I'm going to tell you about why I became a sculptor, and you may think that sculptors, well, they deal with meta, they deal with objects, they deal with bodies, but I think, really, what I care about most is making space, and that's what I've called this talk: Making Space. Space that exists within us, and without us.
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe lý do vì sao tôi trở thành một nhà điêu khắc, và bạn có thể nghĩ những nhà điêu khắc, ừm, họ xử lý sự biến đổi, họ tiếp xúc với những vật thể, họ làm việc với những cơ thể, nhưng với tôi, thực sự mà nói, điều tôi quan tâm nhất chính là tạo ra không gian tự do, chính là cái tên tôi đặt cho bài nói này: Tạo ra Không Gian Tự Do. Không gian tồn tại bên trong chúng ta, và bên ngoài chúng ta.
So, when I was a child, I don't know how many of you grew up in the '50s, but I was sent upstairs for an enforced rest. (Laughter) It's a really bad idea. I mean, after lunch, you're, you know, you're six, and you want to go and climb a tree. But I had to go upstairs, this tiny little room that was actually made out of an old balcony, so it was incredibly hot, small and light, and I had to lie there. It was ridiculous. But anyway, for some reason, I promised myself that I wasn't going to move, that I was going to do this thing that Mummy wanted me to do. And there I was, lying there in this tiny space, hot, dark, claustrophobic, matchbox-sized, behind my eyes, but it was really weird, like, after this went on for days, weeks, months, that space would get bigger and darker and cooler until I really looked forward to that half an hour of enforced immobility and rest, and I really looked forward to going to that place of darkness.
Khi tôi còn nhỏ, tôi không rõ có ai ở đây sống trong những năm 50, nhưng tôi thì bị buộc phải lên gác để bắt-buộc-phải-ngủ-trưa . (Tiếng cười) Nó thật sự rất nản. Ý tôi là, sau bữa trưa, nếu là bạn, bạn biết rồi đấy, bạn lên 6 tuổi, và đang rất muốn đi chơi và trèo cây. Nhưng tôi lại phải lên gác, chui vào căn phòng bé xíu này mà thực ra từ một cái ban công cũ chuyển thành, nên nó nóng kinh khủng, chật chội và chói mắt nữa, và tôi phải nằm đó. Thật nực cười. Nhưng dù sao thì, vì một lý do nào đó, tôi tự hứa rằng tôi sẽ không trốn đi chơi, rằng tôi sẽ làm chính xác cái điều mà Mẹ muốn tôi làm. Và tôi ở đó, nằm trong cái không gian nhỏ bé ấy, nóng nực, tối tăm, chịu đựng nỗi sợ không gian hẹp, cỡ như hộp diêm, ẩn dưới đôi mắt tôi, nhưng nó thực sự rất kỳ lạ, sau khi chuyện đó tiếp diễn qua nhiều ngày, nhiều tuần, nhiều tháng, không gian đó như lớn hơn tối hơn và mát hơn cho đến khi tôi thực sự mong chờ đến khoảng thời gian nửa giờ nằm bất động và nghỉ trưa bắt ép đó, và tôi thực sự chờ mong được đến nơi tối tăm đó.
Do you mind if we do something completely different? Can we all just close our eyes for a minute? Now, this isn't going to be freaky. It isn't some cultic thing. (Laughter) It's just, it's just, I just would like us all to go there. So I'm going to do it too. We'll all be there together.
Bạn có phiền không nếu chúng ta làm gì đó hoàn toàn khác? Tất cả hãy cùng nhắm mắt trong vòng một phút Giờ thì, việc này sẽ không quái đản đâu. Đây không phải một việc cuồng tín đâu. (Tiếng cười) Đó chỉ là, tôi muốn tất cả chúng ta cùng tới đó. Nên tôi cũng sẽ làm việc này. Tất cả chúng ta sẽ đến đó cùng nhau.
So close your eyes for a minute. Here we are, in a space, the subjective, collective space of the darkness of the body. I think of this as the place of imagination, of potential, but what are its qualities? It is objectless. There are no things in it. It is dimensionless. It is limitless. It is endless.
Nên hãy nhắm mắt lại trong một phút. Ta đang ở đây, trong một không gian, không gian chủ quan, tập hợp từ nơi sâu thẳm trong chúng ta. Tôi coi nó như một nơi tưởng tượng của tiềm năng, nhưng những đặc tính của nó là gì? Nó phi vật thể. Không có bất cứ vật chất trong đó. Đó là phi không gian. Đó là phi giới hạn. Đó là vô tận.
