So my grandfather told me when I was a little girl, "If you say a word often enough, it becomes you." And having grown up in a segregated city, Baltimore, Maryland, I sort of use that idea to go around America with a tape recorder -- thank God for technology -- to interview people, thinking that if I walked in their words -- which is also why I don't wear shoes when I perform -- if I walked in their words, that I could sort of absorb America. I was also inspired by Walt Whitman, who wanted to absorb America and have it absorb him.
Khi tôi còn nhỏ, ông tôi có nói với tôi "Khi con hay dùng một từ nào đó, từ đó sẽ chuyển hóa thành con" Và trưởng thành tại một thành phố biệt lập, Baltimore, Maryland, tôi mang ý nghĩa của câu nói đó để đi vòng quanh nước Mỹ cùng với một máy thu âm cảm ơn Chúa đã ban cho chúng ta công nghệ để phỏng vấn mọi người, và tôi tự nghĩ là nếu tôi bước vào thế giới của họ đó cũng là lý do vì sao mà tôi không mang giày khi tôi trình diễn... nếu tôi bước vào thế giới của họ, tôi có thể cảm nhận được nước Mỹ Walt Whitman cũng truyền cảm hứng cho tôi người cũng từng muốn cảm nhận được nước Mỹ và ngược lại
So these four characters are going to be from that work that I've been doing for many years now, and well over, I don't know, a couple of thousand people I've interviewed. Anybody out here old enough to know Studs Terkel, that old radio man? So I thought he would be the perfect person to go to to ask about a defining moment in American history. You know, he was "born in 1912, the year the Titanic sank, greatest ship every built. Hits the tip of an iceberg, and bam, it went down. It went down and I came up. Wow, some century." (Laughter)
Vậy nên bốn tính cách này bắt đầu từ việc đó việc mà tôi đã theo đuổi từ nhiều năm nay và tính hết thẩy -- tôi không nhớ, hàng ngàn người tôi đã phỏng vấn Có ai lớn tuổi ở đây biết đến Studs Terkel, ông già phát thanh? Tôi nghĩ ông ấy là một người phù hợp để mà hỏi về thời khắc dấu ấn trong lịch sử nước Mỹ ông ta sinh vào năm 1912, năm mà chiếc tàu Titanic bị chìm chiếc tàu đóng vĩ đại nhất. Đâm vào một mảng băng rồi bầm, nó chìm xuống. Nó chìm xuống và tôi chui ra. Trời, đáng cái thế kỷ. (Cười)
So this is his answer about a defining moment in American history. "Defining moment in American history, I don't think there's one; you can't say Hiroshima, that's a big one -- I can't think of any one moment I would say is a defining moment. The gradual slippage -- 'slippage' is the word used by the people in Watergate, moral slippage -- it's a gradual kind of thing, combination of things. You see, we also have the technology. I say, less and less the human touch.
Nên đây là câu trả lời của ông về thời khắc dấu ấn trong lịch sử nước Mỹ. tôi nghĩ là chẳng có thời khắc dấu ấn nào trong lịch sử Mỹ, Anh không thể nói đó là Hiroshima, đó là một sự kiện lớn-- tôi không thể nghĩ ra được thời khắc mà có thể gọi là dấu ấn. sự "tha hóa dần" -- "tha hóa" là từ được mọi người ở Watergate dùng, tha hóa đạo đức nó theo kiểu từ từ, sự lẫn lộn của mọi thứ. chúng ta cũng có kỹ thuật càng ngày càng ít dần góp mặt của loài người
"Oh, let me kind of tell you a funny little play bit. The Atlanta airport is a modern airport, and they should leave the gate there. These trains that take you out to a concourse and on to a destination. And these trains are smooth, and they're quiet and they're efficient. And there's a voice on the train, you know the voice was a human voice. You see in the old days we had robots, robots imitated humans. Now we have humans imitating robots. So we got this voice on this train: Concourse One: Omaha, Lincoln. Concourse Two: Dallas, Fort Worth. Same voice. Just as a train is about to go, a young couple rush in and they're just about to close the pneumatic doors. And that voice, without losing a beat, says, 'Because of late entry, we're delayed 30 seconds.' Just then, everybody's looking at this couple with hateful eyes and the couple's going like this, you know, shrinking. Well, I'd happened to have had a couple of drinks before boarding -- I do that to steel my nerves -- and so I imitate a train call, holding my hand on my -- 'George Orwell, your time has come,' you see. Well, some of you are laughing. Everybody laughs when I say that, but not on this train. Silence. And so suddenly they're looking at me. So here I am with the couple, the three of us shrinking at the foot of Calvary about to be up, you know.
