Hi everyone. Gosh, I wish I could dance, but I can't, and you really don't want me to. So instead I thought I would talk a little today about how people think. I'm fascinated by this question. I'm a social psychologist, which basically means I'm a professional people watcher. So, this is what I do; I try to figure out how humans think and how we might be able to think better. Here's something I noticed a few years ago about how I seem to think; here's a typical week in my life, which usually seems to revolve entirely around publishing papers. So here I am, at maximum of my artistic abilities as a stick figure, going along at baseline, and a paper gets accepted. I get this rush, this blip of happiness, and then I'm back to baseline by about lunch time. (Laughter) A few days later, a paper might get rejected, and that feels pretty awful. And I wait for that blip to end, but somehow I just can't stop thinking about it. Here's the craziest part: even if another paper gets accepted the next day, well, that's nice, but somehow I can't get that pesky rejection out of my head. So, what is going on here? Why does a failure seem to stick in our minds so much longer than a success? Together with my colleague Amber Boydstun in the Political Science Department, I started thinking about this question, this question of, "do our minds get stuck in the negatives?" We all know intuitively that there are different ways of thinking about things. The same glass, the saying goes can be seen as half-full or half-empty. There's a lot of research in the social sciences showing that depending on how you describe the glass to people, as half-full or half-empty, it changes how they feel about it. So if you describe the glass as half-full, this is called the gain frame, because you're focusing on what's gained, then people like it. But if you describe the same glass as half-empty, a loss frame, then people don't like it. But we wondered what happens when you try to switch from thinking about it one way to thinking about it another way. Can people shift back and forth, or do they get stuck in one way of thinking about it? Does one of these labels, in other words, tend to stick more in the mind? Well, to investigate this question, we conducted a simple experiment. We told participants in our experiment about a new surgical procedure, and we randomly assigned them to one of two conditions. For participants in the first condition, the first group, we described the surgical procedure in terms of gains; we said it had a 70% success rate. For participants in the second group, we described the procedure in terms of losses; we said it had a 30% failure rate. So it's the exact same procedure, we're just focusing people's attention on the part of the glass that's full, or the part of the glass that's empty. Perhaps unsurprisingly, people like the procedure when it's described as having a 70% success rate, and they don't like it when it's described as having a 30% failure rate. But then we added a twist: we told participants in the first group, "You know, you could think of this as a 30% failure rate." And now they don't like it anymore; they've changed their minds. We told participants in the second group, "You know, you could think of this as a 70% success rate", but unlike the first group, they stuck with their initial opinion; they seemed to be stuck in the initial loss frame that they saw at the beginning of the study. We conducted another experiment. This time we told participants about the current governor of an important state who is running for re-election against his opponent. We again had two groups of participants, and we described the current governor's track record to them in one of two ways. We said that when the current governor took office, statewide budget cuts were expected