The Value of Nothing: Out of Nothing Comes Something. That was an essay I wrote when I was 11 years old and I got a B+. (Laughter) What I'm going to talk about: nothing out of something, and how we create. And I'm gonna try and do that within the 18-minute time span that we were told to stay within, and to follow the TED commandments: that is, actually, something that creates a near-death experience, but near-death is good for creativity. (Laughter) OK.
Giá trị của cái không có là: từ cái không có, luôn có một cái gì đó Đây là một bài văn tôi viết năm 11 tuổi và tôi nhận một điểm B+ (cười) Những gì tôi sắp trình bày: từ cái không sẽ tạo cái hữu, và quá trình đó như thế nào Và tôi sẽ cố để trình bày chủ đề này trong vòng 18 phút hạn chế chúng tôi được phép và theo luật của TED và thực sự có điều gì đó đem đến một kinh nghiệm suýt chế nhưng kinh nghiệm súyt chết lại tốt cho sự sáng tạo (Cười) OK
So, I also want to explain, because Dave Eggers said he was going to heckle me if I said anything that was a lie, or not true to universal creativity. And I've done it this way for half the audience, who is scientific. When I say we, I don't mean you, necessarily; I mean me, and my right brain, my left brain and the one that's in between that is the censor and tells me what I'm saying is wrong. And I'm going do that also by looking at what I think is part of my creative process, which includes a number of things that happened, actually -- the nothing started even earlier than the moment in which I'm creating something new. And that includes nature, and nurture, and what I refer to as nightmares.
Ừ, tôi cũng muốn giải thích rằng bởi vì Dave Eggers đã nói rằng anh ta sẽ chất vấn tôi nếu tôi nói dối hoặc không thật về luật chung của quá trình sáng tạo Và tôi đã từng như thế đối với một nửa khán giả là những nhà khoa học Khi tôi nói chúng ta, không cần thiết là tôi đang ám chỉ bạn Tôi đang nói về bản thân tôi, não bên phải và bên trái của tôi và cơ quan kiểm duyệt ở giữa nhắc nhỡ những gì mà tôi nói không đúng tôi đồng thời làm điều đó bằng cách đánh giá những gì liên quan đến sự sáng tạo của chính bản thân bao gồm một số sự kiện đã xảy ra, và thật sự Sự không có xảy ra thậm chí sớm hơn cái giây phút mà tôi đang chuẩn bị tạo ra một điều mới và cái đó bao gồm tự nhiên, và sự nuôi nấng và điều mà tôi cho là ác mộng
Now in the nature area, we look at whether or not we are innately equipped with something, perhaps in our brains, some abnormal chromosome that causes this muse-like effect. And some people would say that we're born with it in some other means. And others, like my mother, would say that I get my material from past lives. Some people would also say that creativity may be a function of some other neurological quirk -- van Gogh syndrome -- that you have a little bit of, you know, psychosis, or depression. I do have to say, somebody -- I read recently that van Gogh wasn't really necessarily psychotic, that he might have had temporal lobe seizures, and that might have caused his spurt of creativity, and I don't -- I suppose it does something in some part of your brain. And I will mention that I actually developed temporal lobe seizures a number of years ago, but it was during the time I was writing my last book, and some people say that book is quite different.
Trong phạm vi của tự nhiên, mặc dù chúng ta có quan sát hay không chúng ta được trang bị bẩm sinh điều gì đó có thể trong não của chúng ta, với một vài dị thể mà tạo ra hiệu ứng gần như thần bí Và một số người sẽ cho rằng chúng ta được sinh ra với điều đó và với một số người khác, như mẹ của tôi sẽ cho rằng thiên phú của tôi là từ kiếp trước Một số người sẽ cho rằng sự sáng tạo là một chức năng từ sự bất thường gì đó của bộ não như hội chứng van Gosh -- nghĩa là bạn có một tí gì rối loạn hoặc suy nhược tinh thần tôi cần nói, với ai đó - gần đây tôi đọc được rằng van Gosh không hẳn là bị rối loạn tinh thần rằng ông có thể mang triệu chứng nghẽn mạch não tại thái dương và điều đó đã tạo ra nguồn sáng tạo của ông, và tôi không hẳn -- Tôi cho rằng có điều gì đó trong bộ não Và tôi sẽ đề cập rằng ở tôi đã phát sinh ra triệu chứng nghẽn mạch não tại vùng thái dương một vài năm trước nhưng nó xảy ra vào lúc tôi viết tác phẩm gần đây nhất và một số người cho rằng tác phẩm đó thật khác biệt
I think that part of it also begins with a sense of identity crisis: you know, who am I, why am I this particular person, why am I not black like everybody else? And sometimes you're equipped with skills, but they may not be the kind of skills that enable creativity. I used to draw. I thought I would be an artist. And I had a miniature poodle. And it wasn't bad, but it wasn't really creative. Because all I could really do was represent in a very one-on-one way. And I have a sense that I probably copied this from a book. And then, I also wasn't really shining in a certain area that I wanted to be, and you know, you look at those scores, and it wasn't bad, but it was not certainly predictive that I would one day make my living out of the artful arrangement of words.
Tôi nghĩ rằng một phần của nó cũng bắt đầu với một ý thức của cuộc khủng hoảng bản sắc: bạn biết đó, tôi là ai, tại sao tôi là một cá thể như thế này tại sao tôi không có màu da đen như mọi người? Và đôi khi bạn đươc trang bị với kĩ năng nhưng chúng không hẳn là kĩ năng mà tạo nên sự sáng tạo Tôi đã từng vẽ. Nghĩ rằng mình sẽ là một nghệ sĩ và tôi vẽ một chú chó tí hon bức vẽ cũng tạm được nhưng không thật sự sáng tạo bởi vì tất cả những gì tôi thực hiện chỉ đơn thuần mang một chiều hướng Và tôi cảm nhận là có thể tôi đã bắt chước từ một quyển sách nào đó Và tôi cũng không thật sự nổi bật trong lãnh vực mà tôi muốn và bạn thấy đó, những điểm số này trông không tệ tí nào cả nhưng nó chắc chắn là không thể dự đoán rằng tôi sẽ tạo dựng cuộc sống từ cách sắp xếp ngôn từ một cách nghệ thuật
Also, one of the principles of creativity is to have a little childhood trauma. And I had the usual kind that I think a lot of people had, and that is that, you know, I had expectations placed on me. That figure right there, by the way, figure right there was a toy given to me when I was but nine years old, and it was to help me become a doctor from a very early age. I have some ones that were long lasting: from the age of five to 15, this was supposed to be my side occupation, and it led to a sense of failure.
Và, một trong những nguyên tắc sáng tạo bắt nguồn từ sự khủng hoảng khi còn bé Và tôi cũng có điều thông thường mà nhiều người có và như bạn biết, đó là kì vọng mà người khác đặt cho tôi cái món đồ đó, luôn tiện chỉ ra tôi được tặng cái vật đó khi mà chỉ vừa lên 9 và với mong ước rằng nó sẽ giúp tôi trở thành bác sĩ, ngay từ rất bé từ tuổi lên 5 đến 15: tôi có những hoài bão lâu dài và điều đó được xem như là nghề tay trái của tôi và điều đó cũng dẫn đến cảm giác thất bại
But actually, there was something quite real in my life that happened when I was about 14. And it was discovered that my brother, in 1967, and then my father, six months later, had brain tumors. And my mother believed that something had gone wrong, and she was gonna find out what it was, and she was gonna fix it. My father was a Baptist minister, and he believed in miracles, and that God's will would take care of that. But, of course, they ended up dying, six months apart. And after that, my mother believed that it was fate, or curses -- she went looking through all the reasons in the universe why this would have happened. Everything except randomness. She did not believe in randomness. There was a reason for everything. And one of the reasons, she thought, was that her mother, who had died when she was very young, was angry at her. And so, I had this notion of death all around me, because my mother also believed that I would be next, and she would be next. And when you are faced with the prospect of death very soon, you begin to think very much about everything. You become very creative, in a survival sense.
Nhưng thật ra có điều gì đó rất thật trong cuộc sống của tôi xảy ra khi tôi khoảng chừng 14 tuổi Vào năm 1967, trước hết là anh của tôi bị phát hiện, rồi sau đó bố tôi sáu tháng sau đó, rằng họ bị ung bứu ác tính Mẹ tôi cho rằng có điều xấu gì đó đang xảy ra và mẹ quyết định phải tìm ra nguyên cớ. rồi bà sẽ khắc phục nó Cha của tôi là mục sư Baptist, và ông tin tưởng vào màu nhiệm và rằng Chúa sẽ xóa đi niềm ác đó nhưng rồi, cả hai đều qua đời cách nhau sáu tháng Sau cái mất của họ, mẹ tôi tin rằng đó là định mệnh, hoặc lời nguyền -- bà suy ngẫm về hầu hết các lý do trong vũ trụ rằng tại sao tổn thương đó xảy ra với bà Mọi thứ trừ sự ngẫu nhiên. Bà không tin tưởng vào sự ngẫu nhiên Mọi việc xảy ra vì một lí do gì đó Và một trong những nguyên nhân, bà cho rằng do chính mẹ của bà người mất đi khi bà còn rất trẻ, đang giận dữ đối với bà Từ đó tôi mang khái niệm mơ hồ về cái chết vây quanh tôi bởi vì mẹ cho rằng tôi sẽ là người kế tiếp, rồi sau đó sẽ là bà Và khi bạn phải đối mặt với viễn cảnh chết chóc sắp xảy ra bạn sẽ bắt đầu suy nghĩ rất nhiều về mọi chuyện Bạn sẽ trở nên rất sáng tạo, trong mối cảnh để tồn tại
And this, then, led to my big questions. And they're the same ones that I have today. And they are: why do things happen, and how do things happen? And the one my mother asked: how do I make things happen? It's a wonderful way to look at these questions, when you write a story. Because, after all, in that framework, between page one and 300, you have to answer this question of why things happen, how things happen, in what order they happen. What are the influences? How do I, as the narrator, as the writer, also influence that? And it's also one that, I think, many of our scientists have been asking. It's a kind of cosmology, and I have to develop a cosmology of my own universe, as the creator of that universe.