À, để tôi kể cho các bạn nghe một chuyện vui Sân bay Atlanta là một sân bay hiện đại và họ nên để cửa ngay tại đó những con tàu chở ta đến sân ga và đến điểm dừng và những con tàu này chạy rất êm yên ắng và nhanh rồi có một giọng nói trên tàu, là giọng nói của người. Thời trước chúng ta có người máy, người máy bắt chước con người giờ thì chúng ta, loài người bắt chước người máy Nên chúng ta có giọng nói trên tàu: sân ga một: Omaha, Lincoln. Ga hai: Dallas, Fort Worth. Cùng giọng nói. Vừa ngay lúc con tàu chuẩn bị chạy tiếp, một đôi bạn trẻ vội vã bước vào các cửa hơi chuẩn bị đóng rồi cũng giọng nói đó, không nhịp, cất lên "do khách lên tàu trễ, chúng ta bị trễ lại 30 giây" Ngay tức thì, mọi ánh nhìn cay cú dồn vào đôi bạn trẻ làm đôi bạn trẻ sợ sệt thu mình lại Lúc đó tôi cũng đã uống vài ly trước khi lên tàu tôi làm vậy để bớt căng thẳng - nên tôi bắt chước tiếng người thông báo trên tàu, chụm tay trên... "Goerge Orwell, thời khắc của anh đã đến". Bạn thấy đấy, một vài người trong các bạn cười, mọi người cùng cười khi tôi nói như vậy, nhưng trên chuyến tàu đó thì không. Yên lặng. Rồi đột nhiên họ nhìn chằm chằm vào tôi Thành ra tôi cùng với cặp đôi trẻ, cả ba chúng tôi thu mình sợ sệt dưới chân đồi Calvary sắp sửa bị đưa đi đóng đinh trên thập giá.
"Just then I see a baby, a little baby in the lap of a mother. I know it's Hispanic because she's speaking Spanish to her companion. So I'm going to talk to the baby. So I say to the baby, holding my hand over my mouth because my breath must be 100 proof, I say to the baby, 'Sir or Madam, what is your considered opinion of the human species?' And the baby looks, you know, the way babies look at you clearly, starts laughing, starts busting out with this crazy little laugh. I say, 'Thank God for a human reaction, we haven't lost yet.'
rồi tôi thấy một em bé, trên đùi của mẹ tôi biết ngay đó là người Mỹ La Tinh vì cô ta nói bằng tiếng Tây Ban Nha với bạn của mình Vậy mà tôi nói chuyện với em bé. Tôi nói với em bé phải bụm miệng lại mà nói vì hơi thở tôi chắc phải toàn hơi rượu. tôi nói với em bé "thưa quí cô/quí cậu, quí cô/quí cậu nghĩ như thế nào về loài người?" Em bé nhìn, đôi mắt trong vắt bắt đầu cười vỡ òa với tràng cười lớn tôi nói: "ơn trời, phản ứng rất người, chúng ta vẫn chưa mất điều đó"
"But you see, the human touch, you see, it's disappearing. You know, you see, you've got to question the official truth. You know the thing that was so great about Mark Twain -- you know we honor Mark Twain, but we don't read him. We read 'Huck Finn,' of course, we read 'Huck Finn' of course. I mean, Huck, of course, was tremendous. Remember that great scene on the raft, remember what Huck did? You see, here's Huck; he's an illiterate kid; he's had no schooling, but there's something in him. And the official truth, the truth was, the law was, that a black man was a property, was a thing, you see.
Nhưng bạn thấy đấy, dấu vết loài người đang dần mất đi Bạn phải đặt dấu hỏi về sự thật Chúng ta đều biết những điều tuyệt vời về Mark Twain Chúng ta tôn thờ Mark Twain, nhưng lại không đọc sách của ông. Chúng ta đọc Huck Finn, hiển nhiên là chúng ta đọc Huck Finn tất nhiên là Huck tuyệt vời nhớ lại cảnh tuyệt nhất trên phao, còn nhớ Huck làm gì không? Huck không biết đọc, biết viết, không được đến trường nhưng có gì đó trong cậu ta. Một sự thật là, luật là, người đàn ông da đen đó là một nhân vật, là một sự hiện hữu
And Huck gets on the raft with a property named Jim, a slave, see. And he hears that Jim is going to go and take his wife and kids and steal them from the woman who owns them, and Huck says, 'Ooh, oh my God, ooh, ooh -- that woman, that woman never did anybody any harm. Ooh, he's going to steal; he's going to steal; he's going to do a terrible thing.' Just then, two slavers caught up, guys chasing slaves, looking for Jim. 'Anybody up on that raft with you?' Huck says, 'Yeah.' 'Is he black or white?' 'White.' And they go off. And Huck said, 'Oh my God, oh my God, I lied, I lied, ooh, I did a terrible thing, did a terrible thing -- why do I feel so good?'
Huck trên cùng phao với nhân vật tên Jim, một nô lệ. Cậu ta nghe đâu là Jim chuẩn bị bỏ đi cùng vợ và con của mình và cướp chúng từ người phụ nữ chủ nhân của họ, Huck thốt lên. "trời, chúa tôi, trời..." người phụ nữ đó chưa bao giờ hại bất kỳ ai trời, ông ta chuẩn bị cướp, anh ta chuẩn bị cướp, ông ta chuẩn bị làm một điều sai trái" Rồi sau đó, hai nô lệ bị bắt, những kẻ truy bắt nô lệ, truy tìm Jim. "Còn ai nữa trên phao với mày?" Huck trả lời, "Có" "Trắng hay đen?" "Trắng". Rồi họ bỏ đi. Huck dằn vặt, "Ôi trời, tôi nói láo, tôi nói láo, trời" tôi đã làm một việc sai trái - nhưng sao tôi lại thấy vui?"