to affect of about 10,000 jobs, and then half of the participants read that under the current governor's leadership 40% of these jobs had been saved. They like the current governor; they think he is doing a great job. The rest of the participants read that under the current governor's leadership, 60% of these jobs had been lost, and they don't like the current governor; they think he's doing a terrible job. But then, once more, we added a twist. For participants in the first group, we reframed the information in terms of losses, and now they didn't like the current governor anymore. For participants in the second group, we reframed the information in terms of gains, but just like in the first study, this didn't seem to matter. People in this group still didn't like the current governor. So notice what this means. Once the loss frame gets in there, it sticks. People can't go back to thinking about jobs saved once they thought about jobs lost. So in both of these scenarios actually the current governor gets ousted in favor of his opponent. At this point we were getting curious: why does this happen? Could it be that it's actually mentally harder for people to convert from losses to gains than it is for them to go from gains to losses? So we conducted the third study to test how easily people could covert from one frame to another. This time we told participants, "Imagine there's been an outbreak of an unusual disease and six hundred lives are at stake." We asked participants in one group, "If a hundred lives are saved, how many will be lost?" And we asked participants in the other group, "If a hundred lives are lost, how many will be saved?" So everyone just has to calculate 600 minus 100, and come up with the answer of 500 but whereas people in one group have to convert from gains to losses in order to do that, people in the second group have to convert from losses to gains. We timed how long it took them to solve this simple math problem, and what we found was that when people had to convert from gains to losses, they could solve the problem quite quickly; it took them about 7 seconds on average. But when they had to convert from losses to gains, well now it took them far longer, almost 11 seconds. So this suggests that once we think about something as a loss, that way of thinking about it tends to stick in our heads and to resist our attempts to change it. What I take away from this research and from related research is that our view of the world has a fundamental tendency to tilt toward the negative. It's pretty easy to go from good to bad, but far harder to shift from bad to good. We literally have to work harder to see the upside of things. And this matters. So, think about the economy. Here's economic well-being from 2007 to 2010. You can see it tanked, just like we all remember, and then by late 2010 it has recovered by most objective measures. But here's consumer confidence over the same time period. You can see it tanks right along with the economy, but then it seems to get stuck. Instead of rebounding with the economy itself, consumers seem to be psychologically stuck back there in the recession. So oddly then, it may take more effort to change our minds about how the economy is doing then to change the economy itself. On the more personal level, what this research means to me is that you have to work to see the up-side. Literally, this takes work, this takes effort. And you can practice this; you can train your mind to do this better. There's research out at UC Davis, showing that just writing for a few minutes each day about things that you're grateful for can dramatically boost your happiness and well-being, and even your health. We can also rehearse good news and share it with others. We tend to think, right, that misery loves company, that