When I arrived in Kiev, on February 1 this year, Independence Square was under siege, surrounded by police loyal to the government. The protesters who occupied Maidan, as the square is known, prepared for battle, stockpiling homemade weapons and mass-producing improvised body armor. The Euromaidan protests began peacefully at the end of 2013, after the president of Ukraine, Viktor Yanukovych, rejected a far-reaching accord with the European Union in favor of stronger ties with Russia. In response, tens of thousands of dissatisfied citizens poured into central Kiev to demonstrate against this allegiance.
Khi tôi đến Kiev vào ngày 1 tháng 2 năm nay quảng trường Độc Lập đang bị bao vây bởi lực lượng cảnh sát phục vụ cho chính phủ. Lực lượng chống đối chiếm đóng Maidan, quảng trường nêu trên, đã sẵn sàng chống trả với cả kho vũ khí tự chế và áo giáp cải tiến được sản xuất hàng loạt. Các cuộc biểu tình ủng hộ Liên minh Châu Âu có xu hướng dịu xuống vào khoảng cuối năm 2013, sau khi tổng thống Ukraine - Viktor Yanukovych cuối cùng đã đạt được một thỏa thuận với Cộng đồng Chung Châu Âu về việc thắt chặt quan hệ đồng minh với Nga. Để đáp trả lại, hàng chục nghìn người đã đổ về trung tâm Kiev để tuần hành phản đối.
As the months passed, confrontations between police and civilians intensified. I set up a makeshift portrait studio by the barricades on Hrushevsky Street. There, I photographed the fighters against a black curtain, a curtain that obscured the highly seductive and visual backdrop of fire, ice and smoke. In order to tell the individual human stories here, I felt that I needed to remove the dramatic visuals that had become so familiar and repetitive within the mainstream media. What I was witnessing was not only news, but also history. With this realization, I was free from the photojournalistic conventions of the newspaper and the magazine. Oleg, Vasiliy and Maxim were all ordinary men, with ordinary lives from ordinary towns. But the elaborate costumes that they had bedecked themselves in were quite extraordinary. I say the word "costume" because these were not clothes that had been issued or coordinated by anyone. They were improvised uniforms made up of decommissioned military equipment, irregular combat fatigues and trophies taken from the police. I became interested in the way they were choosing to represent themselves, this outward expression of masculinity, the ideal of the warrior.
Sau nhiều tháng, chạm trán giữa cảnh sát và người dân ngày càng bị đẩy lên cao. Tôi mở một lán chụp ảnh chân dung tạm ở khu vực rào chắn trên đường Hrushevsky. Tại đây, tôi chụp ảnh những chiến binh trước tấm màn đen, màu đen vùi đi những hiệu ứng quyến rũ thị giác của khói, lửa và băng. Bởi, để kể được những câu chuyện chân thực, tôi thấy cần bỏ bớt những hiệu ứng ngoài lề đang xuất hiện ngày một nhiều trong giới truyền thông chính thống. Những gì tôi đang chứng kiến không đơn giản là tin tức, nó là lịch sử. Nhận thức được điều này, tôi rũ mình khỏi những bó buộc luật lệ thông thường khi chụp ảnh cho báo hay tạp chí. Oley, Vasiliy và Maxim đều là những chàng trai bình thường, sống cuộc sống bình thường ở những thị trấn bình thường. Nhưng những bộ phục trang họ khoác lên mình lại rất khác thường. Tôi dùng từ "phục trang" bởi đây không phải loại quần áo thông thường mà bất cứ ai cũng có thể mặc. Đó là những bộ đồng phục được cắt sửa lại từ những đồ quân sự bỏ đi, những miếng sắt thép quân sự hỏng hay huy chương cướp được từ cảnh sát. Tôi thích thú với cách họ lựa chọn để thể hiện nam tính của mình ra bên ngoài, lý tưởng của người chiến binh.
I worked slowly, using an analog film camera with a manual focusing loop and a handheld light meter. The process is old-fashioned. It gives me time to speak with each person and to look at them, in silence, while they look back at me.
Tôi làm mọi việc chậm rãi, sử dụng máy ảnh phim với vòng lấy nét bằng tay và một máy đo sáng cầm tay. Chụp ảnh đúng theo cách truyền thống. Tôi có thêm thời gian nói chuyện với từng người và lặng lẽ nhìn họ khi họ nhìn tôi.
Rising tensions culminated in the worst day of violence on February 20, which became known as Bloody Thursday. Snipers, loyal to the government, started firing on the civilians and protesters on Institutskaya Street. Many were killed in a very short space of time. The reception of the Hotel Ukraine became a makeshift morgue. There were lines of bodies laid in the street. And there was blood all over the pavements. The following day, President Yanukovych fled Ukraine. In all, three months of protests resulted in more than 120 confirmed dead and many more missing. History unfolded quickly, but celebration remained elusive in Maidan.