"But it's the goodness of Huck, that stuff that Huck's been made of, you see, all been buried; it's all been buried. So the human touch, you see, it's disappearing. So you ask about a defining moment -- ain't no defining moment in American history for me. It's an accretion of moments that add up to where we are now, where trivia becomes news. And more and more, less and less awareness of the pain of the other. Huh. You know, I don't know if you could use this or not, but I was quoting Wright Morris, a writer from Nebraska, who says, 'We're more and more into communications and less and less into communication.' Okay, kids, I got to scram, got to go see my cardiologist." And that's Studs Terkel. (Applause)
Đó là điều tốt từ Huck, về chuyện mà Huck đã dựng lên rồi tất cả đều được chôn vùi, đều bị chôn vùi. Nên dấu vết loài người, dần biến mất đi. Nên nếu bạn hỏi về thời khắc dấu ấn với tôi, lịch sử Mỹ không có thời khắc dấu ấn nào đó chỉ là một lớp bồi thêm cho những gì chúng ta có hôm nay nơi mà những chuyện vớ vẩn biến thành tin tức rồi, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng ít hiểu biết về nỗi đau hoặc nhiều người khác. Tôi cũng không biết là bạn có thể sử dụng nó được hay không tôi chỉ trích lại lời của Wright Morris, nhà văn từ Nebraska, chúng ta càng lúc càng nhiều thông tin càng ngày càng ít trao đổi Thôi, mấy đứa. Tôi phải đi liền đây, gặp bác sỹ tim. Và đó là Studs Terkel (Vỗ tay)
So, talk about risk taking. I'm going to do somebody that nobody likes. You know, most actors want to do characters that are likeable -- well, not always, but the notion, especially at a conference like this, I like to inspire people. But since this was called "risk taking," I'm doing somebody who I never do, because she's so unlikeable that one person actually came backstage and told me to take her out of the show she was in. And I'm doing her because I think we think of risk, at a conference like this, as a good thing.
Tiếp theo tôi xin nói về việc liều mạng. Tôi sẽ đóng vai người mà không ai thích. Như các bạn biết đấy, hầu hết các diễn viên đề muốn được vào vai nhân vật được yêu thích, không phải lúc nào cũng vậy, nhưng chỉ là ý nghĩ, đặc biệt là tại sự kiện như thế này tôi thích truyền cảm hứng cho mọi người. nhưng cái đó mọi người gọi là liều mạng tôi sẽ vào vai người mà tôi chưa bao giờ thử trước đó, vì cô ta không được yêu thích người này thực ra đứng sau khán đài và bảo tôi là giúp cô ra khỏi chương trình mà cô phải tham gia Và tôi thì đang vào vai cô ấy vì tôi nghĩ chúng ta nghĩ về rủi ro tại một buổi như thế này
But there are certain other connotations to the word "risk," and the same thing about the word "nature." What is nature? Maxine Greene, who's a wonderful philosopher who's as old as Studs, and was the head of a philosophy -- great, big philosophy kind of an organization -- I went to her and asked her what are the two things that she doesn't know, that she still wants to know. And she said, "Well, personally, I still feel like I have to curtsey when I see the president of my university. And I still feel as though I've got to get coffee for my male colleagues, even though I've outlived most of them." And she said, "And then intellectually, I don't know enough about the negative imagination. And September 11th certainly taught us that that's a whole area we don't investigate."
nhưng tất nhiên là sẽ có những nghĩa khác của từ "rủi ro" cũng như từ "tự nhiên". vậy tự nhiên là gì? Maxine Greene, nhà triết học tuyệt vời. người cùng thời với Studs, và là người đứng đầu của một tổ chức triết học lớn tôi đến gặp bà và hỏi bà về hai chuyện chuyện mà bà ta không biết, và bà ta vẫn muốn biết và bà ta nói: "Bản thân tôi, tôi vẫn cúi chào khi tôi gặp hiệu trưởng trường đại học và tôi vẫn muốn pha cafe cho đồng nghiệp nam của tôi, thậm chí khi tôi lớn hơn họ." và rồi bà ấy nói tiếp "mà thật ra tôi không biết nhiều lắm về những viễn cảnh tiêu cực Và hiển nhiên là vụ 11-09 cho chúng ta thấy rằng đó là khu vực mà chúng ta không điều tra
So this piece is about a negative imagination. It raises questions about what nature is, what Mother Nature is, and about what a risk can be. And I got this in the Maryland Correctional Institute for Women. Everything I do is word for word off a tape. And I title things because I think people speak in organic poems, and this is called "A Mirror to Her Mouth." And this is an inmate named Paulette Jenkins.
nên hình ảnh đó là một viễn cảnh tiêu cực viễn cảnh đó làm người ta thắc mắc về tự nhiên, đất lành là gì, và rủi ro có thể sẽ tới mức nào Và tôi thu thập câu chuyện này từ Viện Phục Hồi Nhân Phẩm Phụ Nữ Maryland. Cái mà tôi làm là theo từng từ một từ cuốn băng. Và tôi đặt tên cho mọi thứ vì tôi cho rằng người ta nói theo giọng thơ tự do, và cái này được gọi là "Chiếc gương trong miệng cô bé." Và đây là bệnh nhân tên Paulette Jenkins.
"I began to learn how to cover it up, because I didn't want nobody to know that this was happening in my home. I want everybody to think we were a normal family. I mean we had all the materialistic things, but that didn't make my children pain any less; that didn't make their fears subside. I ran out of excuses about how we got black eyes and busted lips and bruises. I didn't had no more excuses. And he beat me too. But that didn't change the fact that it was a nightmare for my family; it was a nightmare. And I failed them dramatically, because I allowed it to go on and on and on.