venting will help get rid of our negative emotions, that we'll feel better if we just talk about how terrible our day was. And so we talk, and we talk, and we talk about the boss who’s driving us crazy, and that friend who never called us back, and that meeting at work where every little thing that could go wrong, did. But we forget to talk about the good stuff. And yet, that's exactly where our minds need the most practice. So, my husband who has this disconcerting habit of listening to what I say other people should do, and then pointing out that, technically speaking, I'm a person, too, (Laughter) has taken to listening to me for about two minutes on days when I come home all grumpy and complaining about everything, and he listens, and he says, "Okay, but what happened today that was good?" So I tell him about the student who came up to me after class with this really interesting, insightful question, and I tell him about the friend who emailed me out of the blue this morning just to say, "hello". And somewhere in the telling, I start to smile, and I start to think that maybe my day was pretty decent after all. I think we can also work in our communities to focus on the upside. We can be more aware that bad tends to stick. One mean comment can stick with somebody all day, all week even, and bad tends to propagate itself, right? Somebody snaps at you and you snap back, and you snap at the next guy, too. But what if the next time somebody snapped at you, you forgave them? What if the next time you had a really grumpy waitress, you left her an extra large tip? Our minds may be built to look for negative information and to hold on to it, but we can also retrain our minds if we put some effort into it and start to see that the glass may be a little more full than we initially thought. Thank you. (Applause)
Chào các bạn. Tôi ước mình có thể nhảy mà không thể, bạn không muốn xem tôi nhảy đâu. Thay vào đó, hôm nay tôi sẽ nói một chút về cách mọi người suy nghĩ. Tôi rất thích câu hỏi này. Tôi là nhà tâm lý xã hội học, về cơ bản có nghĩa tôi là người quan sát nhân học chuyên nghiệp. Vậy nên điều tôi làm là cố gắng tìm ra cách con người suy nghĩ và làm sao để chúng ta có thể suy nghĩ tốt hơn. Đây là điều tôi nhận thấy vài năm trước về cách tôi suy nghĩ; đây là một tuần điển hình của tôi, chúng thường xoay quanh việc nghiên cứu và xuất bản tài liệu. Đây là tôi, với khả năng vẽ tốt nhất của mình, là nhân vật người que, tâm trạng diễn biến theo đường kẻ này, và một bài báo được chấp thuận. Niềm hạnh phúc lập tức lóe lên và rồi đến trưa tôi lại quay về trạng thái ban đầu. (Cười) Vài ngày sau, một bài báo bị từ chối, và cảm giác thật tệ. Tôi chờ đợi cảm giác đó qua đi, nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể ngừng suy nghĩ về nó. Đây là điều điên rồ nhất: thậm chí nếu một bài báo khác được chấp thuận vào ngày hôm sau, tốt đấy, nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể rũ bỏ ý nghĩ bị từ chối khó chịu ấy ra khỏi đầu. Vậy chuyện gì đang xảy ra? Tại sao thất bại dường như cứ mắc kẹt mãi trong tâm trí chúng ta lâu hơn nhiều so với thành công? Cùng với đồng nghiệp của tôi, Amber Boydstun, ở Ban Khoa học Chính trị, tôi bắt đầu suy nghĩ về câu hỏi này, đó là: "Tâm trí của ta có bị mắc kẹt trong những suy nghĩ tiêu cực?" Về trực giác, chúng ta đều biết có nhiều cách suy nghĩ khác nhau về một sự việc. Cùng một chiếc cốc, có người cho là nó nửa đầy hoặc nửa vơi. Có rất nhiều nghiên cứu khoa học xã hội chỉ ra rằng phụ thuộc vào cách bạn miêu tả chiếc cốc với mọi người, nửa đầy hoặc nửa vơi, điều này thay đổi cách họ cảm nhận về nó. Vậy nếu bạn miêu tả chiếc cốc là nửa đầy, đây được gọi là "cái được", vì bạn tập trung vào điều đạt được, thì mọi người sẽ thích nó. Nhưng nếu bạn miêu tả vẫn chiếc cốc đó là nửa vơi, tức là "cái mất", thì mọi người