(Music)
(Tiếng nhạc)
[Sanskrit] This is an ode to the mother goddess, that most of us in India learn when we are children. I learned it when I was four at my mother's knee. That year she introduced me to dance, and thus began my tryst with classical dance. Since then -- it's been four decades now -- I've trained with the best in the field, performed across the globe, taught young and old alike, created, collaborated, choreographed, and wove a rich tapestry of artistry, achievement and awards. The crowning glory was in 2007, when I received this country's fourth highest civilian award, the Padma Shri, for my contribution to art.
[Tiếng Hin-di] Đây là một bài thơ ca ngợi mẹ nữ thần, mà hầu như người Ấn Độ cũng đã học khi còn bé Tôi học bài này năm 4 tuổi khi đang ngồi trên đầu gối mẹ tôi Năm đó mẹ đưa tôi đến với khiêu vũ. Và thế là duyên phận của tôi với khiêu vũ cổ điển bắt đầu Từ đó tới bây giờ đã 4 thập kỷ trôi qua -- Tôi đã được những người giỏi nhất huấn luyện cho, đã biểu diễn khắp thế giới, đã dạy nhiều người, dù trẻ dù già, đã sáng tạo, đã cộng tác đã biên đạo múa và đã dệt nên một tấm thảm của nghệ thuật, thành công và những giải thưởng Năm 2007 là năm vinh quang nhất khi tôi nhận được giải thưởng danh giá thứ tư toàn quốc, giải Padmashri, cho các đóng góp nghệ thuật của tôi
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
But nothing, nothing prepared me for what I was to hear on the first of July 2008. I heard the word "carcinoma." Yes, breast cancer. As I sat dumbstruck in my doctor's office, I heard other words: "cancer," "stage," "grade." Until then, Cancer was the zodiac sign of my friend, stage was what I performed on, and grades were what I got in school. That day, I realized I had an unwelcome, uninvited, new life partner. As a dancer, I know the nine rasas or the navarasas: anger, valor, disgust, humor and fear. I thought I knew what fear was. That day, I learned what fear was.
Nhưng chẳng hề có điều gì chuẩn bị trước để tôi đón nhận những điều mình nghe thấy vào ngày 1 tháng 7 năm 2008 Tôi nghe thấy từ "ung thư da" Vâng, ung thư vú. Và trong khi ngồi chết lặng trong văn phòng bác sĩ Tôi nghe thấy những từ khác, cancer - ung thư, stage - giai đoạn, grade - cấp độ Trước đó, Cancer đối với tôi là một cung hoàng đạo của một người bạn "stage" là sân khấu tôi thường biểu diễn và "grade" là điểm số tôi đạt ở trường. Ngày hôm đó, tôi nhận ra Tôi có một bạn đời mới không mời mà đến. Là một vũ công, Tôi biết 9 loại trạng thái tình cảm chi phối: tức giận, dũng cảm ghê tởm, hài hước và sợ hãi Tôi cứ tưởng mình đã biết thế nào là sợ hãi Nhưng tới hôm đó, tôi mới học được sợ hãi là gì.
Overcome with the enormity of it all and the complete feeling of loss of control, I shed copious tears and asked my dear husband, Jayant. I said, "Is this it? Is this the end of the road? Is this the end of my dance?" And he, the positive soul that he is, said, "No, this is just a hiatus, a hiatus during the treatment, and you'll get back to doing what you do best."
Nỗi sợ hãi nhấn chìm mọi cảm giác khác và cảm giác hoàn toàn mất kiểm soát, Tôi đã khóc thật nhiều và tôi hỏi người chồng yêu của mình, Jayant Tôi hỏi anh: "Vậy là hết phải không? Đến đây là cuối đường rồi phải không? Việc khiêu vũ của em đến đây là hết phải không?" Và anh ấy, với tâm hồn lạc quan của mình, anh nói, "Không, đây chỉ là một sự gián đoạn, một sự gián đoạn để điều trị, và rồi em sẽ lấy lại được những gì em làm giỏi nhất."
I realized then that I, who thought I had complete control of my life, had control of only three things: My thought, my mind -- the images that these thoughts created -- and the action that derived from it. So here I was wallowing in a vortex of emotions and depression and what have you, with the enormity of the situation, wanting to go to a place of healing, health and happiness. I wanted to go from where I was to where I wanted to be, for which I needed something. I needed something that would pull me out of all this. So I dried my tears, and I declared to the world at large ... I said, "Cancer's only one page in my life, and I will not allow this page to impact the rest of my life."