"Tôi bắt đầu học cách che đậy vì tôi không muốn ai biết được những chuyện xảy ra trong gia đình tôi tôi muốn mọi người nghĩ chúng tôi có một gia đình như những gia đình khác có nghĩa là chúng tôi đều có những thứ chuyện vật chất khác nhưng điều đó cũng không làm giảm bớt đi nỗi buồn tủi của con tôi cũng không làm vơi dịu nỗi sợ hãi tôi hết cớ để giải thích về những đôi mắt đen của chúng tôi những cặp môi dày cộm bầm bầm. Tôi không còn lời giải thích nào nữa. hắn ta còn đánh tôi nữa. Nhưng cũng có thay đổi sự thật rằng đó là cơn ác mộng cho gia đình tôi, là cơn ác mộng. và tôi hoàn toàn thất bại vì tôi cứ để chuyện kéo dài
"But the night that Myesha got killed -- and the intensity just grew and grew and grew, until one night we came home from getting drugs, and he got angry with Myesha, and he started beating her, and he put her in a bathtub. Oh, he would use a belt. He had a belt because he had this warped perverted thing that Myesha was having sex with her little brother and they was fondling each other -- that would be his reason. I'm just talking about the particular night that she died. And so he put her in the bathtub, and I was in the bedroom with the baby.
Nhưng cái đêm mà Myesha bị giết.. cơn giận cứ lớn dần lớn dần cho đến một đêm chúng tôi trở về nhà sau khi dùng thuốc hắn ta nổi giận với Myesha, hắn đánh con bé, hắn đẩy con ấy vào bồn tắm. Hắn dùng đai nịt Hắn có đai nịt lấy từ cái thứ đồ chơi đồi trụy của hắn cái mà Myesha dùng để quan hệ với em trai của mình và họ sờ soạn lẫn nhau - chắc có thể đó là lý do cho hắn tôi chỉ muốn nói về cái đêm mà con bé chết và hắn ta bỏ con bé vào bồn tắm và tôi đang ở trên giường với đứa con nhỏ.
"And four months before this happened, four months before Myesha died, I thought I could really fix this man. So I had a baby by him -- insane -- thinking that if I gave him his own kid, he would leave mine alone. And it didn't work, didn't work. And I ended up with three children, Houston, Myesha and Dominic, who was four months old when I came to jail.
và bốn tháng trước khi chuyện này xảy ra, bốn tháng trước khi Myesha chết Tôi nghĩ mình có thể thay đổi con người này. Nên tôi quyết định có con với hắn - điên khùng - nghĩ rằng nếu tôi sinh cho hắn một đứa con, hắn sẽ để con của tôi yên Nhưng chẳng làm được gì, chẳng giải quyết được gì Và kết cục là tôi với ba đứa con, Houston, Myesha và Dominic đứa có bốn tháng tuổi khi tôi đi tù
"And I was in the bedroom. Like I said, he had her in the bathroom and he -- he -- every time he hit her, she would fall. And she would hit her head on the tub. It happened continuously, repeatedly. I could hear it, but I dared not to move. I didn't move. I didn't even go and see what was happening. I just sat there and listened. And then he put her in the hallway. He told her, just set there. And so she set there for about four or five hours. And then he told her, get up. And when she got up, she says she couldn't see. Her face was bruised. She had a black eye. All around her head was just swollen; her head was about two sizes of its own size. I told him, 'Let her go to sleep.' He let her go to sleep.
Tôi nằm trên giường. Như tôi kể trước đó, hắn đẩy con bé vào phòng tắm và mỗi khi hắn đánh con bé, nó ngã Đầu con bé đập vào thành bồn. Liên tục. tôi nghe thấy nhưng không dám động đậy. thậm chí còn không đứng dậy xem là chuyện gì đang xảy ra. tôi chỉ ngồi đó và lẳng lặng nghe ngóng. rồi sau đó hắn đem bỏ con bé ngoài hành lang. hắn bảo con bé, ở ngay tại đó. Vậy nên con bé ở đó khoảng bốn hay năm tiếng gì đó. Rồi hắn bảo con bé, đứng dậy Con bé đứng dậy, con bé nói nó không thể nhìn thấy gì cả mặt của con bé bầm tím. Một con mắt đen thui đầu của con bé thì sưng vù sưng gấp đôi so với bình thường tôi bảo hắn ta, để con bé đi ngủ. Hắn để con bé đi ngủ
"The next morning she was dead. He went in to check on her for school, and he got very excited. He says, 'She won't breathe.' I knew immediately that she was dead. I didn't even want to accept the fact that she was dead, so I went in and I put a mirror to her mouth -- there was no thing, nothing, coming out of her mouth. He said, he said, he said, 'We can't, we can't let nobody find out about this.' He say, 'You've got to help me.' I agree. I agree.
sáng hôm sau con bé chết. Hắn đi vào phòng kiểm tra con bé để nó đến trường, rồi hắn hoảng. Hắn nói con bé không thở. Tôi biết ngay là con bé đã chết Tôi còn không muốn chấp nhận sự thật là con bé chết, nên tôi đi vào tôi đặt gương vào miệng con bé không có gì cả, chẳng có hơi hám gì trong miệng con bé. Hắn cứ bảo chúng ta không thể, không thể để ai biết được chuyện này Hắn bảo tôi phải giúp hắn. Tôi đồng ý.
