So in my free time outside of Twitter I experiment a little bit with telling stories online, experimenting with what we can do with new digital tools. And in my job at Twitter, I actually spent a little bit of time working with authors and storytellers as well, helping to expand out the bounds of what people are experimenting with. And I want to talk through some examples today of things that people have done that I think are really fascinating using flexible identity and anonymity on the web and blurring the lines between fact and fiction.
Thời gian rảnh rỗi của tôi ngoài Twitter tôi đã trải nghiệm một chút ít với việc kể chuyện online, thử nighệm với việc mà chúng ta có thể làm với các công cụ số mới. Trong công việc của tôi tại Twitter, tôi thực sự đã dành một chút thời gian làm việc với các tác giả cũng như những người kể chuyện, nhằm mở rộng ranh giới những thử nghiệm. Và tôi muốn nói qua một số ví dụ hiện nay về những thứ mà người ta đã làm mà tôi nghĩ là thực sự lôi cuốn bằng cách sử dụng những nhân vật linh hoạt và ẩn danh trên mạng và làm mờ ranh giới giữa hiện thực và hư cấu.
But I want to start and go back to the 1930s. Long before a little thing called Twitter, radio brought us broadcasts and connected millions of people to single points of broadcast. And from those single points emanated stories. Some of them were familiar stories. Some of them were new stories. And for a while they were familiar formats, but then radio began to evolve its own unique formats specific to that medium. Think about episodes that happened live on radio.
Nhưng tôi muốn bắt đầu từ những năm 1930. Rất lâu trước cái gọi là Twitter, radio mang đến cho chúng ta những bản tin và kết nối hàng triệu người tại duy nhất một điểm phát sóng. Và từ những điểm phát sóng này bắt nguồn những câu chuyện Một số chúng là những câu chuyện quen thuộc. Một số là những câu chuyện mới. Và trong một thời gian chúng đã từng là những kiểu mẫu quen thuộc, nhưng rồi radio bắt đầu phát triển theo cách riêng đặc trưng của nó. Hãy nghĩ về những bản tin phát sóng trực tiếp trên radio.
Combining the live play and the serialization of written fiction, you get this new format. And the reason why I bring up radio is that I think radio is a great example of how a new medium defines new formats which then define new stories.
Kết hợp phát sóng trực tiếp với những tập truyện thường kỳ, chúng ta có được một hình thức mới. Và lý do tại sao tôi nói đến radio là vì tôi nghĩ rằng radio là một ví dụ hay về phương tiện truyền thông mới tạo nên những hình thức mới để xây dựng nên những câu chuyện mới.
And of course, today, we have an entirely new medium to play with, which is this online world. This is the map of verified users on Twitter and the connections between them. There are thousands upon thousands of them. Every single one of these points is its own broadcaster. We've gone to this world of many to many, where access to the tools is the only barrier to broadcasting. And I think that we should start to see wildly new formats emerge as people learn how to tell stories in this new medium. I actually believe that we are in a wide open frontier for creative experimentation, if you will, that we've explored and begun to settle this wild land of the Internet and are now just getting ready to start to build structures on it, and those structures are the new formats of storytelling that the Internet will allow us to create.
Và tất nhiên hôm nay, chúng ta có một loại hình truyền thông hoàn toàn mới để trải nghiệm, đó là thế giới online. Đây là bản đồ những người dùng Twiier và những kết nối giữa họ. Có hàng ngàn tới hàng ngàn người. Mỗi một điểm độc nhất trong đó là điểm phát sóng của chính nó. Chúng ta đã đi tới thế giới của rất nhiều kết nối này nơi mà truy cập vào thiết bị là cản trở duy nhất tới việc phát sóng. Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu nhìn nhận đúng hơn những hình thức mới nổi này khi mà mọi người học cách kể chuyện trong loại hình truyền thông mới Tôi thực sự tin rằng chúng ta đang ở trong một lãnh địa mở rộng lớn cho những trải niệm sáng tạo, nếu bạn muốn, mà chúng ta sẽ khám phá và bắt đầu định cư trên miền đất hoang dã này của Internet nhưng hiện nay chỉ vừa sẵn sàng để bắt đầu xây dựng những công trình trên đó, và những công trình đó chính là những hình thức mới của kể chuyện mà Internet cho phép ta sáng tạo.