Căng thẳng gia tăng đến đỉnh điểm của bạo động vào ngày 20 tháng 2, giờ đã trở thành "ngày thứ năm đẫm máu". Những tay bắn tỉa trung thành với chính phủ bắt đầu bắn vào người dân và lực lượng phản đối trên phố Instituskaya. Rất nhiều người bị giết chỉ trong một thời gian ngắn. Khu sảnh của khách sạn Ukraine trở thành một nhà xác tạm thời. Xác chết ngả rạp thành hàng trên đường. Máu vấy khắp vỉa hè. Ngày hôm sau, tổng thống Yanukovych trốn khỏi Ukraine. Trong suốt 3 tháng bạo động, hơn 120 người chết và rất nhiều người khác mất tích. Lịch sử diễn ra quá nhanh nhưng trong lòng Maidan, mọi thứ vẫn rất khó nắm bắt.
As the days passed in Kiev's central square, streams of armed fighters were joined by tens of thousands of ordinary people, filling the streets in an act of collective mourning. Many were women who often carried flowers that they had brought to lay as marks of respect for the dead. They came day after day and they covered the square with millions of flowers. Sadness enveloped Maidan. It was quiet and I could hear the birds singing. I hadn't heard that before.
Trong nhiều ngày ở quảng trường trung tâm Kiev, hàng chục nghìn dân thường đã cùng với những tay súng nối dài cảnh khóc than trên nhiều con phố. Bao người phụ nữ đã mua hoa đến như một lời đưa tiễn người đã khuất. Ngày qua ngày, họ đều đến phủ lên khắp quảng trường hàng triệu bông hoa . Nỗi đau bao trùm Maidan. Thinh lặng đến mức tôi nghe thấy cả tiếng chim hót mà trước đây, tôi chưa từng nghe thấy.
I stopped women as they approached the barricades to lay their tributes and asked to make their picture. Most women cried when I photographed them. On the first day, my fixer, Emine, and I cried with almost every woman who visited our studio. There had been such a noticeable absence of women up until that point. And the color of their pastel coats, their shiny handbags, and the bunches of red carnations, white tulips and yellow roses that they carried jarred with the blackened square and the blackened men who were encamped there.
Tôi tiếp cận những người phụ nữ đến gần rào chắn để đặt hoa và xin được chụp hình họ. Phần lớn họ đều bật khóc khi lên hình. Ngày đầu, trợ lý của tôi, Emine và tôi đã khóc cùng với bất cứ người phụ nữ nào đến khu chụp ảnh. Cho đến tận lúc đó, tôi nhận ra sự vắng mặt của phụ nữ. Màu sắc của những chiếc khăn choàng, những chiếc túi xách, những bó hoa đồng tiền đỏ, tulip trắng và hoa hồng vàng mà họ mang theo hòa một màu đau đớn với quảng trường tối sẫm và những người đàn ông từng đóng trại nơi đây.
It is clear to me that these two sets of pictures don't make much sense without the other. They are about men and women and the way we are -- not the way we look, but the way we are. They speak about different gender roles in conflict, not only in Maidan, and not only in Ukraine. Men fight most wars and women mourn them. If the men showed the ideal of the warrior, then the women showed the implications of such violence.
Thực sự, hai loạt ảnh này không có nhiều ý nghĩa nếu không đi đôi với nhau. Những bức ảnh đàn ông và đàn bà không phải về ngoại hình mà là về bản chất của họ. Chúng thể hiện vai trò của mỗi giới trong xung đột, không chỉ ở Maidan, không chỉ ở Ukraine. Đàn ông lao vào chiến đấu còn đàn bà khóc than cho họ. Nếu đàn ông thể hiện lý tưởng chiến chinh, đàn bà cho thấy hệ quả của bạo lực.
When I made these pictures, I believed that I was documenting the end of violent events in Ukraine. But now I understand that it is a record of the beginning. Today, the death toll stands around 3,000, while hundreds of thousands have been displaced. I was in Ukraine again six weeks ago. In Maidan, the barricades have been dismantled, and the paving stones which were used as weapons during the protests replaced, so that traffic flows freely through the center of the square. The fighters, the women and the flowers are gone. A huge billboard depicting geese flying over a wheat field covers the burned-out shell of the trade union's building and proclaims, "Glory to Ukraine. Glory to heroes." Thank you. (Applause).
Khi chụp những bức ảnh này, tôi cho rằng mình đang lưu lại kết thúc của bạo loạn tại Ukraine. Nhưng giờ tôi đã hiểu đó mới chỉ là điểm khởi đầu. Đến hôm nay, số lượng người chết đã lên đến 3000, và vẫn còn hàng trăm nghìn người mất nhà cửa. Tôi mới quay lại Ukraine 6 tuần trước. Lớp rào chắn ở Maidan đã bị tháo, những viên đá lát đường được dùng làm vũ khí ngày trước đều đã được thay thế, để thông nút giao thông vào trung tâm quảng trường. Những chiến binh, phụ nữ và những đóa hoa đều đã biến mất. Một biển quảng cáo khổng lồ hình những con ngỗng bay qua đồng lúa mạch che khuất dấu cháy xém nơi toàn nhà thương mại với khẩu hiệu: "Vinh quang về tay Ukraine, Vinh quang cho những anh hùng." Cảm ơn các bạn đã lắng nghe.