"I mean, I've been keeping a secret for years and years and years, so it just seemed like second hand to me, just to keep on keeping it a secret. So we went to the mall and we told a police that we had, like, lost her, that she was missing. We told a security guard that she was missing, though she wasn't missing. And we told the security guard what we had put on her and we went home and we dressed her in exactly the same thing that we had told the security guard that we had put on her.
Và tôi giữ mãi bí mật này năm này qua năm nọ nên tôi phải tìm cách đối phó, kiếm cách để giữ bí mật Sau đó chúng tôi đến đồn và báo với cảnh sát là con bé mất tích con bé đi đâu mất Chúng tôi nói với người trực ca là con bé mất tích dù con bé không mất tích thật. Chúng tôi bịa ra để khai với người trực ca rồi sau đó chúng tôi về nhà, mặc lại bộ đồ cho con bé bộ đồ mà chúng tôi bịa ra khi miêu tả cho người trực ca
"And then we got the baby and my other child, and we drove out to, like, I-95. I was so petrified and so numb, all I could look was in the rear-view mirror. And he just laid her right on the shoulder of the highway. My own child, I let that happen to." So that's an investigation of the negative imagination. (Applause)
Và rồi chúng tôi cùng đứa con nhỏ và đứa con riêng của tôi bỏ đi, hình như là đến đường cao tốc I-95. tôi sửng sờ như người không hồn, những gì tôi có thể nhìn thấy được là nhìn từ gương chiếu hậu rồi hắn đặt con bé bên lề đường. Đứa con của tôi, tôi để nó bị đối xử như vậy Đó là một câu chuyện về hình ảnh tiêu cực (Vỗ tay)
When I started this project called "On the Road: A Search For an American Character" with my tape recorder, I thought that I was going to go around America and find it in all its aspects -- bull riders, cowboys, pig farmers, drum majorettes -- but I sort of got tripped on race relations, because my first big show was a show about a race riot. And so I went to both -- two race riots, one of which was the Los Angeles riot. And this next piece is from that. Because this is what I would say I've learned the most about race relations, from this piece. It's a kind of an aria, I would say, and in many tapes that I have.
Khi tôi bắt tay vào dự án này được gọi là Đoạn đường: Kiếm tìm một tính cách người Mỹ với một máy thu âm, tôi từng nghĩ là tôi sẽ đi vòng quanh nước Mỹ và sẽ nhìn thấy được tính cách đó từ rất nhiều khía cạnh: người cỡi bò tót, mấy chàng cao bồi, những người nuôi heo những vũ công của đoàn diễu hành - nhưng tôi như bị kẹt trong mối tương quan của dân tộc vì chương trình lớn đầu tiên mà tôi làm là một chương trình về cuộc hỗn loạn dân tộc nên tôi quyết định làm cả hai - hai cuộc hỗn loạn dân tộc một trong hai cuộc đó xảy ra tại Los Angeles. Và cuộc thứ hai là từ đó mà ra. Vì đây là cái mà tôi muốn nói Tôi học nhiều về tương quan dân tộc, từ vật này. Nó giống như một bài giao hưởng, tôi phải nói vậy, và trong rất nhiều đoạn băng mà tôi có.
Everybody knows that the Los Angeles riots happened because four cops beat up a black man named Rodney King. It was captured on videotape -- technology -- and it was played all over the world. Everybody thought the four cops would go to jail. They did not, so there were riots. And what a lot of people forget, is there was a second trial, ordered by George Bush, Sr. And that trial came back with two cops going to jail and two cops declared innocent. I was at that trial. And I mean, the people just danced in the streets because they were afraid there was going to be another riot. Explosion of joy that this verdict had come back this way.
Ai cũng biết về cuộc nỗi loạn Los Angeles diễn ra do bốn cảnh sát đánh một người đàn ông da đen tên Rodney King. và bị quay hình - kỹ thuật hiện đại - và được trình chiếu cho cả thế giới mọi người ai cũng nghĩ là bốn cảnh sát này sẽ bị đi tù nhưng họ không bị bỏ tù, nên mới có cuộc nổi loạn Và có một điều mà rất nhiều người quên bẵng đi đó là phiên tòa thứ hai yêu cầu bởi George Bush cha. và kết cục là hai cảnh sát đi tù và hai người còn lại được tuyên án vô tội. Tôi có mặt tại phiên tòa đó Ý tôi là, mọi người nhảy múa ngoài đường phố vì họ sợ sẽ có một cuộc nổi loạn khác Nỗi vui mừng về bản tuyên án.
So there was a community that didn't -- the Korean-Americans, whose stores had been burned to the ground. And so this woman, Mrs. Young-Soon Han, I suppose will have taught me the most that I have learned about race. And she asks also a question that Studs talks about: this notion of the "official truth," to question the "official truth." So what she's questioning here, she's taking a chance and questioning what justice is in society. And this is called, "Swallowing the Bitterness."
