. Vậy nên chú tôi chỉ tiếp xúc với một giao diện cơ học. Và dĩ nhiên, cái máy phải rất oai vệ và đầy nghi thức theo kiểu mà chú tôi thích.
The next work is a sound-sensitive installation that we affectionately call "The Pygmies." And we wanted to work with a notion of being surrounded by a tribe of very shy, sensitive and sweet creatures. So how it works is we have these panels, which we have on the wall, and behind them, we have these little creatures which hide. And as soon as it's silent, they sort of creep out. And if it's even more silent, they stretch their necks out. And at the slightest sound, they hide back again.
Dự án tiếp theo là hệ thống nhạy cảm âm thanh mà chúng tôi trìu mến gọi là "Những Chú Lùn". Chúng tôi đã muốn làm việc với cảm giác được bao bọc bởi 1 nhóm những sinh vật ngọt ngào, nhạy cảm và rất hay xấu hổ. Nên chúng tôi có những tấm panô này trên tường và ẩn náu đằng sau chúng là những sinh vật bé nhỏ. Khi không gian im lặng thì những sinh vật này sẽ thò ra ngoài. Nếu im lặng hơn nữa thì chúng sẽ đưa cổ lên. Và chỉ cần âm thanh nhỏ nhất thì chúng sẽ ẩn náu trở lại.
So we had these panels on three walls of a room. And we had over 500 of these little pygmies hiding behind them. So this is how it works. This is a video prototype. So when it's quiet, it's sort of coming out from behind the panels. And they hear like humans do, or real creatures do. So they get immune to sounds that scare them after awhile. And they don't react to background sounds. You'll hear a train in moment that they don't react to. (Noise) But they react to foreground sounds. You'll hear that in a second. (Whistling) So we worked very hard to make them as lifelike as possible. So each pygmy has its own behavior, psyche, mood swings, personalities and so on. So this is a very early prototype. Of course, it got much better after that. And we made them react to people, but we found that people were being quite playful and childlike with them.
Chúng tôi gắn những tấm panô này lên 3 mặt tường của phòng và có khoảng 500 chú lùn bé nhỏ ẩn náu đằng sau. Và đây là cách nó hoạt động. Đây là đoạn phim đầu tiên. Khi không gian im lặng thì chúng bắt đầu chui ra khỏi tấm panô. Chúng nghe như con người hay những sinh vật thật sự. Nên sau một lát thì chúng trở nên miễn nhiễm với âm thanh từng làm chúng sợ. Và chúng không phản ứng với những âm thanh nền. Sau đây bạn sẽ nghe tiếng còi xe lửa mà chúng không hề có phản ứng. (Tiếng xe lửa) Nhưng chúng phản ứng với âm thanh phía trước . Các bạn nghe nhé! (Huýt sáo) Chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ để làm chúng trở nên giống như thật hết mức có thể. Mỗi chú lùn có hành vi, tâm hồn, tính cách, tâm trạng lên xuống riêng, v.v... Đây là những nguyên mẫu đầu tiên. Dĩ nhiên sau đó chúng tốt hơn. Và chúng tôi làm cho chúng phản ứng lại với mọi người, nhưng chúng tôi nhận ra mọi người cũng khá nghịch ngợm và trẻ con như chúng vậy.
This is a video installation called "The Missing Person." And we were quite intrigued with playing with the notion of invisibility. How would it be possible to experience a sense of invisibility? So we worked with a company that specializes in camera surveillance, and we asked them to develop a piece of software with us, using a camera that could look at people in the room, track them and replace one person with the background, rendering them invisible.
Đây là hệ thống hình ảnh gọi là "Người Mất Tích". Và chúng tôi khá là thích thú khi "chơi đùa" với khái niệm tàng hình. Làm thế nào để có thể trải nghiệm sự tàng hình? Nên chúng tôi hợp tác với 1 công ty chuyên về camera giám sát và đề nghị họ cùng chúng tôi phát triển 1 phần mềm sử dụng camera mà có thể quan sát người trong phòng, theo dấu họ và thay thế 1 người bằng phông nền, làm cho họ tàng hình.
So I'm just going to show you a very early prototype. On the right side you can see my colleague Soren, who's actually in the space. And on the left side, you'll see the processed video where the camera has made him invisible. Soren enters the room. Pop! He goes invisible. And you can see that the camera is tracking him and erasing. It's a very early video, so we haven't yet dealt with the overlap and all of that, but that got refined pretty soon, later. So how we used it was in a room where we had a camera looking into the space, and we had one monitor, one on each wall. And as people walked into the room, they would see themselves in the monitor, except with one difference: one person was constantly invisible wherever they moved in the room.
