If your life were a book and you were the author, how would you want your story to go? That's the question that changed my life forever. Growing up in the hot Last Vegas desert, all I wanted was to be free. I would daydream about traveling the world, living in a place where it snowed, and I would picture all of the stories that I would go on to tell.
Nếu cuộc sống là một cuốn sách, và bạn là tác giả , bạn muốn câu chuyện của mình sẽ diễn ra như thế nào? Đó là câu hỏi đã làm thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi. Sinh ra và lớn lên ở vùng sa mạc Las Vegas nóng nực, tất cả những gì tôi muốn là tự do. Tôi mơ mộng được đi du lịch vòng quanh thế giới, sống ở nơi có tuyết rơi và hình dung ra tất cả những câu chuyện mà mình muốn kể.
At the age of 19, the day after I graduated high school, I moved to a place where it snowed and I became a massage therapist. With this job all I needed were my hands and my massage table by my side and I could go anywhere. For the first time in my life, I felt free, independent and completely in control of my life. That is, until my life took a detour. I went home from work early one day with what I thought was the flu, and less than 24 hours later I was in the hospital on life support with less than a two percent chance of living. It wasn't until days later as I lay in a coma that the doctors diagnosed me with bacterial meningitis, a vaccine-preventable blood infection. Over the course of two and a half months I lost my spleen, my kidneys, the hearing in my left ear and both of my legs below the knee.
Lên 19 tuổi, một ngày sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi dọn đến sống ở nơi có tuyết và trở thành một nhà trị liệu mát-xa. Tất cả những gì tôi cần là đôi bàn tay và chiếc bàn mát-xa bên cạnh và tôi có thể đi tới bất cứ nơi đâu. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy tự do, không phụ thuộc và hoàn toàn làm chủ được cuộc sống của mình. Cho tới khi cuộc đời tôi đi tới một bước ngoặt. Một ngày nọ, tôi đi làm về sớm vì nghĩ rằng mình bị cảm, chưa tới 24 giờ sau đó tôi đã ở trong bệnh viện được hỗ trợ bởi thiết bị duy trì sự sống, với chưa tới 2% khả năng sống sót. Cho tới nhiều ngày sau đó, khi tôi đang hôn mê bác sỹ đã chẩn đoán tôi bị viêm màng não do vi khuẩn, một căn bệnh lây nhiễm qua đường máu, có thể ngăn chặn bằng vắc-xin. 2 tháng rưỡi sau đó, tôi mất đi lá lách và thận khả năng nghe bên tai trái và cả hai cẳng chân.
When my parents wheeled me out of the hospital I felt like I had been pieced back together like a patchwork doll. I thought the worst was over until weeks later when I saw my new legs for the first time. The calves were bulky blocks of metal with pipes bolted together for the ankles and a yellow rubber foot with a raised rubber line from the toe to the ankle to look like a vein. I didn't know what to expect, but I wasn't expecting that.
Khi bố mẹ đẩy tôi bằng xe lăn ra khỏi bệnh viện, tôi cảm thấy mình như vừa được lắp ráp lại, như một con búp bê bị chắp vá. Tôi nghĩ điều tồi tệ nhất đã qua đi cho đến khi tôi nhìn thấy đôi chân mới của mình lần đầu tiên. Đôi cẳng chân được tạo bởi một khối kim loại kềnh càng với những cái ống được chốt lại tạo nên mắt cá chân và một bàn chân cao su màu vàng với dây cao su được đắp nổi từ ngón chân tới mắt cá để trông như mạch máu. Tôi không biết nên mong đợi gì và cũng không mong đợi gì cả.
With my mom by my side and tears streaming down our faces, I strapped on these chunky legs and I stood up. They were so painful and so confining that all I could think was, how am I ever going to travel the world in these things? How was I ever going to live the life full of adventure and stories, as I always wanted? And how was I going to snowboard again?
Mẹ đứng bên cạnh tôi và những giọt nước mắt lăn dài trên má cả hai mẹ con. Tôi đeo đôi chân giả to đùng và đứng dậy. Nó rất đau đớn và hạn chế sự hoạt động tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là làm thế nào tiếp tục chu du thế giới với thứ này? Làm thế nào để tiếp tục sống một cuộc sống phiêu lưu với những câu chuyện như tôi từng mong muốn? Và bằng cách nào có thể tiếp tục trượt ván tuyết?
That day, I went home, I crawled into bed and this is what my life looked like for the next few months: me passed out, escaping from reality, with my legs resting by my side. I was absolutely physically and emotionally broken.