Okay, open your eyes.
Được rồi, hãy mở mắt ra.
That's the space that I think sculpture -- which is a bit of a paradox, sculpture that is about making material propositions -- but I think that's the space that sculpture can connect us with.
Đó là không gian mà tôi nghĩ điêu khắc -- nghịch lý một chút nhé, điêu khắc là về tiến hành những nhiệm vụ cụ thể nhưng điều tôi thực sự nghĩ là về không gian mà điêu khắc có thể kết nối chúng ta với nó.
So, imagine we're in the middle of America. You're asleep. You wake up, and without lifting your head from the earth on your sleeping bag, you can see for 70 miles. This is a dry lake bed. I was young. I'd just finished art school. I wanted to do something that was working directly with the world, directly with place. This was a wonderful place, because it was a place where you could imagine that you were the first person to be there. It was a place where nothing very much had happened. Anyway, bear with me. I picked up a hand-sized stone, threw it as far as I was able, it was about 22 meters. I then cleared all the stones within that radius and made a pile. And that was the pile, by the way. And then, I stood on the pile, and threw all of those rocks out again, and here is rearranged desert.
Vậy thì, hãy tưởng tượng chúng ta đang ở Hoa Kỳ Bạn đang ngủ rồi bạn tỉnh dậy, và không nâng đầu dậy Trong túi ngủ của mình, bạn có thể quan sát tới 70 dặm Đây là một đáy hồ khô hạn. Hồi tôi còn trẻ. Tôi vừa học xong tại trường nghệ thuật. Tôi muốn làm một việc gì đó mà được tiếp xúc trực tiếp với thế giới, trực tiếp với những địa điểm Đó là một nơi tuyệt với, bởi vì đó là nơi bạn có thể tưởng tượng bạn chính là người đầu tiên đặt chân tới. Đó là nơi mà không nhiều thứ đã diễn ra. Dù gì thì, hãy kiên nhẫn với tôi, Tôi nhặt một viên đá kích cỡ bằng bàn tay ném xa nhất có thể, được khoảng 22 mét. Sau đó tôi gạt đi tất cả số đá trong bán kính đó và xếp vào thành một chồng. Và đó là đống đá, tiện thể. Và rồi, tôi đứng trên đống đá, và ném tất cả số đá ra lại lần nữa, và đây là sa mạc được xếp đặt lại.
You could say, well, it doesn't look very different from when he started. (Laughter) What's all the fuss about? In fact, Chris was worried and said, "Look, don't show them that slide, because they're just going to think you're another one of those crazy modern artists who doesn't do much. (Laughter)
Bạn có thể nói rằng, Ừm nó chả khác gì lúc anh ta bắt đầu (Tiếng cười) Vậy thì làm quá lên làm gì? Thực ra, Chris đã lo lắng và nói, "Này, đừng cho họ xem cái slide đó, vì họ sẽ chỉ nghĩ rằng ông chỉ là một trong những tên nghệ sĩ hiện đại điên rồ chẳng làm được gì nhiều (Tiếng cười)
But the fact is, this is evidence of a living body on other bodies, rocks that have been the subject of geological formation, erosion, the action of time on objects. This is a place, in a way, that I just would like you to, in a way, look at differently because of this event that has happened in it, a human event, and in general, it just asks us to look again at this world, so different from, in a way, the world that we have been sharing with each other, the technological world, to look again at the elemental world. The elemental world that we all live in is that space that we all visited together, the darkness of the body. I wanted to start again with that environment, the environment of the intimate, subjective space that each of us lives in, but from the other side of appearance.
Nhưng sự thực là, đây là bằng chứng của một thực thể sống trên những thực thể khác, những viên đá là đối tượng của sự hình thành địa chất, sự xói mòn, sự tác động của thời gian lên vật chất. Đây là nơi, ở một mức độ nào đó, mà tôi muốn các bạn, đến mức độ nào đó, nhìn theo một cách khác bởi vì sự kiện đã diễn ra trong nó, một sự kiện có con người hiện diện, và nói chung, nó yêu cầu chúng ta nhìn lại thế giới tự sáng tạo ra, ở mức độ nào đó thật khác so với, thế giới mà chúng ta đang chia sẻ với nhau, - thế giới có tính kỹ thuật , Quay lại thế giới nền tảng. Thế giới nền tảng mà chúng ta cùng sống là không gian mà chúng ta cùng nhau đến, nơi sâu thẳm của thực thể. Tôi muốn bắt đầu lại với môi trường đó, môi trường của không gian gần gũi, chủ quan mà mỗi chúng ta sống, nhưng từ góc nhìn khác nhau về biểu hiện bên ngoài
So here is a daily activity of the studio. You can see I don't do much. I'm just standing there, again with my eyes closed, and other people are molding me, evidential. This is an indexical register of a lived moment of a body in time.