Lúc đó, tôi nhận ra rằng tôi, người luôn cho mình có khả năng kiểm soát hoàn toàn được cuộc sống, thực ra chỉ kiểm soát được 3 thứ Suy nghĩ của tôi, tâm trí của tôi -- hình ảnh tưởng tượng từ những suy nghĩa này -- và hành động bắt nguồn từ đó. Thế là giờ đây tôi đắm chìm trong dòng xoáy cảm xúc trong chán chường, tuyệt vọng khi số phận khắc nghiệt và bạo tàn tôi muốn đến một nơi an lành, mạnh khỏe và hạnh phúc Tôi muốn đi từ hiện tại tôi đang có lúc đó đến một tương lai tôi muốn có muốn vậy, tôi cần một điều gì đó để kéo chính mình ra khỏi tất cả những nỗi đau buồn này Vậy nên tôi đã lau khô nước mắt và tuyên bố với cuộc đời.. Tôi nói, "Ung thư chỉ là một trang trong đời tôi" và tôi sẽ không cho phép trang này ảnh hưởng đến cả phần đời còn lại "
I also declared to the world at large that I would ride it out, and I would not allow cancer to ride me. But to go from where I was to where I wanted to be, I needed something. I needed an anchor, an image, a peg to peg this process on, so that I could go from there. And I found that in my dance, my dance, my strength, my energy, my passion, my very life breath. But it wasn't easy. Believe me, it definitely wasn't easy. How do you keep cheer when you go from beautiful to bald in three days? How do you not despair when, with the body ravaged by chemotherapy, climbing a mere flight of stairs was sheer torture, that to someone like me who could dance for three hours? How do you not get overwhelmed by the despair and the misery of it all? All I wanted to do was curl up and weep. But I kept telling myself fear and tears are options I did not have.
Tôi cũng tuyên bố với cuộc đời rằng tôi sẽ vượt qua được nó và tôi sẽ không cho phép bệnh ung thư điều khiển mình. Nhưng để đi từ điểm tôi đang ở lúc đó đến nơi tôi muốn đến Tôi cần một thứ gì đó một nơi nương tựa, một hình ảnh một điểm chốt để neo mình lại để tôi có thể bắt đầu một hành trình mới và tôi đã tìm được điều đó trong các điệu nhảy của mình, điệu nhảy của tôi, sức mạnh của tôi, năng lượng của tôi, đam mê của tôi hơi thở cuộc sống của tôi Nhưng nó chẳng hề dễ dàng Hãy tin tôi, nó thực không hề dễ Làm sao bạn có thể vui khi chỉ trong ba ngày bạn từ xinh đẹp trở nên một người không có tóc Làm sao bạn không tuyệt vọng khi, với một cơ thể bị hóa trị tàn phá việc leo lên một tầng cầu thang cũng đau đớn ghê gớm trong khi tôi đã từng có thể khiêu vũ suốt 3 tiếng đồng hồ Làm sao bạn có thể không bị ngập chìm trong thất vọng và đau đớn khi nhìn mình tàn tạ đi như vậy? Tôi chỉ muốn cuôn tròn người lại và khóc. Nhưng tôi liên tục tự bảo với chính mình rằng tôi không được phép chọn sợ hãi và nước mắt
So I would drag myself into my dance studio -- body, mind and spirit -- every day into my dance studio, and learn everything I learned when I was four, all over again, reworked, relearned, regrouped. It was excruciatingly painful, but I did it. Difficult. I focused on my mudras, on the imagery of my dance, on the poetry and the metaphor and the philosophy of the dance itself. And slowly, I moved out of that miserable state of mind.
Vì vậy hàng ngày tôi cố lê thân đến phòng tập nhảy, cố lôi thân thể, tâm trí và tinh thần mình đến phòng tập và học lại một lần nữa mọi thứ tôi đã học năm 4 tuổi làm lại, học lại, tập hợp lại Nó rất đau đớn, nhưng tôi đã làm được. Thật khó khăn Tôi cố gắng tập trung tưởng tượng hình ảnh điệu nhảy nghĩ đến thơ ca, đến các phép ẩn dụ và triết lý sống bên trong điệu nhảy. Và dần dần, tôi đã thoát khỏi tâm trạng đau khổ đó.