Và khi đó, điều này đặt ra câu hỏi chính của tôi Và tôi vẫn còn thắc mắc những điều này cho tới nay Rằng: tại sao những điều đó xảy ra, và chúng xảy ra như thế nào? Còn mẹ tôi thì hỏi điều này: Làm cách nào mà tôi tạo nên cái đó Thật tuyệt vời khi đặt những câu hỏi đó, khi mà bạn đang viết truyện Bởi vì sau cùng, trong khuôn khổ từ một đến 300 trang bạn sẽ phải tìm câu trả lời cho tại sao chúng xảy ra, và xảy ra như thế nào xảy ra theo thứ tự gì. Dưới những ảnh hưởng gì? Trong phương cách của người kể chuyện/ viết chuyện, làm cách nào để tạo ra những tác dụng đó? Đó cũng là điều mà các khoa học gia cùng chất vấn, theo tôi nghĩ Phần nào đó liên quan đến vũ trụ học, và tôi phải tạo nên sự học hỏi cho chính vũ trụ của tôi như là tác giả của vũ trụ đó
And you see, there's a lot of back and forth in trying to make that happen, trying to figure it out -- years and years, oftentimes. So, when I look at creativity, I also think that it is this sense or this inability to repress, my looking at associations in practically anything in life. And I got a lot of them during what's been going on throughout this conference, almost everything that's been going on.
Và bạn thấy đó, có rất nhiều điều cần suy đi ngẫm lại để tạo nên điều đó, để tìm hiểu về điều đó -- năm này qua tháng nọ, một cách thường xuyên Khi nghĩ về sự sáng tạo, tôi cho rằng nó chính là sự tri cảm hoặc bất lực để kiềm chế sự liên thông hầu như về mọi mặt trong cuộc sống Và tôi cũng cảm nhận được rất nhiều điều từ những gì đang xảy ra ở tại hội thảo này về hầu hết những gì đang xảy ra
And so I'm going to use, as the metaphor, this association: quantum mechanics, which I really don't understand, but I'm still gonna use it as the process for explaining how it is the metaphor. So, in quantum mechanics, of course, you have dark energy and dark matter. And it's the same thing in looking at these questions of how things happen. There's a lot of unknown, and you often don't know what it is except by its absence. But when you make those associations, you want them to come together in a kind of synergy in the story, and what you're finding is what matters. The meaning. And that's what I look for in my work, a personal meaning.
Và tôi sẽ dùng sự liên tưởng này, như là một ẩn dụ về cơ học lượng tử, mà tôi cũng không thật sự rành nhưng tôi sẽ sự dụng cơ học này như là một tiến trình để giải thích tại sao tôi sử dụng nó như là một ẩn dụ Trong cơ học lượng tử, đương nhiên chúng ta có năng lượng và chất đặc đen Và cũng như vậy khi đặt câu hỏi về tại sao nhiều việc xảy ra như thế Có rất nhiều điều không thể hiểu, và bạn không hiểu được chúng ngoài trừ sự vắng mặt của chúng Nhưng mà khi bạn bắt đầu liên tưởng trong câu chuyện, bạn muốn kết hợp chúng tạo nên một tổng lực mà lớn hơn đơn lực điều mà bạn muốn tìm là cái quan trọng. Cái ý nghĩa. Và đó là điều bạn muốn tìm trong tác phẩm của tôi, một ý nghĩa riêng
There is also the uncertainty principle, which is part of quantum mechanics, as I understand it. (Laughter) And this happens constantly in the writing. And there's the terrible and dreaded observer effect, in which you're looking for something, and you know, things are happening simultaneously, and you're looking at it in a different way, and you're trying to really look for the about-ness, or what is this story about. And if you try too hard, then you will only write the about. You won't discover anything. And what you were supposed to find, what you hoped to find in some serendipitous way, is no longer there. Now, I don't want to ignore the other side of what happens in our universe, like many of our scientists have. And so, I am going to just throw in string theory here, and just say that creative people are multidimensional, and there are 11 levels, I think, of anxiety. (Laughter) And they all operate at the same time.
và nguyên tắc của sự hoài nghi chính là một phần của cơ học lượng tử như những gì mà tôi hiểu về cơ học này. (Cười) Và điều này xảy ra thường xuyên trong tác phẩm của tôi Và hiệu ứng đầy kinh hãi của người quan sát mà khi bạn đang tìm kiếm điều gì ở đó như bạn biết, có nhiều việc xảy ra cùng một lúc và bạn đang nhìn nó trong những cách khác nhau, thì bạn đang cố tìm ra một sự tương đương Hoặc đó là những gì nằm trong câu chuyện này. Và khi bạn cố gắng quá độ thì bạn chỉ có thể viết về "sự gần như" Bạn sẽ không tìm tòi được gì Và điều mà bạn muốn tìm kiếm, điều mà bạn mong ước để tìm, trong sự bất ngờ, sẽ không còn tồn tại Đến đây, tôi không muốn bỏ qua mặt bên kia của những gì đang xảy ra trong vũ trụ như nhiều khoa học gia đã từng Và do đó tôi sẽ đề cập đến thuyết chuỗi học và cần nói rằng những người đầy sáng tạo thì có tính đa chiều hướng và tôi nghĩ rằng sự khắc khoải mang 11 mức độ khác nhau (Cười) Và tất cả mức độ điều xảy ra cùng một lúc
There is also a big question of ambiguity. And I would link that to something called the cosmological constant. And you don't know what is operating, but something is operating there. And ambiguity, to me, is very uncomfortable in my life, and I have it. Moral ambiguity. It is constantly there. And, just as an example, this is one that recently came to me. It was something I read in an editorial by a woman who was talking about the war in Iraq. And she said, "Save a man from drowning, you are responsible to him for life." A very famous Chinese saying, she said. And that means because we went into Iraq, we should stay there until things were solved. You know, maybe even 100 years. So, there was another one that I came across, and it's "saving fish from drowning." And it's what Buddhist fishermen say, because they're not supposed to kill anything. And they also have to make a living, and people need to be fed. So their way of rationalizing that is they are saving the fish from drowning, and unfortunately, in the process the fish die.