Đây là một hoạt động thường ngày của xưởng điêu khắc. Bạn có thể thấy tôi không làm gì nhiều. Tôi chỉ đứng đó, lại nhắm mắt, còn những người khác đang nặn khuôn tôi, để làm bằng chứng. Đây là sự ghi chép lại thứ tự một khoảnh khắc sống của một thực thể trong thời gian.
Can we map that space, using the language of neutrinos or cosmic rays, taking the bounding condition of the body as its limit, but in complete reversal of, in a way, the most traditional Greek idea of pointing? In the old days they used to take a lump of Pentelic marble and drill from the surface in order to identify the skin, the appearance, what Aristotle defined as the distinction between substance and appearance, the thing that makes things visible, but here we're working from the other side.
Liệu ta có thể vẽ ra không gian đó, sử dụng ngôn ngữ của hạt sơ cấp hay tia vũ trụ, giả thiết sức chịu đựng của cơ thể bị giới hạn, nhưng đi ngược hoàn toàn với ý tưởng cũ cho công việc trát vữa Trong quá khứ họ dùng cẩm thạch Pentelic và khoan từ bề mặt với mục đích nhận dạng lớp bề mặt, bề ngoài, những gì triết gia Aristotle định nghĩa về sự phân biệt giữa bản chất và hình thức, thứ làm cho mọi vật hữu hình, nhưng ở đây ta đang hoạt động từ một khía cạnh khác.
Or can we do it as an exclusive membrane? This is a lead case made around the space that my body occupied, but it's now void. This is a work called "Learning To See." It's a bit of, well, we could call it night, we could call it the 96 percent of gravity that we don't know about, dark matter, placed in space, anyway, another version of a human space in space at large, but I don't know if you can see, the eyes are indicated, they're closed. It's called "Learning To See" because it's about an object that hopefully works reflexively and talks about that vision or connection with the darkness of the body that I see as a space of potential.
Hay ta có thể làm điều đó như một màng chắn riêng biệt? Đây là một khối chì được làm nên quanh khoảng không gian mà cơ thể tôi chiếm giữ, nhưng giờ đây nó là khoảng trống. Đây là một công trình với cái tên "Học Cách Quan Sát." Nó có một chút như là, ừm, ta có thể gọi nó là sự tối tăm, ta có thể gọi nó là 96% của trọng lực mà ta không hề biết tới, vùng tối, đặt trong không gian, dù sao đi nữa, một phiên bản khác của khoảng không con người trong vũ trụ rộng lớn, nhưng tôi không biết bạn có thể thấy không đôi mắt được chỉ ra rằng là đang khép. Nó được gọi là "Học Cách Quan Sát" bởi nó nói về một vật thể mà hi vọng sẽ hoạt động phản thân và nói về tầm nhìn hay sự kết nối với góc tối của cơ thể mà tôi coi như không gian tiềm năng.
Can we do it another way, using the language of particles around a nucleus, and talk about the body as an energy center? No longer about statues, no longer having to take that duty of standing, the standing of a human body, or the standing of a statue, release it, allow it to be an energy field, a space in space that talks about human life, between becoming an entropy as a sort of concentration of attention, a human place of possibility in space at large.
Liệu chúng ta có thể làm theo cách khác, sử dụng ngôn ngữ của phân tử xung quanh một hạt nhân, và nói về cơ thể như một trung tâm năng lượng? Không còn về những bức tượng, không còn phải thực hiện nghĩa vụ đứng trụ, sự đứng trụ của cơ thể người, hay sự đứng trụ của một bức tượng, giải phóng cho nó, công nhận nó là một trường năng lượng, một không gian trong vũ trụ nói về cuộc sống con người, giữa việc trở thành một đơn vị đo nhiệt năng phát tán như một loại tập trung của sự chú ý, một nơi của sự khả thi của con người trong vũ trụ nói chung.
