When ultraviolet sunlight hits our skin, it affects each of us a little differently. Depending on skin color, it will take only minutes of exposure to turn one person beetroot-pink, while another requires hours to experience the slightest change. So what's to account for that difference and how did our skin come to take on so many different hues to begin with?
Khi tia cực tím tiếp xúc với da chúng ta, ảnh hưởng của nó đối với mỗi người có một chút khác biệt. Tùy thuộc vào màu da, sẽ chỉ mất vài phút phơi nắng để biến một người thành da màu đỏ củ cải, trong khi người khác cần hàng giờ mới có những thay đổi nhỏ nhất. Vậy điều gì giải thích cho sự khác biệt đó và làm thế nào mà da chúng ta có nhiều màu sắc khác nhau như vậy?
Whatever the color, our skin tells an epic tale of human intrepidness and adaptability, revealing its variance to be a function of biology. It all centers around melanin, the pigment that gives skin and hair its color. This ingredient comes from skin cells called melanocytes and takes two basic forms. There's eumelanin, which gives rise to a range of brown skin tones, as well as black, brown, and blond hair, and pheomelanin, which causes the reddish browns of freckles and red hair. But humans weren't always like this. Our varying skin tones were formed by an evolutionary process driven by the Sun. In began some 50,000 years ago when our ancestors migrated north from Africa and into Europe and Asia.
Bất kể là màu gì, da chúng ta tiết lộ câu chuyện sử thi về sự dũng cảm và thích nghi của con người bộc lộ sự khác nhau về chức năng sinh học. Tất cả là nhờ melanin, là một sắc tố giúp cho da và tóc có màu. Thành phần này đến từ tế bào da gọi là tế bào hắc tố và có hai dạng cơ bản. Một là eumelanin, làm gia tăng tông màu da nâu, cũng như là tóc đen, nâu và vàng. và còn lại là pheomelanin, gây nên tàn nhang màu nâu đỏ và tóc đỏ. Nhưng con người không luôn như vậy. Sự biến đổi tông màu da của chúng ta hình thành bởi một quá trình tiến hóa dẫn dắt bởi Mặt trời. Nó khởi nguồn từ cách đây 50,000 năm khi tổ tiên chúng ta di cư từ Châu Phi sang Châu Âu và Châu Á.
These ancient humans lived between the Equator and the Tropic of Capricorn, a region saturated by the Sun's UV-carrying rays. When skin is exposed to UV for long periods of time, the UV light damages the DNA within our cells, and skin starts to burn. If that damage is severe enough, the cells mutations can lead to melanoma, a deadly cancer that forms in the skin's melanocytes.
Những người cổ đại này sống giữa khu vực xích đạo và vùng nhiệt đới, khu vực thấm đẫm tia UV từ mặt trời. Khi da bị phơi nhiễm bởi tia UV trong một thời gian dài, tia UV sẽ phá hủy DNA trong tế bào chúng ta, và da bắt đầu bị cháy. Nếu sự phá hủy này đủ lâu, các đột biến trong tế bào có thể tạo thành u ác tính, một dạng ung thư nguy hiểm được hình thành trong tế bào hắc tố của da.
Sunscreen as we know it today didn't exist 50,000 years ago. So how did our ancestors cope with this onslaught of UV? The key to survival lay in their own personal sunscreen manufactured beneath the skin: melanin.
Màng bảo vệ chống nắng ta biết ngày nay đã không tồn tại cách đây 50,000 năm. Vì vậy làm thế nào tổ tiên chúng ta đương đầu với sự tấn công dữ dội của tia UV? Chìa khóa sống còn nằm ở lớp màng bảo vệ chống nắng của mỗi người được tạo ra bên dưới lớp da: melanin.
The type and amount of melanin in your skin determines whether you'll be more or less protected from the sun. This comes down to the skin's response as sunlight strikes it. When it's exposed to UV light, that triggers special light-sensitive receptors called rhodopsin, which stimulate the production of melanin to shield cells from damage. For light-skin people, that extra melanin darkens their skin and produces a tan.
Loại và hàm lượng melanin trong da bạn sẽ quyết định bạn được bảo vệ nhiều hay ít trước mặt trời. Điều này đến từ đáp ứng của da khi bị tia nắng mặt trời tấn công. Khi da phơi bày trước tia UV, thì thụ thể đặc biệt nhạy với ánh mặt trời, có tên là rhodopsin, sẽ kích thích việc sản xuất melanin để tạo ra lớp tế bào bảo vệ khỏi sự phá hủy. Với người có làn da sáng, lượng melanin tạo thêm này sẽ làm sạm da và tạo màu nâu.
