It has been 128 years since the last country in the world abolished slavery and 53 years since Martin Luther King pronounced his "I Have A Dream" speech. But we still live in a world where the color of our skin not only gives a first impression, but a lasting one that remains.
Đã 128 năm kể từ chế độ nô lệ được bãi bỏ ở quốc gia cuối cùng trên thế giới và 53 năm kể từ bài phát biểu "Tôi có 1 ước mơ" của Martin Luther King. Nhưng chúng ta vẫn sống trong thế giới nơi màu da của con người không chỉ là ấn tượng ban đầu, mà còn là ấn tượng cuối cùng còn lưu lại.
I was born in a family full of colors. My father is the son of a maid from whom he inherited an intense dark chocolate tone. He was adopted by those who I know as my grandparents. The matriarch, my grandma, has a porcelain skin and cotton-like hair. My grandpa was somewhere between a vanilla and strawberry yogurt tone, like my uncle and my cousin. My mother is a cinnamon-skin daughter of a native Brazilian, with a pinch of hazel and honey, and a man [who is] a mix of coffee with milk, but with a lot of coffee. She has two sisters. One in a toasted-peanut skin and the other, also adopted, more on the beige side, like a pancake.
Tôi được sinh ra trong gia đình có nhiều màu da. Cha tôi là con trai của một người hầu gái Ông được kế thừa màu da socola đậm. Ông được Ông Bà nội nhận làm con nuôi. Bà chủ gia đình, bà nội tôi, có làn da sứ và mái tóc bồng bềnh như bông. Ông nội tôi có làn da pha trộn giữa vani và ya-ua dâu tây, giống như chú và em họ tôi. Mẹ tôi có nước da vàng như quế của con gái người gốc Brazil, với một nhúm hạt dẻ và mật ong, và một người đàn ông có nước da như cà phê sữa nhưng màu cà phê nhiều hơn. Mẹ tôi có hai người chị gái. một người có làn da đậu phụng nướng và người còn lại, cũng được nhận nuôi nghiêng về màu be xám giống như bánh kếp.
(Laughter)
(cười)
Growing up in this family, color was never important for me. Outside home, however, things were different soon. Color had many other meanings.
Lớn lên trong gia đình, với tôi màu da chưa bao giờ quan trọng. Tuy nhiên, ở bên ngoài là một điều khác hẳn. Màu da có nhiều ý nghĩa khác.
I remember my first drawing lessons in school as a bunch of contradictory feelings. It was exciting and creative but I never understood the unique flesh-colored pencil. I was made of flesh but I wasn't pink. My skin was brown, and people said I was black. I was seven years old with a mess of colors in my head.
Tôi còn nhớ bài học vẽ đầu tiên ở trường như là một loạt các cảm xúc trái ngược. Cảm xúc đó rất phấn khích và sáng tạo nhưng tôi không bao giờ hiểu được màu hồng phớt độc đáo cây bút chì. Cấu tạo là thịt nhưng da tôi không phải màu hồng phớt Da tôi màu nâu mà mọi người lại nói là màu đen. Khi 7 tuổi, với mới lộn xộn về màu sắc trong đầu mình
Later, when I took my cousin to school, I was usually taken for the nanny. By helping in the kitchen at a friend's party, people thought I was the maid. I was even treated like a prostitute just because I was walking alone on the beach with European friends. And many times, visiting my grandma or friends in upper class buildings, I was invited not to use the main elevator. Because in the end, with this color and this hair, I cannot belong to some places.
Sau đó, Khi tôi đưa em họ đến trường Tôi thường bị nhầm là vú em. Phụ việc trong bếp ở bữa tiệc của một người bạn, mọi người nghĩ tôi là người hầu gái. thậm chí tôi còn bị đối xử như gái gọi chỉ vì tôi đi dạo trên bãi biển với những người bạn Châu Âu. Và rất nhiều lần, thăm bà và bạn tôi ở những tòa cho giới thượng lưu, Tôi không được sử dụng thang máy chính. Bởi vì cuối cùng, vì màu da và mái tóc này Tôi không thể thuộc về một vài nơi.
In some way, I get to used to it and accept part of it. However, something inside of me keeps revolving and struggling.
Theo 1 cách nào đó, tôi làm quen và chấp nhận việc này. Tuy nhiên, ở đâu đó trong tôi vẫn trăn trở và đấu tranh.
Years later I married a Spaniard. But not any Spaniard. I chose one with the skin color of a lobster when sunburnt.
Vài năm sau, tôi kết hôn với 1 người Tây Ban Nha Nhưng không phải bất kỳ người Tây Ban Nha nào. Tôi đã chọn người có màu của tôm hùm khi bị cháy nắng.
(Laughter)
(Cười)
Since then, a new question started to chase me. What will be the color of your children? As you can understand, this is my last concern. But thinking about it, with my previous background, my story led me to make my personal exercise as a photographer. And that is how Humanae was born.