Is there another way? Dark matter now placed against a horizon. If minds live in bodies, if bodies live in clothes, and then in rooms, and then in buildings, and then in cities, do they also have a final skin, and is that skin perceptual? The horizon. And is art about trying to imagine what lies beyond the horizon? Can we use, in a way, a body as an empty catalyst for a kind of empathy with the experience of space-time as it is lived, as I am standing here in front of you trying to feel and make a connection in this space-time that we are sharing, can we use, at it were, the memory of a body, of a human space in space to catalyze an experience, again, firsthand experience, of elemental time. Human time, industrial time, tested against the time of the tides, in which these memories of a particular body, that could be any body, multiplied as in the time of mechanical reproduction, many times, placed over three square miles, a mile out to sea, disappearing, in different conditions of day and night. You can see this work. It's on the mouth of the Mersey, just outside Liverpool. And there you can see what a Liverpool sea looks like on a typical afternoon. The pieces appear and disappear, but maybe more importantly -- this is just looking north from the center of the installation -- they create a field, a field that involves living and the surrogate bodies in a kind of relation, a relation with each other and a relation with that limit, the edge, the horizon.
Còn cách nào khác không? Vật chất tối giờ đây được đặt dựa vào đường chân trời Nếu như trí óc tồn tại trong cơ thể, nếu cơ thể tồn tại trong quần áo, và trong những căn phòng, trong những toà nhà, và sau đó trong những thành phố, liệu chúng cũng có lớp da cuối cùng và lớp da đó có giác cảm? Đường chân trời. Và nghệ thuật có là cố gắng tưởng tượng có điều gì phía bên kia chân trời? Liệu ta có thể dùng, tới mức độ nhất định, một cơ thể như chất xúc tác rỗng cho một loại cảm thông với trải nghiệm của không gian-thời gian như nó đang sống, như tôi đang đứng đây trước các bạn cố để cảm thấy và tạo ra một sự kết nối trong không gian-thời gian mà chúng ta đang sẻ chia, liệu ta có thể dùng trí nhớ của một cơ thể của khoảng không con người trong vũ trụ để xúc tác một trải nghiệm, một lần nữa, trải nghiệm trực tiếp của thời gian cơ bản. Thời gian con người, thời gian công nghiệp, thử nghiệm dựa trên thời gian thủy triều, trong đó những ký ức này của một thực thể riêng biệt, có thể là bất cứ cơ thể nào nhân bội lên như trong thời gian sản sinh cơ khí, rất nhiều lần, đặt trên 3 dặm vuông, một dặm ra ngoài đại dương, biến mất, trong các điều kiện khác nhau của ngày và đêm. Bạn có thể thấy tác phẩm này. Nó nằm trên cửa sông Mersey, ngay ngoài Liverpool. Và bạn có thể thấy một vùng biển Liverpool trông như thế nào vào một buổi chiều đặc trưng. Những mảnh xuất hiện và biến mất nhưng có lẽ quan trọng hơn -- đó đơn giản là nhìn theo hướng bắc từ trung tâm xếp đặt -- họ tạo ra một lĩnh vực, một lĩnh vực liên quan tới sự sống và những cơ thể thay thế trong một mối liên hệ, một mối liên hệ với người khác và một mối liên hệ với giới hạn, bờ rìa, chân trời.
Just moving on, is it possible, taking that idea of mind, body, body-building, to supplant the first body, the biological body, with the second, the body of architecture and the built environment.
Hãy tiếp tục nào, có khả thi không nếu, dùng cái ý tưởng của trí óc, cơ thể, rèn luyện cơ thể đó để loại bỏ thực thể đầu tiên, thực thể sinh học, cùng với số giây, thực thể của kiến trúc và môi trường được xây dựng.
This is a work called "Room for the Great Australian Desert." It's in an undefined location and I've never published where it is. It's an object for the mind. I think of it as a 21st-century Buddha. Again, the darkness of the body, now held within this bunker shape of the minimum position that a body needs to occupy, a crouching body. There's a hole at the anus, penis level. There are holes at ears. There are no holes at the eyes. There's a slot for the mouth. It's two and a half inches thick, concrete with a void interior. Again, a site found with a completely flat 360-degree horizon. This is just simply asking, again, as if we had arrived for the first time, what is the relationship of the human project to time and space?
Đây là tác phẩm mang tên "Khoảng trống cho Sa mạc Úc Rộng lớn." Đó là một địa danh không xác định và tôi sẽ không bao giờ công bố nó ở đâu. Nó là một vật thể trong tâm trí. Tôi coi nó như là một vị Đức Phật của thế kỉ 21. Một lần nữa, bóng tối của cơ thể, giờ đây được chứa đựng trong hình dáng boongke này của vị trí nhỏ nhất mà cơ thể cần chiếm giữ, một cơ thể cúi thấp. Có một cái lỗ ở hậu môn, Có những cái lỗ ở đôi tai. Không có lỗ nào trong mắt. Có một khe trong miệng. Nó dày 2.5 inch, với một khoảng trống bên trong. Một lần nữa, một địa điểm được tìm thấy cùng với đường chân trời 360 độ phẳng hoàn toàn. Đây đơn giản chỉ là hỏi thôi, một lần nữa, nếu như chúng ta không đến lần đầu tiên, thì cái gì là mối quan hệ của dự án con người tới thời gian và không gian?