lại không thích nó. Nhưng ta tự hỏi điều gì xảy ra khi bạn cố gắng thay đổi suy nghĩ từ cách này sang cách khác. Liệu con người có thể thay đổi qua lại hay chỉ mắc kẹt với một cách suy nghĩ duy nhất? Nói cách khác, kiểu gắn mác này có xu hướng mắc kẹt trong tâm trí ta không? Để phân tích câu hỏi này, chúng tôi đã tiến hành một thí nghiệm đơn giản. Chúng tôi nói với người tham gia thí nghiệm về phương pháp phẫu thuật mới, và chúng tôi ngẫu nhiên đặt họ vào một trong hai điều kiện. Với những người ở điều kiện một, nhóm một, chúng tôi miêu tả phương pháp này theo hướng "được"; chúng tôi nói tỉ lệ thành công là 70%, Với những người ở nhóm hai, chúng tôi miêu tả phương pháp theo hướng "mất"; chúng tôi nói tỉ lệ thất bại là 30%. Vẫn cùng một phương pháp ấy, chúng tôi chỉ tập trung sự chú ý của mọi người vào nửa đầy hoặc nửa vơi của cốc. Không bất ngờ, mọi người thích phương pháp khi nó được miêu tả là có 70% tỉ lệ thành công, và không thích khi nó được miêu tả có tỉ lệ thất bại là 30%. Nhưng rồi chúng tôi thêm yếu tố bất ngờ: chúng tôi nói với những người ở nhóm một, "Bạn biết đấy, bạn có thể nghĩ theo hướng tỉ lệ thất bại là 30%." Lúc này họ không còn thích nó nữa, họ đã đổi ý. Chúng tôi nói với những người ở nhóm hai, "Bạn biết đấy, bạn có thể nghĩ theo hướng tỉ lệ thành công là 70%", nhưng không giống nhóm một, họ bị mắc kẹt với ý kiến ban đầu; dường như họ bị mắc kẹt với suy nghĩ "cái mất" ban đầu mà họ thấy khi bắt đầu nghiên cứu. Chúng tôi tiến hành một thí nghiệm khác. Lần này, chúng tôi nói với người tham gia về một chính trị gia đương nhiệm của một bang lớn đang tái tranh cử cạnh tranh với đối thủ của ông. Một lần nữa chúng tôi có hai nhóm người tham gia, và chúng tôi miêu tả hồ sơ tranh cử của chính trị gia theo hai cách. Chúng tôi nói khi chính trị gia đương nhiệm nhậm chức, việc cắt giảm ngân sách được cho là sẽ ảnh hưởng đến 10.000 việc làm, một nửa số người tham gia đọc được rằng dưới sự lãnh đạo của chính trị gia này, họ tiết kiệm được 40% số việc làm. Họ thích chính trị gia đương nhiệm; họ nghĩ ông đang làm rất tốt. Số người còn lại đọc được rằng dưới sự lãnh đạo của chính trị gia đương nhiệm, 60% việc làm bị mất, và họ không thích chính trị gia này; họ nghĩ ông làm việc thật tồi tệ. Nhưng rồi một lần nữa, chúng tôi thêm vào yếu tố bất ngờ. Với những người ở nhóm một, chúng tôi thay đổi việc nhận thức thông tin theo hướng "mất", và giờ họ không thích chính trị gia đương nhiệm nữa. Với những người ở nhóm hai, chúng tôi thay đổi nhận thức thông tin theo hướng "được", nhưng giống như thí nghiệm đầu tiên, điều này không quan trọng. Những người ở nhóm này vẫn không thích chính trị gia đương nhiệm. Hãy để ý xem điều này có nghĩa là gì. Một khi hướng suy nghĩ "mất" tồn tại, nó sẽ mắc kẹt mãi. Mọi người không thể quay lại nghĩ về số việc làm được tiết kiệm, một khi họ đã nghĩ về số việc làm bị mất. Trong cả hai giả định này, sự thật là chính trị gia đương nhiệm đã bị lật đổ bởi đối thủ của ông. Lúc này chúng tôi cảm thấy tò mò: tại sao nó xảy ra như vậy? Phải chăng về mặt tâm lý sẽ khó khăn hơn cho mọi người để chuyển hướng suy nghĩ từ "mất" sang "được" hơn là chuyển hướng suy nghĩ từ "được" sang "mất"? Vì vậy chúng tôi thí nghiệm lần ba để kiểm tra xem con người có thể dễ dàng chuyển hướng suy nghĩ như thế nào. Lần này chúng tôi nói với người tham gia "Tưởng tượng có một đợt bùng phát dịch bệnh bất thường và 600 sinh mạng đang bị đe dọa." Chúng tôi hỏi những người ở nhóm một, "Nếu 100 sinh mạng được cứu thì có bao nhiêu người chết?" Và chúng tôi hỏi những người ở nhóm hai, "Nếu có 100 người chết thì bao nhiêu sinh mạng được cứu?" Mọi người chỉ việc làm phép tính lấy 600 trừ đi 100 và kết quả là 500 người, nhưng trong khi những người ở nhóm một phải chuyển ý nghĩ từ "được" sang "mất" để tính toán, thì những người ở nhóm hai phải chuyển suy nghĩ từ "mất" sang "được". Chúng tôi đã tính thời gian họ làm phép toán đơn giản này, và điều chúng tôi nhận ra khi họ phải chuyển ý nghĩ từ "được" sang "mất", họ có thể tính toán khá nhanh; trung bình chỉ mất 7 giây. Nhưng khi họ phải chuyển suy nghĩ từ "mất" sang "được", lúc này họ mất thời gian tính toán lâu hơn hẳn, gần 11 giây. Điều này cho thấy một khi ta suy nghĩ về điều gì đó theo hướng "mất", cách nghĩ đó có xu hướng mắc kẹt trong đầu ta và từ chối nỗ lực thay đổi suy nghĩ của ta. Điều tôi rút ra được từ thí nghiệm này và thí nghiệm khác liên quan là cách ta nhìn nhận thế giới có xu hướng căn bản nghiêng về sự tiêu cực. Khá dễ để đi từ tốt sang xấu, nhưng ngược lại thì khó hơn nhiều. Bạn thực sự phải cố gắng nhiều hơn để nhìn thấy mặt tích cực của mọi thứ. Điều đó rất quan trọng. Hãy thử nghĩ về nền kinh tế. Đây là biểu đồ thể hiện niềm tin vào kinh tế từ năm 2007 đến năm 2010. Bạn có thể thấy kinh tế lao dốc, như ta đã biết, và rồi cuối năm 2010, nó đã hồi phục theo hầu hết các đánh giá khách quan. Nhưng đây là mức độ tin cậy của khách hàng vào cùng thời điểm đó. Bạn có thể thấy nó lao dốc đồng thời với nền kinh tế, nhưng rồi có xu hướng mắc kẹt luôn. Thay vì hồi phục cùng với nền kinh tế, tâm lý khách hàng dường như mắc kẹt với sự suy thoái kinh tế. Kì lạ thay, sẽ tốn nhiều công sức để thay đổi suy nghĩ của chúng ta về hoạt động của nền kinh tế hơn là thay đổi chính nền kinh tế ấy. Ở mức độ cá nhân hơn, với tôi nghiên cứu này có ý nghĩa là bạn phải thật cố gắng để nhìn thấy được mặt tích cực. Thật vậy, điều này đòi hỏi sự cố gắng và nỗ lực. Và bạn có thể luyện tập nó: bạn có thể luyện tâm trí làm tốt hơn. Nghiên cứu ở Đại học California Davis cho thấy rằng chỉ cần viết vài phút mỗi ngày về những thứ bạn cảm thấy biết ơn có thể tăng đáng kể niềm vui và niềm hạnh phúc của bạn, thậm chí là cả sức khỏe. Chúng ta cũng có thể kể lại tin tốt và chia sẻ nó với người khác. Chúng ta có xu hướng suy nghĩ "Đồng bệnh tương lân", rằng việc trút bầu tâm sự sẽ giúp loại bỏ cảm xúc tiêu cực, rằng ta sẽ cảm thấy tốt hơn nếu trò chuyện về một ngày tồi tệ của mình. Nên chúng ta cứ nói, nói hoài về ông sếp khiến chúng ta phát điên, và một người bạn không bao giờ gọi lại cho ta, và cuộc họp ở nơi làm việc mà từng thứ trong cuộc họp ấy đều có thể hỏng bét. Nhưng ta quên nói về những điều tốt đẹp. Và đó chính xác là điều tâm trí chúng ta cần tập luyện nhiều nhất. Vì vậy, chồng tôi, người có thói quen phiền toái là khi nghe tôi nói về điều người khác nên làm, rồi chỉ ra rằng tôi cũng là một con người, giống như họ. (Cười) đã lắng nghe tôi nói khoảng hai phút vào những ngày tôi trở về nhà, cáu gắt và than phiền về mọi thứ, anh ấy lắng nghe và nói, "Được rồi, nhưng hôm nay có chuyện gì tốt nào?" Vậy là tôi kể cho anh ấy nghe về việc một học sinh đã gặp tôi sau giờ học để hỏi một câu rất thú vị và sâu sắc, và kể với anh ấy về một người bạn đã bất ngờ gửi thư điện tử cho tôi vào sáng nay chỉ để nói, "Xin chào". Và đâu đó trong khi kể chuyện, tôi bắt đầu mỉm cười, và nghĩ rằng có lẽ sau cùng ngày hôm đó của tôi cũng khá ổn. Tôi nghĩ trong cộng đồng mình chúng ta có thể cố gắng tập trung vào sự tích cực. Chúng ta có thể ý thức rõ hơn rằng điều xấu có xu hướng mắc kẹt. Một bình luận ác ý có thể mắc kẹt với một người cả ngày, thậm chí cả tuần, và điều xấu có xu hướng lan truyền, phải không? Một ai đó tấn công bạn, bạn tấn công lại và tấn công cả người khác. Nhưng giả sử lần sau một người nào đó tấn công bạn, bạn tha thứ cho họ thì sao? Giả sử lần tới bạn gặp phải một nữ bồi bàn cau có, bạn để lại nhiều tiền boa hơn thì sao? Tâm trí chúng ta có thể được tạo dựng để chú tâm vào những thông tin tiêu cực và bám giữ nó, nhưng chúng ta cũng có thể huấn luyện nó nếu ta thực sự nỗ lực và bắt đầu nhận thấy là cốc nước có thể đầy hơn một chút so với suy nghĩ ban đầu của mình. Cảm ơn. (Vỗ tay)