Ngày hôm đó, tôi về nhà, lết lên giường, và cuộc sống của tôi trông như thế này trong mấy tháng tiếp theo. Tôi mất đi ý thức, chạy trốn khỏi thực tại với đôi chân giả đặt ngay bên cạnh. Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, cả về thể xác lẫn tinh thần.
But I knew that in order to move forward, I had to let go of the old Amy and learn to embrace the new Amy. And that is when it dawned on me that I didn't have to be five-foot-five anymore. I could be as tall as I wanted! (Laughter) (Applause) Or as short as I wanted, depending on who I was dating. (Laughter) And if I snowboarded again, my feet aren't going to get cold. (Laughter) And best of all, I thought, I can make my feet the size of all the shoes that are on the sales rack. (Laughter) And I did! So there were benefits here.
Nhưng tôi biết rằng để có thể tiếp tục bước về phía trước, tôi phải từ bỏ Amy của ngày hôm qua và học cách đón nhận một Amy mới. Đó là khi tôi nhận ra rằng không nhất thiết cứ phải cao 5.5 ft (1m68) nữa. Tôi có thể cao theo ý muốn! (Cười) (Vỗ tay) Hay thấp chừng nào tôi thích tùy vào việc tôi đang hẹn hò với ai. (Cười) Và nếu tôi lại trượt ván tuyết, chân của tôi sẽ không bao giờ bị lạnh. (Cười) Hơn hết, tôi nghĩ tôi có thể điều chỉnh kích cỡ bàn chân để vừa với mọi đôi giày trên kệ giảm giá. Và tôi đã làm điều đó! Có rất nhiều lợi ích.
It was this moment that I asked myself that life-defining question: If my life were a book and I were the author, how would I want the story to go? And I began to daydream. I daydreamed like I did as a little girl and I imagined myself walking gracefully, helping other people through my journey and snowboarding again. And I didn't just see myself carving down a mountain of powder, I could actually feel it. I could feel the wind against my face and the beat of my racing heart as if it were happening in that very moment. And that is when a new chapter in my life began.
Cũng chính lúc này, tôi tự hỏi câu hỏi về định nghĩa cuộc sống: Nếu cuộc đời tôi là một cuốn sách và tôi là tác giả, tôi sẽ viết nên một câu chuyện như thế nào? Và tôi bắt đầu tưởng tượng. Tôi mơ mộng như hồi còn bé, và hình dung chính mình đang sải bước duyên dáng, giúp đỡ những người khác trên hành trình của mình và lại trượt ván tuyết. Tôi không chỉ nhìn thấy mình đang lao xuống một ngọn núi đầy tuyết mà còn thực sự cảm thấy thế. Tôi có thể cảm nhận gió ập vào mặt, nhịp tim đập nhanh, như thể điều đó đang xảy ra trong khoảnh khắc ấy. Đó là lúc mở ra một chương mới của cuộc đời tôi.
Four months later I was back up on a snowboard, although things didn't go quite as expected: My knees and my ankles wouldn't bend and at one point I traumatized all the skiers on the chair lift when I fell and my legs, still attached to my snowboard — (Laughter) — went flying down the mountain, and I was on top of the mountain still. I was so shocked, I was just as shocked as everybody else, and I was so discouraged, but I knew that if I could find the right pair of feet that I would be able to do this again. And this is when I learned that our borders and our obstacles can only do two things: one, stop us in our tracks or two, force us to get creative.
Bốn tháng sau, tôi quay lại với chiếc ván trượt, mặc dù mọi việc không như tôi mong muốn: Đầu gối và mắt cá chân của tôi không gập lại được và lúc đó, tôi đã làm tất cả những người trên cáp treo hoảng hồn khi ngã, mà chân vẫn còn dính vào ván trượt (Cười) rồi nó tiếp tục văng xuống núi trong khi tôi thì vẫn ở yên vị ở trên đỉnh núi. Tôi đã rất sốc, cũng như bất cứ ai, tôi sốc và rất nản lòng, nhưng tôi biết rằng nếu có thể tìm được một đôi chân phù hợp, tôi có thể lại tiếp tục chơi. Đó là khi tôi nhận ra rằng đối với giới hạn và chướng ngại: chỉ có hai cách đối mặt một, khiến chúng ta phải dừng bước, hoặc hai, buộc chúng ta phải sáng tạo.
I did a year of research, still couldn't figure out what kind of legs to use, couldn't find any resources that could help me. So I decided to make a pair myself. My leg maker and I put random parts together and we made a pair of feet that I could snowboard in. As you can see, rusted bolts, rubber, wood and neon pink duct tape. And yes, I can change my toenail polish. It was these legs and the best 21st birthday gift I could ever receive — a new kidney from my dad — that allowed me to follow my dreams again. I started snowboarding, then I went back to work, then I went back to school.