I believe this starts with an evolution of existing methods. The short story, for example, people are saying that the short story is experiencing a renaissance of sorts thanks to e-readers, digital marketplaces. One writer, Hugh Howey, experimented with short stories on Amazon by releasing one very short story called "Wool." And he actually says that he didn't intend for "Wool" to become a series, but that the audience loved the first story so much they demanded more, and so he gave them more. He gave them "Wool 2," which was a little bit longer than the first one, "Wool 3," which was even longer, culminating in "Wool 5," which was a 60,000-word novel. I think Howey was able to do all of this because he had the quick feedback system of e-books. He was able to write and publish in relatively short order. There was no mediator between him and the audience. It was just him directly connected with his audience and building on the feedback and enthusiasm that they were giving him. So this whole project was an experiment. It started with the one short story, and I think the experimentation actually became a part of Howey's format. And that's something that this medium enabled, was experimentation being a part of the format itself.
Tôi tin rằng việc này bắt đầu với một cuộc cách mạng của những phương pháp hiện thời. Lấy ví dụ, truyện ngắn, mọi người đang nói rằng truyện ngắn là trải nghiệm sự phục hưng của nhiều thể loại nhờ vào những người độc giả số, những thị trường số. Một nhà văn, Hugh Howey, đã thử nghiệm với những truyện ngắn trên Amazon bằng cách phát hành một câu chuyện rất ngắn gọi là "Wool." ông nói rằng thực ra ông không có ý định để "Wool" trở thành một loạt truyện, nhưng những độc giả yêu câu chuyện đầu tiên nhiều đến nỗi mà họ muốn đọc tiếp, thế nên ông viết tiếp. Ông cho ra đời "Wool 2", là một tập dài hơn tập đầu tiên chút ít, "Wool 3", thậm chí còn dài hơn nữa, rồi đỉnh điểm là "Wool 5", là một tiểu thuyết 60,000 từ. Tôi nghĩ Howey có thể làm tất cả những điều đó bởi vì ông có được sự phản hồi nhanh chóng từ hệ thống e-books. Ông có thể viết và xuất bản với những đơn đặt hàng tương đối nhanh chóng. Không có nhà trung gian nào giữa ông và độc giả. Chỉ là ông kết nối trực tiếp tới những độc giả của mình và xây dựng dựa trên sự phản hồi và lòng nhiệt tình mà họ đã dành cho ông. Vậy tổng thể cả dự án này là một thí nghiệm. Nó bắt đầu với một câu chuyện ngắn, và tôi nghĩ cuộc thí nghiệm này thực sự đã trở thành một phần trong hình thức viết sách của Howey. Và có một số thứ trong loại hình truyền thông này đã được giải phóng, đó là sự thử nghiệm là một phần của chính loại hình này.
This is a short story by the author Jennifer Egan called "Black Box." It was originally written specifically with Twitter in mind. Egan convinced The New Yorker to start a New Yorker fiction account from which they could tweet all of these lines that she created. Now Twitter, of course, has a 140-character limit. Egan mocked that up just writing manually in this storyboard sketchbook, used the physical space constraints of those storyboard squares to write each individual tweet, and those tweets ended up becoming over 600 of them that were serialized by The New Yorker. Every night, at 8 p.m., you could tune in to a short story from The New Yorker's fiction account. I think that's pretty exciting: tune-in literary fiction. The experience of Egan's story, of course, like anything on Twitter, there were multiple ways to experience it. You could scroll back through it, but interestingly, if you were watching it live, there was this suspense that built because the actual tweets, you had no control over when you would read them. They were coming at a pretty regular clip, but as the story was building, normally, as a reader, you control how fast you move through a text, but in this case, The New Yorker did, and they were sending you bit by bit by bit, and you had this suspense of waiting for the next line.
Đây là một câu chuyện ngắn của tác giả Jenifer Egan gọi là "Hộp đen". Ban đầu nó được viết riêng biệt trên Twitter. Egan đã thuyết phục tạp chí The New Yorker bắt đầu một tài khoản trên New Yorker viễn tưởng từ những gì mà họ có thể tweet tất cả những dòng bà viết. Giờ đây trên Twitter, đương nhiên, có giới hạn 140 kí tự. Egan chế nhạo điều đó bằng cách chỉ viết tay trong cuốn sổ minh họa kịch bản này, sử dụng những giới hạn không gian liên kết vật lý của những ô hình minh họa để viết ra từng dòng tweet một, và những dòng tweet đó cuối cùng đạt được số lượng mà hơn 600 trong chúng được đăng từng số bởi The New Yorker. Mỗi tối, vào 8 p.m, bạn có thể bắt được tới một câu chuyện ngắn từ tài khoản hư cấu của The New Yorker Tôi nghĩ nó khá là thú vị: một kênh văn học hư cấu thu nhỏ. Thí nghiệm ở câu chuyện của Egan, đương nhiên cũng giống mọi thứ trên Twitter, nơi đó có rất nhiều cách để trải nghiệm điều này. Bạn có thể trở lại phần này, nhưng thú vị hơn, nếu bạn xem nó trực tiếp, có một sự mong đợi được tạo nên bởi những dòng tweet thực thụ, bạn không thể kiểm soát khi nào bạn có thể đọc được nó. Đó là sự phát đi một đoạn clip thông thường, nhưng nội dung của nó vẫn đang được xây dựng, thông thường, là người đọc, bạn kiểm soát được tốc độ đọc của mình, nhưng trong trường hợp này, The New Yorker kiểm soát, và họ gửi cho bạn từng ít từng ít một, và bạn có được sự hồi hộp mong chờ cho tập kế tiếp.
