Two months ago, my kids and I huddled around a cell phone watching the live stream of the Game Awards, one of the video game industry's biggest nights. They announced the nominees for the Game for Impact, an award that's given to a thought-provoking video game with a profound prosocial message or meaning. They opened the envelope and they read the title of our video game. An award ... for impact. It was almost funny, actually, because I always thought that winning an award like that would have this huge impact on my life, but I found that the opposite is true.
Hai tháng trước, tôi và các con quây quần bên màn hình chiếc điện thoại, xem live stream lễ trao giải Game Awards, một trong giải thưởng danh giá nhất của cộng đồng làm game. Họ công bố các ứng cử viên cho giải Trò chơi đột phá của năm, giải thưởng dành cho trò chơi có sức sáng tạo nhất, với cốt truyện có ý nghĩa và mang thông điệp sâu sắc nhất. Họ mở bì thư, và tên trò chơi của chúng tôi được xướng lên. Một giải thưởng... dành cho sự đột phá mạnh mẽ nhất. Thực sự điều đó rất hài hước, vì tôi luôn nghĩ rằng, thắng giải thưởng lớn như vậy sẽ có sức ảnh hưởng lớn đến cuộc đời tôi, nhưng sự thực lại ngược lại.
The big nights, the accomplishments -- they fade. But the hardest nights of my life have stuck with me, impacting who I am and what I do.
Một buổi tối khó quên, với thành quả to lớn đó... Chúng đi vào quên lãng. Nhưng tôi vẫn còn nhớ như in những tối đau buồn, chúng có sức ảnh hưởng lớn đến bản thân tôi, và những gì tôi làm.
In 2010, my third son, Joel, was diagnosed with a rare and aggressive brain tumor. And before that year was finished, doctors sat my husband and I down and let us know that his tumor had returned despite the most aggressive chemotherapy and radiation that they could offer him. On that terrible night, after learning that Joel had perhaps four months to live, I cuddled up with my two older sons in bed -- they were five and three at the time -- and I never really knew how much they understood, so I started telling them a bedtime story. I told them about this very brave knight named Joel and his adventure fighting a terrible dragon called cancer. Every night, I told them more of the story, but I never let the story end. I was just building up a context that they could understand and hoping that our prayers would be answered and I would never have to tell them that that knight, who had fought so bravely, was done fighting and could rest now, forever.
Năm 2010, con trai thứ ba của tôi, Joel, được phát hiện mắc phải u não hiếm gặp. Trước khi năm đó kết thúc, bác sĩ đã thông báo với gia đình tôi rằng, khối u đó đã phát triển trở lại, bất chấp việc con tôi đang được hoá trị và xạ trị ở mức độ cao nhất. Vào buổi tối kinh khủng đó, sau khi biết được Joel chỉ còn bốn tháng nữa để sống, tôi ôm hai đứa con còn lại vào lòng, lúc đó chúng mới chỉ có năm và ba tuổi, và tôi không chắc chúng hiểu được bao nhiêu, vì vậy tôi đã kể cho chúng nghe một câu chuyện cổ tích trước giờ đi ngủ. Tôi kể về một hiệp sĩ quả cảm tên là Joel, và cuộc hành trình chiến đấu chống lại con rồng độc ác mang tên Ung thư. Hằng đêm, tôi kể thêm cho chúng nghe về câu chuyện đó, nhưng tôi không bao giờ kết truyện. Tôi cố gắng xây dựng một bối cảnh dễ hiểu và mong rằng những lời cầu nguyện sẽ tới Chúa, tôi không bao giờ nói với chúng rằng hiệp sĩ đó, người đã chiến đấu vô cùng quả cảm, đã không thể tiếp tục được nữa và đã yên nghỉ vĩnh hằng.
Fortunately, I never did have to finish that bedtime story. My children outgrew it. Joel responded better than anyone expected to palliative treatment, and so instead of months, we spent years learning how to love our dying child with all of our hearts. Learning to recognize that shameful feeling of holding back just a little love to try to spare ourselves just a little pain somewhere further down the road. We pushed past that self-preservation because Joel was worth loving even if that love could crush us. And that lesson of intense vulnerability has changed me ... more than any award ever could.