Tôi đã nghiên cứu cả năm trời, mà vẫn không thể tìm ra được loại chân giả nào phù hợp, không thể tìm được nguồn hỗ trợ nào. Vì vậy, tôi quyết định tự mình làm lấy một đôi. Người làm chân giả và tôi gắn các bộ phận một cách ngẫu nhiên và tạo ra một đôi chân giả có thể dùng để trượt ván tuyết. Như mọi người thấy, những chiếc chốt gỉ, cao su, gỗ và ruy-băng hồng. Và vâng, tôi còn có thể đổi màu móng chân nữa. Đôi chân giả này và món quà sinh nhật thứ 21 tuyệt vời nhất mà tôi từng được nhận - một quả thận mới từ bố tôi đã cho phép tôi lại theo đuổi giấc mơ của mình. Tôi bắt đầu trượt ván tuyết. rồi quay lại làm việc, và tiếp tục đi học.
Then in 2005 I cofounded a nonprofit organization for youth and young adults with physical disabilities so they could get involved with action sports. From there, I had the opportunity to go to South Africa, where I helped to put shoes on thousands of children's feet so they could attend school.
Đến năm 2005, tôi đồng sáng lập một tổ chức phi lợi nhuận cho thanh niên và những người tàn tật trẻ tuổi có thể tham gia vào những hoạt động thể thao. Từ đó, tôi có cơ hội tới Nam Phi, giúp hàng ngàn đứa trẻ được đi giày để chúng có thể tới trường.
And just this past February, I won two back-to-back World Cup gold medals — (Applause) — which made me the highest ranked adaptive female snowboarder in the world.
Và chỉ mới Tháng Hai vừa qua, tôi đã giành được 2 huy chương vàng Thế Giới liên tiếp. (Vỗ tay) Điều đó giúp tôi giành được vị trí cao nhất về khả năng thích nghi trong môn trượt ván tuyết dành cho nữ.
Eleven years ago, when I lost my legs, I had no idea what to expect. But if you ask me today, if I would ever want to change my situation, I would have to say no. Because my legs haven't disabled me, if anything they've enabled me. They've forced me to rely on my imagination and to believe in the possibilities, and that's why I believe that our imaginations can be used as tools for breaking through borders, because in our minds, we can do anything and we can be anything.
11 năm trước, khi mất đi đôi chân, tôi hoàn toàn không biết điều gì sẽ tới. Nhưng nếu bạn hỏi tôi hôm nay rằng liệu tôi có muốn thay đổi hoàn cảnh của mình, tôi sẽ nói không. Bởi vì đôi chân không làm tôi què quặt. Nếu có bất cứ điều gì cản trở tôi, nó buộc tôi phải dựa vào trí tưởng tượng và tin tưởng vào những điều khả dĩ và đó là lý do tôi tin rằng trí tưởng tượng có thể là công cụ để phá bỏ những rào cản, bởi vì trong tâm trí, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì, trở thành bất cứ thứ gì.
It's believing in those dreams and facing our fears head-on that allows us to live our lives beyond our limits. And although today is about innovation without borders, I have to say that in my life, innovation has only been possible because of my borders. I've learned that borders are where the actual ends, but also where the imagination and the story begins.
Tin tưởng vào ước mơ và đối mặt với nỗi sợ hãi cho phép chúng ta sống cuộc sống vượt qua mọi giới hạn. Và tuy rằng chủ đề hôm nay là sự đổi mới không biên giới, tôi phải nói rằng trong cuộc đời mình, sự đổi mới chỉ có thể xảy ra nhờ những giới hạn của chính tôi. Tôi đã học được rằng biên giới là nơi thực tế kết thúc nhưng cũng là nơi trí tưởng tượng và câu chuyện bắt đầu.
So the thought that I would like to challenge you with today is that maybe instead of looking at our challenges and our limitations as something negative or bad, we can begin to look at them as blessings, magnificent gifts that can be used to ignite our imaginations and help us go further than we ever knew we could go. It's not about breaking down borders. It's about pushing off of them and seeing what amazing places they might bring us. Thank you.
Điều mà tôi muốn thử thách các bạn ngày hôm nay là thay vì chỉ nhìn vào những chướng ngại và sự hạn chế như thứ gì đó rất tiêu cực và tồi tệ, ta có thể bắt đầu nghĩ đến nó như những phúc lành, những món quà tuyệt vời thắp lên sự sáng tạo và giúp ta tiến xa hơn ra khỏi những gì ta nghĩ mình có thể. Đây không phải là phá bỏ những biên giới mà là ra khơi cùng với chúng và nhìn ngắm những miền đất kì diệu mà chúng có thể mang ta tới. Cảm ơn. (Vỗ tay)