Và cần hỏi sâu về sự mơ hồ Và tôi sẽ liên tưởng sự mơ hồ đó với sự bất biến của vũ trụ học Và bạn sẽ không biết về điều đang xảy ra, nhưng điều gì đó đang diễn ra Và đối với tôi, sự mô hồ thật là khó diễn tả Cuộc sống tôi có điều này. Sự mơ hồ trong đạo đức Điều đó luôn dự cánh ở đó. Và như một ví dụ việc này xảy ra gần đây với tôi tôi đọc về nó trong một bài xã luận do một người phụ nữ viết về chiến tranh ở Iraq. Và bà nói rằng "Cứu một người đang bị đắm chìm, bạn có trách nhiệm với anh ta cho cuộc sống" Đây là một thành ngữ Trung Hoa nổi tiếng, bà nói rằng Và điều đó có nghĩa rằng: bởi vì chúng ta đến Iraq, chúng ta nên lưu lại đó cho đến khi sự việc được giải quyết. Có thể đến cả 100 năm Và tôi chợt nghĩ đến một thành ngữ khác là rằng "cứu một con cá đang đắm chìm" những người đánh cá đạo Phật thường nói điều đấy vì họ không được phép giết hại bất cứ thứ gì và do để kiếm sống, và có được miếng ăn họ phải tìm cách phân giải rằng họ đang cứu vớt con cá đang bị chết chìm nhưng rủi thay, con cá chết đi trong quá trình cứu vớt
Now, what's encapsulated in both these drowning metaphors -- actually, one of them is my mother's interpretation, and it is a famous Chinese saying, because she said it to me: "save a man from drowning, you are responsible to him for life." And it was a warning -- don't get involved in other people's business, or you're going to get stuck. OK. I think if somebody really was drowning, she'd save them. But, both of these sayings -- saving a fish from drowning, or saving a man from drowning -- to me they had to do with intentions.
Bây giờ những gì gói gọn trong cả những phép ẩn dụ về chết đuối đó -- thật ra, một nghĩa là từ sự giải thích của mẹ tôi và đó là một thành ngữ Trung Hoa nổi tiếng, bởi vì bà nói với tôi rằng "Cứu một người đang đắm chìm, bạn sẽ mang trách nhiệm suốt đời cho người đó" Và lời này cảnh báo rằng - đừng vướng bận vào công việc của người khác hay là bạn sẽ gỡ không ra nổi Được rồi. Tôi nghĩ rằng nếu ai đó thật sự đuối chìm, bà sẽ cứu họ nhưng cả hai câu nói, cứu một con cá đang đắm chìm hoặc là một người đang đắm chìm, đối với tôi điều này liên quan đến mục tiêu
And all of us in life, when we see a situation, we have a response. And then we have intentions. There's an ambiguity of what that should be that we should do, and then we do something. And the results of that may not match what our intentions had been. Maybe things go wrong. And so, after that, what are our responsibilities? What are we supposed to do? Do we stay in for life, or do we do something else and justify and say, well, my intentions were good, and therefore I cannot be held responsible for all of it? That is the ambiguity in my life that really disturbed me, and led me to write a book called "Saving Fish From Drowning."
Và trong cuộc sống của tất cả chúng ta, trong tình huống nào đó, chúng ta sẽ phản ứng Và rồi sau đó chúng ta có ý định đó là sự mơ hồ về ý định mà chúng ta muốn thực hiện và khi chúng ta làm điều gì và kết quả của nó có thể không như dự định ban đầu Có thể sự việc bất thành. Và rồi, trách nhiệm của chúng ta là gì? Chúng ta cần phải làm điều gì? Để chúng ta sống tốt hoặc là làm gì đó để bào chữa và nói rằng, thế đấy, dự định của tôi đều tốt cả cho nên tôi không thể mang trách nhiệm cho tất cả? đó là nhập nhằng (mơ hồ) trong đời tôi điều này làm tôi thật bức rức và dẫn đến việc tôi viết quyển sách mang tên Cứu rỗi con cá đang đắm chìm
I saw examples of that. Once I identified this question, it was all over the place. I got these hints everywhere. And then, in a way, I knew that they had always been there. And then writing, that's what happens. I get these hints, these clues, and I realize that they've been obvious, and yet they have not been. And what I need, in effect, is a focus. And when I have the question, it is a focus. And all these things that seem to be flotsam and jetsam in life actually go through that question, and what happens is those particular things become relevant. And it seems like it's happening all the time. You think there's a sort of coincidence going on, a serendipity, in which you're getting all this help from the universe. And it may also be explained that now you have a focus. And you are noticing it more often.