Tôi may mắn đã không phải kể đoạn kết câu chuyện cổ tích đó. Những đứa trẻ đã quá lớn. Hơn mọi mong đợi, Joel có phản ứng tốt với việc điều trị lâm sàng, nên thay vì chỉ tính bằng tháng, chúng tôi có vài năm để học cách yêu quý hết mực đứa con đang chết dần của mình. Học cách chấp nhận cái cảm giác đáng ghét khi phải cố gắng giành lại dù chỉ chút tình thương yêu bé nhỏ để chiến đấu với nỗi đau dai dẳng không dứt khi ngày đó đã cận kề. Chúng tôi không chỉ che chở con mình về thể xác, bởi Joel đáng để yêu quý, mặc dù tình yêu đó đã xé nát chúng tôi. Và bài học về sự sống le lói đó đã thay đổi tôi hoàn toàn, nhiều hơn bất cứ phần thưởng nào.
We started living like Joel could live, and we began developing a video game called "That Dragon, Cancer." It was the story of Joel. It was the story of hope in the shadow of death. It was the story of faith and doubt, and the realization that a wrestle with doubt is a part of faith -- maybe the biggest part of it. It was a story that began as a miracle and ended as a memorial.
Chúng tôi bắt đầu sống như thể Joel còn có thể, và bắt đầu phát triển một tựa game có tên "That Dragon, Cancer." Đó là câu chuyện của Joel. Đó là câu chuyện về khát khao sự sống trước lưỡi hái Tử thần. Đó là câu chuyện về niềm tin, và sự nghi ngờ và việc nhận ra, vật lộn với cảm giác muốn bỏ cuộc là một phần để có niềm tin, đó cũng là phần quan trọng nhất. Đó là câu chuyện khởi đầu với một phép màu, và kết thúc trong những hoài niệm.
(Music)
(Nhạc)
(Giggle)
(Cười)
(Clapping)
(Vỗ tay)
(Music)
(Nhạc)
(Video) Dad: Bouncing around, do you like that?
(Video) Bố: Ngựa chạy nhong nhong, con có thích không?
(Giggle)
(Cười)
I love your giggle.
Bố rất vui khi con cười.
(Music)
(Nhạc)
(Giggle)
(Cười)
[A Journey of Hope In the Shadow of Death]
[Một Hành trình Hi vọng trước lưỡi hái Tử thần]
[That Dragon, Cancer]
[That Dragon, Cancer]
(Music)
(Nhạc)
When you play "That Dragon, Cancer," you're transformed into a witness of Joel's life, exploring an emotional landscape, clicking to discover more of what we as a family felt and experienced. It feels a little bit like analyzing interactive poetry because every game mechanic is a metaphor, and so the more the player asks themselves what we as designers were trying to express and why, the richer the experience becomes.
Khi bạn chơi trò "That Dragon, Cancer," bạn sẽ chứng kiến cuộc sống của Joel qua nhiều cung bậc cảm xúc, khám phá những cảm giác mà gia đình chúng tôi đã trải nghiệm. Cảm giác có chút gì đó như thể việc phân tích tính tương tác ở thơ bởi vì mỗi trò chơi đều mang một thông điệp, vậy nên khi càng nhiều người chơi tự hỏi bản thân về thông điệp mà nhà phát triển đang cố gắng truyền tải và lý do của nó, họ càng có nhiều trải nghiệm chơi hơn.
We took that vulnerability that Joel taught us, and we encoded the game with it. Players expect their video games to offer them branching narrative so that every decision that they make feels important and can change the outcome of the game. We subverted that principle of game design, collapsing the choices in on the player so that they discover for themselves that there is nothing that they can do that will change the outcome for Joel. And they feel that discovery as deeply and desperately as we felt it on nights when we held Joel in our arms praying for hours, stubbornly holding out hope for a grace that we could not create for ourselves.
Joel dạy cho chúng tôi rằng sự sống như một ngọn nến trước gió, và chúng tôi đã đưa điều đó vào game. Người chơi sẽ mong đợi việc trò chơi này sẽ có cốt truyện không tuyến tính, họ muốn trải nghiệm sự quan trọng của việc ra quyết định, và làm thay đổi kết cục trò chơi bằng các quyết định đó. Chúng tôi đã phá vỡ quy tắc đó, đạp đổ quyền lựa chọn ngay trước mắt họ, vậy nên họ sẽ tự hiểu ra rằng, họ không thể làm bất cứ điều gì để thay đổi số phận của Joel. Họ cảm nhận điều đó một cách sâu sắc và tuyệt vọng giống như chúng tôi đã từng, trong cái đêm chúng tôi ôm Joel vào lòng và cầu nguyện hàng tiếng đồng hồ, cố gắng níu giữ hy vọng mong manh về một phép màu chẳng thể có.