Tôi sẽ cho các bạn xem một mẫu đầu tiên. Ở bên phải các bạn có thể thấy Soren, đồng nghiệp của tôi có mặt trong phòng. Và bên trái, bạn sẽ thấy video quá trình mà camera làm tàng hình anh ấy. Soren bước vào phòng. Pop! Anh ấy tàng hình rồi. Bạn có thể thấy camera đã theo dấu và xóa hình ảnh anh ấy đi. Đây là video đầu tiên nên chúng tôi vẫn chưa xử lý các phần đè lên nhau và những cái khác, nhưng nó đã được lọc lai không lâu sau đó. Và chúng tôi đã sử dụng nó trong 1 căn phòng có camera quay lại không gian, chúng tôi có 1 màn chiếu trên mỗi bức tường. Khi mọi người bước vào phòng họ sẽ thấy bản thân trên màn hình, trừ 1 điều khác biệt: là có 1 người luôn luôn tàng hình dù họ di chuyển đến đâu trong phòng.
So this is a work called "The Sun Shadow." And it was almost like a sheet of paper, like a cutout of a childlike drawing of an oil spill or a sun. And from the front, this object appeared to be very strong and robust, and from the side, it almost seemed very weak. So people would walking into the room and they'd almost ignore it, thinking it was some crap laying around. But as soon as they passed by, it would start to climb up the wall in jerky fashion. And it would get exhausted, and it would collapse every time.
Đây là tác phẩm "Bóng Mặt Trời". Và nó giống như 1 tờ giấy, như 1 mảnh cắt ra từ bức vẽ ngây ngô của 1 vết dầu loang hay mặt trời. Từ đằng trước, vật này trông có vẻ rất cứng cáp và khỏe mạnh, nhưng nhìn bên hông thì có vẻ như nó rất yếu. Thế là mọi người đi vào phòng và gần như bỏ qua nó, nghĩ rằng đó 1 thứ bỏ đi nằm ở đó. Nhưng chỉ cần mọi người đi ngang qua thì nó sẽ bắt đầu bò lên tường theo cách cực kỳ cứng nhắc. Và lần nào nó cũng bắt đầu kiệt sức rồi trườn xuống.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So this work is a caricature of an upside-down man. His head is so heavy, full of heavy thoughts, that it's sort of fallen into his hat, and his body's grown out of him almost like a plant. Well what he does is he moves around in a very drunken fashion on his head in a very unpredictable and extremely slow movement. And it's kind of constrained by that circle. Because if that circle weren't there, and the floor was very even, it would start to wander about in the space. And there's no wires. So I'll just show you an instance -- so when people enter the room, it activates this object. And it very slowly, over a few minutes, sort of painfully goes up, and then it gains momentum and it looks like it's almost about to fall. And this is an important moment, because we wanted to instill in the viewer an instinct to almost go and help, or save the subject. But it doesn't really need it, because it, again, sort of manages to pull itself up.
Tác phẩm này là tranh biếm họa chổng ngược của 1 người. Đầu anh ta đầy những suy nghĩ nặng nề, nặng tới nỗi nó rơi vào trong mũ luôn, còn cơ thể của anh ta thì trông như 1 cái cây. Việc mà anh ta làm là đi vòng vòng bằng cái đầu như người say với những cử động cực kỳ chậm chạp và không thể nào đoán nổi. Và cử động được hạn chế trong cái vòng tròn đó. Bởi vì nếu không có cái vòng tròn đó thì sàn nhà sẽ y chang nhau, và nó sẽ bắt đầu lang thang trong không gian. Và ở đây không có dây điện nào cả. Tôi sẽ cho các bạn thấy 1 thí dụ, mọi người bước vào phòng sẽ kích hoạt vật này. Rất chậm rãi, sau khoảng vài phút thì nó sẽ khổ sở mà dựng đứng lên, lấy đà, và nhìn giống như là nó sắp ngã vậy. Nhưng đây là 1 khoảnh khắc quan trọng, vì chúng tôi muốn truyền cho người xem cái bản năng gần như đi tới và giúp hay đỡ lấy nó. Những thật sự nó không cần điều đó, bởi vì 1 lần nữa nó tự xoay sở để dựng đứng lên được.
So this work was a real technical challenge for us, and we worked very hard, like most of our works, over years to get the mechanics right and the equilibrium and the dynamics. And it was very important for us to establish the exact moment that it would fall, because if we made it in a way that it would topple over, then it would damage itself, and if it didn't fall enough, it wouldn't instill that fatalism, or that sense of wanting to go and help it. So I'm going to show you a very quick video where we are doing a test scenario -- it's much faster. That's my colleague. He's let it go. Now he's getting nervous, so he's going to go catch it. But he doesn't need to, because it manages to lift itself up on its own.