Khi mà tôi tìm ra câu hỏi này, tôi thấy rất nhiều ví dụ về nó. Đầy rẫy mọi nơi Tôi thấy gợi ý mọi nơi phần nào đó, tôi biết chúng luôn hiện diện trong cuộc sống Và trong lúc viết, điều đó đã xảy ra. Tôi kiếm được gợi ý này và dòng tư tưởng nọ và tôi hiểu rằng dù rằng chúng thật hiển nhiên ở đó, nhưng chúng không dễ tìm điều cần thiết là, tôi phải có mục tiêu. và khi tôi có được câu hỏi, tôi tìm được tiêu điểm và những điều tưởng rằng tạp nhạp vô giá tri trong cuộc sống trong câu hỏi này, chúng lại trở thành xác đáng Và dường như nó diễn ra mọi lúc Bạn cho rằng có gì đó thật là ngẫu nhiên hoặc may mắn mà bạn được vũ trụ trợ giúp và điều này có thể giải thích đươc vì giờ đây bạn có một tiêu điểm và bạn chú tâm đến nó nhiều hơn
But you apply this. You begin to look at things having to do with your tensions. Your brother, who's fallen in trouble, do you take care of him? Why or why not? It may be something that is perhaps more serious -- as I said, human rights in Burma. I was thinking that I shouldn't go because somebody said, if I did, it would show that I approved of the military regime there. And then, after a while, I had to ask myself, "Why do we take on knowledge, why do we take on assumptions that other people have given us?" And it was the same thing that I felt when I was growing up, and was hearing these rules of moral conduct from my father, who was a Baptist minister. So I decided that I would go to Burma for my own intentions, and still didn't know that if I went there, what the result of that would be, if I wrote a book -- and I just would have to face that later, when the time came.
Nhưng khi bạn áp dụng điều này Bạn bắt đầu nhìn nhận sự việc với mục tiêu của bạn Liệu bạn có giúp đỡ em trai bạn trong lúc em gặp khó khăn? Tại sao nên và tại sao không? Có điều gì đó có thể cần chú ý hơn như tôi cho rằng, vấn đề nhân quyền ở Miến Điện Tôi nghĩ là không nên đến Miến Điện; vì nếu tôi đi, tôi sẽ tỏ ra rằng tôi tán thành chế độ quân sự ở đó Cho đến một lúc, tôi phải tự hỏi "Tại sao chúng ta cần có kiến thức, tại sao chúng ta phải có giả định" mà người khác gán cho ban? Tôi cảm nhận điều như thế trong lúc trưởng thành và nghe từ cha tôi những nguyên tắc đạo đức cha tôi là một mục sư Baptist Kết cuộc, tôi quyết định đi đến Miến Điện trong dự định của tôi và vẫn không rõ rằng nếu tôi đến đó kết quả của nó sẽ ra sao nếu tôi viết truyện và rồi khi đến thời điểm, tôi sẽ phải đối mặt với nó (nguyên tắc đạo đức).
We are all concerned with things that we see in the world that we are aware of. We come to this point and say, what do I as an individual do? Not all of us can go to Africa, or work at hospitals, so what do we do, if we have this moral response, this feeling? Also, I think one of the biggest things we are all looking at, and we talked about today, is genocide. This leads to this question. When I look at all these things that are morally ambiguous and uncomfortable, and I consider what my intentions should be, I realize it goes back to this identity question that I had when I was a child -- and why am I here, and what is the meaning of my life, and what is my place in the universe?
Chúng ta đều bận lòng với việc trong cuộc sống mà ta hiểu biết về đến điểm này chúng ta hỏi rằng, trên phương diện cá nhân ta làm được gì? không phải ai cũng có thể đến châu Phi, hoặc được làm ở bệnh viện vậy ta sẽ làm gì nếu ta có ý thức đạo đức, cảm giác này như thế nào? Đồng thời, một trong điều quan trong nhất mà chúng ta nhìn thấy và nói đến ngày nay là tội diệt chủng và nó dẫn đến câu hỏi này khi tôi tìm hiểu về những việc mang sự mơ hồ về đạo đức và hoài nghi và tôi suy ngẫm về mục tiêu của tôi Tôi hiểu ra rằng tôi đã tự hỏi điều này khi còn thơ rằng tại sao tôi lại ở đây, và ý nghĩa cuộc sống tôi như thế nào và chổ đứng nào của tôi trong vũ trụ?
It seems so obvious, and yet it is not. We all hate moral ambiguity in some sense, and yet it is also absolutely necessary. In writing a story, it is the place where I begin. Sometimes I get help from the universe, it seems. My mother would say it was the ghost of my grandmother from the very first book, because it seemed I knew things I was not supposed to know. Instead of writing that the grandmother died accidentally, from an overdose of opium, while having too much of a good time, I actually put down in the story that the woman killed herself, and that actually was the way it happened. And my mother decided that that information must have come from my grandmother.