Another great example of fiction and the short story on Twitter, Elliott Holt is an author who wrote a story called "Evidence." It began with this tweet: "On November 28 at 10:13 p.m., a woman identified as Miranda Brown, 44, of Brooklyn, fell to her death from the roof of a Manhattan hotel." It begins in Elliott's voice, but then Elliott's voice recedes, and we hear the voices of Elsa, Margot and Simon, characters that Elliott created on Twitter specifically to tell this story, a story from multiple perspectives leading up to this moment at 10:13 p.m. when this woman falls to her death. These three characters brought an authentic vision from multiple perspectives. One reviewer called Elliott's story "Twitter fiction done right," because she did. She captured that voice and she had multiple characters and it happened in real time. Interestingly, though, it wasn't just Twitter as a distribution mechanism. It was also Twitter as a production mechanism. Elliott told me later she wrote the whole thing with her thumbs. She laid on the couch and just went back and forth between different characters tweeting out each line, line by line. I think that this kind of spontaneous creation of what was coming out of the characters' voices really lent an authenticity to the characters themselves, but also to this format that she had created of multiple perspectives in a single story on Twitter.
Một ví dụ hay cho tiểu thuyết và truyện ngắn trên Twitter, Elliot Holt là một tác giả, người viết câu chuyện có tên "Bằng chứng." Nó bắt đầu với dòng tweet: "Vào 28 tháng Mười một, 10:13 p.m., một phụ nữ được nhận dạng là Miranda Brown, số nhà 44, Brooklyn, rơi lầu chết từ sân thượng của khách sạn Manhattan." Câu chuyện bắt đầu bằng lời kể của Elliott, nhưng sau đó lời nói của Elliot mất dần, và chúng ta nghe thấy tiếng của Elsa, Margot và Simon, các nhân vật mà Elliott tạo ra trên Twitter chuyên để kể câu chuyện này, một câu chuyện từ đa góc độ dẫn tới khoảnh khắc 10h13 phút tối. khi người phụ nữ đó rơi lầu chết. Ba nhân vật này mang tới một cái nhìn tin cậy từ đa góc độ. Một nhà phê bình đã gọi câu chuyện của Elliott là "Tiểu thuyết trên Twitter đã làm đúng", bởi bà đã làm đúng. Bà sử dụng những giọng điệu bà có nhiều nhân vật và nó diễn ra trong thời gian thực. Thú vị thay, dù thế, Twitter không chỉ là một cơ chế phân phối. Mà nó còn là một cơ chế sản xuất. Sau này Elliott đã nói với tôi bà đã viết toàn bộ câu chuyện bằng hai ngón tay cái Bà đã nằm dài trên chiếc trường kỷ và chỉ qua lại giữa các nhân vật khác nhau tweet từng dòng, từng dòng một. Tôi nghĩ đó là một kiểu của sự sáng tạo tự phát của những gì nói ra từ giọng điệu của mỗi nhân vật thực sự thêm phần tin cậy cho không những bản thân nhân vật, mà còn cho loại hình văn học mà bà đã sáng tạo ra với đa góc độ trong một câu chuyện trên Twitter.