But I needed something else. I needed something to go that extra mile, and I found it in that metaphor which I had learned from my mother when I was four. The metaphor of Mahishasura Mardhini, of Durga. Durga, the mother goddess, the fearless one, created by the pantheon of Hindu gods. Durga, resplendent, bedecked, beautiful, her 18 arms ready for warfare, as she rode astride her lion into the battlefield to destroy Mahishasur. Durga, the epitome of creative feminine energy, or shakti. Durga, the fearless one. I made that image of Durga and her every attribute, her every nuance, my very own.
Nhưng tôi cần một thứ gì đó khác. Tôi cần thứ gì đó mạnh hơn nữa Và tôi đã tìm thấy nó trong câu chuyện ẩn dụ mà mẹ dạy tôi khi tôi lên 4 Chuyện Mahishasura Mardhini của nữ thần Durga Durga, mẹ nữ thần, người không biết sợ hãi là gì đứa con của tất cả vị thần Hindu Nữ thần Durga xinh đẹp và lộng lẫy với 18 cánh tay giương lên sẵn sàng chinh chiến trong khi nàng hiên ngang trên lưng sư tử tiến vào chiến trường để tiêu diệt Mahishasur Nữ thần Durga, tượng trưng cho quyền lực sáng tạo của nữ giới hay còn gọi là shakti Durga, nữ thần gan dạ Tôi đã tạo ra hình ảnh nữ thần Durga như vậy cùng với mọi đặc tính, mọi sắc thái theo cách của mình.
Powered by the symbology of a myth and the passion of my training, I brought laser-sharp focus into my dance, laser-sharp focus to such an extent that I danced a few weeks after surgery. I danced through chemo and radiation cycles, much to the dismay of my oncologist. I danced between chemo and radiation cycles and badgered him to fit it to my performing dance schedule. What I had done is I had tuned out of cancer and tuned into my dance. Yes, cancer has just been one page in my life.
Nhờ vào hệ thống biểu tượng trong huyền thoại và đam mê trong tập luyện tôi đã luyện được cách tập trung cao độ trong khiêu vũ Sự tập trung sắc bén tới độ chỉ sau vài tuần tôi đã có thể khiêu vũ Tôi đã khiêu vũ bất kể những lần hóa trị, xạ trị bất kể những lần bác sĩ ung thư cũng mất tinh thần Tôi đã khiêu vũ giữa những lần hóa trị, xạ trị và bắt ép bác sĩ phải chỉnh lịch điều trị cho thích hợp với lịch khiêu vũ của mình Những gì tôi làm chính là giải thoát tâm hồn mình khỏi ung thư và đưa nó vào khiêu vũ Vâng, ung thư chỉ là một trang trong cuôc đời tôi
My story is a story of overcoming setbacks, obstacles and challenges that life throws at you. My story is the power of thought. My story is the power of choice. It's the power of focus. It's the power of bringing ourselves to the attention of something that so animates you, so moves you, that something even like cancer becomes insignificant. My story is the power of a metaphor. It's the power of an image. Mine was that of Durga, Durga the fearless one. She was also called Simhanandini, the one who rode the lion.
Câu chuyện của tôi là một câu chuyện về khắc phục những thất bại, trở ngại và thách thức mà cuộc sống ném vào bạn. Câu chuyện của tôi là sức mạnh của ý chí Câu chuyện của tôi là sức mạnh của việc chọn lựa. Sức mạnh của sự tập trung Sức mạnh điều khiển tâm trí chú ý vào điều gì đó làm kích thích bạn lay chuyển bạn một điều gì khiến ung thư cũng chẳng là gì ghê gớm Chuyện của tôi là sức mạnh của phép ẩn dụ. sức mạnh của một hình ảnh Với tôi, đó là hình ảnh nữ thần Durga Durga, nữ thần dũng cảm có cái tên khác là Simhanandani, người cưỡi sư tử
As I ride out, as I ride my own inner strength, my own inner resilience, armed as I am with what medication can provide and continue treatment, as I ride out into the battlefield of cancer, asking my rogue cells to behave, I want to be known not as a cancer survivor, but as a cancer conqueror.
Như khi tôi vượt qua, bằng sức mạnh và sự dẻo dai của mình, được trang bị cùng với những loại thuốc giúp tiếp tục điều trị khi tôi đi vào chiến trường để chiến đấu với bệnh ung thư chỉ huy, ra lệnh những tế bào bệnh của mình Tôi muốn được biết đến, không chỉ như là một người sống với căn bệnh ung thư mà còn là một người chinh phục được căn bệnh ung thư.
I present to you an excerpt of that work "Simhanandini."
Tôi trình bày cho các bạn một đoạn trích của công việc đó "Simhanandani"
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
(Music)
(Tiếng nhạc)
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)