Hi I'm Andrea Gibson and this is my poem "The Nutritionist." The nutritionist said I should eat root vegetables Said if I could get down 13 turnips a day I would be grounded, rooted. Said my head would not keep flying away to where the darkness lives. The psychic told me my heart carries too much weight Said for 20 dollars she’d tell me what to do I handed her the twenty, she said “stop worrying darling, you will find a good man soon.” The first psychotherapist said I should spend 3 hours a day sitting in a dark closet with my eyes closed and my ears plugged. I tried it once but couldn’t stop thinking about how gay it was to be sitting in the closet. The yogi told me to stretch everything but truth, said focus on the outbreaths, said everyone finds happiness if they can care more about what they can give than what they get. The pharmacist said klonopin, lamictil, lithium, Xanax. The doctor said an antipsychotic might help me forget what the trauma said The trauma said don’t write this poem. Nobody wants to hear you cry about the grief inside your bones But my bones said “Tyler Clementi dove into the Hudson River convinced he was entirely alone.” My bones said “write the poem.” To the lamplight. Considering the river bed. To the chandelier of your fate hanging by a thread. To everyday you could not get out of bed. To the bulls eye of your wrist To anyone who has ever wanted to die. I have been told, sometimes, the most healing thing we can do- Is remind ourselves over and over and over Other people feel this too The tomorrow that has come and gone And it has not gotten better When you are half finished writing that letter to your mother that says “I swear to God I tried” But when I thought I hit bottom, it started hitting back There is no bruise like the bruise loneliness kicks into your spine So let me tell you I know there are days it looks like the whole world is dancing in the streets when you break down like the doors of their looted buildings You are not alone and wondering who will be convicted of the crime of insisting you keep loading your grief into the chamber of your shame You are not weak just because your heart feels so heavy I have never met a heavy heart that wasn’t a phone booth with a red cape inside Some people will never understand the kind of superpower it takes for some people to just walk outside Some days I know my smile looks like the gutter of a falling house But my hands are always holding tight to the ripchord of believing A life can be rich like the soil Make food of decay Turn wound into highway Pick me up in a truck with that bumper sticker that says “it is no measure of good health to be well adjusted to a sick society” I have never trusted anyone with the pulled back bow of my spine the way I trust the ones who come undone at the throat Screaming for their pulse to find the fight to pound Four nights before Tyler Clementi jumped from the George Washington bridge I was sitting in a hotel room in my own town Calculating exactly what I had to swallow to keep a bottle of sleeping pills down What I know about living is the pain is never just ours Every time I hurt I know the wound is an echo So I keep a listening for the moment when the grief becomes a window When I can see what I couldn’t see before, through the glass of my most battered dream, I watched a dandelion lose its mind in the wind and when it did, it scattered a thousand seeds. So the next time I tell you how easily I come out of my skin, don’t try to put me back in just say here we are together at the window aching for it to all get better but knowing there is a chance our hearts may have only just skinned their knees knowing there is a chance the worst day might still be coming let me say right now for the record, I’m still gonna be here asking this world to dance, even if it keeps stepping on my holy feet you- you stay here with me, okay? You stay here with me. Raising your bite against the bitter dark Your bright longing Your brilliant fists of loss Friend if the only thing we have to gain in staying is each other, my god that’s plenty my god that’s enough my god that is so so much for the light to give each of us at each other’s backs whispering over and over and over “Live” “Live” “Live”