As you begin to play with flexible identity online, it gets even more interesting as you start to interact with the real world. Things like Invisible Obama or the famous "binders full of women" that came up during the 2012 election cycle, or even the fan fiction universe of "West Wing" Twitter in which you have all of these accounts for every single one of the characters in "The West Wing," including the bird that taps at Josh Lyman's window in one single episode. (Laughter)
Cũng như bạn bắt đầu chơi với những nhân vật online linh hoạt , bạn cảm thấy thậm chí còn thích thú hơn khi bắt đầu tương tác vơi thế giới thực. Những nhân vật như một Obama vô hình hay câu nói nổi tiếng "những tập hồ sơ đầy phụ nữ" của Mitt Romney xuất hiện suốt kỳ tranh cử năm 2012, hay thậm chí fan hâm mộ truyện giả tưởng "West Wing" trên Twitter nơi mà bạn sẽ truy cập được vào tất cả những tài khoản đó cho mỗi một nhân vật riêng biệt trong "The West Wing" bao gồm con chim đã mổ vào cửa sổ nhà Josh Lyman trong một tập. (Tiếng cười)
All of these are rapid iterations on a theme. They are creative people experimenting with the bounds of what is possible in this medium. You look at something like "West Wing" Twitter, in which you have these fictional characters that engage with the real world. They comment on politics, they cry out against the evils of Congress. Keep in mind, they're all Democrats. And they engage with the real world. They respond to it. So once you take flexible identity, anonymity, engagement with the real world, and you move beyond simple homage or parody and you put these tools to work in telling a story, that's when things get really interesting.
Tất cả là sự lặp lại nhanh chóng trên một chủ đề. Họ là những người sáng tạo đang trải nghiệm với những ranh giới những gì là có thể trong hình thức truyền thông này. Bạn hãy nhìn một số thứ như "West Wing" trên Twitter, những gì bạn có là những nhân vật hư cấu đó khớp với thế giới thực tại. Họ bình luận về chính trị, họ lên tiếng chống lại những xấu xa trong Quốc hội. Hãy ghi nhớ, tất cả họ đều là những người dân chủ. Và họ khớp với thế giới thực. Họ đáp ứng với nó. Một khi bạn nhập vai một nhân vật ảo, nặc danh, gắn kết với thế giới thực, và bạn vượt quá những sự kính trọng đơn thuần hoặc nhại lại và bạn vận dụng những công cụ đó vào công việc kể một câu chuyện, đó là khi mọi thứ trở nên thực sự thú vị.
So during the Chicago mayoral election there was a parody account. It was Mayor Emanuel. It gave you everything you wanted from Rahm Emanuel, particularly in the expletive department. This foul-mouthed account followed the daily activities of the race, providing commentary as it went. It followed all of the natural tropes of a good, solid Twitter parody account, but then started to get weird. And as it progressed, it moved from this commentary to a multi-week, real-time science fiction epic in which your protagonist, Rahm Emanuel, engages in multi-dimensional travel on election day, which is -- it didn't actually happen. I double checked the newspapers.
Trong suốt cuộc bầu cử thị trưởng Chicago có một tài khoản nhại. Đó là Thị trưởng Emanuel. Nó cho bạn mọi thứ bạn muốn từ Rahm Emanuel, cụ thể là trong ban nói tục. Tài khoản thô lỗ này bám gót những động thái hằng ngày của cuộc đua, cung cấp lời bình như thể chính nó là người trong cuộc. Nó bắt chước tất cả lối bóng gió tự nhiên của một tài khoản nhại có chất lượng trên Twitter, nhưng sau đó nó bắt đầu trở nên kỳ quái. Nó dần chuyển từ kênh bình luận sang một thiên tiểu thuyết khoa học nhiều tuần thời gian thực trong đó nhân vật chính, Rahm Emanuel, tham gia một cách đa chiều những chuyến đi trong ngày bầu cử, những điều không thực sự xảy ra. Tôi đã xem kỹ các trang báo.
And then, very interestingly, it came to an end. This is something that doesn't usually happen with a Twitter parody account. It ended, a true narrative conclusion. And so the author, Dan Sinker, who was a journalist, who was completely anonymous this whole time, I think Dan -- it made a lot of sense for him to turn this into a book, because it was a narrative format in the end, and I think that turning it into a book is representative of this idea that he had created something new that needed to be translated into previous formats.
Và thú vị thay, nó đã đến hồi kết. Đó là một thứ không thường xuyên xảy ra với những tài khoản nhại trên Twitter. Nó kết thúc, một kết thúc của một bài tường thuật chính hiệu. Rồi sau đó tác giả, Dan Sinker, một nhà báo, người hoàn toàn giấu tên trong suốt thời gian đó, tôi nghĩ việc này có rất nhiều ý nghĩa với anh để chuyển nó thành sách, bởi cuối cùng nó là một hình thức tường thuật, và tôi nghĩ rằng chuyển nó thành sách biểu trưng cho một điều rằng anh đã sáng tạo ra một cái gì đó mới mẻ cần thiết để được chuyển đổi lại về những hình thức trước đó.