điều này dường như thật minh bạch, nhưng lại rất mơ hồ trong vài mặt, chúng ta đều không thích sự mơ hồ trong đạo đức tuy nhiên nó lại vô cùng cần thiết Khi viết một câu truyện, tôi bắt đầu từ đó đôi lúc tôi tìm trợ giúp từ vũ trụ, dường như là vậy mẹ tôi cho rằng linh hồn của bà ngoại tôi đã dìu dắt tôi trong quyển đầu tiên bởi vì tôi dường như hiểu cả những việc mà tôi không ngờ đến thay vì viết về bà tôi qua đời ngẫu nhiên từ sử dụng quá liều thuốc phiện trong khi đang sản khoái trong câu chuyện, tôi lại viết rằng bà tự sát và đó hóa ra là những gì đã xảy ra và mẹ tôi cho rằng sự hiểu biết đó chắc chắn là đến từ bà tôi
There are also things, quite uncanny, which bring me information that will help me in the writing of the book. In this case, I was writing a story that included some kind of detail, period of history, a certain location. And I needed to find something historically that would match that. And I took down this book, and I -- first page that I flipped it to was exactly the setting, and the time period, and the kind of character I needed -- was the Taiping rebellion, happening in the area near Guilin, outside of that, and a character who thought he was the son of God.
Cũng có những trường hợp khác, thật kì lạ đã giúp ích trong việc tìm kiếm thông tin để tôi viết sách Như trong tình huống này, tôi đang viết về câu chuyện mà bao gồm nhiều chi tiết, giai đoạn lịch sử, một địa điểm và tôi cần thông tin lịch sử mà thật phù hợp rồi tôi mở ra quyển sách này, và tôi -- trang đầu tiên mà tôi lật ra có chính xác bối cảnh, và thời điểm về nhân vật mà tôi cần hiểu đến trong cuộc loạn Bình Thiên Quốc xảy ra gần ở Qualin, phía ngoài địa phận đó và một nhân vật mà tự cho là con của Chúa
You wonder, are these things random chance? Well, what is random? What is chance? What is luck? What are things that you get from the universe that you can't really explain? And that goes into the story, too. These are the things I constantly think about from day to day. Especially when good things happen, and, in particular, when bad things happen. But I do think there's a kind of serendipity, and I do want to know what those elements are, so I can thank them, and also try to find them in my life. Because, again, I think that when I am aware of them, more of them happen.
Bạn sẽ thắc mắc sao có những chuyện xảy ra ngẫu nhiên như thế? Lạ thật, điều gì là ngẫu nhiên? Điều gì tình cờ? Điều gì là vận may? Những gì mà bạn cảm nhận từ vũ trụ mà không thể tìm được lời giải thích? và điều này cũng được mô tả trong câu chuyện Đây là những việc mà tôi luôn nghĩ đến ngày qua ngày Đặc biệt là khi việc tốt xảy ra cũng cụ thể khi việc xấu xảy ra Nhưng tôi nghĩ có gì đó rất là ngẫu nhiên và tôi muốn biết đến những thành phần đó để có thể cảm tạ, và cũng cố gắng tìm kiếm chúng trong cuộc sống Bởi vì, xin nhắc lại lần nữa, tôi nghĩ khi tôi biết về điều đó thì chúng xảy ra thường xuyên hơn
Another chance encounter is when I went to a place -- I just was with some friends, and we drove randomly to a different place, and we ended up in this non-tourist location, a beautiful village, pristine. And we walked three valleys beyond, and the third valley, there was something quite mysterious and ominous, a discomfort I felt. And then I knew that had to be [the] setting of my book. And in writing one of the scenes, it happened in that third valley. For some reason I wrote about cairns -- stacks of rocks -- that a man was building. And I didn't know exactly why I had it, but it was so vivid. I got stuck, and a friend, when she asked if I would go for a walk with her dogs, that I said, sure. And about 45 minutes later, walking along the beach, I came across this. And it was a man, a Chinese man, and he was stacking these things, not with glue, not with anything. And I asked him, "How is it possible to do this?" And he said, "Well, I guess with everything in life, there's a place of balance." And this was exactly the meaning of my story at that point. I had so many examples -- I have so many instances like this, when I'm writing a story, and I cannot explain it. Is it because I had the filter that I have such a strong coincidence in writing about these things? Or is it a kind of serendipity that we cannot explain, like the cosmological constant?
Một lần khác khi tôi đến một chỗ nọ cùng với một số bạn, chúng tôi chạy vô hướng đến một chốn khác và rồi chúng tôi dừng lại ở nơi dân địa phương một ngôi làng xinh đẹp và trong sạch Rồi chúng tôi dạo bước qua ba thung lũng và ở thung lũng thứ ba, có điều gì đó thật kì lạ và quái gỡ tôi cảm nhận sự bất an. Ngay lúc đó tôi biết rằng đây phải là bối cảnh của quyển sách và khi viết về một trong quanh cảnh, sự việc xảy ra ở thung lũng thứ ba đó Một vài lý do gì đó, tôi lại viết về những ụ đá hình tháp mà một người đàn ông đang xay đắp Tôi không hiểu rõ tại sao, nhưng tôi lại suy diễn cảnh đó một cách sinh động Rồi tôi bị chựng lại và một người bạn hỏi nếu tôi muốn đi dạo với cô ta và vài chú chó tôi đồng ý. Và khoảng 45 phút sau đó khi dạo dọc bờ biển, thì tôi gặp được cảnh này và đó là một người đàn ông, Trung Quốc và ông ta đang xây đắp nên những ụ đá, không cần đến keo hoặc những gì khác và tôi hỏi làm cách nào ông làm được thế? và ông nói rằng, thế đấy, mọi vật trong cuộc sống đều có một sự cân bằng và điều này chính là ý nghĩa của câu chuyện mà tôi viết Tôi có rất nhiều ví dụ - Tôi cũng có rất nhiều minh họa như thế khi viết chuyện và tôi không thể giải thích chúng Có phải do tôi đã dựng nên một màng lọc mà tạo ra sự trùng khớp khi viết về những việc này? hoặc đây là một sự ngẫu nhiên mà không giải thích được, như sự bất biến của vũ trụ?