Tác phẩm này thật sự là 1 thử thách kỹ thuật với chúng tôi, và chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ qua nhiều năm như đối với hầu hết các tác phẩm, để có được các nguyên lý cơ học đúng đắn, sự thăng bằng và động lực. Điều này rất quan trọng với chúng tôi để thiết lập khoảnh khắc chính xác mà nó sẽ đổ, bởi vì nếu chúng tôi làm nó đổ nhào thì nó sẽ hư hỏng, nhưng nếu nó nghiêng không đủ thì nó sẽ không truyền tải được thuyết định mệnh hay là ý thức muốn chạy tới và giúp đỡ. Nên tôi sẽ cho các bạn xem một đoạn phim ngắn nơi chúng tôi dựng hiện trường kiểm tra - như vậy nhanh hơn nhiều Đây là đồng nghiệp của tôi. Anh ta thả nó rơi. Bây giờ anh ta trở nên lo lắng nên anh ta sẽ chạy tới đỡ nó. Nhưng anh ta không cần phải làm vậy vì nó tự xoay sở để nhấc bổng nó lên lại được.
So this is a work that we were very intrigued with, working with the aesthetic of fur embedded with thousands of tiny different sizes of fiber optics, which twinkle like the night sky. And it's at the scale of the night sky. So we wrapped this around a blob-like form, which is in the shape of a teddy bear, which was hanging from the ceiling. And the idea was to sort of contrast something very cold and distant and abstract like the universe into the familiar form of a teddy bear, which is very comforting and intimate. And the idea was that at some point you would stop looking at the form of a teddy bear and you would almost perceive it to be a hole in the space, and as if you were looking out into the twinkling night sky.
Đây là tác phẩm mà chúng tôi đã rất hứng thú khi làm việc với sự thẩm mỹ của lông và gắn hàng ngàn sợi cáp quang lấp lánh như bầu trời đêm nhỏ xíu kích cỡ khác nhau lại. Và nó có kích thước của 1 bầu trời đêm. Chúng tôi bọc mảng lông này vào 1 vật có hình thù là 1 chú gấu bông đang treo trên trần nhà. Ý tưởng này nhằm để sắp xếp lại sự tương phản của 1 thứ rất lạnh và xa và trừu tượng như vũ trụ thành hình thù gấu bông quen thuộc rất thoải mái và thân thiết. Ý tưởng này nhằm để đến 1 lúc nào bạn sẽ thôi nhìn vào hình thù của gấu bông mà sẽ xem nó như 1 lỗ hổng trong không gian, như thể bạn đang nhìn vào bầu trời sao lấp lánh vậy.
So this is the last work, and a work in progress, and it's called "Space Filler." Well imagine a small cube that's about this big standing in front of you in the middle of the room, and as you approached it, it tried to intimidate you by growing into a cube that's twice its height and [eight] times its volume. And so this object is constantly expanding and contracting to create a dynamic with people moving around it -- almost like it were trying to conceal a secret within its seams or something.
Đây là tác phẩm cuối cùng, vẫn đang trong giai đoạn phát triển, và nó được gọi là "Kẻ lấp đầy không gian" Thử tưởng tượng 1 khối lập phương to cỡ này đứng trước mặt các bạn ở giữa phòng, và khi bạn tiến gần đến nó, nó sẽ thử đe dọa bạn bằng cách lớn lên thành 1 khối cao gấp 2 lần và lớn hơn gấp 8 lần thể tích của nó. Vật thể này liên tục co giãn để tạo nên 1 động lực với những người di chuyển xung quanh nó, như thể nó đang cố gắng để che giấu 1 điều gì đó hay 1 bí mật ở bên trong những đường may.
So we work with a lot of technology, but we don't really love technology, because it gives us a lot of pain in our work over years and years. But we use it because we're interested in the way that it can help us to express the emotions and behavioral patterns in these creatures that we create. And once a creature pops into our minds, it's almost like the process of creation is to discover the way this creature really wants to exist and what form it wants to take and what way it wants to move.
Chúng tôi làm việc rất nhiều với công nghệ, nhưng thật sự chúng tôi không yêu công nghệ, vì nó làm chúng tôi khổ sở năm nay qua năm khác. Nhưng chúng tôi sử dụng nó vì chúng tôi thích thú với việc nó có thể giúp chúng tôi bày tỏ cảm xúc và hành vi của những sinh vật mà chúng tôi tạo ra. Môt khi chúng tôi nảy sinh ra ý nghĩ về 1 sinh vật nào đó thì nó giống như 1 quá trình sáng tạo để khám phá ra cách mà sinh vật này muốn tồn tại, hình dạng nào nó muốn và kiểu chuyển động nào nó muốn vậy.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)