Nhưng có một cộng đồng không phản ứng giống như vậy - người Mỹ gốc Hàn những người mà có cửa hàng bị đốt cháy rụi. Nên người phụ nữ này, Cô Young-Soon Han, có lẽ cô là người làm tôi hiểu nhiều nhất về chủng tộc Cô ấy cũng hỏi cùng vấn đề mà Studs đang bàn: về ý niệm của sự thật, đặt vấn đề về sự thật Nên câu hỏi mà cô ấy đặt ra ở đây, cô ấy nhân cơ hội này và đặt câu hỏi công bằng là gì trong xã hội và cái này được gọi là "Ngậm đắng nuốt cay"
"I used to believe America was the best. I watched in Korea many luxurious Hollywood lifestyle movie. I never saw any poor man, any black. Until 1992, I used to believe America was the best -- I still do; I don't deny that because I am a victim. But at the end of '92, when we were in such turmoil, and having all the financial problems, and all the mental problems, I began to really realize that Koreans are completely left out of this society and we are nothing. Why? Why do we have to be left out? We didn't qualify for medical treatment, no food stamp, no GR,
Tôi từng tin rằng Mỹ là nơi tốt nhất. trong các bộ phim Hollywood xa hoa mà tôi xem khi còn ở Hàn Quốc Tôi không thấy người người nghèo và người da đen. Đến năm 1992, tôi vẫn tin là Mỹ là nơi tốt nhất - mà hiện giờ tôi vẫn còn tin Tôi không phủ nhận điều đó vì tôi là nạn nhân Nhưng đến cuối năm 92, khi chúng ta trong tình trạng hỗn loạn và gặp những vấn đề khó khăn về tài chính, và cả về những vấn đề tâm lý tôi bắt đầu nhận ra rằng người Hàn Quốc hoàn toàn bị bỏ rơi khỏi cộng đồng này và chúng tôi chẳng là ai cả Tại sao? sao chúng tôi lại bị bỏ rơi như vậy? Chúng tôi không đủ điều kiện để được hưởng chính sách y tế, không phiếu thực phẩm, không trợ cấp tài chính (General relief)
no welfare, anything. Many African-Americans who never work got minimum amount of money to survive. We didn't get any because we have a car and a house. And we are high taxpayer. Where do I find justice? "OK. OK? OK. OK. Many African-Americans probably think that they won by the trial. I was sitting here watching them the morning after the verdict, and all the day they were having a party, they celebrated, all of South Central, all the churches. And they say, 'Well, finally justice has been done in this society.' Well, what about victims' rights? They got their rights by destroying innocent Korean merchants. They have a lot of respect, as I do, for Dr. Martin King. He is the only model for black community; I don't care Jesse Jackson. He is the model of non-violence, non-violence -- and they would all like to be in his spirit.
không phúc lợi, không gì cả. Nhiều người Mỹ gốc Phi không bao giờ làm việc nhưng nhận được số tiền tối thiểu để sống Chúng tôi không nhận được gì vì chúng tôi có xe có nhà. Và chúng tôi trả thuế cao. Tôi phải tìm công lý ở đâu chứ? OK. OK. OK. OK. Nhiều người Mỹ gốc Phi có thể nghĩ là họ thắng tại phiên tòa. Tôi ngồi đây xem họ vào buổi sáng sau buổi tuyên án và nguyên cả ngày họ có tiệc, họ ăn mừng, cả Nam trung bộ, các nhà thờ. Và họ bảo rằng cuối cùng thì công lý cũng được thực thi trong xã hội này. Vậy, còn quyền lợi của các nạn nhân thì sao? Họ có quyền đập phá những người thương gia Hàn vô tội. Họ rất tôn trọng, như tôi vậy, cho Giáo Sư Martin King. Ông ấy là mẫu người duy nhất của cộng đồng người da đen; Tôi không nói về Jesse Jackson. Ông ấy là mẫu người không vũ lực, và ai cũng mong theo gương ông.
"But what about 1992? They destroyed innocent people. And I wonder if that is really justice for them, to get their rights in that way. I was swallowing the bitterness, sitting here alone and watching them. They became so hilarious, but I was happy for them. I was glad for them. At least they got something back, OK. Let's just forget about Korean victims and other victims who were destroyed by them. They fought for their rights for over two centuries, and maybe because they sacrifice other minorities, Hispanic, Asian, we would suffer more in the mainstream. That's why I understand; that's why I have a mixed feeling about the verdict.
Nhưng năm 1992 thì sao? Họ hãm hại những người vô tôi. Và tôi tự hỏi liệu đó có thật là chân lý cho họ, để họ thể hiện cái quyền của mình bằng cách đó. Tôi phải ngậm bồ hòn, ngồi đó một mình và nhìn họ. Họ trở nên dị hợm, nhưng tôi lại vui cho họ. Tôi lấy làm mừng cho họ. Ít ra họ cũng nhận được gì đó, đúng không. Thôi hãy quên những nạn nhân Hàn và những nạn nhân mà bị họ phá phách. Họ đấu tranh cho quyền lợi của họ hơn hai thập kỷ, và có lẽ là phải hi sinh những cộng đồng khác, Mỹ La Tinh, Châu Á, chúng ta phải chịu nhiều hơn. Đó là lý do vì sao mà tôi hiểu, mà tôi có cảm xúc lẫn lộn về bản tuyên án.