Taking that idiom of, as it were, the darkness of the body transferred to architecture, can you use architectural space not for living but as a metaphor, and use its systolic, diastolic smaller and larger spaces to provide a kind of firsthand somatic narrative for a journey through space, light and darkness? This is a work of some proportion and some weight that makes the body into a city, an aggregation of cells that are all interconnected and that allow certain visual access at certain places.
Sử dụng thành ngữ đó của, theo bản chất của nó, bóng tối của cơ thể chuyển giao đến kiến trúc, liệu bạn có thể dùng không gian kiến trúc không phải cho sự sống mà như một phép ẩn dụ, và sử dụng không gian tâm thu, tâm trương, nhỏ hơn và rộng hơn để đưa đến một kiểu tự truyện trực tiếp cho một chuyến du hành xuyên không, ánh sáng và bóng tối? Đây là một công trình của một phần nhỏ và một sức nặng nào đó làm thực thể trở thành một thành phố, một mối quan hệ kết tập của tế bào mà tất cả liên kết với nhau và cho phép thâm nhập bằng thị giác ở những địa điểm nhất định.
The last work that I just wanted to share with you is "Blind Light," which is perhaps the most open work, and in a conference of radical openness, I think maybe this is as radical as I get, using light and water vapor as my materials. Here is a box filled at one and a half atmospheres of atmospheric pressure, with a cloud and with very bright light. As you walk towards the ever-open threshold, you disappear, both to yourselves and to others. If you hold your hand out in front of you, you can't see it. If you look down, you can't see your feet. You are now consciousness without an object, freed from the dimensionful and measured way in which life links us to the obligatory. But this is a space that is actually filled with people, disembodied voices, and out of that ambient environment, when people come close to your own body zone, very close, they appear to you as representations. When they appear close to the edge, they are representations, representations in which the viewers have become the viewed.
Công trình cuối cùng mà tôi muốn chia sẻ với các bạn là "Ánh Sáng Mù," có lẽ là công trình công khai nhất, và trong hội thảo của sự công khai căn bản. Tôi nghĩ có lẽ đây là thứ căn bản nhất tôi tới được sử dụng ánh sáng và hơi nước làm công cụ. Đây là một chiếc hộp bên trong có áp suất là 1,5 atm với đám mây và với ánh sáng mạnh. Khi bạn bước tới ngưỡng cửa luôn mở, bạn biến mất, cả với chính bạn và với người khác. Nếu bạn đưa tay ra phía trước, bạn không thể thấy được nó. Nếu bạn nhìn xuống, bạn không thể thấy chân mình. Bạn giờ đây là vẫn có ý thức mà phi vật thể, giải thoát khỏi cách cuộc sống đa chiều và giới hạn kết nối chúng ta tới sự ràng buộc. Nhưng đây là không gian thực sự lấp đầy bởi con người, những giọng nói không hồn, và ra khỏi môi trường xung quanh, khi con người đến gần hơn khu vực cơ thể của chính họ, rất gần, họ xuất hiện với bạn như những sự biểu trưng. Khi họ xuất hiện gần rìa hơn, họ là những biểu trưng, những biểu trưng mà những người quan sát trở thành người bị quan sát.
For me, art is not about objects of high monetary exchange. It's about reasserting our firsthand experience in present time. As John Cage said, "We are not moving towards some kind of goal. We are at the goal, and it is changing with us. If art has any purpose, it is to open our eyes to that fact." Thank you very much. (Applause)
Đối với tôi, nghệ thuật không phải là về những vật thể quy đổi tiền tệ. Nó là về tái xác nhận trải nghiệm trực tiếp của chúng ta ở thời điểm hiện tại. Như John Cage đã từng nói, "Chúng ta không di chuyển tới một mục tiêu nào đó. Chúng ta đang ở mục tiêu, và nó đang thay đổi cùng chúng ta. Nếu nghệ thuật có bất cứ mục đích nào, đó là cho chúng ta nhận thấy sự thật đó." Cảm ơn rất nhiều. (Tiếng vỗ tay)