Over the course of generations, humans living at the Sun-saturated latitudes in Africa adapted to have a higher melanin production threshold and more eumelanin, giving skin a darker tone. This built-in sun shield helped protect them from melanoma, likely making them evolutionarily fitter and capable of passing this useful trait on to new generations.
Trải qua nhiều thế hệ, con người ở khu vực có lượng ánh sáng mặt trời bão hòa ở Châu Phi thích nghi để có một lớp bảo vệ sản xuất nhiều melanin và nhiều eumelanin, dẫn đến da có tông màu sậm hơn. Lớp chắn tạo ra bởi mặt trời này giúp họ bảo vệ khỏi u ác tính, giúp họ khỏe mặt hơn xét về mặt tiến hóa và có khả năng truyền điều hữu ích này cho các thế hệ con cháu.
But soon, some of our Sun-adapted ancestors migrated northward out of the tropical zone, spreading far and wide across the Earth. The further north they traveled, the less direct sunshine they saw. This was a problem because although UV light can damage skin, it also has an important parallel benefit. UV helps our bodies produce vitamin D, an ingredient that strengthens bones and lets us absorb vital minerals, like calcium, iron, magnesium, phosphate, and zinc. Without it, humans experience serious fatigue and weakened bones that can cause a condition known as rickets.
Nhưng sau đó, một vài tổ tiên có khả năng chống chịu với mặt trời di cư về phía bắc ra khỏi khu vực nhiệt đới, và trải rộng khắp thế giới. Họ càng đi xa về phía bắc, họ càng có ít tia nắng mặt trời chiếu trực tiếp. Đây là một vấn đề bởi vì mặc dù tia UV có thế phá hủy da, nhưng nó có một lợi ích quan trọng đi kèm. Tia UV giúp cơ thể sản xuất vitamin D, một thành phần làm chắc xương và giúp cơ thể hòa tan các khoáng chất thiết yếu, như canxi, sắt, magiê, phốt phát và kẽm. Không có nó, con người bị mệt mỏi trầm trọng và yếu xương là nguyên nhân của bệnh còi xương.
For humans whose dark skin effectively blocked whatever sunlight there was, vitamin D deficiency would have posed a serious threat in the north. But some of them happened to produce less melanin. They were exposed to small enough amounts of light that melanoma was less likely, and their lighter skin better absorbed the UV light. So they benefited from vitamin D, developed strong bones, and survived well enough to produce healthy offspring. Over many generations of selection, skin color in those regions gradually lightened.
Những người da sậm màu ngăn chặn hiệu quả bất kể tia nắng mặt trời như thế nào, sự thiếu hụt vitamin D có thể dẫn đến một mối đe dọa nghiêm trọng ở phía bắc. Nhưng một số người sản xuất ít melanin. Họ được phơi bày để một lượng nhỏ vừa đủ ánh sáng mà u ác tính ít hình thành, và màu da sáng của họ hấp thu tia UV tốt hơn. Vì vậy họ nhận được lợi ích từ vitamin D, phát triển xương chắc khỏe, và sống khỏe mạnh để tạo ra con cháu khỏe mạnh. Qua nhiều thế hệ chọn lọc, màu da của những người trong khu vực đó sáng lên dần dần.
As a result of our ancestor's adaptability, today the planet is full of people with a vast palette of skin colors, typically, darker eumelanin-rich skin in the hot, sunny band around the Equator, and increasingly lighter pheomelanin-rich skin shades fanning outwards as the sunshine dwindles.
Như là kết quả sự thích nghi từ tổ tiên, ngày nay con người trên hành tinh chúng ta rất đa dạng các màu da khác nhau, điển hình, da sậm màu nhiều eumelanin trong vùng nóng nắng quanh xích đạo, và da sáng nhiều pheomelanin gia tăng ở khu vực bên ngoài khi tia nắng mặt trời yếu dần.
Therefore, skin color is little more than an adaptive trait for living on a rock that orbits the Sun. It may absorb light, but it certainly does not reflect character.
Vì vậy, màu da nói lên nhiều điều hơn là điểm thích nghi của vật thể sống trên một hòn đá quay xung quanh mặt trời. Nó có thể hấp thụ ánh sáng, nhưng tuyệt nhiên không phản ánh tính cách