"But I wish that, I wish that, I wish that I could be part of the enjoyment. I wish that I could live together with black people. But after the riot, it's too much difference. The fire is still there. How do you say it? [Unclear]. Igniting, igniting, igniting fire. Igniting fire. It's still there; it can burst out anytime." Mrs. Young-Soon Han. (Applause)
nhưng tôi mong rằng, tôi có thể là một phần của niềm vui đó. Tôi ước mong được sống cùng với người da đen. Nhưng sau vụ hỗn loạn, mọi chuyện khác nhiều quá. Lửa vẫn còn đó. Nói gì được bây giờ? Bùng cháy, bùng cháy. Nó vẫn còn đó; nó có thể lan rộng bất cứ lúc nào. Cô Young-Soon Han. (Vỗ tay)
The other reason that I don't wear shoes is just in case I really feel like I have to cuddle up and get into the feet of somebody, walking really in somebody else's shoes. And I told you that in -- you know, I didn't give you the year, but in '79 I thought that I was going to go around and find bull riders and pig farmers and people like that, and I got sidetracked on race relations.
Lý do khác mà tôi không mang giày là trong trường hợp mà tôi cảm thấy là tôi phải thật sự hóa thân và đặt mình vào nhân vật đó thể hiện những cảm xúc của nhân vật. Và tôi nói cho các anh chị nghe rồi đó - tôi chưa cho biết cái năm nhưng năm 79 tôi nghĩ là mình đi vòng quanh và tìm gặp những người cỡi bò tót, nuôi heo và những người như vậy và rồi tôi bị cuốn vào mối tương quan chủng tộc.
Finally, I did find a bull rider, two years ago. And I've been going to the rodeos with him, and we've bonded. And he's the lead in an op-ed I did about the Republican Convention. He's a Republican -- I won't say anything about my party affiliation, but anyway -- so this is my dear, dear Brent Williams, and this is on toughness, in case anybody needs to know about being tough for the work that you do. I think there's a real lesson in this. And this is called "Toughness."
Nhưng sau đó, tôi có gặp một người cỡi bò, sau hai năm. Và tôi tham gia vào mấy cuộc đua với anh ấy, và chúng tôi bắt đầu mối quan hệ với nhau. Anh ấy là người đứng đầu của một trang bình luận mà tôi có tham gia về Hội Nghị Nhóm Cộng Hòa. Anh ta thuộc nhóm Cộng Hòa - tôi sẽ không nói gì về chính trị, nhưng đây là Brent Williams yêu mến của tôi, việc này khá khó khăn trong trường hợp ai đó cần biết trở thành 1 tên bặm trợn là như thế nào cho công việc mình đang làm. Tôi nghĩ có thể học được một bài học thật sự trong chuyện này. Chuyện này gọi là "Bặm trợn".
"Well, I'm an optimist. I mean basically I'm an optimist. I mean, you know, I mean, it's like my wife, Jolene, her family's always saying, you know, you ever think he's just a born loser? It seems like he has so much bad luck, you know. But then when that bull stepped on my kidney, you know, I didn't lose my kidney -- I could have lost my kidney, I kept my kidney, so I don't think I'm a born loser. I think that's good luck. (Laughter)
Thật ra, tôi rất lạc quan. Tôi là một người lạc quan. Ý tôi là, giống như vợ tôi, Jolene, gia đình cô ấy luôn nói, con có thấy là anh ta là một kẻ thất bại bẩm sinh, dường như anh ta mang quá nhiều xui xẻo. Nhưng ngay khi con bò đạp vào thận của tôi. Tôi không bị mất quả thận đó - Đáng lý là tôi phải mất nó rồi, nhưng tôi giữ được, nên tôi không nghĩ tôi là kẻ thất bại bẩm sinh. Tôi cho đó là may mắn. (cười)
"And, I mean, funny things like this happen. I was in a doctor's office last CAT scan, and there was a Reader's Digest, October 2002. It was like, 'seven ways to get lucky.' And it says if you want to get lucky, you know, you've got to be around positive people. I mean, like even when I told my wife that you want to come out here and talk to me, she's like, 'She's just talking; she's just being nice to you. She's not going to do that.'
Và những chuyện vui như vậy hay xảy ra. Khi tôi ở trong phòng bác sỹ để siêu âm toàn thân, có một cuốn Reader's Digest, tháng 10/2002. Có mục, bảy cách để được may mắn. Và nó có ghi nếu bạn muốn được may mắn, bạn phải ở bên cạnh những người có ý nghĩ tích cực. thậm chí khi tôi nói với vợ tôi là em muốn đến đây và nói chuyện với tôi, cô ấy chỉ nói, cô ấy tỏ ra dễ thương với anh thôi. Cô ấy không làm thế đâu.
"And then you called me up and you said you wanted to come out here and interview me and she went and looked you up on the Internet. She said, 'Look who she is. You're not even going to be able to answer her questions.' (Laughter) And she was saying you're going to make me look like an idiot because I've never been to college, and I wouldn't be talking professional or anything. I said, 'Well look, the woman talked to me for four hours. You know, if I wasn't talking -- you know, like, you know, she wanted me to talk, I don't think she would even come out here.'