One of my favorite examples of something that's happening on Twitter right now, actually, is the very absurdist Crimer Show. Crimer Show tells the story of a supercriminal and a hapless detective that face off in this exceptionally strange lingo, with all of the tropes of a television show. Crimer Show's creator has said that it is a parody of a popular type of show in the U.K., but, man, is it weird. And there are all these times where Crimer, the supercriminal, does all of these TV things. He's always taking off his sunglasses or turning to the camera, but these things just happen in text. I think borrowing all of these tropes from television and additionally presenting each Crimer Show as an episode, spelled E-P-P-A-S-O-D, "eppasod," presenting them as episodes really, it creates something new. There is a new "eppasod" of Crimer Show on Twitter pretty much every day, and they're archived that way. And I think this is an interesting experiment in format. Something totally new has been created here out of parodying something on television.
Một trong những ví dụ tâm đắc của tôi về những điều đang xảy ra trên Twitter ngay bây giờ, thực ra đó là một chương trình vô cùng ngớ ngẩn Crimer Show. Crimer Show kể câu chuyện của một siêu tội phạm và một thám tử đen đủi đối mặt với nhau trong tình huống oái ăm này, cùng với những ẩn dụ của một chương trình TV. Tác giả của Crimer Show đã nói rằng nó là sự nhại lại một kiểu chương trình phổ biến tại Anh nhưng có điều, nó kỳ quái. Và tất cả mọi lúc Crimer tên siêu tội phạm, làm mọi thứ trên TV đó. Hắn luôn luôn cởi chiếc kính đen hoặc quay mặt vào camera, nhưng những thứ đó chỉ xảy ra trên chữ viết. Tôi nghĩ việc mượn tất cả những phép ẩn dụ đó từ ti vi và thêm nữa việc giới thiệu mỗi Crimer Show như một tập phim, đánh vần E-P-P-A-S-O-D, "eppasod," phát sóng theo từng tập thực sự, nó đã tạo ra một điều mới mẻ. Có một tập mới của Crimer Show trên Twitter gẩn như là mỗi ngày, và chúng được hoàn thành bằng cách đó. Tôi nghĩ đó một thử nghiệm thú vị. Một thứ gì đó hoàn toàn mới mẻ vừa được tạo ra ở đây bằng cách nhại lại một số thứ trên TV.
I think in nonfiction real-time storytelling, there are a lot of really excellent examples as well. RealTimeWWII is an account that documents what was happening on this day 60 years ago in exceptional detail, as if you were reading the news reports from that day. And the author Teju Cole has done a lot of experimentation with putting a literary twist on events of the news. In this particular case, he's talking about drone strikes. I think that in both of these examples, you're beginning to see ways in which people are telling stories with nonfiction content that can be built into new types of fictional storytelling.
Tôi nghĩ rằng trong thể loại kể chuyện hiện thực thời gian thực, cũng có nhiều ví dụ thực sự thú vị. RealTimeWWII là một tài khoản tư liệu về những gì diễn ra 60 năm trước trong mức độ chi tiết hiếm có, cứ như thể bạn đang đọc tin tức hàng ngày ngay ở thời xa xưa. Tác giả Teju Cole đã thực hiện nhiều thử nghiệm với việc dùng những phá cách văn học vào những sự kiện tin tức. Trong tình huống đặc biệt này, ông ấy đang nói về chiến cơ oanh tạc. Tôi nghĩ trong cả hai ví dụ trên, bạn đang bắt đầu nhìn thấy cách người ta kể chuyện với nội dung hiện thực mà có thể được xây dựng trong hai kiểu mới của kể chuyện hư cấu.
So with real-time storytelling, blurring the lines between fact and fiction, the real world and the digital world, flexible identity, anonymity, these are all tools that we have accessible to us, and I think that they're just the building blocks. They are the bits that we use to create the structures, the frames, that then become our settlements on this wide open frontier for creative experimentation.
Vậy với kể chuyện thời gian thực, việc làm mờ ranh giới giữa hiện thực và hư cấu, thế giới thực và thế giới số, cá tính linh hoạt, ẩn danh, đó là tất cả những công cụ mà chúng ta có thể tiếp cận, và tôi nghĩ rằng chúng chỉ là những khối vật liệu. Chúng là những bits mà điện tử chúng ta sử dụng để xây dựng những công trình, những kết cấu và rồi trở thành nơi định cư của chúng ta trên thế giới rộng mở đó cho những trải nghiệm sáng tạo.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)