A big thing that I also think about is accidents. And as I said, my mother did not believe in randomness. What is the nature of accidents? And how are we going to assign what the responsibility and the causes are, outside of a court of law? I was able to see that in a firsthand way, when I went to beautiful Dong village, in Guizhou, the poorest province of China. And I saw this beautiful place. I knew I wanted to come back. And I had a chance to do that, when National Geographic asked me if I wanted to write anything about China. And I said yes, about this village of singing people, singing minority. And they agreed, and between the time I saw this place and the next time I went, there was a terrible accident. A man, an old man, fell asleep, and his quilt dropped in a pan of fire that kept him warm. 60 homes were destroyed, and 40 were damaged. Responsibility was assigned to the family. The man's sons were banished to live three kilometers away, in a cowshed. And, of course, as Westerners, we say, "Well, it was an accident. That's not fair. It's the son, not the father."
Một sự việc mà chính tôi cũng cho là những sự cố Như tôi từng nói, mẹ tôi không tin vào sự ngẫu nhiên Thế đâu là bản chất của những sự cố? và làm như thế nào chúng ta có thể gán trách nhiệm và nguyên nhân cho chúng ngoài mặt pháp lý? Tôi có thể quan sát cách chính nhân khi tôi đến cái ngôi làng Dong xinh đẹp đó, ở Quí Châu, vùng nghèo nhất ở TQ Và khi tôi thấy nơi xinh đẹp đó. Tôi biết rằng tôi muốn quay trở lại Rồi cơ hội này đến với tôi khi National Geographic hỏi rằng r Tôi trả lời tôi muốn viết về ngôi làng này của người Singing, bộ tộc Singing Và họ đồng ý. Trong khoảng thời gian mà tôi nhìn thấy nơi ấy cho đến khi tôi lại đến đó một tai nạn kinh khủng xảy ra. Một người đàn ông lão niên, ngủ quên và đánh rơi cái mềm giữ ấm của ông ta vào đống lữa 60 ngôi nhà bị thiêu rụi, và 40 khác bị hư hoại Trách nhiệm được quy cho gia đình này Những con trai của ông bị bắt sống cách xa làng 3 kilomet, trong một chuồng bò và lẽ nhiên, người phương Tây chúng ta sẽ cho rằng "Ừ, chỉ là tai nạn. Thật là không công bằng Họ là những con trai, không phải người cha"
When I go on a story, I have to let go of those kinds of beliefs. It takes a while, but I have to let go of them and just go there, and be there. And so I was there on three occasions, different seasons. And I began to sense something different about the history, and what had happened before, and the nature of life in a very poor village, and what you find as your joys, and your rituals, your traditions, your links with other families. And I saw how this had a kind of justice, in its responsibility. I was able to find out also about the ceremony that they were using, a ceremony they hadn't used in about 29 years. And it was to send some men -- a Feng Shui master sent men down to the underworld on ghost horses. Now you, as Westerners, and I, as Westerners, would say well, that's superstition. But after being there for a while, and seeing the amazing things that happened, you begin to wonder whose beliefs are those that are in operation in the world, determining how things happen.
và khi tôi viết chuyện, tôi phải bỏ qua những đức tin đó Nó mất một thời gian, nhưng tôi phải bỏ qua cái suy nghĩ đó, và rồi đến nơi đó, hiện diện ở đấy và rồi tôi có 3 cơ hội đến nơi đấy trong những mùa khác nhau và tôi bắt đầu cảm nhận điều gì lạ trong lịch sử mà đã xảy ra, và về bản chất sống của ngôi làng rất nghèo này và khi bạn tìm niềm vui, lễ nghi, phong tục, và chỗ nối với những gia đình khác. Tôi hiểu tại sao trách nhiệm được xem như là công lý và tôi cũng có thể biết về nghi thức mà họ sử dụng một nghi thức đã không dùng đến 29 năm qua. Nghi thức đễ phái một số đàn ông một thầy Phong Thủy phái một số đàn ông trên ngựa ma đến thế giới bên kia đến đây, bạn và tôi ở phương diện người phương Tây sẽ cho rằng đây là mê tính. Nhưng sau khi ở đó một thời gian và trông thấy những điều ngạc nhiên xảy ra bạn sẽ chất vấn rằng thật ra những đức tin nào đang có tác dụng trên thế giới quyết định mọi việc xảy ra như thế nào
So I remained with them, and the more I wrote that story, the more I got into those beliefs, and I think that's important for me -- to take on the beliefs, because that is where the story is real, and that is where I'm gonna find the answers to how I feel about certain questions that I have in life. Years go by, of course, and the writing, it doesn't happen instantly, as I'm trying to convey it to you here at TED. The book comes and it goes. When it arrives, it is no longer my book. It is in the hands of readers, and they interpret it differently. But I go back to this question of, how do I create something out of nothing? And how do I create my own life?