We'd all prefer to win, but when you discover that you can't win, what do you value instead?
Chúng ta đều muốn thắng, nhưng khi nhận ra bạn không thể thắng, vậy thì bạn chơi với mục đích gì?
I never planned to write video games, but these moments that really change our lives, they often come as the result of our hardship -- and not our glory. When we thought that Joel could live, I left the game designing to my husband. I chimed in here and there with a scene or two and some suggestions. But after the night that Joel died, the passion, the possibility of sharing Joel's life through our video game -- it was something that I couldn't resist. I started writing more, I sat in on our team's design meetings, I added more ideas and I helped direct scenes. And I discovered that creating a video game is telling a story, but with an entirely new vocabulary. All the same elements of imagination and symbolism are there, but they're just partnered with player agency and system responsiveness. It's challenging work. I have to think in a totally new way to do it, but I love it. And I wouldn't have known that without Joel.
Tôi không hề có ý định làm game, nhưng những khoảnh khắc đó đã thay đổi cuộc đời tôi, chúng là kết quả của những lúc khó khăn, không phải từ vinh quang chúng tôi có. Khi tin rằng Joel sẽ sống sót, tôi đã bỏ việc làm game cho chồng của tôi. tôi thử làm vài thứ khác, và cũng có vài ý tưởng khác trong đầu. Nhưng sau cái đêm mà Joel vĩnh viễn ra đi, động lực đó, cái động lực chia sẻ cuộc sống của Joel thông qua làm game... tôi không thể cưỡng lại ý nghĩ đó. Tôi viết code nhiều hơn, tôi họp với đội thiết kế của mình, tôi nêu ra nhiều ý tưởng hơn và trực tiếp làm cùng họ. Và tôi hiểu ra rằng tạo ra một trò chơi là kể lại được một câu chuyện, nhưng với góc nhìn và trải nghiệm hoàn toàn mới. Tất cả các yếu tố tưởng tượng và mang tính biểu trưng đều có, nhưng chúng được thiết kế thích hợp với người chơi, và sự đáp ứng từ hệ thống Đó là công việc đầy thử thách. Tôi phải nghĩ ra phương pháp hoàn toàn mới để làm điều đó, nhưng tôi thích chúng. Tôi đã có thể không nghĩ ra điều đó nếu không có Joel.
Maybe you're a little surprised by our choice to share our story of terminal cancer through a video game. Perhaps you're even thinking like so many people before you: cancer is not a game. Well, tell that to any pediatric cancer parent that's ever taken an exam glove and blown it up into a balloon, or transformed a syringe into a rocket ship, or let their child ride their IV pole through the hospital halls like it was a race car. Because when you have children, everything is a game. And when your young child experiences something traumatic, you work even harder to make sure that their life feels like a game because children naturally explore their worlds through play. While cancer can steal many things from a family, it shouldn't steal play.
Bạn có thể hơi ngạc nhiên khi thấy chúng tôi chọn việc sẻ chia câu chuyện về ung thư bằng cách làm game. Có lẽ bạn cũng nghĩ giống rất nhiều người đi trước bạn: Ung thư không phải trò chơi. Hãy nói với những bố mẹ có con bị ung thư về việc lấy găng tay y tế và thổi nó lên như quả bóng bay, hay giả vờ coi ống tiêm là một chiếc tàu vũ trụ, hay để con mình lái chiếc giường bệnh chạy vút qua hành lang bệnh viện giống như một cuộc đua xe. Bởi lẽ khi bạn có con nhỏ, mọi thứ quanh bạn đều là trò chơi. Và khi con bạn gặp phải một biến cố nào đó, bạn sẽ càng cố gắng để biến cuộc sống của chúng thành những trò chơi vui nhộn, bởi lẽ con trẻ thích khám phá thể giới thông qua những trò chơi. Trong khi ung thư có thể cướp đi nhiều thứ từ gia đình, đừng để nó cướp đi tiếng cười.
If you're listening to me and you're trying to imagine this family that revolves entirely around a dying child, and you can't imagine joy as part of that picture, then we were right to share our story with you, because that season of our life was hard. Unspeakably hard at times, but it was also pure hope, deep love and joy like I have never experienced since. Our video game was our attempt to share that world with people who hadn't experienced it before, because we never could imagine that world until it became ours.