Xin chào, tôi là Andrea Gibson và đây là bài thơ: "Nhà dinh dưỡng học". Nhà dinh dưỡng học khuyên tôi nên ăn các loại củ quả Rằng nếu ăn 13 củ cải mỗi ngày, tôi sẽ trở lại mặt đất, mọc rễ. Và tâm trí tôi sẽ không còn bay lơ lửng tới nơi bóng tối ngự trị. Thầy bói nói trái tim tôi chất chứa quá nhiều, rằng đưa 20 đô rồi bà sẽ cho tôi hay, tôi nghe theo đưa bà 20 đô, "Đừng lo cô gái, cô sẽ sớm tìm thấy người đàn ông tốt." Nhà trị liệu đầu tiên khuyên tôi ngồi trong tủ kín 3 giờ mỗi ngày, nhắm mắt và bịt tai, tôi đã thử một lần nhưng không thể ngừng nghĩ rằng thật kì cục khi ngồi trong tủ thế này. Thầy dạy yoga yêu cầu tôi duỗi căng mọi thứ trừ sự thật. chỉ tập trung vào những nhịp thở, rằng ai cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc nếu quan tâm hơn đến việc cho đi hơn là những thứ nhận được. Dược sĩ kê cho tôi Klonopin, Lamictil, Lithium, Xanax. Bác sĩ nói một viên an thần sẽ làm tôi quên đi lời của vết thương. Vết thương nói không đừng viết bài thơ này. Không ai muốn nghe mày khóc lóc về nỗi khổ trong tâm cốt. Tâm cốt tôi thì bảo: "Tyler Clementi gieo mình xuống sông Hudson tin chắc mình hoàn toàn cô độc." Tâm cốt tôi thôi thúc: "Hãy viết bài thơ đi". Gửi tới ánh sáng ngọn đèn đang len lỏi dưới lòng sông. Gửi tới số phận mong manh như đèn chùm treo sợi chỉ. Gửi tới những ngày không thể rời khỏi giường. Gửi tới cổ tay bạn. Tới những người từng nghĩ đến cái chết. Đôi lần tôi được khuyên là điều hồi phục tốt nhất có thể làm là liên tục nhắc nhở mình Những người khác cũng cảm nhận như vậy. Ngày mai sẽ đến và đi Và nó sẽ chẳng thể tốt hơn khi lá thư gửi mẹ bạn còn đang viết dở và nói: "Thề có chúa con đã cố" Nhưng khi tôi nghĩ mình đã đến tận cùng, mọi thứ lại giáng xuống Không có vết thương nào như vết thương mà sự cô đơn giáng lên bạn Để tôi cho bạn hay Tôi biết có những ngày tưởng như cả thế giới như đang nhảy múa ngoài đường Khi bạn suy sụp như cánh cửa của những tòa nhà bị cướp phá Bạn không cô độc và tự hỏi ai sẽ bị kết án vì tội cứng đầu Bạn tiếp tục tống nỗi đau vào căn buồng xấu hổ Bạn không yếu đuối chỉ bởi mang trái tim nặng nề. Tôi chưa từng gặp trái tim nặng nề nào không có siêu năng lực bên trong. Một số sẽ không thể hiểu sức mạnh siêu nhiên mà một người cần để có thể bước ra ngoài Ngày nào đó, nụ cười của tôi sẽ giống cái máng nước của ngôi nhà bị dỡ Nhưng đôi tay tôi vẫn luôn giữ chặt lấy niềm tin Cuộc sống có thể như miếng đất màu mỡ lấy dưỡng chất từ đống mục rữa Biến vết thương thành cao tốc Chở tôi trên chiếc xe tải với mẩu sticker ghi rằng: "Một xã hội ốm yếu sẽ chẳng có tiêu chuẩn nào về sức khỏe" Tôi chưa bao giờ tin ai nên cũng chưa từng cúi mình cách tôi tin tưởng những người luôn cẩn trọng với lời nói La hét để kích thích kiếm tìm những cuộc gây gổ Bốn đêm trước lúc Tyler Clementi nhảy xuống từ cầu George Washington tôi đang ngồi trên giường khách sạn tại quê nhà tính toán những thứ mình phải nuốt để giữ lọ thuốc ngủ Điều tôi biết về cuộc sống chính là nỗi đau không bao giờ chỉ là của mình Mỗi lần đau, tôi đều hiểu vết thương là lời cảnh tỉnh Nên tôi tiếp tục lắng nghe khoảnh khắc khi nỗi buồn trở thành một cửa sổ để tôi có thể thấy cái mà mình từng không thấy qua lăng kính của giấc mơ méo mó nhất tôi thấy một bông bồ công anh tung bay theo gió rải khắp nơi hàng nghìn hạt mầm Nên lần tới tôi sẽ nói bạn biết mình thả hồn thư giãn dễ thế nào đừng cố gắng níu tôi trở lại chỉ cần ta cùng nhau bên ô cửa thương đau để hoàn thiện tuy biết rằng có thể nó chỉ khiến tim ta thêm tổn thương có thể ngày tồi tệ nhất vẫn đang đến hãy để tôi lên tiếng lúc này, tôi vẫn sẽ ở đây yêu cầu thế giới này nhảy múa, ngay cả khi nó giẫm lên chân tôi bạn vẫn sẽ ở đây cùng tôi, được chứ? Bạn sẽ ở đây cùng tôi Kiên cường chống lại bóng tối chua cay Tỏa sáng bất chấp Biến mất mát thành sức mạnh Bạn tôi Nếu điều duy nhất ta phải có là bên nhau thì chúa ơi thật không mong gì hơn chúa ơi đó là đủ chúa ơi đó là quá nhiều để cho đi mỗi người trong chúng ta cùng nói thầm với những người khác "Phải sống" "Phải sống" "Phải sống"