và như tôi lưu lại với họ, tôi viết nhiều hơn về câu chuyện đó khi tôi nghĩ đến nhiều hơn về những đức tin đó, tôi thấy rằng chúng quan trọng với tôi -- để tin vào điều đó, bởi vì chúng làm cho câu chuyện trở nên thật và đó là điểm mà tôi sẽ tìm được trả lời cho tại sao tôi cảm nhận những câu hỏi đấy trong cuộc sống thời gian trôi qua, đương nhiên việc bút sách không luôn nhanh chóng vào lúc này khi tôi đang nói về điều đó tại TED quyển sách đến và rồi lại đi. Khi được phát hành, nó không còn là câu chuyện của tôi trong tay của người đọc truyện, họ suy giải cách khác nhau Nhưng khi quay trở lại với câu hỏi này, làm cách nào tôi có thể tạo nên điều gì đó từ sự không có và làm cách nào để tôi tạo nên chính cuộc sống của tôi?
And I think it is by questioning, and saying to myself that there are no absolute truths. I believe in specifics, the specifics of story, and the past, the specifics of that past, and what is happening in the story at that point. I also believe that in thinking about things -- my thinking about luck, and fate, and coincidences and accidents, God's will, and the synchrony of mysterious forces -- I will come to some notion of what that is, how we create. I have to think of my role. Where I am in the universe, and did somebody intend for me to be that way, or is it just something I came up with? And I also can find that by imagining fully, and becoming what is imagined -- and yet is in that real world, the fictional world. And that is how I find particles of truth, not the absolute truth, or the whole truth. And they have to be in all possibilities, including those I never considered before.
tôi nghĩ đến điều ấy bằng sự chất vấn và tự bảo rằng sẽ không có sự thật tuyệt đối tôi tin vào sự cụ thể, sự cụ thể của câu chuyện về quá khứ, sự đặc trưng của quá khứ những điều mà xảy ra ở thời điểm đó trong câu chuyện và tôi cũng tin rằng khi nghĩ về những điều này suy nghĩ về vận may, số phân, ngẫu nhiên và cơ rủi Ý chúa, và sự đồng diễn của lực huyền bí tôi sẽ suy ra một số khái niệm về chúng, làm cách nào mà ta tạo ra chúng Tôi phải nghĩ về vai trò của tôi. Vị trí của tôi trong vũ trụ và tôi trở nên như thế là do dự tính của ai đó, hay là do tôi tạo nên? tôi cũng tìm được đáp án một cách đầy ý nghĩa, trở nên những gì được tưởng tượng nhưng rồi hiện diện trong cái thế giới thật, thế giới ảo và đó là cách tôi tìm những mảnh vụn của sự thật, không phải tuyệt đối hoặc hoàn chỉnh và chúng phải đến từ mọi cơ hội bao gồm những gì tôi chưa hề nghĩ tới
So, there are never complete answers. Or rather, if there is an answer, it is to remind myself that there is uncertainty in everything, and that is good, because then I will discover something new. And if there is a partial answer, a more complete answer from me, it is to simply imagine. And to imagine is to put myself in that story, until there was only -- there is a transparency between me and the story that I am creating.
và câu trả lời cũng chưa thật hoàn chỉnh Hơn hẳn, nếu có một câu trả là, nó cũng nên dùng để nhắc nhở bản thân tôi rằng không có điều gì là tuyệt đối và mang tín hoàn thiện. Bởi vì tôi sẽ tìm thấy điều gì lạ và chỉ với đán án nửa vời, câu trả lời hoàn thiện hơn sẽ đến điều đơn giản là hãy tưởng tượng và hình dung bản thân tôi trong câu chuyện cho đến khi mà chỉ một - và chỉ một sự minh bạch giữa tôi và câu chuyện mà tôi viết
And that's how I've discovered that if I feel what is in the story -- in one story -- then I come the closest, I think, to knowing what compassion is, to feeling that compassion. Because for everything, in that question of how things happen, it has to do with the feeling. I have to become the story in order to understand a lot of that. We've come to the end of the talk, and I will reveal what is in the bag, and it is the muse, and it is the things that transform in our lives, that are wonderful and stay with us. There she is. Thank you very much! (Applause)
và bằng cách đó tôi phát hiện rằng, nếu tôi cảm nhận điều đó trong câu chuyện trong một câu chuyện -- tôi nghĩ rằng tôi đang tiến gần đến hiểu biết hơn về lòng trắc ẩn, cảm nhận về nó bởi vì ở mọi việc về câu hỏi tại sao việc diễn ra như thế, cảm nhận về điều đó là cần thiết tôi phải trở thành câu chuyện để có thể hiểu hơn về nó Chúng ta đang đi đến đoạn cuối của bài diễn văn và tôi sẽ tiết lộ cái gì trong cái giỏ, và đó là sự thần bí vật mà làm biến đổi cuộc sống của ta mà thật tuyệt vời, và lưu lại với chúng ta Và đây là cô ấy. Cảm ơn rất nhiều! (Vỗ tay)