Nếu bạn đang nghe tôi nói và bạn đang tưởng tượng đến một gia đình đang kề bên giường bệnh của đứa con đang hấp hối, mà bạn không nghĩ về niềm vui như là một phần của khung cảnh đó, thì chúng tôi đã đúng khi chia sẻ câu chuyện của mình cho bạn, vì đó là một giai đoạn rất khó khăn của chúng tôi. Sự khó khăn không thể diễn tả thành lời, nhưng cũng chan chứa hy vọng, tình thương sâu sắc, và những niềm vui mà tôi chưa từng trải qua. Chúng tôi đã cố gắng chia sẻ thế giới đó thông qua trò chơi của mình, tới những người chưa từng trải qua điều đó, bởi chúng tôi không thể hình dung nổi thế giới đó cho đến khi nó thực sự xảy ra.
We made a video game that's hard to play. It will never be a blockbuster. People have to prepare themselves to invest emotionally in a story that they know will break their hearts. But when our hearts break, they heal a little differently. My broken heart has been healing with a new and a deeper compassion -- a desire to sit with people in their pain, to hear their stories and try to help tell them so that they know that they're seen.
Chúng tôi làm một trò chơi rất khó chơi. Nó chẳng phải bom tấn gì hết. Mọi người phải chuẩn bị để trải qua các cung bậc cảm xúc trong một câu chuyện mà họ biết nó sẽ làm trái tim họ đau đớn. Nhưng khi trái tim ta đau đớn như vậy, chúng sẽ tự lành theo cách khác. Trái tim của tôi đã tự lành với một nỗi đau ở trong nó, tôi có thể ngồi cùng những người đang đau đớn tột cùng, nghe câu chuyện của họ và cố gắng an ủi, để họ biết rằng họ không bị bỏ rơi.
On the night when "That Dragon, Cancer" won the Game for Impact Award, we cheered, we smiled and we talked about Joel and the impact he had on our life -- on all of those hard and hopeful nights that we shared with him when he changed our hearts and taught us so much more about life and love and faith and purpose. That award will never mean as much to me as even a single photograph of my son, but it does represent all of the people who his life has impacted, people I'll never meet. They write me emails sometimes. They tell me that they miss Joel, even though they never met him. They describe the tears that they've shed for my son, and it makes my burden of grief just a little bit lighter knowing that it's shared with a 10-year-old watching a YouTube playthrough, or a doctor playing on his airplane with a smartphone, or a professor introducing Joel to her first-year philosophy students.
Vào buổi tối mà "That Dragon, Cancer" thắng giải Game đột phá của năm, chúng tôi vỗ tay, chúng tôi tươi cười và nói về Joel, nói về ảnh hưởng của cậu ấy đối với chúng tôi, nói về tất cả những đêm khó khăn nhưng tràn đầy hy vọng của chúng tôi, khi cậu ấy thay đổi chúng tôi và dạy chúng tôi quá nhiều điều về cuộc sống, niềm tin và mục đích sống. Giải thưởng đó không thể so sánh được với thậm chí một bức ảnh của con trai tôi, nhưng nó đại diện cho tất cả những ai tìm thấy ý nghĩa của trò chơi này, những người tôi chưa từng gặp. Họ thi thoảng viết mail cho tôi. Họ nói rằng họ nhớ Joel, cho dù họ chưa từng gặp cháu. Họ nói về sự cảm thông của họ dành cho con trai tôi, họ giúp nỗi đau của tôi vơi đi phần nào, khi biết rằng có một cậu bé mười tuổi đang xem hướng dẫn chơi trên Youtube, hoặc một bác sĩ đang chơi nó bằng điện thoại trên máy bay, hoặc một giáo sư giới thiệu Joel tới các sinh viên năm nhất ngành Triết.
We made a video game that's hard to play. But that feels just right to me, because the hardest moments of our lives change us more than any goal we could ever accomplish. Tragedy has shifted my heart more than any dream I could ever see come true.
Chúng tôi tạo ra một tựa game khó chơi. Nhưng tôi thấy điều đó hợp lý, bởi những giờ phút khó khăn nhất đã thay đổi chúng tôi hơn mọi giải thưởng chúng tôi đạt được. Bi kịch đó đã làm tôi thay đổi nhiều hơn mọi giấc mơ tôi muốn đạt được.
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)