Rồi khi em gọi tôi và em nói là em muốn đến đây và phỏng vấn tôi và cô ấy đi và tìm hiểu về em trên mạng Internet Cô ấy nói, xem cô ta là ai này. Anh còn không trả lời được những câu hỏi của cô ta nữa là. (cười) Và cô ấy nói là em sẽ biến tôi thành thằng ngốc vì anh không học đại học, và anh không thể nào nói chuyện một cách học thuật hay gì cả. Tôi nói, người phụ nữ đó nói chuyện với tôi suốt bốn giờ. nếu mà tôi không nói chuyện, nhưng cô ấy muốn tôi nói, tôi không nghĩ là cô ấy đến đây.
"Confidence? Well, I think I ride more out of determination than confidence. I mean, confidence is like, you know, you've been on that bull before; you know you can ride him. I mean, confidence is kind of like being cocky, but in a good way. But determination, you know, it's like just, you know, 'Fuck the form, get the horn.' (Laughter) That's Tuff Hedeman, in the movie '8 Seconds.' I mean, like, Pat O'Mealey always said when I was a boy, he say, 'You know, you got more try than any kid I ever seen.' And try and determination is the same thing. Determination is, like, you're going to hang on that bull, even if you're riding upside down. Determination's like, you're going to ride till your head hits the back of the dirt.
Tự tin? Tôi nghĩ là tôi nỗ lực một cách ngoan cố nhiều hơn là tự tin. Ý tôi là tự tin giống như mình ngồi trên con bò tót đó trước khi mình có thể cởi nó. Tự tin là một kiểu dạng kiêu ngạo, nhưng theo hướng tốt. Trong khi ngoan cố, giống như kiểu, "kệ cha, kệ bà, tới đâu thì tới." (Cười) Là Tuff Hedeman, trong bộ phim 8 giây. Khi tôi còn nhỏ, Pat O'Mealey luôn nói rằng Con biết không, con cố gắng nhiều hơn những đứa trẻ khác mà chú từng biết Và chịu thử thách và ngoan cố đều giống nhau. Ngoan cố giống như chúng ta phụ thuộc vào con bò tót đó, thậm chí ngay cả khi chúng ta cỡi lộn ngược. Ngoan cố giống như chúng ta cố gắng cỡi cho đến khi đầu chúng ta chạm đất.
"Freedom? It would have to be the rodeo.
Tự do ư? Phải là một cuộc đua.
"Beauty? I don't think I know what beauty is. Well, you know, I guess that'd have to be the rodeo too. I mean, look how we are, the roughy family, palling around and shaking hands and wrestling around me. It's like, you know, racking up our credit cards on entry fees and gas. We ride together, we, you know, we, we eat together and we sleep together. I mean, I can't even imagine what it's going to be like the last day I rodeo. I mean, I'll be alright. I mean, I have my ranch and everything, but I actually don't even want to think the day that comes. I mean, I guess it just be like -- I guess it be like the day my brother died.
Đẹp ư? Tôi không nghĩ là tôi biết về cái đẹp. Tôi cũng nghĩ là phải là một cuộc đua. Nhìn chúng tôi nè, một gia đình khó khăn, chơi vòng vòng, bắt tay nhau và tranh vật nhau. Giống như trả dần tiền phí sinh hoạt và tiền gas bằng thẻ tín dụng. Chúng ta cùng nhau cỡi, ăn cùng nhau và ngủ cùng nhau. Tôi không hình dung được chuyện gì xảy ra nữa ngày cuối cùng mà tôi tham gia trận đua. Tôi ổn. Tôi có doanh trại lớn và có mọi thứ, nhưng tôi không thực sự muốn nghĩ rằng ngày đó đến. Tôi đoán sẽ chỉ giống như sẽ giống như ngày anh trai tôi mất.
"Toughness? Well, we was in West Jordan, Utah, and this bull shoved my face right through the metal shoots in a -- you know, busted my face all up and had to go to the hospital. And they had to sew me up and straighten my nose out. And I had to go and ride in the rodeo that night, so I didn't want them to put me under anesthesia, or whatever you call it. And so they sewed my face up. And then they had to straighten out my nose, and they took these rods and shoved them up my nose and went up through my brains and felt like it was coming out the top of my head, and everybody said that it should have killed me, but it didn't, because I guess I have a high tolerance for pain. (Laughter) But the good thing was, once they shoved those rods up there and straightened my nose out, I could breathe, and I hadn't been able to breathe since I broke my nose in the high school rodeo."
Bặm trợn? Lúc chúng tôi ở Tây Jordan, Utah, và con bò tót này húc mặt tôi vào ngay tấm bảng bắn... mặt tôi nát tan và phải đi bệnh viện. Tôi bị khâu mấy mũi và cái mũi tôi phải chỉnh thẳng lại. Mà tôi phải đi và tham gia đấu bò ngay tối hôm đó. nên tôi không để họ tiêm thuốc tê cho tôi, hay đại loại là thể. Họ khâu mặt tôi lại. Rồi họ làm thẳng mũi của tôi, và họ dùng mấy cây như thế này và thọc vào ngay mũi tôi và đâm thẳng lên não và tôi cảm giác như là lên tới đỉnh đầu mọi người nghĩ là cái đó có thể giết tôi, nhưng không, vì tôi biết là tôi chịu đau rất giỏi. (Cười) Nhưng được cái là, khi họ thọc những cây kim đó, và làm thẳng mũi tôi, tôi có thể thở mà trước đó thì tôi không thở được từ khi tôi làm gãy mũi tại cuộc đua lúc còn học phổ thông.
Thank you. (Applause)
Cảm ơn. (Vỗ tay).