Kể từ đó, một câu hỏi mới trong suy nghĩ tôi Màu da của con tôi sẽ như thế nào? Như bạn có thể hiểu, đó là điều lo lắng cuối cùng của tôi. Nhưng nghĩ về điều này, với nền tảng trước đó của mình, từ chuyện của mình đã thôi thúc tôi luyện tập trở thành nhiếp ảnh gia Và đó là lý do Humanae - Câu chuyện loài người ra đời
Humanae is a pursuit to highlight our true colors, rather than the untrue white, red, black or yellow associated with race. It's a kind of game to question our codes. It's a work in progress from a personal story to a global history.
Humanae là sự theo đuổi nêu bật màu da thực sự của chúng ta hơn là màu da không thực là trắng, đỏ, đen hoặc vàng đi đôi với chủng tộc. Là 1 trò chơi để truy vấn dấu hiệu của chúng ta. Là công việc dở dang từ chuyện cá nhân đến lịch sử toàn cầu.
I portray the subjects in a white background. Then I choose an 11-pixel square from the nose, paint the background, and look for the corresponding color in the industrial palette, Pantone.
Tôi chụp chân dung của mỗi người trên nền trắng. sau đó chọn 1 hình vuông 11 pixel từ mũi, tạo lại màu nền, và nhìn vào màu tương ứng trong bảng màu Pantone.
I started with my family and friends, then more and more people joined the adventure, thanks to public calls coming through the social media.
Tôi bắt đầu ý tưởng từ gia đình và bạn bè, sau đó thêm rất nhiều người tham gia vào hành trình này, nhờ vào sự kêu gọi công khai trên các phương tiện truyền thông xã hội.
I thought that the main space to show my work was the Internet because I want an open concept that invites everybody to push the share button in both the computer and their brain.
Tôi đã nghĩ internet là không gian chính để trưng bày công việc của mình bời vì tôi muốn một khái niệm mở mời gọi tất cả mọi người và nhấn vào nút chia sẻ trên cả máy tính lẫn suy nghĩ của họ.
The snowball started to roll. The project had a great welcome -- invitations, exhibitions, physical formats, galleries and museums ... just happened. And among them, my favorite: when Humanae occupies public spaces and appears in the street, it fosters a popular debate and creates a feeling of community.
Quả bóng tuyết đã bắt đầu lăn. Dự án đã có sự chào đón rất tuyệt vời-- những giấy mời,những buổi triển lãm, định dạng vật lý, phòng trưng bày và bảo tàng... được diễn ra. Giữa những gì đã diễn ra, tôi thích nhất Khi Humanae chiếm giữ những địa điểm công cộng và xuất hiện trên đường phố, nó nuôi dưỡng một cuộc tranh luận phổ biến và tạo ra một cảm giác cộng đồng.
I have portrayed more than 3,000 people in 13 different countries, 19 different cities around the world. Just to mention some of them -- from someone included in the Forbes list, to refugees who crossed the Mediterranean by boat. In Paris, from the UNESCO Headquarters to a shelter. And students both in Switzerland and favelas in Rio de Janeiro.
Tôi đã chụp chân dung của hơn 3000 người ở 13 quốc gia khác nhau, 19 thành phố trên khắp thế giới. Chỉ nói đến một vài trong số họ từ một số người trong danh sách của Forbes, đến những người tị nạn vượt qua Địa Trung Hải bằng thuyền. Ở Paris, từ trụ sở UNESCO đến chỗ trú ẩn. Và từ những sinh viên Thụy Sĩ và khu ổ chuột ở Rio de Janeiro.
All kinds of beliefs, gender identities or physical impairments, a newborn or terminally ill. We all together build Humanae.
Tất cả niềm tin, bản sắc giới tính hoặc sự suy yếu về thể chất, một đứa bé sơ sinh hoặc người bị bệnh nan y. Chúng ta cùng nhau xây dựng nên Humanae.
Those portraits make us rethink how we see each other. When modern science is questioning the race concept, what does it mean for us to be black, white, yellow, red? Is it the eye, the nose, the mouth, the hair? Or does it have to do with our origin, nationality or bank account?
Những chân dung này làm ta nghĩ lại về cách nhìn nhận người khác. Khi khoa học hiện đại đặt câu hỏi về khái niệm chủng tộc, Đối với chúng ta, màu da đen, trắng, vàng, đỏ có nghĩa gì ? Có phải là màu mắt, mũi, miệng hay của tóc? Hoặc nó có liên quan đến gốc gác quốc tịch của chúng ta, hoặc tài khoản ngân hàng?
This personal exercise turned out to be a discovery. Suddenly I realized that Humanae was useful for many people. It represents a sort of mirror for those who cannot find themselves reflected in any label.
Công việc của cá nhân tôi mở ra như một khám phá. Bất chợt tôi nhận raHumanae có ích cho rất nhiều người. Nó hiện diện như một chiếc gương cho những ai không thể tìm kiếm bản thân phản chiếu ở bất cứ "nhãn" nào.
It was amazing that people started to share their thoughts about the work with me. I have hundreds of that, I will share with you, too.
Điều này thật tuyệt vời mọi người đã bắt đầu chia sẻ với tôi suy nghĩ của họ về công việc này. Tôi có hàng trăm người như vậy, Tôi cũng sẽ chia sẻ với bạn.
A mother of 11 years -- A mother of an 11-year-old girl wrote me, "Very good for me as a tool to work on her confidence, as this past weekend one of her girlfriends argued with her that she does not belong and should not be allowed to live in Norway. So your work has a very special place in my heart and it's very important for me."
Một bà mẹ có con gái 11 tuổi Một bà mẹ có con gái 11 tuổi viết cho tôi "Thực sự cách làm này đã cải thiện sự tự tin của con bé, như tuần vừa rồi một trong những người bạn của con bé nói rằng nó không thuộc về và không được phép sống ở Na Uy. Vì thế công việc của bạn rất đặc biệt trong trái tim tôi và nó rất quan trọng với tôi."
A woman shared her portrait on Facebook and wrote, "All my life, people from across the globe had difficulties to place me in a group, a stereotype, a box. Perhaps we should stop. Instead of framing, ask the individual, 'How would you label yourself?' Then I would say, 'Hi. I'm Massiel. I'm a Dominican-Dutch, I grew up in a mixed family and I'm a bisexual woman.' "
Một người phụ nữ khác chia sẻ chân dung trên Facebook và viết, "Cả đời tôi, mọi người trên trái đất đã rất khó đặt tôi vào trong 1 nhóm một khuôn mẫu, một cái hộp. Có lẽ chúng ta nên dừng lại. Thay vì đưa vào khuôn khổ, hãy hỏi từng người, "Làm thế nào để bạn định nghĩa bản thân?" Và tôi sẽ nói, "Xin chào, Tôi tên là Massiel. Tôi là người Dominica gốc Hà Lan Tôi lớn lên ở một gia đình đa quốc gia và tôi là một phụ nữ lưỡng tính"
Besides these unexpected and touching reactions, Humanae finds a new life in a different variety of fields. Just to show you some examples, illustrators and art students using it as a reference for their sketches and their studies. It's a collection of faces.
Bên cạnh những phản ứng không mong muốn và nhạy cảm, Humanae tìm thấy cuộc sống mới trong nhiều l ĩnh vực khác nhau. Tôi xin nêu 1 vài ví dụ, Những người minh họa và sinh viên nghệ thuật sử dụng những chân dung để tham khảo làm phát thảo và tài liệu học tập. Đó là một tập hợp những khuôn mặt.
Researchers in the fields of anthropology, physics and neuroscience use Humanae with different scientific approaches related to human ethnicity, optophysiology, face recognition or Alzheimer's.
Các nhà nghiên cứu trong lĩnh vực nhân chủng học, vật lý học và thần kinh học sử dụng Humanae với các cách tiếp cận khoa học khác nhau liên quan sắc tộc của con người sinh lý quang, nhận diện khuôn mặt hoặc bệnh Alzheimer.
One of the most important impacts of the project is that Humanae was chosen to be the cover of Foreign Affairs, one of the most relevant political publications. And talking about foreign affairs, I found the perfect ambassadors for my project ... teachers. They are the ones that use Humanae as a tool for educational purposes. Their passion encourages me to go back to drawing classes, but this time as a teacher myself.
Một trong những tác động quan trọng nhất của dự án là Humanae được chọn làm trang bìa của tờ báo Foreign Affairs, là một trong những nhà xuất bản chính trị có liên quan nhất. Và nói về đối ngoại, Tôi đã tìm thấy những đại sứ hoàn hảo cho dự án của mình... giáo viên. Họ là những người dùng Humanae làm công cụ cho mục đích giáo dục. Đam mê của họ khuyến khích tôi quay lại lớp vẽ, nhưng lúc này, tôi là giáo viên
My students, both adults and kids, paint their self-portraits, trying to discover their own unique color.
Học trò của tôi, cả người lớn và trẻ em, vẽ lên chân dung họ, đang cố gắng để khám phá màu da độc đáo của mình.
As a photographer, I realize that I can be a channel for others to communicate. As an individual, as Angélica, every time I take a picture, I feel that I am sitting in front of a therapist. All the frustration, fear and loneliness that I once felt ... becomes love.
Là một nhiếp ảnh gia, Tôi nhận ra mình có thể trở thành một kênh để người khác liên hệ. Cụ thể như, Angélica mỗi lần tôi chụp chân dung, Tôi cảm giác như mình đang ngồi trước một nhà trị liệu. Tất cả sự thất vọng, sợ hãi và cô đơn những thứ tôi từng cảm nhận... trở thành tình yêu.
The last country -- the last country in the world who abolished slavery is the country where I was born, Brazil. We still have to work hard to abolish discrimination. That remains a common practice worldwide, and that will not disappear by itself.
Đất nước cuối cùng đất nước cuối cùng trên thế giới đã bãi bỏ chế độ nô lệ là nơi tôi sinh ra, Brazil. Chúng ta vẫn cố gắng hết sức để thủ tiêu sự phân biệt. Nó vẫn còn tồn tại như 1 thực tiễn chung trên toàn thế giới, và nó sẽ không tự động mất đi.
Thank you.
Cảm ơn
(Applause)
(vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn.